19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


19. Không thấy nhóc con đâu cả!

Cuộc sống sau chuyến đi Thung lũng vui vẻ vẫn yên bình như vậy. Quan hệ của ba người đàn ông (quỷ ngây thơ) càng ngày càng hòa hợp.

Vương Hổ thi thoảng sẽ mang cơm trưa tới cho Trình Nhiên, khiến quý cô Trần “nữ heo yêu” tinh tế nhất ở công ty luật vô cùng hâm mộ. Sau khi lại một lần nữa tiễn Vương Hổ về, Trình Nhiên nhìn mấy món ăn “quá mức tinh xảo” trong hộp cơm cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng.

Cuộc sống như này….. cũng không tệ nhỉ.

“Luật sư Trình, anh tìm khách trọ ở đâu ra vậy?!” Luật sư Trần ghé vào bàn mắt long lanh nhìn cơm trong hộp của Trình Nhiên —- “Anh nói xem sao tôi lại không có một người khách trọ như vậy chứ???”

Trình Nhiên liếc cô một cái: “Đừng nghĩ nữa, tôi không cho cô ăn đâu.”

“Tôi cũng không mong anh cho tôi ăn.” Luật sư Trần chớp chớp mắt: “Mà vụ án bạo lực gia đình gần đây anh chuẩn bị tới đâu rồi? Tôi nhớ bị cáo hình như có chống lưng?”

Trình Nhiên nhớ lại về vụ án đó: “Chắc là không sao, cũng không uy hiếp được tôi. Phiên tòa vụ án đó cũng sắp xét xử rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Trình Nhiên không thể nào ngờ tới cuộc nói chuyện ngắn ngủi này lại như một lời cảnh báo, mấy hôm sau trở thành sự thực.

Chỉ là không phải anh xảy ra chuyện.

Mà là Dương Dương.

Vương Hổ tới cổng trường mẫu giáo đón nhóc con theo giờ giấc bình thường, chờ nửa ngày lại không thấy bóng dáng đâu, vội vã chạy đi tìm hiệu trưởng.

Chờ tới khi tới lớp nhóc con thì thấy trống không chẳng có ai — Không thấy nhóc con đâu cả.

Hiệu trưởng lập tức đi kiểm tra camera theo dõi, phát hiện lúc nhóc con đứng ở một góc chờ Vương Hổ thì bị mấy người bắt đi.

Giờ tan học trẻ con đông, nhóc con phòng chừng đã bị chuốc thuốc mê nên không kêu lên được.

Vương Hổ nhìn khuôn mặt tái mét của hiệu trưởng, cầm điện thoại gọi cho Trình Nhiên —- “Trình Nhiên, Dương Dương bị bắt cóc rồi!”

—–

20. Đừng ép cậu ấy lựa chọn.

Trình Nhiên đang tăng ca, bất ngờ nhận được tin con trai bị bắt cóc, vội vàng tóm lấy áo khoác chạy tới trường mẫu giáo.

Lúc Trình Nhiên lái xe, tim không thể khống chế mà đập thình thịch, adrenaline tăng vọt — Anh thậm chí còn vượt đèn đỏ.

Chuông điện thoại vang lên, Trình Nhiên thuận tay trượt nút —

“Luật sư Trình?”

Là một giọng nói xa lạ.

“Anh là?”

“Con trai mày đang trong tay bọn tao.”

“Muốn đón con mày về thì ngoan ngoãn từ bỏ vụ án bạo lực gia đình trong tay mày đi.”

Địt.

Trình Nhiên nhớ tới lời luật sư Trần nói mấy hôm trước “bị cáo có chống lưng”, thầm thấy khinh thường sự thả lỏng của mình.

“Không có tôi thì cũng còn luật sư khác, vì sao lại phải làm khó tôi thế này.”

Kẻ ở đầu bên kia cười lạnh: “Cho dù bao nhiêu luật sư cũng thế thôi. Không nhiều lời với mày nữa, đến, nói câu với ba nhóc đi.”

“Papi……” Nhóc con chắc phải rất sợ hãi, giọng nói run run đáng thương.

Kẻ kia dập máy.

Trình Nhiên phóng như bay tới trường mẫu giáo, lúc thấy Vương Hổ thì vội xuống xe — “A Hổ!”

Vương Hổ vỗ vỗ vai Trình Nhiên: “Cậu bình tĩnh một chút, giờ không thể hoảng loạn. Cậu tính thế nào?”

“Gã ta vừa gọi điện cho tôi, kêu tôi bỏ vụ án.” Trình Nhiên nhíu mày: “Không cứ để tôi từ bỏ đi.”

“Báo công an.” Vương Hổ ném điếu thuốc trên tay vào thùng rác — Trình Nhiên không thích mùi thuốc lá, lúc anh xuống xe gã đã dập thuốc rồi. “Địt mẹ một lũ **, đến trẻ con cũng không tha.”

“Báo công an nhỡ bọn nó giết con tin thì thế nào? Mai phiên tòa đã mở phiên xét xử rồi!” Trình Nhiên bứt rứt tới mặt đỏ bừng, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn có chút không cam lòng.

Vương Hổ thực ra cũng hiểu nỗi băn khoăn của Trình Nhiên. Trên bàn ăn anh có nhắc tới vụ án này, Trình Nhiên là luật sư nắm chắc nhất phần thắng đối với vụ này. Nếu buông tay, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là hai mẹ con đáng thương đó tiếp tục phải sống những ngày đen tối.

Vương Hổ hiểu hơn ai hết tấm lòng lương thiện của Trình Nhiên, cũng hơn ai hết biết trong lòng Trình Nhiên tôn trọng chức trách của một luật sư. Vương Hổ biết bao lần thấy anh tăng ca đến nửa đêm, sau khi đọc truyện cho Trình Dương xong lại tiếp tục dựa vào tác dụng của cà phê mà làm việc. Gã thấy được Trình Nhiên vì để bảo vệ sự thật đã cố gắng vô cùng.

Tín ngưỡng và tình thương, đừng ép cậu ấy lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai