Chương 12: Ký tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quất Không Chua

Beta: Nhan Nhan

*****

Đã sắp đến thời gian gặp mặt, trợ lý Chung nhìn cô gái lỗ mãng trước mặt, cau mày, "Cô đi đường phải nhìn chứ?"

Cô gái mặc váy trắng khóe mắt hơi ướt giống như vừa chịu ủy khuất gì đó, gương mặt thanh tú không kinh diễm nhưng lại vô cùng dễ nhìn, toát lên một khí chất hấp dẫn người khác. Tô Họa có lẽ cũng biết mình vừa đụng vào người ta nên luôn miệng xin lỗi.

"Xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!"

Những người tới nơi này không phải là người Tô Họa có thể đắc tội, trên mặt cô lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Thẩm Huyên cũng vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện sao!

Đột nhiên nhớ tới người sau lưng, cô chậm rãi quay đầu nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy bóng người cao lớn lướt qua cô, sau đó mắt nhìn thẳng cứ thế đi luôn!

Thế là đi luôn à?

Thẩm Huyên cực kỳ kinh ngạc!

"Cô..." Tô Họa bỗng chú ý đến Thẩm Huyên trước mắt, cô cảm thấy Thẩm Huyên nhìn rất quen.

Lấy lại tinh thần, Thẩm Huyên lập tức cười với Tô Họa một cái, "Không sao đâu."

Nói xong Thẩm Huyên lập tức đi thẳng, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Chắc chắn do cô là người ngoài cuộc nên không phát hiện được nam chính và nữ chính đang cùng nhau thiên lôi câu động địa hỏa (1) thôi nhỉ? Chỉ là... nam chính đi nhanh như thế, chẳng lẽ không định nói gì đó à?

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Thẩm Huyên rời đi, Tô Họa đột nhiên nhớ ra đối phương là ai. Tô Họa không nghĩ tới mình lại bất cẩn như vậy, may là cô gái kia không so đo, đúng là không phải kẻ có tiền nào cũng không nói đạo lý.

(1) Thiên lôi câu động địa hỏa: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là "thiên lôi" (lửa trời), một bên là "địa hỏa" (lửa đất), vậy thì nếu ở gần nhau thì... Ahihi da mặt mỏng, không thể nói tiếp =))))

Tô Họa lại nhìn sang bóng lưng cao lớn bên cạnh Thẩm Huyên thì không khỏi nghi hoặc. Cô đã từng thấy giám đốc đối xử vô cùng nhiệt tình với trợ lý Chung, nhưng mà người kia có thể khiến trợ lý Chung khách khí như vậy, chẳng lẽ người đàn ông này chính là Mục tổng trong truyền thuyết sao?

Trở lại nơi tổ chức lễ mừng, trên khán đài MC đang nói chuyện, có lẽ do thấy Mục tổng của bọn họ đã tới nên lập tức nâng giọng. Rất nhanh sau đó, Mục Đình bình tĩnh đi tới, dưới khán đài phần lớn là cấp cao của các công ty con, lúc này thấy Mục Đình đương nhiên vô cùng nhiệt tình vỗ tay, trong nháy mắt, toàn bộ phòng tổ chức lễ mừng dậy lên tiếng vỗ tay như sấm. Vừa nãy lúc biểu diễn tiết mục cũng không vỗ tay nhiệt tình như vậy.

Thực ra mấy lời nói cuối năm nào cũng na ná nhau, cơ bản là công ty phát triển, khích lệ nhân viên gì đó. Tuy là những lời phổ thông nhưng mấy người dưới khán đài vẫn là một đám vỗ mông ngựa rất thành thạo.

Tuy Mục Đình nói không nhiều nhưng hôm nay tuyệt đối là ngày Thẩm Huyên nghe nam chính nói nhiều nhất, chắc chắn những người khác cũng thế.

Sau khi lễ mừng kết thúc, trợ lý Chung nhanh chóng đi tới chỗ Thẩm Huyên nói, "Mục tổng còn phải dự bữa tiệc nữa, để tôi đưa ngài về."

Thẩm Huyên đang ngồi đến đau cả eo, nghe vậy lập tức cười một cái, "Không cần, tài xế đưa tôi về là được."

Thấy Thẩm Huyên nói vậy, trợ lý Chung đành phải gật gật đầu, kêu mấy vệ sĩ hộ tống cô về, suy cho cùng thì bên ngoài cũng có nhiều phóng viên.

Sợ đụng phải boss phản diện Mục Dịch, Thẩm Huyên lập tức đi nhanh xuống dưới tầng. Đối với chuyện bát quái giới nhà giàu, có vài phóng viên còn thích hơn cả chuyện bát quái giới giải trí. Thẩm Huyên đi xuống dưới khá thuận lợi, chỉ bị vài phòng viên chụp lén mấy tấm mà thôi.

Đến khi cô về nhà đã là hơn 11 giờ, Thẩm Huyên tắm rửa, nhờ dì Vương làm mấy món. Hôm nay có chân dê nướng, rắc thì là lên quả thực là mỹ vị!

Có lẽ do ăn quá nhiều lại là buổi tối nên cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng chỉ có thể đeo tai nghe đi tới đi lui ngoài phòng khách cho tiêu bớt thức ăn. Gần đến rạng sáng, cửa lớn đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.

Thẩm Huyên nhìn người trở về, cô tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khách, liếc nhìn: "Anh đã bị bệnh lại còn uống rượu?"

Có thể là do cảm xúc vui sướng khi trả thù người khác, Thẩm Huyên nói hai chữ "bị bệnh" rất rành mạch. Nhưng mà cô nói cũng không sai, nam chính vốn dĩ bị đau nửa đầu.

Liếc mắt nhìn Thẩm Huyên không ngừng đi lại trong phòng khách, Mục Đình tiện tay tháo cà vạt, cởi áo khoác để lên ghế sô pha sau đó vào phòng bếp rót một cốc nước.

Lúc trở lại phòng khách, anh thấy trên bàn có lọ thuốc, hình như vừa được đặt lên đó. Mục Đình nhìn Thẩm Huyên, không nhanh không chậm uống một ngụm nước: "Cảm ơn."

Thẩm Huyên dựa vào ghế sô pha. Cô hơi do dự nhưng vẫn vừa nghịch tóc vừa nói, "Tôi có ý kiến này, không biết có nên nói cho anh hay không."

Mục Đình uống thuốc, không nói gì.

"Chỉ là... Tôi thấy... Thật ra thì chúng ta có thể ly hôn trước, chỉ cần không nói cho ông biết là được, cũng có thể tạm thời ở cùng nhau trước, dù sao cũng không ai biết, anh thấy sao?" Giọng nói của cô trong trẻo.

Mục Đình không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến khi cô hoảng sợ mới nhàn nhạt nói: "Cô thấy sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên cố nhìn đi chỗ khác, ôm chặt lấy gối ôm bên cạnh vào trong ngực, "Tôi... cũng chỉ vì tốt cho anh thôi mà, suy cho cùng thì... không phải anh rất ghét tôi sao?

Hơn nữa giờ nữ chính cũng xuất hiện rồi, vì mục đích an toàn, cô vẫn nên ly hôn trước mới có thể bảo đảm được, như vậy đến lúc rời đi cũng tiện.

Mục Đình bỗng nhiên đứng dậy, bước từng bước đến chỗ cô, hơi cúi người xuống, bộ dạng lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Thấy anh càng ngày dựa càng gần, Thẩm Huyên thậm chí có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, sợ tới ôm gối lùi ra sau. Đến khi Mục Đình vươn tay đến chỗ cánh tay cô, cô sợ tới mức rụt cổ lại, "Anh... Anh muốn làm gì??"

Nhìn bất an hoảng loạn trên khuôn mặt nhỏ, người đàn ông tiện tay lấy áo khoác bên cạnh cô, môi mỏng hé mở, "Cô nghĩ tôi muốn làm gì?"

Thẩm Huyên: "....."

Khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên, cô cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa, dứt khoát cúi đầu tùy ý để tóc che mặt đi.

Mục Đình cầm áo khoác, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, sau đó đi lên lầu.

"Lên đây với tôi."

Nghe thấy tiếng Mục Đình, Thẩm Huyên ngồi trên ghế sô pha chỉ có thể lén ngẩng đầu lên. Thấy anh đã đi rồi mới ra vẻ điềm tĩnh đi lên tầng. Nếu không phải cô biết nam chính không có hứng thú với mình thì đêm hôm khuya khoắt thế này cô cũng chẳng dám thân cận quá với đối phương.

Đến khi vào thư phòng rồi, Mục Đình lấy một phần văn kiện ra đưa cho cô, sắc mặt lãnh đạm, "Có ý kiến gì thì viết vào đây."

Nói xong, anh liền ra khỏi thư phòng, chỉ còn lại Thẩm Huyên ngồi một mình nhìn chằm chằm vào văn kiện kia bởi vì trên mặt văn kiến có mấy chữ "giấy thỏa thuận ly hôn" to đùng!

Không nghĩ đến nam chính sẽ đồng ý với ý kiến của cô luôn đó.

Mà đối phương đã chuẩn bị đầy đủ như vậy thì rõ ràng đã sớm có ý nghĩ này, chắc chắn là hôm nay gặp nữ chính nên mới cố ý để cô ký tên!

Nhưng mà thế cũng tốt.

Thẩm Huyên cẩn thận nhìn văn kiện, nhìn đến phí ly hôn, tức khắc, cô mở to mắt, trái tim nhỏ bé "bùm bùm" nhảy dựng lên.

Cô luôn biết nam chính hào phóng nhưng trước giờ cô không nghĩ đến anh sẽ hào phóng như vậy!

Có phí ly hôn này, chỉ cần cô không tiêu linh tinh thì tuyệt đối có thể hưởng thụ cả đời!

Sợ đối phương đổi ý, cô nhanh chóng đi tìm bút ký tên nhưng đột nhiên lại có chút nghi hoặc. Cô nhớ giấy ly hôn kiểu này tốt nhất nên tìm luật sư công chứng.

Nghĩ vậy, cô lập tức chạy đến cửa phòng Mục Đình. Cô gõ cửa vài cái nhưng không ai trả lời nên cô chỉ có thể từ từ mở cửa ra, thò đầu nhìn vào bên trong mà lại chẳng thấy ai cả.

Chẳng lẽ nam chính không ở trong phòng?

Thẩm Huyên đi vào trong vài bước, "Mục tổng ――"

Cô bỗng nhìn thấy người trong nhà tắm mặc quần đùi đi ra. Nhìn thấy đường nét rõ ràng trên bụng, mặt cô không nhịn được đỏ lên, lập tức hoảng loạn xoay người đi ra, "Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi không có nhìn thấy gì hết á!"

Cửa phòng bị Thẩm Huyên khép lại, Mục Đình hơi nhíu mày, lấy áo sơ mi bên cạnh mặc vào.

Thẩm Huyên lại ngồi ở phòng khách, không nhịn được uống mấy ngụm nước lấy lại bình tĩnh. Tuy cơ thể của nam chính rất đẹp nhưng chỉ cần ly hồi rồi thì tiểu thịt tươi kiểu nào cô chẳng tìm được!

Không lâu sau, người trên tầng chậm rãi đi xuống. Dù anh đã mặc áo nhưng Thẩm Huyên vẫn hơi mất tự nhiên, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, "Cái này... đơn thỏa thuận ly hôn kia có cần phải đi công chứng không?"

Không để ý đến lời cô nói, Mục Đình rót một chén trà chậm rãi đi tới chỗ cô, không mặn không nhạt nhìn vào mắt cô, "Cô cảm thấy tôi sẽ quấn lấy cô à?"

"Không có! Ý tôi không phải thế!" Thẩm Huyên lập tức giải thích nói: "Cái kia... Không cần công chứng... Thì không cần công chứng."

Dù sao cô cũng tin nam chính sẽ giữ lời.

Uống ngụm trà, Mục Đình giơ tay xoa nhẹ trán, thanh âm trầm thấp, "Cô có ý kiến gì không?"

Nghe vậy, Thẩm Huyên sửng sốt nhìn xuống giấy thỏa thuận ly hôn, sau đó mới thăm dò nói, "Căn biệt thự này... cho tôi được không?"

Hiện tại nhà ở rất đắt, đặc biệt là nhà ở trung tâm thành phố. Nếu cô đi mua thì khẳng định lại mất tiền.

Nghe cô nói xong, Mục Đình chỉ nhàn nhạt nhìn người đối diện, ánh mắt tối sầm lại, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro