Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ân Hy
Beta: Kỳ Vân

Ba mẹ nhà họ Lâm đều là người bận rộn, hiếm khi có ở nhà, người giúp việc làm cơm xong thì liền rời đi, vì muốn thể hiện quyết tâm không muốn bản thân mình bị hút dương khí, Tiểu Lâm đã rất cố gắng phấn đấu, cả buổi chiều lẫn buổi tối, tất cả đều dùng để làm bài tập, ngay cả cơm tối cũng quên ăn.

Quỷ không cần ăn cơm, trong thế giới của hắn, không có đêm hay ngày, mọi khoảnh khắc đối với hắn đều như nhau, chỉ có Tiểu Lâm là có thể nghe thấy hắn nói chuyện được.

“Cậu muốn thi trường nào?” Quỷ hỏi Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm rút ra một đề thi khác, lúc này mới phát hiện bụng cậu đang kêu lên ùng ục.

Cậu gãi đầu nói: “Lúc trước tôi muốn làm phi công, sau đó cảm thấy thân thể của mình không có đủ khả năng tố chất, lại có chút sợ độ cao, thế nên chỉ có thể chọn lịch sử hay khảo cổ vậy.”

Quỷ: “Vậy cậu có thể thi đại học T.”

Tiểu Lâm ngáp một cái, thuận miệng đáp: ”Được nha.”

Cuối cùng cậu lại tò mò: “Anh không phải mất trí nhớ sao, sao lại biết đại học T?”

Quỷ: ”Không biết, đột nhiên nghĩ tới, có thể trước kia từng học ở đó.”

Tiểu Lâm cố ý xem thường hắn: “Cũng có thể là anh rất muốn thi đại học T, nhưng kết quả là rớt mười mấy lần, sau đó lên cơn điên mà chết, bằng không sao anh lại chấp nhất với đề thi như thế?”

Quỷ: “Hút dương khí.”

Tiểu Lâm: “…”

Quỷ đang nắm nhược điểm của cậu, một chiêu trí mạng, Tiểu Lâm thẹn quá hóa giận buông bút đi ra ngoài ăn cơm.

Cơm còn chưa ăn xong cậu đã thấy buồn ngủ đến nỗi không chịu được, nên Tiểu Lâm trực tiếp nằm nhoài trên bàn cơm ngủ.

Giữa lúc đang mơ màng, cậu cảm thấy bầu trời sáng ngời mà bản thân chẳng biết lúc nào đã đến cửa đại học T, đang cùng một người bạn học cười cười nói nói, trong lòng tràn ngập ước mơ đối với cuộc sống đại học.

Phía trước có người vội vàng đi qua, tuy không nhìn thấy rõ mặt nhưng thân hình người kia thì lại rất quen thuộc, Tiểu Lâm suy nghĩ một chút, bỏ các bạn học lại chạy theo.

“Quỷ đại ca!” Cậu không nhịn được hô lớn lên.

Quả nhiên, người kia dừng lại.

Trong lòng Tiểu Lâm vui vẻ, tiến lên vỗ bả vai đối phương, cười nói: “Tôi có thể tìm được anh rồi!”

Đối phương quay đầu lại, mắt mở to như chuông đồng, miệng như chậu máu, còn làm ra vẻ mặt e thẹn: “Bạn học này, cậu tìm tôi?”

Tiểu Lâm sợ đến mức hồn phi phách tán, lông tơ dựng đứng, vội vã lùi về phía sau, đầu lắc như trống bỏi.

Nhưng tay cậu thì lại bị dính chặt vào trên người đối phương, bỏ ra cũng không được, mắt thấy đối phương nhếch miệng cười với mình, miệng càng nhếch càng lớn, như sắp bao trùm cả khuôn mặt cậu.

Tiểu Lâm sợ đến nổi muốn tiểu ra quần, suýt chút nữa khóc thành tiếng.

“Quỷ ca, anh đừng có dọa tôi!”

Người kia cắn mạnh xuống tay cậu một cái, Tiểu Lâm mở to mắt ra mới phát hiện mình vẫn còn ở trong nhà. Không phải là trên bàn cơm mà là nằm ở trên giường, chăn cũng được đắp lên.

Tiểu Lâm mờ mịt một lúc, mới phát hiện thân ảnh mơ hồ đang ngồi bên cạnh bàn, giống như đang cúi đầu nhìn bài tập trên bàn.

Cậu đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó mới nhận ra đối phương: “Quỷ ca?”

Quỷ ừ một tiếng, nói: “Tôi hiện tại chỉ có thể hiện hình thế này, bật đèn cũng không thể nhìn thấy được thực thể của tôi.”

Tiểu Lâm nhìn chăn trên người có chút cảm động, trong lòng người khác nói không chừng gặp quỷ là chuyện khủng bố mà mình lại cảm nhận được sự ấm áp.

Nhưng cậu còn chưa hoàn hồn khỏi sự cảm động lại nghe con quỷ nói: “Cậu làm sai một đề rồi.”

Khóe miệng Tiểu Lâm co giật: “Hiện tại thành tích của tôi cũng đã có tiến bộ, cứ theo chiều hướng này, thi đậu đại học T chắc chắn không thành vấn đề.”

Quỷ: “Sai chính là sai, cậu nên thừa nhận thất bại.”

Tiểu Lâm còn chưa thấy bóng người của hắn bay qua, đôi môi đã bị sự lạnh lẽo lấp đầy.

Lạnh lẽo… Là xúc cảm sao?

Cảm giác như hôn lên kem khiến Tiểu Lâm mở to hai mắt.

Nhưng rất nhanh, có một bàn tay xuất hiện chắn lấy tầm mắt của cậu.

Tiểu Lâm không nghĩ tới nụ hôn đầu của mình không phải là dành cho nữ sinh, cũng không phải là cho nam sinh, mà là dành cho một con quỷ.

Cậu không biết cảm giác hôn môi người khác là như thế nào, nhưng cậu đã tự nghiệm cảm giác hôn môi với quỷ.

Không biết cậu có phá được kỷ lục thế giới Guiness không? Cậu mơ màng nghĩ tới.

Rất kỳ quái là cậu không thể sờ tới Quỷ đại ca, nhưng lúc nhắm mắt lại có thể cảm giác được môi lưỡi của đối phương, có chút lạnh mặc dù ở đây đang là mùa hè… giống như đang ăn dưa hấu hay kem vậy.

Trong đêm tối, mặt Tiểu Lâm đỏ như gấc, tay cậu không biết để ở đâu, theo bản năng muốn đẩy lồng ngực của đối phương ra xa, nhưng tay chỉ đụng vào một mảnh hư vô.

Sau đó… Cùng quỷ hôn môi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Tiểu Lâm không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy hồn vía cậu đã có chút lên mây.

Cậu cho rằng, có lẽ hôm qua quỷ hút dương khí quá nhiều, sau khi về nhà, quỷ mới không nhịn được nên mới làm như thế với hắn.

Ai biết quỷ trêu chọc nói: “Tôi tối hôm qua căn bản là không có hút dương khí của cậu.”

Tiểu Lâm đang thao thao bất tuyệt bỗng dưng im lặng bất động, cậu há to miệng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Quỷ: “Nếu không để tôi giúp cậu trải nghiệm thêm một hồi nữa?”

Tiểu Lâm theo bản năng che miệng, nhảy ra xa ba bước.

Cách ngày có học sinh chuyển trường tới, ngoại trừ đồng phục học sinh thì toàn thân đều toàn là hàng hiệu, không đủ chỗ ngồi nên thầy giáo chỉ đành chỉ định học sinh đó ngồi vị trí phía trước Tiểu Lâm.

Trong lớp rất nhanh đã đồn thổi về chuyện về học sinh chuyển trường, Tiểu Lâm cũng vểnh tai nghe: “Gia thế của học sinh chuyển trường không đơn giản đâu, đối phương không phải do cha mẹ đưa tới đây mà là do trợ lý hay thư ký gì đó đưa tới, hiệu trưởng còn phải tự thân đi cùng…”

Lúc tan học, Tiểu Lâm thấy học sinh chuyển trường gây gổ ầm ĩ với một người phụ nữ xinh đẹp ở trước cổng trường học, học sinh chuyển trường quay đầu đi, người phụ nữ ở phía sau chạy lên xe kêu người đuổi theo.

Nhiều bạn học bắt đầu suy đoán gia cảnh của học sinh chuyển trường, Tiểu Lâm bỗng nhiên nghe thấy quỷ nói với mình: “Tôi có dự cảm, rất nhanh tôi sẽ phải rời đi.”

Tiểu Lâm bỗng dừng bước chân lại, bởi vì âm thanh nói chuyện với cậu như thủy triều từ từ mà rút đi.

Trong thế giới của cậu, cũng chỉ còn lại câu nói kia của quỷ.

“Tại sao?” Tiểu Lâm bất thình lình lên tiếng.

Mấy bạn học xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn cậu.

Bạn học đứng xung quanh không hiểu chuyện gì: “Tại sao cái gì?”

Tâm trạng của Tiểu Lâm trùng xuống.

Bởi vì cậu không nghe thấy quỷ ca đáp lại.

--------------

Chúc mừng năm mới các tềnh êu ~ năm mới vui vẻ nhá :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro