V-C23-C24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23 Một Mình

Nhìn cái "Liên minh xuyên việt của người Tần thị Du Châu" này, Tần Minh Hoàng sửng sốt.

Tình huống thế nào? Nhìn cái tên của phòng nói chuyện, hay là có rất nhiều người Tần gia xuyên đến thế giới này? Tần Minh Hoàng vẫn luôn bình tĩnh, tâm tình nháy mắt trở nên dâng cao.

Tha hương ngộ cố tri, dị thể phùng thân bằng [nơi xa lạ gặp được người thân quen]...... không có gì càng làm cho người cảm thấy vui mừng hơn.

Ở một thế giới mới, không có bất kì thân nhân, vướng bận và trói buộc nào, thực tự do tiêu sái, nhưng chỗ sâu trong đáy lòng vẫn cứ không tự giác cảm thấy phiền muộn. Không có vướng bận, cũng có nghĩa là như lục bình phiêu diêu.

Cũng may cô có một con bạch tuộc lớn vẫn luôn làm bạn bên người, làm cô bớt rất nhiều tịch mịch, thêm rất nhiều vui sướng và kinh hách, cuộc sống trở nên nhiều vẻ nhiều màu.

Nhưng lúc cô nhìn Không Hải vẫn nhớ tới các bộ phim từng xem ở thế giới nguyên bản, dư vị qua đi lại cảm thấy không thú vị;

Nhìn cá khổng lồ kia liền nhớ tới một ít truyền thuyết sách cổ trong thế giới nguyên bản, nhưng nơi này không ai biết, cho nên cũng không ai nói. Ở trên đường phổ đầy người, ăn đồ ăn vặt dị thể lại nghĩ tới kia rất nhiều người quen, cho dù có chín phần vui sướng cũng mang theo một phần tiếc nuối.

Hiện tại --

Cô vô ý thức lộ ra một nụ cười, cười đến lộ ra hàm răng tuyết trắng, nhẹ nhàng lại chờ mong ấn vào phòng nói chuyện.

Đây là phòng nói chuyện riêng, cài đặt câu hỏi để tiến vào.

"Lão tổ tông Tần thị đang ở nơi nào?"

"Lão tổ tông cưới phu nhân tên là gì?"

"Bạn tên là gì?"

Tần Minh Hoàng nhất nhất điền đáp án: Lão tổ tông ở Cựu Trạch, có ghi lại lão nhân gia ngài chưa từng dời vị trí. Phu nhân là La Ngọc An, bên ngoài gọi là phu nhân, ở Cựu Trạch gọi là An tỷ, tính tình tốt lại dung túng các cô, cùng lão tổ tông đặc biệt ân ái.

Cuối cùng --

"Tôi là Tần Minh Hoàng."

Phòng nói chuyện hẳn là vừa lúc có người, cho nên nửa phút sau giao diện trước mắt cô nháy lên, rồi tiến vào phòng nói chuyện. Tần Minh Hoàng hứng thú bừng bừng nhìn thành viên bên trong, sau đó một lúc lâu không phản ứng.

Thành viên trừ cô, cũng chỉ có một người, lẻ loi một người!

Cái tên kia là Tần Phi Mạc.

Tần Minh Hoàng đương nhiên biết hắn, lúc trước bọn họ còn cùng theo phu nhân đi Nghiên Châu xử lý công việc bên ngoài, từ đó về sau cũng từng có vài lần lui tới.

So với hắn, Tần Minh Hoàng càng thêm quen thuộc em họ Tần Phi Thường của hắn hơn, hai anh em này đều là loại hình cuồng công tác, đến mắt kính đều cùng nhãn hiệu, bất quá hai anh em này ngày thường một bộ dáng tinh anh nhưng nhìn thấy Thị Thần liền phải quỳ. Thân là tộc nhân Tần thị còn sợ quỷ cũng thật thảm, điểm này làm Tần Minh Hoàng ấn tượng khắc sâu.

--Anh Phi Mạc, chỉ có một mình anh?

Tần Minh Hoàng đánh chữ hỏi.

Trên giao diện bỗng nhiên xuất hiện một chuỗi dài loạn mã, không đợi Tần Minh Hoàng phát ra dấu chấm hỏi, tin nhắn bên kia nhanh chóng rút về, xuất hiện một câu, "Xin lỗi, quá kích động."

Đã nhìn ra. Lão huynh này rốt cuộc là đợi bao lâu? Chờ đến không duy trì được nhân thiết tinh anh của hắn.

Tần Minh Hoàng suy nghĩ dáng vẻ của hắn một mình thành lập cái phòng nói chuyện này, sau đó yên lặng chờ đợi, vẫn luôn không nhận được bất kì đáp lại nào, cảm thấy trong chua xót lộ ra một tia buồn cười.

Thảm, quá thảm!

"Minh Hồi và chị Phi Thường lúc ấy cũng ở trên máy bay, hẳn là cũng đi vào nơi này rồi, anh Phi Mạc có tin tức của họ sao?" Cô vừa khống chế không được mà cười, vừa hỏi.

Tần Phi Mạc trả lời: "Anh ở trên mạng và trong hiện thực đều tìm kiếm tin tức về những người khác, không tìm được Minh Hồi. Còn Phi Thường, cô ấy hẳn là không ở thế giới này. Nếu cô ấy ở thế giới này, đã sớm bắt đầu kế hoạch thành lập để quốc thương nghiệp, không có khả năng một chút tin tức cũng không có."

Nói cũng đúng. Tần Minh Hoàng theo hắn nói mới suy nghĩ một chút, nếu Tần Phi Thường ở thế giới này, lấy tâm tiến thủ của cô ấy, phỏng chừng không có điều kiện cũng phải tạo điều kiện làm ra một đế quốc thương nghiệp để quản lý.

Hai người đơn giản chào hỏi xong, Tần Minh Hoàng căn cứ nhắc nhở xem xét tư liệu về Tần Phi Mạc, phát hiện hiện tại hắn tên là Tần Đông Đông, công dân khu 6.

Tần Đông Đông? Tần Minh Hoàng thiếu chút nữa cười nằm liệt trên giường, ôm máy tính dày nặng trước mặt ngã ngửa ra sau.

Bên kia Tần Phi Mạc dường như có thể đoán trước phản ứng của cô, thực nhanh vãn hồi mặt mũi cho chính mình nói: "Tuy rằng tên không quá tương xứng, nhưng tốt xấu vẫn là họ Tần."

"Hiện tại anh ở khu 6, khu này trên cơ bản đều là nhân chủng Châu Á, rất giống thế giới kia của chúng ta, thân thể này của anh là một phú nhị đại, cuộc sống cũng ổn. Em bên kia thế nào? Nếu có cái gì khó khăn, có thể tới khu 6 tìm anh."

Tuy rằng ngữ khí của hắn thập phần đứng đắn, nhưng Tần Minh Hoàng vẫn cảm giác được tâm tình bức thiết nói sang chuyện khác của hắn. Cô đành phải phối hợp nói sang chuyện khác hỏi: "Em đã xem tới được tin tức của anh, anh hẳn là cũng có thể nhìn thấy tin tức của em bên này?"

Tần Phi Mạc: "Anh thấy rồi, xin nén bị thương."

Tần Minh Hoàng: "Cái gì nén bị thương?"

Tần Phi Mạc: "Chẳng lẽ không phải em biến thành một người đàn ông sao?"

Thế giới này internet chính là ngay thẳng như vậy, mỗi người chỉ có thể có một tài khoản trên toàn mạng, tin tức cơ bản đầy đủ, còn không thể che giấu, bình thường người sử dụng chỉ có bản thân, sẽ không giao cho người khác thao tác.

Cho nên Tần Phi Mạc nhìn thấy tư liệu của Tần Minh Hoàng, nhìn thấy tin tức cô là "Tiến sĩ Kỷ Luân, nam tính", cảm thấy một loại an ủi và thương hại khó nói.

Hắn tốt xấu vẫn không thay đổi giới tính a!

Thực nhanh Tần Minh Hoàng đánh vỡ chút an ủi nhỏ kia, "Tư liệu này không phải của em, là bạn trai em, à, không đúng, chúng em hai ngày trước mới đăng ký kết hôn, hiện giờ hẳn phải gọi là chồng."

Tuy rằng so với gả cho một người chồng, cô càng như là cưới một người vợ.

Tần Phi Mạc: "..." Từ một câu ngắn ngủn này, tựa hồ hắn có thể cảm giác được, đồng bạn này của mình đã vui đến quên cả trời đất.

Trong thời gian xuyên qua này, Tần Phi Mạc tích cực tìm hiểu thế giới, tích cực tìm kiếm khả năng đồng bạn rơi xuống, đã trải qua một loạt sự tình vả mặt mẹ kế, tranh đoạt gia sản, cứu vớt công ty, lại phải duy trì nhân thiết của nguyên thân, không để ai phát hiện dị thường, cả người vội đến bay lên. Kết quả, đồng bạn này hình như cũng chưa làm gì, chỉ vội vàng yêu đương?

Cô ấy không phải là vì vội vàng yêu đương cho nên đến thời gian lên mạng xem cũng chưa có?

Trầm mặc sau một lúc lâu, Tần Phi Mạc nghiêm túc nói: "Nếu có thời gian, em mang theo chồng em, chúng ta có thể gặp mặt. Trưởng bối đều không còn nữa, thế giới này khả năng chỉ có hai chúng ta, em gọi anh một tiếng anh trai, anh phải có trách nhiệm với em, anh giúp em xem nhân phẩm hắn thể nào, miễn cho em bị lừa. Các cô gái nhỏ đơn thuần như em, yêu đương nhất thời xúc động, về sau liền hối hận...... không phải anh nói, em mới đến đến thế giới này bao lâu, khinh suất kết hôn cùng người ta như vậy!"

Đối với tâm trách nhiệm nặng nề của hắn, Tần Minh Hoàng cảm thấy một trận da đầu tê dại quen thuộc. Tới, lại tới nữa, không nghĩ tới anh trai này cũng là một bà mẹ già!

Tần Minh Hoàng hồi tưởng một chút mình có thể nói qua loa quá trình lãnh chứng, không chỉ không cảm thấy hối hận, thậm chí đặc biệt muốn cười, "Nếu anh ấy là người, em cũng sẽ không dễ dàng kết hôn với anh ấy như vậy, chủ yếu anh ấy không phải nhân loại."

Trên thế giới đàn ông hai đùi nhiều như vậy, một chút cũng không hiểm lạ, nhưng bạch tuộc này của cô nhiều hiếm lạ a, có thể ăn, có thể ngủ, có thể chơi, ai mà không thích hắn.

"Không phải người ý là?" Tần Phi Mạc cảm thấy một trận không ổn, chần chờ hỏi.

"Ý trên mặt chữ." Tần Minh Hoàng hàm hồ trả lời.

Tần Phi Mạc toàn bộ cứng đờ, không phải người, chẳng lẽ là..... quỷ? Đôi tay hắn nháy mắt rời bàn phím, cảm thấy một trận thống khổ. Không thể nào, thế giới này sẽ không có quỷ đi?

Tần Minh Hoàng có thể đoán được hắn có phản ứng gì, nhưng cô không có khả năng nói rành mạch loại sự tình này ở trên mạng, cho hắn chút nhắc nhở để hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng coi như cô yêu quý huynh đệ tỷ muội.

"Nếu anh Phi Mạc muốn gặp, mấy ngày nay có thời gian thì tới đây đi, chúng em chờ anh."

Ước định xong thời gian gặp mặt, lúc ban đầu kích động chậm rãi lắng đọng. Khi chuẩn bị kết thúc đề tài, Tần Minh Hoàng bỗng nhiên nói: "Anh nhìn thấy tin tức cá lớn Không Hải không?"

Đối diện trả lời: "Thấy rồi, thế giới này Không Hải thật thần kỳ, cá lớn như vậy chưa bao giờ gặp, lúc ấy anh liền nhớ tới Côn*[ chi tiết bên dưới] trong sách cổ chúng ta ghi lại. Cá như vậy không biết ăn vào có hương vị gì, nếu có cơ hội anh lấy một chút cùng nểm thử."

Đúng đúng đúng, chính là như vậy, chính là cái phản ứng đầu tiên này! Tần Minh Hoàng thỏa mãn mà thở ra một hơi.

*

Kỷ Luân không ở viện nghiên cứu bao lâu, thực nhanh liền rời đi. Trước khi về nhà hắn đi một chuyến đến quảng trường mua sắm, cẩn thận chọn lựa quần áo thích hợp cho giống cái của mình.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài toàn bộ mua đủ.

Hắn mang theo một khuôn mặt lãnh diễm cao quý đi vào cửa hàng nội y tinh tế chọn lựa nội y cho Tần Minh Hoàng, các khách hàng nữ khác đều nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, nhân viên cửa hàng do dự mà đứng ở bên cạnh, nếu không phải bởi vì mặt mũi và khí chất hắn không giống biến thái, khả năng đã sớm nhịn không được đuổi hẳn ra.

"Vị tiên sinh này, ngài mua sắm cho mình hay là sắm cho vợ ngài đây?" một nhân viên cửa hàng kinh nghiệm phong phú tiến lên phục vụ hắn.

"Tôi mua cho vợ."

"Vâng, vậy anh biết kích cỡ sao?"

Đương nhiên biết, trên thế giới này đến chính Tần Minh Hoàng cũng chưa rõ ràng kích cỡ của cô như Kỷ Luân, rốt cuộc hắn chính là từng tỉ mỉ đo đạc toàn bộ.

Nhân viên cửa hàng bị hắn đưa kích cỡ chính xác đến số lẻ hai chữ số dọa đến.

Mua sắm nhu yếu phẩm sinh hoạt cho giống cái xong, Kỷ Luân lại đi khu thực phẩm và khu đồ tươi sống mua sắm đồ ăn và nguyên liệu nấu ăn.

Hắn ngẩng đầu bước đi, mặc âu phục thủ công tinh xảo, tay xách giỏ rau, xuyên qua một đám bà chủ gia đình, lẫn vào giữa các bà, thành thạo mà chuyên nghiệp chọn lựa ớt cay đỏ và khoai tây.

Hắn đã thuần thục nắm giữ kỹ xảo làm nam nhân loại nuôi gia đình.

Mang theo một đống lớn đồ vật về nhà, còn chưa đi về đến nhà, xa ở giao lộ Kỷ Luân đã nhận ra giống cái của mình đang chờ hắn. Túi da nhân loại không có cảm tình nháy mắt sống lại, lộ ra một cái tươi cười xuân phong hóa tuyết.

"Thân ái, anh đã trở về, hôm nay em có ổn không?" hắn buông đồ vật trong tay, trước tiên chú ý mà hôn gò má Tần Minh Hoàng.

"Ha ha ha ha ha! Ngư ca, hôm nay em gặp một chuyện tốt!"

"Đúng vậy, anh đã cảm giác ra, em thật cao hứng." Kỷ Luân ôn nhu mà nhìn cô, "Anh làm một chút đồ ăn ngon cho em chúc mừng được không?"

Tần Minh Hoàng ngồi ở trên đài rửa mặt, gặm một quả dưa chuột nhỏ, nhìn Kỷ Luân bên cạnh xắt rau. Trù nghệ của hắn tiến bộ quá nhanh, thái khoai tây, giơ tay chém xuống chớp mắt liền xong rồi, tùy ý cầm lên hai miếng khoai tây cắt lát, đều là độ dày bằng nhau.

Thần kỳ nhất cũng không phải chỗ này, mà là Kỷ Luân bên này dùng đôi tay nhân loại xắt rau, toàn bộ trong phòng bếp còn phủ kín chi của hắn, đồng thời tiến hành các việc bóc hành tây, chặt thịt, quấy gia vị, chiên cá nhỏ vân vân.

"Cả nhỏ chiên dầu thơm quá, cho em thử." Tần Minh Hoàng rung dép lê mới trên chân hàm hồ nói, thuận tay đem một miếng dưa chuột nhỏ còn lại trong tay quăng vào sọt rác cách đây 3 mét.

Cá nhỏ xốp giòn mới vừa chiên xong xối nước chấm lên, được một cái chi bưng lên đưa đến trước mặt cô. Ăn xong một chén nhỏ, cái chi ở bên cạnh chờ đợi đã lâu duỗi tới cẩn thận mà lau khô miệng và tay cho cô

Tần Minh Hoàng cảm thán, thời kỳ trẻ con phỏng chừng cô cũng không được chiếu cố như vậy. Đồ ăn làm xong còn chưa bưng lên bàn, Tần Minh Hoàng cũng đã được đút no rồi.

Sau khi ăn xong còn có hoạt động tắm rửa và phục vụ mát xa, Tần Minh Hoàng trên cơ bản đến động cũng chưa động, được kỹ thuật viên bạch tuộc trải qua rèn luyện cẩn thận an bài một lần, mỗi một tấc đều chiếu cố chu đáo.

Trong phòng tắm sương mù bốc hơi, một bên kính mờ nửa trong suốt dán lên cái chi đã biến thành màu đỏ. Bóng dáng lờ mờ thật lớn chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, tiếng dòng nước đứt quãng, nước ấm từ vòi sen vẫn luôn tuôn ra, tràn lên mặt đất màu trắng ngà, làm ướt cái đệm đỏ tươi.

Bên ngoài phát âm nhạc, trong tiếng âm nhạc còn hỗn loạn tiếng cười mơ hồ.

[Cá Côn - Côn Bằng

- Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang.

- Là loài phi ngư to lớn, thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc.

- Loài Kình Ngư cư trú ở vùng biển sâu, sau một thời gian dài hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, kích thước tăng trưởng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, thong dong tự tại nơi thiên không bao la.

- Các chú cá khi còn sống có tâm nguyện muốn được tự do hòa mình vào bầu trời vô tận, thỏa sức vẫy vùng khắp nơi, được học hỏi thêm những điều mới mẻ, lẽ huyền vi của Thiên Địa. Khi thân mạng kết thúc, anh linh của những chú cá như vậy đều có thể hóa thành Côn Bằng, thong dong tự tại ngao du khắp Tam Giới.

- Ở cõi Trung Giới và Thượng Giới, Côn Bằng cũng thường cư trú ở phía Bắc Câu Lưu Châu, nơi ít có ánh sáng, có không khí lạnh lẽo. (theo sonhaikinh.fandom.com)

Bắc Minh có cá gọi là Côn

Giương cánh cửu thiên gọi là Bằng

Dục hỏa trọng sinh mà hóa Phượng

Âm dương tương sinh đồ đằng long]

24 Sứa Con

Ăn không ngồi rồi một ngày, từ lúc ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh bắt đầu là sáng sớm.

Đối với người có trái tim không đủ cường đại mà nói, buổi sáng mỗi ngày vừa mở mắt, liền thấy chân bạch tuộc màu đỏ phủ kín toàn bộ giường, là một chuyện áp lực thật lớn, nhưng Tần Minh Hoàng đã quen.

Dù buổi sáng ngủ dậy nhìn thấy cảnh tượng gì đáng sợ, cô đều có thể mặt không đổi sắc. Rốt cuộc thứ đáng sợ hơn cô không chỉ từng gặp, còn cẩn thận cảm thụ rồi.

Bởi vì cô không để bụng, hiện tại Kỷ Luân ở nhà trên cơ bản đều duy trì hình dạng nửa người, ngẫu nhiên một chút dạng người còn không duy trì, chỉ có rời khỏi nhà ra cửa, hắn mới có thể hoàn toàn biến hóa thành nhân loại.

Bề ngoài nhân loại của Kỷ Luân giống như là một bộ quần áo của hắn, ở nhà lười mặc, ra ngoài mới nhớ phải thay.

Sinh vật phi nhân loại cần cù này gả vào Tần gia rồi, cẩn trọng nuôi gia đình, trong nhà cơ hồ toàn bộ mọi việc đều do hắn làm.

Bởi vì đã coi nơi này coi như sào huyệt, hắn không thể chịu đựng được sinh vật khác xâm lấn vào, uy hiếp đến an toàn sinh mệnh của giống cái quý giá, cho nên hắn kiên định sa thải toàn bộ nhân viên vệ sinh dọn dẹp.

Cứ như vậy, căn nhà lớn như vậy toàn bộ mọi việc bao gồm giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp quét tước, tu bổ cây cối trong vườn, mặt cỏ, còn chăm sóc bồn hoa mới thêm trong phòng ...... Tất cả đều biến thành việc của hắn.

Khác với nhân loại lười biếng, Kỷ Luân ham thích xử lý sào huyệt của mình, sinh vật mọc ra vô số cái "Tay" này mở ra rất nhiều kĩ năng nuôi nấng giống cái, còn có thể nhẹ nhàng xử lý trong nhà đến gọn gàng ngăn nắp, một người có thể bằng mười người.

Có lẽ đã nhận ra Tần Minh Hoàng có một chút không hài lòng với phong cách của sào huyệt này, hắn tích cực mà thay đổi các loại bài trí và trang trí của sào huyệt, gắng đạt tới mức có thể làm Tần Minh Hoàng thích nơi này.

Bồn hoa mới mua ở trong phòng tùy ý có thể thấy được, gia dụng lạnh băng đơn điệu thay đổi thành đồ gỗ ấm áp, thảm lông nhung rất khó xử lý nhưng dẫm lên thực thoải mái trực tiếp phủ kín khu vực Tần Minh Hoàng hoạt động chủ yếu.

Kỷ Luân căn cứ hơi thở phân bố trên người Tần Minh Hoàng để hiểu biết cô yêu ghét với mỗi một loại vật phẩm. Cho dù Tần Minh Hoàng không nói, hắn cũng có thể biết cô thích gì, vì thế không đến mấy ngày Tần Minh Hoàng liền phát hiện cái nhà này chậm rãi biến thành một cái nhà làm cô vừa lòng, cảm thấy thoải mái.

Buổi sáng, cô bưng bữa sáng dựa vào lan can cầu thang ăn chậm rì rì, thấy bạch tuộc lớn nghiêm túc làm sạch những cái thảm phiền toái đó.

Hắn đến góc mép cũng không bỏ qua, rửa sạch xong rồi cuối cùng còn muốn làm cho tất cả lông trên thảm đều đổ về cùng một phương hướng, khiến chúng nó giống như là lúa mạch ngoài ruộng hướng về phía trước.

Thật là chú ý cực kỳ!

Tần Minh Hoàng sớm phát hiện, hắn làm cái gì đều đặc chú ý, nếu hắn là nhân loại, khẳng định là cái loại nhân tài mặc kệ chuyện gì đều phải làm được 120%.

Phát tán tư duy mà ăn bữa sáng, vừa không cẩn thận, đĩa trứng chiên rơi một miếng xuống mặt đất. Sàn nhà này được Kỷ Luân rửa sạch mấy lần, còn được bảo dưỡng cơ hồ có thể phản quang, dù một chút bụi cũng không nhìn thấy, hiện giờ dính vết dầu mỡ, quả thực làm người ta không thể chịu đựng được.

Tần Minh Hoàng buông đĩa, muốn đi tìm công cụ rửa sạch một chút, nhưng bên kia bạch tuộc lớn đã ném xuống việc trong tay mấp máy mò tới.

Hắn phân ra hai cái chi, dùng giẻ lau phun nước rửa sạch một chút vấy mỡ đó, hơn nữa còn cẩn thận mà quấn lấy Tần Minh Hoàng lên ôm đến số pha phòng khách mới vừa rửa sạch xong, lại đặt bữa sáng cô chưa ăn xong tới trên tay cô.

"Để anh làm được rồi, thân ái em tiếp tục ăn đi. Thể này có thể ăn no không, em muốn ăn bánh kem nhỏ không, anh chuẩn bị cho em được không?"

Ngư ca, một bạch tuộc giống đực mỗi ngày đều đổi mới hiểu biết của cô về "bà chủ gia đình có thể làm được đến tình trạng gì".

Tần Minh Hoàng mười phần cảm động mà cự tuyệt bánh kem nhỏ, nhàn nhã mà mở TV, không bao lâu, Kỷ Luân đưa tới cho cô một ly nước trái cây mới ép, ép thuần thủ công.

Cách sô pha 1 mét là cửa kính rộng mở, bên ngoài chính là bể bơi, làm việc một lúc Kỷ Luân đang nghỉ ngơi, ngâm mình vào hồ nước bổ sung hơi nước, hai cái chi vói vào trong phòng, đáp ở trên lưng số pha, cùng Tần Minh Hoàng xem TV.

Thế giới này không nhìn thấy internet mua sắm, nhưng TV mua sắm rất rực rỡ, Tần Minh Hoàng nhìn hai người không quen biết trên TV mang theo biểu tình phù hoa mạnh mẽ thổi phồng một cái đồng hồ, vui vẻ đến không được. Cô cảm thấy có thể đem tiết mục mua sắm TV trở thành kịch truyền thanh.

Thời gian quảng cáo kết thúc, cô riêng chuyển sang một bài khác tiếp tục xem TV mua sắm, đổi đến một kênh đang giới thiệu một cái máy tạo độ ẩm trong nhà.

Nhìn máy tạo độ ẩm trên TV không ngừng phun ra ngoài sương mù màu trắng, Tần Minh Hoàng cảm thấy cái này không tồi, nhấc chân xoa xoa một cái chi trên lưng số pha, "Lấy điện thoại tới."

Cái chi quấn lấy điện thoại đưa cho cô, Tần Minh Hoàng gọi đến TV mua sắm, đặt hàng một máy tạo độ ẩm trong nhà.

Cái này đương nhiên là cho Kỷ Luân, hắn không thích khô ráo, không khí càng ướt át hắn càng thoải mái, cố tình hiện giờ nhiệt độ không khí từ từ lên cao, mỗi ngày mặt trời mọc lên ở khu 102. Tần Minh Hoàng thích thời tiết này, nhưng cô luôn hoài nghi Kỷ Luân sẽ bị nóng đến bốc hơi thành con cá khô.

Cô quan tâm hắn, riêng mua máy tạo độ ẩm cho hắn!

Kỷ Luân từ trong ao bò ra, toàn thân đỏ rực, xoành xoạch bọc Tần Minh Hoàng cùng toàn bộ sô pha vào trong thân thể không buông.

Tần Minh Hoàng: "..... Thả em ra đi?"

Máy tạo độ ẩm thực nhanh đã đưa đến, bày ở trong phòng, không ngừng phun ra hơi nước, cùng với nói là máy tạo độ ẩm, không bằng gọi là máy tạo sương mù. Mở trong chốc lát, không khí trong phòng liền trở nên ẩm ướt lành lạnh.

Tần Minh Hoàng quan sát một lúc, cảm thấy sản phẩm này khả năng phải ế hàng, trong nhà cô có bạch tuộc mới có nhu cầu đặc thù, nhà khác mua cái máy tạo độ ẩm này về làm gì? Tăng tốc làm mốc phòng ốc?

Ở nhà có hồ nước và máy tạo độ ẩm, đi ra cửa chỉ có thể uống nhiều nước. Tần Minh Hoàng thường xuyên ra ngoài, đi tìm các loại cửa hàng ăn gì đó, hai người cùng nhau chui qua phố nhỏ dơ loạn nhất, vào rạng sáng ở đầu đường ăn quán nhỏ ven đường, cũng đi qua những nhà hàng có danh tiếng.

Ở bên cạnh một quán nhỏ hỗn độn, Kỷ Luân nhặt được một con chó nhỏ bị vứt bỏ. Lúc hắn ôm con chó tới hỏi cô có muốn nuôi không, Tần Minh Hoàng lại một lần nữa bị một mặt giống người của hắn dọa tới.

Chẳng lẽ hắn cũng giống nhân loại, cảm thấy chó con đáng yêu nên muốn nuôi sao?

"Sao đột nhiên anh nghĩ đến nuôi chó?" Tần Minh Hoàng kỳ quái.

Kỷ Luân ôn nhu mà ôm con chó con, lời nói là: "Thân ái lần trước em xem TV, nhìn thấy chó, nói chúng thực đáng yêu, anh cho rằng em muốn nuôi một con."

Được rồi, không ngoài ý muốn, quả nhiên lại là bởi vì cô. Hắn làm bất kì cái gì, điểm xuất phát trên cơ bản đều là bởi vì cô. Cứ như vậy, trong nhà bọn họ lại thêm một con chó nhỏ tên là Hương Hương.

Đi bệnh viện xử lý, hai người mang chó về, Kỷ Luân lại thoả đáng mua sắm một loạt công cụ và thức ăn nuôi chó, một chút cũng không để Tần Minh Hoàng nhọc lòng.

Tần Minh Hoàng chưa từng nuôi chó, cô cũng không đặc biệt yêu thích động vật nhỏ, nhưng cục bột trắng tắm gội sạch sẽ không đầu không đuôi lăn đến bên chân cô, xác thật chơi rất vui, chơi chơi cảm giác ra hương vị, không đến một ngày cô liền bắt đầu trầm mê loát chó.

Cô còn tưởng rằng Kỷ Luân bởi vậy sẽ ghen, rốt cuộc hắn dán cô như vậy, nhưng thần kỳ là Kỷ Luân cũng không để ý cô chơi chó, hơn nữa cô chơi đến cao hứng, hắn còn sẽ ở một bên lộ ra biểu tình vui sướng đồng dạng. Tần Minh Hoàng phỏng đoán có thể hắn cảm thấy Hương Hương chính là một món đồ chơi, không khác gì cô luôn xem TV, luôn là chơi máy tính.

Tần Minh Hoàng: Hy vọng chờ đến lúc Phi Mạc ca tới đây, thái độ của Kỷ Luân với anh ấy cũng có thể hữu hảo giống như với Hương Hương.

-- từ thái độ của hắn đối với giáo sư Khang Tập - cha của nguyên thân, Tần Minh Hoàng cảm thấy việc này có chút mơ hồ.

Giáo sư Khang Tập bận rộng công tác vài ngày, rốt cuộc có thời gian tới thăm con gái mình đã bị người ta mang đi. Ông trực tiếp tìm tới cửa, Kỷ Luân đến sào huyệt cũng chưa cho ông ấy vào, ba người đi ra ngoài ăn một bữa cơm.

Tâm tình phức tạp mà hàn huyên một trận với con rể, dù giáo sư Khang Tập có không yên tâm, nhưng ông ấy công tác bận rộn, thực nhanh đã phải trở về, trước khi đi tha thiết dặn dò con gái bị mất ký ức tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận.

Tần Minh Hoàng chân thành hy vọng ông ấy yên tâm công tác, đừng nhớ thương cô, nếu không thân phận giả bị nhận ra thì cô không sợ, chỉ sợ ông chú này chịu không nổi tin dữ con gái đã không còn nữa.

"Phi Mạc ca, anh lấy được giấy thông hành chưa?" Tần Minh Hoàng cầm điện thoại, liên hệ với Tần Phi Mạc ở khu 6.

Đã nói phải gặp mặt một lần, nhưng bởi vì chuyện Không Hải gần đây, giữa các khu có giới nghiêm, muốn đi khu khác đều có chút phiền toái, đặc biệt là những khu bên ngoài cách Không Hải tương đối gần, muốn tới đều cần có giấy thông hành đặc biệt, Tần Phi Mạc đến bây giờ chưa có được giấy thong hành, gặp gỡ chỉ có thể liên tục chậm lại.

"Giấy thông hành đã lấy rồi, năm ngày sau xuất phát." Tần Phi Mạc đưa ra thời gian chính xác.

Nếu xác định thời gian, Tần Minh Hoàng cảm thấy mình cần nói việc này với Kỷ Luân trước.

Kỷ Luân: "Em nói, thân nhân em sắp tới?"

Tần Minh Hoàng giải thích: "Cũng không phải, nói cùng tộc có lẽ càng thích hợp?"

Kỷ Luân: "Giống như giáo sư Khang Tập vậy?"

Tần Minh Hoàng: "Không, với em mà nói là người tương đối đặc thù."

Kỷ Luân nhạy bén mà cảm giác được, cô có thái độ khác hẳn với "Cùng tộc" này, cô chưa bao giờ để ý đến một nhân loại khác như vậy.

Vào ban đêm, Tần Minh Hoàng lại một lần nữa ở trong phòng tắm hưởng thụ mát xa, bỗng nhiên cảm giác có một chút không giống bình thường, cô cong chân dẫm lên cái chi dưới thân, cúi đầu xuống nhìn, "Anh...... đang làm gì?"

"Đây là chi sinh sản của anh, em muốn thử không?"

Tần Minh Hoàng: "???" Thứ gì?

Về sau đã xảy ra một chút việc không thể miêu tả cụ thể, tóm lại Tần Minh Hoàng không cầm giữ được lòng hiếu kỳ của mình cùng với phản ứng của thân thể, cuối cùng mệt đến ngã đầu ngủ.

Cô ngủ cũng không an ổn, còn có giấc mộng.

Trong mộng đầu tiên cô cùng Kỷ Luân ngâm mình ở trong ao, sau đó nước trong ao đột nhiên biến thành rất nhiều hạt châu nhỏ trơn mềm, những hạt châu nhỏ đó chui vào trong thân thể cô, dọa cô tỉnh một lần.

Trong nửa mộng nửa tỉnh thấy Kỷ Luân ngồi ở mép giường nhẹ nhàng sờ tóc cô, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Tiếp theo cô lại làm một giấc mộng càng thêm kỳ quái, cô mơ thấy mình đang xem một quyển sách, tên là "một thai mười hai bảo" , trước khi mở ra cô còn tưởng rằng là bảo điển chăn nuôi cái gì, nuôi dưỡng heo mẹ sau sinh vân vân, kết quả viết chính là vai chính một thai sinh mười hai đứa bé!

Cô còn ở đó bàng quan hiện trường sinh con, nghĩ đến cô xem nhiều phim kinh dị như vậy, tự cho là đao thương bất nhập, ai ngờ bị trường hợp trong mộng này đương trường doạ tỉnh.

Tỉnh lại sờ sờ mình đầy đầu mồ hôi, Tần Minh Hoàng lòng còn sợ hãi. Thần mẹ nó một thai mười hai đứa, đã đột phá cực hạn của nhân loại đi, hù chết cha.

"Thân ái, em tỉnh, mau ăn một chút gì." Kỷ Luân bưng đồ ăn lại.

Tần Minh Hoàng ngửi được hương vị đồ ăn, lúc này mới phát hiện mình đặc biệt đói, đói đến có chút hư thoát, vội vàng tiếp nhận ăn một ngụm.

Kỷ Luân ở trên tóc cô cọ cọ, giọng nói tràn đầy đau lòng, "Đã ngủ hai ngày, chắc là đói lả."

"Phì ––" Tần Minh Hoàng thiếu chút nữa phun đồ ăn trong miệng ra, không dám tin tưởng, "Em ngủ hai ngày?!"

Dù là..... kịch liệt chút, cô cũng không đến mức khoa trương nằm hai ngày như vậy.

Được Kỷ Luân cẩn thận chiếu cố rời khỏi giường, Tần Minh Hoàng vẫn cảm giác có chỗ nào kì quái, cô gặm một quả lê đi xuống dưới lầu, thấy trong phòng khách nhiều thêm một cái bể nước, là cái loại bên trong tạo cảnh, nuôi chút cá kiểng.

Cô đi qua nhìn nhìn, không biết sao Kỷ Luân lại làm cái bể nước về nuôi cá, hắn không phải là dưỡng sủng vật dưỡng nghiện rồi?

Cảnh quan bên cạnh cục đá là mấy cây san hô, bên cạnh san hô có cái vật thể nửa trong suốt to bằng bàn tay, hình dạng kỳ quái, Tần Minh Hoàng tò mò mà nhìn thêm một chút, thấy Kỷ Luân tới gần, cô thuận miệng hỏi: "Cái gì đây?"

Kỷ Luận cười đến ôn nhu cực kỳ, nói với cô: "Đây là vỏ trứng, bên trong là con của chúng ta."

Tần Minh Hoàng: "...............?"

Kỷ Luân đỡ cô, "Em xem, chúng nó sắp ra rồi."

Tần Minh Hoàng giơ quả lê mới ăn một nửa, biểu tình trở nên trống rỗng: "........"

Vật thể nửa trong suốt, bỗng nhiên toát ra một vật nhỏ màu hồng nhạt to chừng khoảng ngón cái, hình dạng như là loại sữa nào đó, đồng dạng là nửa trong suốt, tiểu xảo đáng yêu.

Nó nỗ lực bơi lội ở trong nước, nhưng bởi vì quá nhỏ, bơi đặc biệt cố hết sức, nửa ngày mới bang một cái dán ở trên kính, đối diện hai người Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân bên ngoài.

Tần Minh Hoàng gặm một miếng lê để bình tĩnh một chút? Yên lặng nhìn tổng cộng mười hai con sứa con màu hồng nhạt to bằng ngón tay lục tục chui ra từ vật thể nửa trong suốt.

Không thể ngờ rằng , mình mới ngủ một giấc, chồng mình đã sinh con ra rồi.

Còn nữa, cô đã từng nói, một thai mười hai bảo cơ bản là một chuyện con người không thể làm được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro