Chương 197 - 198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 197

Ngay lúc Tuệ Thanh trụ trì gặp mặt Thiệu Vân An, ông lập tức sửng sốt. Lão phu nhân, lão chính quân, Thẩm Băng và Túc Thần Dật nhìn thấy đều kinh ngạc. Thiệu Vân An hào phóng hành lễ. "Tuệ Thanh trụ trì, chào ngài."

Tuệ Thanh trụ trì hoàn hồn, thực hiện nghi thức chào hỏi của phật tử. "Vương Thiệu chính quân, lão nạp Tuệ Thanh, làm phiền."

"Mời ngài ngồi."

Thiệu Vân An tới ngồi xuống bên cạnh cha nhỏ. Tuệ Thanh lại hành lễ theo phật pháp rồi ngồi xuống. Thiệu Vân An trực tiếp nói. "Tuệ Thanh đại sư, hai viên xá lợi tử, thứ cho ta không thể giao cho Vũ lâm tự. Sở dĩ ta mua hai viên xá lợi là vì không muốn nhìn thấy chúng rơi vào tay Đại Tư quốc. Kết quả sau khi mang chúng về nhà, Hổ ca nhà ta lại ngậm đi mất rồi. Hổ ca nhà ta là thần thú, rất thích mang theo mấy đồ vật có tiên khí."

Chưa kịp nói xong, một tiếng hổ gâm vang vọng khắp tướng quân phủ, ngay sau đó, ba con đại lão hổ lập tức xuất hiện. Tuệ Thanh không hề tỏ ra sợ hãi, nhìn thẳng Hổ ca. Đợi Hổ ca kiêu căng ngồi xổm bên cạnh Thiệu Vân An, Tuệ Thanh đại sư đứng dậy, trang nghiêm bái lạy Hổ ca, rồi nhìn về phía Thiệu Vân An. "Vương Thiệu chính quân được thần thú đồng hành, việc xá lợi tử là do lão nạp đường đột." Lại thi lễ, Tuệ Thanh đại sư nói tiếp. "Lão nạp muốn diện kiến quân hậu thiên tuế, không biết Vương Thiệu chính quân có thể giới thiệu giúp lão nạp hay không."

Tuệ Thanh đại sư gương mặt hiền từ, biểu hiện không quá quan tâm tới xá lợi tử. Vốn đang có ấn tượng tốt với vị Tuệ Thanh đại sư nên Thiệu Vân An không chối từ, hắn đứng lên, đáp lễ. "Tuệ Thanh đại sư khách khí. Ta lập tức tiến cung, thỉnh ngài ở lại tướng quân phủ chờ đợi."

"Làm phiền Vương Thiệu chính quân."

Thiệu Vân An chuẩn bị tiến cung, vỗ vỗ đầu Hổ ca. Hổ ca mang Đại Kim, Tiểu Kim đi theo. Trong cỗ xe ngựa rộng rãi của tướng quân phủ, Thiệu Vân An suýt bị ba con đại miêu đè chết. Hắn ném Đại Kim Tiểu Kim vào không gian, ôm Hổ ca cười hỏi. "Hổ ca, ngươi thật sự là thần thú à?" Hắn thật sự không nhìn lầm ánh mắt Tuệ Thanh đại sư nhìn Hổ ca.

Hổ ca liếc mắt khinh thường Thiệu Vân An, giống như đang nói. "Ngươi còn không biết ta là thần thú?"

Thiệu Vân An gãi gãi cằm Hổ ca nhà mình, trong lòng nghĩ thầm, tại sao Tuệ Thanh đại sư nhìn thấy hắn thì sửng sốt? Chẳng lẽ là đã nhận ra hắn không phải nguyên chủ?

Ném Hổ ca vào không gian để cho nó có chỗ vui chơi, sau khi tiến vào hoàng cung, Thiệu Vân An dắt ba con đại hổ ra khỏi không gian, mang bọn nó xuống xe. Trong xe rất rộng, nhưng một mình Hổ ca cũng đủ lấp đầy cả xe, chưa kể có thêm Đại Kim Tiểu Kim

Thiệu Vân An đi gặp quân hậu. Quân hậu trước đó không đồng ý, bây giờ lại đồng ý triệu kiến Tuệ Thanh đại sư, tin tức này đủ khiến kinh thành náo loạn. Thiệu Vân An không hồi phủ, quân hậu trực tiếp phái người tới tướng quân phủ truyền chỉ. Tuệ Thanh đại sư tiến cung, ông nói rằng ông có chuyện quan trọng muốn đơn độc bẩm tấu với quân hậu. Thiệu Vân An chột dạ bị Trác công công dẫn ra ngoài.

Quân hậu và Tuệ Thanh đại sư ở Cảnh U cung nói chuyện khoảng nửa canh giờ, sau đó Tuệ Thanh đại sư rời đi. Ông vừa đi, Vĩnh Minh Đế lập tức tới Cảnh U cung, không cho người hầu đi theo, Vĩnh Minh Đế tiến vào hỏi. "Quân hậu, Tuệ Thanh nói gì với ngươi?"

Quân hậu quỳ xuống. "Thần chúc mừng hoàng thượng!"

"Tại sao lại chúc mừng?" Vĩnh Minh Đế nâng quân hậu dậy.

Quân hậu đáp. "Tuệ Thanh tiến cung, một là hướng thần tạ tội, thứ hai là muốn nói với thần, hắn nhìn Vân An và tam hổ, đặc biệt là Hổ ca, khí độ phi phàm. Vân An và Hổ ca khiến cho hắn có một sự xúc động trước nay chưa từng có. Trong người Vân An tràn đầy phúc thụy. Hắn còn nói, khí chất hiện tại và trước đây hoàn toàn bất đồng. Không nói đến việc liệu có phải hắn định dùng lời ngon ngọt để xoa dịu bất mãn của thần đối với Vũ lâm tự hay không, nhưng lý do hắn đưa ra vô tình không mưu mà hợp với tiên toán của Khâm Thiên Giám."

Vĩnh Minh Đế cười to nói. "Vân An là phúc hay họa trẫm tự biết, Nhưng Tuệ Thanh này cũng thật khôn khéo, nếu hắn vẫn khăng khăng đòi xá lợi tử, chỉ cần Vân An mở miệng, chắc chắn trên dưới Vũ lâm tự sẽ bị mắng cho thê thảm." Nụ cười của Vĩnh Minh Đế nhạt đi. "Bất quá, việc Lâm thị đi gặp vương thúc không thể xảy ra lần hai."

"Thần đã cảnh báo."

"Gọi Vân An lại đây đi."

Không lâu sau, Thiệu Vân An đi vào, có hơi chột dạ nhưng không ngờ, câu đầu tiên Vĩnh Minh Đế nói lại là. "Vân An, hôm nay tâm tình trẫm rất tốt, ngươi nấu vài món ăn cho trẫm đi."

Thiệu Vân An giả bộ tò mò hỏi. "Hoàng thượng có việc gì vui ư, có thể cho thần vui ké với được không?"

"Ha ha." Vĩnh Minh Đế nói. "Trẫm được phúc tinh cao chiếu, ngươi nói trẫm nên cao hứng hay không?"

Phúc tinh cao chiếu Trư Bát Giới sao? Thiệu Vân An nghĩ thầm, mình đâu phải con heo béo đó.

"Đúng, thật sự đáng ăn mừng. Hoàng thượng muốn ăn gì?"

"Cá hầm ớt, nhất định phải có cá hầm ớt, các khác ngươi tự quyết định."

"Vậy thần lập tức chuẩn bị."

"Đi đi."

Quách Tốn dẫn Thiệu Vân An tới ngự thiện phòng. Vĩnh Minh Đế lại ha ha ha cười vài tiếng, có vẻ cực kỳ vui sướng.

Nhìn vẻ mặt hoàng thượng và quân hậu, hẳn là không có gì to tát, ít nhất Tuệ Thanh hẳn là không nhìn ra hắn không phải nguyên chủ. Thiệu Vân An không khẩn trương nữa, nấu một bàn đồ ăn ngon, đặc biệt là một nồi cá hầm ớt lớn. Tâm trạng Vĩnh Minh Đế rất tốt, quân hậu cũng vậy. Sau khi ăn xong, Thiệu Vân An vừa pha trà, vừa nhịn không được mở miệng hỏi. "Thiên tuế, Vũ lâm tự thực sự từ bỏ xá lợi tử sao?"

Quân hậu đáp. "Hổ ca là thần thú. Ông ấy nhìn thấy Hổ ca thì liền hiểu rõ Vũ lâm tự không có khả khăng lấy được xá lợi tử. Ngươi và Hổ ca, đều là phúc tinh của hoàng thượng."

Thiệu Vân An ngay lập tức nổi da gà. Vĩnh Minh Đế nhìn thấy, nói. "Trẫm định xây một cái chùa cho hộ quốc thần thú, ngươi nghĩ thế nào?"

Thiệu Vân An lập tức lắc đầu. "Tuệ Thanh đại sư là tăng nhân. Thiên tuế gặp đại sư xong thì đi xây chùa, vậy chẳng phải là đang khuyến khích mọi người tin phật hay sao? Có tín ngưỡng là tốt, nhưng thần quan tâm tới hiện tại hơn là thế giới bên kia. Như vậy là đủ để chúng ta thể hiện lòng tôn trọng đúng mức với thần minh. Thiên địa quân thân sư, bản thân thần càng tin tưởng điều này hơn."

Vĩnh Minh Đế. "Thiên địa quân thân sư?" (trời, đất, vua, cha mẹ, thầy)

"Kính trời kính đất, hiếu thuận, trung quân ái quốc, tôn sư trọng đạo."

Vĩnh Minh Đế suy nghĩ một hồi, khen ngợi. "Đại thiện! Câu này nhất định phải để Ông lão nghe một chút!"

Quân hậu. "Vân An nói đúng, Vũ lâm tự là ngôi chùa lớn nhất Đại Yến, hoàng gia không nên tỏ ra quá ủng hộ phật pháp."

Thiệu Vân An ngẫm lại nói. "Hoàng thượng, thần có một ý tưởng."

"Ngươi nói."

"Xây một cái đền trung nghĩa. Ghi lại đại danh của những tướng sĩ, danh sĩ xả thân vì an nguy của Đại Yến trong ngôi đền, để cho cả thiên hạ kính ngưỡng. Bên cạnh đền trung nghĩa có thể dựng bia công đức."

"Tốt!" Quân hậu là người đầu tiên tán thành.

Vĩnh Minh Đế cảm khái. "Vân An a Vân An, ngươi không vào triều làm quan quả thật là sai lầm."

Thiệu Vân An lắc đầu, thẳng thắn mở miệng. "Thần không thích mưu mô, thần còn muốn sống lâu mấy năm. Hơn nữa thần là nam thê, vào triều làm quan, nam nam thụ thụ bất thân."

"Phốc!" Vĩnh Minh Đế bất nhã phụt cười.

Nếu không phải cách khá xa, quân hậu nhất định sẽ cho Thiệu Vân An một trận, trước mặt quân vương mà dám nói bậy!

Từ trong cung đi ra, Thiệu Vân An cau mày, mặc kệ Tuệ Thanh đại sư nói gì, nhất định không có hại tới hắn, nếu không thái độ của Vĩnh Minh Đế và quân hậu sẽ không như vậy. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim vội vã trở về phủ giữa những tiếng kinh hô. Thiệu Vân An lấy một chai nước trong không gian ra uống mấy hớp.

Trở lại phủ, đối mặt với sự dò hỏi của trưởng bối, Thiệu Vân An đúng sự thật trả lời, bởi vì hắn xác thực không biết Tuệ Thanh đại sư đã nói gì với Vĩnh Minh Đế. Vốn dĩ Quách Tử Mục định tới tìm hắn đi xem mặt tiền cửa hàng, nhưng vì việc lần này mà trì hoãn. Quách Tử Mục hồi phủ, hẹn ngày mai gặp. Cửa hàng đã chọn xong, đang sửa sang lại. Thừa dịp có mặt Thiệu Vân An, Quách Tử Mục muốn kéo hắn đi xem tiến độ cải tạo, sau đó xem có thứ gì cần sửa chữa hay không.

Thiệu Vân An nằm trên giường, miên man suy nghĩ về Tuệ Thanh đại sư. Hổ ca bước vào, Thiệu Vân An ngồi dậy. "Hổ ca, ngươi canh giữ giúp ta, ta 'đi vào' nhìn xem, sẽ mang đồ uống ngon cho ngươi."

"Ngao!"

Thiệu Vân An vừa bước vào không gian thì ngay tức khắc sửng sốt. Dụi dụi mắt, chớp mắt thiệt mạnh, hắn thở gấp. Không gian đã phát triển!

"Hóa ra là lớn hơn!" Thiệu Vân An đột nhiên lấy lại tinh thần, chạy nhanh về phía linh nhũ động. Vừa tới quan sát, hắn há hốc miệng, tiên thảo lại kết quả!

"Mẹ ơi!" Ngồi xổm xuống nhìn kỹ, trên đỉnh tiên thảo cao nhất quả nhiên có một quả, mặc dù rất nhỏ, cỡ hạt đậu, nhưng lại kết quả trong mấy chiếc lá của ba viên tiên quả bị hái lúc trước, mới nhú ra khoảng một nửa đỉnh đầu. Thiệu Vân An tìm tìm, hai viên xá lợi vẫn còn, quanh thân tản ra quang mang nhè nhẹ, nhìn qua đủ mọi loại màu sắc. Thiệu Vân An đau đầu suy nghĩ nhưng không nghĩ ra mối liên hệ nào giữa mấy thứ này. Tiên thảo và xá lợi tử là một cặp tuyệt phối sao?

Nghĩ tới nguồn gốc xá lợi tử, Thiệu Vân An rùng mình một cái, xoa xoa da gà nổi đầy trên tay. Sau khi hái hai quả đào, lấy một giọt linh nhũ, hắn rời không gian.

Cho Hổ ca một quả đào, một giọt linh nhũ, Thiệu Vân An nhỏ giọng hỏi. "Hổ ca, tiên thảo lại kết quả, ngươi có muốn ăn hay không?"

Hổ ca duỗi cái lưng lười biếng rời đi. Thiệu Vân An bĩu môi, làm ơn đừng có kiêu căng như vậy được không. Nghĩ nghĩ, hắn quyết định tương lai sẽ không lấy thêm mấy thứ như xá lợi tử nữa. Có xá lợi tử, có một cây gỗ mun to, hắn sợ có quá nhiều đồ vật "thần tiên" không gian sẽ phát triển tới mức hắn hold không nổi. Hắn sẽ không tu luyện trường sinh bất lão, không gian cứ bảo trì ở trình trạng hiện tại là được rồi.

Ngày hôm sau, Thiệu Vân An dùng bữa sáng với trưởng bối và mấy hài tử xong thì ra ngoài. Đại lão tướng quân mang theo Tưởng Mạt Hi rời phủ, Vương Thanh thì tới Quốc Tử Giám, Ni tử tiến cung. Thiệu Vân An trực tiếp tới vương phủ tìm Quách Tử Mục, kết quả La Vinh Vương cũng đòi đi theo. Nhìn thấy mấy dấu vết che không hết trên cổ Quách Tử Mục, Thiệu Vân An lập tức hiểu ra, chẳng trách Mộ Dung bá bá muốn đi theo.

Trong Đông lâm điện của Vĩnh Minh Đế, các đại thần đang kịch liệt dâng sớ về việc thương nhân Đại Tư quốc bị ám sát bởi vũ khí không rõ nguồn gốc. Người Đại Tư quốc này do quốc vương Đại Tư quốc phái đến. Hiện giờ bị Đại tướng quân phủ bắn chết. Rõ ràng, vấn đề này sẽ dẫn tới sự tranh chấp giữa hai quốc gia. Một ít đại thần cho rằng, nên phóng thích và trấn an hai vị Đại Tư quốc còn lại, đồng thời trả người về Đại Tư quốc để xoa dịu quốc vương Đại Tư quốc. Cũng có vài đại thần cho rằng, nhóm người đó xúc phạm hoàng đế trước, bị giết cũng là điều dễ hiểu, huống chi Đại Yến và Đại Tư trước giờ không có quan hệ bang giao hữu hảo, cớ sao phải khom lưng. Còn có một số ít đại thần thì cho rằng, sự việc này do Trung Dũng hầu gây ra, nên giao cho Trung Dũng hầu giải quyết. Tóm lại là ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Vĩnh Minh Đế ngoài mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận. Thương nhân Đại Tư quốc dám ở trước mặt mọi người nói rằng hắn, một tên hoàng đế nghèo, dám tát mặt hắn ở trên chính địa phận Đại Yến. Nếu Tưởng Mạt Hi không ra tay, hắn cũng sẽ ra lệnh xử tử người đó ngay lập tức. Đại Tư quốc thì làm sao, có thứ đồ kia, hắn còn sợ Đại Tư quốc tiến đánh sao?!

Vĩnh Minh Đế nhấc chén trà, lại buông. Thanh âm vang lên không lớn nhưng thành công khiến cho đại điện yên tĩnh. Vĩnh Minh Đế ngoài cười trong không cười, mở miệng. "Ý các ngươi là, người Đại Tư quốc nói trẫm nghèo, mua không nổi xá lợi tử, trẫm nên nhận?"

"Hoàng thượng bớt giận!"

Mặc kệ ý niệm của bọn họ là gì, toàn bộ đồng loạt quỳ xuống.

Vĩnh Minh Đế cầm chén trà ném vào vị đại thần mới vừa rồi còn dâng sớ sung nhất. Vị đại thần bị ném vỡ đầu chảy máu, vội vàng quỳ dập đầu. "Thần đáng chết! Thần đáng chết! Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận!"

Vĩnh Minh Đế đứng dậy. "Trẫm ở trong nhã gian nhất đẳng! Người nọ nói gì trẫm trẫm nghe thấy rõ ràng! Các ngươi làm thần tử của trẫm như vậy sao? Muốn trẫm nhẫn? Muốn trẫm nhận lỗi với Đại Tư quốc? Có phải các ngươi đã quên hoàng đế của các ngươi là ai! Các ngươi là thần tử của ai!"

"Hoàng Thượng bớt giận!"

"Trẫm nhịn không được!"

Vĩnh Minh Đế nhấc chân đá bàn, mắng. "Các ngươi sợ Đại Tư quốc gây chiến, vậy thì tới mà cậy nhờ quân vương Đại Tư quốc ấy! Các ngươi đúng là loại ăn cây táo rào cây sung, trẫm sát một người bớt một người! Đại Tư quốc mà tới trẫm sẽ đánh, trẫm thật đúng là không sợ! Hai tên còn sống kia đem đi thiên đao vạn quả cho trẫm, quăng ra ngoài uy cẩu!"

Nổi nóng một trận, Vĩnh Minh Đế tức giận bỏ đi. Kể từ khi lên ngôi, đây là lần Vĩnh Minh Đế nổi nóng lớn nhất. Nhóm người ban đầu định cài bẫy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chỉ đành hoãn lại kế hoạch.

Chương 198

Vương Thạch Tỉnh không ở phủ, Thiệu Vân An nghe nói hoàng thượng long nhan giận giữ, chính La Vinh Vương nói với hắn. La Vinh Vương không có mặt, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc ông nắm rõ tin tức trong hoàng cung. Không biết có bao nhiêu người muốn kéo ông và Vương Thạch Tỉnh xuống, tốt nhất là bị xử trảm cả tộc, cho nên hắn cũng không tức giận. Thái độ của Vĩnh Minh Đế đã nói rõ sự bảo hộ đối với bọn họ, hắn không có gì phải sợ hãi. Chờ tới khi nỏ tiễn và hỏa dược được tiết lộ ra ngoài, tới lúc đó địa vị của Trung Dũng hầu phủ sẽ càng vững chắc, điều hắn nên sợ chính là mấy người trong lòng có quỷ.

Mấy việc liên quan tới triều chính, Thiệu Vân An yên tâm thoải mái ném cho Vĩnh Minh Đế và quân hậu xử trí. Hắn chỉ dành tâm sức chuẩn bị cửa hàng lẩu và tiệm ăn tại gia. Sau hơn hai mươi ngày ráo riết chuẩn bị, tiệm ăn tại gia đã trang hoàng xong, một tháng nữa cửa hàng lẩu sẽ chính thức khai trương. Hứa chưởng quầy bị điều tới kinh thành. Ngay sau khi Vân Long châu báu các mở cửa, hai người bằng hữu cũ là Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy một lần nữa gặp mặt ở kinh thành.

Ngay khi Vân Long châu báu các khai trương, mặt dây chuyền hình đậu cô ve lập tức trở thành món đồ nổi bật. Nguyên bộ phỉ thúy đậu cô ve lúc trước Ngụy Hoằng Văn đã dâng lên cho quân hậu. Những trang sức hình đậu cô ve được Vân Long châu báu các ra mắt lần này đều được chạm khắc từ ngọc bích với nhiều màu sắc khác nhau. Bốn viên đậu sẽ mang lại hạnh phúc, con cháu đầy đàn. Ba viên đậu thi đỗ tam nguyên, phúc, lộc, thọ tề tựu. Hai viên đậu hàm nghĩa là mẫu tử bình an, kiếm đủ mánh lới. Ngay khi vừa ra mắt, toàn bộ trang sức đều được người dân săn đón rất nhiều. Mặc dù các cửa hàng khác cũng tung ra sản phẩm trang sức đậu cô ve, nhưng làm thế nào cũng chỉ khiến người ta cảm thấy đó là hàng nhái, không tốt như hàng chính hãng từ Vân Long châu báu các. Có thể nói, ý tưởng bắt chước túi hàng hiệu của Thiệu Vân An giờ đây đã thâm nhập vào tâm tư của tầng lớp thượng lưu trong kinh thành.

Có trang sức đậu cô ve làm chủ đạo, cộng với trang sức phỉ thúy độc đáo bậc nhất, Vân Long châu báu các hái ra tiền là điều có thể dự đoán. Điều khiến Thiệu Vân An không ngờ tới chính là, miếng đồi mồi ngàn năm bị mua mất ở nhà đấu giá do chính Ngụy Hoằng Văn phái người mua. Không bao lâu, nó đã được gửi tới tay quân hậu. Ngụy Hoằng Văn kinh thương nhiều năm, trong tay đương nhiên có rất nhiều tiền tích cóp. Thời điểm Hằng viễn hầu phủ bị lục xoát, Vĩnh Minh Đế không hề động tới tài sản riêng của Ngụy Hoằng Văn. Cho nên miếng đồi mồi ngàn năm này coi như là lòng hiếu kính y dành cho quân hậu. Quân hậu đã chấp nhận.

Ba thương nhân mà quốc vương Đại Tư quốc phái đến chỉ có đi chứ không có về. Phía bên Đại Tư quốc lại không có động tĩnh, ngược lại có rất nhiều thương nhân Đại Tư quốc muốn bắt mối quan hệ với Trung Dũng hầu, hy vọng Trung Dũng hầu có thể giải trừ lệnh cấm mua sắm các thương phẩm của Trung Dũng hầu ở nhà đấu giá Vân Long. Vấn đề này nghĩ một chút là có thể lý giải. Quốc vương Đại Tư quốc cũng sợ chết. Qua miệng nhà đấu giá Tưởng Khang Thần, hiện tại mọi người đều biết trà và rượu của Trung Dũng hầu là đồ tốt. Nhất là sau khi thương nhân mua trà rượu về, dùng xong lập tức nhận ra chúng vô cùng có lợi tới thân thể. Điều đáng mừng là trà và rượu từ nhà đấu giá Vân Long bán ra đã tăng giá tới mức ngất ngưởng. Trong tình huống thế này, việc bắt đầu một cuộc chiến với Đại Yến quốc từ trên biển, mà lại không có liên quan trực tiếp gì tới khu vực trung nguyên của Đại Yến thì không thực tế, điều duy nhất có thể làm là tạo mối quan hệ tốt đẹp với Đại Yến, mua trà và rượu từ nhà đấu giá. Đối với việc này, quốc vương Đại Tư quốc chính thức gửi tới một sứ đoàn, hiện tại còn ở trên đường. Không chỉ vậy, bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc quốc cũng phái sứ đoàn tới.

Vương Thạch Tỉnh lần nữa trở về từ ngoại ô kinh thành. Dưa chuột và tây hồng vẫn còn một hoặc hai tháng nữa mới thu hoạch, nhưng hắn và Thiệu Vân An cần hồi thôn. Vương Thạch Tỉnh sau khi trở về, phu phu hai người đặc biệt tiến cung. Vĩnh Minh Đế và quân hậu biết hai người họ phải hồi thôn nhưỡng rượu nên không giữ lại. Hơn nữa, sứ đoàn của Đại Tư quốc, Tiên Lộc quốc và bộ lạc Đại Sown sẽ tới kinh thành, bọn họ tránh mặt một chút cũng tốt.

Cả hai không dám chậm trễ. Tưởng Mạt Hi chắc chắn không thể rời đi. Vương Thanh và Ni tử chuyển tới vương phủ. Đại lão tướng quân cũng không thể đi. Lão phu nhân, lão chính quân và Túc Thần Dật theo bọn họ tới Trung Dũng thôn. Cơ sở thực nghiệm hiện tại giao cho Mộ Dung thế tử phụ trách. Lăn lộn ở ngoại ô kinh thành lâu như vậy, Mộ Dung thế tử đã có kinh nghiệm. Nhưng điều khiến phu phu hai người kinh ngạc nhất chính là, Ông lão và Sầm lão muốn đi theo bọn họ. Sầm lão phải trở về xử lý chút gia sự. Bạch Nguyệt học đường phải giao cho một người an tâm. Chờ ông hồi kinh, Khang Thụy sẽ cùng tới kinh thành với ông.

Ông lão hiện giờ bị ám ảnh bởi việc nghiên cứu, không hề màng tới mấy chuyện triều chính phiền toái. Sầm lão hồi thôn, ông đương nhiên muốn đi theo.

Năm ngày sau, một nhóm người khí thế rời kinh tới Trung Dũng thôn ở huyện Vĩnh Tu. Vĩnh Minh Đế không chỉ phái mười người thiếp thân thị vệ hộ tống, mà còn phái cấm vệ quân hộ tống, hơn nữa còn có binh lính của tướng quân phủ, tổng cộng đội ngũ hộ tống lên tới cả hơn hai trăm người. Đại Kim Tiểu Kim ở lại vương phủ. Hổ ca theo Thiệu Vân An trở về. Võ Giản bị nâng từ trong cung tới tướng quân phủ, cùng nhau rời đi. Chỉ một ngày trước đó, Vĩnh Minh Đế hạ chỉ tu sửa đền trung nghĩa và công đức bia. Công đức bia do Trung Dũng hầu phủ ủng hộ bạc tu sửa, đền trung nghĩa do hộ hộ phụ trách, trích từ tư khố của Vĩnh Minh Đế, quỹ cứu trợ và Trung Dũng hầu phủ. Tin tức về việc Trung Dũng hầu đề nghị hoàng thượng tu sửa đền trung nghĩa lan truyền nhanh chóng. Không bàn tới suy nghĩ của các đại thần trong triều, chỉ riêng tướng sĩ biên quan khi nghe tới tin tức này đều hướng về hầu gia và quân hậu tỏ lòng kính nể. Có thể nói, sự việc này đã khiến cho Vương Thạch Tỉnh có thêm danh vọng trong lòng quân, đồng thời cũng tích lũy được chút danh tiếng nhất định trong lòng các thanh quan trong triều.

Ngồi trên con tàu chuyên dụng của hoàng gia xuôi mái về phía nam, bốn ngày sau, tàu cập bến ở huyện Vĩnh Tu. Không giống như khi rời đi, còn chưa xuống tàu, Thiệu Vân An đã nhìn thấy các quan viên và thân hào chờ sẵn trên bến tàu. Người hắn quen nhất chính là tân nhiệm huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Quách Tử Du và Đại Giang.

Lúc xuống tàu, Quách Tử Du dẫn người tiến lên chào hỏi. Ông lão, lão chính quân và lão phu nhân đều là các nhân vật có thân phận, mọi người đương nhiên phải hành lễ. Tuy Sầm lão không nắm giữ chức vụ nào trong người, nhưng cũng có địa vị siêu việt ở huyện Vĩnh Tu, được mọi người vấn an là điều đương nhiên. Nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lúc rời đi chỉ là kẻ chân lấm tay bùn, dạo chơi kinh thành một vòng trở về thì biến thành nhất phẩm hầu gia và nhị phẩm chính quân. Không kể nhóm quan viên thân hào tươi cười niềm nở mang theo chút bối rối, ngay cả người bị hành lễ như Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng có chút ngượng ngùng, chứ nói chi đến Quách Tử Du và Đại Giang trong nhóm người hành lễ.

Ngay lúc Quách Tử Du và Đại Giang chuẩn bị hướng bọn họ vấn an, Vương Thạch Tỉnh kịp thời vươn tay ngăn cản. Thiệu Vân An giống như trước đây nói chuyện với Quách Tử Du, "Quách đại ca, chúng ta sẽ không ở lại huyện mà trực tiếp về nhà. Trong nhà dàn xếp xong chưa?"

Câu hỏi của hắn khiến Quách Tử Du cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hồi đáp. "Đều chuẩn bị xong."

Những người khác, tất nhiên muốn tận dụng cơ hội này để tạo quan hệ giao hảo với tân Trung Dũng hầu, Ông lão và Đại tướng quân phủ, tới dùng bữa hoặc gì đó. Vương Thạch Tỉnh lấy lý do đường xá mệt mỏi từ chối, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Quách Tử Du không mở miệng, cho nên mọi người chỉ có thể mỏi mắt đứng nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đỡ các vị "lão nhân gia" lên xe, thẳng thừng rời đi. Không ngoài ý muốn, Quách Tử Du đi theo bọn họ hồi Trung Dũng thôn. Đại Giang cũng thản nhiên đi theo. Quách Tử Du đã thoát ly nô tịch, nhưng hộ tịch vẫn còn ở vương gia, xét về thân phận thì Quách Tử Du và Quách Tử Mục vẫn đều là người của vương gia.

Nội thành huyện Vĩnh Tu như thế, nguyên bản thôn Tú Thủy bị đổi tên thành Trung Dũng thôn thậm chí còn "náo nhiệt" hơn. Đoàn xe tiếp tục đi về phía Trung Dũng thôn, còn chưa vào trong, đã có người tới báo cho Vương Thạch Tỉnh rằng, một đám người đang quỳ rạp ở trước cổng thôn. Thiệu Vân An đỡ trán, Vương Thạch Tỉnh khóe mắt giật giật. Cho dù ở thời hiện đại, những thay đổi đột ngột về nhân dạng cũng có thể gây ra sự khác biệt lớn trong cách đối xử của mọi người xung quanh chứ nói gì tới thời cổ đại.

Quan viên lớn nhất mà thôn dân Trung Dũng thôn đời này có thể nhìn thấy có lẽ chính là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, chưa kể đó là bởi vì nhờ mối quan hệ của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, tiền huyện lệnh mới thường xuyên ghé qua Trung Dũng thôn. Mà hiện tại, một vị hầu gia tới thôn bọn họ, cho dù vị hầu gia này từng có địa vị thế nào khi ở trong thôn, nhưng chỉ cần nghĩ đến thân phận hiện tại của đối phương cũng đủ khiến mọi người cảm thấy yếu đuối, càng đừng nói tới việc tâm can cắt rứt.

Đoàn xe dừng lại ở lối vào thôn, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không xuất hiện. Đại Giang đi tới mời mọi người đứng dậy, nói rằng hầu gia và chính quân muốn hồi phủ. Mọi người cúi đầu, cung nghênh hầu gia và chính quân hồi phủ, mọi loại ánh mắt phức tạp dán lên người những binh lính đeo đao cưỡi ngựa, hộ tống mấy cỗ xe ngựa đi về hướng tây của thôn, cũng là hướng về tòa nhà lớn nhất thôn. Trong số những người này, Vương Văn Hòa lung lay sắp đổ được nhi tử đỡ, khóe mắt đỏ ửng. Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình trong lòng hụt hẫng. Từng là người ngồi ăn cơm chung bàn, nhưng giờ chỉ có thể ngước nhìn.

Mỗi thôn dân có những nỗi "chua xót" khác nhau, nhưng những người trong vương trạch thì lại tươi cười rạng rõ. Cổng nhà họ vương đã sớm mở ra. Ngay khi đội nhân mã tiến vào thôn, toàn bộ người vương trạch đã ùa ra nghênh đón. Chu thúc Chu thẩm cũng coi như người của vương trạch, diện y phục mới như ăn tết đứng ở cổng, khóe mắt hàm chứa dòng lệ vui sướng.

Xe ngựa dừng lại, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa xuống xe, mọi người trong vương trạch, do quản gia Yến Phù Sinh dẫn đầu, hô lớn. "Cung nghênh hầu gia, chính quân hồi viện..."

Nguyên bản chỉ là một tấm biển ghi hai chữ "Vương trạch", lúc này thế nhưng treo một tấm biển lớn ghi chữ "Trung Dũng hầu biệt viện." Thiệu Vân An ho khan hai tiếng. Vương Thạch Tỉnh cố gắng lạnh mặt đỡ lão nhân xuống xe. Yến Phù Sinh vội vàng dẫn người tới thỉnh an, tiến lên hầu hạ.

Hổ ca nhảy khỏi xe gầm lớn một tiếng, vươn cái eo lười biếng rồi chạy về phía núi sau, hiển nhiên là bị nghẹn lâu lắm rồi. Trên đường đi, Thiệu Vân An thỉnh thoảng mới đưa nó vào không gian giải trí, thời gian mỗi lần không dài. Các vị "lão nhân gia" vào nhà, trừ bỏ phu thê Sầm lão, những người khác đều đi dạo một vòng quanh nhà, rất vừa lòng, mà nhiều hơn chính là yên tâm. Mặc dù biết rõ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở trong thôn sinh hoạt không quá kém, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn tốt hơn.

Hốc mắt Túc Thần Dật chốc chốc lại đỏ lên, Thiệu Vân An vẫn luôn ôm y. Sau khi xem xong, Thiệu Vân An đích thân đưa nãi nãi, tiểu gia gia và cha nhỏ trở về phòng đã sắp xếp xong. Vác vị trưởng bối ở cùng tiểu viện. Phu thê Sầm lão thì ở trong viện trước kia của họ. Yến Phu Sinh đi dàn xếp nhóm thị vệ. Cũng may vương trạch đủ lớn, miễn cưỡng dàn xếp xong cho hết mọi người.

Đợi tất cả mọi người ổn định, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tiếp Quách Tử Du và Đại Giang ở chính sảnh.

Đại Giang lên tiếng trước. "Thiên tuế hạ chỉ, phu thê Thiệu gia sẽ bị chém lưng, sau mùa thu sẽ xử tử. Thiệu Đại Hổ xăm chữ lên mặt sung quân, Thiệu Trân xăm chữ lên mặt vi nô, Thiệu thị nhất tộc lưu đày. Chu thị bổn tộc lưu đày." Sau một hồi tạm dừng, Đại Giang nói tiếp. "Thiên tuế coi trọng hầu gia, chỉ lưu đày bổn gia, không liên lụy tới tam tổ. Chu thị..." Thấy Vương Thạch Tỉnh vẫn bình tĩnh, Đại Giang nói đúng sự thật. "Chu thị một ly rượu độc."

Quách Tử Du xen ngang nói. "Vương Đại Lực, Vương Điền Nham và Vương Xuân Tú không sao, nhưng hậu đại của Vương Điền Nham và Vương Xuân Tú không được tham gia ân khoa, đây là thiên tuế đã khai ân." Nếu quân hậu thực sự ra tay tàn nhẫn, ngay cả vương thị nhất tộc ở Trung Dũng thôn cũng không thoát khỏi số mệnh.

Có một số việc, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An đã biết, còn lại chỉ là suy đoán. Hiện tại nghe lại hoàn chỉnh, cả hai đều không thể nào vui cho nổi.

Đại Giang xấu hổ tiếp tục nói. "Lúc bắt giữ Thiệu Đại Hổ không có nhà. Y hiện tại còn đang lẩn trốn, có khả năng đã trốn khỏi huyện Vĩnh Tu. Bất quá một ngày còn chưa bắt được y, người của ta sẽ không rút lui."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, trên đường trở về, hắn đã nhìn thấy giấy dán truy nã Thiệu Đại Hổ ở cổng thành huyện Vĩnh Tu. Hắn đáp. "Vất vả đại thống lĩnh. Bất quá nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vẫn nên điều tra lại Thiệu gia thôn."

Đại Giang sửng sốt nói. "Ta lập tức đi phân phó." Dứt lời, y đứng dậy vội vàng rời đi, nhưng khi rời đi còn đặc biển ngoái đầu lại nhìn Quách Tử Du một cái.

Đại Giang đi rồi, ba người trong phòng hiện giờ toàn là người nhà. Quách Tử Du lập tức rối rắm mở miệng. "Hầu gia, Tử Mục hắn..."

Vương Thạch Tỉnh. "Tử Du, người trong nhà không cần khách khí."

Lần này, vương thạch tỉnh đặc biệt không thể thích ứng thân phận biến hoá của mình. Quách Tử Du nhìn hắn vài lần, sửa miệng. "Thạch Tỉnh, Vân An, chuyện Tử Mục rốt cuộc là sao? Còn cả vị trí huyện lệnh này của ta nữa. Tri phủ đại nhân nói ân khoa năm nay ta phải đỗ tiến sĩ, nhưng ta hiện tại không có tâm đọc sách."

Quách Tử Du rất lo lắng. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở kinh thành xa xôi. Tưởng Khang Ninh bàn giao mọi việc ở huyện nha xong thì vội vàng tới Sắc Nam phủ nhận chức. Quan hệ giữa y và Tưởng Khang Ninh không thân thiết như với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Hiện giờ đối phương là tri phủ đại nhân, y càng không thể nào mở miệng hỏi. Đại Giang thì không hiểu rõ nội tình. Hiện giờ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã trở lại. Hành động ở bến tàu của Vương Thạch Tỉnh khiến lòng y nhẹ nhõm hẳn, bằng không y không dễ dàng mở miệng hỏi.

Thiệu Vân An cười tủm tỉm nói. "Quách đại ca, ngươi cứ yên tâm đi. Quách tiểu ca và Mộ Dung bá bá cực kỳ ân ái, mỗi lần ta nhìn thấy còn nổi da gà. Lần sau ngươi mà thấy đảm bảo cho ngươi ngọt chết luôn."

Lời nói gần gũi của Thiệu Vân An khiến Quách Tử Du càng an tâm hơn, nóng nảy hỏi. "Rốt cuộc là chuyện thế nào!"

Thiệu Vân An vỗ vỗ Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh đứng lên. "Ta vào phòng bếp." Sau đó rời đi. Thiệu Vân An lúc này mới hào hứng buôn chuyện về tình sử lãng mạng của Quách Tử Mục với La Vinh Vương cho Quách Tử Du nghe. Càng nghe Quách Tử Du càng đỏ mặt, lỗ tai cũng đỏ, nghiến răng nghiến lợi. Đệ đệ y sao lại không biết giữ ý tứ gì hết vậy!

Kể xong chuyện tình lãng mạng của Quách Tử Mục và La Vinh Vương, Thiệu Vân An thành thật giải thích thêm lý do tại sao hoàng thượng muốn Quách Tử Du làm huyện lệnh huyện Vĩnh Tu. Mặc dù chuyện tiên quả vẫn khiến Quách Tử Du một lần nữa há hốc miệng, nhưng biết rõ lý do tại sao mình trở thành huyện lệnh rồi, Quách Tử Du cũng coi như tìm được phương hướng.

"Quách đại ca, nếu ngươi không làm huyện lệnh, kế hoạch trước đây của chúng ta không có biện pháp tiếp tục. Hiện tại hoàng thượng đang nóng lòng muốn đại ca vào kinh, nhưng đại ca cần tích lũy vốn chính trị trước thì lúc tới kinh thành mới có đủ mạnh mẽ chiến đấu với đám người đó. Cho nên ngươi làm huyện lệnh, đại ca làm tri phủ là sự kết hợp tốt nhất. Chúng ta phải gia tăng thực lực kinh tế của huyện Vĩnh Tu trong khoảng thời gian đủ để cung cấp kinh nghiệm chính trị cho đại ca."

Quách Tử Du từ lâu đã quen với giọng điệu nói chuyện hiện đại của Thiệu Vân An. Y gật đầu, thận trọng nói. "Ta hiểu. Ta sẽ dốc toàn lực vào ân khoa tháng tám này. Trà xuân, trừ bỏ phần đưa lên kinh thành, toàn bộ phần còn lại Ngụy đại nhân đã tới lấy. Trần lão bản cũng đã mang hàng hóa tới Đại Tư quốc, nhưng ta nghe nói, lần này người của Đại Tư quốc gặp rắc rối ở kinh thành, không biết có ảnh hưởng gì tới việc bán đợt hàng này không?"

Thiệu Vân An. "Còn tùy vào thực lực của Ngụy Hoằng Nho và Trần lão bản, nhưng chắc chắn không thành vấn đề. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, chỉ cần có đủ lợi ích, thương nhân sẽ không quan tâm tới việc hoàng thượng có giết mấy người Đại Tư quốc hay không. Đại Tư quốc bọn họ cũng giết không ít người Đại Yến." Xua xua tay, Thiệu Vân An nói. "Chúng ta không thể nào quản hết mọi chuyện, đây cũng không phải là điều chúng ta nên lo lắng. Quách đại ca, của hồi môn của Quách tiểu ca ta đã chuẩn bị, ngươi có muốn chuẩn bị thêm gì cho hắn thì thêm một chút, hôn sự dự định vào ngày mười tám tháng mười một. Mộ Dung bá bá sốt sắng muốn thú Quách tiểu ca vào nhà, cho nên thời gian tương đối gấp. Tới lúc đó Quách tiểu ca sẽ xuất giá từ Trung Dũng hầu phủ, dù sao ngươi cũng phải có mặt."

Quách Tử Du hít một hơi thật sâu. "Tử Mục có thể được Vương gia yêu thích là phúc phận của hắn. Cha nương dưới mặt đất cũng có thể an tâm. Ngày hắn xuất gia, ta sẽ dẫn hắn tới kiệu." Quách Tử Du cúi đầu, hầu kết động động vài cái, sau đó ngẩng đầu, thanh âm hơi khàn khàn, ngón tay khẩy khẩy nhau. "Tử Mục hắn...ăn dựng quả chưa?"

Thiệu Vân An lập tức lắc đầu. "Không. Ta nghe nói Quách tiểu ca không muốn hài tử, hắn sợ đau."

Quách Tử Du lúc này mới bật cười, y không muốn đệ đệ thành thân vội vàng bởi vì có thai. Tuy nhiên, Quách Tử Du hiểu rõ đệ đệ mình, nói. "Ta thấy hắn không sợ đau, nhưng bị ngươi ảnh hưởng thì đúng hơn, nó chỉ muốn có thế giới của hai người."

Thiệu Vân An ho khan hai tiếng. "Không liên quan tới ta a. Quách tiểu ca bị Mộ Dung bá bá chiều chuộng tới kiêu ngạo rồi. Ta thấy chắc là hắn không muốn hài tử của mình khiến Mộ Dung bá bá phân tâm."

Quách Tử Du không nói nên lời, không nghĩ ra nổi lý do tại sao đệ đệ lại dùng phương pháp "ngạo kiều" như thế.

Vào ngày này, không ai rời khỏi biệt việt Trung Dũng hầu. Tới chạng vạng, Khang Thụy đến. Quách Tử Du muốn tham gia ân khoa năm nay, Khang Thụy đã viết thư tiến cử hiền tài cho y. Ông lão và Sầm lão ở đây, còn có Khang Thụy. Quách Tử Du như được cận thủy lâu đài (lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.) không thi trúng tiến sĩ là không được. Quách Tử Du không có dã tâm làm quan. Đợi tới khi nào Tưởng Khang Ninh không còn cần y, y sẽ từ chức. Y biết rằng tính cách của mình không thích hợp đi con đường làm quan, ngược lại, y càng muốn làm sinh ý hơn. Y cũng nói những suy nghĩ của mình cho Thiệu Vân An. Thiệu Vân An ủng hộ y. Mặc dù chân của Quách Tử Du đã hồi phục đôi chút, nhưng nỗi thống khổ từng trải qua sợ là sẽ đi theo y cả cuộc đời. Quan trường quả thực không phù hợp với một người sớm đã đạm mạc với thế sự như Quách Tử Du.

Bữa tối tương đối đơn giản, mì gà kết hợp với một số món ăn kèm mới lạ. Tuy đơn giản nhưng lại vô cùng thích hợp với những người cả đường dài bôn ba. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tạm thời không có thời gian gặp mặt các "bằng hữu" trong thôn. Sau khi hồi thôn, tâm trạng Túc Thần Dật rất phiền muộn, Thiệu Vân An phải dỗ dành cha nhỏ của mình trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro