08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa trong phòng ngủ chỉ kéo một nửa, ánh nắng từ nửa bên kia thoải mái tràn vào, chiếu lên đôi chân quấn quýt của hai người trên giường.

Trương Triết Hạn lẩm bẩm nói mơ câu gì đó, vừa khẽ động đã bị Cung Tuấn ôm vào trong ngực.

"Ngủ thêm một chút..." Cung Tuấn vô thức sờ soạng một vòng trên người Trương Triết Hạn, cuối cùng dừng lại trên eo anh: "Ông chủ, hôm nay có thể không đi làm được không..."

Trương Triết Hạn hừ nhẹ một tiếng: "Được, tháng này cậu khỏi lĩnh tiền chuyên cần."

Trong mũi Cung Tuấn phát ra mấy tiếng hừ hừ tội nghiệp, xoay người đè Trương Triết Hạn dưới thân, chăn trượt khỏi người hắn, vết thương tối hôm qua không được xử lý kịp thời, máu đọng đã chuyển thành từng mảng xanh tím khắp nơi.

"Ông chủ, người em đau quá..."

"Hôm qua đưa cậu đi bệnh viện thì cậu không đi." Trương Triết Hạn đã tỉnh một nửa, hơi nhấc người dậy nhìn thấy trên lưng Cung Tuấn ngoại trừ vết bầm tím, còn có vài vết xước bị cào tới sắp chảy máu, mặt đỏ lên: "Bị đánh mà sức lực còn lớn như vậy."

Cung Tuấn không vui: "Nếu không phải nhìn thấy anh dưới đài, em sẽ không biểu hiện thất thường đâu..."

Trương Triết Hạn chọt chọt trán hắn: "Đồ ngốc, chắc chắn hắn sẽ không để cho cậu thắng, cậu thua, tân binh của hắn sẽ có danh tiếng, cậu thắng tỷ lệ đặt cược vào cậu cao như vậy hắn còn có thể kiếm thêm một khoản, coi như không bị đánh chết cậu cũng phải nằm viện mấy tháng."

Cung Tuấn im lặng, bởi vì hắn cảm thấy Trương Triết Hạn nói đúng. Nhạc ca là loại người không bao giờ để mình chịu thiệt, sao có thể dễ dàng thả cây rụng tiền đi chứ?

"Người làm ăn chắc chắn đều muốn tận dụng tài nguyên trong tay mình đến một khắc cuối cùng, nếu như tài nguyên kia vẫn có thể được người khác sử dụng, họ thà rằng phá hủy nó ai cũng đừng nghĩ dùng."

Trong lòng Cung Tuấn có chút không thoải mái, đã có lúc hắn thật sự coi Nhạc ca như anh em: "Còn ông chủ, anh cũng là người như vậy sao?"

Trương Triết Hạn cười khẽ một tiếng: "Nếu không thì sao, cậu cho rằng tôi lăn lộn tới vị trí ngày hôm nay là dựa vào lấy đức phục người sao?"

Thấy Cung Tuấn không nói lời nào Trương Triết Hạn cúi xuống bên cạnh hắn bồi thêm một câu: "Nghĩ gì thế? Tôi đương nhiên sẽ không đối xử với cậu như vậy — cậu còn nợ tiền của tôi, trước khi trả xong đừng nghĩ phủi sạch quan hệ với tôi."

Cung Tuấn rên rỉ một tiếng, sau đó bị Trương Triết Hạn đè lại bôi thuốc: "Đừng lộn xộn, người cậu đầy vết thương tôi nhìn không nổi."

Đêm qua chính anh nói trên người có vết thương nhìn đặc biệt gợi cảm... Cung Tuấn oán thầm nói, cuối cùng vẫn không dám mạnh miệng với ông chủ, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường để Trương Triết Hạn bôi thuốc.

Ngày hôm đó công ty bọn họ rốt cuộc vẫn không đợi được ông chủ đi làm. Lại thư ký còn đang lo lắng, bỗng nhiên đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật bu lại gần: "Chị Tiểu Lại, ông chủ của chúng ta dạo này có khỏe không?"

"Làm sao?"

"Gần đây ông chủ vẫn luôn để em điều tra chuyện của hội quán quyền anh ngầm, mấy ngày nay lại không thấy anh ấy đi làm..."

"Cho nên?"

Cậu IT đeo mắt kính nhỏ căng thẳng nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Sẽ không phải ông chủ của chúng ta áp lực quá lớn bắt đầu đi xem quyền anh đen chứ? Anh ấy kêu em điều tra hội quán kia, trời xanh ơi, phải nói là máu me be bét, đầu người chỉ vài phút đã bị đánh thành đầu chóa..."

Lại thư ký nhìn cậu, cười lạnh một tiếng: "Vậy sao, hội quán kia đoán chừng sắp bị sờ gáy — Trời ấm rồi, họ Nhạc chuẩn bị phá sản thôi."

Mắt kính nhỏ là một thẳng nam vừa mới tốt nghiệp hai năm, đối với ám ngữ có cảm giác thời đại này của Lại thư ký hoàn toàn không hiểu, đành phải như có điều suy nghĩ gật đầu rời đi.

Quả nhiên, tuần kế tiếp trên trang nhất của báo khu vực đăng một tin tức: Cảnh sát thông qua tố cáo nặc danh đã niêm phong một số hội quán quyền anh ngầm có tính chất đánh bạc ở thành phố C, số tiền cao nhất trong một đêm lên đến hàng triệu tệ, những người có liên quan hiện tại đã bị cảnh sát bắt giữ, vẫn còn một nghi phạm người nước ngoài đang lẩn trốn...

Cung Tuấn nhìn lướt qua tin tức, bất ngờ nhìn thấy Nhạc ca bị đánh số trong ảnh, hoảng sợ ngẩng đầu: "Trương tổng! Hội quán của Nhạc ca..."

Trương Triết Hạn dường như không bất ngờ chút nào: "Tiện tay thôi, cũng là nghĩa vụ công dân mà — hội đồng thành phố còn nói muốn tặng tôi cờ thưởng này."

"Cái gì?! Quả nhiên là anh..."

"Tôi cũng không phải Batman, không có lý tưởng cao thượng muốn bảo vệ hòa bình của thành phố" Trương Triết Hạn nói, ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn một chút: "Nhưng ai bảo hắn dám động vào người của tôi."

Mặt Cung Tuấn đỏ lên, nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói cảm ơn.

"Cảm ơn cái gì?" Trương Triết Hạn đi tới bên cửa sổ văn phòng, hạ cửa chớp xuống, sau đó ôm eo Cung Tuấn: "Lại nói, cậu chỉ cảm ơn suông một câu là xong hửm?"

Cung Tuấn hồi hộp đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mặc dù cửa chớp đã kéo, nhưng dường như hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng điện thoại bên ngoài liên tục vang lên, hơn nữa cửa chính còn không khóa trong, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào...

Nhưng không hiểu sao nghĩ đến những thứ này lại làm cho hắn trở nên hưng phấn, hắn ôm Trương Triết Hạn đè xuống sofa, vừa định cúi người hôn anh lại bị Trương Triết Hạn nâng tay ngăn cản.

"Này, giữa ban ngày cậu định làm gì?" Trương Triết Hạn oán giận: "Trả lương cho cậu để cậu đùa giỡn ông chủ ngay trong văn phòng."

Cung Tuấn ngây ngốc hỏi: "Không phải... không phải ý đó ạ?"

Trương Triết Hạn nhẹ nhàng ôm eo hắn kéo qua, ghé sát vào tai hắn nói: "Chính là ý đó, nhưng tôi nói là về nhà... Thì ra cậu thích ở nơi làm việc?"

Cung Tuấn bắt gặp ánh mắt giảo hoạt của anh, biết ông chủ lại đang trêu chọc mình, hắn liếm môi vội vàng lắc đầu phủ nhận, tay Trương Triết Hạn theo bên hông trượt xuống giữa hai đùi hắn, quả nhiên sờ đến một thứ vận sức chờ phát động.

"Tới phòng tiếp tân trên lầu tìm tôi." Trương Triết Hạn nói xong từ dưới người hắn chuồn ra ngoài, đi tới cửa lấy một cái áo khoác trên giá ném qua: "Che lại một chút."

Mười phút sau, Lại thư ký ở cửa thang máy gặp Cung Tuấn trùm áo khoác kín mít.

"Cậu lạnh à?" Lại thư ký sửa sang lại cổ áo sơ mi tơ tằm của mình, vốn là xuân về hoa nở, công ty còn sợ nhân viên kêu lạnh cố ý bật điều hòa rất ấm áp, ngay cả cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cũng không thấy lạnh.

"Vâng... khụ khụ..." Cung Tuấn ho khan hai tiếng, quấn áo khoác chặt hơn, Lại thư ký thấy mặt hắn ửng hồng, cho rằng hắn bị cảm.

"Cậu bị sốt à? Sao mặt lại đỏ như vậy?" Lại thư ký giật mình: "Bị bệnh thì về nghỉ đi, tôi gọi người khác tới thay cậu là được."

Cung Tuấn lắp bắp từ chối, hắn mới không muốn người khác thay ca, vệ sĩ của ông chủ ban đêm còn phải ở lại nhà anh ấy, sao hắn có thể để người đàn ông khác đến ở nhà ông chủ được.

Cung Tuấn không nhận ra suy nghĩ của mình bây giờ giống hệt chóa con muốn canh giữ lãnh thổ, nhưng chuyện hắn không biết là, thật ra những vệ sĩ khác của Trương Triết Hạn còn chưa bao giờ được đến nhà anh, chứ đừng nói là ở qua đêm.

"Không được đâu, vẫn còn mấy tiếng nữa, cậu cứ về nghỉ ngơi đi, tan làm để bọn họ đưa Trương tổng về là được mà, chẳng lẽ cậu còn muốn đợi mấy tiếng chỉ để lái xe đưa anh ấy về sao?"

Mạch não của Cung Tuấn đã dần dần khôi phục: "Vệ sĩ của Trương tổng không cần ở nhà của anh ấy để bảo vệ ạ?"

"A ha ha ha làm sao lại. Cậu nghĩ gì thế, ông chủ của chúng ta công tư rõ ràng, xưa nay không để..." Lại thư ký nói được một nửa, đột nhiên phúc chí tâm linh get được tâm tư nho nhỏ của ông chủ nhà mình, nửa câu sau lập tức nuốt trở về.

"À, có lẽ, chắc là... căn cứ tình huống đặc biệt... cũng có thể sẽ yêu cầu ở lại nhà ông chủ để bảo vệ... ha ha..."

Cung Tuấn nhíu mày hỏi: "Căn cứ vào cái gì ạ?"

Lại thư ký nhìn thẳng vào mắt Cung Tuấn, lại quét một vòng trên khuôn mặt đẹp trai của hắn, kiên định nói: "Mặt và vóc dáng."

Nói xong không đợi Cung Tuấn phản ứng liền giẫm giày cao gót lộp cộp chạy trốn, để lại một mình hắn đỏ mặt bước vào thang máy.

Chờ hắn mở cửa phòng tiếp tân, thấy Trương Triết Hạn đã dựa vào sofa ngủ gà ngủ gật: "Một bên đẩy người ta xuống ghế, một bên để người ta đợi 15 phút, tháng này cậu không cần KPI đúng không?"

Trương Triết Hạn nói xong còn dùng vẻ mặt ngái ngủ nhìn hắn, đôi chân dài vắt chéo trên ghế da cao cấp.

"Em tán gẫu với Lại thư ký vài câu." Cung Tuấn cởi áo khoác đang quấn trên người ra, cả người toát mồ hôi, ở nơi đó vẫn phồng lên một khối: "Nghe được một ít chuyện thú vị."

Trương Triết Hạn nhướng mày, nhìn Cung Tuấn đi về phía mình, ngồi vào bên cạnh anh.

"Nói cái gì?"

"Chị ấy nói, Trương tổng chưa bao giờ cho vệ sĩ bước vào nhà anh ấy, trừ khi mặt đẹp dáng đẹp?"

Trương Triết Hạn lười biếng nở nụ cười: "Cho nên cậu muốn xác nhận xem, trước cậu còn có vệ sĩ nào mặt đẹp dáng đẹp không?"

Tay Cung Tuấn đã kéo áo của Trương Triết Hạn ra khỏi lưng quần, luồn vào y phục của anh, vuốt ve qua lại bên hông anh.

"Cậu là người duy nhất từng đến căn nhà ở nội thành của tôi." Trương Triết Hạn nói, đưa tay cởi nút áo Cung Tuấn: "Ngay cả bạn bè của tôi cũng chỉ đến biệt thự ở ngoại ô."

Khóe miệng Cung Tuấn khẽ cong lên, muốn che giấu sự vui vẻ của mình nhưng vẫn lộ rõ, hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi người hôn Trương Triết Hạn để che đi sự xấu hổ lúc này.

Nụ hôn này rất nhanh đã trở nên nóng bỏng kịch liệt, bên dưới phòng tiếp tân không có ai làm việc, trong phòng cách âm tốt, Trương Triết Hạn không chút kiềm chế phát ra tiếng hừ nhẹ mê người, đưa tay mò vào quần Cung Tuấn.

"Có muốn tôi giúp cậu không?" Trương Triết Hạn kéo quần lót của Cung Tuấn xuống, lòng bàn tay quấn quanh thân trụ, vuốt ve lên xuống.

Hô hấp của Cung Tuấn nặng thêm vài phần, thứ trong tay Trương Triết Hạn càng cứng rắn hơn.

"Tới phía trước đi." Trương Triết Hạn tựa đầu vào tay vịn ghế sofa, kéo quần Cung Tuấn để hắn dựa tới gần, một chân của Cung Tuấn chống dưới đất, chân còn lại quỳ gối cạnh đầu Trương Triết Hạn, thứ cứng rắn vừa vặn kề tới bên miệng anh.

"Đừng... ưm..." Cung Tuấn cho là Trương Triết Hạn chỉ dùng tay giúp hắn, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ ngậm lấy của mình: "Chỗ đó."

Trương Triết Hạn có chút khó khăn phun ra nuốt vào thứ đó của hắn, nếm được một chút vị mồ hôi tanh mặn, ngay khi bị anh ngậm vào thứ đó của Cung Tuấn đã rịn ra chút dịch thể trong suốt, rất nhanh hòa lẫn với nước miếng thấm ướt môi Trương Triết Hạn.

"Ư... ưm...." Trương Triết Hạn gắng sức liếm láp một hồi dù kích thước của Cung Tuấn căn bản không thể nuốt vào toàn bộ. Nhưng so với cảm thụ về mặt sinh lý, thì khoái cảm tâm lý đã áp đảo hết thảy. Cung Tuấn cúi đầu nhìn ông chủ đêm qua vừa ra lệnh cho hắn bây giờ đang ở dưới người hắn, ngậm lấy thứ cứng rắn của hắn, hơi nóng cứ từng trận từng trận dồn về bụng dưới.

"Ưmm..." Cung Tuấn không nhịn được hơi nhúc nhích eo, làm Trương Triết Hạn khẽ hừ một tiếng, lỗ sáo mẫn cảm chống vào hàm trên của anh, Cung Tuấn rất muốn cắm sâu vào trong cổ họng anh, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng nhịn xuống.

"Trương tổng... ư... em không nhịn được..." Cung Tuấn nặng nề thở gấp, muốn rút ra, lại bị Trương Triết Hạn ôm eo không thể nhúc nhích — đương nhiên sức lực của Trương Triết Hạn cũng không lớn như vậy, chỉ là cái ôm của anh dường như có loại lực hấp dẫn cực lớn, khiến phòng tuyến cuối cùng của hắn lung lay sắp đổ.

"Ui... Trương tổng, đừng... bẩn lắm..." Cung Tuấn nhịn đến một khắc cuối cùng, nhưng rốt cuộc khi đầu lưỡi của Trương Triết Hạn đỉnh vào lỗ sáo thì lập tức bại như núi lở, gân xanh trên trán phồng lên, hai cánh môi hồng nhuận run rẩy mím chặt, liên tiếp bắn ra mấy luồng tinh dịch trắng đục.

Khóe mắt Trương Triết Hạn bởi vì hô hấp khó khăn mà hơi phiếm hồng, anh ở ngay trước mặt Cung Tuấn hơi ngửa đầu nuốt vào toàn bộ thứ hắn vừa bắn ra.

Cổ họng Cung Tuấn khẽ động, một câu cũng không nói nên lời.

"Còn ba tiếng nữa tan làm. Với lại, 4 giờ 30 phòng bên cạnh có một đoàn khách... á..."

Trương Triết Hạn còn chưa nói xong, Cung Tuấn đã kéo quần áo của anh xuống, đè anh vào đệm ghế sofa.

Cuối cùng Cung Tuấn vẫn không thể tan làm đúng giờ. Dấu vết trên thảm, sofa và cửa sổ quá khó xử lý, hắn phải dọn dẹp gần một tiếng mới có thể vệ sinh sạch sẽ. Lúc đoàn người đi vào phòng tiếp tân bên cạnh, dáng vẻ Trương Triết Hạn muốn kêu lại không dám kêu quả thực làm cho hắn thú tính đại phát, bịt miệng anh chịch anh tới phun nước tiểu. Về sau khi sắc trời dần tối, hắn lại đè anh lên cửa sổ sát đất làm một lần nữa, Trương Triết Hạn vừa khóc vừa nháo, rèm cửa bị giật xuống một nửa, hai người quấn bên trong vải vóc lộn xộn làm đến trời đất tối tăm, cuối cùng Trương Triết Hạn suýt nữa ngất xỉu.

"Rèm cửa thật sự không có cách nào giặt sạch, đành phải vứt đi." Cung Tuấn nhìn vết nước loang lổ trên rèm cửa, áy náy nói.

"Đây là tôi đặt làm ở nước ngoài, tám nghìn* một mét." Trương Triết Hạn cuộn tròn trên sofa, trên người phủ áo của Cung Tuấn khoác cho anh: "Hơn nữa nếu chỉ thay một bên thì độ cũ mới nhìn sẽ không giống nhau, thay cả hai bên là 12 mét..."

(Năm 2023: 8.000 tệ khoảng >26tr)

Đầu gối Cung Tuấn mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống: "Trương tổng, đổi thành cửa chớp được không..."

Trương Triết Hạn cười lên: "Sợ cái gì, từ từ trả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro