Chương 203 - 204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 203

Sự việc lần này có thể nói đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Thiệu Vân An. May mắn thay người tấn công hắn là Thiệu Đại Hổ. Thiệu Đại Hổ ôm tâm tư dơ bẩn nên hắn mới còn mệnh sống. Nhưng nếu là người tới giết hắn thì sao, cho dù có không gian, hắn cũng khó thoát khỏi vận rủi trong trường hợp không phòng bị. Sinh sống ở xã hội hiện đại hơn hai mươi năm, ở cổ đại còn chưa chân chính trải qua bất cứ điều gì thực sự ảnh hưởng tới sinh tử, cũng bởi vì ỷ y vào việc mình có không gian nên mới cho Thiệu Đại Hổ cơ hội thừa nước đục thả câu.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Thiệu Vân An mới cảm thấy sợ hãi. Toàn thân đau nhức, Thiệu Vân An ở trong ổ chăn gian nan trở mình, bên gối trống không, không biết Vương Thạch Tỉnh đã thức dậy từ lúc nào, hắn thậm chí một chút cũng không nhận ra. Nhưng bởi vì hôm qua gặp nạn, buổi tối lại vận động kịch liệt hai lần, nếu không nhờ linh tuyền, hắn hiện tại sợ là còn hôn mê. Bất quá không nhờ linh tuyền, Vương Thạch Tỉnh sẽ không chạm vào hắn.

Thiệu Vân An không muốn đứng dậy, nằm ở trên giường ngẫm lại sai lầm của mình. Sau này nếu ra ngoài, hắn có thể không mang theo hộ vệ, nhưng nhất định phải mang theo Hổ ca! Ngay cả có giấu Hổ ca vào không gian cũng được!

Thiệu Vân An lần này bị thương, không đề cập tới người khác, chỉ riêng Vương Thạch Tỉnh thôi đã bị dọa chết khiếp. Thiệu Vân An mất tích, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là người kinh thành động tay chân, trái tim lạnh ngắt.

Vào phòng ngủ, nhìn thấy Thiệu Vân An đã tỉnh, Vương Thạch Tỉnh bưng khay bước nhanh tới bên bàn đặt khay xuống, sau đó nhanh chóng tới mép giường. Hổ ca từ tốn bước vào, tìm một chỗ trống nằm sấp xuống, nó vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài.

"Tức phụ, tinh lại lúc nào vậy? Thân thể còn đau không?"

"Mới vừa tỉnh, trên người không sao, nhưng đầu còn hơi đau. Huynh bôi thuốc cho ta đi."

Lông mày Vương Thạch Tỉnh gần như nối lại với nhau. Hắn nhỏ giọng nói. "Bôi linh nhũ đi, dược trong cung không tốt bằng linh nhũ, tác dụng quá chậm."

Thiệu Vân An níu Vương Thạch Tỉnh ngồi dậy, thanh âm mang theo chút khàn khàn sau khi tỉnh giấc. "Không được, lần này ta bị thương có rất nhiều người nhìn thấy. Ngược lại khá tốt, khẳng định có nhiều người nghĩ chúng ta còn tiên quả, cứ để cho vết thương trên mặt hồi phục chậm một chút." Thấp giọng. "Lần này coi như chó ngáp phải ruồi, người khác không nói, ngay cả hoàng thượng và quân hậu đều nghi ngờ chúng ta còn tiên quả hay không."

Vương Thạch Tỉnh đau lòng. "Nhưng đệ phải chịu đau."

"Không sao, uống nước là được. Thuốc trong cung cũng khá tốt, dù sao cũng không phá tướng, không có việc gì."

Không còn biện pháp, Vương Thạch Tỉnh bưng chậu nước ấm rửa mặt cho Thiệu Vân An, bôi thuốc cho Thiệu Vân An. Trong lúc Vương Thạch Tỉnh bận rộn, Thiệu Vân An đã mặc y phục xong. Ở trong phòng dùng cơm, Thiệu Vân An lại lên giường nằm, sau đó nói với Vương Thạch Tỉnh. "Huynh phái người nói với Hà tử ca một tiếng, ta không có việc gì, đợi vết thương trên mặt lành lại ta sẽ đi gặp hắn, nói hắn cứ yên tâm ủ rượu."

"Lát nữa ta sẽ nhờ Yến Phù Sinh đi qua. Gia gia đã phái người hồi kinh đưa tin. Cha nhỏ nói ngài ấy sẽ hồi kinh với đệ."

"Cũng tốt." trầm mặc một hồi, Thiệu Vân An nói. "Chuyện nhà họ Thiệu tới đây chắc là kết thúc rồi. Thiệu thị nhất tộc bị liên lụy, giờ cũng nên dừng lại. Thiệu Đại Hổ đã chết, Thiệu gia coi như đã chịu quả báo lúc trước. Nếu ở thời đại của ta, tội bọn họ không đến nỗi phải chết."

Vương Thạch Tỉnh không nói lời nào, hắn là cổ nhân, hắn hiểu rõ đồng thời ủng hộ việc trừng phạt Thiệu gia và Thiệu tộc, hiện tại càng ủng hộ hơn! Thiệu Vân An giật nhẹ hắn. "Không phải ta rộng lượng, nhưng ta không muốn cành mẹ đẻ cành con. Hiện tại, có thể mọi người sẽ cho rằng Thiệu Đại Hổ chết không hết tội, nhưng nếu chúng ta tiếp tục trừng phạt tộc nhân Thiệu thị, thì chính là chúng ta lòng dạ hẹp hòi. Tộc nhân Thiệu thị chung quy là bị liên lụy mà thôi."

Vương Thạch Tỉnh. "Đệ muốn cầu xin cho Thiệu thị tộc nhân?"

Thiệu Vân An trợn mắt. "Ta cầu tình có tác dụng sao? Nếu có tác dụng ta đã sớm làm. Ta trước giờ không hề có hảo cảm với việc giết chóc, hy vọng lần này không cần phải giết thêm một người nào nữa."

Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bị thương của Thiệu Vân An, một lúc lâu sau mới đáp. "Ta viết thư cho hoàng thượng."

"Thưởng một cái nào."

Thiệu Vân An hôn Vương Thạch Tỉnh. Là một người hiện đại, hắn cảm thấy xử trảm quả thực là một tội lỗi."

Tuy rằng Vương Thạch Tỉnh đã phái Yến Phù Sinh báo tin cho nhà lí chính, dặn Triệu Hà chuyên tâm rèn luyện kỹ thuật ủ rượu, nhưng gia đình lí chính vẫn không yên tâm. Tuy nhiên, nhiều ngày sau khi sự việc trôi qua, Trung Dũng thôn sóng yên biển lặng, nhà lí chính mới nhẹ nhõm hơn một chút. Thiệu Vân An ở trong phòng dưỡng thương, thuận tiện giúp đỡ Vương Thạch Tỉnh xây dựng từ đường Trung vương thị. Kết hợp một số kiểu từ đường mà "đời trước" hắn từng nhìn thấy, Thiệu Vân An đưa ra một số gợi ý cho Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh tìm thấy một ít tư liệu về từ đường trong thư phòng của Thiệu Vân An trong không gian, cuối cùng cũng xác định được bản thiết kế từ đường Trung vương thị.

Hầu phủ tuyển người xây từ đường Trung vương thị, thôn dân Trung Dũng thôn lần lượt tới báo danh. Tuy rằng tộc nhân vương thị cảm thấy không dễ chịu cho lắm, nhưng thời điểm này đi qua hỗ trợ còn hơn là không làm gì, ngay cả Vương Văn hòa cũng đi xin làm cai sự. Thiệu Vân An không lộ diện, vết bầm tím trên mặt chưa biến mất. Hắn xảy ra chuyện khiến Túc Thần Dật vô cùng sợ hãi. Nhân cơ hội không có việc gì làm, hắn dành thời gian cho Túc Thần Dật, tiểu gia gia và nãi nãi coi như một ít lòng báo hiếu.

Trung Dũng thôn yên bình, nhưng quân hậu nhận được tin xong thì rất tức giận. Một điêu nhân nho nhỏ có thể làm Thiệu Vân An bị thương, đám thị vệ phái đi quá thất trách! Quân hậu đề nghị Vĩnh Minh Đế phái thêm một trăm cấm vệ quân khác tới Trung Dũng thôn, tới lúc đó hộ tống Thiệu Vân An hồi kinh, đồng thời thay đổi cả thủ lĩnh thị vệ lúc trước. Nếu không nhờ bức thư của Vương Thạch Tỉnh, cộng thêm bức thư của Thiệu Vân An gửi tới gần như cùng lúc, tộc nhân Thiệu thị khó tránh khỏi trừng phạt liên đới. Đối với người đứng đầu xã hội phong kiến mà nói, liên đới chỉ là một kiểu khiển trách mà thôi. Vì vậy, quân hậu cảm thấy chất tử nhà mình quá mềm lòng, Vương Thạch Tỉnh không để ý hắn kỹ, sau này sẽ khó phòng bị người khác lợi dụng. Chỉ là hiện tại có dạy cũng không kịp, chỉ có thể xếp một người nào chiếu cố mới yên tâm. Thiệu Vân An còn chưa biết, bức thư "cầu tình" xém chút là bán mất luôn "tự do" của hắn. May mắn thay, một sự kiện xảy ra sau đó đã làm thay đổi cách nhìn của quân hậu về hắn, xem như được dỡ bỏ lệnh cấm.

Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Thiệu Vân An cảm thấy thoải mái toàn thân. Vết thương trên mặt đã lành bảy tám phần, vết thương sau cổ đã dùng linh nhũ chữa trị nhưng vẫn bọc vải trắng để che giấu.

"Hổ ca, ngươi ở bên ngoài sao?"

Cửa phòng tắm bị "người" mở ra, Hổ ca ung dung bước vào. Thiệu Vân An nói nhỏ. "Ta đọc sách, ngươi giúp ca canh chừng."

Hổ ca nằm sấp tại cửa, không mảy may quan tâm tới bồn nước nóng bốc hơi. Thiệu Vân An lấy ra một cuốn sách nuôi dạy trẻ em đã được chỉnh sửa. Đây là sách dạy nấu ăn cho thai phụ, Thiệu Vân An dự định nghiên cứu thêm một ít thực đơn cho thai phụ trước khi lên kinh thành, lúc hồi kinh rồi có thể làm thêm một ít món ăn mới cho quân hậu. Trước đây lúc đại tẩu mang thai, đại ca đích thân mời chuyên gia ẩm thực tới lo ăn uống cho đại tẩu. Hồi đó hắn bận việc nhà hàng nên không tham dự nhiều, chỉ biết mấy công thức chung chung, giờ đi chăm bà bầu, à không, dựng phu, tự nhiên phải chuyên nghiệp hơn.

Mãi tới khi nước lạnh, Thiệu Vân An mới thu dọn sách, đứng dậy khỏi bồn. Hắn cầm khăn tắm ở bên cạnh bồn lau mình, lẩm bẩm. "Bà bầu kiêng kị nhiều thứ quá, cái này không ăn được, cái kia cũng phải cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn thời này còn hữu hạn, sớm biết vậy nên mang thêm nhiều món ra. Chỉ có dưa chuột với cà chua không đủ a."

Thiệu Vân An bỏ khăn tắm, mặc lại xiêm y rồi bước khỏi phòng. Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về thực đơn cho bà bầu. Đi được vài bước, hắn quay đầu lại. "Hổ ca, ở đây có tổ yến hay động yến không?"

Hổ ca giương mắt.

"Không có sao?"

Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, dậm nhanh bước chân.

Kinh thành, sau khi nhận thư của Thiệu Vân An, quân hậu hiển nhiên rất kinh ngạc. Trác Kim thấy thế, tò mò. "Thiên tuế, Vương Thiệu chính quân có gì không ổn hay sao?"

Quân hậu nghi hoặc, khó hiểu nói. "Hắn nói tổ yến rất hữu dụng với bổn quân và thai nhi trong bụng, nhưng trong triều ta không có chỗ nào làm tổ yến. Hắn muốn bổn quân phái người đi tìm xem chỗ nào có động yến. Nếu có thì thu gom một số tổ yến."

"Tổ yến?" Phản ứng đầu tiên của Trác Kim chính là. "Cái đám râu ria đó sao có thể hữu dụng cho ngài và tiểu hoàng tử chứ?"

"Hắn không giải thích trong thư, chỉ nói là tìm về trước, đợi hắn hồi kinh sẽ xử lý. Nếu chất lượng tốt thì mua nhiều một chút."

Trác Kim đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn đáp. "Nô tài lập tức phái người đi hỏi."

"Ngươi tìm An Trạch, nói hắn đi kiểm tra."

Trác Kim sửng sốt, cúi đầu ảm đạm nói. "Vâng, nô tài lập tức đi ngay."

Quân hậu thấy bộ dáng này của ông, gấp thư để sang một bên, nói. "Trác Kim, ngươi có ý kiến gì với bổn quân sao?"

Trác Kim quỳ thụp xuống. "Nô tài không dám."

Quân hậu minh bạch nói. "Ngươi hâm mộ An Trạch có thể xóa bỏ nô tịch."

Trác Kim ngẩng đầu. "Nô tài tuyệt đối không có tâm tư này! Có thể hầu hạ thiên tuế, là phúc phận nô tài cầu còn không được! Nô tài sinh là người của thiên tuế, chết cũng là người của thiên tuế!"

Quân hậu biểu tình lạnh nhạt nói. "Đứng lên đi, bổn quân biết ngươi trung tâm."

Trác Kim không đứng dậy, quỳ sấp trên mặt đất.

Quân hậu nói. "Ngươi không cần ghen tỵ với An Trạch. Bổn quân ban ân điển cho hắn, hắn phải làm được những gì mà bổn quân muốn hắn làm. Ngươi trung tâm với bổn quân, trong lòng bổn quân biết rõ. Bổn quân đáp ứng ngươi, tương lai, bổn quân sẽ cho ngươi một lần nữa trở lại làm người, ngoại trừ không thể thú thê, ngươi sẽ không khác gì hán tử bình thường."

Trác Kim đột nhiên ngẩng đầu, hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Quân hậu phất tay. "Ngươi đi đi. Nói An Trạch phải mau chóng. Vân An sợ là sắp hồi kinh, đừng làm lỡ chuyện hắn giao phó."

"Thiên tuế..." Trác Kim ấp úng, thần sắc hoảng loạn, vừa rồi, là ông nghe lầm ư!

Quân hậu. "Làm sao? Không muốn trở về làm nam nhân?"

Trác Kim hóa đá, bởi một câu nói của quân hậu mà đầu óc nổ tung. Trở lại thành nam nhân, đối với bất kỳ thái giám nào cũng đều là hy vọng xa vời. Nhưng ông vừa mới nghe quân hậu nói cái gì? Thiên tuế, thiên tuế nói, có thể cho ông trở lại thành nam nhân? Liệu sau khi chết, ông có thể trả lại thân xác "hoàn chỉnh" cho cha nương không?"

"Hử? Còn thất thần cái gì?"

Trác Kim hoảng hốt định thần, không màng đau đớn dập đầu ba cái thật mạnh, sau đó tay chân lảo đảo đứng dậy, thậm chí quên cả quỳ an.

Nhìn dáng vẻ ông, khóe miệng quân hậu nhếch lên nụ cười tà mị.

Khách điếm trong kinh thành, kể từ sau khi hội đấu giá kết thúc đều chật kín chỗ. Các thương nhân ngoại quốc chiếm cứ tám phần khách phòng. Ở một gian khách điếm, trong nội gian phòng thượng hạng, một vị thiếu nữ mặc nhung trang, khuôn mặt u sầu ngồi bên cạnh bàn, vài hán tử cao lớn vạm vỡ đứng cung kính xung quanh.

Thiếu nữ hỏi. "Có chắc hôm nay Trung Dũng hầu chính quân sẽ hồi kinh không?"

Một đại hắn trả lời. "Chúng ta chi rất nhiều tiền, người trong cung truyền tin nói, quân hậu có thai, muốn Trung Dũng hầu chính quân tức tốc hồi kinh hầu hạ."

Thiếu nữ nắm chặt tay. "Bất kể giá nào, đợi hắn hồi kinh, ta nhất định phải gặp mặt hắn!"

"Vâng!"

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm, có người gõ cửa, lại có người bước tới mở cửa. Một vị đại hán đồng dạng cao lớn cường tráng không kém bước nhanh tới, phấn khích nói. "Công chúa! Lão bản Vân Long các phái người đi tìm động yến, nghe nói là muốn tổ yến!"

"Tổ yến?" Mọi người trong phòng tức khắc lộ vẻ ngạc nhiên.

Thiếu nữ đứng lên. "Có biết nguyên do không?"

"Không biết, nhưng lão bản Vân Long các nói với bên ngoài rằng, động yến nhà ai có tổ yến sẽ thu mua giá cao!"

Thiếu nữ nghe xong lập tức nói. "Ngươi nhanh tới Vân Long các!" Tiếp đó, "Không, ta đi cùng với ngươi!"

Có lẽ đây chính là cơ hội mà vu tổ ban cho nàng chăng? Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội! Động yến, tổ yến, bọn họ không thiếu nhất chính là thứ này!

Chương 204

Ở nhà tĩnh dưỡng gần mười ngày, vết bầm trên mặt Thiệu Vân An chỉ còn là vết mờ nhạt, điều này có nghĩa là đã đến lúc hắn hồi kinh. Dương nãi tử ở huyện Vĩnh Tu đã thu mua toàn bộ, Tưởng Khang Ninh lấy thân phận tri phủ Sắc Nam phủ, ra lệnh cho các huyện đồng loạt thu mua dương nãi tử, nhưng vì giao thông không thuận lợi, khoảng cách tới huyện Vĩnh Tu khá xa cho nên dương nãi tử thu mua đều chưa chính thục, bằng không đợi vận chuyển tới huyện Vĩnh Tu xong thì sẽ hư thối. Ngoại trừ một phần trà mới do tập đoàn Vân Long bán trực tiếp, thì huyện Vĩnh Tu và Sắc Nam phủ cũng sử dụng một phần coi như là chiến tích. Thu nhập từ khoản này, trừ thuế, được Tưởng Khang Ninh dùng cho việc tu lộ. Vì vậy, các loại tấu chương buộc tội Tưởng Khang Ninh gửi lên Vĩnh Minh Đế nhiều vô số kể.

Không thể không nói, Vĩnh Minh Đế thực sự là một minh quân. Thiệu Vân An từng nói với Tưởng Khang Ninh rằng, nếu muốn phú, phải tu lộ. Tưởng Khang Ninh cảm nhận sâu sắc về điều này. Nếu giao thông toàn bộ Sắc Nam phủ phát triển hoàn chỉnh, thì toàn bộ trà mới năm nay có thể chuyển tới huyện Vĩnh Tu trong thời gian ngắn nhất, số lượng trà mới sản xuất ra sẽ đạt tới mức khổng lồ. Nhưng cũng đúng là bởi vì giao thông không tiện mà lá trà mới ở Sắc Nam phủ bị lãng phí khá nhiều. Nguyên nhân do vận chuyển không kịp thời mà ra. Mặc dù chuyển tới nơi, nhưng khoảng cách huyện Vĩnh Tu quá xa khiến cho lá trà chưa được xử lý tốt mau chóng hư thối. Vẫn còn quá sớm để truyền bá kỹ thuật làm trà mới. Nếu muốn mở rộng việc buôn bán trà mới thì ưu tiên hàng đầu chính là giao thông thuận tiện.

Tưởng Khang Ninh phát triển mạnh mẽ giao thông ở Sắc Nam phủ, đặc biệt là giao thông tới huyện Vĩnh Tu, vô hình chung, huyện Vĩnh Tu trở thành khu vực kinh tế phát triển nhất Sắc Nam phủ. Nước lên thì thuyền lên, giá nhà ở huyện Vĩnh Tu liên tiếp tăng cao. Lúc Tưởng Khang Ninh còn là Vĩnh Tu huyện lệnh, Thiệu Vân An sử dụng đầu óc kinh doanh kiến nghị y xây dựng khu thương nghiệp dưới danh nghĩa quan phủ. Thậm chí Thiệu Vân An còn lấy danh nghĩa Tưởng Khang Ninh và cá nhân mua một vài bất động sản trong nội thành huyện Vĩnh Tu.

Mặc dù khu thương mại chưa hoàn thành, Tưởng Khang Ninh chuyển tới Sắc Nam phủ, nhưng có Quách Tử Du tọa trấn, ý tưởng kinh doanh kết hợp của Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh vẫn vững vàng nhanh chóng phất lên. Giờ đây, khu thương mại chưa hoàn thành đã thu hút vô số thương nhân sẵn sàng tới định cư. Các cửa hàng trong khu thương mại chỉ cho thuê chứ không bán, trong đó, Vân Long tập đoàn sở hữu ba phần, Thiệu Vân An sở hữu tám cửa hàng. Bốn trong tám cửa hàng này thuộc về Tưởng Khang Ninh, nhưng để tránh nghi ngờ nên đều đặt dưới danh nghĩa Thiệu Vân An. Tưởng Khang Ninh là thanh quan nhưng không cổ hủ. Y biết rằng ao nước quá trong thường không có cá. Y không tham ô, nhưng sử dụng thân phận để kiếm ít tiền thì y không hề cự tuyệt.

Nếu kế hoạch tu sửa đường xá Sắc Nam phủ của Tưởng Khang Ninh thực hiện thuận lợi, thì chỉ cần là người không quá dại dột đều nhận ra tiềm năng khủng khiếp từ vị trí địa lý của huyện Vĩnh Tu, cộng với giá trị kinh tế của các cửa hàng. Nếu huyện Vĩnh Tu là trung tâm kinh tế mà Sắc Nam phủ bỏ tiền ra xây dựng, thì Sắc Nam phủ có nền giao thông thuận lợi đồng dạng chính là trung tâm kinh tế mà Vĩnh Minh Đế muốn xây dựng ở Đại Yến. Một khi sức mạnh kinh tế Sắc Nam phủ tăng lên, nền kinh tế các khu vực lân cận xung quanh Sắc Nam phủ cũng sẽ được thúc đẩy. Chưa kể Tưởng Khang Ninh có tham vọng, ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng có tham vọng.

Chỉ ngắn ngủn một năm, không khí nội thành huyện Vĩnh Tu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Kinh tế tăng trưởng khiến thu nhập dân chúng gia tăng. Những con phố tiêu điều trước đây giờ tràn ngập tiếng nói ồn ào, khiến Thiệu Vân An lần đầu tiên tới thăm nội thành sau khi trở về từ kinh thành phải giật mình. Sau khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hồi thôn, Quách Tử Du và Khang Thụy có chuyện gì đều chạy tới Trung Dũng thôn. Vương Thạch Tỉnh còn đỡ, bởi vì hắn là hầu gia nên không trốn tránh trong Trung Dũng thôn được. Hắn từng vào nội thành hai lần, dùng cơm với các thương nhân có danh vọng và các hương thân. Thiệu Vân An thì lần đầu tiên "vào thành."

Hai người lần này tiến vào nội thành không vì mục đích nào khác, đội tàu của Trần lão bản đã trở lại, mang theo rất nhiều hàng hóa Đại Tư quốc, muốn hai người tới xem coi có thứ gì hiếm lạ hay không. Đối với Trần lão bản, hàng hóa y mang về là cực kỳ hiếm ở Đại Yến. Dù y là thương nhân, nhưng vẫn không chắc liệu mấy món hàng hiếm lạ của mình có lọt vào mắt xanh của Trung Dũng hầu hay không. Hoặc là nói, có thể lọt vào mắt Vương chính quân hay không. Mọi người đều hiểu, Vương Thạch Tỉnh có ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào Thiệu Vân An. Con mắt nhìn hàng của Thiệu Vân An e rằng ít ai ở Đại Yến có thể sánh được.

Trùng hợp là đội tàu của Trần lão bản trở về đúng dịp, chứ nếu trễ thêm vài ngày, Thiệu Vân An có lẽ đang trên đường hồi kinh. Thật ra mà nói, Thiệu Vân An rất muốn xem hàng hóa Trần lão bản mang từ Đại Tư quốc về. Nếu hắn lên kinh thành, vậy chỉ có thể nhìn thấy từ chỗ An công công, hơn nữa chủng loại chưa chắc đã đầy đủ. Dù sao hàng hóa của Trần lão bản là hàng tư nhân, không thuộc Vân Long tập đoàn.

Xe ngựa dừng ở lối vào, Trần lão bản chờ ở cửa lập tức tiến lên chào đón. Đợi xe dừng lại, y tự mình tiến lên vén mành xe.

"Hầu gia, chính quân."

"Trần lão bản."

Vương Thạch Tỉnh xuống xe trước, sau đó đỡ Thiệu Vân An. Tái kiến Vương Thạch Tỉnh, Trần lão bản trong lòng không mấy thoải mái. Lần trước gặp mặt, thân phận hai người tương đương nhau, theo lý mà nói, thân phận y cao hơn Vương Thạch Tỉnh một chút. Giờ gặp lại, đối phương đã là nhất đẳng hầu gia, Trần lão không phủ nhận y hơi hâm mộ đố kỵ.

Cung kính dẫn hai người vào trong viện, tới chính sảnh, một người đang ngồi vội đứng dậy ngay sau khi thấy ba người tiến vào. Người nọ có khuôn mặt gầy gò, thần thái trầm ổn, ánh mắt cơ trí. Nhìn thấy người này, Thiệu Vân An có cảm giác hơi quen thuộc, nhưng có thể chắc chắn là hắn chưa từng gặp người này bao giờ.

Người nọ hành lễ, tự giới thiệu. "Kẻ hèn Ngụy Hoằng Nho, gặp qua hầu gia, chính quân."

Ngụy Hoằng Nho?!

Thiệu Vân An theo bản năng ngoái nhìn Vương Thạch Tỉnh, trong ánh mắt đối phương cũng đầy vẻ kinh ngạc. Vương Thạch Tỉnh đáp lễ. "Nguyên lai là Ngụy đại nhân, nghe danh đã lâu."

"Hầu gia khách khí, kẻ hèn hiện giờ chỉ là giới thảo dân, kẻ hèn còn phải cảm tạ hầu gia và chính quân đã chi ân." Ân tình gì, Ngụy Hoằng Nho không nói. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có chút minh bạch, nhưng không hiểu rõ lời nói của đối phương là thật lòng hay oán trách. Rốt cuộc Hằng viễn hầu phủ Ngụy gia rơi vào nông nỗi hiện tại có liên quan tới Thiệu Vân An.

Vương Thạch Tỉnh cho rằng lời nói vừa rồi của Ngụy Hoằng Nho không phải mỉa mai, hắn nhàn nhạt đáp. "Ngụy đại nhân vả bản hầu đều làm việc cho hoàng thượng và quân hậu, một tiếng "đại nhân" là đáng giá."

Trần lão bản lập tức xen vào. "Hầu gia nói đúng." Tiếp theo y nịnh nọt cười. "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé?"

Vương Thạch Tỉnh. "Không cần, bản hầu và chính quân muốn xem hàng hóa mà Trần lão bản mang về từ Đại Tư quốc trước."

Trần lão bản nhìn về phía Ngụy Hoằng Nho, Ngụy Hoằng Nho gật đầu, Trần lão bản lập tức vươn tay dẫn đường. "Hầu gia, chính quân, mời."

Hai người đi theo Trần lão bản tới hậu viện. Trên đường, Thiệu Vân An thầm than thở trong lòng. Hắn biết quân hậu giao sinh ý của Đại Tư quốc cho Ngụy Hoằng Nho phụ trách. Vừa rồi Ngụy Hoằng Nho nói câu kia, chẳng lẽ là đang oán trách hắn và Tỉnh ca ư? Thiệu Vân An nhớ rõ nghĩa phụ từng nói, Ngụy Hoằng Nho là người có năng lực, trong hoàn cảnh gian nan phức tạp mà vẫn cầm giữ được chức vị Hằng viễn hầu thế tử, có thể thấy y không phải kẻ bất lực. Nếu không quân hậu sẽ không lưu lại Ngụy Hoằng Nho. Chỉ là không biết, liệu thái độ Ngụy Hoằng Nho đối với bọn họ có giống Ngụy Hoằng Văn hay không.

Trần phủ cực kỳ rộng lớn, bốn người đi bộ một hồi mới tới nhà kho để hàng. Nói là kho hàng, kỳ thực chỉ là một cái phòng cực lớn mà thôi. Hàng hóa mang về lần này rất nhiều, nhà kho không để hết được. Trần lão bản đặt hàng mẫu ở trong nhà, cho nên trong đống hàng hóa này có hàng mẫu hay không thì không biết.

Trần lão bản và Ngụy Hoằng Nho mang về rất nhiều chủng loại hàng hóa, không phải tất cả chúng đều là thứ Thiệu Vân An cần. Thiệu Vân An từng nói muốn biết Đại Tư quốc có gì. Vậy nên lúc trở về, Trần lão bản đã mua hết mọi thứ y có thể mua ở Đại Tư quốc, tuy rằng có nhiều món chẳng có tác dụng gì, nhưng ai biểu tâm phúc của quân hậu muốn đâu. HIện tại, Trần lão bản phi thường vừa lòng với quyết định của mình, Thiệu Vân An không chỉ là tâm phúc của quân hậu, mà người ta còn là chất tử của quân hậu nữa kìa!

Đại Tư quốc bao quanh là biển nên hải sản vô cùng phong phú. Ngọc trai hải sản này nọ, Thiệu Vân An không hứng thú. Thấy bộ dáng Thiệu Vân An lãnh đạm, Trần lão bản và Ngụy Hoằng Nho không khỏi sửng sốt. Hai người họ có thể xem là kiến thức rộng rãi, trong đây có rất nhiều hàng hóa Đại Yến quốc căn bản không có, bộ dáng Thiệu Vân An giống như từng nhìn qua là như thế nào? Mặc dù Vương Thạch Tỉnh khá bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy thứ mới lạ thì vẫn hơi ngạc nhiên, đó mới là phản ứng bình thường a.

Nhìn thấy vi cá mập, Thiệu Vân An dừng lại. Trần lão bản lập tức nói. "Đây là vây lưng của một loài cá lớn ngoài biển. Người dân Đại Tư quốc rất thích ăn cái này, nghe nói ăn vào có thể." Trần lão bản khụ khụ hai tiếng. "Tráng dương."

Vương Thạch Tỉnh nhướn mày, Thiệu Vân An chán ghét nói. "Thứ này tráng dương hay không tráng dương ta không biết, ta chỉ biết ăn thứ này chính là tội lỗi."

"Híc, như thế là thế nào? Chính quân từng ăn qua sao?"

Thiệu Vân An không trả lời, chỉ nói. "Cái này gọi là vi cá. Loài cá lớn này gọi là cá mập. Ngài có biết vi cá đánh bắt thế nào không?"

Trần lão bản lắc đầu.

Thiệu Vân An. "Sau khi bắt cá mập, cắt vây cá lúc cá còn sống, sau đó ném cá mập xuống biển. Cá mập bị mất vây lưng liệu có thể sống tiếp được không?"

Trần lão bản rùng mình. "Tàn nhẫn vậy ư?"

"Chính là tàn nhẫn như vậy. Cho nên, vì tích phúc cho thế hệ tương lai, tốt hơn là nên ăn ít đi. Tập đoàn Vân Long vĩnh viễn không bán vi cá mập. Nếu Trần lão bản muốn làm sinh ý này thì tự lo liệu."

Trần lão bản lập tức lắc đầu. "Không nên thì hơn."

Cho dù là vì Thiệu Vân An không thích, hay cái gọi là tích phúc, Trần lão bản không có ý định làm món sinh ý vây cá này. Muốn tráng dương, ăn thận heo không phải được rồi sao.

Thiệu Vân An tiếp tục xem. Phẩm chất ngọc trai Đại Tư quốc tương đối tốt, Thiệu Vân An hỏi. "Đại Yến chúng ta có giáp biển không? Có sản xuất ngọc trai không?"

Trần lão bản lắc đầu. Ngụy Hoằng Nho tiếp lời. "Đại Yến có rất nhiều địa phương giáp biển, nhưng đều hoang dã chưa khai phá. Cho dù có ngọc trai, chúng ta vô pháp lấy, chỉ có thể đi đổi ở địa phương khác. Tuy nhiên nhu cầu ngọc trai rất lớn, hầu hết ngọc trai của Đại Yến đều mua từ Đại Tư quốc hoặc Tiên Lộc quốc. Đại Tư quốc là chính. Bất quá lần này giá trà mới của chúng ta rất cao, thương nhân Đại tư quốc muốn có trà mới nên đã hạ giá trân châu xuống cực kỳ thấp."

Thiệu Vân An khó hiểu. "Tại sao? Giá trân châu càng cao, không phải trao đổi càng có lợi sao?"

Ngụy Hoằng Nho. "Số lượng trà mới có hạn, hơn nữa chỉ trao đổi vật phẩm, nhưng trà mới quý giá hơn ngọc trai nhiều, chỉ vài viên ngọc trai vẫn chưa đủ để trao đổi trà mới."

Thiệu Vân An nháy mắt hiểu rõ, cái này tương tự như quyền lợi vào nhà đấu giá, không phải cứ có tiền là có cơ hội. Không hổ là gian thương a. Thiệu Vân An cho rằng Ngụy Hoằng Nho và Trần lão bản là gian thương, nhưng hắn quên mất chính bản thân hắn cũng chẳng khác gì.

"Chúng ta không có khu vực giáp biển nào có thể dùng sao?"

"Có nhưng diện tích không lớn."

Chỉ cần có là tốt rồi. Thiệu Vân An giữ kín bí mật phương pháp nuôi trồng ngọc trai nhân tạo, lần này hồi kinh có thể thương lượng với quân hậu và hoàng thượng một chút. Không ngờ nhu cầu ngọc trai của Đại Yến cao như vậy, tại sao phải cho Đại Tư quốc chiếm lời? Thiệu Vân An bây giờ không có một chút cảm tình nào với người Đại Tư quốc. Thiệu Vân An không hiểu rõ cách nuôi trồng ngọc trai nhân tạo, nhưng hắn từng nhìn thấy. Mà nếu không hiểu thì đi nghiên cứu, luôn luôn có thể thể tìm ra cách, quá lắm thì tốn ít thời gian và tiền bạc thôi.

Trong số các loại hải sản, Thiệu Vân An rất hứng thú với hải sâm, sò điệp và rong biển. Lúc nhìn thấy hoa keo chất lượng cực hảo, hắn nói. "Thứ này là thứ tốt, có quý lắm không?"

Trần lão bản ngạc nhiên. "Đây là đồ tặng."

"Đồ tặng?"

"Chỉ có người nghèo ở Đại Tư quốc mới ăn cái này. Đây là bong bóng cá lớn."

Thiệu Vân An ngất xỉu. "Đây là thứ rất tốt. Nó còn có tác dụng dưỡng thần hơn cả vi cá nhiều, đặc biệt là đối với nữ nhân. Hơn nữa cái này gọi là hoa keo!" Cái gì mà bong bóng cá, đúng là không chuyên nghiệp!

Trần lão bản lập tức sáng mắt. Món này ở Đại Tư quốc rẻ rúng không đáng tiền, y nhất định phải nghĩ ra cách "lừa" vào tay càng nhiều càng tốt.

"Vân Long tập đoàn phải thu mua thứ này."

Trần lão bản tự đề nghị. "Hay là chính quân giao cho kẻ hèn này đi?"

Thiệu Vân An. "Ta không tham dự vào nghiệp vụ của Vân Long tập đoàn. Ngài và Ngụy đại nhân cứ việc thương lượng cách mua bán xem thế nào tốt nhất."

"Vâng vâng vâng."

Đại Tư quốc không sản xuất quá nhiều đá quý, chủ yếu là ngọc trai và san hô, trong đó có nhiều loại san hô đỏ quý hiếm, số lượng khá lớn. Bất quá, do bị ảnh hưởng bởi ý thức bảo vệ môi trường thời hiện đại, Thiệu Vân An không quá thiện chí với việc mua bán san hô đỏ mỹ lệ số lượng lớn. Nếu thay thế san hô đỏ bằng hồng bảo thạch, nói không chừng Thiệu Vân An sẽ động tâm. Nhưng vì san hô là một trong những nguồn tài nguyên biển nên Thiệu Vân An hi vọng chúng có thể mãi được yên tĩnh dưới biển.

Có rất nhiều hàng hoá từ Đại Tư quốc, trong đó có một số mặt hàng đáng để mua. Khi Thiệu Vân An bước tới trước một đám khoáng thạch đầy chủng loại, hắn có chút giật mình. Trần lão bản nói. "Thứ này là Ngụy đại nhân thu mua. Đại Tư quốc có mỏ đồng, quặng sắt và mỏ vàng, còn vài mỏ quặng khác mà chúng ta không biết. Ngụy đại nhân nói có lẽ sẽ hữu dụng. Nhưng mấy thứ này bị cấm sử dụng ở Đại Tư quốc, đống này là chúng ta lén trộm trao đổi."

Quả nhiên không hổ là người có xuất thân thế gia, nhưng cũng có thể là do hoàng thượng và quân hậu bày mưu tính kế. Đối với cách làm của Đại Tư quốc, Thiệu Vân An có thể thông hiểu. Cho dù là triều đại nào, các vị thượng giả luôn luôn muốn kiểm soát khoáng sản nghiêm ngặt. Thiệu Vân An không nghiên cứu về khoáng sản nhưng vẫn nhận ra cái nào là quặng sắt, quặng đồng, quặng vàng. Nghĩ tới quặng sắt, Thiệu Vân An nhặt lên một khối sắt, nhìn từ bên ngoài có thể thấy hàm lượng sắt khá cao, nhưng Thiệu Vân An luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Trần lão bản. "Cái này gọi là hoa thiết (sắt có hoa văn), do Đại Tư quốc đào được ở ngoài đảo hoang, ở Đại Tư quốc nó dùng làm vật trang trí."

"Trang trí?"

Thiệu Vân An kinh ngạc, quặng sắt dùng để trang trí?

Trần lão bản cầm lên một cái ly được làm từ hoa thiết, nói. "Loại thiết này có hoa văn bẩm sinh, rất là đẹp."

Thiệu Vân An cầm lấy chiếc ly, khi nhìn thấy hoa văn trên chiếc ly, đầu óc hắn ong ong, andrenaline trào ra. Vương Thạch Tỉnh lơ đãng nheo mắt, giơ tay nhận lấy cái ly trong tay Thiệu Vân An. Hắn đã đọc hết sách về vũ khí trong không gian của Thiệu Vân An, nỗ lực khắc chế nội tâm dao động.

Thiệu Vân An âm thầm hít sâu một hơi, giả vờ hào khí hỏi. "Dùng thiết làm vật trang trí, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy. Tại sao bọn họ không dùng loại thiết này để làm công cụ?"

Lúc này Ngụy Hoằng Nho mới mở miệng. "Kỹ thuật rèn ở Đại Tư quốc rất kém cỏi, bọn họ cho rằng loại sắt này không tốt bằng quặng sắt ở địa phương. Hơn nữa loại thiết này có hoa văn, cho nên mới dùng làm đồ trang trí."

"Vậy à. Thế cái đảo hoang này ở đâu a?"

Ngụy Hoằng Nho. "Nghe nói hòn đảo này ở tận cùng phía nam Đại Yến. Người Đại Tư quốc thông thạo đường biển và hàng hải có thể đi tới nhiều vùng biển và đất liền mà chúng ta không thể tới được."

Thiệu Vân An gật đầu. "Thì ra là thế. Cái ly này thật mới lạ, Trần lão bản không ngại nếu ta lấy một cái chứ?"

"Chính quân thích cứ việc lấy."

"Vậy thì mấy món đồ có hoa văn này ta lấy hết."

"...Không thành vấn đề!"

Sau khi xem xét hết hàng hoá nhập từ Đại Tư quốc, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An kiên nhẫn dùng bữa trưa với Trần lão bản và Ngụy Hoằng Nho. Lấy cớ là Thiệu Vân An ít ngày nữa sẽ lên kinh thành, có quá trời thứ phải lo, bọn họ muốn mang mấy món làm từ hoa thiết của Trần lão bản về Trung Dũng thôn. Vừa về nhà, cả hai lập tức vào phòng.

"Tức phụ, đệ chắc không?"

"Ta không biết đây có phải là thép wootz hay không, nhưng thép wootz sẽ hiện rõ vân kim loại tự nhiên. Chúng ta vào không gian tìm thử xem, không phải chúng ta có đao Damascus sao?"

"Được!"

Thiệu Vân An đưa Hổ ca ra khỏi không gian, nhờ Hổ ca trông cửa, hắn và Vương Thạch Tỉnh vào không gian. Hai người lục lọi từ đống vũ khí trong không gian mà Thiệu Vân An thu thập ra được hai thanh loan đao làm từ thép damascus, đem ra so sánh với mảnh thiết có hoa văn. Căn cứ vào đường vân kim loại thì rõ ràng là hai loại có chỗ tượng tự. Nhưng có thể là do công nghệ bất đồng mà hoa thiết không đạt tới độ tinh xảo và cứng rắn như hai thanh loan đao damascus.

"Hai thanh damascus này phỏng chừng được làm bằng công nghệ hiện đại. Loan đao damascus cổ xưa chân chính không phải thứ ta có thể làm ra. Bây giờ điều quan trọng nhất là kiểm tra xem liệu hoa thiết này có phải là thép wootz hay không, nếu là đúng, chúng ta có thể luyện thép wootz, làm ra binh khí sắc bén!"

Vương Thạch Tỉnh trịnh trọng nói. "Việc này trọng đại, nhất định phải diện kiến hoàng thượng để bẩm báo."

Thiệu Vân An. "Chúng ta lựa chọn ra một ít sách liên quan, hồi kinh giao cho Hi nhi nghiên cứu."

Vương Thạch Tỉnh trầm giọng. "Tức phụ, ta và đệ cùng hồi kinh."

Thiệu Vân An ngẫm nghĩ nói. "Ta đi trước. Nếu xác thực đây là thép wootz, hoàng thượng nhất định sẽ gọi huynh hồi kinh. Việc nhưỡng rượu, không bằng giao hết lại cho Quách đại ca đi."

"Như vậy rất tốt!"

Sự tình liên quan tới vũ khí quân đội Đại Yến, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không thề lơ là. Suốt đêm chuẩn bị đồ đạc cho xong, ngày hôm sau Vương Thạch Tỉnh đến gặp Trần lão bản một lần nữa. Đêm đó, Thiệu Vân An và cha nhỏ Túc Thần Dật lên đường hồi kinh dưới sự hộ tống của một trăm cấm vệ quân. Hổ ca đi theo hắn. Mà đồng dạng chính là Ngụy Hoằng Nho cũng theo đội ngũ hồi kinh. Ngụy Hoằng Nho muốn tới bẩm báo chi tiết chuyến đi tới Đại Tư quốc với quân hậu. Phu thê Sầm lão, phu thê Ông lão, lão phu nhân và lão chính quân tiếp tục ở Trung Dũng thôn biệt viện. Võ Giản cũng ở biệt viện để an dưỡng, đợi Vương Thạch Tỉnh hồi kinh sẽ mang y theo.

Đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, tâm trạng Ngụy Hoằng Nho khá phức tạp. Từ một thế tử hầu phủ lưu lạc thành tội nhân, không thể nói là không có quan hệ tới Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Tuy nhiên, Hằng Viễn hầu phủ "gặp nạn" chung quy đều xuất phát từ bản thân Hằng xa hầu. Với lại, ngày đó Ngụy Hoằng Nho vô cùng chấn động bởi sự uyên bác của Thiệu Vân An. Một người từ nhỏ đã lưu lạc tới Thiệu gia thôn, làm sao có thể hiểu biết nhiều hơn cả thiếu gia xuất thân từ thế gia như y? Lại còn là đồ vật của Đại Tư quốc?

Ngụy Hoằng Nho phần nào hiểu được lý do đệ đệ Ngụy Hoằng Văn lại thay đổi nhiều như vậy sau khi gặp Thiệu Vân An. Nhân ngoại hữu nhân, nhưng Thiệu Vân An cho y cảm giác không giống nhân ngoại hữu nhân cho lắm.

Cả hành trình diễn ra suôn sẻ, không biết có phải nhờ Hổ ca hay sự hiện diện của một trăm cấm vệ quân sát khí đằng đằng hay không. Có thể nói, Vĩnh Minh Đế và quân hậu rất lo lắng cho sự an toàn của Thiệu Vân An. Dọc đường đi, thái độ Ngụy Hoằng Nho đối với Thiệu Vân An chuyển biến từ khách sáo trở thành ngưỡng mộ. Trước khi tới kinh thành, Ngụy Hoằng Nho đã không thể nào xem đối phương là kẻ "chân lấm tay bùn", chỉ còn lại đầy rẫy nghi hoặc. Người như vậy, sao có thể là nông gia chân đất xuất thân từ nông thôn? Ngay cả Ngụy Hoằng Nho cũng có chút ghen tỵ với vận may của Vương Thạch Tỉnh.

Thuyền tới bến tàu, những người trong cung điện đã đợi sẵn. Có thể nói, trên đường từ Trung Dũng thôn tới hoàng cung, Thiệu Vân An được bảo vệ nghiêm ngặt. Đêm đó, cánh cổng hoàng cung đóng kín được mở ra ngay lập tức dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh canh phòng. Thiệu Vân An trực tiếp tiến vào hoàng cung với sự bảo vệ của cấm vệ quân. Túc Thần Dật cũng đi theo cùng nhau vào cung.

Khiến Thiệu Vân An ngoài ý muốn nhất chính là, tiến cung xong hắn bị dẫn tới Cảnh U cung, không chỉ là nơi quân hậu nghỉ ngơi, mà Vĩnh Minh Đế cũng ở đó. Nhìn thấy chiến trận này, Thiệu Vân An hơi sững sờ, không cần nghênh đón hắn trở về hoành tráng như vậy chứ!

Thiệu Vân An và Túc Thần Dật hành lễ vấn an hoàng thượng và quân hậu. Quân hậu ôn hòa nói với Túc Thần Dật. "Nhị tẩu một đường vất vả, bổn quân nhớ Vân An, rất muốn gặp hắn, lại phiền tới nhị tẩu mệt nhọc không thể về nhà ngay được."

Túc Thần Dật lập tức đáp. "Thiên tuế nói lời khiến thần sợ hãi. Thiên tuế hiện giờ là thân trọng, thần và Vân An lo lắng vô cùng."

Quân hậu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, trên mặt xuất hiện thứ mà Thiệu Vân An cho rằng là "vầng sáng mẫu tính." Hắn không tự chủ mà nổi da gà. Quân hậu nói. "Nhị tẩu đi nghỉ ngơi trước đi, ở trong cung hai ngày rồi về. Bổn quân và Vân An có chuyện muốn nói, nói xong phải nghỉ ngơi."

"Thiên tuế lấy thân mình làm trọng, vậy thần cáo lui trước."

Trác Kim đưa Túc Thần Dật rời đi. Sau khi y đi rồi, quân hậu mới nghiêm túc nói. "Vân An, huynh trưởng Chiến Kiêu của ngươi sắp về tới."

"Hả?" Thiệu Vân An vô thức quay đầu liếc nhìn về phía cửa. Đại Chiến Kiêu sắp trở lại, tại sao quân hậu phải đánh lạc hướng cha nhỏ mình?

Vĩnh Minh Đế mở miệng. "Hồ Cáp Nhĩ quốc muốn hòa đàm với nước ta, phái sứ đoàn đến, đại bá và cha ngươi sợ có trá, muốn Chiến Kiêu hộ tống sứ đoàn vào kinh, kỳ thật là giám thị. Cha ngươi đã phái người đưa mật tấu báo cho trẫm biết. Hồ Cáp Nhĩ quốc và Đại Yến là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung, nhưng đột nhiên phái sứ đoán tới khiến trẫm không thể không đa tâm."

Quân hậu bồi thêm. "Hoàng thượng và bổn quân hoài nghi động thái này của Hồ Cáp Nhĩ quốc thực ra là vì tiên quả. Đại Tư quốc, Tiên Lộc quốc và bộ lạc Đại Sơn đều phái sứ đoàn tới, tất cả đều vì tiên quả và tiên thủy. Hồ Cáp Nhĩ quốc không có khả năng không động tĩnh. Sứ đoàn lần này của bọn họ lên tới hơn năm trăm người, trong mật tín nói rằng, có thể có tới ba trăm người là cận vệ của quốc quân Hồ Cáp Nhĩ quốc.

Hồ Cáp Nhĩ quốc thiện chiến, cận vệ của quốc quân Hồ Cáp Nhĩ quốc lại càng tinh nhuệ hơn. Bọn họ phái gần ba trăm lính tinh nhuệ tới Đại Yến, Vĩnh Minh Đế làm sao có thể không lo xa.

Thiệu Vân An không hiểu tại sao Vĩnh Minh Đế và quân hậu lại muốn nói với hắn chuyện quốc gia đại sự này, có lẽ đây chính là một loại tín nhiệm chăng. Thiệu Vân An bình tĩnh nói. "Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Bọn họ bước vào cảnh nội Đại Yến, cho dù ý đồ là gì, chẳng lẽ chúng ta lại để bọn họ thực hiện được ý đồ sao. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể quân hậu, đừng để bọn họ va chạm tới thiên tuế."

Vẻ mặt Vĩnh Minh Đế đại biến, hắn thế nhưng không nghĩ tới điểm này! Quân hậu ánh mắt lạnh lùng. Hài tử trong bụng không biết là cái gai trong mắt bao nhiêu người. Lúc này Thiệu Vân An tiến lên, từ trong lồng ngực rút ra một viên ngọc, cười nói. "Tiểu thúc, chúc mừng ngài mang thai, thần nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giao cái này cho ngài là thích hợp nhất, để phật tổ phù hộ ngài và tiểu chất tử bình bình an an."

Trong lòng bàn tay Thiệu Vân An là một quả xá lợi phật tổ, Vĩnh Minh Đế và quân hậu thần sắc nháy mắt hòa hoãn. Quân hậu lên tiếng. "Không phải ngươi cần nó sao?"

"Không phải thần vẫn còn một viên sao?"

Vĩnh Minh Đế vội vàng nói. "Tề Du, ngươi nhận đi, ngươi hiện tại không thể nào xảy ra sơ xuất."

Thiệu Vân An lớn gan tiến lên trước hai bước, kéo tay quân hậu, đặt xá lợi tử vào tay quân hậu. Quân hậu bị động tác thô lỗ của hắn khiến cho bất ngờ, dở khóc dở cười, lại có chút cảm động. "Vậy bổn quân sẽ không khách khí."

Thiệu Vân An nói. "Cái này nhất định phải mang theo bên người."

Trác Kim lập tức đi tìm một cái túi tiền nhỏ đưa cho quân hậu. Quân hậu đặt xá lợi tử vào trong túi, mang ở trên cổ. Sau đó, quân hậu giải thích. "Huynh trưởng ngươi hồi kinh, cha nhỏ ngươi nhất định sẽ rất kích động. Hiện tại đã trễ, cứ đợi ngày mai rồi hãy nói cho y biết."

"Vâng."

Định thần, Thiệu Vân An thấp giọng nói. "Hoàng thượng, thiên tuế, lần này hồi kinh thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Vĩnh Minh Đế nghe xong, lập tức hạ lệnh cho Trác Kim và đám người hầu lui ra. Sau khi đảm bảo an toàn, Thiệu Vân An mới kể lại chuyện hoa thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro