Chương 4. Chán ghét sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạm Đài Tẫn nói: "Tam tiểu thư."

Tô Tô đề phòng nhìn hắn.

Nói đến cũng buồn cười, Đạm Đài Tẫn là phu quân của Diệp Tịch Vụ, sao lại chỉ gọi nàng là tam tiểu thư.

Hai người thành thân hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Nguyên chủ biết, lục Hoàng tử chỉ thích thứ tỷ của mình là Diệp Băng Thường, vì ghen ghét dữ dội mà sinh ra một chủ ý ngu ngốc.

Tại bữa tiệc của hoàng cung hạ dược thứ tỷ, khiến sự trong sạch của nàng ta bị hủy hoại.

Song lại không hề ngờ tới, thuốc không có tác dụng trên người tên Thượng thư công tử bụng phệ ngu ngốc và thứ tỷ, ngược lại tác dụng lên mình và Đạm Đài Tẫn.

Điều nguyên chủ cảm thấy bị sỉ nhục đó chính là, Đạm Đài Tẫn rõ ràng cũng bị trúng thuốc, nhưng thiếu niên xinh đẹp yếu đuối đó, trừ sắc mặt ửng hồng, lại không hề có phản ứng nào.

Cuối cùng vẫn chỉ có Diệp Tịch Vụ nhịn không được, ra lệnh hắn giúp đỡ nàng.

Thiếu niên lạnh như băng nhìn nàng, từ đầu đến cuối không hề động đậy.

Hắn ngồi ở một nơi hẻo lánh, dùng một đôi mắt tỉnh táo nhìn vị thiên kim này thân thể uốn éo, rên nhẹ kéo lấy xiêm y của mình.

Vì trong sạch của mình, nguyên chủ dù không tình nguyện nhưng vẫn phải cùng Đạm Đài Tẫn thành thân.

Mỗi khi nhớ lại ánh mắt của thiếu niên, nguyên chủ lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Tại sao hắn có thể như thế!

Dùng một ánh mắt bình tĩnh, không chút biến sắc nhìn nàng.

Cho nên mối hôn sự này, nói trắng ra, là Diệp tam tiểu thư tự mình đâm lấy chính mình.

Nhưng nó cũng không thể làm nguyên chủ thôi chán ghét Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô cũng coi như cùng nguyên chủ trăm sông đổ về một biển.

Nguyên chủ ghét bỏ Đạm Đài Tẫn vì thân thế của hắn, Tô Tô kiêng kị vì trên người hắn có tà cốt diệt thế.

Tô Tô hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

Đạm Đài Tẫn thấy nàng đối với mình không thoải mái, nói với giọng khàn khàn: "Tướng quân nói, Thái hậu gọi ta tiến cung, nên để cho ta ở cùng tam tiểu thư."

"Cha ta nói Thái hậu gọi ngươi tiến cung?"

"Tam tiểu thư nếu không tin, có thể hỏi tướng quân."

Tô Tô thấy hắn không giống nói dối, đột nhiên thông suốt dụng ý của Diệp đại tướng quân.

Vì để cho Thái hậu không động vào Tô Tô, lại có thể cho Thái hậu mặt mũi, liền đưa một người bị khinh bỉ ra.

Đạm Đài Tẫn là lựa chọn thích hợp nhất, thân phận của hắn cực kỳ xấu hổ, một chất tử không có chỗ dựa nhưng lại trên danh nghĩa phu quân của Tô Tô. Nếu như đi, Thái hậu mà nghĩ đến bộ mặt của Lục hoàng tử, Đạm Đài Tẫn không chết cũng sợ sẽ bị lột da.

Diệp đại tướng quân muốn để cho Tô Tô mang theo cái bao cát trút giận này theo.

Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, sắc mặt hắn lạnh nhạt, giống như sớm đã thành thói quen. Xem ra chính hắn cũng biết, tác dụng của hắn là gì.

Tô Tô nghĩ đến mệnh chết yểu của mình, nàng dứt khoát chống cằm, hỏi Đạm Đài Tẫn.

"Có phải ngươi vô cùng hận Diệp gia chúng ta không?"

Không chỉ Diệp gia, mà toàn bộ Hạ quốc đều không đối đãi Đạm Đài Tẫn như một con người.

Nhưng hiện trạng đã như thế, nếu như Tô Tô đến thế giới này sớm hơn một chút, ngược lại có thể ngăn cản mọi chuyện xảy ra. Song hiện tại, nàng chỉ có thể đề phòng tà cốt trên người thiếu niên thức tỉnh.

Cảnh ngộ của hắn như thế, một khi thức tỉnh, không chỉ có Diệp gia, tam giới đều phải hứng chịu tai ương.

Trước mắt nàng muốn thăm dò một chút, nội tâm của Đạm Đài Tẫn có bao nhiêu u tối.

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái: "Không có."

Tô Tô tin hắn mới có quỷ.

Tà vật trời sinh muốn thức tỉnh phải dùng vô số máu tươi để hiến tế.

"Tam tiểu thư có phải vô cùng chán ghét ta?"

Tô Tô không ngờ Đạm Đài Tẫn lại có gan hỏi ngược lại mình.

Nàng không cần phải nói dối: "Phải, thì sao?"

"Vì cái gì?" Đạm Đài Tẫn hỏi.

Hắn mơ hồ cảm nhận được sự khác lạ, Diệp Tịch Vụ trước kia căm ghét thân phận của mình, còn Diệp Tịch Vụ bây giờ lại cùng Xuân Đào vui vẻ nói cười.

"Chán ghét chính là chán ghét, cần phải vì cái gì sao?" Cũng không thể nói cho hắn biết sự tồn tại của hắn ở tương lai như thế nào nhỉ?

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái, không nói gì nữa.

Nếu là Diệp Tịch Vụ của lúc trước, chắc chắn sẽ không trả lời vấn đề của hắn, mỗi khi nói chuyện với hắn đều chê hắn đê tiện.

Tô Tô dĩ nhiên nhìn thấy vẻ mơ hồ trên nét mặt của hắn. Thiếu niên ở trước mắt, nếu không phải nhiều năm sau là Ma Thần khiến nhiều người nghe đã sợ mất mật, hắn chính là một kẻ xinh đẹp, yếu ớt, không có một chút lực công kích.

Những tiểu sư đệ ở sườn núi Tiên môn đều mạnh mẽ hơn hắn.

Đạm Đài Tẫn trông có vẻ đang bệnh, hai ngày trước tra tấn khiến hắn coi như mất nửa cái mạng.

Tô Tô nghĩ thầm, Đạm Đài Tẫn lại cùng nàng tiến cung, có khi nửa cái mạng còn lại cũng mất luôn.

Ngẫm lại tối hôm qua giúp hắn hạ sốt khẩn cấp, nàng cũng mệt mỏi, tới giờ vẫn chưa hồi phục lại được.

"Ngươi về đi, đừng đi theo ta."

Bản thân Đạm Đài Tẫn cũng không muốn gánh tội thay Diệp Tịch Vụ.

Nhưng những lời này, vốn dĩ Diệp Tịch Vụ sẽ không nói ra.

Nữ nhân này ngang ngược càn rỡ, lại vô cùng sĩ diện và sợ chết, không phải nàng ta sẽ cảm thấy may mắn khi mình thay nàng đối mặt với Thái hậu sao?

Tô Tô thấy hắn không đi, cho là hắn không dám làm trái ý Diệp Khiếu, đành phải kích hắn, nói: "Một chất tử như ngươi đã từng để cả thái giám và cung nữ tùy ý làm nhục mình, tiến vào cung chỉ làm cho ta mất mặt. Về phủ đi, đừng cản trở ta gặp lục Điện hạ."

Vừa dứt lời, Tô Tô nhìn thấy một tia băng lãnh tức giận trong mắt hắn.

Đạm Đài Tẫn gằn từng chữ một: "Là thân phận ta đê tiện, bôi nhọ tam ểu thư."

Lúc này hắn không do dự nữa, không thèm nhìn nàng, quay đầu trở về phủ.

Hoàn toàn không còn vẻ mơ hồ trước đó nữa.

*

Tô Tô còn chưa tới tẩm cung của Thái hậu đã bị một người chặn lại.

Một thiếu nữ tay cầm roi, giang hai cánh tay ngăn trước mặt Tô Tô.

"Diệp Tịch Vụ, mấy ngày trước ngươi đẩy Hoàng tẩu của ta xuống nước, hôm nay còn dám tới hoàng cung?"

Thiếu nữ đứng đó, sát khí nghiêm nghị nhìn Tô Tô.

Trong lòng Tô Tô nghi hoặc.

Vị này là ai? Nhìn không giống thứ tỷ dịu dàng trong truyền thuyết của nàng.

Xuân Đào biết tiểu thư bị đập đầu, không nhớ ra được người này, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây là cửu Công chúa, muội muội của lục Điện hạ."

Xuân Đào vừa nói như vậy, Tô Tô trong nháy mắt hiểu ra.

Người chán ghét nguyên chủ đếm không hết, cửu Công chúa này chắc cũng xếp đầu. Cửu Công chúa được sủng ái, tính tình cũng không mấy tốt đẹp gì, trời sinh cùng nguyên chủ nhìn không hợp mắt.

Trước kia nguyên chủ muốn gả cho ca ca của nàng ta, từng hạ thấp mình lấy lòng nàng ta.

Nhưng cửu Công chúa chẳng thèm ngó tới, mỗi lần thấy đều cười nhạo, giống như nhìn thấu được tâm tư của nguyên chủ.

Nguyên chủ ăn quả đắng đến mấy lần, không nhịn được, không tiếp tục tiếp cận cửu Công chúa nữa.

Nhưng cửu Công chúa đặc biệt thích Diệp Băng Thường.

Trước đó Diệp Băng Thường gả cho lục Hoàng tử, cửu Công chúa còn đặc biệt chạy tới sỉ nhục nguyên chủ một phen, khiến nguyên chủ tức phát khóc.

Lần này, cửu Công chúa đến cũng là vì bất bình thay cho Diệp Băng Thường.

"Lục Hoàng tẩu của ta thân thể yếu đuối, nữ nhân lòng dạ rắn rết ngươi lại còn đẩy tỷ ấy xuống nước. Nếu như không phải hoàng huynh kịp thời cứu tỷ ấy, tỷ ấy đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Lục Hoàng tẩu lương thiện ôn nhu, có thể không so đo với ngươi, nhưng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Cửu Công chúa vung vẩy roi, roi đánh lên mặt đất, phát ra một thanh âm chát chúa.

"Diệp Tịch Vụ, có dám cùng ta tỷ thí một trận không?"

Tô Tô mặc dù nhẫn nhịn, song cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Lục Hoàng tẩu của ngươi rơi xuống nước vẫn không nói gì, ngươi lại tức cái gì?"

Đây không phải là chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác sao?

Tô Tô thực tình cảm thấy nghi hoặc, nhưng cửu Công chúa cảm thấy mình bị mạo phạm, sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Ít nói lời vô ích, hay ngươi sợ bản Công chúa?"

Nàng ta tính tình nóng nảy, nói xong lời này, roi đã đánh tới.

Tiểu thái giám vội vàng ngăn lại trước mặt Tô Tô: "Ai nha! Cửu Công chúa, cái này không được, không được..."

"Cút ra!"

Roi quất lên thân tiểu thái giám, Tô Tô mím chặt môi.

Nàng ổn định hô hấp, nhìn cửu Công chúa lắc đầu: "Ta không muốn so cùng ngươi, đây là hoàng cung, Hoàng thượng và Thái hậu trách tội thì sao?"

Lời vừa thốt ra, Cửu công chúa khinh thường cong cong môi.

Ai cũng biết, Đại Hạ quốc trọng võ đạo.

Hoàng đế khai quốc dùng võ nhập đạo, từ quan lại quyền quý đến con em bình dân đều lấy vũ khí cường đại làm vinh.

Cường giả vi tôn, ở Đại Hạ quốc chính là nơi khắc họa chân thực nhất.

Diệp đại tướng quân chưa từng bị đánh bại, cho nên địa vị mới cao như vậy ở Đại Hạ.

Trưởng tử của Diệp đại tướng quân nghe nói cũng thân thủ bất phàm. Chỉ có tam tiểu thư, tư chất thường thường, hoàn toàn không có chút di truyền từ phụ thân. Cửu Công chúa từ nhỏ tập võ nên mỗi lần gặp Diệp tam tiểu thư đều quất đến mất sạch tôn nghiêm.

Hết lần này tới lần khác bị cửu Công chúa đắc tội, Diệp Tịch Vụ muốn báo thù nhưng bất lực.

Cũng bởi thế, Diệp tam tiểu thư đối với cửu Công chúa vừa tức vừa sợ.

Cửu Công chúa nghe Tô Tô nói vậy, nhận định đối phương sợ mình.

Cửu Công chúa nói: "Nếu là bản Công chúa tìm ngươi so tài, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu đương nhiên sẽ không nói gì, xảy ra chuyện gì bản Công chúa sẽ gánh. Ngược lại là ngươi, có thua cũng đừng cáo trạng với Diệp đại tướng quân."

Nàng ta vừa nói xong lại quất một roi tới.

Tô Tô đẩy tiểu thái giám ra một bên.

Nàng biết rõ, cửu Công chúa biết nàng phải vào cung nên đặc biệt chờ ở chỗ này để đánh nàng một trận vì Diệp Băng Thường không thể báo thù kia.

Cửu Công chúa đánh nguyên chủ đã quen, hết lần này tới lần khác nguyên chủ dù ác độc, song lại vô cùng quật cường, xưa nay không cáo trạng bao giờ.

Cửu Công chúa thấy Tô Tô né tránh, nhếch môi đỏ: "Người đâu, cho Diệp Tịch Vụ một cái roi."

Tô Tô thoạt đầu không muốn gây chuyện, nghĩ tới cảnh hoang tàn ở Tu Chân giới, định một sự nhịn chín sự lành.

Nhưng ở nhân gian không để mình yên ổn, bọn họ thích lấn át làm tới.

Tránh không được, Tô Tô dứt khoát nhặt một nhánh cây trên mặt đất.

"Không cần, ta dùng cái này." Nàng đưa nhánh cây lên, làm tư thế phòng ngự.

Cửu Công chúa tức cười: "Ngươi đây là làm nhục bản Công chúa?"

Tô Tô: ...

Là ngươi nói đấy.

"Ngươi tí nữa đừng có mà khóc." Cửu Công chúa tung roi, vung về phía Tô Tô.

Tô Tô dùng nhánh cây cản lại, roi đánh lên trên nhánh cây, nhánh cây bay xa một đoạn.

Cửu công chúa khinh thường cười cười.

Tô Tô không nói gì, nghênh tiếp đòn.

Trên con đường Tu Chân, vốn không nên sợ hãi. Nguyên chủ sợ cửu Công chúa, nhưng Tô Tô thì không.

Nàng lấy nhánh cây làm kiếm, nhẹ nhàng đối đầu với roi của cửu Công chúa.

Kiếm pháp của nàng học từ tông chủ của Vô Cực tông. Vô Cực tông kiếm vô cùng lạnh lùng, một kiếm có thể đoạt sơn đổ biển.

Thân thể Diệp Tịch Vụ không có linh khí, không thể vận hành Khinh Hồng kiếm quyết, một phần trăm uy lực của kiếm ý cũng không thể xuất ra.

Nhưng đối với Tô Tô mà nói, thế này đã đủ rồi.

Nhánh cây tinh xảo vòng qua roi, bất ngờ tiến tới gần người cửu Công chúa.

Roi vốn là vũ khí đánh từ xa, đột nhiên bị tiếp cận ở cự ly gần, cửu Công chúa, cánh tay bị giật một cái.

Roi rời khỏi tay cửu Công chúa, sau một khắc, nhánh cây đã kề lên cổ cửu Công chúa.

Cửu Công chúathậm chí cảm thấy kề ngay cổ mình là một thanh kiếm sắc bén.

Nàng ta vô thức lùi lại, chân khuỵu một cái lảo đảo, ngã xuống đất.

Nô tỳ vội vàng đỡ nàng ta: "Công chúa!"

Cửu công chúa không dám tin bị nàng hạ trong ba chiêu.

Tô Tô thu hồi nhánh cây: "Nếu ngươi không có chuyện gì nữa, ta sẽ đi gặp Thái hậu."

Sắc mặt cửu Công chúa đỏ lên, không thể nào! Nàng ta làm sao lại bị Diệp Tịch Vụ bằng một nhánh cây đánh bại.

Chẳng phải trước kia Diệp Tịch Vụ hoàn toàn không có khả năng động thủ sao? Chuyện này nhất định là ngoài ý muốn.

Cửu Công chúa không tin, nhặt roi trên đất lên: "Đứng lại!"

Roi quất tới, nhắm về phía người trước mặt. Xuân Đào giật mình, vội vàng ngăn trước mặt Tô Tô.

Nếu như một roi này quất lên mặt Xuân Đào, Xuân Đào chắc chắn sẽ bị hủy dung.

Tô Tô thấy cửu Công chúa ác độc như vậy, vô cùng tức giận, lập tức cầm nhánh cây trong tay ném tới.

Nhánh cây bị roi đánh thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống đất, đoạn còn lại bay về phía cửu Công chúa.

Cửu Công chúa mở to hai mắt.

Nhánh cây toan đánh trúng mặt cửu Công chúa, một bàn tay thon dài chặn đứng nhánh cây.

"Hoàng huynh!"

Tô Tô định thần nhìn lại, một nam tử mắt sáng như sao, cầm lấy nhánh cây.

Hắn mặc một áo bào màu xanh trời, vai rộng eo thon, tay áo thêu hoa văn mây, giờ phút này đang nhíu mày nhìn Tô Tô.

Tô Tô sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm nói: "Đại sư huynh..."

Người trước mắt giống đại sư huynh Công Dã Tịch Vô cùng nàng lớn lên như đúc. Chẳng qua trên người đại sư huynh có thêm vài phần phiêu lãng của người Tu Chân.

"Không biết tiểu cửu có chỗ nào mạo phạm Diệp tam tiểu thư, khiến Tam tiểu thư muốn hạ độc thủ như vậy?" Tiêu Lẫm lạnh lùng nói.

Tô Tô nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng vừa ngọt ngào lại chua xót, thậm chí còn có chút cảm giác ủy khuất, không kìm được nước mắt.

Nhưng đó không phải là tâm tình của Tô Tô, đại sư huynh đối với nàng mà nói, khoan dung ôn nhu, nàng kính trọng hắn như kính trọng một vị huynh trưởng.

Nàng không thể có khả năng xuất hiện một loại cảm xúc xấu hổ này với hắn.

Quả nhiên là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ quấy phá.

Nàng nhanh chóng nhận ra người trước mắt chính là người mà Diệp Tịch Vụ yêu muốn chết đi sống lại, lục Hoàng tử Tiêu Lẫm.

Trong khi đó đại sư huynh của Tô Tô hồi lâu trước kia đã vì thiên hạ thương sinh mà chết trong trận Tiên Ma đại chiến, nghe nói là do Ma Thần tự tay giết chết.

Sau đó, người yêu của hắn là Diêu Quang Tiên tử, cũng tuẫn tình theo.

Thấy Tô Tô sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, cửu Công chúa lúc này xen vào: "Hoàng huynh, may mà huynh tới kịp lúc, nếu không gương mặt quý báu này sẽ bị nữ nhân kia hủy hoại!"

Cửu Công chúa giả vờ che vết sưng, ủy khuất vô cùng.

Tiêu Lẫm hỏi: "Diệp tam tiểu thư có điều gì muốn nói?"

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, Tô Tô bị hắn nhìn đến khó chịu.

Qua nhiều năm, lần nữa nhìn thấy cố nhân, nhưng đại sư huynh của nàng giờ lại là huynh trưởng của người khác.

Hắn che chở một nữ nhân khác, lạnh lùng giằng co với nàng.

--------------HẾT CHƯƠNG 4--------------

Đã beta xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro