12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn bị ném vào xe cũng không làm ầm ĩ, bởi vì vẻ mặt Cung Tuấn thật sự dọa đến anh. Anh chưa từng thấy Cung Tuấn lộ ra ánh mắt như vậy.

"Cậu muốn đưa tôi đi đâu?" Trương Triết Hạn phát hiện xe chạy trên con đường anh không quen thuộc, Cung Tuấn không trả lời anh, chỉ hung hăng nhìn anh một cái.

Trương Triết Hạn biết lúc này mình nên im lặng, thật ra trong lòng anh cũng rất tức giận, nếu không vừa rồi cũng không đến mức nói ra những lời không cách nào vãn hồi như vậy, nhưng bây giờ ngồi trong xe của Cung Tuấn, anh lại bình tĩnh lạ thường, cỗ lửa giận kia giống như đã tan thành mây khói.

Cậu ấy ghen, vì mình. Trương Triết Hạn thầm nghĩ, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.

Vì thế anh dứt khoát nằm ở ghế sau, lấy điện thoại di động ra, sau đó nhìn thấy Lại thư ký gửi tới một biểu tượng cảm xúc đang quỳ xuống.

......

"Ông chủ em sai rồi, nhưng em theo anh nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh đối với ai thật lòng với ai qua loa, em không muốn giữa hai người nảy sinh hiểu lầm, nếu anh giận em, có thể xử phạt em, nhưng hãy cho Tiểu Cung một cơ hội đi."

Trương Triết Hạn đọc hết tin nhắn, lại nhìn khuôn mặt như núi lửa sắp phun trào của Cung Tuấn, thở dài: "Cái giá cô cho cậu ấy cơ hội chính là ngày mai tôi không đến công ty được, nhớ xử lý chồng tư liệu trên bàn tôi, ngoan."

Nụ cười vui mừng trên mặt Lại thư ký lập tức cứng đờ, cảm khái đây chính là báo ứng nhúng tay vào chuyện yêu đương của người khác, sau đó kéo thân thể mệt mỏi như chóa quay lại tăng ca.

Xe chậm rãi dừng lại, tuy Trương Triết Hạn không biết là nơi nào nhưng cũng có một ít phỏng đoán, Cung Tuấn không nói không rằng ôm anh ra khỏi ghế sau, Trương Triết Hạn hỏi: "Đây là nhà cậu?"

Cung Tuấn sắp bị anh làm cho tức chết, ra ngoài ăn tối với người yêu cũ bị hắn "bắt gian" bây giờ còn làm như không có chuyện gì tán gẫu với hắn, Cung Tuấn không muốn để ý anh, vác người đi vào, đèn cảm ứng có vẻ hơi chậm chạp, hắn sờ soạng mở cửa trong bóng tối, cánh cửa sắt nặng nề kêu lên một tiếng.

"Tại sao lại muốn dẫn tôi tới nhà cậu?" Trương Triết Hạn bị hắn ném lên giường cũng không tức giận, ngược lại là gặp sao yên vậy tùy ý tựa vào chăn.

Thật ra Cung Tuấn cũng không biết vì sao, giống như chó con muốn giấu thứ mình yêu thích nhất, nhất định phải kéo tới ổ nhỏ của mình, mặc dù nhà của hắn có lẽ còn không so được với phòng bếp của Trương Triết Hạn, nhưng hắn chỉ muốn mang anh về đây, mang về chỗ của mình, đem anh giấu thật kỹ.

"Trương Triết Hạn, không phải anh nói không ra ngoài cùng hắn sao?"

"Yo, còn dám gọi thẳng tên của tôi? Á..."

Cung Tuấn hùng hổ nhào tới, đè anh xuống giường: "Cứ gọi, Trương Triết Hạn, tại sao anh gạt em, những lời anh vừa nói đều là thật lòng sao?"

Trương Triết Hạn cười nhỏ, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi Cung Tuấn: "Không phải cậu cảm thấy rất hiểu tôi sao, lời tôi nói có phải thật lòng hay không, cậu không biết?"

Cung Tuấn nghiến răng, rốt cuộc lười nói nhảm với anh, nắm cổ áo anh kéo về phía mình, cho anh một nụ hôn dài nôn nóng lại kịch liệt.

"Anh muốn cùng hắn tình cũ cháy lại, tại sao lại còn đối với em..." Cung Tuấn đè nén lửa giận, thô bạo xé quần áo của Trương Triết Hạn, "Tại sao lại như vậy với em, em đối với anh..."

Em đối với anh không hề quan trọng sao? Cung Tuấn không muốn để lộ sự yếu đuối của mình nữa, hắn xoa nắn cơ ngực Trương Triết Hạn, không hề dịu dàng liếm cắn hạt châu đỏ tươi.

"Nếu em không đi tìm anh, đêm nay anh và hắn sẽ như thế nào?" da thịt Trương Triết Hạn tinh tế mềm mại, mang theo mùi cơ thể quen thuộc, Cung Tuấn không khống chế được sức lực của mình, bóp Trương Triết Hạn phát ra một tiếng rên nhẹ.

"Sẽ không thế nào... A... nhẹ chút..." Trương Triết Hạn để mặc để cho hắn đối đãi với mình không chút dịu dàng, giận dỗi nói: "Không phải tên đàn ông nào cũng giống như cậu, chỉ nghĩ đến chuyện đó."

Cung Tuấn nghe xong lại càng thêm tức giận, cười lạnh một tiếng: "Trương Triết Hạn, em vì anh làm nhiều chuyện như vậy, nhưng trong mắt anh em chỉ muốn loại chuyện này, vậy đêm nay em phải để anh thể nghiệm cho đủ."

Trong nhà Cung Tuấn ngay cả bôi trơn cũng không có, cự vật cứng rắn cứ như vậy ngang ngược đỉnh vào, Trương Triết Hạn giãy giụa muốn tránh lên phía trước, bị Cung Tuấn nắm eo đè chặt xuống giường.

"Aaa..." Côn thịt chen vào hậu huyệt non mềm, bên trong còn chưa kịp thích ứng cự vật thô dài, vừa tiến vào một chút đã bị cản lại, Cung Tuấn đành phải rút ra một ít sau đó lại dùng sức đẩy vào, lặp đi lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc đã có thể chen toàn bộ gốc rễ của mình sâu vào đường hành lang ấm áp, người Trương Triết Hạn cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

"A, đừng động..." ngón tay Trương Triết Hạn nắm chặt ga giường, khớp xương đều trắng bệch, "Cung Tuấn..."

Cung Tuấn dừng lại một chút, càng cắm sâu vào: "Trương Triết Hạn, anh sẽ cùng với hắn như vậy sao?"

"Không, sẽ không... A....."

"Anh chỉ có thể như vậy với em, nghe rõ chưa?" Cung Tuấn cảm giác được hành lang chặt chẽ đã dần dần bị hắn làm cho mềm xốp, liền thẳng lưng cắm rút với biên độ lớn hơn, "Anh trả lời em..."

"Ừ... aaa... Cung Tuấn, tôi thật... tôi không có..." mông Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn nâng lên thật cao, hắn quỳ một chân, chân còn lại chống xuống mặt giường, nắm mông anh trịch thượng đỉnh làm, Trương Triết Hạn hơi nghiêng người, mơ hồ có thể thấy được cơ ngực rắn chắc khẽ nhúc nhích theo động tác của hắn.

"Anh không có cái gì?" Cung Tuấn thật sự hận anh giấu giấu giếm giếm, nhắm ngay điểm nhỏ trong vách huyệt hung ác va chạm, Trương Triết Hạn lập tức phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

'Bốp' một tiếng, Cung Tuấn giơ tay tát mông Trương Triết Hạn, "Có nói không?"

Trương Triết Hạn chưa từng bị hắn đối xử như vậy, tiểu huyệt run rẩy co chặt lại, phía trước của Cung Tuấn cảm giác được một trận ấm áp, là dâm thủy của anh tràn ra.

"Trương tổng, bình thường anh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, thì ra lại thích kiểu này." Cung Tuấn nói xong lại đánh một cái, quả nhiên, đường hành lang lại một lần nữa xoắn chặt, thịt huyệt đói khát giống như vô số cái miệng nhỏ cắn mút cự vật của hắn nuốt vào càng sâu.

Bờ mông đầy đặn chẳng mấy chốc đã bị vỗ đến đỏ bừng, Trương Triết Hạn ôm chăn phát ra tiếng rên rỉ có chút nức nở, tiểu huyệt bị xâm nhập vang lên tiếng nước nhớp nháp.

"Tôi không... không làm với ai khác..." hai mắt Trương Triết Hạn ngập nước, khóc thút thít nói: "Từ sau khi ở bên cậu, cũng chỉ có cậu... Cung Tuấn..."

Cung Tuấn không thể nhìn anh khóc, bởi vì chính hắn sẽ đau lòng, nhưng dáng vẻ Trương Triết Hạn khóc lên như vậy thật sự khiến người ta rất muốn bắt nạt, khiến hắn không nhịn được muốn ngang ngược ghì anh vào lòng chịch anh đến sụp đổ khóc lớn. Cung Tuấn mắng một câu, lật Trương Triết Hạn lại, sau đó ôm anh đứng dậy hung ác đỉnh từ dưới lên, hai tay ôm chặt mông của anh, đầu lưỡi liếm láp ngực anh, Trương Triết Hạn ôm chặt lấy bả vai hắn để giữ thăng bằng, ái dịch bên trong vì thay đổi tư thế mà theo côn thịt của Cung Tuấn nhỏ giọt xuống đầy đất.

"A, Cung Tuấn... tôi không nhịn được..." Cung Tuấn ôm anh nhấp mấy trăm cái, bắp đùi Trương Triết Hạn quấn chặt quanh eo hắn, thân thể theo động tác của hắn lắc lư lên xuống, dâm mỹ khó tả.

"Nhanh nữa đi..."

"Trương Triết Hạn, anh ở sau lưng em hẹn hò với người khác, đừng mơ tưởng hôm nay em sẽ để anh thoải mái." Cung Tuấn nói xong, đặt anh ở trên giường, tiện tay cầm lấy cà vạt vừa mới giật xuống, thắt vào phía trước Trương Triết Hạn, ngay cả lỗ sáo cũng tàn nhẫn bịt lại.

Trương Triết Hạn giãy giụa nhưng phía trước đã bị trói lại, Cung Tuấn ngồi ở mép giường, để anh quay lưng lại ngồi dựa vào trong ngực hắn, "Muốn thoải mái thì tự mình động."

Trương Triết Hạn tựa vào trước ngực hắn, hai chân chống ở mép giường nhấp nhô lên xuống, phía trước cũng lắc loạn theo động tác của anh, nhưng chính là không cách nào phóng thích, Trương Triết Hạn rất nhanh đã bị khoái cảm làm cho da đầu tê dại, thắt lưng mềm đến không cử động nổi.

"Tha cho tôi..." chân Trương Triết Hạn bắt đầu phát run, mỗi lần tiến vào đều mang đến khoái cảm càng lớn, nhưng khoái cảm tích góp quá nhiều lại không có chỗ phóng thích, tiếng nước trong đường hành lang sền sệt dính nhớp, ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng thân thể va chạm cùng với tiếng thở dốc nặng nề.

Không biết qua bao lâu, Trương Triết Hạn cảm thấy mình sắp bị khoái cảm vô tận dày vò đến ngất đi, cự vật của Cung Tuấn vẫn tàn sát bừa bãi trong cơ thể anh.

"Trương Triết Hạn, anh còn chưa nói, rốt cuộc anh coi em là cái gì?" Cung Tuấn xoa nắn đầu vú đã sưng đỏ của anh, nhẹ mút cổ anh.

"Cậu, cậu biết rõ rồi còn muốn hỏi..." Trương Triết Hạn vô lực thở dốc, "Cậu cảm thấy, tôi sẽ để người mình không yêu đối xử như vậy sao... aaa..."

Trong lòng Cung Tuấn nhảy loạn: "Anh, anh cũng thích em ạ?"

Trương Triết Hạn hừ mũi phát ra một tiếng rên rỉ: "Ừm... 'Cũng' là có ý gì, cậu thích tôi?"

(Có một chuyện cần phải nói rõ: đoạn hội thoại trên ông chủ nói là 爱 = yêu; nhưng em vệ sĩ chỉ dám nói 喜欢 = thích >> khum phải tui tự bịa) 😁

Vì cái gì loại thời điểm này hắn vẫn bị anh nắm đến sít sao? Cung Tuấn hừ một tiếng, cởi cà vạt trói Trương Triết Hạn ra, hai tay anh lập tức vòng ra sau ôm lấy cổ hắn, thân thể giống như con cá ưỡn cao lên, uốn éo đủ loại tư thế trên người hắn rồi lớn tiếng rên rỉ bắn ra.

Trong lòng Cung Tuấn vẫn rất giận, đều như vậy rồi Trương Triết Hạn vẫn không hé miệng nói thích hắn: "Trương Triết Hạn, anh cho rằng như thế này em sẽ tha thứ cho anh sao?"

Đêm đã qua hơn nửa, phòng ngủ của Cung Tuấn vẫn truyền đến từng trận tiếng rên rỉ. Hai chân Trương Triết Hạn bị gập lại tách sang hai bên, cánh mông và huyệt nhỏ đã hỗn loạn đến không ra hình dáng, hai tay Cung Tuấn nắm chặt cổ chân anh, phía dưới giống như đóng cọc hung hăng đỉnh vào miệng huyệt sưng đỏ.

"Thật sự không được... Cung Tuấn... Cung Tuấn..." khóe mắt Trương Triết Hạn đỏ lên, anh dường như cũng không phải đang nói chuyện với hắn, chỉ là phát ra vài câu nói mơ yếu ớt.

Nghe được anh gọi tên mình, động tác của Cung Tuấn lại càng dùng sức, giường nhỏ trong phòng ngủ phát ra tiếng kẽo kẹt không ngừng, sắp bị động tác kịch liệt của hắn làm cho đổ sập.

"Anh không nói em sẽ không ngừng." Cung Tuấn trịch thượng nhìn anh, mồ hôi theo cằm hắn rơi xuống trên người Trương Triết Hạn: "Anh nói đi, anh biết em muốn nghe cái gì."

Trương Triết Hạn giơ tay ôm cổ hắn, kéo người xuống dán mặt đối phương vào mặt mình, trên thân hai người đều là mồ hôi ướt đẫm, nhưng mỗi một tấc da thịt đều dán sát vào nhau, Trương Triết Hạn thở hổn hển, ôm lấy mặt Cung Tuấn, trong bóng tối ánh mắt của anh thâm thúy như hắc diệu thạch: "Cung Tuấn... anh, anh thích em..."

"Anh sẽ không gạt em nữa, cũng sẽ không để em đau lòng..." môi Trương Triết Hạn như có như không cọ vào môi hắn, anh nói mấy chữ lại hôn một cái, một câu ngắn ngủi bị anh kéo thật dài, giống như sợ Cung Tuấn không nhớ được.

"Những lời trước đó của anh đều là nói nhảm, không phải anh thật sự nghĩ như vậy... Em... aaa..." eo Trương Triết Hạn đột nhiên thít chặt, bởi Cung Tuấn đỉnh vào độ sâu khó có thể miêu tả, động tác kia vừa nhanh vừa mạnh, giống như muốn đem tất cả bí mật sâu trong nội tâm của anh đều ép ra ngoài.

"Anh sẽ không không cần em, sẽ không rời xa em... Em còn nợ anh rất nhiều tiền... đừng nghĩ kết thúc với anh... aaa... ưm!"

Cung Tuấn mãnh liệt hôn lên môi anh, nửa người dưới như mưa rền gió dữ phát động trận tiến công cuối cùng, giường nhỏ không chịu nổi gánh nặng phát ra âm thanh kẽo kẹt vang dội, cùng với tiếng thân thể hai người va chạm, tiếng nước, tiếng rên rỉ của Trương Triết Hạn bị chặn lại trong cổ họng, anh gắng sức giãy giụa trong ngực hắn vài lần, tinh dịch văng khắp nơi dính vào trên thân thể hai người, nhưng Cung Tuấn ôm anh rất chặt, không hề có chút ý định buông tay.

Không biết qua bao lâu, Trương Triết Hạn mới có thể hô hấp bình thường: "Em không tức giận?"

Cung Tuấn không nói chuyện, chỉ dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ anh, sau đó "ừm" một tiếng.

Trong đầu hắn vẫn còn rất loạn, vừa rồi Trương Triết Hạn nói rất nhiều lời, mỗi một câu đều giống như một kinh hỉ thật lớn, nện hắn tới ứng phó không xuể, Cung Tuấn chỉ cảm thấy trong đầu toàn là pháo hoa lần lượt nổ tung, để hắn không nhịn được mừng rỡ như điên.

"Ông chủ, thì ra anh thích em." giọng Cung Tuấn như chảy ra mật ngọt, "Anh thích em thật ạ?"

"Giả, đừng tin lời trên giường của đàn ông." Trương Triết Hạn cố ý chọc giận hắn, "Nhưng trả tiền là thật, nợ của em vẫn còn hiệu lực, lo trả nợ cho tốt đi."

"Vâng, em trả." Cung Tuấn cười rộ lên, Trương Triết Hạn đột nhiên ý thức được mình vừa tự đào hố, "Không phải, không phải ý này, anh thật sự không được, Cung Tuấn! A —"

Vui vẻ của Cung Tuấn thật sự rất đơn giản, chỉ cần xác định được tâm ý của Trương Triết Hạn đối với hắn, trong lòng hắn lập tức nở hoa, về phần tại sao Trương Triết Hạn lại lừa hắn, lại còn ăn cơm với Vương Đông... Những thứ này có thể nói sau, quan trọng nhất là, hắn thích Trương Triết Hạn, hơn nữa, Trương Triết Hạn cũng thích hắn, như vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro