Chương 163 - 164

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 163

Bữa ăn này, ngoài trừ Thiệu Vân An có chút hồn vía lên mây, những người khác đều rất hài lòng. Không nói đến rượu và thịt, chủ yếu chính là những món ăn này còn ngon hơn cả đồ ăn của Vân Long tửu lầu, Vĩnh Minh Đế bất động thanh sắc xoa bụng, nghĩ thầm có nên ăn thêm một chén cơm hay không. Quân hậu đè tay hắn. "Cơm nước mỹ vị, nhưng hoàng thượng vẫn nên kiềm chế."

Vĩnh Minh Đế ngượng ngùng, bất quá vẫn duy trì phong thái quân vương, nói. "Tay nghề của Vân An quả nhiên danh bất hư truyền. Trẫm thấy có vài món không có ở Vân Long tửu lâu, là món mới sắp ra mắt sao?"

Nghe xong là có thể biết hoàng thượng thường xuyên tới Vân Long tửu lâu dùng bữa.

Vương Thạch Tỉnh giải thích. "Quả tây hồng, dưa chuột mới phát hiện trên núi, thảo dân có trồng thử trong nhà một ít. Nếu hoàng thượng và thiên tuế thích ăn, không bằng trồng thử ở trong cung, thảo dân và Vân An cảm thấy, Yến quốc có thể trồng thử loại quả này, mùi vị rất ngon."

Vĩnh Minh Đế gật đầu. "Không sai, các ngươi có mang theo hạt giống không?"

"Hạt bên trong tây hồng và dưa chuột có thể lấy ra làm giống."

Vĩnh Minh Đế hỏi quân hậu. "Không bằng trong cung cũng bắt đầu trồng trọt đi, nếu dễ thì giao cho hộ hộ làm?"

Quân hậu. "Hoàng thượng làm chủ."

Vĩnh Minh Đế trong lòng đánh thót, quân hậu mất hứng ư? Nhưng mà sau đó, hắn lại mừng thầm.

Thiệu Vân An không nhịn nổi, lên tiếng. "Nếu trong cung điện không thành vấn đề, tại sao không thành lập một căn cứ thí nghiệm? Nếu hai loại rau dưa này có thể tiêu thụ tốt, vậy thì nên trồng nhiều."

Vĩnh Minh Đế. "Căn cứ thí nghiệm?"

Thiệu Vân An đáp. "Đồ mới mẻ lần đầu tiên đưa ra bên ngoài phải làm thí nghiệm trước, phải xem coi ở hoàn cảnh như thế nào rau dưa sẽ phát triển đến mức độ mong muốn, tránh việc mù quáng mở rộng sản xuất, nhưng kết quả không có lợi."

Lão tướng quân. "Tốt tốt! Vân An ra chủ ý không sai."

Thiệu Vân An chột dạ. "Chúng ta thí nghiệm vài lần mới trồng được tây hồng và dưa chuột, lỡ hộ bộ mở rộng trồng trọt ra ngoài, nhiều người không trồng được, còn không phải là mất trắng à."

Vĩnh Minh Đế lần thứ hai gật đầu. "Cứ làm theo ngươi nói. Tây hồng và dưa chuột nhà ngươi ai trồng?"

Thiệu Vân An nhanh nhảu trả lời. "Tỉnh ca."

Sau đó hắn lập tức hối hận.

Vĩnh Minh Đế. "Vậy chuyện này cứ giao cho Thạch Tỉnh phụ trách. Còn cái kia, căn cứ thí nghiệm, nhân công đều do ngươi quyết định."

Vương Thạch Tỉnh đứng lên quỳ xuống. "Thảo dân nhất định không phụ thánh mệnh."

"Đứng lên đi."

Vương Thạch Tỉnh đứng dậy ngồi xuống. Cả quá trình mây trôi nước chảy khiến Thiệu Vân An nhìn mà sững sờ. Vĩnh Minh Đế liếm liếm miệng, nói. "Thịt vũ loan không tồi, chỉ có ở thôn Tú Thủy hay sao?"

Thiệu Vân An không dám nói tiếp, vẫn do Vương Thạch Tỉnh trả lời. "Thảo dân chưa từng thấy nó xuất hiện ở địa phương khác, cũng do Hổ ca bắt được. Hoàng thượng thích ăn, sau này Hổ ca bắt được, thảo dân sẽ cho người đưa tới. Có băng, không sợ bị hỏng trên đường."

"Được được."

Thiệu Vân An nhìn quân hậu có hơi yên tĩnh, âm thầm kéo tay Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh đứng lên. "Hoàng thượng, thiên tuế thân mình không khỏe, thảo dân và Vân An cáo lui trước."

Vĩnh Minh Đế gật đầu, không giữ hai người ở lại. "Tốt, trẫm cũng hơi mệt mỏi, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở phủ tướng quân."

"Lão thần sai người tới đây hầu hạ."

"Được."

Đại lão tướng quân, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng lên, ra khỏi An Tư viện, Vương Thạch Tỉnh mời. "Lão tướng quân có muốn tới sân của vãn bối ngồi một lát hay không?"

Đại lão tướng quân lập tức cao hứng. "Được, nhưng mà, Vân An pha trà."

Thiệu Vân An hảo tâm nhắc nhỏ. "Chậm đã, ta sợ ngài uống nhiều trà quá tối ngủ không được."

Đại lão tướng quân trợn mắt. "Ta uống trà cả đời chưa từng không ngủ được!"

"Ta pha trà cho ngài. Ngài có muốn xào thêm hai phần thức ăn?"

"Ừ, hảo hài tử."

"..." Thiệu Vân An nổi da gà, đã bao lâu rồi hắn chưa nghe người ta nói ba chữ này? Thiệu Vân An dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt Đại lão tướng quân nhìn mình có chút phức tạp, nội tâm hắn bất giác cảm thấy hơi là lạ.

Mọi người rời đi rồi, Vĩnh Minh Đế hất tay, Quách Tốn và Trác Kim lui ra. Cửa phòng đóng lại, Vĩnh Minh Đế lập tức ôm lấy quân hậu, hỏi. "Tề Du sinh khí ư?"

Quân hậu không che giấu, hỏi. "Mỹ nhân có đẹp không?"

Vĩnh Minh Đế ngây thơ gật đầu. "Đẹp, rất đẹp, nhưng lại ở bên hoàng thúc, thật đáng tiếc!"

Đại Tề Du mặt không cảm xúc, nói. "Hoàng thượng cảm thấy đáng tiếc, vậy hắn ở bên ai mới là không đáng tiếc?"

Vĩnh Minh Đế nhíu mày. "Quân hậu của trẫm đang ghen tỵ?"

Quân hậu kéo tay Vĩnh Minh Đế ra, đứng dậy. Vĩnh Minh Đế ôm lấy hắn từ phía sau, ở bên vành tai hắn nói. "Tề Du, ngươi ghen? Vì trẫm tới chỗ hoàng thúc xem mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành?"

Quân hậu không quay đầu, chỉ hỏi. "Hoàng thượng định nạp thiếp tiến cung?"

"Tề Du, ngươi có thể ghen?"

Quân hậu hít sâu một hơi, kéo cái tay đang ôm bên hông mình ra, quay người. "Phải! Ta không cao hứng!"

Vĩnh Minh Đế nở nụ cười, nụ cười khi thực hiện được mưu kế. Lần thứ hai ôm lấy quân hậu, hắn cảm khái. "Ai nha, trẫm muốn nhìn thấy ngươi ăn giấm chua, thật đúng là khó." Vĩnh Minh Đế kéo đầu quân hậu đặt lên vai mình. "Trẫm không nhìn mặt hắn, diện mạo có khuynh quốc khuynh thành cũng chẳng can hệ gì tới trẫm. Hoàng thúc cả đời nhìn thì an nhàn, nhưng thực chất rất khổ sở. Trẫm nghe nói ông vô cùng để ý người kia, trẫm chỉ lo hắn không thật tâm với hoàng thúc. Trẫm hi vọng hoàng thúc có thể giống trẫm, tìm thấy hạnh phúc chân chính."

Quân hậu vươn tay ôm eo Vĩnh Minh Đế.

"Nhưng mà, trẫm đang lo."

"Lo cái gì?"

Hiển nhiên, tâm tình quân hậu đang rất tốt.

"Trẫm nói với hoàng thúc, lễ thành thân lần này nhất định phải làm lớn, nhưng trẫm không đủ bạc."

Quân hậu mím môi, không biết có phải đang nhịn cười hay không. Vĩnh Minh Đế cúi đầu, nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì trực tiếp hôn. Tự mình đốt lửa trước, Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu, ôm chặt quân hậu thở mạnh.

"Hoàng thượng..."

"Không được! Làm sao cũng phải chờ ba tháng!"

Quân hậu ngẩng đầu, nâng mặt Vĩnh Minh Đế. "Hoàng thượng, thần mới vừa..."

Vĩnh Minh Đế chạm nhẹ vào môi hắn. "Trẫm muốn, chính là ngươi ghen. Nếu ngươi không ăn giấm, trẫm sẽ tức giận. Từ trước tới nay chưa từng thấy ngươi ăn giấm."

Quân hậu chủ động hôn Vĩnh Minh Đế. Hồi trước không ăn giấm là bởi vì còn chưa yêu. Sau này yêu rồi, nhưng vì đại cục nên không thể ghen tuông bậy bạ. HIện tại hắn có thể ghen, bởi vì, người nam nhân này là của hắn.

Quân hậu và Vĩnh Minh Đế ân ân ái ái. Vương Thạch Tỉnh và Đại lão tướng quân uống trà, nói chuyện phiếm, chủ đề chung là biên quan và chiến sự. Thiệu Vân An sau khi ngáp một cái thì bị lão tướng quân đuổi đi ngủ. Thiệu Vân An không khách khí, trở về phòng nghỉ ngơi. Vương Thạch Tỉnh cung kính pha trà cho lão tướng quân, châm trà, trong lòng hiểu rõ, lão tướng quân là có chuyện cần nói riêng với hắn.

Quả nhiên, lão tướng quân uống xong hai hớp trà thì mở miệng. "Vân An, có ăn dựng dục quả chưa?"

"Chưa ăn. Vân An không muốn có hài tử."

Lão tướng quân nhíu mày. "Bởi vì Thanh nhi và Ni tử sao?"

"Vân An sợ đau, đệ ấy không thích nam nhân vác bụng to, nói không thể tiếp thu."

"Sinh hài tử sao có thể không lớn bụng, không đau." Lão tướng quân mâu thuẫn. "Có phải Thanh nhi và Ni tử cũng không muốn?"

"Không có, Vân An thật sự sợ đau. Ngày thành thân đệ ấy đã nói không muốn có hài tử." Có phải cùng ngày hay không không cần giải thích.

Lão tướng quân không ngờ tiểu tử kia thế nhưng lại sợ đâu, nói tiếp. "Ta biết nam nhi sinh sản không dễ, chính quân cũng chỉ sinh một mình Minh Vinh. Nhưng dù sao cũng phải có một đứa. Ngươi không muốn hay sao?"

Vương Thạch Tỉnh không che dấu. "Ta muốn, nhưng càng không muốn Vân An bị đau. Nếu có ngày đệ ấy đổi ý muốn sinh hài tử, ta sẽ tự mình đi lãnh dựng quả."

Lão tướng quân thở dài. Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ một hồi, trực tiếp hỏi. "Lão tướng quân, Vân An, có phải là hài tử thất lạc của Đại gia hay không?"

Lão tướng quân khiếp sợ nhìn Vương Thạch Tỉnh, sau đó lại thêm tiếng thở dài. "Ngươi cũng nhìn ra ư?"

Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Toàn bộ Dực Hổ quân đều biết. Các ngài liên tục hỏi thân thế và bát tự của Vân An, ta có thể đoán được."

Lão tướng quân thương cảm. "Vân An lớn lên, giống y như bộ giáng thời niên thiếu của chính quân. Hài tử trong nhà, chỉ có đứa bé thất lạc kia là giống chính quân hồi nhỏ nhất."

Nguyên lai là vậy.

Lão tướng quân uống ngụm trà, nhìn chén trà đã vơi phân nửa, nói. "Năm đó, Hồ tộc ở biên quan bắt cóc Chiến An, muốn bức Minh Vinh quy phục. Chúng ta phái người đuổi theo người Hồ, nhưng tìm được chỉ là thi thể, Chiến An không rõ tung tích. Khi đó tình huống trong triều phức tạp, Đại gia không thể gióng trống khua chiêng đi tìm, cũng bởi vậy mà chậm trễ, rốt cuộc không còn âm tín của hài tử. Việc này, chính là vết thương của Đại gia."

Vương Thạch Tỉnh nghe xong cũng rất khó chịu, hắn không biết rõ tình hình khi đó. Lão tướng quân uống xong chén trà, giương mắt. "Vân An, không muốn biết thân thế của nó sao?"

Vương Thạch Tỉnh đúng sự thật trả lời. "Đệ ấy và Thiệu gia ký thư khế đoạn thân, đệ ấy không tìm thân nhân, Thiệu gia không được dây dưa với đệ ấy. Đệ ấy đã quên chuyện trước kia, Thiệu gia cũng sẽ không nói ra sự thật."

Tâm tình lão tướng quân thoải mái hơn rất nhiều, cho dù đã nghe chính quân nói lại nguyên nhân Thiệu Vân An không đi tìm người thân, ông vẫn hơi lo lắng Thiệu Vân An sợ hãi thân phận quân hậu nên mới nói cho qua.

"Nếu hắn thật sự là hài tử thất lạc của Đại gia..."

Vương Thạch Tỉnh trực tiếp hỏi. "Lão tướng quân đang lo lắng cái gì sao?"

Lo lắng cái gì? Gương mặt già nua của lão tướng quân hiện lên vẻ áy náy. Là lo sợ hài tử có oán trách bọn họ không bảo vệ được nó hay không? Lo sợ, tại sao bọn họ lại để nó lẻ loi một mình ở bên ngoài chịu khổ, bị liên lụy, bị người ta sai xử như hạ nhân, còn bị bán đi?

Đại lão tướng quân cả đời đổ máu không đổ lệ, nhưng mỗi lần nghĩ tới đứa nhỏ từng bị ép buộc tới đường cùng, chỉ có thể nhảy sông tự sát, khóe mắt ông nhịn không nổi mà phiếm đỏ.

Vương Thạch Tỉnh rót thêm trà cho lão tướng quân, buông ấm.

"Đại gia trung nghĩa tận tâm. Thời điểm Vân An chưa biết thân thế, đệ ấy còn quyên góp cho Võ Uy tướng quân một số vàng lớn. Nếu Vân An là đứa trẻ bị thất lạc của Đại gia, đệ ấy sẽ chỉ có tự hào."

Đại lão tướng quân kìm giữ khóe mắt, cười. "Tốt, tốt, hảo hài tử."

Người khác nói, lão tướng quân có lẽ không tin, nhưng Vương Thạch Tỉnh nói, lão tướng quân tin!

Chương 164

Trải qua đêm nay, tâm trạng của nhiều người đã thay đổi. Tại vương phủ, Quách Tử Mục dựa sát vào lồng ngực La Vinh Vương, vẫn còn cảm thấy mình như nằm mơ.

"Tử Mục, không ngủ sao?"

"Ta có phải đang nằm mơ hay không?"

La Vinh Vương nở nụ cười, nội tâm lại đau lòng, tự trách bản thân khi trước quá "nhẫn tâm". Cách lớp nội y, ông xoa xoa bả vai Quách Tử Mục, nói. "Không phải nằm mơ. Ta muốn thú ngươi, thú ngươi làm chính quân."

Quách Tử Mục ngẩng đầu, con mắt mỹ lệ tràn ngập lo lắng.

"Không thể, đốt cây nến đỏ, bái thiên địa là xong sao?"

"Không được." La Vinh Vương làm bộ giận giữ. "Ta đường đường là thân vương nghênh thú vương chính quân, cũng đâu phải là không thể gặp người, sao có thể tổ chức qua loa. Ta muốn mọi người trong thiên hạ đều biết, ngươi là chính quân của ta, là, tức phụ của ta." Nói tới từ này, mặt già La Vinh Vương có vẻ hơi ngại ngùng, bất quá cảm giác phải nói là sảng. Chẳng trách Hi nhi rất thích dùng từ "tức phụ."

Quách Tử Mục bị lời nói đầy tự tin của La Vinh Vương làm cảm động. Tuy rằng không muốn tổ lức lớn, không muốn gặp người ngoài, nhưng được người mình thích nói như vậy, ai mà không cao hứng.

Quách Tử Mục cười. La Vinh Vương nhìn thấy mà choáng váng, cầm lòng không đậu hôn một cái. Quách Tử Mục thuận thế ôm cổ La Vinh Vương, hé miệng. Thân thể hai người quấn chặt lấy nhau, chờ tới lúc La Vinh Vương nhận ra mình đang đè lên người Quách Tử Mục, đối phương đã cởi bỏ nội y, để lộ cơ thể trắng nõn mỹ lệ đầy gọi mời.

La Vinh Vương vội xoay người đi xuống, kéo nội y của Quách Tử Mục lại. Nội y đẹp thì có đẹp, nhưng quá mức câu nhân. Quách Tử Mục ôm La Vinh Vương, thở gấp. "Không muốn sao?" Rõ ràng là đã có cảm giác.

La Vinh Vinh cố gắng kìm nén cảm xúc đi lau máu mũi, nói. "Thân thể ngươi còn chưa khỏe, phải nghỉ ngơi mấy ngày."

Quách Tử Mục chớp chớp đôi mắt 'ngây thơ'. "Mộ Dung, có phải ngài mệt mỏi hay không?"

La Vinh Vương "Thú huyết" lập tức dâng lên, câu này cùng với câu 'không cương được' là cùng ý nghĩa!

Quách Tử Mục không sợ chết tiếp tục trêu chọc. "Lúc ngài làm ta đau, ta cảm thấy ngài yêu ta nhất. Ta mơ thật nhiều lần, ngài hôn ta, sờ ta a!!"

Quách Tử Mục tạm thời không nói được. Nếu Thiệu Vân An ở đây, nhất định sẽ rống lên. [Câu nói này chắc chắn không phải do ta dạy. Ngay cả ta còn không dám nói! Quách tiểu ca, ngươi tuyệt đối là dụ thụ, dụ thụ bẩm sinh!]

Bất quá, Quách Tử Mục sẽ nhìn hắn khinh thường. [Không phải ngươi dạy, nhưng sách cấm ngươi đưa cho ta có viết như vậy, hơn nữa còn nói, nam chủ nghe được nhất định sẽ hóa thân thành lang!]

Trở lại trên giường.

Quách Tử Mục chủ động gây chiến (câu dẫn) bị La Vinh Vương đánh cho tơi bời. Nội y tơ tằm mềm mại chảy từ mép giường rơi xuống nền đất. Buông mành, La Vinh Vương không cần lo nghĩ, tận tình thỏa mãn tiểu nam thê của ông, cũng thỏa mãn cơn đói lâu lắm rồi.

Quách Tử Mục đúng là loại hình ông yêu thích, mảnh khảnh, hai chân so với nữ nhân còn xinh đẹp, trắng nõn hơn mở rộng ra hai bên. Bởi vì trồng hoa ngoài vườn quanh năm, La Vinh Vương có một làm da ngăm đen, cơ thể săn chắc, ghé vào giữa hai chân Quách Tử Mục, cẩn thận nhấm nháp mỹ vị.

"Mộ Dung...Mộ Dung..."

La Vinh Vương cảm thấy, mỗi khi nghe được tiếng 'Mộ Dung' này, ông không còn là lão già gần đất xa trời nữa, mà là một nam tử tráng hán vừa nhược quán. Ông bất lão, ông sẽ thỏa mãn chính quân của ông.

"A...!"

Kích thước khổng lồ chen lấn vào nơi ấm áp từng chút một, La Vinh Vương thỏa mãn gầm rống. Một đôi cánh tay ngọc cuốn lên, La Vinh Vương được cổ vũ, dũng cảm tiến tới.

"A..."

Đêm, còn rất dài. La Vinh Vương nghỉ dưỡng ở thôn Tú Thủy lâu như vậy, đương nhiên không hề có tình trạng tính khí vô dụng sau một đêm 'phấn đấu'. Tiểu Mộ Dung thoải mái cày cấy ở nơi ướt át, La Vinh Vương lưu lại hàng loạt vệt đỏ trên cơ thể Quách Tử Mục. Mỹ nhân này đã bị ông ngắt rồi, ai cũng đừng hòng đoạt đi từ trong tay ông, trừ phi ông chết!

Ngày mới lên, tiểu tư hầu hạ bên người La Vinh Vương đứng ở gian ngoài thông báo. Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ, toàn bộ quan lại hôm nay thượng triều. Vị họ Tưởng nổi tiếng khắp kinh thành, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh đã hồi kinh, cho nên quyết định thượng triều hôm nay có lẽ vì người này đi.

La Vinh Vương tỉnh, người bên cạnh còn ngủ ngon lành. Động tác nhẹ nhàng xốc chăn, La Vinh Vương giống như ăn trộm, ôm y phục, nhón chân ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra ngoài lập tức phân phó thị nữ. "Vương chính quân ngủ, các ngươi không được làm ồn hắn, nấu cho ta hai quả trứng gà là được."

Vương chính quân?!

Thánh chỉ còn chưa hạ, La Vinh Vương chính miệng thừa nhận thân phận của Quách Tử Mục khiến mọi người trong vương phủ tóc dựng đứng. Không chỉ có thể, La Vinh Vương còn gọi quản gia vương phủ tới, một lần nữa cường điệu địa vị của Quách Tử Mục. Mặc dù chưa chính thức nghênh thú, nhưng từ hôm nay trở đi toàn bộ mọi người phải đối đãi Quách Tử Mục như vương chính quân, nếu ai dám dĩ hạ phạm thượng, ấn theo quy củ vương phủ mà xử trí.

Quy củ vương phủ, đối với đám hạ nhân của La Vinh Vương mà nói, chỉ nghe qua một lần duy nhất thời điểm nhập phủ. Hạ nhân trong vương phủ không nhiều lắm, chỉ có mười mấy, đại đa số làm việc lâu năm. La Vinh Vương không tái hôn, thế tử thân mình không tốt, trên cơ bản sẽ không hỏi han tới các việc nhỏ trong phủ, cho nên đám hạ nhân vương phủ đúng là không biết cái gì gọi là quy củ. Bất quá, tình huống hiện tại đã thay đổi, vương phủ phải có chủ nhân nội phủ chân chính, những quy củ hoang phí nhiều năm kia phải lần nữa hoạt động trở lại. Ngay cả vương phi lúc nhập phủ cũng không có đãi ngộ này. Mọi người vô cùng tò mò đối với vị thiếu niên mang mặt nạ, chính quân mới.

Ăn hai trái trứng luộc, La Vinh Vương vội vàng thượng triều. Quách Tử Mục ở trong phòng ngủ ngon lành. Trước khi đi, La Vinh Vương còn dặn dò quản gia mua thêm vài hạ nhân, cần thông minh lanh lợi thành thật, phải ký giấy bán đứt, hầu hạ vương chính quân. Chờ tới khi thế tử rời giường, lúc ăn cơm nghe thấy tiểu tử bên cạnh lắm chuyện bẩm báo, phản ứng của y chính là gật đầu, nghiêm túc nói. "Cha ta động chân tình, sau này các ngươi thấy nhân gia không được mất lễ nghĩa."

Tiểu tư lại hỏi. "Chủ tử, vương gia chưa bao giờ để ý ai tới như vậy, vừa mới vào phủ đã được nâng lên làm chính quân, vạn nhất có hài tử, không phải là ngài sẽ gặp bất lợi hay sao?"

Nào biết, Mộ Dung Nghi giơ tay tát một cái, gã tiểu tư quỳ phịch xuống, dập đầu. "Chủ tử bớt giận, là do tiểu nhân lắm miệng."

Nói xong gã tự tát mình thêm một cái. Hai gã tiểu tư và hai thị nữ khác trong phòng đều quỳ xuống. Biểu tình Mộ Dung Nghi vẫn tùy ý như trước, thong thả ăn cháo, nhưng lời nói đầy đe dọa. "Bổn thế tử không quan tâm do chính ngươi suy đoán hay có người khác mách lẻo, kêu ngươi nói bậy bên tai ta. Cha ta khó khăn lắm mới thích một người, muốn thú hắn làm chính quân, cho dù hài tử sau này của hắn được cha ta phong làm thế tử, thì đó cũng là chuyện giữa hai cha con ta, bọn nô tài các ngươi còn dám nói bậy, đừng trách bổn thế tử không khách khí."

"Là tiểu nhân lắm miệng. Tự tiện suy đoán tâm tư của chủ nhân, là tiểu nhân miệng tiện!"

Gã tiểu tư không ngừng tự tát chính mình. Mộ Dung Nghi buông muỗng, lau miệng. "Cháo này thật khó ăn, mấy bà thẩm trong phủ làm việc ngày càng lười nhác. Ta đã nói nhiều ngày rồi là không muốn ăn cháo, sao vẫn còn nấu cháo. Gọi quản gia tới đây."

"Vâng!"

Một tên tiểu tư khác vội đứng lên chạy ra ngoài, không dám phản bác thế tử chưa từng nói không muốn ăn cháo. Hạ nhân hầu hạ bên cạnh Mộ Dung Nghi đều biết, vị chủ tử này nhìn thì có vẻ như dễ hầu hạ, nhưng nói về độ tàn nhẫn, cũng tuyệt đối là có một không hai. Chẳng qua thân mình y không tốt, số lần ra tay tàn nhẫn không có mấy, thế nên bọn họ đã vô tình quên mất bản tính của vị chủ tử này.

Mộ Dung Nghi nhấc mí mắt, nói với gã tiểu tư còn đang quỳ trên mặt đất. "Ngươi tới chỗ tiểu Huy hầu hạ đi, cẩn thận không được phép nói bậy trước mặt hắn."

Gã tiểu tư dập đầu liên tục. "Vâng!"

Y minh bạch, y không thể hầu hạ thế tử nữa. Nhưng thế tử an bài như vậy vừa có nghĩa là trừng phạt, vừa có nghĩa là cho y thêm cơ hội chuộc tội. Mộ Dung Nghi phất tay để bọn hạ nhân lui ra. Đợi đám người đi hết, y đập mạnh lên bàn, cắn răng. "Còn chưa vào cửa đã có người tung tin đồn xấu, chết tiệt, ta còn chưa có chết đâu."

Trong khi La Vinh Vương đi lên triều, Quách Tử Mục còn ngủ say, thế tử Mộ Dung Nghi lệnh quản gia triệu tập toàn bộ hạ nhân vương phủ tới chính đường. Thân mình Mộ Dung Nghi vừa mập, lại không tốt, bình thường còn lười đi lại, nhưng La Vinh Vương thương yêu y, thương tới mức mặc dù chẳng rõ khi nào y không thở nổi mà đi đời nhà ma, ông vẫn thỉnh phong y làm thế tử, nguyện ý giao quyền vương phủ cho y. Ở vương phủ, Mộ Dung Nghi tuyệt đối không phải chỉ là một cái bình rỗng mang danh thế tử.

Vương phủ hiện tại thay đổi đột ngột, vai chính chính là Mộ Dung Nghi. Mà giờ phút này, trên triều đình cũng đồng dạng mây gió bão bùng. Đại lão tướng quân, Ông lão đều ngồi phía trước toàn bộ bá quan văn võ. Tưởng Khang Ninh hồi kinh thì lập tức tới Ông phủ, nhưng y không giải thích chân tướng dị tượng ở thôn Tú Thủy cho nghĩa phụ, chỉ khuyên ngài cứ yên tâm.

Quan lại tới báo cáo hôm nay không chỉ có Tưởng Khang Ninh, nhưng y là người bị chú ý nhiều nhất, nguyên nhân rất rõ ràng, bọn họ muốn đạp y rớt xuống khỏi chức quan huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, tốt nhất là nhốt vào thiên lao rồi xử trảm. Toàn bộ quan lại tới báo cáo phải chờ bên ngoài, Tưởng Khang Ninh bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng, trên tay bưng một hộp gỗ mun màu đen.

Vĩnh Minh Đế thượng tọa, La Vinh Vương bước khỏi hàng bẩm báo. "Hoàng thượng, lão thần phục mệnh tới huyện Vĩnh Tu điều tra chuyện địa chấn. Sau khi lão thần điều tra nghe ngóng, địa chấn xác thực là có, nhưng đúng là không có người và vật thương vong."

La Vinh Vương không bẩm báo lại sự tích cây hòe, không nhắc tới Hổ ca, không đề cập tới chiến tích của Tưởng Khang Ninh, bộ dáng công tư phân minh. Nhưng thái độ của ông thế này mới đúng là hỗ trợ tốt nhất cho Tưởng Khang Ninh.

Vĩnh Minh Đế cố ý hỏi. "Địa chấn là một chuyện, hắn thân là quan phụ mẫu huyện Vĩnh Tu, vì sao không báo?"

"Tưởng Khang Ninh nói nguyên nhân địa chấn là đại sự, hắn cần tự mình diện kiến thánh nhan để bẩm báo. Thần thấy Tưởng Khang Ninh chỉ còn chờ thêm vài ngày là hồi kinh báo cáo, thế nên không truy vấn."

Vĩnh Minh Đế gật đầu, La Vinh Vương lui về phía bá quan.

La Vinh Vương vừa lui bước, lập tức có quan viên bước ra khỏi hàng. "Hoàng thượng, Tưởng Khang Ninh thân là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, vô luận nguyên nhân trọng đại đến đâu đều phải kịp thời bẩm báo lên triều đình. Tưởng Khang Ninh giấu mà không báo, rõ ràng là coi thường triều cương, thần cho rằng, Tưởng Khang Ninh hành sự thất trách, hoàng thượng nên nghiêm trị răn đe để cảnh cáo. Bằng không, các quan viên địa phương sau này lại có cớ để mà dối trên gạt dưới?"

Một vị quan viên khác bước ra khỏi hàng, đồng dạng yêu cầu nghiêm trị Tưởng Khang Ninh. Đại Minh Qua bước ra. "Hoàng thượng, thần cho rằng, trước có thể nghe thử xem nguyên nhân trọng đại gì khiến Tưởng Khang Ninh không thể bẩm báo, rồi mới quyết định có thất trách hay không."

"Đại nhân nói sai tồi. Nguyên do là nguyên do, thất trách là thất trách, không thể nhập làm một."

Quan viên triều đình chia làm ba phái, một phái yêu cầu nghiêm trị Tưởng Khang Ninh, một phái cho rằng trước nên nghe Tưởng Khang Ninh giải thích, một phái khác là trung lập. La Vinh Vương không hề lên tiếng bênh vực Tưởng Khang Ninh, trong lòng ông hiểu rõ tâm tư của hoàng thượng. Phái đòi nghiêm trị Tưởng Khang Ninh do An quốc công, Thiệu dương hầu dẫn đầu. Ninh quốc công trước kia từng bênh vực Tưởng Khang Ninh, nay lại đổi chiều gió, đòi nghiêm trị Tưởng Khang Ninh.

Phái muốn nghe Tưởng Khang Ninh giải thích trước bao gồm Lỗ quốc công, Cảnh lăng hầu và Bình An hầu. Phía bên Đại tướng quân chỉ có Đại Minh Qua tỏ thái độ. Ông lão đế sư, và toàn bộ quan viên là học trò của ông đều cầu tình cho Tưởng Khang Ninh.

Chờ tới khi triều đình ồn ào tới mức độ nhất định, Vĩnh Minh Đế đúng lúc lên tiếng. "Truyền Tưởng Khang Ninh, trẫm phải nghe hắn giải thích như thế nào đã, nếu hắn dám nói ngoa, trẫm, lại trị tội hắn cũng không muộn."

Vĩnh Minh Đế tỏ thái độ như thế, phái chủ trương nghiêm trị tức khắc nhăn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro