III-C13-C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 Gấu Nhỏ Nuôi Gia Đình

Tiếng gầm rú hung hãn mà cuồng bạo vang vọng cánh đồng tuyết, đây là ma thú cấp bậc tương đối cao đang săn thú. Những ma thú nhỏ yếu cấp bậc không cao nghe thanh âm này đều trốn tránh, lũ dã thú càng bị dọa đến một đường chạy như điên trốn đi.

Thực nhanh chung quanh một mảnh cũng chỉ dư lại ma thú thật lớn cùng một ma thú khác có đuôi dài, bị cắn đứt một đoạn thân thể.

Muri theo thanh âm tìm tới, trên đường vượt qua những dã thú sợ hãi chạy như điên, cũng không săn bắt chúng nó.

Hắn đi vào gần chiến trường của hai ma thú đó, ma thú lông dài sừng dài đang gặm ăn một thân thể ma thú khác, hưởng dụng chiến lợi phẩm của mình.

Con ma thú lông dài sừng dài này có da lông tuyết trắng -- sinh sống ở vùng địa cực, đại bộ phận ma thú và dã thú bình thường đều có lông hoặc là lân giáp và da màu trắng, bởi vì chỉ có màu sắc như vậy mới có thể càng dễ che dấu chính mình, ở vùng địa cực sinh tồn tiếp.

Muri cũng có một thân lông tóc tuyết trắng, nhưng hắn càng nguyện ý mặc quần áo, làm tồn tại dễ thấy nhất trên tuyết, bởi vì hắn hoàn toàn không sợ bị các ma thú coi như con mồi, toàn bộ ma thú và dã thú có gan tới săn hắn, cuối cùng đều sẽ trở thành đồ ăn trong miệng hắn.

Nhận thấy hơi thở bất thiện trên người hắn, con ma thú kia đã cảnh giác mà nhìn sang, hơn nữa phát ra tiếng gầm rú uy hiếp đe dọa. Muri đối với ma thú so với mình cao hơn một mảng lớn này cũng không chút nào sợ hãi, thẳng tắp vọt qua.

Hắn nhìn trúng loại ma thú có da lông dài lại dày này, mất hai ngày mới tìm được một con như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua nó.

Nói như vậy, ma thú hình thể càng cao lớn thì càng lợi hại, nhưng mà, ma thú đẳng cấp cao cùng ma thú cấp thấp khác biệt thật lớn, loại chênh lệch này không liên quan đến hình thể cao lớn.

Ma thú đẳng cấp cao có được thân thể cường hãn, còn có trí tuệ cùng tư tưởng giống nhân loại, nhưng số lượng bọn nó thưa thớt, hơn nữa phần lớn sinh sống ở chỗ sâu nhất vùng địa cực, nơi nhân loại không thể tìm kiếm.

Càng là ma thú bên ngoài, thì trí lực càng rất thấp, giống như ma thú lông dài này chỉ ở cấp trung đẳng, tuy rằng lực lượng kinh người, trí lực lại không cao. Còn ma thú bên ngoài nhất, trên cơ bản đều giống dã thú.

Muri từ rất sớm đã biết mình là hỗn huyết của ma thú và người, ông nội nhặt được hắn nói cho hắn, hắn có thể là hậu đại của ma thú cấp bậc tối cao nào đó ở chỗ sâu trong vùng địa cực, cho nên lúc trước cho dù hắn vẫn là con non, cũng có thể ở chỗ này săn ma thú nuôi lớn chính mình.

Hiện tại, hắn sắp đi vào thành niên, nơi này đã sớm không còn ma thú có thể uy hiếp đến hắn.

Ma thú lông dài cũng cảm giác được nguy cơ, một bên hư trương thanh thế mà hống giận đe dọa, một bên xoay người muốn chạy trốn, thậm chí không tiếc ném xuống chiến lợi phẩm mình khổ chiến mới bắt được.

Nếu đối phương cũng là vì đồ ăn, như vậy nó từ bỏ đồ ăn là có thể cứu được một mạng, đáng tiếc, Muri là vì da lông nó mà đến.

Tốc độ của Muri ở trên nền tuyết so với ở bên ngoài càng nhanh hơn, hắn giống một cái bóng, nhoáng cái liền tới phía sau lưng ma thú lông dài, túm lấy lông của nó mà leo lên trên người.

Hắn muốn bộ da lông hoàn chỉnh, cho nên không công kích thân thể nó, chớp nhoáng dẫm lên đỉnh đầu của nó, túm chặt cái sừng nhọn sắc bén, coi là điểm tựa để công kích hai bên mắt.

Ma thú lông dài có mí mắt thật dày không thể ngăn cản hắn công kích, dưới thống khổ đột nhiên lắc mạnh đầu, muốn ném hắn xuống. Muri nương sừng nhọn trên người nó, đong đưa thân thể, dẫm lên cái miệng to nhảy lên trên vai nó.

Hai lỗ tai bị che dấu ở dưới lớp lông dày cũng là nhược điểm thứ nhất của nó, Muri rút ra vũ khí gai nhọn của mình cấm thật mạnh vào sâu trong lỗ tai ma thú, trực tiếp đâm vào đầu nó --

Sau một lúc lâu, Muri nhảy xuống từ trên người con ma thú thật lớn. Vùng tuyết bị tàn sát bừa bãi thoáng chốc bắn ra một mảnh huyết sắc.

Hắn từ trên mặt đất sờ soạng một nắm tuyết xoa xoa ở trên gai nhọn của mình, lau sạch bẩn rồi thả lại bên hông, nhìn tòa núi thịt lông lá thật dày này phát sầu trong chốc lát.

Trước nay hắn giết ma thú, bình thường chỉ lấy đi một phần thịt trên người ma thú, đủ cho chính hắn ăn là được, bởi vì hắn lười xử lý bộ phận khác. Còn lại ném tại chỗ mặc kệ, thực nhanh sẽ bị các con vật khác chia nhau ăn hết.

Đồ ăn hắn ném xuống nuôi sống không biết bao nhiêu động vật nhỏ yếu chuyên nhặt đồ thừa.

Nhưng hiện tại nhà hắn có một nhân loại, cô cần da lông ấm áp chống lạnh, trừ cái này ra cũng cần đồ ăn, cho nên thịt cũng phải mang về, cuối cùng cô còn cần đống lửa luôn cháy ở bên trong hải đăng.

Vùng địa cực không có cây cối có thể đốt, chỉ có chút da lông dã thú và xương cốt ma thú có thể sử dụng làm nhiên liệu, xương cốt ma thú để một lúc sau sẽ tràn ra lớp dầu trơn thật dày, có thể đốt một thời gian rất dài.

Bản thân Muri không sợ lạnh, trừ nướng thịt cũng không thường xuyên đốt lửa. Nhân loại thực sự cần ấm áp trong nhà, không có lửa không được, vậy đồng thời cũng cần rất nhiều xương cốt ma thú. Cho nên xương cốt cũng phải mang về.

Nhìn tới nhìn lại, ma thú lớn như vậy chỉ có thể mang về toàn bộ. Muri bê thi thể ma thú trở về, ở trên mặt tuyết dẫm ra một cái lại một cái hố sâu, trên khuôn mặt gấu đáng yêu ngọt ngào tràn ngập ổn trọng.

Hắn đã là một con gấu phải gánh vác trọng trách nuôi gia đình, không thể lại lười biếng giống như trước nữa.

*

Mellie từ bên đống lửa đứng lên, cô khoác một miếng da lông, trên chân dùng mảnh da lông nhỏ làm đôi giày đơn sơ. Vòng quanh đống lửa vài vòng, cô nhìn cửa chính ngọn hải đăng, trong lòng có chút nôn nóng.

Muri đã đi ra ngoài thật lâu, còn chưa trở về. Nhìn ánh sáng trên đỉnh cửa sổ chiếu vào vách tường dần dần biến mất, cô liền nhịn không được lo lắng.

Bên ngoài gió tuyết rất lớn, chỉ mở cửa đi xem một cái, cả người cô đều sắp đông lạnh. Mới đến nơi này hai ngày, cô còn chưa thích ứng rét lạnh cực hạn, chỉ có thể tạm thời tránh ở hải đăng, ngồi bên đống lửa giữ cho thân thể ấm áp.

Lấy cung của mình, thử luyện tập ở bên đống lửa trong chốc lát, cảm giác thân thể thoáng nóng lên. Cô bọc kỹ lớp da, dẫm lên cầu thang hẹp cố định ở trên vách tường hải đăng

Cầu thang nho nhỏ xoay tròn hướng lên trên, cô đỡ lan can và vách đá lạnh băng, từng bước một dịch lên trên. Bò đến một nửa cúi đầu nhìn, tức khắc cảm thấy mình như là một mảnh vải bị đóng ở trên vách tường, lắc lư ở giữa không trung. Cô không cúi đầu nhìn nữa, chuyên tâm bò lên trên, thật vất và bò tới tầng cao nhất, trước mắt chợt sáng ngời, còn có một cổ hơi thở gió tuyết tươi mát lạnh bằng nghênh diện đánh tới.

Trên tầng cao nhất là một cái mái cao nho nhỏ, trên vách có cửa sổ. Dùng một loại vật liệu trong suốt khảm ra cửa sổ, có thể nhìn được cảnh tượng bên ngoài.

Có một cửa sổ vỡ một miếng, gió tuyết chính là từ nơi đó thổi vào. Mellie cảm giác gió tuyết này mang đi nhiệt độ trên người mình, vội vàng tùy tay nhặt mấy thứ che lại chỗ vỡ, lại ghé sát vào cửa sổ hoàn hảo, lau lau bụi dính bên trên, từ nơi đó nhìn ra bên ngoài.

Trong nháy mắt cô bị cảnh tượng mình nhìn thấy chấn động, không phát ra nổi bất kì thanh âm nào.

Trước nay cô chưa từng thấy cánh đồng tuyết như vậy, bao la sạch sẽ, trắng xoá một mảnh, dường như mọi sắc thái trong trời đất đều bị cướp đi, thế giới chỉ còn lại một màu sắc này.

Nơi xa sông băng bởi vì sắc trời mà không nhìn thấy rõ ràng, chỉ có hình dáng mơ hồ, giống như chính là cuối trời.

Không nhìn bao lâu, thực nhanh cô phát hiện cách đó không xa trên tuyết có cái gì đang di động, một cục màu trắng. Lại nhìn xem, cô mới phát hiện phía dưới cục màu trắng là Muri, hắn mang theo một con mồi rất lớn trở về.

*

Hải đăng sừng sững ở trên cánh đồng tuyết, như là một chiếc thuyền nhỏ cô độc. Muri xa xa nhìn thấy, trong lòng có loại phấn chấn không rõ, khiêng một con ma thú thật lớn lần thứ hai nhanh bước chân hơn, có chút gấp không chờ nổi muốn trở về.

Hắn trước kia chưa từng có loại cảm giác này.

Hắn cũng không rõ đây là loại cảm giác thế nào, chỉ nghĩ đến Mellie nhìn thấy hắn mang theo con mồi trở về sẽ cao hứng, hắn cũng cảm thấy cao hứng lên.

Ném con mồi ở cạnh cửa, Muri đẩy cửa chính đi vào. Liếc mắt một cái là có thể nhìn hết hải đăng mà không thấy bóng dáng Mellie, chỉ có ngọn lửa màu cam bị gió tuyết thổi đến lay động, trên vách tường hải đăng, bóng dáng bốn phương tám hướng đều bắt đầu lay động.

Không đợi Muri tìm kiếm khắp nơi, đỉnh đầu truyền đến một thanh âm.

"Muri, tôi ở chỗ này."

Hắn ngẩng đầu lên thấy phía trên đỉnh cao nhất hải đăng, Mellie từ khe hở vươn đầu.

Muri đi đến trước cầu thang hẹp, thử chen lên trên, lên hai ba bậc, hắn đã bị kẹt ở giữa lan can và vách đá.

Hơi chán nản tự giải cứu mình ra, hắn đứng ở phía dưới cầu thang nhìn hướng lên, nhìn thấy Mellie bước chân bay nhanh theo cầu thang hẹp chạy xuống.

Cầu thang chênh vênh làm cô trong nhất thời có chút không vững bước chân, đi đến bậc dưới cùng, cơ hồ là chạy như bay nhào vào trong lòng ngực Muri. Muri không để chút bốc đồng này vào trong mắt, thuận tay đón được cô, ôm cô đi tới bên đống lửa.

Bởi vì Mellie không thể chịu đựng được rét lạnh, hai ngày này đại bộ phận thời gian đều được Muri ôm vào trong ngực sưởi ấm, hai bọn họ đã quen tiếp xúc như vậy, Muri cũng không còn bất động lại xù lông nữa.

"Ta tìm được một con ma thú lông dài, da lông nó rất dày, lột xuống có thể làm quần áo." Muri nói chiến tích của mình hôm nay, ngữ khí phi dương, mang theo kiêu ngạo chọc người trìu mến.

Mellie nghe thấy ngữ khí hắn như vậy liền muốn khen hắn.

Muri được khen đến bay lên, cố nín cười, làm một con gấu trầm ổn không màng hơn thua, chỉ dùng bước chân nhẹ nhàng lại nhiệt huyết chạy ra bên ngoài đi xử lý thi thể ma thú.

Mellie từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, thấy gấu nhỏ lột da ma thú lông dài, đang ở trên tuyết cọ xát da lông, xử lý máu thịt còn sót lại.

Hắn đối với một mảng da lông màu trắng rất lớn kia hết xoa lại ném, giống như là đang lăn lộn vui vẻ trên mặt tuyết.

Mellie: "...." hắn chơi thật là cao hứng a.

Một lát sau, hắn kéo tấm da cùng một khối thịt to đã cắt, nện bước trầm ổn trở lại.

Thịt là bữa tối, da lông còn cần tiếp tục xử lý. Mellie chuẩn bị nướng thịt, một bên nhìn Muri móc ra tro cốt ma thú phía dưới hố lửa để đun tuyết, lần lượt dội vào trên tấm da để làm mềm.

Hai bàn tay to ẩn da lông nhanh chóng chà sát, bộ dáng hết sức chuyên chú, chỉ có lỗ tai tròn trên đầu ngẫu nhiên sẽ động đậy.

Mellie nhìn hắn, nhìn nhìn, trên mặt liền tràn đầy ý cười.

Muri trong lúc vô tình ngẩng đầu, thấy cô đầy mặt tươi cười, nghi hoặc hỏi: "Vì sao cô luôn nhìn ta cười?"

A, bởi vì gấu nhỏ chà tấm da quá đáng yêu rồi.

Melie: ".... Cậu thật giỏi, tấm da này khẳng định thực thoải mái."

Muri lập tức tin, cảm thấy cô đang hâm mộ sức lực của mình, "Đây là cho cô, yên tâm, ta sẽ giúp cô xử lý cẩn thận."

Mellie cười gật đầu, nỗ lực không cười ra tiếng.

Ban đêm, đống lửa chậm rãi tắt dần, Muri mở ra tứ chi nằm ngửa ở bên đống lửa hô hô ngủ say, Mellie nằm ở trên người hắn, đắp một khối da lông cũ. Cả người cô đều cuộn tròn trong tấm da, nằm ở trong lòng ngực ấm áp nhất, chỉ lộ ra một mái tóc đỏ.

Ngủ ngủ, Muri bỗng nhiên xoay người một cái, Mellie mơ mơ màng màng rơi xuống, ôm da lông nằm bên người hắn tiếp tục ngủ. Nhưng dưới thân một tầng da lông hơi mỏng dán xuống đất, vẫn có chút lạnh, cô ngủ không ngon lắm.

Muri tỉnh lại, nhìn cô co ở một bên, thuận tay nhấc cô lên lại thả vào trong lòng ngực, tiếp tục nằm ngủ.

Mellie nửa mộng nửa tỉnh cảm thấy phía dưới mình là lồng ngực ấm áp lại có tiếng tim đập phập phồng quy luật, cả người đều giãn ra, ngủ càng thêm thơm ngọt.

14 Áo Choàng Và Quần Áo

Tấm da dày làm mềm xong được đặt ở một góc hải đăng, Mellie nỗ lực dùng dao cắt ra, chia tấm da lớn thành từng miếng, dùng để làm nệm, còn chuẩn bị làm quần áo giày.

May quần áo đối với cô mà nói là việc rất đơn giản, hết thảy vấn đề trong sinh hoạt đều không làm khó được cô, nhưng công cụ thiếu khuyết, nên cô chỉ có thể làm được thực đơn sơ -- bất quá "đơn sơ" này đối với hiểu biết của Muri đã thuộc về tinh xảo.

Hắn còn mặc quần áo lúc trước bị bọn kỵ sĩ thánh đường chém ra rất nhiều vết rách, Mellie thoáng thích ứng rét lạnh vùng địa cực liền nghĩ cách vá cho hắn, đáng tiếc bộ áo choàng từng được hắn khoe khoang đã thật sự rách nát không thành hình, lại mất một miếng to, đã không vá lại được.

"Ta lại bắt một ma thú động băng là có áo choàng mới." Muri nghĩ thầm, lúc trước cô cũng thực thích cái áo choàng đó, lần này phải bắt hai con ma thú động băng, làm hai cái áo choàng, hắn một cái, cô một cái.

Nghĩ vậy, hắn liền có chút ảo não lúc trước sao không bắt thêm mấy con ma thú động bằng.

Ma thú động băng không khó giết, nhưng tìm và bắt nó đều thực phiền toái. Chúng nó hàng năm sống dưới lớp băng, cách lớp băng thật dày cũng có thể nghe được tiếng đi lại trên mặt tuyết, vừa có động tĩnh liền chạy trốn ra xa, rất ít khi chui ra từ trong động băng, ở trong nước lại linh hoạt, dù nhảy vào trong nước cũng không đuổi kịp.

Con lần trước hắn bắt kia thật sự gian nan, khi đó tuổi hắn còn không lớn, đối diện ma thú khác thì tò mò, gặp ma thú gì chưa thấy đều muốn đè lại nhìn cho rõ ràng. Lần đầu tiên nhìn thấy ma thú động băng, nó muốn chạy, hắn liền trực tiếp nhảy vào trong động băng đuổi theo, thiếu chút nữa bị dòng nước chảy xiết dưới lớp băng cuốn đi.

Sau khi ham thích mới mẻ qua đi, hắn liền lười lãng phí khí lực đi bắt thêm, có một chiến lợi phẩm là đủ rồi.

Hiện giờ không giống, nói với Mellie về áo choàng, hắn lập tức nghĩ ra đi bắt hai con ma thú động băng trở về, trong lòng cũng không ngại phiền toái.

Mellie ôm áo hắn cởi ra vá miếng rách cho hắn, "Lần sau gặp được, ta làm áo choàng mới cho cô, làm hai lớp, trong ngoài đều trơn trượt không dính nước."

Muri càng cảm thấy chờ mong, nếu không phải bên ngoài trời tối, không thể để lại Mellie một mình, hiện giờ hắn đã đi ra ngoài tìm.

Gấu nhỏ muốn mặc quần áo mới đang nghĩ ngợi tới áo choàng, Mellie đã vá xong áo, rũ rũ, treo ở bên đống lửa.

"Quần cũng đưa cho tôi đi, đầu gối bị cọ rách ra rồi." Mellie thuận miệng nói xong, Muri liền thuận tay cởi quần đưa cho cô.

Hiện tại hắn là một con gấu trắng triệt triệt để để không mặc quần áo, toàn thân đều là lớp lông tuyết trắng mềm mại, bày ra tư thế ngồi giống như người ở chỗ kia, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy đáng yêu, mà không làm người ta cảm thấy ngượng ngùng.

Cho nên Mellie nhìn hắn rất nhiều lần. Thứ đáng yêu luôn làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Muri cũng không cảm thấy có gì, từ nhỏ hắn học mặc quần áo là ông nội dạy cho, hắn không phải nhân loại thuần túy, chỉ theo bản năng mà bắt chước, kỳ thật không có bao nhiêu thẹn thùng lúc lỏa lồ thân thể. Hắn gặp ma thú, không có con nào mặc quần áo, chỉ có hắn mặc mới chính là thứ kỳ quái nhất.

Khi còn nhỏ mới vừa được ông nội nhặt về, ông dạy hắn nói chuyện, bảo hắn mặc quần áo, Muri thực không vui, cảm thấy những quần áo đó trói buộc thân thể không thoải mái.

Khi đó hắn cũng không có quần áo thích hợp, một bộ là quần áo của ông nội sửa lại tròng lên trên người, to rộng thùng thình, luôn kéo trên mặt đất. Hắn mặc quần áo bò lên cầu thang hẹp của ngọn hải đăng, vừa không cẩn thận vướng đến vạt áo liền sẽ lộc cộc lộc cộc từ phía trên lăn xuống giống quả cầu, ngã đến đầu óc choáng váng.

Hắn còn thích chạy loạn lộn xộn nơi nơi, đi đánh nhau với ma thú chạy ngang qua, không bao lâu bộ quần áo sẽ trở nên rách tung toé.

Ông nội thở ngắn than dài mà vá quần áo cho hắn, một chút cũng không thuần thục, hắn cũng như bây giờ, rung rung lông trắng trên người ngồi ở bên đống lửa nhìn, còn muốn đi quấy rối.

Đã qua thật lâu, đây là hình ảnh nơi sâu thẳm trong ký ức của hắn.

Mellie cúi đầu vá quần áo, nói nói đều là cười vui, không giống ông nội trong trí nhớ cứ mãi trách cứ hắn. Ông nội qua đời từ rất sớm, cảnh tượng như vậy ở trong trí nhớ cũng chỉ có vài lần, qua đi đã lâu, hình ảnh liền trở nên mơ hồ ảm đạm, giống như đống lửa đã tắt.

Bây giờ đèn hải đăng lại sáng lên, Muri được chiếu sáng, cảm giác toàn thân ấm áp dễ chịu đến choáng váng.

Mellie vá quần, thuận miệng trả lời Muri đối diện, bỗng nhiên phát hiện Muri co tới ngồi bên người mình, lông mềm màu trắng chạm vào trên người cô. Mellie ngẩng đầu nhìn, thấy hắn ngồi đứng đắn, hai tay đặt ở đầu gối, giống ngọn núi nhỏ đáp bên cạnh cô, bỗng nhiên có vẻ nghiêm túc lên.

Cô cũng lặng lẽ nhích lại gần bên hắn. Thật là quá tuyệt vời, dựa vào mềm mại lại ấm áp.

Cái đệm mới làm đã tầng tầng chất da lông lên, nằm ở bên trên có thể làm người ta chìm vào trong, lại đắp một tầng ở trên người, tay chân lạnh bằng cuối cùng có thể ấm lại, Mellie ngủ rồi.

Nhưng Muri có chút không quen cô không nằm ở trên người mình, thấy cô ngủ, lặng lẽ cuộn cô vào trong cái chăn lông, bọc đến kín không kẽ hở rồi đặt ở trên người mình, sau đó gấu nhỏ ôm cái "gối ôm" dài dài này ngủ.

Mellie nóng đến mặt đỏ bừng tỉnh lại, phát hiện mình là động không thể động.

Cô từ bỏ cái giường mới, vẫn cứ quay về ngủ trên gấu nhỏ mềm mại biết tự động nóng lên, lại đắp lên hai tầng chăn lông ở trên người.

Mỗi ngày buổi sáng vừa tỉnh lại, Muri có thể thấy cô xõa mái tóc dài màu đỏ ở trên lớp lông màu trắng trước ngực mình.

Nhìn qua thật là đẹp mắt... Muốn quần áo màu đỏ như vậy. Muri nghĩ.

Quần áo màu đỏ đã không có, hắn đành tích cực tìm kiếm tung tích ma thú động băng, muốn sớm một chút có được một bộ áo choàng mới, hắn ở trên cánh đồng tuyết tìm kiếm băng động nứt ra, chờ ở bên cạnh, đợi vài ngày cũng không chờ được nửa bóng dáng ma thú động băng.

Hơi thở của hắn quá nguy hiểm, dù canh ở cửa động, ma thú động băng cũng không dám nổi lên.

Càng bắt không được, hắn càng không phục, tìm được mười mấy động băng ngày ngày qua lại lắc lư, rốt cuộc có một ngày xa xa thấy một con ma thú động băng hoạt động ở chung quanh.

Ma thú sinh sống ở trong nước dưới đáy động băng đầu tròn vo, da lông màu xám, ở trên mặt bămg nhìn dị thường rõ ràng. Muri hưng phấn mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, trơ mắt nhìn nó rầm một tiếng chui tọt vào trong nước vào một khắc cuối cùng.

Hắn tức giận đến nâng nắm tay đập phá lớp băng, trực tiếp nhảy vào trong nước đuổi theo.

Cuối cùng đương nhiên là không đuổi được, dù so với khi còn nhỏ hắn đã lợi hại hơn rất nhiều, nhưng trong nước chảy xiết không phải nơi hắn xưng bá.

Hắn từ trong nước nhô lên, từ cửa động bằng dò đầu ra, buồn bực mà phun ra một con cá lớn cắn trong miệng.

Không bắt được ma thú động bằng, lúc há mồm rít gào vừa vặn có một con cá lớn đụng vào miệng, hắn liền thuận tiện ngậm lên.

Từ trong nước bò dậy, cả người Muri ướt đẫm. Cởi quần áo ra, hắn rung rung thân thể, lông trên người dựng đứng từng cọng, chớp mắt liền kết băng, như là băng châm cứng rắn, hắn toàn bộ biến thành con gấu đầy băng châm trong suốt lấp lánh.

Hắn cũng không thèm để ý, dùng sức rung rung thân thể, những băng châm đó rối tinh rối mù va chạm một trận biến thành bụi tuyết, bị hắn lắc cho rơi xuống, lại là một con gấu trắng khô ráo.

Hôm nay cũng không thể bắt được ma thú động bằng, Muri rầu rĩ không vui mang về một con cá lớn, nhận được ánh mắt kinh hỉ của Mellie.

"Cá thật lớn! Cậu bắt được cá, thật tốt, tôi đã thật lâu không ăn cá."

Muri bước chân trầm trọng dần dần nhẹ nhàng, đầu cúi xuống chậm rãi nâng lên, "Cô thích ăn cá? Thực dễ bắt, ngày mai ta bắt thêm về."

Ngày hôm sau quả nhiên kéo trở về một đống cá, Mellie nhìn trên người hắn có lông dài, không biết rốt cuộc là hắn làm thế nào bắt được nhiều cá như vậy.

"Bắt cá như thế nào? Nhảy vào trong nước bắt." Muri nói.

Mellie mở to hai mắt nhìn, "Trong nước...... Cậu nhảy vào trong nước? không lạnh sao?" Cô tiến lên lo lắng mà sờ sờ cánh tay, giống như muốn nhìn một chút hắn có bị đông lạnh hay không, nhưng sờ đến vẫn cứ là một tay đầy lông ấm áp.

Muri nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy kỳ quái vì cô khẩn trương, "Ta lại không sợ lạnh."

Nơi rét lạnh như vậy, mới là nơi hắn quen thuộc nhất.

Mellie thấy hắn nghiêng đầu rất đáng yêu, ngữ khí mềm nhũn, "Không lạnh thì tốt, bởi vì tôi thấy quá lạnh, cho nên luôn lo lắng anh cũng lạnh."

Nghe ngữ khí của cô, cảm nhận được lực đạo mềm mại cô vuốt cánh tay mình, Muri bỗng nhiên cảm thấy đầu gối mềm nhũn, hắn nghi hoặc mà nhìn đầu gối mình, không biết chúng nó bị làm sao.

Hai người cùng nhau xử lý tốt đống cá lớn, bởi vì ăn không hết, tất cả đều treo ở bên ngoài hải đăng, một lát liền cùng với máu cũng đông lạnh thành cá băng, gió lạnh vừa thổi, cạch cạch gõ ở trên vách tường hải đăng.

Muốn tìm được đủ đồ ăn, đối với Muri mà nói là rất đơn giản, nhưng đối với nhiều sinh vật khác ở vùng địa cực mà nói cũng không dễ dàng, đồ ăn treo ở bên ngoài, vào ban đêm liền có "kẻ trộm" đến trộm cá.

Muri ngủ ngủ, bỗng nhiên mở to mắt, hắn nhìn cửa, mặt gấu đáng yêu ngọt ngào mạc danh hiện ra một loại dữ tợn, đống lửa còn chưa cháy hết chiếu vào đáy mắt hắn, sâu kín mà nhảy lên.

Hắn lặng yên không một tiếng động buông Mellie đứng lên, mở cửa lao ra ngoài.

Mellie bị tiếng dã thú rống giận làm bừng tỉnh, bò dậy nhìn cửa một cái, nhìn thấy Muri trở về, bên miệng có một vòng máu mới mẻ.

Bên ngoài đã an tĩnh lại.

Hắn trở về nằm xuống, một giây đồng hồ sau lại bắt đầu nhỏ giọng hừ hừ. Mellie phân không rõ vừa rồi hắn có thanh tỉnh hay không, khả năng là hắn dựa vào bản năng để chiến đấu.

Cô đã tỉnh, ngồi dậy dùng vải ướt xoa xoa máu bên miệng hắn. Muri bị cô lau đến mở một con mắt, sâu kín nhìn cô một cái, lại thực nhanh nhắm lại.

Mellie cảm thấy thú vị, lấy ra khối đường nhỏ, nhét vào trong miệng hắn.

Muri chép chép miệng, nểm được hương vị ngọt ngào trong miệng, thực nhanh cảm giác dọa người đã không còn, hòa tan thành một mảnh thảm lông gấu mềm mại, tùy ý Mellie lau thế nào cũng không nhúc nhích, còn vô ý thức hừ hừ hai tiếng.

Mellie xoa xoa đầu hắn.

Buổi sáng nhìn thấy hai con mồi đông lạnh ngoài tháp, Mellie biết tối hôm qua chính là chúng nó ăn trộm cá. Có sẵn con mồi ở đây, Muri không săn thú, đi ra ngoài ngồi canh động băng, chờ nguyên liệu làm áo choàng cho mình hiện thân.

*

Một mình ở hải đăng, Mellie mặc da lông dày khâu vá quần áo, mũ, bao tay vân vân, một chút lại một chút mà luyện tập cung tiễn. Kiên trì không ngừng luyện tập, nhiều ít vẫn có chút thành quả, hơn nữa cô cảm giác mình tựa hồ rất có thiên phú với cung tiễn, tiến bộ làm cô phấn chấn.

Cô vào vùng địa cực trong khoảng thời gian này, trừ rét lạnh cũng không có nguy hiểm khác. Bất quá hôm nay, một mình ở hải đăng, Mellie nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng dã thú kêu.

Là ở nơi rất gần, Mellie bị hoảng sợ, thực nhanh hiểu được, có thể là con mồi đông cứng ở bên ngoài hấp dẫn dã thú tới kiếm ăn.

Cô nhìn cửa, cũng không dám tùy tiện đi mở cửa ra xem xét, cầm theo cung tiễn nhanh chóng đi lên cầu thang, thở phì phò chạy đến chỗ chòi cao nhất trên hải đăng, từ chỗ cửa vỡ thò người ra nhìn xuống.

Phía dưới quả nhiên có một con dã thú, so với Muri thân hình còn cao lớn hơn một chút, nó ăn nửa con mồi đông lạnh, lại động cái mũi thật lớn, ngửi lên chỗ cửa chính hải đăng, tựa hồ bị cái gì hấp dẫn, lại không quá dám xông vào.

Mellie có chút khẩn trương, ngay sau đó ý thức được mình cần đuổi nó đi.

Kéo ra cái mũ da gắt gao gắn vào trên đầu, cô gác cung tiễn từ trên nhắm xuống con dã thú đó, tay và mặt lộ ra ngoài bị gió thổi đến lạnh lẽo, cô chịu đựng cánh tay nhức mỏi, vẫn không nhúc nhích nhắm vào con dã thú. Chờ đợi một lúc, chờ đến khi nó ngửa đầu lộ ra đôi mắt và lỗ mũi, Mellie nháy mắt buông dây cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro