III-C29-C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29 Thân Phận

Bọn kỵ sĩ cao cấp tiến vào vùng địa cực, ít nhất phải săn được ba con ma thú trung cấp mới tính là đủ tư cách, ba người Abby hoàn thành nhiệm vụ trước tiên, bọn họ không có ý tưởng đi săn thêm ma thú để tăng lên tư lịch hoặc đổi tiền nữa.

Sở dĩ hàng năm đều săn thú mùa hè chỉ là bởi vì đồng bạn Flora, hiện giờ tâm nguyện của cô ấy đã xong, cầm di vật của anh trai nhất thời lâm vào cảm xúc sa sút không thoát ra được, mắt thấy nếu không có ý tứ tiếp tục đi tiếp, ba người liền quyết định rời khỏi vùng địa cực trước.

Trước khi rời đi, bọn họ rất nhiệt tình mà mời vợ chồng Muri -- bọn họ đã xác định hai người này là vợ chồng, rốt cuộc xem phương thức hai người ở chung tự nhiên hài hòa như thế, so với toàn bộ các cặp vợ chồng bọn họ từng gặp thì càng giống vợ chồng.

Nhìn tư thái một người cho một người ăn; nhìn ánh mắt khi đối diện bỗng nhiên liền không bình thường, nhìn một người tắm rửa một người ở bên cạnh trông coi tự nhiên đến vậy, Allen dùng ánh mắt đánh giá tình trường nhiều năm để khẳng định, hai người này ít nhất làm vợ chồng 5 năm mới có thể thành thạo như vậy.

Flora vô ngữ, chỉ ra: "Từ tuổi của Mel xem ra, ta có thể xác định anh suy đoán sai."

Abby càng nói ra một câu mình thường nói: "Nam nhân nhân loại thật ghê tởm."

Muri căn bản không để ý tới ba nhân loại kỳ quái không mời tự đến này. Mellie đành đại diện từ chối lời mời.

Cô xác thật được nhắc nhở, phải đi vào trong thành một chuyến, bất quá trước sau cô không quên được thái độ của thánh đường đối với ma thú, cô muốn tận lực ngăn cách Muri tiếp xúc với những người này, cho nên cho dù thái độ bọn họ không tồi, cô cũng không muốn cùng đi.

Chờ bọn họ rời khỏi, Mellie thương lượng với Muri, "Chúng ta đi vào trong thành một chuyến đi, vừa vặn thời gian này có thể mua một ít đồ vật."

Trong nhà bị ngập nước, quần áo Muri đều bị ngâm nát, trừ một bộ hiện tại trên người hắn này cũng chỉ có một bộ để thay đổi, hắn không thèm để ý chuyện đó, nhưng cô muốn cho hắn có thể sinh hoạt càng tốt hơn.

Đường cũng sớm ăn hết rồi, gần đây không thể cho gấu ăn đường, cô cảm giác đang bạc đãi gấu trong nhà.

Thấy Muri thể nhưng lộ ra một chút thần sắc sợ hãi, Mellie cảm thấy ngoài ý muốn, dáng vẻ lúc trước hắn còn dám tùy tiện đội cái mũ đầu lâu chạy vào trong thành, hiện giờ sao lại sợ?

Cô chần chờ mà an ủi: "Hiện giờ với bộ dạng này của cậu, dù đi vào trong thành, hẳn là cũng không sao."

Muri biểu tình thực vi diệu, cuối cùng mới có chút kì cục mà nói: "Mua đồ vật...... Ta cũng không biết tính toán."

Mellie nghĩ vỡ đầu cũng chưa nghĩ đến, sợ hãi trên mặt hắn là bởi vì nhớ tới bị bài toán tính tiền của cô làm cho sợ hãi. Ghét bỏ tính tiền phiền toái, gấu nhỏ bị cô vừa lừa vừa gạt làm mấy ngày bài tập "Mua đồ vật nên trả bao nhiêu tiền", sau đó lại không có nơi dụng võ, biến thành gấu lớn rồi cũng đương nhiên mà quên mất.

Cô lập tức dở khóc dở cười, ý đồ cùng hắn giảng đạo lý, "Muri, cậu thực thông minh, chỉ không quen tính toán, tính nhiều thì sẽ phát hiện là rất đơn giản......"

Muri chui đầu vào trong lòng ngực cô, cằm gác ở trên đùi cô. Tuy rằng là nam nhân khổ người rất lớn, ánh mắt vừa dã lại hung, nhưng vặn thân mình đến như vậy còn nhét cái đầu đầy lông trắng vào trong lòng ngực cô, thật sự quá đáng yêu.

Chịu không nổi "Viên đạn bọc đường" nặng trĩu này, Mellie cảm giác đùi bị đâm đau đồng thời miệng đã không tự giác sửa lại lời, sủng ái mà vuốt đầu hắn, "Được rồi, cậu không phải tính, để tôi tính thì được rồi."

Cứ như vậy, bọn họ đặt căn nhà nhỏ bằng vỏ xác ma thú ở bên hồ, cùng nhau rời khỏi vùng địa cực đi đến thành trì có nhân loại sinh hoạt.

Quá trình tiến vào trong thành đơn giản không gợn sóng, không có gì không giống những người bình thường khác.

Mellie nghĩ kỹ rồi, đầu tiên mua mấy bộ y phục dễ mặc cho Muri, cho nên cô liền đi cửa hàng bán quần áo vải vóc.

Vào cửa ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bên trong có ba người, hai nữ kỵ sĩ đang cầm một bộ váy nhìn kỹ, nam kỵ sĩ ngồi xổm một bên chán đến chết mà nhìn chân các cô gái đi qua đi lại.

Lúc này có muốn lui ra ngoài né tránh đã không còn kịp rồi! Allen thấy hai người, một lời chào hỏi đã hấp dẫn ánh mắt hai nữ kỵ sĩ khác tới đây.

"Ta còn tưởng rằng các ngươi thật sự muốn ở cái chỗ rách nát đó một thời gian, không nghĩ tới các người chỉ không muốn ba chúng ta quấy rầy các ngươi ở riêng." Allen ngữ khí sâu kín, Abby và Flora ánh mắt càng thêm vi diệu.

Mellie căng da đầu ứng phó trường hợp xấu hổ này, chuyên tâm mua quần áo. Cô xem trọng mấy bộ, dò hỏi ý kiến Muri.

Ôm cánh tay đứng ở phía sau cô, Muri giống như cây gỗ mun thành tinh, không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

"Cái này cũng không thích sao, cậu muốn cái dạng gì?" Mellie thật đúng là không nghĩ tới Muri bắt bẻ với quần áo như vậy, lúc trước không phải đều tùy tiện mặc sao.

Muri nói: "Ta chỉ muốn dạng quần áo như trên người này."

Phải quần áo rách? Đây là cái yêu thích gì. Mellie nghi hoặc một lúc lâu, nhìn thấy trên quần áo hắn có mụn vá thêu chú gấu đơn sơ, đột nhiên hiểu được ý tứ của Muri.

Vì thể cô nói với chưởng quầy: "Lấy vải cho tôi."

Lại quay đầu hỏi Muri, "Tôi làm quần áo cho cậu?"

Muri lúc này gật đầu, lại thực dễ nói chuyện.

Cô cũng mua hai bộ quần áo cho mình, thay đổi hết quần áo cũ trên người vốn sửa lại từ nam trang của Muri.

Cửa hàng này bề mặt không lớn, hàng hoá đa dạng đến có chút chen chúc, trên kệ để hàng trước mắt có quần áo đẹp đẽ, bốn phía vách tường đều treo các loại vải màu sắc và hoa văn bất đồng, bên trong còn có không ít khách nhân đang cãi cọ ầm ĩ mà chọn lựa vải vóc, vật liệu may mặc.

Lúc Mellie mặc quần áo mới từ sau mành nhỏ đi ra, cô cứ như vậy tầm thường mà ngước mắt, tất cả mọi người không khỏi dùng ánh mắt yên lặng nhìn cô, lộ ra hai phần ngốc nghếch.

Tóc đỏ mắt xanh da trắng, mỹ nhân cho dù mặc quần áo đơn giản nhất, lấy những vải dệt tinh mỹ đó làm bối cảnh, vẫn nổi bật vô cùng, quang thải chiếu nhân.

Một mảnh an tĩnh, chưởng quấy vừa rồi còn tự tay cầm vải dệt cho cô đã không thể tin được mà xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm nói: "Đây là vừa rồi ....." quái nhân một thân xám xịt, che đầu che mặt kia?!

Mới phát hiện mình không che mặt, Mellie quay trở về cầm cái áo choàng che khuất tóc và hơn nữa khuôn mặt, đoàn người lúc này mới có thể rời đi, không khiến ai chú ý mà đi ở trên đường.

Ba kỵ sĩ đi theo phía sau họ, lần đầu tiên thấy rõ Mellie trông như thế nào Allen che miệng lại khóc ra, hâm mộ đến nước dãi từ khóe miệng chảy xuống.

"Quá đẹp, mỹ nhân như vậy không phải bình thường đều giấu ở trong cung điện lâu đài của những quý tộc và đại thương nhân sao, không nghĩ tới còn có thể thấy thật. Nếu để cô không che mặt đi một vòng ở trên phố, lập tức liền phải bị người ta cướp đi......"

"Phía trước! Dừng lại!" Nghe một tiếng thét to, Allen ngậm miệng lại, hai nữ kỵ sĩ cũng đồng thời lộ ra biểu tình "Gặp quỷ này liền bị cậu đoán trúng".

Phía sau trên đường cái đi tới một cái xe voi, trên thân voi có một tòa cung điện mái vòm chứa được mười mấy người, bốn phía hộ vệ uy vũ, từng người mang theo vũ khí, còn có người hầu khuân vác các loại hàng hóa hiếm quý.

Trên đường cái đám bình dân giống như bầy cá lọt vào uy hiếp tự giác lui về phía sau, hiểu rõ mà tránh đi cái miệng khổng lồ của kẻ vồ mồi, đứng ở nơi xa nhìn xem.

Nói chuyện chính là nam nhân đứng ở trên giá xe voi, hắn từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Chúng ta muốn mua hắn, bao nhiêu tiền?"

Bị quý tộc và đại thương nhân nhìn trúng muốn mua, đại bộ phận bình dân đều sẽ vui vẻ đồng ý, đổi một khoảng tiền cả đời mình khả năng không kiếm được. Một bộ phận nhỏ không đồng ý, cuối cùng cũng sẽ bị bắt phải đồng ý.

Ba người Abby nhận ra, đây là xe voi của đại thương nhân Guei nổi danh trong thành, bọn họ đồng thời chặn ở phía trước Mellie, "Không khéo, bằng hữu này của chúng ta không thích."

Nam nhân trên xe voi xua xua tay để bọn họ tránh ra, rõ ràng chỉ về phía Muri, "Chủ nhân chúng ta muốn mua người nam nhân này."

Ba người che chở Mellie: "...." Vậy thật không nghĩ tới.

Allen quay đầu, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Muri. Bọn họ ba người ngay từ đầu đã bị lực lượng của Muri làm cho kinh sợ, bởi vậy hoàn toàn không thể nào để ý dung mạo hắn, hiện giờ bỏ qua một bên kinh ngạc cảm thán với giá trị vũ lực để nhìn kỹ, bộ dáng này của hắn kỳ thật đặc biệt anh tuấn đặc thù, ngay cả Allen người nam nhân này cũng không thể không thừa nhận: Huynh đệ, là ta xem thường anh.

Lớn lên đẹp, nhìn qua lại không có thân phận gì, dù nam hay nữ đều dễ dàng bị cướp đi.

Trong cung điện xe voi, nữ nhân trung niên châu quang bảo khí, bảo dưỡng thích đáng vén rèm lên, ngữ khí ngạo mạn, "Các ngươi ai là chủ nhân của hắn? Ta nguyện ý dùng một túi đá quý để mua hắn."

Muri kia một thân quần áo rách không chịu thay, nhìn tựa như người nghèo, con gái của đại thương nhân này một chút cũng không nghĩ sẽ bị cự tuyệt.

Nhưng bị chặn ở chỗ này tâm tình Muri không tốt, càng không có khái niệm cự tuyệt hay không cự tuyệt. Với hắn, chỉ cần không mặc trang phục mục sự kỵ sĩ, chủ động đi lên tìm phiền toái thì đều có thể giết.

Lúc hắn có bề ngoài ma thú thì hành sự càng như là nhân loại, lúc có bề ngoài nhân loại thì hành sự ngược lại càng có khuynh hướng dã thú.

Lúc tất cả mọi người chưa có phản ứng lại, hắn đã nhảy lên lưng voi, một chân đạp cái cung điện trang trí hoa lệ đó xuống, đổ trên mặt đất lăn hai vòng, tiếng thét chói tai thoáng chốc vang vọng đường cái.

Trong đám hỗn loạn, Murị thực tự nhiên mà dắt Mellie rời khỏi nơi này.

Mellie có thể dự kiến kế tiếp là kết quả bị người ta đuổi giết, nhưng cô cũng không cảm thấy sợ hãi, cũng không phải lần đầu tiên. Cô chỉ nhớ thương đồ vật muốn mua mà mình còn chưa mua xong.

"Chúng ta vẫn nên sớm một chút mua xong đồ vật rồi trở về đi."

Ba kỵ sĩ theo kịp, kiến nghị bọn họ: "Không bằng các ngươi tạm thời đi thánh đường chỗ chúng ta tránh đầu sóng ngọn gió? Vừa rồi đại thương nhân đó đặc biệt có tiền, lại vô cùng yêu thương con gái, khẳng định muốn tìm các ngươi tính sổ, nếu các ngươi đi thánh đường, bọn họ sẽ không thể làm gì các ngươi."

Lại một lần bị vô tình cự tuyệt, tổ kỵ sĩ ba người mang theo lo lắng về an toàn sinh mệnh đối với các tay đấm của Guei, đi trở về thánh đường.

Bọn họ là đội kỵ sĩ đầu tiên trở về từ vùng địa cực trong năm nay, đội trưởng Abby còn cần đi chỗ lão mục sư kể lại chuyện phát sinh trên đường.

Cô ấy cáo biệt hai đồng bạn, một mình đi đến tháp mục sư. Ngày mùa hè thánh đường so với thời điểm khác còn thanh lãnh hơn nhiều, cô ấy xuyên qua trung đình, đi qua được đường phía dưới tháp mục sư.

Mấy kỵ sĩ dưỡng thương từ cửa sổ thấy bóng dáng cô ấy, hô to: "Hắc, sớm như vậy đã trở lại, các ngươi lại lười biếng?"

Abby chống cánh tay đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào trong, "Không thú vị, đã trở lại trước. À, các ngươi lần trước nói bên cạnh ma thú hỗn huyết đó, không phải mang theo nữ nhân tóc đỏ mắt xanh sao, ta đã thấy."

Kỵ sĩ dưỡng thương bỗng nhiên ngồi dậy: "Cái gì! Ngươi nhìn thấy ma thú hỗn huyết đó!" Bọn họ mấy kỵ sĩ bị thương này đều bị tên đó gây thương tích, sớm muốn rửa mối nhục xưa.

Abby nhún nhún vai, "Không thấy được ma thú hỗn huyết, nữ nhân bị nó ném lại, hiện giờ đi theo một người nam nhân khác, các ngươi muốn thông qua cô ấy tới tìm ma thú hỗn huyết đó là không có khả năng."

Nói xong cũng mặc kệ những người này có phản ứng gì, duỗi tay đóng cửa sổ lại, bước chân nhẹ nhàng mà bò lên trên tháp mục sư.

Ở nơi này là một vị mục sư tuổi già nhất, nói chuyện làm việc luôn chậm rì rì, có lẽ là tuổi lớn, ở trong một đám mục sư cấp tiến cừu hận ma thú, ông ấy khó được lại là phái bình thản.

Abby lắc lư ghế dựa cùng ông ấy tùy ý trò chuyện hành trình săn thú mùa hè lần này, coi như đi ngang qua sân khấu. Làm xong kỷ lục cô đột nhiên hỏi: "Mục sư Devin, ta nhớ rõ rất nhiều năm trước nghe ông kể chuyện xưa, ông nói có ma thú cấp bậc đặc biệt cao, có thể biến thành người, có phải không?"

Mục sư Devin mí mắt gục xuống chậm rãi xốc lên, nhìn cô ấy một cái, lộ ra tươi cười ôn hòa, "Cô cũng nói đó đều là chuyện xưa mà thôi, ma thú sao có thể biến thành người đâu."

"Được rồi." Abby đứng dậy tiêu sái mà đi.

Cô đã sớm hoài nghi Muri cũng không phải nhân loại, mà là ma thú hỗn huyết trong miệng những kỵ sĩ đó, nhưng rốt cuộc có phải hay không cũng không quá quan hệ, cô cũng không có để ý như các kỵ sĩ bị tẩy não khác.

Mục sư Devin một mình ngồi ở trên tháp, mang mắt kính đọc từng hàng sách. Đọc đến một hàng, bàn tay khô nhăn bỗng nhiên dừng lại, môi già nua tràn ra một tiếng thở dài thật lâu.

Ông nhớ tới con gái của em trai mình, đứa bé Evie đáng thương. Evie cũng không thích hợp làm kỵ sĩ, lại bị phụ thân yêu cầu mà trở thành kỵ sĩ, tiến vào vùng địa cực săn thú.

Cô ấy mất tích mấy năm trở về, sinh hạ một quái vật cả người mọc lông trắng. Từ khi đó, mục sư Devin liền biết, điển tịch cổ xưa ghi lại, ma thú cao cấp đặc thù có thể biến thành một loại hình thái khác, rất có thể là thật sự.

Em trai Drew của ông cả đời chỉ phụng hiến cho chức trách mục sư thần thánh, biết con gái mình dan díu cùng ma thú, vô cùng phẫn nộ, mang đứa bé quái vật đó đi, cũng nói với Evie ông ấy đã đánh chết quái vật vứt đi rồi, kết quả Evie bởi vậy chịu kích thích mà bệnh không dậy nổi.

Sau khi Evie chết, Drew ước chừng là hối hận, cuối cùng từ bỏ thân phận mục sư đi vào vùng địa cực, mãi đến chết cũng chưa từng trở về.

30 Quán Rượu

Mellie dùng thời gian ngắn nhất nhanh chóng mua đồ muốn mua, lúc màn đêm buông xuống thì tìm một quán rượu hẻo lánh ít người để ăn bữa tối.

Những quán rượu giá rẻ này bình thường đều tối tăm chật hẹp, đại sảnh chen chúc, bàn ghế để ngồi ăn cơm uống rượu cũ kĩ lại dầu mỡ, hương vị trôi nổi trong không khí cũng làm người ta không thoải mái.

Cô ả đứng ở sau bàn làm người phục vụ và bồi rượu tạm thời, còn công việc chính là kỹ nữ, nếu chịu tiêu tốn 80 tiền đồng là có thể mang ả đến khách sạn quanh đây ngủ một giấc.

Từ lúc Muri mang theo cô ngồi vào trong một góc quán rượu này, nữ nhân bồi rượu nhìn qua tuổi không nhỏ nhưng vẫn còn phong vận đang không ngừng khiêu khích hắn, chỉ tiếc lúc Muri ăn cái gì luôn thực chuyên chủ, không chú ý các loại ám chỉ của ả.

Mellie ngồi ở bên cạnh cũng đang chuyên tâm dùng bữa, cô thật sự đã lâu không thể tử tể ăn chút rau dưa, bởi vậy ôm canh rau uống đến thành kính mà thỏa mãn.

Nữ bồi rượu không có thể đả động Muri, buồn bực đanh đá mà trừng mắt nhìn Mellie một cái.

Mellie: "?"

Muri ăn xong một phần thịt thăn, lại gọi thêm một phần.

Mellie đã ăn no, thấy hắn bắt đầu tiêu diệt phần thịt thăn thứ hai, bỗng nhiên muốn đùa một chút với hắn, vì thể hỏi: "Ba phần thịt thăn một phần canh rau và bánh mì, phải trả bao nhiêu tiền?"

Cho dù ở nơi tối tăm như vậy, Mellie cũng rõ ràng nhìn thấy Muri bỗng nhiên nâng mặt lên, tràn đầy kinh ngạc, thịt thăn cầm lên sắp rớt khỏi mâm, đôi mắt kim sắc mang hoảng sợ hơi hơi trợn tròn, tràn ngập chất vấn "Không phải đã nói không bắt ta tính tiền".

Mellie: "A, không phải tôi đang hỏi cậu, không có việc gì."

Yên tâm lại, Muri lần thứ hai ăn tiếp, động tác so với lúc trước trì trệ hơn rất nhiều, trong lòng hắn không biết đã trải qua tự hỏi và khúc chiết thế nào, từ mâm đồ ăn của mình chọc một miếng thịt đặt lên mâm của cô.

Trên người Muri vẫn cứ có rất nhiều thói quen càng có khuynh hướng loài thú, ví dụ như đồ ăn, hắn cũng không cho phép ai khác cướp đoạt đồ ăn, trừ phi hắn chủ động từ bỏ. Cũng không ai có thể vào lúc hắn chưa ăn no mà chia sẻ đồ ăn của hắn -- ngoại trừ Mellie.

Từ lúc hắn mang cô về, Mellie không thể hiểu được liền trở thành người được chia sẻ đồ ăn.

Ở trong thế giới ma thú, rất ít có ví dụ giống đực nuôi dưỡng gia đình, phần lớn chúng nó đều là đồ lười chỉ phụ trách sinh mà không phụ trách quản. Gấu con này một mình lớn lên, kinh nghiệm gì cũng không có, hành vi đối với cô càng có khuynh hướng như là ma thú giống cái nuôi nấng con non.

Kỳ thật Mellie không muốn ăn thịt, ở trong cảm xúc phức tạp mà cảm động, miễn cưỡng gặm một miếng thịt hắn lấy lòng đưa lại đây.

"Tìm được rồi! Các ngươi ở chỗ này a!" thanh âm kỵ sĩ Allen từ cạnh cửa truyền đến.

Tổ kỵ sĩ ba người đã thay trang phục kỵ sĩ, một thân hơi thở nhìn qua tương tự như lính đánh thuê, lại càng thêm xốc vác hơn -- vừa thấy là biết có tiền.

Bọn họ ngồi vào bên hai người Muri, lập tức được nhiệt tình chiêu đãi. Allen phong lưu mà cười với nữ nhân sau bàn, hào phóng mua rượu đắt nhất ở nơi này, mời hai người Muri cùng uống.

"Chúng ta hỏi thăm thật lâu mới tìm được các ngươi ở chỗ này, nhưng chúng ta đã có thể tìm được, con gái Guei bị Muri ném ngã đến chết khiếp khẳng định cũng có thể tìm được, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"

Nghe vào rõ ràng như là Allen đang lo lắng.

Bất quá những người khác ở đây đều không để ý đến hắn, Flora đưa cho Mellie một cái túi, từ trong và chạm rất nhỏ Mellie nghe ra đó là một túi đồng vàng.

"Đây là thù lao cảm tạ các ngươi giết chết con ma thú đó." Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Flora đã nhìn rõ, mình không có nhân tình gì để trả nợ bọn họ, còn không bằng trực tiếp dùng tiền làm thù lao.

Mellie không chối từ nhiều liền nhận lấy, không ngoài dự đoán nhìn ra Flora thoải mái thở ra một hơi.

Cô cho rằng bọn họ báo ân xong, nhắc nhở xong, cũng nên đi, ai ngờ ba người cứ như vậy vững vàng ngồi xuống bắt đầu thả lỏng mà uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn qua không có gì khác đám người làm việc xong, tan tầm thả lỏng người.

Mellie mơ màng hồ đồ liền lâm vào nói chuyện phiếm với bọn họ, hơn nữa căn cứ nguyên tắc không lãng phí tiền, học hai nữ kỵ sĩ hào sảng, nếm nếm ly rượu sang quý.

Muri ăn ăn, phát giác bên cạnh Mellie bởi vì nghe người ta nói chuyện phiếm đến nhập thần, càng ngồi càng xa, hắn cảm thấy thịt trong tay mình không thơm nữa, nhìn chằm chằm Mellie không ngừng.

Dần dần bị cồn làm cho mơ hồ, Mellie không thể chú ý tới tầm mắt hắn, nghe hai nữ kỵ sĩ khoa trương khoác lác.

"Ta nói huynh đệ, cậu đừng giống như nhóc con không thể cai sữa, chúng ta làm nam nhân, phải có tôn nghiêm, cậu có biết không?" Allen nhìn không được bộ dáng này của hắn, chua chát nói.

Hắn vốn định khoác lấy vai Muri tỏ vẻ thân thiết, giống bình thường hắn nhìn thấy người không thân cũng có thể đi lên kề vai sát cánh, nhưng đối với Muri, cái tay này thế nào cũng không đáp xuống được, dường như là trên vai mọc ra gai.

Muri trước sau như một bộ dáng cao lãnh, không thèm nhìn hắn. Allen không thể gia nhập ba nữ tử anh hùng bên kia, đành phải phát huy ưu thể da mặt dày, lải nhải với Muri, "Nam nữ ở chung, là cần kỹ xảo, dù cậu thật sự thật sự đặc biệt yêu cô ấy, cũng không thể để cô ấy nhìn ra, nếu không cô ấy sẽ ỷ vào cậu thích, càng ngày càng quá mức."

"Cậu xem Flora, trực tiếp đưa đồng vàng cho Mel, cậu cũng không phản đối, nhà các cậu là Mel quản tiền đi, vậy cậu cũng quá thành thật, nam nhân nếu không chừa chút tiền trinh, làm sao đi ra ngoài uống rượu chơi bời? Hiện giờ cậu còn không hiểu, chờ lại qua mấy năm cậu sẽ hối hận." Hắn càng nói càng nhỏ giọng, sắc mặt cũng mười phần nghiêm túc.

Muri: "xột xoạt ––" [ tiếng ăn thịt]

Nữ nhân bồi rượu đi lên, cười khanh khách mà gia nhập bọn họ đối thoại, đồng dạng nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, trên đời này nào có nam nhân không ăn vụng, nếu không ăn vụng, đó chính là không có tiền...... Bất quá, khách nhân lớn lên bộ dáng thể này, không trả tiền ta cũng vui vẻ thử một lần."

"Ta vừa thấy khách nhân liền biết, là không có kinh nghiệm, không bằng ở chỗ ta học chút kỹ xảo, đến lúc đó cũng miễn cho bị ghét bỏ phải không?"

Allen một ngụm rượu phun ra, giống như gặp quỷ mà nhìn Muri, lại nhìn nữ nhân kia, "Hắn? Non? Cô làm sao thấy được?"

Nữ nhân cười khanh khách, "Nghe anh nói, đừng xem thường ta a, ta thần kinh bách chiến, liếc mắt một cái liền nhìn ra được." 

Allen quả thực không dám tin tưởng, trong nội tâm thật khó chịu giống như nhìn thấy có người không dùng ngọc lục bảo trân quý lục để làm trang sức, ngược lại dùng để lót chân bàn, nhịn không được nói với Muri: "Mel trưởng thành như thế, các người còn đơn độc ở chung, như vậy cậu còn nhịn được, cậu có còn là nam nhân hay không?"

Muri: "Xột xoạt --"

"Cậu đừng ăn, xin cậu trò chuyện với ta! Chẳng lẽ đây chính là thế giới cường giả sao!" Allen vô cùng đau đớn, "Không phải là cậu không được đi? Nếu cậu không có kinh nghiệm, không dám lên, trước tìm người kinh nghiệm phong phú thử một lần, nếu không đến lúc đó trên đường không thể xong việc, Mel khẳng định trực tiếp đá cậu tìm người khác!"

Muri cái khác cũng chưa nghe rõ, chỉ nghe được một câu cuối cùng, ngẩng đầu dùng một đôi mắt mang theo hung khí nhìn chằm chằm Allen nói không lựa lời.

Nghe thấy thịt trong miệng hắn bị hàm răng cắn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Allen cảm giác chính mình đau đớn một trận, ngượng ngùng nói: "Cậu xem cậu phản ứng này, ta lại không muốn đoạt của cậu."

Hắn rốt cuộc sáng suốt mà ý thức được cái đề tài này không thể tiếp tục, đề tài liền chuyển: "Trước kia ta nghe nói trong truyền thuyết có loại ma thú, cả người phủ giáp, vô cùng thích hồng bảo thạch sáng lấp lánh, nó sẽ giấu hồng bảo thạch ở miệng mình, ăn cái gì cũng không bỏ được nhổ ra, không để người khác xem nhiều một cái...... Ta thấy cậu để ý Mel như vậy, không sai biệt lắm với loại ma thú này, không phải cậu là loại ma thú này hóa thân đi ha ha ha!".

Hắn thề với trời chính mình chỉ là đùa một chút cho sống động không khí, kết quả Mellie bên kia bưng chén rượu không, bỗng nhiên vào lúc tất cả mọi người không phản ứng lại, đứng lên cầm lấy cung tiễn chỉ vào hắn, vẻ mặt như thay đổi một người, nghiêm nghị, "Buông Muri ra!"

-- Mellie say, mơ mơ màng màng nghe vào tại bên kia Allen nói Muri cái gì mà hắn là ma thú hóa thân, tức khắc cho rằng thân phận Muri bị chọc thủng, phải bị Allen bắt đi. Trước sau không thể buông tâm với bọn họ, Mellie khẩn trương bắn ra một mũi tên lên sàn nhà.

So với cô càng khẩn trương, Allen sợ tới mức lui ra ngoài vài bước, chén rượu trong tay bị một mũi tên bắn vỡ. Hắn nuốt nuốt nước miếng hô to: "Bình tĩnh! Ta chính là nói giỡn với Muri, không muốn thật sự khuyến khích hắn đi tìm nữ nhân khác để ngủ, không đến mức bởi vì thế này mà phải giết ta đi, cô ngàn vạn bình tĩnh a!"

Trừ bỏ chuyện này, hắn không thể nghĩ được Mellie nhìn qua vẫn luôn vô hại vì sao đột nhiên cau mày quắc mắt với hắn.

Trong thời khắc nguy cấp, hai đồng bạn không chỉ không cứu hắn, còn ở một bên cười to khuyến khích Mellie, "Ta đã biết miệng hắn tiện, Mel mau bắn hắn!"

"Đúng, bắn mặt hắn, cho hắn một giáo huấn."

Uống đến mơ mơ màng màng, Mellie mê mang nghe theo thanh âm bên tai, lại bắn ra một mũi tên. Allen chạy vắt giò lên cổ, Abby và Flora cười rung trời, mạnh mẽ đập bàn.

Muri vẫn cứ đang ăn.

*

Trong một khắc, Mellie bỗng nhiên tỉnh lại. Mở to mắt thấy trên đỉnh đầu là không trung trống trải, trên người đắp vải và da mềm mại, dưới thân là xe xóc nảy lay động.

Cô mang một đầu tóc đỏ lộn xộn ngồi dậy từ xe ngựa chất đầy các loại đồ dùng sinh hoạt, nhìn bong dáng Muri nhẹ nhàng kéo xe đi về phía trước, lại phát ngốc một trận.

Phía trước phía sau đều không có đường, đây đã là phạm vi vùng địa cực rộng lớn không có bóng người.

Phát sinh cái gì? Các cô sao lại tới nơi này rồi. Mellie ấn trán mình, cái gì cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ ở quán rượu nghe Abby và Flora miêu tả lần đầu tiên hai người hợp lực giết chết một con ma thú trung cấp, cảm thấy họ rất lợi hại.

Mellie: "Muri? Chúng ta ra khỏi thành khi nào?"

Muri quay đầu, cô nhìn thấy trong lòng ngực Muri ôm một vò mật ong, bên miệng sáng lấp lánh. Vò mật ong này cô nhớ rõ, lúc mua tốn ba đồng bạc, hiện tại nhìn dáng vẻ là sắp bị Muri trộm uống hết rồi.

"Đêm qua đi ra." Muri liếm liếm môi, đưa nửa vò mật ong cho cô, "Còn lại cho cô."

Mellie nhìn ánh mắt hắn, lấy ra một cây cái muỗng, cho vào quấy một chút, bỏ vào trong miệng mình.

Hầu kết Muri thực rõ ràng động đậy một chút.

Cô lại múc một muỗng đưa cho Muri, "Một ngụm cuối cùng."

Chờ Muri sung sướng mà ăn một ngụm này, cô đậy kín bình, "Còn lại về sau lại ăn."

Cô nếm vị ngọt trong miệng, cả người hoàn toàn thanh tỉnh, vùng địa cực gió lạnh thổi tới hất lên tóc đỏ của cô. Lần thứ hai cô dò hỏi lại tình huống tối hôm qua, "Sao lại bỏ đi trong đêm, Abby bọn họ đâu rồi?"

Muri còn đang dư vị mật ong, ngữ khí đều không tự giác mang ra một cổ vị ngọt, "Ngày hôm qua ở quán rượu, có một đám người tìm tới nơi, chúng ta liền đi."

Mellie: "Là Guei đó tìm tới sao!"

Muri: "Ừ, tới mấy trăm người, nhà bị chen hỏng. Cô xông lên đánh nhau với bọn họ, ba người kia cũng vậy, nhưng mà cũng không lợi hại bằng ta."

Mellie: "......?"

Muri: "Bọn họ đuổi theo chúng ta rất xa, cô ngồi trên xe bắn tên vào bọn họ, bắn trúng mười mấy người, cô cũng không tồi."

Mellie: "......???"

Muri: "Mũi tên đều là ta nhặt về!"

Không, vấn đề tuyệt không ở chỗ này.

Mellie đặt đôi tay ở trên bụng, an tường mà nằm trở về, cô đã không dám nghĩ tối hôm qua đến tột cùng là cái trường hợp lộn xộn gì.

Xanh lam thiên chân a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro