Chương 22. Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tô chứng kiến gai Nga Mi sắc bén, nàng ngẩng đầu, phòng ngừa da thịt bị rạch phá.

"Ta hiện tại đang rất mệt mỏi, không muốn đánh nhau với ngươi." Tô Tô nói, "Yêu Hồ nói không chừng đã trở về rồi, ngươi nhất định phải đợi ở chỗ này sao?"

Dứt lời, nàng toan đẩy gai Nga Mi ra.

Đạm Đài Tẫn vừa muốn nói gì, khi thấy ánh mắt của Tô Tô thay đổi, vẻ mặt có mấy phần ngây ngốc.

Nàng trừng mắt nhìn, đôi mắt vốn dĩ hắc bạch phân minh, giờ phút này con ngươi lại xuất hiện một chút màu tím yêu dị.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên nhớ tới Yêu Hồ trước khi bỏ đi đã bắn vào mi tâm Tô Tô một chút tinh huyết.

Đó rốt cuộc là thứ gì?

Hắn từ trước đến giờ không biết cảnh giác, vừa chuẩn bị khống chế nàng đã phát hiện gai Nga Mi ở trong tay bị Tô Tô nắm chặt.

Sau một khắc, trên bàn tay lạnh như băng của hắn, một khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu dính sát vào.

Tuyết trắng ánh lên ánh sáng, giúp Đạm Đài Tẫn thấy rõ ánh mắt của nàng.

Trong đôi mắt trong suốt của nàng, giờ phút này đang phản chiếu lấy bộ dạng của hắn.

Tô Tô chuyên chú nhìn hắn, trong mắt vừa dịu dàng vui vẻ vừa thành kính.

Đạm Đài Tẫn cười lạnh nói: "Trúng Yêu thuật, thật sự buồn nôn."

Thất vĩ Hồ ngàn năm, tinh huyết là thứ gì, nghĩ cũng biết.

Đạm Đài Tẫn không muốn cùng Tô Tô phí phạm, để nàng tỉnh dậy, muốn giết nàng cơ hồ không có khả năng.

Đã vào đêm, đã không lấy được Yêu Đan của Yêu Hồ, hắn nên mau chóng rời đi, nếu không thì không còn kịp nữa rồi.

Đối với Tô Tô, nàng sẽ như thế nào, hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.

Hắn vừa muốn đứng dậy, gai Nga Mi trong tay đã bị thiếu nữ cướp đi, sau một khắc, Tô Tô đẩy hắn ngã nhào xuống đất.

Thiếu nữ đè lại bả vai hắn, đồng tử màu tím nhạt dao động ý cười.

Nàng trở tay dùng Nga Mi đỡ lấy hắn, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Đạm Đài Tẫn, ngươi yếu như vậy sao? Hay là, ngươi đối với ta không có chút phòng bị nào?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Ngươi muốn chết sao!"

Mắt đen của hắn tĩnh mịch, một con rắn cạp nia nhỏ xuất hiện ở sau lưng nàng, Đạm Đài Tẫn cười lạnh một tiếng.

Rắn nhỏ lặng yên, âm thầm bổ về phía Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn, đã không chịu tỉnh, vậy thì đi chết đi. Khóe môi hắn kéo ra một nụ cười khoái chí, bất luận là ai, thời điểm sắp chết đều hoảng sợ, ghê tởm không chịu nổi, nàng nhất định cũng không ngoại lệ.

Tô Tô dường như không chú ý tới con rắn độc sau lưng, nàng đè lại bả vai thiếu niên, bên trong đôi mắt màu tím, ý cười càng thêm nồng đậm.

Trong tầm mắt lãnh đạm của hắn, nàng vội vàng ôm lấy gương mắt hắn, cúi đầu.

Gương mặt bị thứ mềm mại chạm vào, Đạm Đài Tẫn còn không kịp thu lại vẻ ác ý trên mặt.

Rắn nhỏ phía sau Tô Tô đột nhiên lại cứng đờ, không ai khống chế nó, nó chật vật rơi từ trên cành cây xuống, không hiểu vì sao mình đang ngủ đông lại xuất hiện ở đây, đành phải đào mệnh chạy về hang động.

Tô Tô ghé vào lồng ngực Đạm Đài Tẫn, đột nhiên cười ra tiếng.

Tiếng cười của nàng trong trẻo, trong đêm đông tháng Một, khiến rừng trúc tựa hồ cũng ấm áp.

Đạm Đài Tẫn sắc mặt khó coi cực kỳ.

Trong mắt hắn sát ý tàn phá bừa bãi, nàng đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn, cả người co quắp trong ngực hắn.

"Ngươi yếu cũng không sao, sau này ta bảo vệ ngươi."

"Cút!" Hắn trở tay bóp lấy gáy nàng, hận không thể cứ như vậy bóp chết nàng.

Ánh sáng trong mắt thiếu nữ lưu chuyển, rõ ràng là nhan sắc yêu dị, nhưng trên mặt nàng lại không chút tà ác, ngược lại còn tươi đẹp một cách vô lý hơn mấy phần.

Cằm Tô Tô tựa trên vai hắn.

Thanh âm vừa nhẹ vừa dịu dàng, đêm đông tĩnh mịch, nếu như cẩn thận nghe, còn có thể nghe được mấy phần ngượng ngùng.

"Không cút, ta thích ngươi."

"Ngậm miệng!" Đạm Đài Tẫn cơ hồ muốn mím môi thành một đường thẳng, dưới tay hắn dùng lực, định ném nàng xuống khỏi người mình.

Trong lòng của hắn chưa từng có nhiều từ ngữ để mắng một người như vậy, *** vô sỉ! Tự cam hạ tiện! Hoang dâm dơ bẩn...

Nàng cũng bẩn thỉu y như con Yêu Hồ kia!

Chẳng qua chỉ là một giọt tinh huyết, vậy mà đã biến thành loại bộ dạng này.

Cổ Tô Tô như muốn bị hắn chặt đứt, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ.

Nàng vẫn cứ không nhịn được cười.

Hai người hiện tại đã dính đầy bùn trong đầm lầy, tay nàng chống lên ngực Đạm Đài Tẫn, hơi thở hổn hển, phàn nàn nói: "Ài, ngươi lại bóp, ta chết thật đấy."

Tay trên cổ dừng một chút, nàng trông thấy khóe miệng Đạm Đài Tẫn cong lên một nụ cười lạnh.

Tay Tô Tô nhè nhẹ đặt trên mặt hắn.

Nàng hôn lên.

"Đạm Đài Tẫn, ngươi đừng thích Diệp Băng Thường nữa, ngươi thích ta đi."

Nàng cười lên, có chút không có ý tứ, nhưng tiểu cô nương lấy hết dũng khí, đỏ mặt nói: "Nàng ta không yêu ngươi, cũng đã là thê tử của người khác rồi. Ta sẽ yêu ngươi thật nhiều, về sau không để ngươi chịu khổ, cũng không để cho người ta khinh bạc ngươi, còn sẽ sinh cho ngươi rất nhiều đứa bé, ngươi có chịu không?"

Sau một khắc, nàng bị thiếu niên xốc lên từ trên người.

Màu môi hắn tái nhợt, không biết là tức giận hay là hận.

"Ngươi nằm mơ!"

Tô Tô xoa xoa khuỷu tay bị đau. Đè lại tim, cảm thấy yêu thương bất thình lình bị phóng đại quá mức, nàng hoàn toàn không kiểm soát được.

Nàng dường như trở thành bộ dạng thích một người chưa từng có, như thiếu thân lao đầu vào lửa, muốn tới gần hắn.

Nhưng nàng còn chưa tới, mấy mũi tên lạnh như băng đã cắm dưới chân nàng, bản năng đối với nguy hiểm của Tô Tô vẫn còn, nàng vội vàng lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên mặt tuyết.

Chỉ thấy trong rừng trúc, lục đục ngo ngoe xuất hiện mấy cái bóng áo đen.

Bọn họ quỳ gối trước mặt Đạm Đài Tẫn: "Điện hạ, thuộc hạ tới chậm."

Người cầm đầu liếc Tô Tô một chút: "Có giết không?"

Đạm Đài Tẫn lãnh đạm nhìn Tô Tô.

Gương mặt thiếu nữ mơ hồ, mang theo vài phần ủy khuất nhìn hắn.

Trong lòng của hắn tức giận bốc lên, dứt khoát nói: "Mang đi!"

Người mặc áo đen kinh ngạc nói: "Điện hạ?" Bọn họ về Chu quốc, tại sao có thể mang một thiếu nữ lạ lẫm cùng rời đi?

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng cong môi, nói: "Nàng ta là đích nữ duy nhất của Diệp Khiếu. Mang theo, đến lúc tối hậu trọng yếu, giết nàng ta, khiến Diệp Khiếu phải kinh sợ."

"Điện hạ anh minh."

Bọn người áo đen này võ công cao cường, Tô Tô nhanh chóng bị trói lại.

Tinh huyết Yêu Hồ tiêu tán, màu tím nhạt trong mắt nàng nhỏ đi còn chút xíu, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Nhóm người biến mất trong rừng, Yêu Hồ mặc áo vàng cất bước đi tới.

Nàng ta liếm láp móng vuốt mình, miệng nói tiếng người: "Thật thú vị."

Giọt tinh huyết kia của nó sẽ khiến tấm chân tình của người ta cho rằng, người trước mắt là tình cảm chân thành, còn thêm tác dụng dâm tà. Nhưng nha đầu kia cũng chỉ hôn hôn Đạm Đài Tẫn, vui vẻ tỏ tình, nói muốn bảo vệ hắn.

Tình yêu đơn giản mà hừng hực như vậy, đổi lại bất cứ người nào, dù chỉ là giả tượng ngắn ngủi, cũng đều sẽ động lòng.

Đáng tiếc, đối mặt với nàng lại chính là huyền y thiếu niên kia.

*

Diệp Băng Thường trông thấy Tiêu Lẫm rơi xuống sân, vội vàng chạy tới, nói: "Vương gia, chàng sao vậy?"

Tiêu Lẫm mở to mắt.

Không trung có tiếng động nhỏ, Tiêu Lẫm đưa tay, kéo Diệp Băng Thường bảo vệ sau lưng mình.

Sau một khắc, Ngu Khanh từ không trung rơi xuống.

Ngu Khanh đập cực kỳ mạnh, đau đến tỉnh lại.

Hắn ta "ngao" một tiếng: "Eo của ta!"

Diệp Băng Thường thấy hắn rơi xuống từ trên không, giật nảy mình, nhẹ nhàng kéo áo của Tiêu Lẫm, bất an nói: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"

Tiêu Lẫm áy náy nói: "Lúc hạ triều gặp chút chuyện, hại nàng lo lắng rồi."

Diệp Băng Thường nhẹ nhàng cười một tiếng: "Trưởng thị vệ có nói cho thiếp thân, Vương gia bình an là tốt rồi."

Nàng ta nhìn về phía Ngu Khanh: "Vị này chính là?"

Tiêu Lẫm cũng không gạt nàng ta: "Sư đệ của ta, Ngu Khanh."

Ngu Khanh vất vả lắm mới ổn định được thần thái, nhe răng trợn mắt, gặp Diệp Băng Thường, quạt xếp mở ra, khôi phục lại bộ dạng công tử văn nhã.

Hai người lễ nghi qua lại.

"Ngu Khanh, đệ đến đại sảnh chờ ta một chút." Tiêu Lẫm nói.

Ngu Khanh biết, Tiêu Lẫm có chuyện muốn nói. Trắc phi này của sư huynh nũng nịu, chuyện Yểm Ma lần trước, dọa nàng ta đến mơ hồ, nghĩ đến Tiêu Lẫm sợ hù đến nàng ta nên chuẩn bị tự mình cùng mình thảo luận về Thất vĩ Yêu Hồ.

Ngu Khanh vừa rời đi, Tiêu Lẫm nói với Diệp Băng Thường: "Đi."

Hắn dắt tay nàng ta đến trong đình ngồi xuống.

Màn trời biến thành màu xanh mực, trong phủ đèn lồng vẫn sáng.

Tiêu Lẫm từ trong ngực lấy ra một cái hộp gấm, ôn nhu nói: "Mở ra nhìn xem."

Diệp Băng Thường mở ra, trong hộp gấm nhảy ra một con chim nhỏ xanh xinh xắn đáng yêu, con chim nhỏ vỗ cánh, bay lên.

Bay đến bên cạnh ca hát.

Diệp Băng Thường sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm tướng mạo cũng như tính tình như trích Tiên, thực sự khó có thể ngờ được, hắn cũng sẽ có tâm tư như vậy, chuyên chú lấy lòng nàng ta.

Tiêu Lẫm khục một tiếng, nói: "Mấy ngày trước trong cung trông thấy Cửu muội muội có mấy thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo này, nó nói nữ hài tử đều thích. Cho nên ta cũng đi tìm một con đến, nàng thích không?"

Diệp Băng Thường cười gật đầu.

Tiêu Lẫm nói: "Thật có lỗi, từ khi lấy nàng, đã không ở bên nàng lâu."

"Tâm ý của Vương gia, thiếp thân đều hiểu." Diệp Băng Thường nhẹ giọng nói, "Thiếp thân không mong muốn gì nhiều, chỉ cần có thể bên cạnh Vương gia lâu dài là đủ."

Người nàng ta gả chính là một phu quân văn thao võ lược, càng không có khả năng ở lại hậu viện cả ngày.

Trong hậu viện của Tiêu Lẫm, không có thông phòng, cũng không có thị thiếp, Hoàng Thành không biết có bao nhiêu nữ tử ghen tỵ với Diệp Băng Thường.

"Thường nhi" do dự một chút, Tiêu Lẫm căn dặn nói, "Gần đây nên ít đi ra ngoài, nếu như muốn đi ra ngoài, hãy để ám vệ đi theo."

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Hoàng đế Chu quốc băng hà, người hiện tại đăng cơ là Tam hoàng tử Chu quốc."

Diệp Băng Thường có chút trừng to mắt.

Tiêu Lẫm nói: "Tân hoàng dã tâm bừng bừng, đóng quân ở biên giới. Không bao lâu nữa, e rằng phải đánh trận."

*

Ngu Khanh nhấp một ngụm trà, líu lưỡi nói: "Rốt cuộc cũng chịu đến nói chuyện với người cô đơn là ta này, huynh không đến, lão tử muốn nằm cũng phải ngồi đợi dầu hết đèn tắt."

"Đã để sư đệ đợi lâu."

"Được rồi được rồi, đừng nói đến nữa, Trắc phi của huynh ngủ chưa?"

Tiêu Lẫm gật đầu.

Ngu Khanh đánh giá Tiêu Lẫm, cười xấu xa nói: "Huynh không phải ở trên giường cũng là bộ dạng cứng nhắc không thú vị này chứ?"

Tiêu Lẫm khóe miệng ngậm cười, liếc hắn một cái.

Ngu Khanh giơ tay lên: "Được rồi được rồi, ta không nói đùa nữa. Nói cũng phải nói, chúng ta không phải đang ở trong đầm lầy sao, sao lại về tới chỗ của huynh rồi? Ta suýt nữa coi như ngày hôm nay phải chết ở chỗ đó rồi."

"Không phải đệ dẫn chúng ta trở về sao?" Tiêu Lẫm hỏi.

"Ta nào có bản lĩnh đó!"

Đó là ai, không cần nói cũng biết. Ngu Khanh nói: "Diệp Tam sao không thấy?"

Tiêu Lẫm lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc.

Ngu Khanh: "Có lẽ đã trốn thoát rồi, nàng ta có bản lĩnh đưa chúng ta về, bản thân chắc chắn cũng đã đi rồi."

Tiêu Lẫm vẫn không yên lòng, cho người lặng lẽ đi tìm hiểu, Diệp Tam tiểu thư có phải đã hồi phủ rồi chưa.

"Thất vĩ Hồ làm sao bây giờ? Ta nói trước, ta không đối phó được, ai thích thì người đó đi, ta không đi tiếp đâu!"

"Đương nhiên sẽ không cho đệ đi nữa đâu." Tiêu Lẫm nói, "Bây giờ có thể đối phó với Yêu Hồ, chỉ có một người. Sư đệ, còn phải làm phiền đệ đi tìm Quý sư thúc."

Ngu Khanh mài răng nói: "Quý lão đầu đã về ở ẩn, ta đi đâu để tìm?"

Tiêu Lẫm ngấp một ngụm trà, ôn hòa cười một tiếng.

"Không phải Dung sư muội thích đệ sao? Muội ấy luôn luôn có thể dẫn đệ đến tìm cha của muội ấy."

Ngu Khanh xì một tiếng khinh miệt: "Lão tử mới không thèm gặp quả ớt nhỏ kia."

Vất vả lắm mới tránh được, chạy đến Hoàng Thành cho người nói với Hoàng tử sư huynh để làm môn khách, sắp xếp rất nhiều, hắn ta không muốn cùng dã nha đầu chạy khắp núi bắt gà rừng đâu.

Tiêu Lẫm nhíu mày, không miễn cưỡng hắn ta nữa.

Tật xấu của sư đệ, Dung sư muội đánh hai bữa là xong. Hai bữa không được, đánh nhiều hơn mấy trận là có thể trị được.

Ngu Khanh nói: "Thật sự phải đánh giặc sao?"

Tiêu Lẫm gật đầu.

"Tân hoàng Chu quốc này, ngược lại là có can đảm. Nhưng Đạm Đài Tẫn không phải còn đang làm vật thế chấp cho triều ta sao? Tân hoàng không sợ chúng ta giết đệ đệ của hắn ta à?"

"Nhà đế vương vốn là vô tình." Tiêu Lẫm nói.

"Cũng đúng, nghe nói hoàng tử và công chúa Chu quốc đều đã bị tân hoàng giết sạch rồi."

"Phụ hoàng hôm nay đã phái người đi đuổi bắt chất tử."

Ngu Khanh nghiêng chân, nhớ tới thiếu niên suýt nữa từ dưới háng Triệu vương chui qua, nói: "Người này rất thảm, cũng không có năng lực gì. Triệu vương chán ghét hắn đến muốn mạng, đoán chừng tương lai chuyện chém đầu này, Triệu vương hận không thể tự mình động thủ."

"Không, phụ hoàng sẽ không tìm được hắn." Tiêu Lẫm trịnh trọng nói, "Sư đệ, không thể khinh địch, Đạm Đài Tẫn là một người hung ác."

"Huynh là nói, hắn đã sớm chạy!" Vẻ mặt Ngu Khanh cổ quái như gặp quỷ. Tin tức Chu quốc bên kia rõ ràng hôm nay mới truyền đến, tin tức của Đạm Đàm Tẫn quả nhiên còn nhanh hơn bọn họ.

Tiêu Lẫm gật đầu, hôm nay lúc đầu muốn nói với Tô Tô, không nghĩ tới rằng không kịp. Nàng không biết khi biết tin tức này sẽ có cảm xúc gì.

"Hắn có thể rời khỏi Hạ quốc sao? Một chất tử từ nhỏ lớn lên ở lãnh cung, hắn lấy thế lực ở đâu?"

Tiêu Lẫm nói: "Ta cũng không biết."

Cho nên, đây mới là người đáng sợ nhất.

*

Đêm đông, bến đò gió rất to.

Tô Tô bị trói chặt, lúc tỉnh lại, trước mắt một vùng tăm tối, người bên cạnh lập tức đẩy nàng một cái: "Thành thật một chút."

Là thanh âm của nữ tử.

Tô Tô nhớ lại chuyện xảy ra sau khi tinh huyết Yêu Hồ nhập thể, có mấy phần không thể nhớ lại. Nàng cắn răng, ghê tởm Thất vĩ Hồ!

Nàng đã tỏ tình với Đạm Đài Tẫn, lại còn hôn hắn!

Bây giờ nghĩ tới cảm giác lúc ấy cực kỳ thích Đạm Đài Tẫn, quả thật rùng mình đúng không?

Hậu quả càng nghiêm trọng hơn đó chính là bây giờ nàng đã bị trói, mắt cũng bị che kín, ngay cả tới nơi nào cũng không biết.

Tô Tô nghe được tiếng gió, cảm nhận được bọn họ hiện tại đang ở đầu gió, nữ tử đẩy nàng đi lên phía trước.

Đi không biết bao xa, đoàn người dừng lại.

Chung quanh rào rào quỳ xuống, kích động hô: "Điện hạ!"

Tô Tô không biết bị ai đá một cước, bị ép quỳ xuống. Nàng vững vàng, mặc dù không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng hiển nhiên, tình hình hiện tại thật không tốt chút nào.

Tô Tô cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại.

Tiếng bước chân quen thuộc bước trên tuyết, có người nói: "Điện hạ, phu nhân đang chờ ngài."

Không bao lâu, một giọng nữ gọi: "Điện hạ!"

Bà ta tựa hồ ngược gió đi tới, thanh âm bị gió thổi trở nên vụn vặt.

"Nhiều năm như vậy, ngài đã chịu khổ rồi."

Đạm Đài Tẫn nói: "Không có việc gì."

Nữ tử nhìn về phía Tô Tô bị bịt mắt: "Nàng ta là..."

Tô Tô nghe thấy giọng nói Đạm Đài Tẫn lạnh lùng: "Đích nữ của Diệp Khiếu."

Nữ tử lẩm bẩm nói: "Lại là nữ nhi của lão tặc này, đây chính là một món quà lớn."

Đột nhiên nhớ tới điều gì, nữ tử phức tạp nói: "Thiếp nghe nói, điện hạ hình như đã thành hôn với Diệp Tam tiểu thư."

Nếu thật sự dẫn Tô Tô về Chu quốc, nàng nhất định sẽ sống không nổi, bất luận chết ở trong tay ai, đều không thể tránh.

"Chết có ý nghĩa là tốt rồi." Đạm Đài Tẫn nói.

Tô Tô không nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn so với gió đêm đông còn lạnh hơn. Nàng thở dài, cũng may cảm giác mà tinh huyết của Yêu Hồ mang lại cũng chỉ là nhất thời, nếu nàng thật sự ưu ái hắn, không biết còn phải trải qua bao nhiêu khó khăn.

Nàng coi như tỉnh táo, phân tích tình huống của mình.

Nhiều người cung kính gọi Đạm Đài Tẫn là điện hạ như vậy, khẳng định không phải là người của Hạ quốc, chẳng lẽ... là người của Chu quốc.

Người Chu quốc muốn làm cái gì?

Rất nhanh, Tô Tô bị mang lên thuyền, trong lòng nàng chìm xuống, hiểu ra.

Đạm Đài Tẫn chỉ sợ là muốn về Chu quốc, hắn muốn về, nàng là nữ nhi của đại tướng quân địch quốc, không thể đi theo!

Còn có, giọng nữ kia là ai.

"Điên hạ, Diệp Tam tiểu thư nhốt ở đâu?"

Đạm Đài Tẫn dừng chân, quay đầu nhìn Tô Tô.

Gương mặt thiếu nữ da thịt trắng trẻo, trên mắt là một băng gấm màu đen, càng làm nổi bật sự trầm tĩnh của nàng không ít.

Môi nàng hồng hồng, nhìn qua cũng không phải là bộ dạng bị dọa sợ, thật khiến người ta nhìn thấy ghét làm sao.

Hắn ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn nàng vài giây đồng hồ.

Thuộc hạ thấy Đạm Đài Tẫn rất lâu không nói, không thể không lặp lại hỏi một lần.

"Điện hạ, Tam tiểu thư..."

"Tùy ý." Hắn phiền chán mở miệng: "Hỏi ta làm cái gì."

Tô Tô ý thức được thuyền sắp đi, trước khi bị người ta kéo đi, mở miệng nói: "Đạm Đài Tẫn, lời ta nói lúc trước, ngươi đừng coi là thật, ta cũng không biết ta bị sao nữa."

Vẻ mặt hắn lãnh đạm, không nói một lời.

Tô Tô không thấy hắn nói gì, thầm nghĩ, là nàng suy nghĩ nhiều, đều biết Yêu Hồ giỏi mê muội tâm trí người khác, hắn hẳn cũng sẽ không để ý.

Khoảnh khắc đi ngang qua cửa.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên lạnh giọng mở miệng: "Ném nàng ta vào nhà kho, vào nơi bẩn nhất, lạnh nhất, thối nhất."

Tô Tô: ...

-----------------HẾT CHƯƠNG 22-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro