Chương 227 - 228

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 227

Võ Uy tướng quân cứ thế bỏ chạy, Đại Chiến Kiêu không hiểu ra sao đi hỏi đệ đệ. Điều gì xảy xa mà khiến cha y không kịp giải thích?

Câu trả lời của Thiệu Vân An chính là. "Ta không biết, hình như phụ thân có chuyện gì gấp cần giải quyết."

Đại Chiến Kiêu liếc nhìn đệ đệ. "..." Đệ đệ nói dối.

Thiệu Vân An giả bộ vô tội.

Phụ soái đột nhiên trở về phủ, đệ đệ không muốn tiết lộ bí mật, Đại Chiến Kiêu cũng lười dò hỏi, dù sao về phủ rồi y cũng sẽ biết, còn nếu là chuyện không nên biết, y sẽ không hỏi nhiều. Thiệu Vân An không ngờ huynh trưởng dễ nói chuyện như vậy, nhưng hắn không biết rằng, Đại lão tướng quân từng lén lút dặn dò Đại Chiến Kiêu, đừng nên hỏi quá nhiều sự tình liên quan tới đệ đệ.

Đại Minh Vinh bỏ chạy, các nhóm tướng lĩnh thì than khóc. Bọn họ đang chờ "đánh cướp" hai mươi chiếc xe, à không, mười chiếc xe đó! Đới Mạo vừa mới dò hỏi được tin tức chính xác từ Trung Dũng công, hai mươi cỗ xe, à không, mười cỗ xe kia đều có rượu "ngon" á! Có trà "ngon" á! Còn có các món hiếm lạ từ Trung Dũng công phủ! Đặc biệt còn có mì gói á!

Đại soái, ngài về phủ soái cũng được, nhưng phải chờ chúng ta đánh cướp xong hãy chạy chứ!

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm bộ không nhìn thấy ánh mắt nhỏ đầy trông mong của nhóm tướng lãnh, Đại Chiến Kiêu tỏ vẻ tiếc nuối với các thúc bá, mấy món kia y không dám tự mình khai mở, đành phải đợi phụ soái trở về.

Bất quá tới ban đêm, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng mừng muốn chết, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mời các tướng lãnh ăn bữa tối, có rượu ngon, trà ngon, đồ ăn ngon, chủ yếu chính là, Vương Thiệu chính quân tự mình xuống bếp!

Đối với người hiện đại như Thiệu Vân An mà nói, các vị tướng lĩnh không phải các hạ thần thân phận thấp hèn, mà là những vị anh hùng đáng giá để hắn kính nể. Bọn họ hàng năm canh giữ biên quan, ăn uống thiếu thốn, ăn mặc xuề xòa, không lương cao, không danh lợi xứng tầm hy sinh, họ chấp nhận ở lại nơi khổ hàn này mấy chục năm trời, xa cách thân nhân, thê nhi, thậm chí có người còn không thể cưới tức phụ, huống chi các tướng lĩnh luôn luôn hỗ trợ phụ thân, hỗ trợ tướng quân phủ, việc hắn làm chỉ đơn giản là mang một ít đồ ăn tới cho mọi người, nấu cho mọi người một bữa cơm.

Vương Thạch Tỉnh hiểu tâm ý của Thiệu Vân An, nhưng lúc hắn bắt tay muốn phụ giúp thì lại bị tức phụ đuổi ra khỏi phòng bếp.

"Tỉnh ca, huynh uống trà tán gẫu với mọi người đi. Ta nấu cơm được, huynh thì không, đừng để người khác xem thường."

Thiệu Vân An là nam thê, là người Đại gia, người khác sẽ chỉ khen hắn giỏi giang, nhưng Vương Thạch Tỉnh là quốc công, là người lo chuyện đối ngoại, nếu hắn hạ thấp quá mức sẽ bị người khác lên mặt.

Trao cho tức phụ một nụ hôn, Vương Thạch Tỉnh ngoan ngoãn rời đi, các đầu bếp và binh lính trong phòng tò mò nhìn phu phu Trung Dũng công không ngại thể hiện tình cảm, đỏ mặt thay, cảm thấy đối phương không hề cao cao tại thượng như quý nhân thông thường.

Thiệu Vân An không nấu các món phức tạp, tuy rằng không phải tất cả tướng lĩnh đều tới dùng bữa, nhưng tổng cộng có tới hai mươi, ba mươi người. Hắn nấu một nồi lẩu đơn giản, rồi làm vài món để nhắm rượu.

Thịt dê, thịt gà bị giết, mùi hương thoang thoảng trong phòng, những con sâu háu ăn mấp máy trong bụng các tướng sĩ Dực Hổ quân, sau khi quân vụ trưởng tuyên bố thêm rau vào bữa tối, toàn bộ quân doanh reo hò.

Thiệu Vân An không động vào đống quân nhu dành cho Dực Hổ quân cùng quà mừng năm mới dành cho phụ thân. Dê và gà là được mua lúc đi ngang qua thành. Dê và gà trong quân doanh đều thuộc về quân nhu, nếu muốn giết phải có lệnh của đại soái mới có thể động. Thiệu Vân An không muốn vì sự tình nhỏ nhặt này mà rước lấy phiền toái, trên đường đi hắn đã hỏi huynh trưởng về các quy củ trong quân doanh, lúc đi ngang qua thành, hắn tình cờ thấy có người bán dê và gà, toàn bộ mua hết. Nhưng bởi vì không tiện mang theo, nên bọn họ chỉ mang đủ cho buổi tối, số còn lại, người bán dê sẽ căn cứ theo số lượng Thiệu Vân An yêu cầu mà đi thu thập mang lại đây. Từ sau khi Vương Thạch Tỉnh quyên góp ngân lượng, đây là lần thứ hai Dực Hổ quân thu mua dê số lượng lớn trong thành, lần này bao gồm cả gà.

Nhóm binh lính ăn cơm tập thể, thịt dê, thịt gà, rau... Thiệu Vân An còn cung cấp cả nước lẩu. Trong doanh trại nồng nặc mùi thơm của nguyên liệu nấu lẩu, nếu không phải các binh lính đều có tố chất kiên định qua quá trình mài dũa, lúc này không cần chờ người Hồ tấn công, nội bộ đã sớm rối loạn.

Binh lính ăn uống phóng khoáng, trong khi các tướng lĩnh thì tương đối tinh tế hơn. Nồi lẩu dùng là nồi uyên ương (nồi hai ngăn đó!), vì Thiệu Vân An sợ các binh lính có người không thể ăn cay. Một cái lều lớn được dựng tạm thời để các tướng lĩnh dùng bữa, tổng cộng có ba bàn, mỗi bàn đều có một nồi lẩu uyên ương lớn, hơi nước bốc lên tỏa mùi hương ngào ngạt, có dương nãi tửu giá trên trời ở kinh thành do Trung Dũng công tự mình sản xuất, có kỳ môn hồng trà mà có tiền cũng không thể mua được. Là người có thân phận cao nhất, Vương Thạch Tỉnh giơ chén rượu. "Các vị tướng quân vất vả rồi, đêm nay cứ việc hảo ăn, hảo uống, bổn công kính các vị một chén trước."

"Tốt!" Đới Mạo là người đầu tiên nâng chén, y đã sớm không nhịn nổi rồi.

Vương Thạch Tỉnh không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi uống cạn chén rượu đầu tiên, mọi người bắt đầu ăn uống, võ tướng không thích quanh co lòng vòng, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Vương Thạch Tỉnh. Một chén rượu xuống bụng, hai chén rượu xuống bụng, sự câu nệ giữa mọi người nhờ một chén rượu mà tan thành mây khói, chỉ còn lại niềm vui sướng và hào sảng khi đánh chén. Tay nghề Vương Thiệu Chính quả là tuyệt vời! Trung Dũng công hảo phúc khí! Đại soái hảo phúc khí! Trung Dũng công, ngài và Vương Thiệu chính quân nên tới nhiều nhiều a!

Thiệu Vân An dẫn ba đứa nhỏ lại đây. Hai nam nhân trẻ tuổi Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đều bị các tướng lĩnh mời mọc uống hai chén rượu, theo như lời bọn họ nói thì. "Nam nhân từ nhỏ phải biết uống rượu!"

Đợi ba hài tử ăn no, Thiệu Vân An dẫn bọn họ rời khỏi. Dù sao hắn cũng là nam thê, thân phận đã chú định như vậy, các vị cổ nhân đương nhiên không dễ dàng cởi mở, cộng thêm cả nhi tử, nếu không rời đi, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi sẽ bị đám tướng lĩnh chuốc say khướt. Bọn họ vừa đi, bầu không khí trong lều nháy mắt nhiệt liệt gấp mười lần, Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể tự cầu phúc.

Tiểu thái tử và tiểu Hành Dực ngủ sớm, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi mới đi ăn. Quân hậu tuy nói giao tiểu thái tử cho Thiệu Vân An, nhưng vẫn phái thêm hai mươi cao thủ đứng đầu trong cung đi theo bảo vệ. Sau khi Thiệu Vân An trở lại, yêu cầu các thủ vệ và ma ma ra ngoài, đem hai tiểu bảo bối, Ni tử và Hổ ca vào không gian. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, Vương Thạch Tỉnh say khướt bị người đỡ về, Thiệu Vân An kéo rèm, đưa Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đang ngủ say, cùng Đại Kim Tiểu Kim vào không gian, hắn cho Vương Thạch Tỉnh uống linh tuyền pha linh nhũ, Vương Thạch Tỉnh mau chóng tỉnh rượu.

Bữa cơm này, dương nãi tửu mà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tự mình mang tới bị uống cạn. Vương Thạch Tỉnh không cảm thấy tiếc, dù sao trong không gian vẫn còn.

Vương Thạch Tỉnh xoa đầu, thanh âm hơi khàn khàn. "Cũng may chúng ta chỉ mang mười vò rượu, nếu không đêm nay ta không về được."

Trong quân doanh chỉ có uống tới mức đổ gục, không có cái gọi là không biết uống, Thiệu Vân An pha trà, cười hỏi. "Ca ta đâu rồi, có bị gục không?"

"Hắn còn đổ gục trước cả ta."

"Ha ha."

Đèn đuốc trong doanh trại sáng rực, Thiệu Vân An liếc nhìn bóng người phản chiếu trong lều trại, nhỏ giọng nói. "Ta đi xem hài tử."

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Tối nay đệ ngủ bên trong đi, ta canh gác bên ngoài cho."

"Không cần, sắp tới giờ cho bọn nhỏ bú rồi, bú sữa xong ta sẽ ra ngoài."

Thiệu Vân An đi vào, Vương Thạch Tỉnh rung động, "bú sữa..." Hắn nuốt nuốt cổ họng, chờ hai mươi phút sau, Thiệu Vân An ra khỏi không gian, lập tức bị người nào đó xô ngã.

"Tức phụ..."

Vương Thạch Tỉnh rượu vào loạn tính, à không, nhân gia là phu phu hợp pháp, không có chuyện gọi là "loạn" ở đây. Đám thủ vệ canh gác bên ngoài có chút ngượng ngùng, bọn họ thực sự không cố ý "nghe trộm" chuyện giường chiếu của Trung Dũng công đâu, nhưng thanh âm quả thực quá lớn, lều trại còn không có chức năng cách âm a!

Dọc theo đường đi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An từng ân ái hai lần, nhưng đều kết thúc qua loa trên xe ngựa, còn phải căn vào lúc trời tối, bọn nhỏ đều ở trong không gian. Nếu không nhờ giải rượu, Vương Thạch Tỉnh hiện tại cơ bản là đổ gục. Nhưng thuốc giải rượu này, hình như không hoàn toàn giải hết rượu, dục vọng của Vương Thạch Tỉnh không thể kiểm soát nổi, loại kích thích này bất cứ lúc nào người ngoài cũng có thể nghe thấy, khiến hai người muốn ngừng mà ngừng không được. Thiệu Vân An không hề e ngại, hai người phối hợp nhịp nhàng, chỉ tội người bên ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Vương Thạch Tỉnh tỉnh lại trong tiếng huấn luyện của doanh trại. Hắn hơi hơi ngơ ngẩn, chẳng lẽ mình vừa trải qua giấc mộng đẹp? Tại sao mình lại ở quân doanh?

Giật mình một cái, Vương Thạch Tỉnh hoàn hồn, tay nhanh hơn đầu sờ sờ bên cạnh, mồ hôi lạnh túa ra, tức phụ ở đây! Còn may, hắn không nằm mơ!

Thiệu Vân An ngủ thật sự sâu, không bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Nhìn mấy vết hồng ứ trên người tức phụ, Vương Thạch Tỉnh trìu mến in lên tóc hắn một nụ hôn. Tốt quá, không phải giấc mộng hoàng lương, hắn không quan tâm thân phận quốc công, nhưng tuyệt đối không thể không có tức phụ.

Nhẹ nhàng xốc chăn, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy xuống giường, mặc y phục bước ra khỏi lều.

"Quốc công."

Thủ vệ bên ngoài hành lễ, các binh lính nơi xa nhìn thấy hắn cũng hành lễ, đó là hành động tự phát xuất ra bởi lòng kính trọng. Vương Thạch Tỉnh biết nguyên nhân tại sao. Bữa cơm tối hôm qua, là tức phụ đã mang tới cho hắn sự tôn kính.

Đêm vừa rồi các tướng lĩnh đều đổ gục, nhưng sáng nay, mỗi người đều dậy đúng giờ tham gia huấn luyện, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng đang cởi trần dẫn đầu buổi huấn luyện quân tiên phong. Bọn họ thích uống rượu, thích mồm to ăn thịt, nhưng dù ăn uống bao nhiêu, bọn họ cũng không bao giờ trì hoãn nhiệm vụ của mình, say rượu ư, cứ dội một thau nước lạnh là thanh tỉnh.

"Quốc công!"

Đới Mạo sải bước đi tới, bữa tiệc rượu tối qua đã đưa Vương Thạch Tỉnh, vốn xuất thân từ Dực Hổ quân, càng tới gần với mọi người hơn.

"Đới tướng quân."

Đới Mạo bước tới bên cạnh huynh đệ tốt, hỏi. "Quốc công ăn sáng chưa?"

"Còn chưa, thật xấu hổ, bổn công vừa mới dậy."

"Quốc công tối qua mệt mỏi, thức dậy trễ là bình thường."

Nụ cười trên mặt Đới Mạo nhìn sao cũng thấy đáng khinh, Vương Thạch Tỉnh đành phải hỏi. "Đới tướng quân ăn sáng rồi sao?"

"Cũng chưa ăn, đợi huấn luyện xong mới ăn. Quốc công có muốn đi chung không?"

"Được."

Đới Mạo mang theo Vương Thạch Tỉnh đi, kỳ thực là có chuyện muốn nói với hắn.

Đới Mạo là người quê mùa thô lỗ, nhưng trong sự thô vẫn có sự ổn trọng. Trong lúc Vương Thạch Tỉnh quan sát binh lính huấn luyện, Đới Mạo hỏi. "Lúc trước quốc công từng tự tay viết thư gửi thiếu soái, đưa một người từ Trung Dũng thôn tới Hổ Hành quan, quốc công có muốn gặp mặt hay không?"

Y nói xong, Vương Thạch Tỉnh sững sờ vài giây. Nếu không nhờ Đới Mạo nhắc lại chuyện này, hắn cũng quên mất Vương Chi Tùng đang ở đây. Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh hỏi. "Y hiện tại thế nào?"

Đới Mạo quan sát phản ứng của Vương Thạch Tỉnh, đúng sự thật nói. "Lúc mới tới có ăn chút khổ, thiếu soái có tức giận cũng chưa tới mức lấy mạng y. Y có học vấn, mới đầu thì giúp đỡ đám binh lính viết thư này nọ, sau đó thì làm thủ hạ của Tào quân sư, giúp đỡ xử lý công văn."

Tựa hồ sợ Vương Thạch Tỉnh khó chịu, Đới Mạo giải thích. "Quốc công biết đấy, chỗ này ít người biết chữ, nghe nói y là đồng sinh, nếu để y viết thư giúp cho mọi người thì thực sự là đại tài tiểu dụng."

Vương Thạch Tỉnh cắt ngang lời giải thích của Đới Mạo. "Đới tướng quân lo lắng quá rồi, bổn quân đưa y tới đây là muốn y tìm ra cơ hội khác, có thể làm tới đâu là tùy thuộc vào chính bản thân y. Bất quá y cũng là thư sinh, nếu có thể sửa đổi đức hạnh, Đới tướng quân để ý một chút cũng được, nhưng nếu không biết bản thân muốn gì, vậy thì mặc kệ y đi."

Đới Mạo nở nụ cười. "Quốc công quả nhiên khí độ phi phàm."

Vương Thạch Tỉnh. "Tối qua mọi người uống không ít rượu. Mời Đới tướng quân cùng chư vị tướng quân nếm thử gạo do Trung Dũng công phủ trồng, nấu một ít cháo gạo, chư vị tướng quân có thể giải rượu, còn có đồ chua nhà làm."

Hai mắt Đới Mạo lập tức sáng lên. "Ai chẳng biết đồ vật từ Trung Dũng công phủ cực kỳ tốt, vậy mạt tướng sẽ không khách khí."

"Mời."

Vương Thạch Tỉnh không định gặp Vương Chi Tùng, mà nếu gặp thì biết nói gì đây. Nếu Vương Chi Tùng hối cải, với thân phận là người đọc sách, chỉ cần y không tham sống sợ chết, nhất định có thể tìm ra con đường mới. Nếu còn không biết hối cải, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thì sẽ có người dạy bảo. Đới Mạo hỏi han như vậy, nhất định là ý của Đại Chiến Kiêu. Hắn đã tỏ rõ lập trường của mình rồi, Đại Chiến Kiêu khẳng định sẽ không khó xử y, thậm chí chiếu cố y, đối với Vương Chi Tùng, như thế là đủ rồi.

Có rượu ngon, trà ngon, cháo gạo thơm ngọt, đồ chua thơm ngon, các tướng lĩnh Dực Hổ quân đều hy vọng Trung Dũng công đến thường xuyên hơn. Không biết Trung Dũng công phủ trồng mễ thế nào, ăn xong một cái không còn cảm thấy đau đầu sau khi say rượu nữa. Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu bắt đầu ăn sáng, không còn người nào khác. Trong hai lần Đại Chiến Kiêu hồi kinh, Thiệu Vân An thường xuyên cho y uống linh tuyền và linh nhũ pha loãng. Đại Chiến Kiêu chỉ cho là về nhà ăn đồ ngon, cho nên thể chất và tinh thần tăng lên đáng kể. Y đã quen với mùi hương gạo do Trung Dũng công phủ sản xuất, chỉ tiếc là khi đệ đệ trở về, y sẽ không được ăn cháo gạo thơm ngon nữa.

Cơm nước xong, Vương Thạch Tỉnh trở lại lều, Thiệu Vân An đã tỉnh, nhưng vẫn nằm nướng trên giường. Cả Vương Thanh và Ni tử đều biết nấu cơm, trong không gian lại có đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, còn có nhiều đồ ăn chín, Thiệu Vân An không vội đưa bọn nhỏ ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh trở lại, Thiệu Vân An ăn hai bát cháo, sau đó đưa Vương Thạch Tỉnh vào không gian. Nửa canh giờ sau, từ trong lều trại của phu phu quốc công phát ra thanh âm trẻ con.

Đại Chiến Kiêu muốn nhanh chóng giao vật tư cho Phi Ưng quân của đại bá. Đợi Thiệu Vân An thức dậy, y nói vài câu với đệ đệ, sau đó mang theo binh lính hộ tống, đem nửa số quân nhu còn lại tới Phi Ưng quân, chỉ lưu lại hai huynh đệ phó tướng Thạch Tráng Thạch Cường cho đệ đệ sai phái. Trong đám quân nhu quan trọng có giấu "vũ khí", nên y phải đích thân đi giao. Đới Mạo cùng Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng thân thiết với nhau. Y sẽ phụ trách mọi sự tình liên quan tới Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trong quân doanh.

Đới Mạo hào sảng, không câu nệ, Thiệu Vân An rất thích kết thân với những người như vậy. Ba đứa nhỏ ăn no nê xong thì nhấc chân chạy. Trong quân doanh không có hài tử, sự xuất hiện của ba đứa nhóc, đặc biệt là nữ hài Ni tử, khiến mọi người yêu thích không thôi. Yên tâm giao ba hài tử cho Thạch Cường cùng Đại Kim Tiểu Kim, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mỗi người ôm một oa nhi, đi theo Hổ ca tham quan quân doanh.

Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim khiến các tướng sĩ thèm thuồng, đương nhiên không phải thèm muốn về da thịt. Đây chính là hộ quốc thần thú đó, có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có ý niệm bậy bạ với thần thú. Bọn họ chỉ thèm muốn phu phu Trung Dũng công có thể thuần phục thần thú, quá uy phong.

Sau khi tham quan quân doanh, hai oa nhi đói bụng, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh trở về lều trại. Không giống như Đới Mạo vui vẻ, hai người trở về thì có chút nặng nề, nhất là Vương Thạch Tỉnh.

"Hổ ca, ngươi canh chừng!"

"Ngao!"

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ôm hài tử vào không gian. Hổ ca ra bên ngoài lều, nằm trước cửa, những người khác nhìn thấy lập tức minh bạch phu phu Trung Dũng công không muốn bị quấy rầy.

Cho hai oa nhi uống sữa, dỗ chúng ngủ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An để bọn nhỏ trong không gian. Thiệu Vân An ra ngoài đưa Hổ ca vào bảo vệ bọn nhỏ, sau đó đưa Vương Thạch Tỉnh ra ngoài. Vừa bước ra, Vương Thạch Tỉnh liền nói. "Tức phụ, điều kiện trong quân doanh còn quá kém." Trước kia không cảm thấy, bây giờ xem lại, thật sự quá tệ."

Thiệu Vân An nắm tay hắn. "Sẽ không sao đâu. Đợi dê với gà giao tới, đủ để cho các binh sĩ ăn mấy ngày canh dê, canh gà. Ngày mai chúng ta vào thành đi dạo."

Quốc công phủ nhiều tiền đến mấy, đứng trước mấy chục vạn đại quân chỉ như muối bỏ biển, một cá nhân rất khó chống đỡ cho cả một quân đội quốc gia. Xét tới cùng, muốn cải thiệu điều kiện quân đội chỉ có thể dựa vào quốc khố, dựa vào Vĩnh Minh Đế. Nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng có thể làm được rất nhiều điều.

Hai phu phu ở trong lều thảo luận xem nên phát triển loại quân bị nào. Áo giáp, vũ khí, lều trại chuyên dụng cho quân đội, y tế, quân cụ...thiệu vân an không phải là người đam mê quân đội, nhưng với xã hội hiện đại bùng nổ công nghệ thông tin mà nói, các loại tin tức về lĩnh vực này có rất nhiều, ngay cả việc xem phim cũng có thể học được rất nhiều tri thức liên quan tới quân sự. Trước tiên, hai người liệt kê ra các lĩnh vực có thể cải thiện, sau đó chọn lựa các lĩnh vực dễ thực hiện nhất.

Hai người đang thương lượng, giọng nói của Đới Mạo từ bên ngoài vọng vào. "Quốc công, chính quân."

Thiệu Vân An ngẩng đầu, nhanh chóng tiến vào không gian, lúc đi ra còn mang theo Hổ ca cùng hai oa nhi. Vương Thạch Tỉnh bước ra ngoài lều. "Đới tướng quân."

"Quốc công." Một người đứng bên cạnh Đới Mạo lên tiếng hành lễ.

"Tào quân sư." Vương Thạch Tỉnh đáp lễ.

Chương 228

Sáng sớm Đới Mạo vừa mới nhắc tới Tào quân sư, hiện giờ tào tháo đã tới đây. Vương Thạch Tỉnh nhìn Đới Mạo, chẳng lẽ là vì Vương Chi Tùng? Hắn vén rèm, Đới Mạo và Tào quân sư hành lễ xong thì tiến vào.

"Vương Thiệu chính quân."

"Đới tướng quân, Tào quân sư, chào buổi sáng."

Hổ ca nâng mí mắt, an tĩnh nằm trên giường, cái bụng mềm mại che chở tiểu thái tử và tiểu Hành Dực đang ngủ say. Thấy Thiệu Vân An muốn đi pha trà, Tào quân sư lập tức nói. "Không dám làm phiền chính quân. Kẻ hèn tiến vào là có việc muốn cầu."

Tào quân sư là thân tín của Đại Minh Vinh, nhưng trong quân doanh không có chức quan quân sư chính thức, cho nên y càng phải thận trọng hơn Đới Mạo khi đối mặt với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Lúc y nói lời này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An rất kinh ngạc, chuyện gì đã khiến Tào quân sư phải tới "cầu"? Vương Thạch Tỉnh lập tức hỏi. "Không biết Tào quân sư có chuyện gì?"

Tào quân sư đầu tiên chắp tay thi lễ, sau đó giải thích ý định của mình. Hóa ra thứ Tào quân sư cầu không phải là "sự", mà là "người."

Tưởng Mạt Hi, Vương Thanh và Ni tử đi dạo quanh doanh trại, lúc đi ngang qua trại thủ công, Thạch Cường không có ý định dẫn bọn nhỏ vào bên trong tham quan. Vương Thanh và Ni tử thì không sao, nhưng Tưởng Mạt Hi không rời đi. Tưởng Mạt Hi là phường chủ tư vụ phường, chỉ liếc mắt một cái liền biết nơi này là gì. Trại thủ công không phải là nơi bí mật gì trong Dực Hổ quân, hơn nữa chỉ là một bộ phận nhỏ, bộ phận chính đặt ở trong thành. Thạch Cường không dẫn bọn nhỏ vào trại là vì bên trong chỉ có phụ binh thấp hèn, thợ thủ công, tạp dịch, rất bẩn thỉu và lộn xộn, sao có thể đưa ba vị tiểu quý nhân đi vào.

Tuy nhiên, Tưởng Mạt Hi vừa nhấc chân đã bước vào trong, không thèm hỏi liệu có thể vào được hay không. Vương Thanh và Ni tử nghe lời đại ca cứ như thiên lôi sai đâu đánh đó, hai đứa nhỏ vào theo. Ba vị tiểu quý nhân bước vào, trại thủ công nháy mắt rối loạn. Đô úy trại thủ công vội vàng chạy tới chào hỏi, nhưng Tưởng Mạt Hi không thèm nhìn đối phương, đi thẳng vào chỗ đội ngũ thủ công đang bận rộn. Đô úy sắc mặt khó coi, nhưng không dám phát tác.

Vương Thanh và Ni tử không ngại dơ, chủ yếu là tò mò, nhưng Tưởng Mạt Hi thì bất đồng, sau khi xem xét trại thủ công một vòng, Tưởng Mạt Hi yêu cầu Thạch Cường dẫn Vương Thanh và Ni tử ra ngoài, nhóc muốn ở lại. Vương Thanh và Ni không chịu rời đi, Tưởng Mạt Hi không nói nhiều, cuốn tay áo, sai người đi lấy giấy bút.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không biết Tưởng Mạt Hi đã học được những tri thức gì, nhưng việc tư vụ phường thành công chế tạo thuốc súng, kiếm saber, trường đao, nỏ nhẹ, nỏ hạng nặng, nỏ liên hoàn, rất nhiều "vũ khí tiên tiến" là sự thật. Đây là bí mật không thể tiết lộ, nhưng không thể gạt nổi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh không tham gia vào các sự vụ của tư vụ phường, toàn bộ do Tưởng Mạt Hi và Đại lão tướng quân phụ trách. Phường chủ tư vụ phường tự mình chỉ đạo, kết quả, có thể tượng tượng được.

Sau khi Tưởng Mạt Hi vẽ ra phác thảo chủy thủ, Đô Uy vốn còn bất mãn không còn dám ôm tâm tư đó nữa, vội vàng phái người tới bẩm báo đại soái, nhưng đại soái đã chạy, thiếu soái lại tới Dạ Lệ quan, người có thể làm chủ tạm thời chỉ có Tào quân sư. Tào quân sư nhận được tin lập tức tới trại thủ công, sau đó lập tức hạ lệnh cho thợ thủ công vào trại, không cho phép ra ngoài, còn y thì chạy tới đây "mượn người."

"Quốc công, kẻ hèn khẩn cầu quốc công chấp thuận cho Tưởng thiếu gia chỉ điểm vài điều cho trại thủ công." Tào quân sư hành đại lễ. Khi Tào quân sư tới thì Đới Mạo đã biết mục đích của y. Tất nhiên, y cũng hiểu Tưởng Mạt Hi có ý nghĩa như thế nào đối với Dực Hổ quân. Đợi Tào quân sư nói xong, Đới Mạo lập tức lên tiếng. "Quốc công, chính quân, Tưởng thiếu gia tuổi trẻ tài cao, Dực Hổ quân rất cần nhân tài, Tưởng thiếu gia chỉ cần đi qua chỉ điểm một vài cái là được."

Vương Thạch Tỉnh vung tay ý bảo Đới Mạo đừng nóng lòng, nói. "Hi nhi nguyện ý tới trại thủ công, bổn công tùy ý hắn. Chỉ là việc này không nên lộ ra, Hi nhi là thần đồng, hoàng thượng cực kỳ coi trọng hắn, an toàn của hắn không thể xảy ra sơ xuất."

Tào quân sư cùng Đới Mạo lập tức kích động. Đới Mạo vỗ ngực cam đoan. "Mạt tướng lấy tính mạng đảm bảo an toàn cho Tưởng thiếu gia! Quốc công, chính quân đại nghĩa, xin nhận của mạt tướng một bái!"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng đưa tay ngăn cản, nói. "Không dối gạt tướng quân, bổn công cũng rất tò mò về trại thủ công, không biết có thể tới xem hay không?"

"Mạt tướng cầu còn không được!"

Đới Mạo nói gió chính là bão, mang Vương Thạch Tỉnh đi, Tào quân sư cũng đi theo. Thiệu Vân An mỉm cười hài lòng, thời gian thực sự trùng hợp, ngay vừa lúc Tỉnh ca muốn cải thiện tình hình trong quân doanh, Tào quân sư đã đưa trại thủ công tới. Có rất nhiều thợ thủ công toàn diện trong trại, có Hi nhi, nói không chừng, Tỉnh ca thực sự có thể đạt được những điều mong muốn.

Loại chuyện này, Thiệu Vân An đành bất lực, nhờ Hổ ca ra ngoài canh giữ, Thiệu Vân An vào không gian, đi phân loại mấy quyển sách mà Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi có thể sử dụng.

Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi vừa đi là tới tối mới trở về. Vương Thanh không thấy bóng dáng, chỉ có Ni tử trở về ăn cơm trưa. Thiệu Vân An làm xong cơm trưa, nhờ người đưa tới trại thủ công cho ba phụ tử, hắn còn đặc biệt làm một nồi canh thịt thái lát bự, thêm đồ ăn cho nhóm thợ thủ công.

Dực Hổ quân trên dưới đều kính trọng phu phu Trung Dũng công, chỉ có Vương Thiệu chính quân mới tự tay nấu ăn cho bọn họ. Vương Thạch Tỉnh không rảnh tìm bằng hữu cũ trò chuyện, cùng Tưởng Mạt Hi lao đầu vào trại thủ công. Mặc dù Vương Thanh không hiểu kỹ thuật cho lắm, nhưng vẫn ở lại trại thủ công để học tập. Đối với người đọc sách mà nói, địa vị thợ thủ công rất thấp. Vương Thanh thân là thế tử Trung Dũng công phủ mà có quyết tâm học tập, điều này khiến mọi người có thêm nhiều hảo cảm.

Buổi tối, Vương Thạch Tỉnh, Tưởng Mạt Hi cùng Vương Thanh trở về, ngồi ăn không thèm ngẩng đầu, ăn xong lập tức yêu cầu tiến vào không gian. Thiệu Vân An đã sớm kéo mành cửa, tỏ ý muốn được nghỉ ngơi sớm, đưa mọi người (hổ) vào không gian, một mình hắn ở lại bên ngoài, đợi sáng hôm sau hắn sẽ đón mọi người ra. Có Vương Thạch Tỉnh trong không gian, không cần lo không có ai chăm sóc tiểu thái tử và tiểu Hành Dực.

Đại soái tiếp tục "mất tích", Thiệu Vân An và Ni tử biến thành người nhàn nhã nhất. Thạch Cường biến thành bảo mẫu, mỗi ngày mang Ni tử dạo chơi khắp quân doanh, mang bé đi cưỡi ngựa. Thạch Cường không hề cảm thấy bất hạnh chút nào, ngược lại y khá vui vẻ. Không nói tới việc Ni tử vô cùng ngoan ngoãn, bé còn sẵn lòng chia sẻ đồ ăn vặt trong túi cho y nữa. Không có hai ca ca bên cạnh, Ni tử không hề buồn, bé ngoan ngoãn giúp cha nhỏ chăm sóc hai đệ đệ, giúp cha nhỏ nấu cơm, còn phải luyện cầm, học bài, làm bài tập, rất là nhiều việc.

Bảy ngày sau, đại soái mất tích Đại Minh Vinh trở về, hốc mắt sâu hoắm, bộ râu xồm xoàm dưới cằm lâu ngày chưa được cạo, sắc mặt đói ăn không biết bao nhiêu bữa, bộ dáng kia khiến đám binh sĩ suýt chút nữa bị dọa chết. Tuy nhiên, ánh mắt Đại Minh Vinh lại tỏa sáng hơn bao giờ hết, trở về lập tức đi tìm nhi tử. Sau khi hai phụ tử lẩm nhà lẩm nhẩm một hồi, Đại Minh Vinh gọi thân vệ của mình tới, đưa cho y một chiếc hộp gỗ có khóa, yêu cầu y dùng tốc độ nhanh nhất giao tới tận tay đại tướng quân Đại Minh Quân ở Dạ Lệ quan.

Đới Mạo cùng vài vị tướng lĩnh cao cấp đang chờ gặp tướng quân. Bởi vì tướng quân không có mặt, cho nên quân nhu đưa tới lần này vẫn còn duy trì nguyên dạng, không có ai dám động. Những vũ khí bí mật mà Đại Chiến Kiêu mang về lần trước được cất giữ ở nơi an toàn, chỉ có Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu biết. Lần này, Đại Minh Vinh giữ lại vài vị tướng lĩnh đã gắn bó với ông nhiều năm, đóng cửa mở họp kín.

Một ngày này, Thiệu Vân An không hề nhìn thấy mặt phụ soái, Đới Mạo cùng các tướng lĩnh khác. Đêm khuya, Đới Mạo dẫn đầu một trăm lính tinh nhuệ rời khỏi doanh trại, kéo ba mươi cỗ xe ngựa rời khỏi quân doanh, chẳng biết đi đâu. Hôm sau, Vương Thạch Tỉnh cầu kiến Đại Minh Vinh, nhạc phụ cũng nữ tế đóng cửa trao đổi kín cả ngày. Sau đó, Đại Minh Vinh lại tổ chức một cuộc họp kín khác với các tướng lĩnh. Đợi Đại Chiến Kiêu trở về từ Dạ Lệ quan, Đại Minh Vinh ra lệnh tất cả đội quân, bao gồm quân tiên phong tham gia thi đấu toàn quân, chọn ra một nghìn người ưu tú nhất, thành lập một tiểu đội đặc chủng do Đại Chiến Kiêu thống lĩnh. Đội quân tiên phong tạm thời giao cho phó quan của Đại Chiến Kiêu, ca ca của Thạch Cường là Thạch Tráng chỉ huy.

Tiểu đội đặc chủng thành lập xong, Đại Chiến Kiêu thống lĩnh tiểu đội rời khỏi doanh trại Dực Hổ quân. Vương Thạch Tỉnh đi cùng đội quân. Đồng thời, một tài liệu bí mật về đội hình và kế hoạch huấn luyện của tiểu đội đặc chủng cũng được gửi tới Dạ Lệ quan. Đại tướng quân Đại Minh Quân dùng phương pháp tương tự chọn ra một nghìn người từ trong Phi Ưng quân, thành lập tiểu đội đặc chủng do đường ca của Đại Chiến Kiêu và Thiệu Vân An, trưởng tử của Đại Minh Quân là Đại Chiến Lệ thống soái.

Tại kinh thành, mật tín khẩn cấp từ biên quan đều được chuyển tới Đông Lâm Điện, trên án thư của Vĩnh Minh Đế. Mỗi lần xem xong, tâm trạng Vĩnh Minh Đế có thể sảng khoái tới mấy ngày. Lúc này, trời sắp tối, Hổ Hành quan cấp tấu, Vĩnh Minh Đế đang dùng bữa với quân hậu không kịp lau miệng, vội vàng đứng dậy tới Đông Lâm điện. Một lát sau, thái giám đi tới Cảnh U cung, hoàng thượng mời quân hậu mau đi qua.

Ngay khi quân hậu bước vào Đông Lâm điện đã nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Vĩnh Minh Đế. "Tề Du, đến đây xem, Phiêu kỵ tướng quân tặng cho trẫm một phần đại lễ!"

Vĩnh Minh Đế cao hứng gọi tên quân hậu, quân hậu bước nhanh tới. "Lễ gì khiến hoàng thượng vui mừng như vậy?"

Vĩnh Minh Đế dùng hai tay cầm lấy một cây gậy có độ dày khác nhau, đưa cho quân hậu. "Mau xem."

Quân hậu nhận đồ vật, nghi ngờ hỏi. "Đây là cái gì?" Cây sáo ư? Rõ ràng là không giống.

"Xem cái này nè." Vĩnh Minh Đế chạm tay vào cây gậy, chỉ chỗ cần xem cho quân hậu. Quận hậu cầm cây gậy giơ lên, vẻ mặt khó hiểu, cây gậy thì có gì đẹp chứ?

Vĩnh Minh Đế chậm rãi xoay phần dưới của cây gậy, ánh mắt quân hậu vốn mờ mịt nháy mắt trở nên rõ ràng, sau đó, hắn nặng nề kinh hô một tiếng, quay đầu. "Hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế nở nụ cười tự mãn, quân hậu kéo tay Vĩnh Minh Đế ra, làm động tác nhắm, học theo cách xoay tròn của Vĩnh Minh Đế vừa nãy. Sau khi hiểu rõ ý nghĩa của thứ này, hắn không nén nổi kích động, chạy tới bên cửa sổ, đẩy mạnh cửa sổ rồi giơ "gậy" lên. Vĩnh Minh Đế đi tới phía sau quân hậu, vòng tay qua eo hắn, ghé vào tai hắn, nói. "Tề Du, ngươi có nhìn thấy tường thành cung điện không?"

Quân hậu kích động không nói nên lời, không biết mấy cây đuốc hắn nhìn thấy có phải tường thành hay không, nhưng đảm bảo là có thể nhìn xa!

Buông tay, quân hậu quay đầu, người từng lãnh binh đánh giặc đương nhiên lập tức minh bạch thứ này có bao nhiêu quan trọng.

"Hoàng thượng! Cái này, cái này!"

"Tề Du, đừng kích động, đừng kích động." Vĩnh Minh Đế sẽ không nói cho quân hậu biết vừa nãy hắn kích động tới mức nào, tùy ý cười nói. "Trẫm biết ngươi nghĩ tới cái gì. Ha ha, không ngờ phu phu Trung Dũng công tới biên quan còn có thể mang đến cho trẫm kinh hỉ cỡ này!" Hạ giọng, Vĩnh Minh Đế thì thào. "Đây là vật phẩm do Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi nghiên cứu ra, gọi là thiên lý nhãn. Vương Thạch Tỉnh thượng tấu, hắn muốn ở lại Hổ Hành quan thêm một đoạn thời gian, trẫm, chuẩn."

Hai chữ cuối cùng, Vĩnh Minh Đế có chút lo lắng nói. Vương Thạch Tỉnh ở biên quan càng lâu, có nghĩa là thái tử sẽ càng về trễ. Vĩnh Minh Đế rất nhớ thái tử, nhưng so với một số chuyện, việc thái tử hồi kinh trễ hay không không quan trọng.

Quân hậu lắc đầu. "Hoàng thượng, nhiều năm như vậy ngài vẫn không hiểu thần sao? Cho dù thái tử ở Hồ Hành quan năm năm, mười năm, chỉ cần là có lợi cho Đại Yến, thần sẽ không nói hai lời!"

Vĩnh Minh Đế ôm chặt quân hậu, ôm chặt ái nhân duy nhất trên đời này. "Ta biết Tề Du có thể lý giải. Tề Du, trẫm, thật cao hứng, thật cao hứng."

"Hoàng thượng..."

Hai người ôm chặt lấy nhau.

Năm ngày sau, Ngự sử đài ngự sử thượng tấu lên hoàng thượng, bờ đê Giang Nam bị sụp, nước sông tràn vào một thôn trang phụ cận, không gây tổn thất gì lớn. Ngự sử bẩm tấu nói, Công Bộ xây dựng đê thất trách. Vĩnh Minh Đế xưa nay chưa từng điều tra rõ Công Bộ, nhưng trong vòng mười ngày, hơn một chục quan viên, bao gồm cả Công Bộ Thượng Thư và Thị Lang đều bị giáng chức, cắt chức.

Nguyên Lễ bộ thị lang Khang Thụy chuyển sang Công bộ, đảm nhận vị trí Công bộ thượng thư.

Cứ như vậy, sau lần thanh trừng này, một nhóm tân tiến sĩ thông qua tiến cử, tuyển chọn, tiến vào Công bộ, bổ khuyết chỗ trống cho các quan viên Công bộ. Vĩnh Minh Đế khẩn cấp bổ nhiệm tri phủ Sắc Nam phủ Tưởng Khang Ninh thành Hộ bộ thượng thư, đích trưởng tử của Lỗ quốc công là Túc Cẩn An đảm nhiệm chức vụ tri phủ Sắc Nam phủ, nguyên Hộ bộ thượng thư điều tới Nội các. Sau khi tất cả các quan viên nhận chức, Vĩnh Minh Đế triệu kiến Công bộ thượng thư, Binh bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư. Hộ hộ xuất bạc, Binh bộ hợp tác, Công bộ thượng thư nhận một đống bản vẽ lớn bé trong tay Vĩnh Minh Đế, yêu cầu trong thời gian sớm nhất chế tạo thành thành phẩm theo như bản vẽ.

Cuối tháng bảy, Hồ Cáp Nhĩ quốc kịch liệt yêu cầu Đại Minh Vinh làm theo hiệp định, trao đổi Kha Thấm Vương. Giữa tháng tám, Vương Thạch Tỉnh lấy thân phận Trung Dũng công, trao đổi Kha Thấm Vương tại một nơi cách Hổ Hành quan hai mươi dặm. Hồ quốc trả ba nghìn tấm da dê, da bò; các loại gia súc như bò, ngựa dê, tổng cộng là năm nghìn, bạc trắng hai trăm vạn lượng, và vô số đặc sản khác của Hồ quốc để đổi lấy Kha Thấm Vương.

Cũng giữa tháng tám, Hồ Cáp Nhĩ quốc hướng Yến quốc xuất binh. Cùng tháng đó, Ô Chân công chúa thống lĩnh năm vạn dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn tới chi viện Hổ Hành quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro