III-C19-C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19 Nơi Hỗn Loạn

Gào rống dữ dằn vang vọng vùng tuyết, tuyết đọng màu trắng bị máu tưới nóng ngấm vào, tan thành từng mảnh lốm đốm màu đỏ.

Ma thú thân hình trầm trọng ngã xuống, chỗ ngực và bụng bị xé rách, nội tạng rớt đầy đất.

Một chân dẫm vỡ trái tim ma thú trước đó không lâu còn đang đập, Muri đứng yên không ngừng thở dốc. Máu trong thân thể sôi trào chính là nước tuyết hòa tan, chảy ào ào.

Hắn định bình ổn táo bạo và sát ý không có nguyên do này, bộ mặt lại trước sau vẫn dữ tợn, răng nhọn không ngừng nhỏ máu, móng vuốt trên ngón tay cũng không có cách nào thu hồi.

Hắn dường như mất đi lý trí, lại dường như càng thêm lý trí so với trước đây. Phần thú tính trong thân thể chiếm cứ thượng phong.

Trong gió tiếng kêu gọi này càng thêm rõ ràng hơn. Muri nhìn chăm chú phương xa thật lâu, ngực không ngừng phập phồng. Đột nhiên, hắn chạy theo hướng thanh âm truyền đến, cách hải đăng càng ngày càng xa.

*

Mellie vẫn luôn không rõ thời gian ở vùng địa cực. Nơi này so với bên ngoài không giống nhau, có tình huống "cực dạ" đặc thù như vậy, mặt trời mất đi căn cứ làm định hướng thời gian, Mellie chỉ có thể đại khải tính ra hiện tại là buổi sáng hay là buổi tối.

Mỗi ngày Muri trở lại, đó chính là buổi tối.

Tối nay, cô cảm giác mình đợi thật lâu thật lâu, cũng không chờ được Muri trở về.

Vẫn cứ tối tăm bất biến như vậy, cô ôm cung tiễn ngồi dựa ở cái chòi trên nóc ngọn hải đăng nhìn ra xa xuống dưới, trước sau không thấy thân ảnh Muri trở về.

Trong lòng cô có rất nhiều suy đoán không tốt, nhất thời nghĩ đến lông hắn bong ra, nhất thời nghĩ đến ban đêm thân thể hắn run rẩy.

Tay chân lạnh đến chết lặng, cô đi xuống cầu thang ngồi vào bên đống lửa, nhìn xương cốt ma thú thiêu đốt trong ngọn lửa, xuất thần mà xoa mảnh da thú đắp trên đùi, làm cho một góc da thú nhăn dúm dó.

Muri chưa từng muộn như vậy mà chưa trở lại. Tuổi hắn không lớn, nhưng tựa hồ trời sinh đã biết gánh vác trách nhiệm, đặt cô cái trách nhiệm nửa đường tùy tay nhặt được này ở trên người, một câu oán giận cũng không có.

Cô đứng dậy hai lần, muốn mang theo cung tiễn đi ra ngoài tìm thử, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trở về tiếp tục đợi. Cô rõ ràng mình vẫn cứ là một nhân loại yếu ớt không thể tự bảo vệ mình, chỉ cần rời khỏi nơi này, đến đường trở về cô cũng không tìm thấy.

Lúc này đi ra ngoài tìm kiếm, cô chỉ có thể tạm thời thư hoãn lo âu, lại không làm được bất kì việc gì có ý nghĩa thực tế. Bởi vậy cô áp lực nôn nóng, như là dùng tro bụi vùi lấp ngọn lửa, yên lặng chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Mellie căn cứ cảm giác đói khát trong thân thể mình phỏng đoán, đã là ngày hôm sau. Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra thật mạnh, Muri mang theo một thân hơi thở băng tuyết xuất hiện ở cửa.

Hắn đang kịch liệt run rẩy, miệng mím chặt, muốn giấu răng nanh đang ngo ngoe rục rịch vào trong miệng, không để chúng nó lộ ra dọa người.

Mellie ở bên đống lửa bừng tỉnh mà nhảy dựng lên, chạy tới giữ chặt hắn, mới phát hiện hắn khác thường. Hắn một thân hơi thở cuồng loạn mà mỏi mệt, phảng phất như một tòa núi lửa tùy thời sắp sửa phun trào.

Muri đêm qua mất đi ý thức, hướng về nơi thanh âm kêu gọi chạy một đêm, chạy đến bờ sông băng, hắn ở nước sông băng lạnh chụp đánh cho tỉnh táo lại, mờ mịt một chớp mắt, thực nhanh nhớ tới người bên trong hải đăng, lại cắn răng quay người chạy về.

Một ngày một đêm, hắn vẫn luôn chạy vội vàng, giằng co tranh đấu cùng thân thể mình.

Nhìn thấy Mellie chạy tới, hắn đang trong cực độ thống khổ và mỏi mệt, theo bản năng mà ngao một tiếng. Tiếng kêu của loài thú luôn chứa đầy cảm xúc, một tiếng ngao này mềm mại như là tiếng thú non làm nũng, không quá tương xứng với trạng thái hung ác của hắn hiện tại.

Mellie ôm hắn, nhìn hắn nghỉ ngơi thật lâu.

"Không có việc gì, thực nhanh sẽ đi qua." Tay cô xuyên qua lông hắn kết băng lạnh lẽo, phất đi vụn băng cho hắn.

Muri gắt gao nhắm mắt lại, yết hầu vẫn luôn động đậy.

Hắn hung hăng ngủ một giấc, khôi phục một ít tinh thần.

Hắn đứng dậy rồi, nhắc cung tiễn của Mellie lên, bỏ một túi đồng vàng vào bao đựng tên của cô. Lại dùng thảm lông dày khóa lên người cô, bể cô lên, đi ra hải đăng.

Mellie còn tưởng rằng hôm nay hắn muốn mang theo mình ra cửa săn thú. Không nghĩ tới lần này phương hướng hắn rời đi cũng không phải bên trong vùng địa cực, mà là bên ngoài hải đăng, bên ngoài vùng địa cực.

Mellie nhìn túi đồng vàng mới phản ứng lại, "Cậu muốn đưa tôi rời khỏi vùng địa cực?"

Muri ngắn gọn ừ một tiếng.

Còn không đưa cô đi, hắn lo lắng sẽ phát sinh chuyện đáng sợ.

Đêm qua, hắn ghé vào trên đầu gối cô ngủ, cô tin cậy hắn như vậy, không sợ hãi hắn hiển lộ ra hết thảy khác thường, chính là lúc ấy trong đầu hắn lại đều nghĩ đến hình ảnh mình nhảy dựng lên, xé rách đầu cô, dùng móng vuốt cào rách ngực cô -- giống như là đối với những ma thú đó.

Tay cô ôn hòa dừng ở trên người hắn, giúp hắn chải vuốt lông, nhưng vài lần hắn muốn quay đầu lại mở mồm cắn rớt tay cô, nhai nát nuốt xuống.

Hiện tại hắn còn có thể khống chế, nhưng hắn lo lắng cho mình trong khoảng khắc ngắn ngủi mất đi lý trí sẽ không khống chế được.

Hắn tưởng tượng mình ăn mất cô, tỉnh táo lại nhìn thấy từng khối thi thể rải rác, liền cảm giác xương cốt trong thân thể càng thêm kịch liệt đau đớn hơn.

"Ta đưa cô về nơi ở của nhân loại."

Muri chưa từng có một khắc nào cảm thấy, Mellie trong lòng ngực là trầm trọng như vậy.

Mellie không muốn rời vùng địa cực, nhưng cô đoán hẳn là hắn muốn đi truy tìm tiếng kêu gọi đó, không thể mang theo cô. Cô há miệng thở dốc, hỏi ra một câu: "Chờ cậu không còn việc gì, có thể lại đến tìm tôi sao?"

"Được!" Muri nhanh chóng đáp ứng. Hắn vốn dĩ chính là nghĩ như vậy, chờ hắn không có việc gì, hắn khẳng định còn muốn tới tìm cô.

Cùng cô ở bên nhau, hắn luôn cảm thấy thực thoải mái.

Nếu không phải lo lắng cho mình không cẩn thận ăn mất cô, hắn cũng không yên tâm đưa cô về thế giới nhân loại, nơi đó có nhiều người như vậy, vạn nhất cô trở về liền rốt cuộc không tìm thấy thì làm sao.

Tới bên ngoài vùng địa cực, xuất hiện rất nhiều ma thú cấp thấp, chúng nó bị thủy triều ảnh hưởng, so với ma thú trung cấp còn cuồng táo hơn, không cẩn thận đụng phải nhau cũng có thể cắn xé thành một đoàn. Muri không yên tâm đặt Mellie ở nơi này, ôm cô chạy đến tường thành càng gần nhân loại.

Nơi đó là di tích tường thành lưu lại từ trước đại chiến, vào đông được gia cố, mặt sau tường thành là nơi tụ cư lâm thời của nhân loại, nơi đó hiện tại tụ tập rất nhiều kỵ sĩ và mục sư thánh đường, còn có rất rất nhiều thợ săn và đoàn dong binh muốn dựa vào săn ma thú kiếm một khoản tiền của phi nghĩa.

Ma thứ cấp thấp phần lớn không thể vượt tường thành được bảo vệ gắt gao, nhưng Muri có thể.

Hắn thậm chí định trực tiếp đưa Mellie vào bên trong thành nơi nhân loại ở.

"Không cần, để tôi ở chỗ này, cậu sẽ bị phát hiện." Mellie còn nhớ rõ lúc trước những kỵ sĩ đó đuổi giết Muri.

Hiện tại thân thể Muri đang phát sinh biến hóa không rõ, không thể để hắn mạo hiểm tới gần những kỵ sĩ thánh đường.

Mellie che toàn thân mình trên dưới kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, ôm cung tiễn đẩy đẩy Muri, "Cậu mau đi đi, tôi ở chỗ này chờ cậu tới tìm tôi."

Muri đứng ở trước mặt cô, hắn lại đội cái mũ đầu lâu kia lên, tuy rằng thân hình cao lớn, nhưng trên người một cổ hơi thở mất mát, làm hắn nhìn qua uể oải ỉu xìu. Bước chân rời đi kéo dài, một bước liền quay đầu lại, hoàn toàn không mau lẹ như vừa tới.

Hắn quay đầu lại gọi một tiếng: ".... Mel."

Trước kia cô nói với hắn "Tôi tên là Mellie, cậu có thể gọi tôi là Mel", bất quá cho tới nay hắn cũng chưa từng gọi tên cô, cũng không biết có phải ngượng ngùng hay không, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gọi cô.

Mellie liền cười rộ lên, "ơi."

Muri gọi tên cô, tinh thần chấn động, "Muộn nhất chờ đến trước khi thủy triều kết thúc ta liền tới tìm cô, đến lúc đó còn có thể mang cô đi xem thủy triều màu tím."

Mellie: "Được."

Muri nhìn cô một cái thật sâu, thực nhanh biến mất ở trước mặt cô.

Chờ đến rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh hắn, Mellie cầm cung tiễn đi về hướng tường thành.

Tường thành dùng các loại gai nhọn của ma thú và gạch đá tu sửa, cũng không hợp quy tắc. Cửa thành mở ra thường có chiến sĩ cưỡi ngựa đi ra cùng lính đánh thuê đẩy xe thành lũy. Mellie vòng một vòng đi đến chỗ cửa ra, ngồi ở gần đấy quan sát những người đó.

Tới nơi này cơ hồ đều là một đoàn đội chỉnh thể, nhìn không có ai một mình hành động, một khi gặp ma thú, một người không có khả năng đánh thắng được, ngay cả kỵ sĩ thánh đường giao chiến nhiều năm cùng ma thú như vậy đều ít nhất là một tiểu đội đồng thời xuất động.

Cho nên Mellie ở đó quan sát những người khác, những người khác cũng đang nhìn cô.

"Người kia sao lại một mình ở đây?"

"Hình như là nữ nhân."

"Nữ nhân không có việc gì chạy tới đây làm gì, cho ma thú ăn sao?" Mấy lính đánh thuê cười ha ha đàm luận, bỗng nhiên bị một kỵ sĩ thánh đường cưỡi ngựa đi ngang qua bên cạnh giơ tay quất cho một roi ngã xuống đất.

Nữ kỵ sĩ đó làn da ngăm đen ngồi trên lưng ngựa, cười dữ tợn: "Ngươi tới đây, ta đây liền đưa ngươi đi cho ma thú ăn."

Phát hiện huân chương kỵ sĩ cao cấp trên người cô, còn treo mấy cái trường kiếm dính máu, lính đánh thuế đang nói chuyện không dám động thủ, nhưng vẫn cứ không chịu phục, thấp giọng nói thầm, "Ta cũng chưa nói cô....."

Kỵ sĩ nhếch môi cười, một roi vứt ra câu lấy cổ lính đánh thuê, không nói hai lời kéo hắn cưỡi ngựa chạy như bay, thật sự ném hắn vào khu vực ma thú tụ tập.

Mắt thấy đồng bạn bị mang đi, lính đánh thuê còn lại hô to đen đủi, "Vừa mới không có một ai ra đó, nhanh tìm người tới góp đủ số."

Dám đến nơi này săn ma thú phát tài, phần lớn là đám đồ đệ bỏ mạng và người nghèo khổ sống không nổi nghĩ đến tìm vận khí, mỗi năm không biết ở đây đã lấp vào bao nhiêu mạng người.

Bị ma thú cắn chết, lạnh chết, nháo chuyện ẩu đả chết, bị cướp bóc giết chết...... Đủ loại rất nhiều cách chết. Đoàn đội chết người liền tuyển người mới, người lợi hại có thể làm chủ lực săn giết ma thú, những kẻ không dám động thủ cũng có chỗ hữu dụng, có thể làm mồi hấp dẫn ma thú chú ý.

"Ai, không bằng đi hỏi một chút người bên kia, cho đủ số." Còn lại mấy lính đánh thuê chỉ chỉ về phía Mellie.

Mellie thấy mấy lính đánh thuê tới đây, liền cầm cung tiễn.

Mấy người kia đánh giá cô từ trên xuống dưới, mới phát giác giấu ở phía dưới lớp quần áo cô có dáng người không tồi, tâm tư càng thêm lung lay, "Thế nào, lần đầu tiên tới nơi này? Muốn gia nhập đoàn dong binh chúng ta hay không?"

Một người khác tuần tra chỗ trên mặt cô bị che khuất, tựa hồ muốn lột ra xem cho rõ ràng, "Đúng đúng, cô là nữ, vào đoàn dong binh chúng ta, các anh đây khẳng định đều chiếu cố cô!"

Mellie lắc đầu, mấy người kia không muốn cứ như vậy mà rời đi, đi lên cợt nhả muốn đi cùng cô. Mellie đứng dậy muốn rời khỏi, lại bị mấy người kia cọ xát ngăn lại.

"Không đi cùng chúng ta đánh ma thú thì thôi", một người duỗi tay kéo cô, giơ tay liền xốc vải trên mặt cô, "Để ta nhìn xem cô lớn lên thế nào, nếu lớn lên không tồi thì đi chỗ chúng ta ở mấy đêm."

Đây vốn dĩ chính là nơi hỗn loạn không có pháp quy, chung quanh người đông, không một ai tới đây ngăn cản, còn có rất nhiều người đang xem náo nhiệt.

"Các ngươi không phải tới giết ma thú?" Nữ kỵ sĩ thánh đường lúc trước kia lại cưỡi ngựa trở về, cô dừng ở phía sau mấy lính đánh thuê, trên roi còn quấn một đầu người.

Mấy lính đánh thuê sợ hãi quay đầu, tay cô ấy vừa động, ném cái đầu vào trong ngực bọn họ, "Đồng bạn của các ngươi, ta dẫn hắn đi nhìn ma thú, chỉ còn lại cái đầu, trả cho các ngươi."

Mấy người sợ tới mức nhấc chân liền chạy. Kỵ sĩ cũng lười nhìn lại bọn họ, từ trên ngựa cúi người đánh giá Mellie.

"Không biết giết người thì không cần chạy tới nơi này, bằng không cô sẽ gặp được chuyện còn đáng sợ hơn chết, nhanh chạy đi thôi, rời khỏi nơi này." nói xong kéo cương ngựa muốn đi.

Mellie thấp giọng nói: "Tôi muốn ở chỗ này, không thể đi, giết người có thể học."

Kỵ sĩ có chút ngoài ý muốn, đột nhiên vỗ tay cười to, "Đúng vậy, cô nói đúng, có thể học!"

Nói xong cô ấy kéo Mellie, kéo cô đến phía trước mình, "Ta xem cô thuận mắt, hôm nay sẽ dạy cho cô."

Cô cưỡi ngựa đuổi theo mấy lính đánh thuê vừa rồi, dùng roi ngựa chỉ: "Nhìn thấy lính đánh thuê vừa rồi kia sao, chính là cái kẻ muốn kéo cô vào trong doanh địa bọn họ để ngủ, rút cung tiễn ra, cho hắn một mũi tên!"

Cung tiễn của Mellie được bọc vải cẩn thận, không chút nào thu hút, nữ kỵ sĩ chú ý tới cung có dấu vết thường xuyên sử dụng, cô ấy cảm thấy cô hẳn là biết dùng cung tiễn.

Thấy cô chần chờ, nữ kỵ sĩ hừ cười: "Không động tay, ta liền ném cô xuống."

Mellie không hé răng, rút cung tiễn ra, nhắm ngay tên lính đánh thuê vừa rồi lôi kéo cô không bỏ.

20 Đưa Tôi Trở Về

Mũi tên thứ nhất không trúng, người di động không thể so với bia ngắm tĩnh lúc trước cô luyện tập.

Né tránh mũi tên thứ nhất, lính đánh thuê quay đầu nhìn cô, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ánh mắt láu cá dâm tà lúc trước làm người ta buồn nôn giờ phút này chuyển thành sợ hãi.

Lúc Mellie ở trong chòi cao trên hải đăng xua đuổi dã thú phía dưới, thường xuyên nhắm chuẩn đôi mắt chúng nó.

Đối mặt với uy hiếp tử vong, đôi mắt sẽ bày ra sắc thái tương tự, Mellie ở trong một loại chuyên chú mênh mang thản nhiên, nghe thấy nữ kỵ sĩ phía sau cười to, cô mới phát hiện trong tay đáp lên mũi tên thứ hai đã không còn, cách đó không xa lính đánh thuê kia kêu thảm thiết té ngã trên đất.

"Không tồi mà, tay vừa rồi cũng không run, chỉ là cung tiễn này cô còn cần luyện thêm độ chính xác." Nữ kỵ sĩ làn da ngăm đen vui sướng mà cười, ném xuống rối loạn nho nhỏ bên kia, chở cô đi về tường thành.

Nữ kỵ sĩ không biết tên đưa Mellie đến khu tụ tập của đám phụ nữ ở tường thành, buông cô từ trên ngựa xuống, buông ra rồi, thuận tay vén lên áo choàng bọc tóc của cô, nhìn thấy mái tóc màu đỏ.

Mellie không phòng bị nữ kỵ sĩ này, cho rằng cô ấy còn muốn kéo xuống mặt nạ bảo hộ của mình, vội quấn chặt áo choàng lui về phía sau một bước.

Nữ kỵ sĩ lại không kéo mặt nạ bảo hộ, ngược lại che áo choàng trở về cho cô, cúi người nói với cô: "Ta đoán được cô là người Lotit, tóc đỏ mắt xanh, hậu duệ của mỹ thần."

Hậu duệ Lotit, Mellie nhớ rõ, lúc ban đầu cô tỉnh lại ở phòng đấu giá, những người đó coi cô như thương phẩm bán đấu giá, chính là giới thiệu cô như vậy.

"Mẫu thân của ta cũng là người Lotit." Nữ kỵ sĩ nhìn mắt xanh của cô, thanh âm trở nên trầm thấp, "Các người có được thiên phú đặc thù, hẳn là chiến sĩ trời sinh, không nên chỉ là đồ chơi mỹ lệ."

Nói xong, cô ấy lưu loát cưỡi ngựa đi xa. Mellie nhìn bóng dáng cô ấy đĩnh bạt, tóc dài bay lên, chợt thấy là nâu thẫm, dưới ánh mặt trời tung bay, lại hiển lộ ra một màu đỏ thật sâu.

Rời chỗ hẻo lánh ở khu tụ tập, Mellie đi ở trên đường phố hỗn độn. Nơi này bởi vì các đoàn dong binh đóng quân, cũng hấp dẫn rất nhiều thương nhân đến, tụ tập ở một chỗ bán đồ vật, còn có người nhặt chút lân giáp, sừng dài vụn vặt linh tinh trên người ma thú, bày quán bán tại đây.

Tới tới lui lại phần lớn là nam nhân, nữ nhân rất ít, không phải trang điểm giống nữ chiến sĩ lúc trước, trên người một cổ hãn khí hung ác làm người ta không dám tiếp cận, mà mỹ diễm khả nhân, làm bạn ở bên các đại thương nhân, như một tòa triển lãm thương phẩm di động.

Mellie nhìn hết thảy vào trong mắt, trầm mặc đi lại, muốn tìm một nơi ở tạm.

Trải qua một chỗ lều trại cũ nát, cô thấy một nữ nhân áo rách quần manh bưng nước ra vào, biểu tình chết lặng, không lâu sau liền có hai lính đánh thuê gần đó cầm theo quần đi vào.

Thấy cô nhìn về phía này, một lính đánh thuê huýt sáo, "Làm gì đây, muốn cùng ta vào xem không ha ha ha!"

Mellie dời ánh mắt, đi khỏi nơi này.

Cô dùng một buổi trưa xoay một vòng lớn trong toàn bộ doanh địa, thế nhưng không tìm được một nơi thích hợp có thể nghỉ ngơi. Mỗi khi đến một chỗ, những người đó đều sẽ dùng ánh mắt khác thường đánh giá cô, đặc biệt là những lính đánh thuê, thấy cô liền cố ý lớn tiếng nói chút lời thô tục, thấy cô đi rồi lại cười ha ha.

Mellie đành phải tận lực lựa chọn nơi các thương nhân tụ tập, nhưng như vậy cũng không thể được yên ổn. Mới tới đây không bao lâu, một thương nhân không quen biết mang theo hai hộ vệ tới, nói muốn mời cô qua nghỉ ngơi.

Mellie kỳ quái: "Ta không quen biết ngươi."

Thương nhân chắp tay sau lưng cười: "Không quen biết cũng không sao, thấy cô một mình tới nơi này, phỏng chừng cũng là muốn kiếm tiền, săn ma thú không phải chuyện đơn giản, nếu cô cần dùng tiền, không bằng bán chính mình cho ta, cái khác không nói, chỉ đôi mắt này của cô, ta có thể cho cô một cái giá tốt."

Mellie hiểu ra, hắn là thương nhân buôn bán nô lệ.

Cô xoay người liền đi, đi tìm nơi đặt chân mới, một hộ vệ của thương nhân kia không xa không gần đi theo sau cô.

Phần lớn nô lệ trong tay người bán nô lệ đều không phải mua tới, mà là bắt được ở các địa phương hẻo lánh hỗn loạn.

Đây là một thế giới như thế nào.

Mellie phát hiện mình rất nhớ cánh đồng tuyết an tĩnh và ngọn hải đăng ấm áp.

Cô muốn trở về.

Vì thoát khỏi người phía sau, cô đi tới chỗ các chiến sĩ thánh đường đóng quân. Ở chỗ này, chiến sĩ thánh đường am hiểu săn ma thú có lực uy hiếp đối với những người khác.

Cô chỉ ở cửa bồi hồi, bởi vì lúc trước một ít chiến sĩ thánh đường đuổi giết Muri từng gặp cô, cô sợ bị nhận ra, không dám đến quá gần.

Người theo dõi cô đứng ở nơi xa, thường thường liếc cô một cái, hiển nhiên không muốn từ bỏ như vậy.

"Ai, cái cửa kia."

Mellie nghe thấy một thanh âm khàn khàn trầm thấp, nhìn vào trong doanh địa của kị sĩ thánh đường, phát hiện là nữ kỵ sĩ buổi sáng hôm nay. Cô ấy ngồi ở bên đống lửa, một mình một người đang ăn cái gì, cô ấy vẫy tay, "Lại đây!"

Mellie nghĩ nghĩ, vẫn kéo kéo vải che trên mặt, đi qua.

Nữ kỵ sĩ đá một con mồi đặt dưới chân, "Muốn ăn thì tự cô nướng...... Xem bộ dáng cô liền biết cô không tìm được chỗ ở, hôm nay có thể cho cô ở đây."

Mellie ngồi ở bên đống lửa, "Cảm ơn, hôm nay cô nói với tôi người Lotit trời sinh thiên phú, là có ý tứ gì?"

Nữ kỵ sĩ duỗi dài chân dựa vào một bên, dùng đao tùy tay đâm một miếng gỗ bên cạnh, "Là cái ý tứ đó, người Lotit ở rừng Hồng Sắc xa xôi, là một tay bắn tên trời sinh ...... nếu cô không biết thiên phú của mình, sao lại chọn cung tiễn."

Cái này là Muri tùy tay cướp. Mellie thật đúng là không biết, nhưng cô tỉnh ngộ chính mình vì sao tiến bộ nhanh như vậy, quả nhiên là nguyên nhân từ thân thể này.

Cô còn muốn hỏi lại, nhìn thấy một kỵ sĩ thánh đường thân hình cao lớn đi tới đây, lập tức câm miệng cúi đầu.

"Abby, sao lại một mình ở đây, đi, đi uống rượu cùng chúng ta a!" Kỵ Sĩ này nói với nữ kỵ sĩ.

Nữ kỵ sĩ Abby phiền chán mà phất tay đuổi hắn, " Đi xa ra, đừng tới phiền tôi!"

Người nọ nhìn qua cũng đã quen, quan hệ với cô ấy có vẻ không tồi, không chỉ không đi còn có ý ngồi xuống, rất có hứng thú mà nhìn Mellie, miệng nói: "Đây là ai, Abby, sao ta chưa gặp?"

*

Hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh trong ánh lửa, miệng đang nói chợt dừng lại, trong nháy mắt có cảm giác hít thở không thông vì bị màu xanh lục dìm chết đuối.

Mellie cảm thấy người này không quen mắt, hẳn là không tham dự việc đuổi giết Muri, không biết cô.

Giây tiếp theo, thấy hắn bỗng nhiên nở rộ ra một cái cười cực kì nhiệt tình, thò đầu hỏi: "Ta là Allen, là kỵ sĩ cao cấp, cô tên gì? cô là bằng hữu của Abby đi, vậy cũng là bằng hữu của ta, có gì cần ta hỗ trợ sao?"

Abby ở một bên làm cái xem thường thật lớn, ném dao nhỏ trên tay về phía mặt đồng bạn, đánh gãy động tác hắn ghé mặt sát vào. Giọng nói chán ghét, "Nam nhân háo sắc lăn xa một chút."

Allen tiếp được dao, bất mãn nói: "Hắc, là huynh đệ thì đừng trở ngại ta truy tìm tình yêu!"

Abby cười dữ tợn: "Lại ghê tởm nữa ta đánh người tè ra."

Hai người nói đánh là đánh, thực nhanh liền ra một bên khoa tay múa chân. Bởi vì kỵ sĩ nhiệt tình này, Mellie từ bỏ tính toán đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này, thừa dịp hai người kia ở một bên đánh đến náo nhiệt, lặng yên đứng dậy rời đi.

Cuối cùng cô tìm được chỗ phía dưới chân tường không có ai, đốt một đống lửa, chuẩn bị ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.

Vào đông ban đêm ở bên ngoài thực lạnh, nhưng trải qua giá lạnh địa cực, rét lạnh như vậy Mellie đã quen. Cô nghe thấy nơi xa mọi người tụ tập uống rượu cười vui, yên lặng xuất thần.

Cô lập tức về tới hải đăng vùng địa cực, an tỉnh chỉ có thể nghe được tiếng gió và tiếng hít thở của Muri.

"Vẫn ở gần đây, ta vừa rồi còn nhìn chằm chằm, nhìn thấy cô một mình tới bên này."

"Lại đi phía trước tìm xem."

Mellie mở mắt ra, lỗ tai cô nhanh nhạy, có thể nghe được thanh âm nơi xa. Có ba người đi tới bên này, bọn họ đang tìm cô.

Cô đứng dậy, cầm cung tiễn rời đống lửa.

Đôi mắt Mellie có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều thứ, ba nam nhân xa lạ tìm đến lại không thể. Bọn họ nhìn thấy ánh lửa, trên mặt vui vẻ, rút ra đao bên hông cùng dây thừng quấn quanh đi tới.

"Kỳ quái, sao không có ai?"

Cùng với hắn nghi vấn đồng thời vang lên tiếng mũi tên nhọn xé gió, một nam nhân ôm cổ ngã xuống đất, hai người khác cả kinh, nhanh chóng lưng tựa lưng cảnh giác nhìn bốn phía.

Mellie bắn ra một mũi tên liền nằm ở chỗ lõn trên tường thành, không dám ra tiếng, lẳng lặng chờ đợi thời cơ thích hợp tiếp theo, hoặc là chờ bọn họ rời đi.

"Mẹ kiếp, đàn bà thổi kia lá gan còn rất lớn!"

"Mau ra đây, còn không ra, chờ chúng ta tìm được ngươi cũng đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí!"

Hai người lớn tiếng mắng chửi, bỗng nhiên một cái bóng từ trên tường thành bay tới dừng ở bên người bọn họ.

Cảm giác thân ảnh ấy cao lớn, còn mang theo mùi máu tươi nồng đậm, hai người hoảng loạn vung đao chém, người nọ lại đưa tay bắt, làm lưỡi dao bọn họ vung ra đâm vào trên cổ bọn họ.

Thình thịch hai tiếng ngã xuống đất, Mellie từ chỗ tối ló đầu ra nhìn, nhìn thấy bên đống lửa đứng một hình bóng quen thuộc.

Hắn mang mũ đầu lâu, bả vai phập phồng, đang dùng sức hô hấp.

Mellie mở to hai mắt, tâm tình mất mát một ngày dâng trào lên. Cô nắm chặt cung tiễn từ trong khe tường thành nhảy xuống, tâm cũng bỗng nhiên nhảy theo một chút.

"Muri!"

Cô không biết mình làm thể nào bổ nhào vào trên cánh tay hắn, cô chỉ cảm thấy vô cùng cao hứng. Rõ ràng chỉ qua một ngày, nhưng cô cảm thấy đã tách ra thật lâu.

Trong thanh âm Muri có một chút khàn khàn biến điệu, hắn nói: "Cô gặp nguy hiểm sao."

Mellie càng quan tâm trạng thái của hắn, dùng sức bắt lấy tay hắn, cao hứng lại lo lắng hỏi: "Muri, không phải cậu muốn đi chỗ sâu trong vùng địa cực sao, sao lại về rồi?"

Hắn xác thật đã rời đi, nhưng trên đường liền cảm thấy thực lo lắng, đến thanh âm kêu gọi đó cũng không có tâm tư nghe nổi, chờ lấy lại tinh thần, hắn đã quay đầu lại tìm cô.

Trên người cô như là có một sợi dây nắm lấy hắn, khiến cho hắn không thể rời xa. Muri buồn rầu mà nhìn Mellie trước mặt.

Mellie đã từ trong trầm mặc của hắn mà hiểu ra, "không yên tâm tôi sao?"

Muri rũ đầu xuống, vừa rồi hắn mới giết hai người, hiện tại dưới chân còn dẫm lên máu, nhưng vừa cúi đầu như vậy, như là người thiếu niên phạm sai lầm, nôn nóng lại đáng thương.

Mellie nghĩ đến trong khoảng thời gian cùng Muri tách ra, cô phải chú ý học tập sinh tồn độc lập, tốt nhất có thể trở nên rất lợi hại.

Chính là giờ này khắc này, nhìn thấy Muri quay lại đây, ngực cô nóng lên, buột miệng thốt ra: "Cậu đưa tôi trở về đi."

"Tôi có thể đi cùng anh vào chỗ sâu trong vùng địa cực, đi xem thanh âm anh nói kia là cái gì."

Muri nhìn chằm chằm cô, muốn biết có phải cô chỉ đang an ủi hắn hay không, nhưng hắn thấy một đôi mắt đựng đầy chờ mong, vì thế lại một lần cảm thấy được cái cảm giác lông xù lên, xoã tung ra.

"Chỗ sâu trong vùng địa cực rất nguy hiểm, còn thực lạnh, nếu cô đi khả năng sẽ chết." Muri chưa từng rối rắm như vậy, hắn vừa không yên tâm, lại vừa không muốn buông tay.

Mellie cười, cười đặc biệt đẹp, "Tôi đã chết một lần, tôi mới không sợ chết!"

Cô giang hai cánh tay, "Muri, mau dẫn tôi đi, tôi không thích nơi này."

Muri ở trong cái đầu lâu cũng cười, hắn bế Mellie lên, lướt qua tường thành phân cách nhân loại và ma thủ, chạy tới vùng địa cực.

Mellie cảm giác được gió lạnh thổi quét trên mặt dần dần mang hơi thở băng tuyết.

Thực nhanh lần thứ hai cô thấy được cánh đồng tuyết màu trắng đó.

Muri đón gió lớn rống lên một tiếng.

Mellie hào hứng đẩy ra mũ đầu lâu trên đầu Muri, hôn hắn một ngụm.

Tình cảnh trong quá khứ tái hiện, Muri lảo đảo một cái, đầu cắm vào trong tuyết.

Hắn nhăn cái mũi bò dậy, lắc lắc tuyết trên đầu, cảm thấy mình có chút mất mặt, ".... Cô đã nói sẽ không làm như vậy."

Mellie thành thật nói: "Thực xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro