Chương 3: Dấu Hiệu Cuồng Bạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Yêu cùng Bích Hoa cùng đi đến trù phòng của phủ, nói rằng Hàn Tư Ân muốn ăn cháo, trong phòng bếp lại không có ai lên tiếng.

Người của trù phòng từ trước đến giờ đều không coi trọng Hàn Tư Ân, mà bởi vì cha mẹ Đào Yêu ở trong phủ có chút căn cơ, hơn nữa nàng ta lại là người bên cạnh lão phu nhân, ngày thường một mình đến trù phòng, cũng có thể được hưởng thứ tốt.

Mấy ngày nay bọn họ đều bận rộn chuẩn bị những vật cần thiết cho sinh thần của lão phu nhân, lúc này nghe thấy Hàn Tư Ân muốn ăn cháo, bọn họ làm sao có thời gian đi làm, đến Đào Yêu cũng bị xem thường.

Đào Yêu vì thế có chút tức giận, muốn nói lý lẽ. Quản sự trù phòng Trương ma ma cười lấy lệ nhìn nàng, mở miệng nói: "Cô nương cũng đừng nóng giận, sắp đến sinh thần của lão phu nhân, khoảng thời gian này ngoại trừ viện của lão phu nhân, trù phòng đều đúng giờ đúng hạn làm đồ ăn. Mỗi ngày đều phải vội vàng chuẩn bị thức ăn, cũng không có thời gian rảnh. Tình hình trước mắt các chủ tử đều biết, lão bà tử ta cũng chưa thấy ai ngoại lệ, không phải đều là vì muốn lão phu nhân cao hứng sao? Ngươi bây giờ nhất định muốn ta cho người nấu cháo cho Thế tử gia, vậy cũng được thôi, ta cho người bổ củi, nhóm lửa bắt đầu làm, cũng chiếm đến mấy người, trù phòng nếu như vì vậy mà làm không xong việc, sau này phu nhân hỏi tới, lão bà tử ta cũng không dám thay cô nương giải thích."

Trương ma ma nói thật sao? Đương nhiên không. Nàng nói dối sao? Tự nhiên cũng không phải giả.

Nấu cháo có thể cần bao nhiêu người? Có thể làm lỡ thời gian bao lâu? Nói cho cùng cũng chỉ là không muốn làm mà thôi. Thế nhưng Trương ma ma dám nói những lời này ở đây, rõ ràng đại biểu bọn họ thật sự không đặt Hàn Tư Ân trong mắt, đương nhiên cũng là bởi vì thường ngày làm thiếu cho Hàn Tư Ân thiếu thành quen luôn rồi.

Đào Yêu tất nhiên hiểu rõ đạo lý nơi này,vừa định mỉm cười nịnh nọt vài câu thì thấy đại nha hoàn Bạch Chỉ của nhị phòng trưởng nữ Hàn Thanh Tuyết cũng đến trù phòng.

Bạch Chỉ không để mắt những người bên trong, mở miệng đã hỏi: "Trương ma ma, bánh ngọt hoa mân côi nhân hạt thông cùng cháo tổ yến mật mà tiểu thư nhà chúng ta muốn ăn đã chuẩn bị xong chưa?"

Trương ma ma nhìn thấy Bạch Chỉ, lập tức cười như một đóa hoa, nàng ở trong phủ rất được coi trọng, thỉnh thoảng nghe thấy lão phu nhân nhắc đến, nói là khuê nữ của Nhị lão gia thật tốt, lọt vào mắt mẫu thân của Ngũ hoàng tử Cơ hoài, Nhàn phi, sau này nhất định có phúc khí. Thế nên mụ ta sao lại không đi nịnh nọt vị đại tiểu thư này được, vội vàng tiến lên hỏi: "Bạch Chỉ cô nương sao lại tự mình đến đây? Ngươi chỉ cần gọi người tới, ta lập tức cho người mang qua. Đã sớm chuẩn bị xong cho đại tiểu thư rồi, ăn vào canh giờ này là ngon nhất."

Dứt lời, Trương ma ma tự mình nhấc lên lồng hấp, bên trong có đủ các loại bánh ngọt bắt mắt cùng cháo nóng, thậm chí còn có một bát canh trứng gà mới vừa nấu xong.

Trương ma ma cầm mấy khối bánh ngọt, chia làm hai phần, trang trí đồ ăn đẹp mắt rồi đưa cho Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ nhận lấy, liếc mắt nhìn Đào Yêu cùng Bích Hoa bên cạnh, quay người rời khỏi. Đào Yêu bị Bạch Chỉ liếc nhìn đỏ cả mặt, giống như bị người ta mạnh mẽ quăng cho mấy bạt tai.

Trương ma ma sau khi lấy lại tinh thần, bày ra vẻ mặt tự nhiên, nói: "Những thứ đồ này đều đã làm sẵn rồi, các ngươi tới chậm, ta cũng không có cách nào khác."

Đào Yêu miễn cưỡng cười gượng, đang định mở miệng, Bích Hoa đã tiến lên một bước, nàng cúi đầu nói: "Trương ma ma nói đương nhiên là đúng, thế nhưng Thế tử ngày hôm nay đột nhiên hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa xảy ra đại sự. Hiện tại Thế tử chỉ muốn ăn cháo, người dù sao cũng là chủ tử, người muốn ăn gì, thân là nô tỳ cũng chỉ có thể làm cho người thôi. Cho dù chuyện ngày hôm nay đến tai lão phu nhân, Thế tử vẫn là chủ tử, làm hạ nhân vẫn phải theo lệnh mà làm, không phải sao? Trương ma ma ngươi cũng nói sinh thần của lão phu nhân sắp tới rồi, nếu như Thế tử chỉ vì một bát cháo mà xảy ra chuyện, chọc lão phu nhân mất hứng, như vậy chẳng phải không đáng sao?"

Lão phu nhân không thích Hàn Tư Ân, đây là chuyện trên dưới quốc công phủ đều biết, bằng không Trương ma ma là một hạ nhân cũng không dám trắng trợn ức hiếp như vậy.

Trương ma ma nghe Bích Hoa nói, trên mặt lập tức mất hứng, mà lời Bích Hoa nói vẫn có điểm đúng, nếu như Thế tử thật sự chỉ vì một bát cháo mà thân thể không xong, hoặc là đòi nháo đòi loạn, như vậy lão phu nhân tuyệt đối sẽ nổi giận lôi đình, ai lại muốn vào ngày sinh thần mà trong phủ lại xảy ra chuyện? Tuy rằng dựa theo kinh nghiệm của bà ta, dù bà không làm, Hàn Tư Ân cũng sẽ chỉ yên lặng chịu đựng.

Thế nhưng dù sao sinh thần của lão phu nhân đã sắp tới, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Trương ma ma cũng không muốn tự tìm phiền phức.

Mà mụ cũng không muốn cứ như vậy mà đáp ứng, vì thế liếc mắt nói: "Ngươi xem những thứ trong nồi này đều là của các chủ tử khác, ngươi nói cháo của Thế tử phải làm sao bây giờ?"

Bích Hoa cúi đầu, tiếp tục nói: "Vậy thì làm phiền Trương ma ma làm một bát cháo hoa, Thế tử mới vừa tỉnh, nhạt miệng, không ăn được những món ăn quá dinh dưỡng này".

Trương ma ma nghe lời này thì hừ lạnh một tiếng, ngược lại là cũng không nói gì thêm.

Một bát cháo trắng, tốn chút thời gian, trù phòng đến cùng vẫn làm được.

Bích Hoa bưng cháo cùng Đào Yêu về Phương Lan viện của Hàn Tư Ân, dọc theo đường đi, Đào Yêu vẫn luôn nhìn Bích Hoa, cười lạnh nói: "Ngươi thế mà lại vì một bát cháo mà đắc tội Trương ma ma, Trương ma ma là người bên cạnh lão phu nhân khi xuất giá, từ trước đến giờ luôn được ưu ái. Vốn chỉ cần như thường ngày, nói thẳng tình huống ở trù phòng thì Thế tử sẽ cho qua, ngươi đây lại muốn mơ tưởng trèo cao à?"

Bích Hoa nhìn nàng một cái, không nói gì, nếu vẫn như ngày xưa, nàng cũng không muốn đắc tội Trương ma ma, thế nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt cùng giọng nói lạnh như băng của Hàn Tư Ân khi nãy, trong lòng nàng có chút khủng hoảng không nói ra được, không nhịn nổi mà cãi lại một phen.

Đến trước cửa Phương Lan viện, Đào Yêu bưng lấy bát cháo từ tay Bích Hoa, thì thầm nói từ giờ ngươi oai rồi đó, nói xong bưng lại bưng bát cháo vào.

Bích Hoa cúi đầu đi theo phía sau nàng, giống như thường ngày, không có tiếng tăm gì, cũng không tranh cũng không cướp.

Hàn Tư Ân ngồi ở trong viện, chậm rãi ăn bát cháo nóng hổi. Bên tai nghe Đào Yêu ngoài miệng tố giác trù phòng cùng Bạch Chỉ bất kính với Phương Lan viện như nào, chính mình làm sao lấy được bát cháo này, mà trong lòng lại không ngừng oán giận Hàn Tư Ân, nguyền rủa Bích Hoa cùng Bạch Chỉ tiện tì mắt chó coi thường người khác.

Đào Yêu nói xong, thấy Hàn Tư Ân cũng không lên tiếng an ủi nàng như thường ngày, trong lòng nhất thời kinh ngạc, đồng thời cũng cảm giác được không đúng.

Hàn Tư Ân chậm rì rì ăn hết một bát cháo, Đổng ma ma lại vừa vặn bưng thuốc lên.

Nàng nhìn Hàn Tư Ân, vẻ mặt hiền lành, nói: "Thế tử ca nhi, thuốc này là ta nhìn Vân Chi nấu, người tranh thủ uống lúc còn nóng, tốt cho thân thể." Vân Chi mà bà ta nhắc đến, chắc cũng là nha hoàn của Hàn Tư Ân.

Hàn Tư Ân là Thế tử, cho dù thân thể ốm yếu, người hầu hạ bên cạnh hắn cũng không thiếu.

Có bốn nha hoàn, ĐàoYêu, Bích Hoa, Vân Chi cùng Lạc Hà đều là thiếp thân hầu hạ, phụ trách cơm áo sinh hoạt thường ngày của hắn.

Trong viện còn có mấy nha đầu khác, vốn lúc đầu còn có mấy tiểu tư, chỉ là thân thể của Hàn Tư Ân không tốt, không thường xuyên ra ngoài, những tiểu tư này không cần tháp tùng, không thể làm gì khác ngoài mấy việc vặt trong viện.

Hàn Tư Ân nhìn Đổng ma ma, khóe miệng nhếch lên, hắn nhớ tới Thế tử trước đây mỗi lần uống thuốc, Đổng ma ma đều nói những lời này, mãi đến tận người này rơi xuống nước được cứu lên, Đổng ma ma vẫn như vậy, ngày đêm kiên trì bưng đến một bát thuốc, khuyên can như cũ.

Chỉ là bên trong thuốc này đều bỏ độc, mặc dù là mãn tính, nhưng uống trong thời gian dài, cũng đã thành kịch độc, thân thế Thế tử vốn yếu ớt, lại ngã xuống nước, thêm vào uống thuốc như vậy, một mạng cứ thế mà đi đời nhà ma.

Hàn Tư Ân tất nhiên không phải là Thế tử bị lừa gạt, bị hạ độc bỏ mạng kia, hơn nữa hắn ghét nhất là người lòng tham không đáy cùng kẻ phản bội.

Hàn Tư Ân nghĩ đến đây, đột nhiên nâng mắt nhìn vào hai mắt Đổng ma ma, Đổng ma ma bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa sợ khiếp vía, tay bưng chén thuốc không khỏi run lên, rơi vãi một chút trên mặt đất.

Đang lúc Đổng ma ma muốn nói, Hàn Tư Ân duỗi ra cánh tay khô gầy, nhận lấy chén thuốc.

Đáy bát nóng, thuốc cũng rất nóng. Hàn Tư Ân nghiêng đầu nhìn Đào Yêu đứng bên cạnh, Đào Yêu có một đôi tay cực kì đẹp đẽ, trắng nõn thon dài, móng tay cắt sửa rất tinh xảo, màu da phấn nộn, rất đáng yêu.

Cũng chính đôi tay này, đẩy thân thể ốm yếu của hắn vào bể nước.

Đời thứ nhất, Hàn Tư Ân không đả động đến đôi tay này, đời thứ hai hắn trực tiếp chém đứt đôi tay xinh đẹp này, ném vào trong bể nước, máu nhuộm đỏ cả một vùng cá đang bơi trong bể.

Mà hiện tại, Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn lên, sau đó trực tiếp đổ bát thuốc nóng hổi xuống đôi tay đẹp đẽ của Đào Yêu.

Bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của Đào Yêu, Hàn Tư Ân dùng hai ngón tay nhấc chén thuốc lên, ngón tay vừa buông lỏng, chén thuốc đã vỡ tan trên mặt đất.

Hàn Tư Ân đứng lên, gảy gảy ngón tay không chút tro bụi, lại nhìn Đào Yêu đang ôm hai tay khóc rống, dịu dàng căn dặn: "Lần sau nấu cháo lâu một chút, không cần quá nóng, ta không thích." Dứt lời này, hắn chậm rãi cất bước rời đi.

Để lại Bích Hoa cùng Đổng ma ma hai mặt nhìn nhau, khiếp sợ không thôi.

Chuyện phát sinh ở Phương Lan viện rất nhanh đã truyền ra khắp hậu viện, dù sao đây cũng là cái vách trăm lỗ hở, ai muốn nghe ngóng tin tức đều có thể biết được.

Rất nhiều người nghe thấy tiếng hét khủng bố của Đào Yêu, sau đó mẫu thân của Đào Yêu còn vừa khóc vừa bò, băng bó hai tay Đào Yêu, quỳ gối trước mặt lão phu nhân thỉnh tội, náo loạn đến mức ai ai cũng biết.

Trương ma ma của trù phòng nghe được việc này cũng không bận tâm, chỉ là đáy lòng hơi kinh ngạc, người thấp kém thế mà cũng biết nổi giận. Chỉ có điều, trong suy nghĩ của bà ta, bùn cuối cùng vẫn chỉ là bùn, không thể biến thành ngọc trắng.

Đào Yêu từ lúc rời khỏi Phương Lan viện cũng không trở về nữa. Nghe đâu, lão phu nhân sau khi nhìn thấy hai tay bị bỏng của Đào Yêu còn có chút để tâm.

Lão phu nhân sau khi uống thuốc vẫn không đề cập một chữ đến Hàn Tư Ân, chỉ để Đào Yêu hầu hạ trong viện của mình.

Đào Yêu xảy ra chuyện không lâu, Vương thái y trong cung đến quốc công phủ bắt mạch cho Hàn Tư Ân. Nhưng đến trước cửa Phương Lan viện, Hàn Tư Ân cũng không xuất hiện, sai Bích Hoa đuổi Vương thái y đi, lúc Vương thái y rời đi còn tức giận vô cùng.

Hạ nhân trong phủ nhiều chuyện, đều ở sau lưng chủ tử bàn Tán, Thế tử bất hiếu, chọc giận lão phu nhân thì thôi, còn hống hách như thế.

Đến buổi tối, Liễu thị vừa giúp Hàn Trác vì về trễ mà chưa biết sự tình cởi y phục, vừa nhỏ nhẹ nói: "Gia, hôm nay Thế tử đột nhiên phát bệnh, ta cho người cầm danh thiếp của người vào cung, mời Vương thái y đến bắt mạch cho Thế tử, thế nhưng Thế tử không cho Vương thái y chữa trị. Sau đó không biết làm sao còn tức giận nha hoàn mẫu thân ban cho, làm bị đôi tay của người ta bị thương, đôi tay nuôi dưỡng thật vất vả mới có được sợ là phải phế bỏ, ta đã gửi qua một chút thuốc mỡ, dù sao nữ nhi lưu lại vết tích chung quy cũng không tốt. Chỉ là đã kinh động đến mẫu thân, hôm nay người đi ngủ từ sớm rồi."

Liễu thị nói đến ba chuyện, tuy rằng trình tự xảy ra không trùng khớp những gì nàng nói, mà bên trong lời này, ba chuyện đều rất rõ ràng. Thứ nhất, Hàn Tư Ân bị bệnh, nàng lập tức mời ngự y, Hàn Tư Ân không cảm kích còn chọc giận ngự y, thứ hai, Hàn Tư Ân vô duyên vô cớ tổn thương nha đầu lão phu nhân ban cho, thứ ba, lão phu nhân vì thế sinh bệnh, Hàn Tư Ân chọc giận lão phu nhân cũng không đi thỉnh tội, đúng là bất hiếu.

Hàn Trác nghe lời này, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Nha đầu có sai mới có thể bị chủ tử trừng phạt, còn Vương thái y, hắn không thích thì đổi người khác là được rồi, quốc công phủ chúng ta chẳng lẽ còn không mời được ngự y đến khám bệnh hay sao? Những chuyện nhỏ nhặt như vậy sau này không cần nói cho ta nghe."

Liễu thị nghe vậy, trong lòng đã hiểu thái độ của Hàn Trác đối với những chuyện này, nàng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, liếc mắt nhìn Hàn Trác, chần chừ một lúc mới lại nói: "Hôm nay tiểu cô ở trước mặt mẫu thân nhắc đến Đại tiểu thư Minh Châu của viện chúng ta, nói là Đại tiểu thư cũng nên trở về. Bất kể như thế nào, quốc công phủ mới là nhà của nàng, quan trọng nhất là Đại tiểu thư sắp cập kê, lễ cập kê dù sao cũng nên tổ chức ở nhà, sớm chút trở về với gia đình cũng là chuyện tốt."

Đại tiểu thư Minh Châu trong miệng Liễu thị, đương nhiên là muội muội song sinh của Hàn Tư Ân, Hàn Minh Châu.

Chỉ là, ngày xưa lão phu nhân chán ghét Hàn Minh Châu bị Vương lão phu nhân của Tĩnh Quốc hầu phủ cưỡng ép mang đi, những năm này chưa từng nhắc qua nàng, xem như là không có người này.

Nói muốn đón Hàn Minh Châu trở về, là muốn nói đến việc gả tới Thanh Châu làm nhị cô nãi nãi, đón Hàn Minh Châu chính là muốn quản việc hôn sự của nàng, đây chỉ là sự chán ghét của lão phu nhân mà thôi.

Hàn Trác nghe đến việc này, sửng sốt một chút, thần sắc có chút mờ mịt, tựa hồ căn bản không nhớ tới chính mình còn có một nữ nhi, sau đó hắn cau mày nói: "Nếu như vậy, phái người đi Tây Cương Thiên Môn quan, đón nàng về, chuyện này ngươi làm chủ là được rồi."

Liễu thị đáp lại một tiếng, sau đó yên lòng hầu hạ Hàn Trác đi ngủ.

**

Hàn lão phu nhân là đương triều nhất phẩm cáo mệnh, Hàn Quốc công phủ đứng hàng nhất phẩm công, người nhà họ Hàn từ nhỏ đã mang gia thế hiển hách.

Vào ngày sinh thần của Lão phu nhân, Đế Kinh phàm là có gốc gác hay có giao tình đều tới tặng lễ vật.

Lão phu nhân cao hứng nhất chính là, lúc bà giới thiệu con cháu với các vị phu nhân của kinh thành, Ngũ hoàng tử Cơ Hoài lại đến tặng lễ.

Lúc đó khách mời đông đúc, tiền viện nam nhân, hậu viện nữ nhân, toàn trường yên tĩnh, Cơ Hoài đi lên tặng lễ vật, thay mẫu thân, đương triều Nhàn phi Hàn Vân, biểu đạt thương nhớ với lão phu nhân.

Mà đúng lúc này, hậu viện đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng kêu đáng sợ, âm thanh rít gào thật sự có chút khủng bố, giống như là đã nhìn thấy chuyện vô cùng đáng sợ, khách mời lặng im, không rõ nguyên cớ, chỉ ngơ ngác nhìn nhau.

Ở tiền viện, một gã tiểu tư vừa chạy vừa ngã đến trước mặt Hàn Trác, gương mặt tái nhợt, đôi mắt tràn đầy sợ sệt, cả người run rẩy, chỉ chỉ vào hậu viện, một chữ cũng không nói được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro