Chương 161 - 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161

Thiệu Vân An tự tay pha trà long tĩnh cho quân hậu, Trác công công đưa tới.

'Ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Trác công công khom người lui ra. Quân hậu nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An ngồi thẳng lưng.

Quân hậu mở miệng. "Thiệu Vân An, ngươi có muốn tìm thân sinh phụ mẫu không? Nếu muốn, bản quân sẽ phái người điều tra cho ngươi."

Thiệu Vân An không do dự, trực tiếp lắc đầu. Quân hậu nhíu mày. "Là không muốn, hay không nguyện ý?"

Thiệu Vân An. "Ta không còn ấn tượng gì với thân sinh phụ mẫu, bị sốt vài lần, cho nên mọi sự tình trước lúc tám tuổi ta đã quên hết.

Dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng không biết ta là hài tử nhà ai. Bọn họ từng lén lút nói chuyện, cảm thấy hối hận vì đã không bán ta đổi bạc. Vốn dĩ bọn họ định giữ ta lại làm nam thê cho Thiệu Đại Hổ, nhưng sau đó lại sợ người trong thôn nghi ngờ thân thế của ta, nên luôn nói ra bên ngoài ta là thân sinh nhi tử. Cả nhà bọn họ đều không phải người tốt, nhưng theo ta thấy, có cho mấy lá gan bọn họ cũng không dám làm chuyện lừa bán hài tử. Ta đoán, có thể thời điểm lượm được ta, ta đã thất lạc người nhà. Biển người mênh mông, không có bất luận manh mối nào, ngay cả tín vật để nhận thân cũng không có, có thể đi tìm ở đâu. Còn tốn kém nhân lực, vật lực, tài lực, cuối cùng chưa chắc tìm thấy. Hơn nữa, ai biết nguyên nhân ta bị lạc thế nào, là bị bọn buôn người bắt cóc, hay bị thân sinh phụ mẫu vứt bỏ? Ta không muốn tiêu phí nhiều tâm lực, để rồi kết quả cuối cùng lại không thể chịu đựng nổi.

Còn có nguyên nhân khác, lúc trước để được tự do, ta đã đoạn thân với Thiệu gia, đáp ứng bọn họ là sẽ không truy cứu thân thế, không làm lớn chuyện này. Vì vậy còn viết thư khế. Người khác có tuân theo thư khế hay không ta không biết, nhưng bản thân ta không thể tự mình làm mất mặt."

Sắc mặt quân hậu dịu đi, hắn gật đầu. "Ngươi và Thiệu gia ký thư khế, xác thật là không nên gióng trống khua chiêng đi tìm người thân. Bổn quân hỏi ngươi, trước không nói chuyện thư khế, ngươi thực sự không muốn biết thân thế của mình sao?"

Thiệu Vân An khó xử. "Không biết. Thời điểm cực khổ đã qua, cuộc sống bây giờ an ổn, ta cũng không biết là có muốn hay không."

Ngụ ý là, lúc khó khăn thì còn muốn, nhưng cuộc sống bây giờ tốt lên rồi, nên không biết là có còn muốn hay không. Sự chua xót trong lời nói khiến quân hậu vừa mới thả lỏng lại tức khắc ngưng trọng. Không phải Thiệu Vân An giả vờ đáng thương, nhưng là nỗi chua xót thực sự của nguyên chủ Thiệu Vân An đã mất. Đối với Thiệu Vân An hiện tại, hắn chưa từng trải qua nỗi đau thân thế, cho nên có tìm hay không không quan trọng.

Trầm mặc một hồi, quân hậu mở miệng. "Đã như vậy, bổn quân sẽ làm chủ, tìm thân nhân cho ngươi."

Thiệu Vân An đứng lên hành lễ. "Tạ ơn thiên tuế."

Biểu tình quân hậu hòa hoãn hơn, nói. "Ngươi tới kinh thành, tự nhiên phải đi thỉnh an nghĩa phụ, nghĩa mẫu, bản quân để Trác Kim đưa các ngươi đi."

"Ta và Tỉnh ca tự đi là được, thực sự không cần phiền hà tới Trác công công."

"Trác Kim." Quân hậu trực tiếp gọi người.

"Có nô tài."

Trác Kim từ bên ngoài tiến vào, quân hậu hạ lệnh. "Ngươi tự mình đưa Vân An, Thạch Tỉnh và ba đứa nhỏ đi thỉnh an phu thê Sầm Nguyệt Bạch. Hoàng thượng chốc lát nữa sẽ tới, không nên bỏ lỡ bữa thiện."

"Vâng."

Thiệu Vân An líu lưỡi, vậy chẳng khác nào phải trở lại ăn cơm tối? Hắn hành lễ tạ ơn, bất đắc dĩ đi theo Trác Kim. Cho dù gan hắn lớn, cũng không dám phản bác lại nhân vật quốc gia dưới một người, trên vạn người này đâu.

Thiệu Vân An đi rồi, lão chính quân từ bên ngoài tiến vào, khóe mắt ướt át. Quân hậu an ủi. "Nham bá, hắn không hề oán trách thân nhân, các ngài có thể yên tâm."

Lão chính quân lau nước mắt. "Là chúng ta có lỗi với đứa nhỏ, để hắn chịu khổ."

Quân hậu che dấu ánh mắt băng lãnh, khuyên nhủ. "Hắn biết rõ sự tình sẽ thông cảm với nỗi khổ của người nhà. Chờ chứng thực thân thế của hắn xong, ta sẽ đề nghị hoàng thượng hạ chỉ, tuyên nhị ca và Chiến Kiêu trở về."

Lão chính quân lắc đầu. "Chiến sự mới ngừng, biên quan chưa yên ổn, nếu bọn họ trở về, Hồ Cáp Nhĩ quốc nhân cơ hội tiến đánh thì làm sao bây giờ? Nếu chứng thực được thân thế của hắn...Thì viết phong thư, truyền tin tức cho bọn họ là được."

Trong lòng quân hậu khổ sở. An nguy của Yến quốc cần có người Đại gia trấn giữ. Nhiều thế hệ Đại gia đều cống hiến cho biên quan. Thanh âm hắn âm lãnh, nói. "Cho dù hắn lưu lạc tới Thiệu gia thế nào, người Thiệu gia dám ép hắn nhảy sông tự sát, tội không thể tha."

Khóe mắt lão chính quân phiếm hồng. Nếu hài tử này thực sự là Chiến An, bọn họ làm sao có thể đối mặt với đứa nhỏ bị ép buộc tới mức phí hoài bản thân, làm sao dám đối mặt!

Sầm lão mong trăng mong sao, mong một nhà nghĩa tử mau tới, kết quả không thể ở lại ăn cơm tối. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thực sự bất đắc dĩ. Bất quá nhìn thấy hai đứa lớn và ba đứa nhỏ, Sầm lão và Sầm phu nhân vẫn rất vui. Sầm lão còn phái người tới quốc tử giám gọi nhi tử về nhà.

Cả nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tới, Sầm phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên. Không đề cập tới ba con đại miêu khiến cho gà bay chó sủa thế nào, chỉ tính riêng hai chiếc xe chở đầy đồ vật đã đủ khiến cho bọn hạ nhân Sầm phủ tấm tắc kinh ngạc và cảm thán, vị nghĩa tử này đúng là giàu có nha!

Vui mừng nhất chẳng ai ngoài Sầm Bích Hoa. Tiểu thúc thúc cho nàng một lúc mười cái túi, kiểu dáng khác nhau, đều là bản giới hạn, mỗi kiểu có hai cái! Có túi xách đeo tay, túi vỏ sò, túi đeo vai, có túi công chúa màu hồng nhạt, còn có túi búp bê. Sầm Bích Hoa cái nào cũng thích, cái nào cũng không muốn buông tay. Nhưng mà tiểu thúc thúc nói nàng phải tặng cho bằng hữu, Sầm Bích Hoa tiếc ơi là tiếc.

Thiệu Vân An nói. "Mỗi năm tiểu thúc sẽ nhờ người làm túi cho ngươi. Ngươi tặng cho bằng hữu, các nàng sẽ vui vẻ, sẽ không không cẩn thận làm hư túi của ngươi nữa. Tình cảm tỷ muội cần phải có lễ vật tới gắn bó, ngươi tặng quà cho tỷ muội, các nàng sẽ vô cùng cao hứng."

Sầm Bích Hoa kiêu ngạo nói. "Các nàng đều hâm mộ ta."

"Cho nên, ngươi không thể một mình dành hết sự hâm mộ, như vậy người khác sẽ từ hâm mộ chuyển thành ghen ghét. Thứ tốt phải chia sẻ. Nếu ngươi thích, khi nào về tiểu thúc sẽ làm thêm mấy cái khác gửi lại đây cho ngươi."

Sầm Tiết Thị ở bên cạnh nói. "Vân An, đừng quản nó. Khuê nữ kinh thành ai mà may mắn được như nó. Bích Hoa, nghe lời tiểu thúc."

Mẫu thân nghiêm khắc, Sầm Bích Hoa gật đầu. "Con nghe tiểu thúc." Nàng khó khăn lựa túi, chọn cái nào đây?

Sầm Tiết thị. "Tiểu thúc tặng ngươi mỗi thứ hai cái, ngươi đem một cái tặng cho tỷ muội. Sau này người khác sẽ không bởi vì không có mà ganh ghét ngươi."

Sầm Bích Hoa luyến tiếc, nhưng mẫu thân và tiểu thúc nói đúng. Vấn đề là, nàng không nỡ tặng hết năm cái túi, chọn tới chọn lui, rốt cuộc chọn ra một cái túi vỏ sò, một cái túi đeo tay và một cái túi đeo vai. Túi công chúa và túi búp bê nàng rất thích.

Sầm lão có nhiều chuyện cần nói riêng với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, nhưng tình huống không cho phép. Trác Kim ở bên cạnh nhắc nhở canh giờ không còn sớm, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chỉ có thể mang bọn nhỏ và ba con đại miêu trở về tướng quân phủ. Đợi mọi người đi hết, Sầm Quyết Uyên và phụ thân tới thư phòng, lúc này y mới có thể đơn độc nói chuyện cùng phụ thân. "Thế gia kinh thành đều đã chú ý tới Thạch Tỉnh và Vân An. Bọn họ ở tại phủ hộ bộ thượng thư, còn lui tới phủ tướng quân, thiên tuế còn phái công công bên người dẫn bọn họ lại đây, phụ thân, có phải là..."

Sầm Quyết Uyên lo sợ, hoàng thượng và quân hậu ưu ái quá mức sẽ khiến hai người họ gặp nguy hiểm. Biểu tình Sầm lão nghiêm túc. "Vi phụ cũng luôn lo lắng việc này. Ngày mai chờ xem Khang Ninh ứng đối thế nào đã. Có người ngoài ở, vi phụ không thể hỏi bọn họ dị tượng ở thôn Tú Thủy được. Nếu Khang Ninh có thể giải quyết chuyện này, đám người kia không nắm được nhược điểm, Vân An tự nhiên sẽ an toàn."

Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và đám nhỏ trở về, nhưng hoàng thượng cư nhiên chưa tới. Bọn họ không biết, hoàng thượng hiện tại đang ở phủ La Vinh Vương, nhưng quân hậu thì biết.

Tại vương phủ, hoàng thượng đột ngột giá lâm, dọa La Vinh Vương hết hồn. Thân mình Quách Tử Mục không khỏe, nhưng thời điểm này nhất định phải ra ngoài nghênh đón. La Vinh Vương hầu hạ Quách Tử Mục mặc y phục xong, ông ra ngoài nghênh đón trước. Nhìn thấy La Vinh Vương, Vĩnh Minh Đế cười nói. "Hoàng thúc chuyến này tới thôn Tú Thủy, sinh hoạt quả thực là thích ý nha. Nhìn hoàng thúc, giống như mập ra?"

La Vinh Vương cười ha hả, vuốt vuốt cái bụng không mỡ, nói. "Không dám dấu hoàng thượng, đồ ăn ở thôn Tú Thủy, hương vị thực sự rất ngon."

"Ồ! Vậy trẫm nhất định phải nếm thử." Vĩnh Minh Đế ngồi xuống, La Vinh Vương lập tức sai người mang tới bộ trà cụ mới, bộ dạng thần bí, nhỏ giọng nói. "Thôn Tú Thủy cho thần một ít trà mới, thần pha cho hoàng thượng ngài nếm thử thế nào?"

Vĩnh Minh Đế cười to. "Sao trẫm có thể để hoàng thúc pha trà. Bất quá trà mới này, trẫm muốn uống. Quách Tốn, pha trà."

"Vâng."

Trà cụ mang lên, La Vinh Vương chính mình đi lấy một bọc trà nhỏ. Trong lúc đợi Quách Tốn pha trà, Vĩnh Minh Đế hỏi thẳng. "Trẫm nghe nói, hoàng thúc chuẩn bị tái hôn?"

"Khụ khụ khụ!" La Vinh Vương cảm thấy may mắn vì mình chưa uống nước.

Mặt già của ông hơi hồng. "Hổ thẹn hổ thẹn, bộ xương cốt này già rồi, không hề nghĩ tới, còn có người yêu thích."

Vĩnh Minh Đế hỏi. "Hoàng thúc là tính nạp thiếp, hay sườn quân?"

La Vinh Vương điều chỉnh biểu tình, đứng lên, hành lễ quân thần. "Thỉnh hoàng thượng ngài tứ hôn, lão thần, muốn nạp Vương chính quân."

Vĩnh Minh Đế thu hồi nụ cười. "Hoàng thúc ngồi xuống rồi nói". Kéo La Vinh Vương ngồi xuống, Vĩnh Minh Đế nghiêm túc hỏi. "Hoàng thúc thực sự động tâm sao?"

La Vinh Vương gật đầu, dõng dạc đáp. "Lão thần đời này chưa từng thích người nào như vậy. Lấy niên kỷ của lão thần cũng đủ làm cha hắn. Lão thần không xứng với hắn, nhưng tình cảm này, lão thần không thể khống chế, đã muốn hắn."

"Hắn ở đâu?"

La Vinh Vương nở nụ cười. "Hắn đã là người của lão thần."

Vĩnh Minh Đế trầm mặc hồi lâu. "Có thể cho trẫm gặp mặt hay không?"

La Vinh Vương xoay người gọi hạ nhân. "Kêu Quách tiểu gia tới nghênh giá." Tiếp theo, ông nhìn Vĩnh Minh Đế giải thích. "Thân thể hắn không khỏe, lão thần không để hắn cùng ra nghênh giá, thỉnh hoàng thượng thứ tội."

Vĩnh Minh Đế cười nói. "Hoàng thúc ngài luôn quá mức cẩn thận. Ngài là hoàng thúc của trẫm, trẫm đột ngột tới thăm đã làm khó ngài, sao có thể nói tới chuyện thứ lỗi. Hoàng thúc ở góa vài thập niên, trẫm nghe nói ngài định tái hôn, đương nhiên là muốn tới thăm hỏi. Chỉ là, người nọ còn niên thiếu, trẫm thập phần không yên tâm."

La Vinh Vương minh bạch ý tứ 'không yên tâm' của hoàng thượng nghĩa là gì. Đương nhiên là lo sợ đối phương tiếp cận ông vì danh phận. La Vinh Vương không giải thích, tâm tư Quách Tử Mục, chỉ cần một mình ông hiểu. Khẩn cầu duy nhất của ông hiện tại chính là được hoàng thượng đồng ý tứ hôn, à không, Quách Tử Mục vẫn còn mang nô tịch, không có khả năng gả cho ông làm vương chính quân.

Chương 162

Đợi không bao lâu, Quách Tử Mục mang mặt nạ xuất hiện. Y cúi đầu tiến vào, không chờ La Vinh Vương lên tiếng, y quỳ xuống hành lễ. "Nô tài Quách Tử Mục bái kiến hoàng thượng."

Quách Tử Mục là nô bộc, y vừa mở miệng, thần sắc Vĩnh Minh Đế lập tức âm trầm, hồi lâu mới nói. "Bình thân."

Trên mặt La Vinh Vương hiện rõ vẻ đau lòng, hoàng thượng nói xong, ông lập tức lại gần đỡ Quách Tử Mục dậy. Quách Tử Mục tối qua mới thừa nhận mây mưa, còn quỳ như vậy, thân thể nhất định không thoải mái.

"Ngồi đi."

"Nô tài không dám."

Với thân phận Quách Tử Mục, quả thực không thể ngồi xuống. Nhưng La Vinh Vương không rảnh quan tâm, ông kéo Quách Tử Mục, ấn y ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh y. Vĩnh Minh Đế nhìn cảnh này, nhịn không được trêu đùa. "Hoàng thúc, lần đầu tiên trẫm thấy ngài sốt sắng với người ta đấy, xem ra, ngài thực sự nhận định hắn."

La Vinh Vương nắm tay Quách Tử Mục, trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, gật đầu như gà mổ thóc. "Đúng vậy đúng vậy, lão thần không hề nghĩ tới, từng tuổi này rồi, còn có thể gặp được người yêu thích, cũng yêu thích lão thần."

Quách Tử Mục trước sau cúi đầu, nắm chặt tay La Vinh Vương. Tay y vô cùng lạnh lẽo, y sợ hãi con người có quyền thế nhất thiên hạ kia bắt y tháo mặt nạ.

Vĩnh Minh Đế nâng chén trà, nhấp một ngụm, mở miệng hỏi. "Quách Tử Mục, nguyên nhân gì khiến ngươi thích vị hoàng thúc này của trẫm?"

La Vinh Vương nhất thời lúng túng không thôi, hoàng thượng sao hỏi trực tiếp thế.

Quách Tử Mục không ngẩng đầu, cắn môi, nhỏ giọng trả lời. "Chính là, yêu thích."

Vĩnh Minh Đế nói tiếp. "Trẫm nghe đồn, ngươi có một gương mặt tuyệt thế vô song, trẫm không hiểu, sao ngươi lại nguyện ý gả cho La Vinh Vương."

"Hoàng thượng." La Vinh Vương cất tiếng, không muốn nhìn Vĩnh Minh Đế bức bách Quách Tử Mục.

Quách Tử Mục hiện giờ vô cùng cảm ơn mình bị tính tình hung hãn của Thiệu Vân An ảnh hưởng, nếu giống như trước kia, y nhất định chỉ dám trốn sau lưng người khác, sợ tới mức phát khóc.

Cho dù phi thường sợ hãi, Quách Tử Mục lấy hết can đảm đáp. "Nô tài tình nguyện không mang gương mặt này. Nô tài thích, chính là thích." Câu nói này mang theo vài phần quật cường.

La Vinh Vương cảm động cực kỳ, lên tiếng bảo vệ Quách Tử Mục. "Hoàng thượng, do lão thần khăng khăng muốn thú Quách Tử Mục làm chính quân. Thần cứ nghĩ cả đời này sẽ không thể nào gặp được người khiến thần động tâm, không ngờ gặp được Tử Mục, kính mong hoàng thượng thành toàn."

La Vinh Vương đứng dậy quỳ gối, Quách Tử Mục kìm nén nước mắt, cũng quỳ theo. Vĩnh Minh Đế giật mình, vội vàng tiến lên đỡ La Vinh Vương, Quách Tốn tinh ý tiến lên đỡ Quách Tử Mục. Vĩnh Minh Đế vội nói. "Hoàng thúc ngài hiểu lầm trẫm. Ngài có người yêu thích, trẫm đương nhiên cao hứng. Nếu ngài chỉ nạp thiếp thất, trẫm hôm nay tự nhiên sẽ không tới. Nhưng ngài muốn nạp vương chính quân, nếu trẫm không hỏi vài câu, sao có thể ban thánh chỉ?" Vốn dĩ hắn còn định trêu chọc La Vinh Vương, nhưng vì cái quỳ này mà hủy bỏ tất cả.

La Vinh Vương kinh hỉ.

Vĩnh Minh Đế nói. "Thời điểm hoàng thúc và vương phi thành thân quá mức keo kiệt. Hiện tại ngài thú vương chính quân, còn là người mà ngài yêu thích, đương nhiên không thể không phô trương. Ngài đã cầu thân Vương gia chưa?"

"...Có có!"

Quách Tử Mục sửng sốt, hỏi lúc nào? Quách Tử Mục là gia nô của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cho nên Vĩnh Minh Đế mới nói là cầu thân với vương gia.

Vĩnh Minh Đế gật đầu. "Vậy trẫm sẽ nhờ Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, rồi hạ chỉ tứ hôn, hoàng thúc thấy thế nào?"

"Tốt tốt!" La Vinh Vương vui tới mức nếp nhăn nhiều thêm mấy cái. Quách Tử Mục cúi đầu suy nghĩ, nghĩ ra thì bỗng nở nụ cười.

Vĩnh Minh Đế nhịn không được hỏi tiếp. "Nhưng mà, thân phận của hắn, tựa hồ vẫn là nô tịch?"

La Vinh Vương lập tức hành lễ. "Thỉnh hoàng thượng giải trừ nô tịch của Tử Mục và huynh trưởng hắn. Lúc trước bọn họ đồng ý làm nô bộc là do tình cảnh ép buộc."

"Việc này trẫm có nghe nói. Hoàng thúc muốn nghênh thú vương chính quân, vấn đề thân phận phải giải quyết đầu tiên, không thể để hắn mang danh nô tịch gả vào vương phủ. Trẫm sẽ suy nghĩ, bất quá, hoàng thúc cứ chờ cưới vương chính quân vào phủ đi. An bài thân phận cho hắn xong, trẫm sẽ lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày, giao cho lễ bộ xử lý, bên vương phi..."

La Vinh Vương lập tức đáp. "Bên vương phi lão thần sẽ tự mình nói. Bên cạnh thần có Tử Mục, nàng càng yên tâm tu phật."

Đối với vị vương thẩm này, Vĩnh Minh Đế thực bất đắc dĩ. Quách Tốn mở miệng. "Hoàng thượng, canh giờ không còn sớm, thiên tuế đang chờ ngài qua dùng bữa."

Vĩnh Minh Đế nhìn sắc trời, xác thật đã trễ, nói. "Trẫm tới tướng quân phủ, hoàng thúc không cần tiễn."

"Phải tiễn phải tiễn." La Vinh Vương trong lòng cao hứng. Vĩnh Minh Đế cũng không khách sáo, để La Vinh Vương tiễn tới đại môn. Trước khi bước lên ngự liễn, Vĩnh Minh Đế dừng lại, xoay người. "Trẫm nghe nói vương chính quân làm đồ ăn rất ngon, khiến thân thể quân hậu thoải mái, trẫm và quân hậu nhất định phải nếm thử tay nghề của vương chính quân."

La Vinh Vương. "Thần cầu còn không được." Miệng rồng đã đồng ý thân phận vương chính quân của Quách Tử Mục, La Vinh Vương mừng rỡ không thôi.

Vĩnh Minh Đế hài lòng cười, bước vào ngự liễn.

"Khởi giá..."

Long xa chậm rãi nâng lên, La Vinh Vương cung tiễn hoàng đế. Cho tới khi không còn thấy hình bóng cỗ kiệu, La Vinh Vương lập tức kéo Quách Tử Mục về phòng.

Vào phòng, La Vinh Vương tháo mặt nạ Quách Tử Mục ra, kéo y nằm lên giường, khẩn trương hỏi han. "Thân mình còn đau không? Vừa rồi quỳ lâu, mau đưa đầu gối cho ta nhìn."

Bị ấn ngồi lên giường, Quách Tử Mục ôm chặt eo, dụi đầu vào ngực ông. La Vinh Vương dừng động tác, sau đó vuốt ve tóc y. "Vừa rồi đã để ngươi chịu ủy khuất. Tử Mục, ngươi chịu khổ rồi, ta tuy là vương gia, nhưng không chí lớn, không quyền thế, ta..."

"Lúc thành thân, ta mang mặt nạ, mọi người có cười nhạo ngài hay không?"

Bị chen ngang, La Vinh Vương ngây ngẩn.

"Ta không thích người khác nhìn thấy mặt. Vừa rồi, ta rất sợ hoàng thượng bắt ta tháo mặt nạ."

La Vinh Vương đau lòng,

Vỗ vỗ, xoa xoa.

"Đừng sợ đừng sợ. Cho dù ta không có quyền thế, nhưng cũng là vương gia. Cho dù hoàng thượng nhìn thấy mặt ngươi, ngài sẽ không có tâm tư gì. Nếu ngài dám, ta sẽ đi tìm quân hậu." Vì chọc tiểu nam thê vui vẻ, La Vinh Vương dám lớn gan dùng bí sử hoàng gia dụ dỗ.

"Hoàng thượng vô cùng sợ vợ. Ngài đánh không lại quân hậu. Giang sơn Yến quốc do Đại gia trông coi, hoàng thượng nếu có sắc tâm, tuyệt đối không có sắc đảm."

Quách Tử Mục quả nhiên nở nụ cười.

Kéo giãn khoảng cách với Quách Tử Mục, La Vinh Vương nửa quỳ định xem đầu gối y. Quách Tử Mục ôm cổ La Vinh Vương không cho xem, còn nói một câu khiến La Vinh Vương chống đỡ không nổi.

"Chân ta không còn sức, ngài ở lại với ta."

La Vinh Vương ngửa đầu, giống như sắp chảy máu mũi. Thiệu Vân An mà ở đây nhất định sẽ kêu. [Quách tiểu ca, ngươi nguyên lai không phát triển theo hướng ngạo kiều thụ, ngươi căn bản là phát triển theo hướng dụ thụ!]

Trên ngự liễn, Quách Tốn tò mò hỏi. "Hoàng thượng, vì sao ngài không kêu người nọ tháo mạt nạ?"

Vĩnh Minh Đế liếc xéo ông một cái. "Ngươi cho là trẫm tới vương phủ nhìn mỹ nhân?"

Quách Tốn không dám thừa nhận ông đúng là nghĩ như vậy, nịnh nọt nói. "Nô tài đương nhiên biết hoàng thượng không tới xem mỹ nhân, chỉ là nghe nói, người nọ khuynh quốc khuynh thành, nô tài cảm thấy có chút khoa trương. Nếu hắn thực sự khuynh quốc khuynh thành, hắn thích vương gia, nô tài thật sự có chút lo lắng."

Vĩnh Minh Đế lười biếng dựa vào kiệu, nói. "Trẫm đã nhắc nhở đó thôi, hoàng thúc cho là hắn thật lòng, trẫm đâu cần phải làm ác nhân. Chỉ là..."

Biểu tình Vĩnh Minh Đế trở nên nghiêm trọng. Quách Tốn hỏi. "Chỉ là cái gì?"

Vĩnh Minh Đế bộ dáng 'không dễ giải quyết', nói. "Trẫm vừa nãy khoác loác, nói hôn sự của hoàng thúc lần nảy phải làm lớn, nhưng mà bạc, ai ra?"

Quách Tốn nuốt khan.

"Quốc khố hiện tại trống không như cũ, ngân lượng từ việc bán trà không thể lãng phí. Ngươi nói cho trẫm nghe thử, bạc này, ai ra?"

Quách Tốn nhéo bắp đùi (nín cười đó), nói. "Vương gia đại hôn, hoàng thượng đương nhiên phải xuất một phần. Nô tài nghĩ, Vương chính quân xem như xuất thân từ Vương gia, không bằng, để hai vị thần tài kia xuất một phần?"

Vĩnh Minh Đế nhìn Quách Tốn, ánh mắt dường như muốn nói. 'Tại sao giờ này trẫm mới phát hiện ra ngươi là nhân tài?' Vĩnh Minh Đế vỗ đùi. "Cứ làm như thế!"

Quách Tốn. "..."

Đợi tới khi Vĩnh Minh Đế đến phủ tướng quân, bữa tối đã chuẩn bị xong. Ba hài tử bị lão phu nhân và lão chính quân mang đi dùng bữa với những người khác. Trong An Tư viện chỉ có quân hậu, Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, Đại lão tướng quân và Vĩnh Minh Đế vừa mới tới.

Vĩnh Minh Đế vừa đến, quân hậu lập tức nói. "Đồ ăn hôm nay do Vân An đích thân làm, thần chờ không kịp."

Vĩnh Minh Đế hơi chột dạ, ngoài mặt tươi cười. "Hoàng thúc muốn tái hôn, muốn thú chính quân, trẫm..."

"Phốc, khụ khụ khụ..."

Một tiếng ho khan bất ngờ gián đoạn lời giải thích của Vĩnh Minh Đế, ở mức độ nào đó là đang giúp hắn. Thiệu Vân An quả thực là không cố ý, nhưng bị sặc nước bọt không nín được. Vương Thạch Tỉnh vỗ lưng cho hắn, lão tướng quân nhanh chóng rót chén trà, cũng vỗ lưng.

Rốt cuộc cũng ngừng, Thiệu Vân An nhấp ngụm trà, áy náy giải thích. "Xin lỗi, đột nhiên bị sặc."

Vĩnh Minh Đế cười hỏi. "Có phải bị lời của trẫm dọa sợ hay không?"

Thiệu Vân An thành thật gật đầu, lớn mật hỏi. "Hoàng thượng, Mộ Dung bá bá, ách, Vương gia thú, chắc không phải là, Quách Tử Mục chứ?"

Vĩnh Minh Đế xua tay. "Hoàng thúc để các ngươi gọi bá bá, các ngươi cứ việc gọi như thế. Người hoàng thúc muốn thú chính là gia nô trong phủ các ngươi, Quách Tử Mục."

"Sao lại nhanh thế" Thiệu Vân An kinh ngạc. Ngày hôm qua Quách tiểu ca còn đang sầu muộn, không biết làm thế nào câu dẫn Mộ Dung bá bá, mà hôm nay hai người đã chuẩn bị thành thân rồi? Chẳng lẽ tối hôm qua hắn đi ngủ, là ngủ cả một năm sao?

Vĩnh Minh Đế trêu đùa. "Không nhanh. Hoàng thúc và hắn đã thực hiện chu công chi lễ, nếu không mau thành thân, coi chừng không lâu nữa hài tử sẽ ra đời."

"Ta..." Thiệu Vân An xém chút là phun ra chữ "fuck." "Ta, thật là không nghĩ tới." Chẳng lẽ mấy quyển truyện hắn đưa có tác dụng ư? (Có ai biết là truyện gì không?)

Quân hậu nhàn nhạt lên tiếng. "Hoàng thượng, dùng bữa đi, đồ ăn nguội rồi."

Vĩnh Minh Đế lập tức đáp. "Dùng bữa dùng bữa, trẫm đói bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro