14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Cung Tuấn và Trương Triết Hạn hòa hảo, so với lúc trước càng trở nên dính dính dán dán gấp bội, dẫn đến hiệu suất tổng thể của nhân viên công ty đều tăng lên: Không dám nhìn lung tung khắp nơi, chỉ có thể cúi đầu làm việc.

Khoảng thời gian này, hai người còn đi ăn với em họ Trương Triết Hạn vài lần, lúc em họ lại nhắc đến đàn anh Vương Đông, Trương Triết Hạn rõ ràng đã không còn vẻ mặt phức tạp như trước, thoạt nhìn đã thật sự buông xuống.

“Anh, hai ngày nữa anh có muốn ăn cơm với anh Vương Đông không? Hiện giờ anh ấy hành động không tiện lắm, hình như bị trật chân.”

Biết tại sao chân của y bị trật - Trương Triết Hạn, cùng với thủ phạm khiến chân y bị trật - Cung Tuấn, song song vùi đầu ăn cơm, ai cũng không đáp lời.

Một lúc sau Trương Triết Hạn mới ngẩng đầu nói: "Không đi, không quen."

Em họ sửng sốt: “Không, không phải bạn học cũ sao?”

“Anh họ em có mới nới cũ, ghét nhất là tụ tập với bạn học cũ.” Trương Triết Hạn nói dối không chớp mắt, “Muốn đi đâu chơi nói với Tuấn ca của em, ba chúng ta đi.”

Em họ nghẹn một chút, giống như từ lúc cậu vừa về nước đã cảm thấy có chút không thích hợp, gần đây càng ngày càng cảm thấy không thích hợp… Cảm giác tồn tại của "Tuấn ca" hắn thật sự quá cao, anh họ đi đâu cũng mang theo thì không nói, nhưng có đôi khi thậm chí còn phải nhìn ánh mắt hắn, ví dụ như ngày đó cậu đề nghị buổi tối dẫn anh họ đi bar quẩy một lúc, lập tức bị "Tuấn ca" hắn trừng mắt thật lâu.

Có ông chủ nào sẽ quan tâm ánh mắt của vệ sĩ hả? Cho nên vị này thật sự chỉ là vệ sĩ hả? Em họ len lén nhìn Cung Tuấn một cái, đúng lúc thấy anh họ gắp một miếng thịt đặt vào bát Cung Tuấn.

“Ăn nhiều một chút.” Trương Triết Hạn nói xong cũng tự gắp cho mình một miếng.

......

Lần trước tốt xấu gì cậu cũng được thơm lây, anh họ gắp cho Cung Tuấn xong còn ý tứ gắp cho em họ một miếng, hiện tại ngay cả chút ý tứ này cũng mất, căn bản trong mắt anh chỉ có vệ sĩ nhỏ kia.

Em họ chua xót nuốt thức ăn, anh họ gả ra ngoài như bát nước hắt đi, sau này nhất định phải giữ quan hệ tốt với Tuấn ca.

**

Nhưng Trương Triết Hạn luôn cảm thấy gần đây Cung Tuấn đang giấu anh chuyện gì đó — Cung Tuấn ngay cả nói dối cũng không biết, có việc gạt anh quả thực chính là viết luôn trên mặt.

“Cung lão sư…” Trương Triết Hạn cố ý gọi một tiếng trong lúc hắn đang chơi điện thoại, Cung Tuấn lập tức bị dọa đến khẽ run lên, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất, hắn vừa chộp điện thoại về vừa ngơ ngác “vâng” một tiếng.

“Cung lão sư” là tên thân mật gần đây của Cung Tuấn, đương nhiên, hắn vẫn muốn anh gọi một danh xưng khác nhưng mỗi lần Trương Triết Hạn đều bỏ ngoài tai.

Cung Tuấn chưng vẻ mặt làm sai nhìn anh, Trương Triết Hạn lại chỉ cười một cái: “Không có gì, tự nhiên muốn gọi em.”

Tâm Trương Triết Hạn còn nhiều lỗ hơn cả củ sen, đương nhiên không có khả năng tùy tiện gọi hắn một tiếng như vậy. Nhưng anh vẫn giả vờ bất động thanh sắc, dự định tiếp tục quan sát.

Quả nhiên, hai ngày sau anh phát hiện Cung Tuấn vậy mà đang lén lút gọi điện sau lưng mình. Thật ra Trương Triết Hạn hoàn toàn có biện pháp nghe lén điện thoại của hắn, nhưng anh không muốn đối với Cung Tuấn như vậy, cho đến hôm nay Cung Tuấn ấp úng nói muốn đi trước một lát.

“Hôm nay vừa vặn anh phải tăng ca mà, buổi tối em lại đến đón anh.”

Trương Triết Hạn nheo mắt quan sát hắn một lúc, sau đó cười vô cùng xán lạn: “Được.”

Cung Tuấn yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, lúc đi ra cửa luôn cảm thấy trên lưng mọc gai.

Dĩ nhiên Trương Triết Hạn sẽ không ngoan ngoãn ở lại công ty tăng ca, anh đổi xe lén đi theo hắn ra ngoài, bảy lần quặt tám lần rẽ tới một con hẻm nhỏ.

Con hẻm nhỏ xa hoa trụy lạc, phong cách khác xa những câu lạc bộ cao cấp anh thường tới, nhưng nội dung bên trong đoán chừng cũng giống nhau tới tám chín phần, mí mắt Trương Triết Hạn giật giật, thầm nghĩ vệ sĩ nhỏ của mình không đánh quyền anh đen được nữa chẳng lẽ muốn đi làm vũ công thoát y?

“Muốn kiếm tiền đến điên rồi…” Trương Triết Hạn cắn răng phun ra một câu, lại nhìn thấy một cậu trai từ bên dưới tấm bảng hiệu mờ ảo màu hồng nhạt đi ra.

Cậu trai kia chừng hai mươi tuổi, nếu không phải trong hoàn cảnh này, thoạt nhìn còn có mấy phần thanh thuần, Cung Tuấn đang hút thuốc ở cửa chờ cậu, gặp cậu đi ra cũng không dập tắt.

Cậu trai nhìn thấy Cung Tuấn hình như rất vui vẻ, gần như muốn nhảy dựng lên, sau đó Cung Tuấn lấy từ trong ngực ra một cái phong bì, lén lút đưa cho đối phương, cậu trai nhận lấy phong bì rút thứ bên trong ra đếm.

Là một xấp tiền.

Trương Triết Hạn siết chặt quai hàm. Đây là cái tình huống gì?

Ngay sau đó cậu trai rút từ trong quần jean bó sát ra một vật nhỏ gì đó, quơ quơ trước mặt Cung Tuấn, hắn vươn tay lấy cậu trai lại cố ý trêu chọc không để hắn cầm, Cung Tuấn cười bất đắc dĩ, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó nói câu gì.

Cậu trai bĩu môi có vẻ không tình nguyện, kéo áo khoác của hắn ra nhét đồ vào túi áo trong, hình như còn sờ soạng một chút.

Bàn tay đặt trên vô lăng của Trương Triết Hạn siết chặt.

Nhưng Cung Tuấn cũng không dây dưa với cậu, nói hai câu liền đi, Trương Triết Hạn đưa mắt nhìn hắn lên xe, lúc này mới quay đầu xe trực tiếp lái về nhà.

Cung Tuấn đến công ty không đón được Trương Triết Hạn mới biết anh đã về nhà, hắn vội vàng chạy tới dưới chung cư nhà Trương Triết Hạn, bấm chuông, không ai tiếp.

“Ông chủ?” Cung Tuấn gọi điện thoại cho Trương Triết Hạn, “Anh không ở nhà ạ?”

“Có ở.”

“Sao anh không mở cửa cho em?”

“À, không muốn mở.”

? Cung Tuấn sửng sốt một chút, "Không phải anh gọi em đến sao?"

Đầu dây bên kia Trương Triết Hạn không chút do dự: “Đúng, nhưng anh muốn để em ở dưới lầu.”

... Cung Tuấn đã hoàn toàn mờ mịt: “Ông chủ, anh sao vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi: “Vậy em vào không được đi thang máy. Đi thang bộ lên anh sẽ mở cửa cho em.”

Nếu không phải giọng nói kia là của Trương Triết Hạn không thể giả được, Cung Tuấn sẽ thật sự cho rằng mình gọi nhầm số.

“Đi… thang bộ? Ông chủ không phải nhà anh ở tầng 20 sao?”

“Hoặc là đi thang bộ lên, hoặc là trở về, em chọn đi.”

... Cung Tuấn hít sâu một hơi: “Được, vậy anh để em vào trước.”

Cửa an ninh trong đại sảnh nhận giọng nói tự động mở ra, Cung Tuấn nhìn bốn thang máy xa hoa trước mặt, xoay người đi tới cầu thang bộ trong góc.

Lúc Trương Triết Hạn mở cửa, Cung Tuấn đang đứng bên ngoài thở hồng hộc.

“Ông chủ… haaa… tại sao…”

Trương Triết Hạn hừ một tiếng, túm lấy cà vạt của hắn kéo vào nhà, sau đó xoay người ôm hắn một chút, lòng bàn tay sờ soạng trên ngực hắn.

Quả nhiên đã giấu thứ kia đi, Trương Triết Hạn thầm nghĩ, bởi vì cái gì anh cũng không sờ thấy, chỉ sờ được lồng ngực phập phồng kịch liệt cùng cơ bụng rắn chắc của Cung Tuấn.

Cung Tuấn cho rằng ông chủ đột nhiên muốn thân thiết với mình, đang muốn ôm lại anh thì bị đẩy ra “…”

“Rốt cuộc làm sao mà…” Cung Tuấn ủy khuất nhỏ giọng hỏi, “Trách em không tới đón anh ạ?”

“Em còn mặt mũi để nói.” Trương Triết Hạn tiến lại gần, hôn khẽ lên môi hắn một cái, không có chút mùi khói nào. Có lẽ là trước khi đến đã cố ý xử lý.

“Sao chưa bao giờ thấy em hút thuốc trước mặt anh?"

Cung Tuấn sửng sốt giây lát, mồ hôi vừa mới ráo một chút lại túa ra, đúng là thi thoảng hắn có hút thuốc, nhưng không nghiện, hơn nữa trước giờ ở cạnh Trương Triết Hạn hắn chưa bao giờ hút thuốc, gần nhất hắn chỉ hút một điếu chính là vừa rồi...

“Em, anh… sao anh biết…”

Toang rồi! Mồ hôi của Cung Tuấn làm ướt cả áo sơ mi, hắn nhớ lại tình huống vừa rồi, nếu toàn bộ quá trình Trương Triết Hạn đều nhìn thấy, chẳng phải là hiểu lầm rất sâu...

“Còn có gì muốn nói không?” Trương Triết Hạn bóp mặt hắn một cái, “Anh thấy em cũng không thiếu tiền nhỉ, đưa cho trai lạ một lần là cả xấp luôn.”

Trương Triết Hạn vốn tưởng rằng Cung Tuấn sẽ căng thẳng mà kể hết mọi chuyện với anh, ai ngờ Cung Tuấn đổ mồ hôi nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Em… em cũng tạm thời không thể nói với anh.”

Trương Triết Hạn tức giận mở to hai mắt, Cung Tuấn nói tiếp: “Lúc trước không phải ông chủ cũng đối xử với em như vậy sao?”

Yo, giá thị trường tăng rồi. Trương Triết Hạn tức giận đến nở nụ cười: “Được, em —”

Anh vừa muốn nói mấy lời tức giận, Cung Tuấn đã ôm lấy anh, cúi thấp đôi mắt mang ý cười: “Cho nên, anh giày vò em như vậy là vì ghen sao?”

Trương Triết Hạn một tay đẩy hắn ra: "Cách xa anh một chút, anh ngại bẩn."

Cung Tuấn ủy khuất muốn chết: “Em... em thật sự không có.”

Trương Triết Hạn nheo mắt: “Em làm sao chứng minh em không có?”

Cung Tuấn đỏ mặt, hạ quyết tâm mấy lần rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Em... lần đó cùng với anh rõ ràng là lần đầu tiên..."

Nói xong giống như cảm thấy có chút mất mặt, vùi đầu vào vai Trương Triết Hạn: “Lại nói, ngày nào em cũng dính một chỗ với anh, làm sao có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt..."

Trương Triết Hạn hừ một tiếng: “Vậy em tới chỗ như vậy tìm em trai xanh tươi mơn mởn làm gì, lén lén lút lút."

Cung Tuấn thấy anh dường như không phản kháng tiếp xúc thân thể liền tiến lên ôm eo anh lần nữa: "... Tạm thời không nói cho anh được — nhưng đêm nay em nhận lỗi với anh được không, Trương tổng yêu quý của em…”

“Trương tổng yêu quý” đảo mắt một cái, không nói gì, sau đó xoay người đè Cung Tuấn lên giường, giật cà vạt trên áo sơ mi của hắn xuống, trói hai tay hắn vào đầu giường.

Cung Tuấn thấy tình huống không đúng muốn giãy ra, ai ngờ sức lực của Trương Triết Hạn lại lớn như vậy, lúc đè hắn căn bản giãy không thoát: "Anh…”

“Lúc này em nên biết, lần trước em nổi giận với anh anh đã cưng chiều em nhiều thế nào.” Trương Triết Hạn cười đắc ý, Cung Tuấn chợt nghĩ đến lần trước quả thật toàn bộ quá trình Trương Triết Hạn đều vô cùng nhu thuận, nếu thật sự ầm ĩ với anh chỉ sợ hắn cũng chịu đủ.

“Đã muốn nhận lỗi với anh, vậy thì nợ mới nợ cũ tính luôn một thể đi.” Trương Triết Hạn nói, bắt đầu chậm rãi cởi quần áo của mình, "Chắc chắn sẽ không để em dễ chịu, giác ngộ này em có chứ nhỉ?"

Cung Tuấn nhìn ngực anh chậm rãi lộ ra, yết hầu rõ ràng động một cái, hắn biết Trương Triết Hạn tra tấn người có bao nhiêu làm cho người ta phát điên — đó còn là lúc anh không tức giận.

Trương Triết Hạn cởi đến khi chỉ còn lại một cái quần lót, trước khi Cung Tuấn về chắc chắn anh đã xuống lầu tập thể dục, trên bắp chân còn mang một đôi tất màu trắng, bít tất ôm chặt lấy đường cong bắp chân xinh đẹp, Trương Triết Hạn tách chân ra ngồi hẳn trên người Cung Tuấn, cách quần hắn lắc eo qua lại tới lui.

"Có phản ứng sao?" Trương Triết Hạn cảm nhận được thứ trong quần đã vận sức chờ phát động, cười xấu xa với Cung Tuấn, "Vậy đêm nay có em chịu."

Cung Tuấn bị trói ở đầu giường mặc người ức hiếp, thành thật mà nói hắn dĩ nhiên cũng không chán ghét loại cảm giác này, dù sao người đó là Trương Triết Hạn, cho dù trừng phạt hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Áo sơ mi bị Trương Triết Hạn chậm rãi cởi bỏ từng nút, đầu ngón tay như có như không xẹt qua da thịt hắn, ngực Cung Tuấn so với khi nãy còn phập phồng kịch liệt hơn, nhưng đụng chạm kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước, Trương Triết Hạn khơi mào dục vọng của hắn lại không thỏa mãn hắn, mà quỳ xuống trước mặt hắn, để nửa người dưới của mình đối diện với mặt hắn.

Cung Tuấn nằm trên chăn gối chất đống, thứ đó của Trương Triết Hạn cách đồ lót cọ lên môi hắn, Cung Tuấn bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua vải vóc.

Trương Triết Hạn kiên nhẫn để cho hắn liếm ướt quần lót của mình, sau đó kéo quần lót xuống để lộ phần đầu ra một chút, cọ tới cọ lui trên đôi môi ướt át của Cung Tuấn.

Đầu lưỡi ấm áp liếm qua phía trước, Trương Triết Hạn phát ra một tiếng hừ nhẹ thoải mái, rốt cuộc cũng kéo hết quần lót xuống, Cung Tuấn thuận theo ngậm lấy lỗ sáo của anh, phát ra một tiếng "ưm" khẽ.

Trương Triết Hạn không hề khách khí cắm vào tận gốc, anh cảm thấy mình đã vào đến chỗ sâu trong cổ họng Cung Tuấn, hắn cố gắng để cho mình thả lỏng muốn nuốt sâu hơn một chút, hai tay Trương Triết Hạn chống ở trên tường phía sau đầu giường, hai chân tách ra quỳ ở hai bên đầu Cung Tuấn, chậm rãi đưa đẩy.

Một lát sau trong khoang miệng đã bị khuấy ra tiếng nước, Trương Triết Hạn thoải mái một hồi mới rút ra, Cung Tuấn há to miệng thở dốc, một sợi chỉ bạc theo khóe môi trượt xuống.

Trương Triết Hạn để hắn hít thở một lúc, sau đó nâng eo để Cung Tuấn ngậm lấy hai trái cầu: “Mút vào… ừm, dùng đầu lưỡi đẩy ra.”

Cung Tuấn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của anh hầu hạ anh, Trương Triết Hạn lại tự mình đong đưa một hồi, sau khi khoái cảm tích lũy đến mức độ nhất định mới một lần nữa cắm vào miệng Cung Tuấn.

“Ưm…” hai tay bị trói ở đầu giường hơi nhúc nhích, đầu lưỡi Cung Tuấn cảm nhận được gân xanh trên thân trụ của anh, theo mạch đập mạnh mẽ nhảy lên, hắn cố gắng dùng đầu lưỡi liếm láp Trương Triết Hạn, khiến anh phát ra những tiếng than thoải mái.

“Ưm… haa…” từ đầu Trương Triết Hạn đã không định kéo dài, ngay tại thời điểm khoái cảm tích lũy đến cao nhất thì xuất vào miệng Cung Tuấn, rút được nửa đường lại bắn vào khóe miệng và gò má của hắn, tinh dịch màu trắng trên đôi môi hồng nhuận căng bóng, nhìn đặc biệt gợi cảm.

“Em nuốt à?” Trương Triết Hạn thở hổn hển vuốt ve khóe miệng hắn, nhìn thấy Cung Tuấn gật gật đầu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm hết tinh dịch ở khóe miệng nuốt vào.

“Ông chủ, anh rất ngọt.”

Trương Triết Hạn nở nụ cười: "Đừng tưởng nói hai câu dễ nghe liền bỏ qua cho em."

Cung Tuấn vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, cười như không cười nói: “Vậy anh tuyệt đối đừng bỏ qua cho em.”

Trương Triết Hạn làm bộ tức giận lườm hắn một cái, một tay duỗi ra phía sau sờ đến hạ thân của hắn, quần tây đã phồng lên một khối.

Thắt lưng và khóa quần bị Trương Triết Hạn cực kỳ thong thả cởi ra, Cung Tuấn cảm thấy mình đã cứng đến muốn nổ tung. Trương Triết Hạn lấy từ đầu giường ra một chai tinh dầu, đổ vào tay sau đó xoa vài cái lên gậy của Cung Tuấn, hắn không biết đó là cái gì, nhưng sau khi dùng xong nơi vốn đã cứng đến khó chịu lại càng thêm nóng rực khó nhịn.

“Ưm… ông chủ… anh cho em dùng cái gì…”

“Tinh dầu hoa hồng bình thường thôi, nếu em cảm thấy không thích hợp, vậy nhất định là vấn đề của em.” Trương Triết Hạn cười xấu xa với hắn, Cung Tuấn luôn cảm thấy mới không phải là tinh dầu hoa hồng gì đó… Hiện tại hắn lửa nóng khó nhịn, nhưng tay Trương Triết Hạn chỉ như có như không đụng hắn.

Cung Tuấn giãy giụa, vô thức nâng eo muốn đụng vào tay Trương Triết Hạn nhiều hơn, một tay anh cố ý nắm nhẹ lấy côn thịt của hắn, tay còn lại treo trên không trung, nhất định phải nâng eo thật cao mới có thể đụng tới.

“Đến đi, tự mình động.”

Hai tay bị trói của Cung Tuấn siết đến khớp xương trắng bệch, cơ bụng căng chặt, nâng thắt lưng lên, mỗi một lần đều chà nhẹ vào bàn tay Trương Triết Hạn đang cầm thứ đó của hắn, sau đó đỉnh tới chỗ cao nhất, đụng tới lòng bàn tay hơi cong của anh.

Lực đạo và độ cao của Trương Triết Hạn vừa đúng, vĩnh viễn để cho hắn chạm tới lại chỉ có thể nhẹ nhàng đụng phải, giống như ở trước mặt con cá mập đói khát có một tia máu tanh như có như không, làm cho Cung Tuấn gần như điên cuồng theo đuổi rồi lại không thể thật sự bổ khuyết chút đói khát nào.

“Ông chủ…” Cung Tuấn dục vọng khó lấp đầy, bị tra tấn phát điên, “Tha cho em đi mà…”

Trương Triết Hạn nhìn hắn thở hồng hộc mồ hôi nhễ nhại, lại tra tấn hắn thêm một lúc mới thu tay lại, gậy thịt của Cung Tuấn lẻ loi đứng đó, thân trụ đều bị dịch thể của chính mình làm ướt.

“Haiz, nói cho anh người kia là ai, anh lập tức giúp em.”

Cung Tuấn cắn chặt môi, rối rắm một hồi cuối cùng vẫn không mở miệng.

Trương Triết Hạn hừ nhẹ một tiếng, ngồi bên chân Cung Tuấn, đôi chân dài vừa vặn khoác bên hông hắn.

Trương Triết Hạn tùy ý cong một chân lên, dùng chân mang tất giẫm lên côn thịt của Cung Tuấn ép sát vào bụng dưới của hắn, Cung Tuấn phát ra một trận rên rỉ ẩn nhẫn.

Cường độ giẫm không lớn không nhỏ, Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn ngồi đối diện hắn, một chân gập lại đặt trên giường, một chân cong lên giẫm vào tính khí của hắn, tất thể thao màu trắng ôm sát phác họa ra hình dáng bắp chân xinh đẹp của anh, cơ đùi theo động tác giẫm căng chặt rồi lại thả lỏng.

Cung Tuấn bị hình ảnh này kích thích đến khí huyết dâng trào, lòng bàn chân anh dính sát vào cự vật của hắn ma sát qua lại, hắn giãy giụa cong eo vài lần, bị Trương Triết Hạn giẫm đến cao trào.

“Haaa…” Cung Tuấn điều chỉnh lại hô hấp hỗn độn, cơ bụng rắn chắc đều là tinh dịch do chính mình bắn ra. Trương Triết Hạn dạng chân ở trên người hắn chậm rãi trêu chọc, rất nhanh tiểu Cung Tuấn lại đứng thẳng.

“Ông chủ, để cho em vào đi.” Cung Tuấn đáng thương nói, “Nếu không thả em ra cũng được…”

Trương Triết Hạn dĩ nhiên sẽ không thả hắn ra, mà cưỡi trên người hắn, cầm gậy thịt Cung Tuấn nhét vào thân thể mình, chậm rãi động eo.

Cung Tuấn thở phào một cái, cự vật cứng rắn được vách huyệt bao bọc chặt chẽ, nhưng động tác của Trương Triết Hạn vừa nhẹ vừa chậm, như gãi không đúng chỗ ngứa, khiến dục vọng của hắn khó mà lấp đầy.

Qua một hồi lâu, Trương Triết Hạn mới tăng thêm tốc độ, bình thường anh thỉnh thoảng cũng đi cưỡi ngựa, lực khống chế trên đùi và hông đều rất mạnh, hiện tại anh cưỡi Cung Tuấn cũng giống như cưỡi ngựa, vòng eo có lực trước sau kịch liệt lắc lư, bắp đùi rắn chắc thon dài chập trùng lên xuống.

Cung Tuấn khó nhịn rên rỉ một tiếng, thấy Trương Triết Hạn nghiêng người về phía trước, một tay chống lên cơ bụng hắn, tay còn lại tự nắm lấy ngực mình khêu gợi xoa nắn: “Ưm…”

Cung Tuấn bị một màn này dụ cho bụng dưới nóng lên, nhưng Trương Triết Hạn dường như đã biết trước hắn sẽ như vậy, ngay thời khắc mấu chốt nhất nâng eo rời khỏi người hắn, để gậy thịt của Cung Tuấn khó khăn dừng ở miệng huyệt, Cung Tuấn giống như con cá mắc cạn ưỡn lên một chút, thật sự bị nghẹn trở về.

"Tha cho em đi..."

Trương Triết Hạn lại chậm rãi nuốt hắn vào, bắt đầu không nhanh không chậm nghiền đậu hũ, sau đó đến thời khắc mấu chốt lại treo hắn lên, lăn qua lăn lại đến nửa đêm, mới để cho Cung Tuấn bắn lần thứ hai.

“Ông chủ… em không dám nữa…” Cung Tuấn bị anh giày vò đến mồ hôi đầm đìa, “Anh trừ tiền em cũng được…”

Trương Triết Hạn nhướng mày: “Như vậy sao được, trừ tiền trong lòng em sẽ khó chịu lắm.”

Cung Tuấn nghẹn không nói được gì, hiện tại cả người hắn đều khó chịu…

Thẳng đến sau nửa đêm, hình phạt mệt mỏi này mới xem như kết thúc, trong nháy mắt Trương Triết Hạn từ bi đại phát cởi trói cho Cung Tuấn, ngay lập tức bị hắn vồ tới như hổ đói.

Dù sao cũng đã hả giận, Trương Triết Hạn ỡm ờ để hắn đè ép, hai người lại lăn cùng một chỗ, dây dưa đến khi trời sắp sáng mới nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro