Chương 119 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 119

Một vài con thuyền đang sẵn sàng nhổ neo ở bến tàu, có thuyền đón khách, có thuyền chở hàng, còn có thuyền qua sông, một nhóm nha dịch đi phía trước dọn đường, ba chiếc xe kéo phạm nhân kéo theo bảy tên tù nhân bị che đầu tới bến tàu. Nha dịch kéo phạm nhân ra, trong đó có một người nam tử bị nhốt một mình trên một cỗ xe, cả người ngã gục, bị nha dịch kéo ra khỏi con đường lớn tiến vào cạnh thuyền.

Ngẩng đầu nhìn thái dương, Đại Giang phân phó thủ hạ. "Buổi trưa đúng giờ nhổ neo."

"Vâng!"

Đại Giang đứng ở đầu thuyền, chờ tới đúng canh giờ, y đi vào khoang thuyền, có hạ nhân tâm phúc tiến lên nhỏ giọng bẩm báo. "Phó thống lĩnh, người kia bị đánh như vậy rồi, hồi kinh chúng ta phải giải thích thế nào với thánh thượng?"

Đại Giang cười lạnh. "Nên giải thích cũng không phải chúng ta. Ngươi yên tâm, tên kia hồi kinh có đường sống hay không còn chưa biết."

Người nọ đáp. "Hắn dù sao cũng là nhi tử của Hằng xa hầu, chỉ là trói một tên thường dân nho nhỏ, cho dù tên thường dân này có chút năng lực, hoàng thượng sẽ không đến mức vì một thường dân mà giết chết nhi tử của Hằng xa hầu chứ. Thuộc hạ sợ hồi kinh rồi, Hằng xa hầu sẽ tìm phó thống lĩnh gây phiền toái. Sao phó thống lĩnh lại đồng ý để tên Vương Thạch Tỉnh kia hạ thủ thế?"

Đại Giang có lòng tốt trả lời. "Ngươi nghĩ còn chưa đủ xa, đôi phu phu kia nhìn trước mắt thì đúng là thường dân, nhưng nếu người nào dám đối xử với bọn họ như thường dân, thì hậu quả chịu không nổi. Ngươi đừng hỏi nhiều, dù sao hồi kinh chọc giận thánh thượng không phải chúng ta, ngươi trông chừng, đừng để hắn chết."

Lão đại nói thế rồi, làm thuộc hạ như y chỉ có thể nghe theo. Cho dù trong lòng trăm mối không thông, tên thuộc hạ mang theo một lòng đầy ngờ vực tới trông chừng phòng tạm giam tù nhân. Mở cửa đi vào, người nọ lập tức bưng kín mũi, tên nam nhân kia ngã gục trên đất phát ra tiếng kêu đau đớn, hai cổ tay vặn vẹo, vừa nhìn là biết đã bị gãy.

"Người đâu!"

"Vâng!"

"Bó xương lại cho hắn, lấy cho hắn ít nước và đồ ăn, đừng để hắn chết."

"Vâng!"

Tại huyện nha. Vương Thạch Tỉnh cùng Tưởng Khang Ninh ngồi ở hậu viện. Tưởng Khang Ninh đang tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát, hiện tại không chỉ huyện Vĩnh Tu hái trà, mua trà, chế trà, mà toàn bộ lá trà ở Sắc Nam phủ đều cuồn cuộn đổ về xưởng chế trà ở huyện Vĩnh Tu. Vốn dĩ Tưởng Khang Ninh còn chưa có cảm nhận rõ cái gì mà "nếu muốn phú, phải tu lộ" của Thiệu Vân An. Hiện tại y đã hiểu. Lá trà mới hái phải đưa tới xưởng chế trà, bằng không để quá lâu sẽ bị lên men, trà chế ra sẽ là loại trà thứ đẳng kém cỏi, thậm chí là dục đi. Trong nội thành huyện Vĩnh Tu còn tốt, muộn nhất thì cuối ngày có thể giao đến, nhưng toàn bộ Sắc Nam phủ bao gồm mười hai cái huyện lớn bé, có huyện cách huyện Vĩnh Tu khá xa, đường đi lại không tiện, trà không thể giao tới được. Hơn nữa vì bảo mật, y không thể phái người tới chỗ đó để chế trà được, dẫn đến lãng phí rất nhiều trà ngon.

"Ta đã thượng tấu hoàng thượng, sau khi nhận được lợi tức từ trà năm nay, ta sẽ dành ra một phần để tu lộ." Tưởng Khang Ninh rất là đau lòng. "Nếu toàn bộ trà trong phủ đều có thể đưa tới đây để chế thành trà mới, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều bạc, nhưng hiện tại, tổn thất không ít."

Đây cũng là việc không còn biện pháp, Vương Thạch Tỉnh cảm khái nói. "Đường xá không tốt, xe không nhanh, đồ hái rồi cũng chỉ có thể lãng phí. Không chỉ lá trà, bất kể hàng hóa nào cần bán, đường xá phải thông thuận, xe cũng phải nhanh."

Tưởng Khang Ninh lập tức nhìn thẳng Vương Thạch Tỉnh. "Vân An lại có ý tưởng gì hả?"

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Đệ ấy làm gì có cách nào. Sửa đường cần bạc, cần nhân thủ. Xe muốn nhanh phải có người thiết kế ra xe ngựa mới. Bây giờ chúng ta chỉ có thể dùng người và phương pháp vận chuyển hiện có, vận chuyển đường bộ, vận chuyển đường thủy." Vương Thạch Tỉnh ngẩng đầu nhìn trời, đời này của hắn không thể nhìn thấy phi cơ bay trên bầu trời Đại Yến rồi.

"Thạch Tỉnh?" Tưởng Khang Ninh nhìn Vương Thạch Tỉnh, rõ ràng không tin. "Có phải cách của Vân An quá mức kinh thế hãi tục, nên ngươi không dám nói đúng không?"

Vương Thạch Tỉnh hết chỗ nói nổi, tiểu tức phụ nhà hắn đâu phải thần tiên, cái gì cũng giải quyết được. Hắn thở dài. "Thật ra thì hắn có nói, nếu có thứ gì bay được để vận chuyển lá trà là nhanh nhất, nhưng có thể làm được sao?"

Tưởng Khang Ninh. "..."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Biện pháp tốt nhất hiện tại chính là lá trà hái xong phơi nắng liền, sau đó mới vận chuyển tới đây, tận lực tránh việc lá trà hái xong, bởi vì độ ẩm cao bị lên men, hoặc là huấn luyện thêm nhiều người chế trà, mỗi năm tới mùa hái trà thì phái đến các địa phương, hiện giờ chỉ có mấy biện pháp này. Sửa đường, sửa xe ngựa, hay huấn luyện nhân thủ cũng như nhau, phải chờ làm xong trà năm nay mới tính được."

Tưởng Khang Ninh bất đắc dĩ gật đầu. "Cũng chỉ có thể như thế." Sau đó, giọng điệu y lập tức thay đổi. "Ngươi đánh Ngụy Hoằng Chính thành như vậy, chỉ sợ Hằng xa hầu sẽ không chịu để yên." Tuy nói như thế, nhưng trên mặt y chẳng có chút lo lắng nào.

Vương Thạch Tỉnh không hề nể mặt. "Đại ca không cho phép, sao ta có thể đánh hắn được."

Tưởng Khang Ninh nổi giận. "Ta là cho phép ngươi trút giận thay Vân An, chứ đâu có kêu ngươi đánh gãy chân tay hắn!"

"Hắn tát tức phụ ta, còn đá vào bụng tức phụ ta, nếu không phải có Đại phó thống lĩnh ở đó, ta còn định không lưu lại mạng chó của hắn."

Tưởng Khang Ninh tức khắc đen mặt. "Hắn còn đá vào bụng Vân An?"

Vương Thạch Tỉnh. "Bụng Vân An bị bầm, hắn còn nói nếu Vân An không viết công thức, hắn sẽ sai thủ hạ hạ nhục đệ ấy, loại sự tình này sao có thể nhẫn!"

Tưởng Khang Ninh nhíu mày. "Ngụy Hoằng Chính thật là quá kiêu ngạo!"

Thiệu Vân An là nam thê, tương lai còn phải sinh dục, đá vào bụng nam thê khác gì đá vào bụng nữ nhân, là hành vi vô cùng ác độc.

Vương Thạch Tỉnh. "Đại ca không cần lo lắng, Ngụy Hoằng Chính hồi kinh chắc chắn không còn đường sống, hoàng thượng sẽ không tha cho hắn."

Tưởng Khang Ninh đầu óc vận chuyển cực nhanh, nhịn không được hỏi. "Rốt cuộc hắn đã nói cái gì? Vân An không cho ta hỏi, ta cũng nói Đại phó thống lĩnh đừng hỏi."

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Hắn chú thiên tuế sống không lâu."

Tưởng Khang Ninh hít sâu một hơi. "Hắn là ngại mình sống quá lâu à?"

Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Hiển nhiên là vậy."

Tưởng Khang Ninh. "E là Hằng xa hầu gia gia của hắn còn trên đời cũng không cứu nổi hắn."

Vương Thạch Tỉnh lại gật đầu, thiên vương lão tử cũng cứu không được.

Ở Vương trạch.

Triệu Hà và Quách Tử Mục đang nhấm nháp phong mật dữu tử trà mới ra lò, liên tục khen ngon. Triệu Hà nói. "Không nghĩ tới đồ ăn chua chua ngọt ngọt ăn ngon như vậy, ta còn không nỡ bán."

Thiệu Vân An. "Cái này phết lên bánh mì cũng rất ngon. Tiếc gì chứ, huynh đệ Trần lão bản là tri phủ phủ Quảng Nam, muốn bao nhiêu quả bưởi mà không có, nhất định hắn sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta, nhi tử Trần lão bản là học sinh của cha ta."

Triệu Hà sâu sắc nở nụ cười, cảm khái. "Vân An, ngươi thật đúng là quý nhân của chúng ta. Nếu nhà ta không gặp được ngươi, sẽ không thể nào có cuộc sống tốt như thế này, Bác nhi không thể tới Bạch Nguyệt học đường. Cha nương cũng không thể sớm thế này mà phân gia với hai huynh đệ Nguyên Đức, Nguyên Khánh, ta càng sẽ không thoải mái như hiện tại. Lại nói Thạch Tỉnh, nếu không phải hắn thú ngươi, làm sao hắn có thể đoạn tuyệt với lão Chu bà, còn có thể nhận huyện lệnh làm nghĩa huynh, nhận Sầm viện trưởng làm nghĩa phụ."

Quách Tử Mục. "Không có Vân An, ta và ca ca vẫn còn đi ăn xin."

"Đúng vậy, cho nên Vân An, ngươi chính là đại quý nhân của chúng ta."

Thiệu Vân An bối rối, quý nhân cái gì chứ, hắn căn bản chỉ là một linh hồn trọng sinh mang theo vật phẩm siêu cấp. Hắn nên cảm thấy may mắn vì gặp được người tốt, nếu không đã sớm bị người ta cho là yêu ma quỷ quái mà thiêu chết vì hành vi cử chỉ dị thường.

"Các ngươi cũng là quý nhân của ta nha. Nếu không phải Tỉnh ca đối xử tốt với ta, ta không thể đứng lên trước mặt nhà Vương lão thái. Nếu các ngươi có ý xấu với ta, ta sẽ không thể ở lại trong thôn. Quách đại ca và Quách tiểu ca tới nhà phụ giúp ta rất nhiều, ta sống tốt, đương nhiên cũng hy vọng bằng hữu của ta có thể sống tốt. Không nói mấy lời này nữa, tóm lại là ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt. Hà tử ca, ngươi vất vả một ít, mau chóng làm xong số bưởi này, ta tìm Trần lão bản mang thêm ít quả bưởi tới."

"Ngươi yên tâm, chốc nữa trở về ta sẽ nhờ Nguyên Đức đi mua mật ong và đường phèn."

"Ngươi tính một chút phí tổn, một lọ mứt như thế này, giá bán phải gấp năm lần phí tổn."

"Năm lần?"

Triệu Hà kinh ngạc, Thiệu Vân An bình tĩnh nói. "Năm lần ta thấy vẫn còn ít, nguyên liệu là tiền, nhân công cũng là tiền, cả Đại Yến này ngoài ba chúng ta, ai biết làm phong mật dữu tử trà? Nếu muốn làm trà, thì phải mua bưởi, ta tin tưởng Trần lão bản sẽ không bán bưởi cho nhiều người đâu."

Triệu Hà và Quách Tử Mục. "..."

Triệu Hà băn khoăn. "Sao tự dưng ngươi lại để ý chút mua bán này thế? Có phải cần bạc hay không? Nếu cần thì nói với ta, ta cho ngươi."

Thiệu Vân An thật là cảm động, hắn ho khan một tiếng. "Không phải, ta có tiền. Sinh ý của dữu tử trà, ta định dùng danh nghĩa của đại ca ta, hắn là huyện lệnh nhưng lại hai bàn tay trắng, ta dù sao cũng phải suy tính cho hắn chứ, làm huyện lệnh cũng phải ăn cơm a."

Triệu Hà chớp mắt đã ngộ ra. "Ta hiểu rồi. Thành giao! Ngươi nói giá bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, nhất định sẽ bán được."

Phong mật dữu tử trà đương nhiên không phải tự dưng mà lấy danh nghĩa Tưởng Khang Ninh, chỉ là Thiệu Vân An không thể nào giải thích, hắn là đang kiếm tiền cho hoàng thượng và quân hậu. Tưởng Khang Ninh phải làm đại quan, tốt nhất không nên để lại nhược điểm trong tay kẻ thù tương lai. Có hắn ở đây, đại ca không lo thiếu tiền xài.

Học xong cách làm phong mật dữu tử trà, Triệu Hà ôm một vại chính mình làm, cùng với sọt bưởi của Thiệu Vân An về nhà. Kế tiếp, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục rửa sạch toàn bộ số bưởi trong nhà, làm dữu tử trà.

Quách Tử Mục hỏi. "Vân An, làm xong dữu tử trà có đưa qua cho Sầm bá bá và Khang sư huynh hay không, ta và ca ca từng đi qua kinh thành, nơi đó không ẩm ướt như chỗ này, rất hanh khô. Cùng là mùa xuân, nhưng mọi người ở nơi đó dễ bị ho khan, không phải dữu tử trà có thể nhuận phổi sao?"

"Đúng là Quách tiểu ca tỉ mỉ. Vậy dùng bình sứ trắng đi, ta sẽ làm một ít đồ chống phân hủy, sáng mai Tỉnh ca tới chỗ đại ca thì mang theo, nhờ đại ca tìm người mau chóng đưa lên kinh thành."

"Ta đi lấy bình."

Quách Tử Mục đi rồi, Thiệu Vân An nhìn đống quả bưởi trên mặt bàn, trái lo phải nghĩ, hắn đi tới cạnh cửa, nhìn bên ngoài xem xét, không có ai, hắn đóng cửa lại, trong tay có thêm một cái bình sứ. Hắn mở nắp nhỏ hai giọt linh nhũ vào trong nồi, sau đó đổ đầy linh tuyền vào. Ngụy Hoằng Chính nói, quân hậu có thể sống tới năm sau hay không còn chưa biết, có thể là lượng linh nhũ trong cố nguyên cao hắn làm còn hơi ít, không chữa trị nổi thân thể cho quân hậu, hoặc là tốc độ quá chậm, cũng có lẽ là thân thể quân hậu đã xấu đến mức độ Ngụy Hoằng Chính có thể nắm chắc như vậy. Mặc kệ mục đích là gì, hắn không thể để quân hậu xảy ra chuyện.

Chờ Quách Tử Mục mang theo Đinh diệp thị, Đinh cát thị, Trịnh vệ thị, Trịnh điền hoa nâng hai cái rương đựng bình sứ trắng trở lại, Thiệu Vân An đã làm xong một quả bưởi.

"Quách tiểu ca, chúng ta làm trước một phần lên kinh thành."

"Được."

***

Phong mật dữu tử trà, nhất định bọn nhỏ sẽ thích. Ba hài tử đối với cha nhỏ (An thúc) càng sùng bái nhiều hơn, quả bưởi vừa chua vừa đắng như thế qua tay cha nhỏ, lại biến thành mứt trái cây chua chua ngọt ngọt, còn có thể dùng làm đồ uống. Vương Thanh lập tức nói. "Cha nhỏ, con có thể tặng một ít cho bằng hữu ở học đường không?"

"Đương nhiên, con muốn tặng cho mấy người?"

"Hai người. Là bằng hữu thân nhất của con ở học đường, một người là Trâu Văn Triết, một người là Quách Ngọc, bọn họ đều biết cha nhỏ."

"Sao bọn họ lại biết ta?"

Vương Thanh kể lại sự việc một lần, Thiệu Vân An thực cạn lời. "Cha nhỏ con nổi tiếng thế sao?"

Vương Thanh cười nói. "Nương bọn họ rất bội phục cha nhỏ. Trâu Văn Triết và Quách Ngọc còn muốn gặp cha nhỏ, con nói với họ là cha nhỏ gần đây rất bận."

Quên đi, không cần để tâm. Hắn còn nổi danh tới cả kinh thành mà, bằng không cũng không bị bắt cóc, hơn nữa nhìn thái độ Vương Thanh, hai đứa nhỏ kia hẳn là không tồi. Hắn nói. "Đợi cha nhỏ bận việc xong, con mời bọn họ tới nhà chơi. Cha nhỏ cho con hai bình, con mang tới học đường chia cho họ."

"Cám ơn cha nhỏ!"

"Chocolate."

Thiệu Vân An bật cười, xoa xoa đầu Tưởng Mạt Hi, tiểu tử này luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng đòi ăn, quả thực khiến người muốn xoa đầu.

"Tìm được hạt ca cao rồi hả?"

Tưởng Mạt Hi hai mắt lấp lánh, gật đầu, Thiệu Vân An nhỏ giọng. "Đêm nay, ba đứa con đi trồng, chỉ cần vùi hạt giống xuống đất, tưới nước là được. Con có thể thỉnh giáo đệ đệ."

Tưởng Mạt Hi lập tức nhìn về phía Vương Thanh, Vương Thanh không dám không đáp ứng, vội vàng đáp. "Ta trồng cho."

"Cùng nhau!"

"À? Được rồi!"

Thiệu Vân An. "Chờ cây ca cao trưởng thành, cha nhỏ sẽ làm chocolate cho các con, cho nên, cố lên nhé, các chàng trai!"

Giọng nói hiện đại của Thiệu Vân An khiến ba đứa nhỏ cảm thấy mới lạ cũng có một chút tự hào về việc giữ bí mật chung. Sau khi xoa đầu Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An thuận miệng hỏi: "Hi nhi, con còn chơi rubik không?"

"Không."

"Vậy con chơi tới cấp mấy rồi?"

Tưởng Mạt Hi nhìn Thiệu Vân An không nói lời nào, Vương Thanh mở miệng. "Buổi tối hôm trước đại ca đã hoàn thành cái cuối cùng."

Thiệu Vân An kinh hãi. "Đại ca con giải xong cấp mười hai?"

"Vâng."

Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi, lẩm bẩm. "Thiên tài, nhất định là thiên tài."

Tưởng Mạt Hi thực bình tĩnh, duỗi tay giựt nhẹ góc áo An thúc, nhóc yêu cầu. "Mười ba."

Thiệu Vân An dang tay. "Không có cấp mười ba, chỗ của An thúc cao nhất là cấp mười hai, hay là con tự nghĩ ra một cái cấp mười ba?"

Tưởng Mạt Hi buông tay. "Thuyền." Nhóc phải làm thuyền, tạm thời không có thời gian đi làm rubik.

Thiệu Vân An sờ đầu Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, đường lui sau này của nhà chúng ta giao cho con, cố lên!"

"Vâng!" Ánh mắt Tưởng Mạt Hi sáng ngời đầy tự tin. Nhìn cặp mắt của nhóc, Thiệu Vân An thầm ngóng trông Tưởng Khang Thần mau trở về.

Chương 120

Buổi tối, sau khi Vương Thạch Tỉnh trở lại cũng rất hài lòng với phong mật dữu tử trà, nhưng cá nhân hắn không thích đồ ngọt. Chuyện sinh ý này đương nhiên Trần Tam Lễ muốn làm, trước chưa nói đến việc kiếm được bao nhiêu bạc, chỉ cần có thể cùng Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh qua lại y đã rất vừa lòng. Vương Thạch Tỉnh kể lại cho Thiệu Vân An biết chuyện hắn đánh gãy chân tay của Ngụy Hoằng Chính, Thiệu Vân An trả lời rất hả giận. Hắn không chút nào lo lắng Hằng xa hầu tìm bọn họ trả thù. Giữ được tước vị trước đã rồi nói sau. Hoàng thượng có thể vì tình thế, tạm thời không động đến các thế gia đại tộc, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của hắn, vị quân chủ nắm giữ quyền sinh sát này sẽ không nương tay. Căn cứ vào sự si tình của Vĩnh Minh đế, chú quân hậu sống không lâu không phải tìm chết thì là gì, càng chưa nói đến mấy lời vũ nhục Ngụy Hoằng Chính đã nói.

Ngày hôm sau lúc lên xưởng chế trà, Vương Thạch Tỉnh mang theo mấy bình dữu tử trà Thiệu Vân An muốn gửi lên kinh thành. Thiệu Vân An tổng cộng làm bốn mươi bình nhỏ, để lại nhà năm bình, cho Tưởng Khang Ninh ba bình, còn lại ba mươi hai bình mang hết lên kinh thành. Trong ba mươi hai bình này, có tám bình là đặc biệt để dành dâng lên quân hậu thiên tuế. Hai giọt linh nhũ cộng với linh tuyền hoàn hảo thành tám bình nhỏ, hiệu quả chữa trị chắc là đủ rồi.

Tưởng Khang Ninh gọi An Nhàn tới. An Nhàn nghe nói hai vị thiếu gia muốn đưa đồ tốt lên kinh thành, lập tức đồng ý tự mình hộ tống. Đánh dấu xong bình nào mang vào trong cung, bình nào đưa cho lão gia, bình nào đưa cho Sầm lão., An Nhàn nhanh chóng chuẩn bị, cùng ngày mang theo phong mật dữu tử trà ra thẳng bến tàu. Mấy thứ này nói bình thường cũng bình thường, nhưng nói tinh quý cũng đặc biệt tinh quý, cho nên mặc dù Đại Giang hôm nay hồi kinh, Vương Thạch Tỉnh không nghĩ đến việc nhờ Đại Giang mang chúng tới kinh thành.

Vương Thanh không đi học đường, ba hài tử buổi sáng ở thư phòng học tập. Vương Thanh học tri thức ở học đường. Tưởng Mạt Hi thì tự do học tập, muốn xem sách gì thì xem sách đó, muốn làm thủ công cái gì thì làm cái đó. Thiệu Vân An để nhóc tự do nghiên cứu. Ni tử ở trong phòng luyện cầm. Tưởng Mạt Hi thường thường ở cùng bé, chờ bé tập xong thì cùng nhau đi tìm Vương Thanh. Ngủ trưa xong, ba hài tử sẽ tới phòng chế trà ở hậu viện. Đối với bên ngoài thì nói là giúp cha nhỏ làm việc, kỳ thật là vào trong không gian trồng hạt giống yêu thích của bọn nhóc, giúp đỡ cha nhỏ (An thúc) chăm sóc cây giống của hơn mười loại trái cây như nho, dưa hấu, dưa vàng và vải thiều đã phát triển. Ngoài nho và dưa hấu, các cây còn lại là do bọn nhóc nài nỉ trồng. Vì vậy, Thiệu Vân An đặc biệt phân ra một khu cho bọn nhóc tự mình chơi.

Chạng vạng, Vương Thạch Tỉnh đã trở lại, mang theo cá con giống mà Thiệu Vân An muốn, cùng với cá lớn đã hứa với bọn nhỏ. Thiệu Vân An bỏ một nửa số cá giống vào không gian, nửa còn lại nói là để bọn nhỏ nuôi, nhưng thật ra là để che dấu một nửa số cá trong không gian. Còn cá lớn mang về, không phụ sự mong đợi của mọi người, Thiệu Vân An làm món canh cá tứ xuyên đầy nước và ớt béo ngậy. Vương Thạch Tỉnh mang về cá trắm cỏ, làm canh cá hầm ớt là ngon nhất. Tưởng Mạt Hi từng ăn canh cá nhưng không nhớ rõ, cho dù ăn rồi, chắc chắn tràn ngập vị tanh. Vương Thanh và Ni tử chưa từng ăn qua. Ăn xong bữa cơm, ánh mắt ba hài tử nhìn cha (Thạch Tỉnh thúc) muốn bao nhiêu khát vọng có bấy nhiêu khát vọng. Tưởng Mạt Hi trực tiếp nhất. "Cá!"

Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể nói, ngày mai hắn sẽ đi tìm xem thử chỗ nào còn cá. Người nơi này không ăn cá, cũng không ai bán, tửu lâu cũng không có món ca. Hoặc là tự mình ra sông bắt, hai là đến bờ sông chờ vận khí, xem coi có thể gặp người nào mới bắt được cá hay không. Cá trong không gian ít nhất phải chờ nửa tháng nữa mới lớn đủ, cho nên Thiệu Vân An chỉ có thể tặng cho Vương Thạch Tỉnh một ánh mắt không thể giúp đỡ. Bất quá Vương Thạch Tỉnh không buồn, bọn nhỏ thích ăn, hắn cũng thích ăn, chẳng phải chỉ là một con cá trắm thôi sao, cùng lắm thì hắn tự mình xuống sông bắt.

Buổi tối, tẩy đi một thân ô trọc, Vương Thạch Tỉnh thần thanh khí sảng nằm trên giường, hưởng thụ tức phụ mát xa. Ngồi trên eo Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An vỗ vỗ đánh đánh lên lưng hắn, không hề có quy tắc nào.

"Tức phụ."

"Hử?"

"Phong mật dữu tử trà của đệ Trần Tam Lễ cảm thấy rất hứng thú, hỏi có thể hợp tác với nhau hay không. Ta nói với hắn là do đệ quyết định."

"Hắn nói thế nào."

"Hắn nói hắn không có vấn đề. Hắn từng ăn qua mứt trái cây nhà lý chính, nói là tin tưởng tay nghề nhà chúng ta. Hắn nói lợi nhuận chúng ta bảy, hắn ba."

"Hắn ta có đáng tin không."

"Hắn biết đông gia phía sau chúng ta là hoàng thượng và quân hậu, bằng không, một phú gia đệ nhất huyện Vĩnh Tu, huynh trưởng lại là tri phủ đại nhân, cần gì lễ thượng vãng lai với chúng ta như vậy.

Thiệu Vân An nói. "Nhìn bộ dáng Trần Đông, xem ra Trần Tam Lễ không phải người xấu. Nhưng cũng khó đảm bảo tre xấu mọc măng tốt."

Vương Thạch Tỉnh nhắm mắt, lười biếng nói. "Đại ca nói chúng ta có thể hợp tác với hắn. Vị tri phủ đại ca kia của hắn là hoàng thượng đảng, không phải thế gia đảng."

Đọc không ít sách vở hiện đại trong không gian, Vương Thạch Tỉnh nói chuyện có chút hương vị chính trị, Thiệu Vân An đáp. "Vậy là tốt rồi, chúng ta hiện tại cùng một thuyền với hoàng thượng, phải toàn lực tương trợ, nhưng không nên hợp tác với đối thủ quá mạnh. Huynh ký khế ước với hắn ta, lợi nhuận cứ như đã nói, chia đôi năm năm. Phần lợi nhuận của chúng ta lại chia cho lý chính một nửa, đưa cho đại ca ba phần, còn lại bỏ vào Vân Long phường, huynh thấy thế nào?"

Vương Thạch Tỉnh lười biếng hỏi. "Tức phụ không cần sao?"

"Chút bạc ít ỏi này ta không thèm, Ta xem trọng chính là chuyện Đại Tư quốc mà Trần Tam Lễ nói, đó mới là đầu to."

Vương Thạch Tỉnh cười. "Được, ta nghe tức phụ. Ngày mai lập tức tìm hắn. Hắn nhất định chưa từng gặp người nào hào phóng như tức phụ."

Thiệu Vân An nằm sấp xuống, ở bên tai Vương Thạch Tỉnh nói. "Vậy phải xem là cái gì. Tiền tài trước giờ ta luôn hào phóng. Nhưng nếu có người muốn huynh, ta nhất định sẽ keo kiệt."

Lời này Vương Thạch Tỉnh thích nghe nhất. Hắn trở tay kéo tức phụ tới bên cạnh người, sau đó đè xuống.

"Tức phụ..." Giọng khàn khàn.

"Muốn hay không?"

"Muốn chết rồi!"

"Ngao ô..."

Đôi môi vừa mới kề sát, hai người lập tức rời ra. Thiệu Vân An đẩy Vương Thạch Tỉnh, "Tiếng gì thế?"

Vương Thạch Tỉnh đen mặt.

"Ngao ô...!"

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, một giây sau. "Trời ạ! Không phải tìm tới tận cửa chứ!"

Từ trước tới nay thanh tĩnh, nhiều lắm chỉ có lợn rừng chạy xuống, thôn Tú Thủy bỗng nhiên phát ra tiếng hổ gầm, các thôn dân vội vã cầm lấy xẻng, đòn gánh chạy ra khỏi cửa.

"Ở chỗ nào!"

"Là ở chỗ nào truyền đến!"

Cả thôn dồn dập tìm chỗ phát ra tiếng hổ gầm. Lúc này, lại có thêm một tiếng gầm nữa, lý chính chạy tới hô to. "Nữ nhân và hài tử vào hết trong nhà! Hán tử già trẻ mau chóng chuẩn bị hỏa!"

Nữ nhân và hài tử bị thân nhân mang vào trong nhà, Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh, Vương Văn Hòa và những người trẻ khác tương đối có can đảm chạy ở phía trước.

Trong thôn rực sáng ánh đuốc. Có người tinh mắt hô. "Hình như là hướng Vương trạch truyền đến!"

Nhà của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở thôn Tú Thủy đặc biệt cao cấp. Mọi người hiện tại mở miệng đều là "Vương trạch." Tiếng hổ gầm ngày càng nhiều, các nữ nhân trốn trong nhà ôm chặt hài tử. Tại nhà Vương lão thái, Vương Điền Nham ôm chặt khung cửa sổ, sợ bị lão hổ xông tới ăn thịt.

Đã sớm không xuống được giường, Vương lão thái ở trong phòng mắng. "Lão hổ xuống núi, tốt nhất là ăn hết cái nhà bất hiếu kia đi!"

Vương Quách Chiêu châm chọc mỉa mai. "Người ta đã có tân cha tân nương, có hiếu hay bất hiếu liên hệ gì tới bà."

Vương lão thái tức giận muốn há miệng, nhìn thấy gương mặt con dâu, bà lại nhịn xuống. Từ sau khi Vương Quách Chiêu trở về, Vương lão thái không còn địa vị trong nhà. Vương Quách Chiêu không vừa mắt bà, nhẹ thì mắng, nặng thì trực tiếp động thủ. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu có ngu, đến bây giờ cũng nhìn ra được lão nương (gia mẫu) này được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, chỉ biết liên lụy bọn họ. Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú ở trên huyện không trở lại, Vương Đại Lực cũng phớt lờ lão nương. Vương lão thái mắng Vương Đại Lực, ông lập tức trốn ra ngoài. Vương lão thái không có cách nào mắng tiếp. Từ sau khi bị Vương Đại Lực đánh, Vương lão thái không dám mạnh miệng trước mặt Vương Đại Lực nữa. Có thể nói, cuộc sống của Vương lão thái ở nhà hiện giờ không tốt chút nào. Bà chỉ ngóng trông Vương Chi Tùng năm nay có thể thi đậu công danh, cứu lão nương bà ra khỏi nơi khổ ải này.

Các hán tử trong thôn cầm đuốc chạy về hướng Vương trạch. Ba con hổ kim sắc ở dưới ảnh lửa dạ quang lấp lánh chạy thẳng tới Vương trạch. Cổng lớn Vương trạch mở ra, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tùy tiện khoác áo bông chạy ra ngoài. Thủ vệ trong nhà cũng cầm vũ khí lao tới, vây quanh hai người.

Một nhóm người chạy tới, nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bị bao quanh bởi đám người mặc đồng phục, tay cầm kiếm, mọi người đều ngây ngẩn. Triệu Nguyên Đức nhớ tới Triệu Hà từng nói với y, mau chóng hồi phục tinh thần, hô. "Thạch Tỉnh, Vân An! Hình như có hổ chạy tới nhà các ngươi, các ngươi mau vào trong cài then cửa, bọn nhỏ đâu?"

Vương Văn Hòa cũng vội la lên. "Vân An ngươi mau vào trong! Giống như không phải một con hổ đâu."

Đang nói, tiếng hổ gầm "ngao ô" đáng sợ vang lên, một đám người nháy mắt hỗn loạn.

"Lão hổ!"

"Ba con hổ!"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng ngăn cản đám thị vệ, hô lớn. "Hổ huynh, bên này!" Mọi người trong nỗi sợ hãi tột cùng có thể làm tổn thương lão hổ, nhưng chúng nó lại không hề công kích thôn dân.

Lão hổ gầm lên mang theo một làn sóng xung kích mãnh liệt, trong tiếng người hoảng sợ kêu to, ba con dã thú màu hoàng kim lướt qua đầu đám đông, đáp xuống bên cạnh Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

"Thạch Tỉnh!"

"Vân An!"

Tiếng kêu sợ hãi nổ tung. Ngay sau đó, đám đông chết lặng. Ba con hổ đáng sợ không hề một phát cắn vào cổ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Thay vào đó, hai trong số chúng va vào Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cọ cọ chân bọn họ. Con hổ lớn nhất thì đứng bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, kiêu căng mà nhìn thôn dân, phát ra tiếng gầm cảnh cáo.

Thiệu Vân An tiến lên vài bước ngăn trở đại lão hổ, giơ tay trấn an mọi người. "Không có việc gì, không có việc gì, chúng nó là khách nhân của nhà chúng ta, tới tìm ta và Tỉnh ca. Đã làm mọi người lo lắng, ta thay hổ ca bồi tội với mọi người."

Vương Thạch Tỉnh xoa đầu con ấu hổ muốn cưỡi lên vai hắn. Ngay lúc mọi người kinh ngạc rớt cằm giải thích. "Thật không phải. Ta và Vân An không nghĩ tới chúng nó sẽ tìm tới nhà. Chúng ở ở trên núi nhà chúng ta, ta và Vân An ngày thường lên núi hay gặp chúng nó, còn cho chúng nó đồ ăn, dần dà quen thân. Chúng ta hôm nay không lên núi, chắc là chúng nó thèm ăn cho nên xuống núi tìm, thật sự là không phải."

Trong đám có người hỏi. "Núi nhà ngươi?"

Triệu Nguyên Đức mở miệng. "Thạch Tỉnh và Vân An đã mua ngọn núi phía Tây."

Đám người lập tức kinh hô.

Vương Văn Hòa hỏi. "Thạch Tỉnh, đây là, hổ các ngươi nuôi sao?"

Vương Thạch Tỉnh. "Không phải, lúc chúng ta lên núi hái trà gặp được, chúng nó không ăn thịt người, chính là thích ăn thịt Vân An làm. Gần đây Vân An bận quá, chưa làm cho chúng nó, chắc là thèm."

Thiệu Vân An cũng lập tức giải thích. Hai người ngươi một câu, ta một câu, một bên xin lỗi, một bên cường điệu rằng, một nhà hổ ca chỉ tới tìm bọn họ, sẽ không đả thương người.

Không khí trong đám thôn dân càng ồn ào. Nương ta ơi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cư nhiên có thể ở chung như bằng hữu với đại lão hổ, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng!

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An khuyên can mãi, cuối cùng mới hóa tan nỗi bất an trong lòng thôn dân. Các thị vệ cũng thu hồi binh khí. Hơn nữa, Triệu Nguyên Đức và Vương Văn hòa tín nhiệm hai người, cũng tham gia khuyên giải. Lúc này các thôn dân mới buông vũ khí, từng người trở về nhà, trong lòng đều thực thổn thức, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mua cả ngọn núi, còn nuôi ba con hổ lớn. Hơn nữa, từ khi nào mua nhiều hộ vệ như vậy, còn mang kiếm nữa, thật là ngày càng có phong thái kẻ giàu có.

Trước khi đi, Triệu Nguyên Đức không yên tâm hỏi Vương Thạch Tỉnh. "Thật sự không có việc gì chứ?"

Vương Thạch Tỉnh. "Yên tâm, không có việc gì. Nếu có việc, ta sao dám để chúng nó tiến vào."

Vương Thư Bình nhìn mấy thị vệ còn chưa rời đi. Vương Thạch Tỉnh tiến lên hai bước nhỏ giọng nói chuyện với y. "Có người muốn lấy công thức làm trà của chúng ta, những người này là đại ca phái tới bảo hộ Vân An và hài tử."

Vương Thư Bình nghe xong vội vàng hỏi. "Đã xảy ra chuyện gì?" Đặc biệt nhìn vết xanh tím trên mặt Thiệu Vân An.

"Không phải đại sự."

Triệu Nguyên Đức nói. "Chốc nữa ta nói cho ngươi nghe." Sau đó, y nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Không còn sớm, các ngươi mau vào nghỉ ngơi. Ba con hổ này các ngươi không có việc gì đi."

"Yên tâm."

Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình tin tưởng năng lực Vương Thạch Tỉnh, thấy ba con hổ còn rất "ngoan," hai con hổ nhỏ hơn vẫn luôn cọ cọ chân Thiệu Vân An, hai người không nói thêm gì, một tay cầm đuốc, một tay cầm sài đao trở về nhà.

"Haizz!"

Lau mồ hôi trên trán, Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, dờ khóc dở cười. Vương Thạch Tỉnh che chở bọn họ đi vào, để những thủ vệ xung quanh giải tán. Chờ tới khi bốn phía không còn ai, Thiệu Vân An nhỏ giọng. "Không phải chúng ta đang bị ăn vạ đấy chứ?"

Vương Thạch Tỉnh. "Rất có thể."

Trấn an người trong nhà xong, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An dưới sự kinh ngạc không thể tin được của mọi người, mang theo ba con hổ vào trong viện của bọn họ. Động tĩnh lớn như vậy, ba hài tử cũng bị đánh thức. Nhìn thấy ba con hổ bên cạnh cha - Thạch Tỉnh thúc, và cha nhỏ - An thúc, ba hài tử, dưới tiếng thét hoảng sợ chói tai của Hạ Xuân và Hạ Thu, To Sách và Miêu Nguyên, cao hứng chạy tới, ôm ấy cổ hai con ấu hổ đang đồng thời lao về phía bọn nhỏ.

Tiếng thét im bặt, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Các ngươi về phòng đi. Tối nay thiếu gia và tiểu thư ngủ với chúng ta."

"Vâng."

Ba hài tử nghe thế thì vui không thể tả. Vào phòng, căn phòng vốn dĩ rộng rãi bỗng trở nên chật chội. Thiệu Vân An giúp Ni tử cởi giày lên giường. Tưởng Mạt Hi thấy thế cũng tự giác cởi giày leo lên. Nhưng thật ra Vương Thanh, do dự một hồi mới theo lên giường. Hai con ấu hổ cũng muốn lên theo, bị Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngăn lại.

(Hổ cưng, mấy bé nghĩ sao mà muốn leo hết lên giường người ta vậy hả?)

"Các ngươi mà leo lên thì cái giường của ta sụp mất, móng vuốt lại toàn là bùn." Đè lại một con ấu hổ, Thiệu Vân An nhìn con to nhất. "Xem tình hình hôm nay, nếu không phải có ta và Tỉnh ca ở nhà, những người khác không rõ nguyên do, khẳng định sẽ làm các ngươi bị thương."

"Ngao ô!"

Đại lão hổ chưa có hài lòng đâu. Dường như đang nói, vì cái gì hôm nay không đưa nước cho chúng ta!

Thiệu Vân An dùng sức lau mặt, đầu hàng. "Thua các ngươi đó." Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một cái chậu không, rất nhanh, trong chậu lại chứa đầy linh tuyền. Sau đó, trong tay hắn biến ra một cái bình nhỏ. Nhìn thấy bình sứ kia, ba con hổ lại kích động.

"Yên tĩnh!"

"Ô ô~" Tiếng hổ gầm uy mãnh bị đè ép trở lại.

Nín cười nhìn hai con ấu hổ không dám lên tiếng, Thiệu Vân An mở nắp bình sứ, đổ vào trong chậu một giọt linh nhũ.

"An tĩnh!"

"Ngao!"

Lão hổ tíc tắc thành đại miêu.

Thu hồi bình linh nhũ, Thiệu Vân An nói. "Uống đi, hôm nay có nhiêu đây thôi. Mấy ngày này ta không thể lên núi, phải chế trà, các ngươi ở lại nhà ta hay về trên núi?"

Đầu ba lão hổ không nâng, vội vàng uống nước, không để ý tới hắn. Trong lúc này, Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn canh giữ ngoài cửa sổ, chú ý bên ngoài. Trong nhà hiện tại có rất nhiều người ngoài, vạn sự phải cẩn thận. Chờ ba lão hổ uống xong, giống như còn chưa đã thèm liếm miệng, Thiệu Vân An lại hỏi. "Hổ ca, các ngươi đi về hay ở lại nhà ta?"

Hổ ca không trả lời, hai con ấu hổ dồn sức dưới chân, nhảy một phát ào lên giường. Tiếng cười của ba hài tử nháy mắt truyền ra, tiếng rống giận của Thiệu Vân An cũng vang lên theo đó.

"Giường sẽ sụp! Móng vuốt các ngươi dơ quá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro