IV-C7-C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07 Vườn Hoa Hồng

Tần Phi Thường nghe thấy chữ "một" đó, nhưng cô đã không còn lo âu như ban đầu.

Cô đoán được ở chỗ này tử vong một lần chỉ sợ cũng không phải là kết thúc. Cái nguyền rủa này chỉ vừa mới bắt đầu. Hiện giờ cô nên làm, chính là thăm dò trước toàn bộ dị thường nơi này, sau đó tiến hành phân tích, làm chuẩn bị cho những khả năng phát sinh sau này.

Hoa hồng trong vườn mọc lên rất nhiều gai, đụng phải là có thể dễ dàng vẽ ra một vết máu ở trên người. Phát hiện ra chúng nó chậm rãi động đậy, Tần Phi Thường liền biết mình sẽ phải chết ở chỗ này.

Là cách chết không ổn. Nhưng tử vong hẳn là có giá trị, cô muốn trước khi tử vong tới được chỗ sâu trong vườn hoa hồng.

Cô chạy như điên, bóng dáng thấp thoáng ở dưới cành hoa hồng, như là một bức tranh trang trí bị đóng khung vào trong khung kính.

Ecberht cũng đi ở trên đường có bụi gai nở đầy hoa hồng, bất quá khi hắn đi qua, toàn bộ gai đều sẽ tránh hắn, tất cả hoa đều ôn thuần rũ ở bên người hắn. Nếu bỏ qua những con mắt chuyển động ục ục trong nhụy hoa, đây hẳn tương đương là hình ảnh mỹ lệ.

Xuyên qua con mắt không chỗ nào không có, Ecberht có thể thấy nhất cử nhất động của Tần Phi Thường, nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức làm bụi gai chung quanh xuyên qua thân hình cô gái này, giết chết cô ở chỗ này.

Chỉ là, hắn có chút do dự, lúc này đây những người này bị chết quá nhanh, có lẽ hắn nên cho người sống sót cuối cùng này một chút thời gian, để cô lại chơi cùng trong chốc lát.

Được rồi, vậy lại cho cô chốc lát –– để hắn nhìn xem trên mặt người cuối cùng này lộ ra biểu tình thất vọng không cam lòng.

*

Tần Phi Thường mặc sơ mi trắng, trên đó lộ ra từng vệt huyết sắc, trên mặt cũng có vết xước đang tràn ra từng giọt huyết châu.

Vườn hoa hồng này diện tích rất lớn, con đường hỗn độn, dễ bị lạc đường. Bất quá Tần Phi Thường lại vô cùng am hiểu ghi nhớ và phân tích, cảm giác phương hướng cũng tuyệt hảo, bởi vậy trước khi kiệt lực, cô thành công xông qua những bụi gai dày, đi tới chỗ sâu trong vườn hoa hồng.

Cô cho rằng mình sẽ chết ở trên đường, nhưng những bụi gai đó cũng không phải thực nghiêm túc công kích cô, chúng nó chỉ giống như trêu đùa, ở trên người cô làm ra một ít vết thương, lại dường như cũng không để cô vào mắt, vui đùa cô, xua đuổi cô, cho cô đi qua.

Như vậy so với ngăn trở cô, giết chết cô ở giữa đường còn làm cô cảm thấy tức giận hơn.

Làm người tuổi trẻ xuất sắc trong một thế hệ Tần thị, làm người lãnh đạo đại biểu cho Tần thị Du Châu giao lưu cùng các châu khác, đã thật lâu cô không bị ai trêu chọc như vậy. Tuy rằng trên mặt không biểu lộ ra phẫn nộ, nhưng dưới mắt kính, trong ánh mắt Tần Phi Thường đã tràn đầy lạnh lẽo.

Ở trung tâm chỗ sâu trong vườn hoa hồng, cô gặp được một bức tượng điêu khắc thánh mẫu dị thường sinh động, bức tượng thánh mẫu này chính là đồ vật đặc thù duy nhất ở nơi này.

Mà Ecberht ngồi ở trên cánh tay nâng lên của bức tượng thánh mẫu, trên người khoác vải dài đỏ sậm quanh co khúc khuỷu rũ xuống. Hắn dường như đã chờ đợi hồi lâu, có chút không kiên nhẫn mà dùng chân khảy hoa hồng đỏ tươi phía dưới tượng.

Thấy cô chật vật mà tới nơi này như thế, Ecberht cười lớn vỗ cánh tay tượng thánh mẫu, bức tượng chậm rãi động đậy, buông hắn ra, hắn liền dẫm lên hoa hồng đi đến trước mặt Tần Phi Thường, hứng thú bừng bừng hỏi cô: "Thế nào, có phải cô cho rằng trong vườn hoa hồng có cái gì đặc thù hay không? Kỳ thật, nơi này cái gì cũng không có, kinh hỉ sao!"

Hắn cố ý chờ ở nơi này, chính là vì nhìn cô trăm cay ngàn đắng đi đến đây, kết quả cái gì cũng không thấy.

"Cô là người thông minh, đoán được rất nhiều điều, chính là ta cũng thích nhất nhìn người thông minh bị tuyệt vọng, cô đã đoán sai." Ác ma Ecberht phát ra tiếng nói.

Tần Phi Thường hiện tại tình huống mười phần không ổn, thân thể cô suy yếu, sức cùng lực kiệt, bởi vì mất máu và mất nước quá nhiều mà trước mắt biến thành màu đen.

Tính tình cô kỳ thật không tồi, từ trước ở Tần thị cũng không hay tức giận, chỉ vào lúc công tác nhìn qua nghiêm túc lạnh nhạt một chút. Rốt cuộc công tác bận rộn đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, cô lại quản một đống người, ai cũng không thể mãi duy trì vẻ mặt tươi cười. Bất quá hiện tại, bên tai nghe tiếng cười của thiếu niên mang theo ác ý, cô lại khó được cảm giác mình bùng nổ tức giận.

Cô vươn tay, hung hăng túm chặt mảnh vải dài đỏ sậm trên người Ecberht, dùng trọng lượng thân thể áp đảo hắn trên mặt đất.

Ecberht hiển nhiên không đặt cô ở trong mắt, ngã trên mặt đất cũng không giãy giụa, chỉ dùng biểu tình hồn nhiên kia thản nhiên nói: "Thế nào, muốn giết ta sao, đáng tiếc cô không làm được......"

Tần Phi Thường túm lấy tóc dài màu đen hơn xoăn của Ecberht, kéo về phía trước, cúi người cắn thật mạnh vào môi hẳn.

Ecberht biểu tình cứng đờ, khó được mà lộ ra chút thần sắc kinh ngạc.

Hắn ngửa mặt ngã trên mặt đất, tóc tán đầy đất, sau lưng đều là hoa hồng đỏ bị áp lên, vừa ngước mắt là có thể thấy người phụ nữ ngồi ở trên người với khuôn mặt lạnh lùng.

Cô không chút nào e lệ, dù còn đè ở trên môi hắn, ánh mắt cũng lạnh lùng đánh giá hắn.

Hung hăng cắn một ngụm, trong miệng nếm ra một chút mùi máu tươi. Tần Phi Thường buông Ecberht ra, bóp cổ hẳn khàn giọng nói: "Cậu thật thiếu đánh."

Khiêu khích lại khinh thường.

Ecberht đồng tử co lại, biểu tình của hắn vặn vẹo một lát, tươi cười trở nên dị thường đáng sợ, "Ha -- ha ha --"

Hắn bỗng nhiên xoay người một cái, trở tay ấn ngã Tần Phi Thường xuống đất, giơ tay bịt miệng và mũi cô, muốn cho cô hít thở không được mà chết.

Tần Phi Thường há mồm cắn xuống, cơ hồ muốn cắn thủng bàn tay xinh đẹp của hắn, màu đỏ giống như hoa hồng thoáng chốc chảy tới trên mặt và trong miệng cô, tẩm ướt môi cô khô nứt trắng bệch.

Ecberht kéo tay ra, giận cực mà cười, cho tới nay hắn tìm niềm vui trong tử vong và thống khổ của người khác, nhưng hắn không cho phép người khác lấy hắn tìm niềm vui.

Hắn bóp chặt cổ Tần Phi Thường, Tần Phi Thường cũng đã lần thứ hai kéo mái tóc dài rối tung của hắn, kéo mặt hắn xuống, hơn nữa không khách khí mà lần thứ hai cắn yết hầu hắn.

Cô xác thật là muốn cắn đứt yết hầu hắn, có làm được hay không, phải thử xem mới biết được.

Nhưng mà phát triển về sau làm chính Tần Phi Thường cũng không đoán được.

Hành vi của cô chỉ là cố ý khiêu khích, tuy thành công nhưng một phát không thể vãn hồi... Chính cô cũng không biết đến tột cùng là như thế nào.

Cành hoa hồng bị đè gãy một tảng lớn, mùi thơm ngào ngạt cùng nước đỏ tươi nhiễm đầy mảnh vải dài màu đỏ sẫm, vết thương bị gai đâm trên người vì dây dưa làm cho đau đớn càng rõ ràng hơn rất nhiều so với sung sướng.

Cô đã chết, chết như thế nào?

Tựa hồ là khi khoái cảm ngập đầu thì hít thở không thông mà chết, lúc ấy không sai biệt lắm cô đã mất đi lý trí, thiếu chút nữa cắn đứt yết hầu Ecberht, còn Ecberht thì càng điên cuồng không nhường một tấc. [ Đây là cảnh H 21+]

*

"Tiểu thư, tiểu thư cô vẫn ổn chứ?" Người phục vụ nhẹ giọng nhắc nhở làm Tần Phi Thường tỉnh táo lại.

Cảm giác quá mức rõ ràng còn đang quay trong đầu, nhưng thân thể không có gì khác thường.

"Không có việc gì." Tần Phi Thường ngồi dậy, ấn ấn giữa mày. Cô còn ngồi ở bên cửa sổ trong tiệm bánh ngọt, trên bàn bày cà phê chưa uống xong nhưng đã lạnh ngắt.

Ngoài cửa sổ người đến người đi, trong tiệm nhạc nhẹ du dương, tràn ngập hương vị đồ ngọt.

"Không có việc gì thì tốt rồi, vậy ngài còn có yêu cầu gì sao?" Người phục vụ mỉm cười mang theo lễ phép hỏi.

Tần Phi Thường thần sắc như thường, lại lấy menu gọi một phần đồ ngọt và đồ uống: "Phiền toái lại cho tôi một phần này."

"Vâng, xin ngài chờ một lát."

Bên cạnh đã không có ai khác, Tần Phi Thường nhìn lên người, không có bất kì cái gì khác thường, áo lông ở thế giới kia cho Ecberht từ đầu vẫn còn mặc tử tế ở trên người cô, phảng phất cô chỉ làm một giấc mộng, nhưng trong mộng hết thảy đều rõ ràng lại chân thật.

*

Ecberht cúi đầu ngồi ở trên cỗ thi thể đó, tóc đen che khuất gương mặt hắn, hắn chậm rãi buông cái tay bóp trên cần cổ tinh tế, ngón tay theo phản xạ run hai cái.

"Không tồi, thật không tồi -- thực tốt!"

Hắn đứng lên, lộ ra vệt đỏ hỗn độn trước ngực, còn có dấu cắn thật sâu trên cổ.

Rốt cuộc hắn cười không nổi, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, ánh mắt đáng sợ mà sờ sờ mặt Tần Phi Thường, "không sao, còn có lần tiếp theo, ta chờ cô, ta, chờ, cô --"

*

Trên thân thể không có vấn đề, nhưng tinh thần đã quá mức mỏi mệt, Tần Phi Thường chậm rãi uống xong một ly cà phê nữa, mắt thấy trời sắp tới, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Cô trở lại tòa nhà kia, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong có tiếng la khóc lộn xộn.

Lonso anh trai của thân thể này, hắn giống như đại tinh tinh phát cuồng gầm rú với bà nội của bọn họ, "Không phải bà nói nguyền rủa dời đi thì không có việc gì sao, không phải bà nói bà sẽ cứu cháu sao, vì sao nó lại xuất hiện, đây là có chuyện gì! Bà phải cứu cháu! Bà lại dời đi một lần nữa, dời tới những người khác!"

Trên cổ tay Lonso cũng xuất hiện cái đồ án nguyền rủa màu đen tuyền đó. Quả nhiên như Ecberht nói, hắn sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào trốn tránh nguyền rủa.

Bất quá...... hiện tại nghĩ đến Ecberht, Tần Phi Thường liền cảm thấy đau đầu.

Cô thật hối hận, xúc động quả nhiên không phải chuyện gì tốt.

Cô đi vào trong phòng, Lonso liếc mắt một cái thấy cô, lập tức nhớ tới hôm nay bị cô đánh choáng còn bị cô lấy mất tiền. Gã mới vừa tỉnh lại, xác thật phẫn nộ đến muốn tìm đứa em gái này giáo huấn cô một trận. Nhưng thực nhanh gã phát hiện trên cổ tay mình một lần nữa xuất hiện đồ án nguyền rủa, vì thế thứ khác đều bị gã vứt ra sau đầu, sợ hãi một lần nữa chiếm cứ đầu óc. Gã bất chấp em gái, cuồng loạn mà nháo lên cùng bà nội.

Bà nội linh môi cũng không nghĩ tới nguyền rủa này sẽ một lần nữa xuất hiện, đối với nguyền rủa đến từ gia tộc di truyền này bà ta cũng không hiểu biết. Nhưng lúc còn trẻ bà ta đã từng dùng biện pháp này dời đi một ít nguyền rủa, bà ta liền cho rằng lúc này đây cũng sẽ không có vấn đề. Nhìn thấy trên tay cháu trai lại lần nữa xuất hiện nguyền rủa, bà ta mới phát hiện là chính mình xem nhẹ mức độ lợi hại của nó.

Trước khi Tần Phi Thường trở về, bà nội đã lại một lần thử giúp cháu trai loại trừ nguyền rủa, nhưng lúc này đây không hề có phản ứng, thậm chí chính bà ta cũng bị phản phệ, phun ra một búng máu rồi bộ dáng uể oải rất nhiều.

Tần Phi Thường vào ngay lúc này trở về, Lonso một bầu phẫn nộ tìm được chỗ phát tiết, hắn bước tới, Tần Phi Thường đứng ở cạnh cửa nhàn nhạt nói một câu: "Nguyền rủa trước đó không lâu đã phát tác một lần, muốn biết cái nguyền rủa này ra sao?"

Lonso biểu tình phẫn nộ cứng lại, gã lui về phía sau một bước, không thể tin được, "Cái gì, đã phát tác, vậy sao mày không có việc gì?"

Ngoài phòng có tiếng bóp còi, một chiếc xe dừng lại, một người trẻ tuổi tóc vàng sắc mặt trắng bệch xông vào, là Andy ở trong giáo đường bị cánh cửa kẹp thành hai nửa. Hắn giống một con chim sợ cành cong, mất hồn mất vía, sợ hãi mà nhìn thoáng qua cửa chính, nhanh chóng nhảy vào phòng, ánh mắt mờ mịt mà xoay chuyển giữa bạn tốt Lonso cùng với bà lão trên số pha, nói năng lộn xộn: "Lonso, cậu cứu tôi, cậu bảo bà nội cậu cứu tôi, tôi có thể cho các người tiền, cho các người rất nhiều tiền, cứu tôi với ––"

Hắn nói, bỗng nhiên hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm đồ án hắc tuyến trên tay Lonso, cứng còng tại chỗ.

"Ha hả, ha hả, vô dụng, cậu cũng bị nguyền rủa, chúng ta trốn không thoát......"

Lonso bị bộ dáng hắn thất hồn lạc phách làm cho hoảng sợ, trong lòng sợ hãi tăng lên gấp bội, hắn lớn tiếng nói: "Sao lại thế này! Cái nguyền rủa này rốt cuộc là chuyện thế nào!"

Andy ngã ngồi trên mặt đất, ôm đầu mình nức nở, "Tôi nhìn thấy sổ nhật ký ông nội lưu lại, toàn bộ người bị nguyền rủa cuối cùng đều sẽ nổi điên mà chết, hiện giờ rốt cuộc tôi đã biết vì cái gì."

Tần Phi Thường sớm đã đoán được, hiện tại càng thêm xác định. Bọn họ những người bị nguyền rủa này hắn là sẽ lần lượt đi đến thế giới đáng sợ đó, trải qua các loại cách chết khủng bố, số lần nhiều, trong đời sống hiện thực đều sẽ nổi điên.

Chỗ đáng sợ nhất của nguyền rủa này là ở đây. Tử vong có thể kết thúc cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể kết thúc tử vong.

08 Thế Giới Hiện Thực

Lấy ảnh chụp sổ nhật ký Andy gửi đến máy tính, phóng to xem xét mấy lần, chỉ ngắn ngủn ba trang giấy, Tần Phi Thường nhìn gần nửa tiếng đồng hồ.

Nội dung ghi chép trên giấy cũng không nhiều, chỉ có ông nội của Andy ghi lại ông ấy có một em trai, vào năm hai mươi tuổi, có một ngày bỗng nhiên bắt đầu tính tình táo bạo, không lâu sau thì hoàn toàn nổi điên, thần trí không rõ chạy ra đường giết người, cuối cùng bị đánh gục.

[Bắt đầu từ lúc trên tay cậu ấy xuất hiện đồ án nguyền rủa đó, toàn thân cậu ấy giống như thay đổi, trở nên đa nghi, tràn ngập sợ hãi. Cậu ấy cảm thấy tùy thời tùy chỗ đều sẽ xuất hiện người đến thương tổn mình. Cậu ấy không dám ngủ, sợ hãi bất kì thứ thức ăn, nước uống nào, thực nhanh trở nên gầy őm......]

Trong nhật ký ghi chép này, ước chừng là vào 50 năm trước, trên thực tế, trong gia tộc của Loraine  và Lonso cũng lưu truyền truyền thuyết nguyền rủa, nhưng thế hệ trước sớm đã qua đời, bọn họ cũng không rõ những tình huống cụ thể đó.

Tựa như Tần Phi Thường, nguyền rủa này trước khi tự mình tiến vào thế giới phế tích, nói thật cô cũng không coi thứ này là chuyện gì.

Nhưng bây giờ, nguyền rủa này biến thành vấn đề trước mắt cô cần quan tâm nhất. Nếu không, cô mang theo một quả bom hẹn giờ tùy thời tùy chỗ sẽ nổ mạnh như vậy, thật sự rất khó an tâm khai triển công tác.

Cô ngồi trước máy tính, tìm tòi những chuyện có liên quan tới nguyền rủa và phể tích lâu đài cổ của Ecgberht. Đáng tiếc đều chỉ là tin tức linh tinh vụn vặt, cơ hồ đều không phải thứ cô muốn tìm.

Cô đã nghĩ đến viết ra những điều đã trải qua coi như chuyện xưa, truyền bá qua truyền thông mạng xã hội, dùng để tìm những người khác tiến vào thế giới kia, hơn nữa thu thập tin tức liên quan, đáng tiếc chính là cô không làm được.

Hết thảy về thế giới đó, cô đều không thể nói ra miệng, đương nhiên cũng không có cách nào thông qua viết hay gõ chữ để miêu tả, cô còn thử vẽ ra những cảnh tượng nơi đó, đương nhiên cũng không có cách nào.

Lúc cô muốn thử bằng cách gần tương tự nhất, coi thế giới kia như cảnh trong mơ, hóa giải thành mảnh nhỏ, hoặc là dùng biện pháp hư hư thật thật viết lại, cuối cùng đều thất bại.

Cuối cùng, cô còn thử chụp đồ án nguyền rủa trên cổ tay phát lên internet, kết quả chụp ra chính là một mảnh màu đen, mơ hồ thấy không rõ. Còn dùng bút vẽ ra, lúc cô định vẽ đồ án này, bút vừa đặt xuống thiếu chút nữa thì rơi ra, để giúp việc trong nhà thử xem, cô ấy đồng dạng cũng hoảng sợ tỏ vẻ mình đầu váng mắt hoa, không thể đặt bút.

Không chỉ cô, Andy bị nguyền rủa cũng giống thế, trong đầu kịch liệt đau đớn sẽ ngăn cản bọn họ nói hết, cũng khiến bọn họ bảo trì trầm mặc.

Cũng bởi vậy, Tần Phi Thường chỉ có thể tìm kiếm tin tức như là nhật ký tổ phụ Andy lưu lại này, từ góc độ người đứng xem quan sát miêu tả ra chuyện dị thường.

Lượng công việc khổng lồ như vậy, đương nhiên cô sẽ không hoàn thành một mình, thuyết phục Andy để hắn bỏ tiền thuê người chuyên môn sàng chọn tin tức trên mạng là một việc thực dễ dàng. Rốt cuộc cậu trai lớn này cơ hồ đã bị tử vong lần trước làm cho sợ tới mức hỏng mất, hắn lại không có chủ kiến gì, chỉ cần có hy vọng cứu mạng, bảo làm gì hắn cũng nguyện ý.

Đển ông anh trai Lonso kia đã sợ tới mức không nhẹ cũng cùng giải quyết.

Tần Phi Thường cần phải làm là bày ra một loạt từ ngữ vụn vặt, để cho bọn họ cùng tìm người tiến hành sàng chọn, sau đó tập hợp cho cô.

Thông qua internet, tin tức đã lan tỏa vượt xa vài thập niên trước, cho nên cách thức tìm kim trong biển lớn như vậy thật ra có một ít thành quả.

Qua cả đêm sàng chọn, tìm được năm tin tức hữu dụng.

Một là người đã từng là trùm xí nghiệp nổi danh nào đó trong một đêm trở nên điên điên khùng khùng, báo chí đưa tin ông ấy hư hư thực thực bị quỷ ám, nửa tháng sau, ông ấy tự sát ở trong bể bơi biệt thự. Vợ ông ấy sau đó trả lời phỏng vấn, lộ ra dường như ông ấy bị cái gì nguyền rủa, bởi vì trước khi chết ông ấy vẫn luôn khóc rồng nói đây là đến từ ma quỷ nguyền rủa.

Lúc ấy đã có camera, làm một danh nhân lúc đó, ảnh chụp người chết cũng có không ít. Tuy rằng đều là ảnh chụp cũ không quá rõ ràng, nhưng ở trong một bức ảnh chụp thi thể, có thể nhìn ra trên cổ tay ông ấy tối đen như mực.

Đây là hình đồ án nguyền rủa bị chụp ra.

Bốn tin tức khác, đều là người đột nhiên nổi điên rồi chết, từ người quen miêu tả trước khi chết bọn họ đều khác thường, trên cơ bản thời gian đều ở khoảng 50 năm trước, cơ bản phù hợp với thời gian nhật ký của tổ phụ Andy, những người này không có ai không phải là đột nhiên trở nên kỳ quái, cuối cùng lại đều trong nửa tháng ngắn ngủn điên cuồng tự sát.

Bởi vì bốn người chết này đều chỉ là người thường, lại qua đi đã lâu, trừ hồi ức ghi lại đôi câu vài lời, tin tức của bọn họ rất khó tìm được nhiều, bất quá từ mức độ trùng hợp bọn họ trải qua để xem, Tần Phi Thường có thể xác định, nguyền rủa quy mô như vậy đã truyền lưu thật lâu, mà một lần cuối rất có khả năng là vào 50 năm trước.

Ghi lại tên năm người này cùng với họ tên gia tộc bọn ở trên một quyển sổ ghi chép riêng, Tần Phi Thường dùng bút xẹt qua một loạt tên, đằng trước là tên của  Lonso, Lorraine cùng với Andy.

Cô chọn lựa ra năm tin tức có độ trùng hợp tương tự cao, sửa sang lại gửi cho Andy, để hắn phát đi.

[ Lorraine: Cậu hẳn có thể tìm được những người nổi danh trên internet thích loại lĩnh vực liên quan đến thần bí này, gửi những thứ này cho bọn họ. ]

Tuy rằng cô không thể miêu tả, nhưng mà, thu thập tin tức lại sửa sang rồi phát tán ra ngoài, thì hoàn toàn có thể.

Nếu ở thời đại tin tức bế tắc trước kia, chỉ cần đương sự không có cách nào mở miệng lộ ra, tin tức liên quan đến nguyền rủa này vĩnh viễn chỉ có thể bị vùi lấp ở thời gian.

Nhưng hiện giờ, thời đại thay đổi.

Ở thời đại internet và tin tức này, bất kì tin tức gì hút mắt đều có thể được mọi người chú ý, đặc biệt là cái này, còn có chuyện tử vong thần bí của doanh nhân nổi danh 50 năm trước, chỉ cần lăng xê tốt, hoàn toàn có thể dẫn phát nhiệt độ.

Chỉ cần nhiệt độ đủ, người xem nhiều, là có thể hấp dẫn những người bị nguyền rủa giống bọn họ, rồi có được càng nhiều tin tức.

Tuy rằng biện pháp vu hồi, nhưng cuối cùng có thể đạt tới mục đích.

Càng nhiều tin tức còn đang sưu tầm, trước mắt chuyện có thể làm đều đã làm, Tần Phi Thường tạm thời tắt đi màn hình tràn đầy tin tức liên quan đến nguyền rủa, cầm lấy một quyển bút ký khác. Vừa lật ra, rõ ràng là một loạt kế hoạch đầu tư. Cô đè đè thái dương, lại đỡ đôi mắt, bắt đầu tìm hiểu về đầu tư sản nghiệp văn hóa giải trí thế giới này.

Trước mắt trên tay cô không nhiều tiền lắm, cũng còn chưa đủ hiểu biết thế giới này, chưa nắm chắc thì khó trộn lẫn vào những thứ đặc biệt kiếm ra tiền, chỉ có thể trước làm chút đầu tư đơn giản bắt đầu thử xem. Lúc cô còn vội vàng làm kế hoạch thương nghiệp, đồng thời rất nhiều người trẻ tuổi hoảng loạn đang trong nhà kêu khóc nổi điên.

*

"Ba, con sợ quá! con thật sự sợ quá!" Ngồi ở mép giường, thiếu nữ bổ nhào vào trên người phụ thân khóc đến không ngừng, cô muốn nói cho cha mình rằng cô gặp phải chuyện đáng sợ cỡ nào, phế tích tòa lâu đài cổ, u linh không nhìn thấy, dây leo giết người còn sát nhân cuồng ma đó.

Nhưng làm thế nào cô cũng không mở nổi miệng, mỗi khi cô muốn nói gì, trong đầu sẽ đau lên, vì thế cô chỉ có thể vừa khóc lóc nói sợ hãi, vừa ôm đầu kêu đau.

Cha cô là thương nhân gia sản rất nhiều, yêu thương nhất cô con gái này, thấy thể vội vàng kêu người đưa cô đi bệnh viện.

Kiểm tra thực nhanh có rồi, bác sĩ cầm báo cáo nói với bọn họ: "Con gái ngài thân thể cũng không có bất kì vấn đề gì."

Cha cô không tin, cau mày nhắc lại: "Con bé vẫn luôn nói đau đầu, vẫn nên làm lại kiểm tra cẩn thận hơn."

Bác sĩ chỉ có thể châm chước kiến nghị: "Thân thể của cô ấy thật sự khỏe mạnh, não bộ cũng không có vấn đề, có lẽ, cô ấy hẳn là nên đi gặp bác sĩ tâm lý."

Thật vất vả an tĩnh lại, thiếu nữ nghe vậy lại kích động lên, cô nắm chặt tay áo cha mình, "Con không có bệnh tâm lý, con bị nguyền rủa, con..... ô ô ô..... Ba, cứu con!"

*

Trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng, thanh niên sắc mặt trắng bệch một tay hất tất cả đồ ăn trên bàn cơm xuống mặt đất, đám hầu gái sợ tới mức đứng một bên, chỉ có mẹ hắn tiến lên lo lắng dò hỏi: "Tom, đến tột cùng là làm sao vậy, từ hôm nay tỉnh lại thì bắt đầu không chịu ăn cái gì, đồ ăn này không hợp khẩu vị con? Mẹ cho bọn họ đổi thứ khác lên?"

"Không, con không ăn!" Thanh niên che bụng mình, lại nghĩ tới cái loại thống khổ bụng bị căng ra đến trướng nứt, trong ánh mắt toát ra sợ hãi, "Đừng làm con nhìn thấy đồ ăn!"

Hắn không biết đến tột cùng có phải mình bị ác mộng hay không, nhưng hắn tình nguyện tin tưởng đó là mộng.

Thật là đáng sợ!

"Vu sư Rhodes, thế nào, nguyền rủa này của con trai tôi có thể loại trừ không?" Đại phú hào Doncas biểu tình lo âu, gấp không chờ nổi hỏi, đôi mắt nhìn về phía cửa phòng nửa mở.

Trong phòng đốt nến cùng các loại sương khói, đang nằm trên giường là con trai duy nhất của ông ta. Lúc này hắn đang nằm an tỉnh, bộ dáng không ngừng nôn mửa gần đây đã khá hơn nhiều. Ông ta thoáng an tâm, nhưng nhìn thấy Vu sư Rhodes thần sắc ngưng trọng chưa bao giờ từng có, ông ta lại lo lắng lên.

"Đây là một nguyền rủa thực ác độc." Vu sư Rhodes một đầu tóc bạc, xương gò má cao, mũi cao, trên mặt có từng mảnh đốm kỳ quái, đôi mắt lão che một tầng bụi phấn, nhìn qua thần bí mà cổ quái.

Lão chậm rãi nói: "Nguyền rủa đến từ huyết thống, ta không cứu được nó, ông mang nó đi đi."

Trên mặt thịt mỡ của Doncas run rẩy một trận, bỗng nhiên ông ta quỳ xuống, hai tay chắp lại khẩn cầu nói: "Ngài là hắc vu sư nổi tiếng nhất, ngài nhất định có biện pháp, đây là con trai duy nhất của tôi, chỉ cần ngài chịu cứu nó, bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý bỏ ra!".

Vu sư Rhodes lắc đầu, không hề nhiều lời.

Ông xác thật rất lợi hại, nhưng mà, nguyền rủa này ông không nắm chắc loại trừ được, hơn nữa càng xem càng cảm thấy nguyền rủa này có vẻ quen mắt kinh người, thực nhanh lão nhớ tới một sự kiện 50 năm trước.

Khi đó ông mới mười lăm tuổi, sư phụ ông cũng từng giải trừ nguyền rủa cho một vị khách thần bí. Lúc ấy ông cảm thấy tò mò, nhìn nhiều một cái, trên cổ tay người khách đó tựa hồ chính là một cái đồ án hắc tuyến hỗn độn như vậy.

Sư phụ ông lợi hại vượt xa so với ông, nhưng cuối cùng người kia vẫn nổi điên mà chết, mà sư phụ ông cũng vào một tháng sau đột nhiên già đi mà chết. Trước khi chết, sư phụ nói: "Đây là một nguyền rủa đáng sợ."

Qua 50 năm, rốt cuộc lão hiểu rõ cảm giác của sư phụ ngay lúc đó.

*

"Rhea? Rhea, con nhốt mình ở trong phòng đến tột cùng muốn làm gì? Có phải con còn tức giận vì mẹ không chịu mua bộ lễ phục tốt nghiệp đó cho con không?"

"Mẹ nói cho con, mẹ không có khả năng dùng nửa tháng tiền lương mua lễ phục, tốt nhất con đừng náo loạn! Trước khi mẹ đi làm về, nếu con còn không ra, cơm chiều cũng đừng ăn!"

Người phụ nữ trung niên biểu tình phẫn nộ đứng ở trước cửa phòng con gái rống xong, cầm theo túi, đi giày liền nổi giận đùng đùng mà rời nhà. Bà ấy cũng không biết, trong căn phòng đóng chặt cửa, con gái bà cũng không cáu kỉnh, con bé chỉ đang dùng chăn gắt gao bao vây lấy mình, giống như một con chuột nhắt hoảng sợ, không ngừng nhìn bốn phía.

*

"Thứ này tuy rằng có thể đầu tư, nhưng thu hồi quá chậm, nguy hiểm cũng khá lớn...... Làm thực hay là làm internet...... Bên này internet tựa hồ chưa khai phá lớn như chúng ta bên kia, có lẽ có thể từ nơi này ra tay...... Tài chính vẫn là vấn đề lớn......"

Tần Phi Thường nhìn màn hình máy tính, tùy tay lấy một cái bánh mì ăn hai ngụm, cùng với sữa bò. Trong tầm tay cô để thức ăn nước uống, phải thường xuyên bổ sung một chút, bởi vì cô không biết khi nào lại lần nữa bị kéo vào thế giới kia, phải bảo trì trạng thái thân thể tốt nhất.

Không chỉ là đồ ăn nước uống trong tầm tay, cô thay quần áo thích hợp cho vận động, ở trong túi quần áo đặt một ít công cụ nhỏ, còn đeo một cái túi, giấu súng. Cô muốn thí nghiệm một chút xem mấy thứ này có thể đưa tới nơi đó hay không.

Bỗng nhiên, màn hình máy tính trước mắt một trận mơ hồ, cô không thể khắc chế mà cảm thấy một trận ủ rũ đánh úp lại, rốt cuộc trước mắt tối sầm.

Vừa mở mắt, quả nhiên cô lại đi tới sảnh yến hội phế tích đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro