🍃 17 🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có lẽ em cảm thấy lời nói của thầy rất phủ phàng nhưng đây là sự thật."

Chu Khắc Quân đan xen mấy ngón tay vào nhau.

"Thầy là một giáo viên. Số học sinh thầy dạy cả đời sẽ không thể đếm được, em cũng chỉ là một trong số học sinh đó. Thầy không phủ nhận thầy quan tâm chú ý đến em hơn những bạn học khác. Nhưng em đừng đem hết thảy coi đó là điều đương nhiên. Kể cả đối với ba mẹ em, em cũng coi như vậy, ngay cả tôn trọng cơ bản em cũng không có."

"Em không có......"

Chu Khắc Quân giơ tay ngắt lời cậu.

"Ngày đó ba em nói với thầy, từ khi em vào cấp ba, em càng ngày càng không muốn nghe lời bọn họ. Ba chữ không kiên nhẫn như hiện rõ trên mặt của em. Sự tình lần này làm anh ấy rất đau lòng. Ba em đã dạy em sự trung thực, chính trực từ khi em còn nhỏ, thế nhưng anh ấy không hiểu tại sao em lại có thể làm ra chuyện như vậy. Những lời này e rằng anh ấy không dám nói với em, bởi vì ba em quá thương em, sợ em quá đau buồn."

Chương Lâm cúi đầu xoa xoa các đốt ngón tay, chậm rãi nói:

"Ba em, ông ấy thực sự là một người tốt, tính chính trực như một tiêu chuẩn. Ông ấy và mẹ em đều là sinh viên đại học những năm 1990, vốn dĩ và có thể có cơ hội việc làm tốt ở các thành phố lớn, nhưng ba em nói rằng ông ấy muốn xây dựng quê nhà của mình, vì vậy ông ấy đã quay trở về."

Cậu hơi hơi cười chua chát:

"Sau khi trở về, ba lại có công việc không mấy tốt. Dù trình độ kỹ thuật của ông ấy cao nhất trong công ty, nhưng bởi ông không bao giờ khom lưng, nịnh hót nên bị nơi nơi đàn áp. Những người khác thăng chức, làm giàu, Ông đến 40 tuổi vẫn là một Kỹ Sư Trưởng. Nếu lật coi lại lý lịch của ông ấy thật là một phiên bản thực tế của những khát vọng mà không được thực hiện."

"Lúc nhỏ, em rất ngưỡng mộ ông ấy. Dần dần sau này, sau khi em vào cấp ba, em phát hiện ông ấy nói không đúng. Những người khác, ai ai cũng đầu cơ trục lợi, và chỉ có duy nhất ông ấy chết vẫn tuân thủ các quy tắc. Điều đó thật không phải quá ngớ ngẩn sao? Dù có khéo đưa đẩy một ít sự tình trùng hợp thì cũng thế thôi! Có thể đây là những gì ông ấy nói em thiếu kiên nhẫn. Em làm không được một người vĩ đại như ông ấy. Và ông ấy cũng không có lý do gì để đòi hỏi em theo tiêu chuẩn của ông ta."

Chu Khắc Quân cầm lấy một trái táo bắt đầu gọt vỏ.

"Khéo đưa đẩy cùng chính trực đều không phải tội lỗi. Những lời này tại sao lại không chịu nói với ba mẹ em?"

"Em không thể nói chuyện này với ông ấy."

Chương Lâm buông tay xuống , bất đắc dĩ nói:

"Em nói, ông ấy sẽ lập tức cằn nhằn em, tiến hành giáo dục tư tưởng suốt hai ba tiếng đồng hồ vẫn chưa có nói xong đâu!"

Chu Khắc Quân đột nhiên cười rộ lên:

"Khi thầy bằng tuổi em, thầy thường đối đầu với ba của thầy. Khi con trai lớn lên, chúng muốn thách thức quyền lực của ba, điều này rất bình thường. Nhưng ba của thầy không tốt tính như ba của em. Thầy và ông ấy tranh luận, ông liền vung lên roi thước đánh ập xuống người thầy!"

Chương Lâm! Ba mẹ em quá thương em. Bọn họ nuôi nấng, bảo bọc em quá tốt, luôn muốn cho em thấy những điều tốt đẹp nhất trên đời. Nhưng trên đời này không có trắng đen tuyệt đối, hầu hết mọi lĩnh vực đều là màu xám. Bọn họ không thể che chở cho em cả đời. Em mới vừa tiếp xúc một chút mặt tối của xã hội này, thảo nào không chịu nổi. Mười năm nữa, em có thể lãnh đạm hơn nhiều.

Ba mẹ em không phải vậy, thầy nói phảng phất như bọn họ cưng chiều em không hề có nguyên tắc, kỷ luật vậy. "

Chương Lâm vì ba mẹ bị tổn thương bất công mà lên tiếng biện bạch thay.

"Khi em cần dạy dỗ, khuyên răn bọn họ đều nói. Hơn nữa, em đã không dựa vào sự che chở của bọn họ. .. Ít nhất cho đến hôm nay, em đều dựa vào nỗ lực của chính mình."

"Thầy không nói bọn họ cưng chiều em, nhưng bọn họ đích xác quá thương em. Em dám cùng bọn họ mặt lớn mặt nhỏ, sao em không dám cùng với thầy lộ ra sắc mặt giận dỗi, khó chịu a? Chẳng lẻ cùng một đạo lý mà từ trong miệng thầy nới ra lại trở thành lời vàng ý ngọc sao? Bởi vì thầy đánh qua em, em sợ thầy!"

Chu Khắc Quân chậm rãi ung dung cắt trái táo ra từng miếng nhỏ.

"Em đôi khi thật thiếu đánh!"

"Không phải."

Mặt Chương Lâm đỏ lên, nghiêm túc nói:

"Bởi vì em rất kính trọng thầy."

"Đó không phải từ sau khi em sợ thầy?"

Chu Khắc Quân đem tâm xỉa răng cắm vào miếng táo rồi để lên trên bàn nhỏ:

"Thầy còn nhớ rõ lúc bộ dạng khẩu phục tâm không phục của em, trong lòng không biết mắng thầy như thế nào a!"

Chương Lâm ỉu xìu rụt rụt cổ.

"Được rồi, được rồi! Chúng ta đừng nói chuyện này, cũng không phải đạo lý lớn gì. Một số nguyên tắc, đạo lý sau khi nghe xong cũng vô dụng, trải qua mới có thể minh bạch. Em ở độ tuổi này, kinh nghiệm còn ít lắm!"

Chu Khắc Quân đang ngồi trên ghế mây nhẹ nhàng đứng dậy.

"Quay về chuyện chính đi, thầy không kiến nghị em chuyển trường, em tốt nhất ngoan ngoãn thứ hai này trở về trường đi học cho thầy!"

Chương Lâm nói:

"Em không đi!"

Chu Khắc Quân nhướng mày khiển trách:

"Mắt em trừng cái gì, ngạnh cổ với ai? Em bây giờ cảm thấy mất mặt, vậy sao lại làm ra chuyện như vậy?"

"Thầy Chu!"

Chương Lâm nôn nóng kêu lên:

"Em biết mình xứng đáng nhưng nguyên nhân không phải chuyện này. Em thực sự không thể quay lại được nữa. Em đi học lại học ở lớp 12A1, không biết những người khác sẽ ở sau lưng em nói đến thế nào nữa? Em chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng kia liền hốt hoảng ngủ không yên, em thật chịu không nổi. Thầy đừng ép em được không?"

"Thầy ép em? Thầy đang mưu hại em đúng không?"

Chu Khắc Quân vỗ vỗ tay vịn:

"Nói chuyện đàng hoàng không muốn nghe, một hai phải đánh em em mới bằng lòng nghe sao?"

Chương Lâm giận dỗi quay đầu đi, lầm bầm:

"Thầy có đánh chết em, em cũng không đi."

Chu Khắc Quân cười khổ, nhìn chung quanh, xách chổi lông gà lên chỉ chỉ vào cậu.

"Đứng lên! Đến góc tường đứng đi, để thầy coi em cứng đầu đến cở nào."

Chương Lâm oán giận ngẩng đầu liếc nhìn một cái, đá quăng ghế, sải bước đi đến góc tường, nhịn nước mắt nhìn bức tường trắng.

"Em phục thầy đánh bởi vì thầy là thầy em, em biết thầy muốn tốt cho em. Nhưng mà không có đạo lý đánh cho nhận tội, hai chân là ở trên người em, có nguyện ý hay không ở em, có đi hay không cũng ở nơi em!"

Chu Khắc Quân vung lên cây phất trần, vút một tiếng rít gió. Dây thần kinh toàn thân của Chương Lâm tức khắc đều căng ra, thực ra cậu rất sợ bị đánh, rất sợ, đặc biệt là khoảng thời gian sau trận đòn thầy ra sức đánh tàn nhẫn không chút nào khoan dung ở trong văn phòng, cậu vừa thấy Chu Khắc Quân cầm cây phất trần lên, chân đã mềm nhũn, Chương Lâm cầm lòng không đậu rụt cổ, co chân.

Cây phất trần trong tay Chu Khắc Quân quất mạnh lên kệ sách một tiếng giòn vang, mắt nhìn cả người từ trên xuống đều run lẩy bẩy của Chương Lâm, không khỏi cười mắng:

"Hoảng sợ đến vậy còn muốn làm anh hùng gì chứ!"

Bấm nhéo má cậu cười nói:

"Em không thể làm da mặt em dày hơn chút sao?"

Chương Lâm vừa định thần lại mới biết mình đã bị chọc ghẹo, vừa mừng vừa bực, vừa cười vừa xoa xoa mặt, oán giận gọi :

"Thầy Chu!"

Chu Khắc Quân ném cây phất trần xuống, nghiêm mặt nói:

"Chương Lâm, em thật quá nông cạn. Em chỉ nghĩ đến thể diện của chính mình. Có bao giờ nghĩ đến ba mẹ của em không? Ngẫm nghĩ lại coi em vừa nói những gì, em không có dựa vào bọn họ che chở. Em thật không dựa vào bọn họ che chở ư, vậy chuyện lần này, ai đã thay em chạy trước chạy sau giải quyết sự tình? Là tự dựa vào nổ lực của em sao?"

Chương Lâm cắn môi, đưa tay cạo cạo một mảng sơn nhỏ trên giá sách.

"Khi xảy ra sự cố, em đã khóc sướt mướt không muốn bị đuổi học. Ba em đã hơn bốn mươi, công việc thường ngày là một người rất có thân phận. Vậy mà ông ấy phải chạy khắp nơi nhờ người cầu quan hệ, hạ mặt ăn nói khép nép, bị hiệu trưởng la mắng giống như la một đứa con nít mà vẫn phải cười nịnh nọt, thầy thấy còn chua xót. Thật vất vả lăn lộn chỉ muốn em được một chữ 'xử lý nhẹ'. Em bây giờ cảm thấy mình không mặt mũi, phủi tay không chịu đi học. Ông ấy là ba của em, bất kỳ em nói cái gì ông ấy tự nhiên tuỳ em. Em liền như vậy chấp nhận, em cảm thấy yên tâm thoải mái sao?"

Chu Khắc Quân vừa nói vừa đi vòng qua trước mặt cậu, nhìn thấy cậu đang đưa tay cạo cạo giá sách, đưa tay lên đập vào mu bàn tay cậu, trừng mắt nói:

"Móng tay em ngứa à! Trong chốt lát lớp sơn chỗ này bị em cạo sạch!"

Chương Lâm ngượng ngùng bỏ tay xuống. Chu Khắc Quân lại cầm lên lại cây chổi lông gà, để ở phía sau cậu, nói:

"Đứng lại đàng hoàng, đây là thay ba mẹ em đánh."

Chương Lâm run rẩy bước lên, dán cả người lên tường như thằn lằn, hai chân nhích sang bên cạnh muốn chạy trốn.

"Thầy, thầy không cần, ba mẹ em không đánh người, cũng chưa từng đánh em..."

Cậu thầm nói thêm trong lòng 'Thầy đánh em, ba mẹ em không cao hứng đâu.'

Chu Khắc Quân đuổi theo quất hai phất trần vào mông cậu, đánh đến cậu tê tê hút khí.

"Không sao, vậy em coi như thầy tạo niềm vui cho em!"

Chương Lâm nhăn nhó, đưa hai tay xoa xoa mông, nghĩ thầm 'mình không phải quá rãnh rỗi sao, ba còn tự mình đưa con trai đến tận cửa tìm đánh."

Chu Khắc Quân dựa vào kệ sách, cầm phất trần quất bồm bộp vào tường trắng bên lên trên sách, tiếp tục quở mắng:

"Không phải em vừa mới nói ba em không bao giờ cúi đầu. Em có biết vì chuyện của em lần này. Ba em đã cầu bao nhiêu người lấy nhiều ít tình. Nguyên tắc làm người của ba em quan trọng hay là em đối với anh ấy quan trọng hơn. Bây giờ đầu óc em nóng lên lại muốn chuyển trường, em cho rằng việc chuyển trường của lớp 12 dễ dàng lắm sao? Em có thay ba em nghĩ tới sao? Em có thương ba mẹ em sao?"

Chương Lâm nghe lời thầy nói lòng đau nhói, nghĩ đến ba mình luôn luôn cần cù chăm chỉ, ba luôn cằn nhằn lãi nhãi của mình, vành mắt nóng lên, lắc đầu xấu hổ nói:

"Không có... Em biết lỗi rồi."

Chu Khắc Quân lại đem cây chổi lông gà để lên mông cậu, ngắn gọn nói:

"Tám roi."

Chương Lâm gật đầu, tay phải chống tường đứng thẳng. Chu Khắc Quân đánh người trước sau như một ổn, chuẩn, tàn nhẫn, nhưng mà lần này đánh rất chậm, kéo dài mười mấy giây mới đánh tiếp một roi, chờ mọi cơn đau đều bùng cháy, để đủ thời gian cho cậu nhấm nháp cùng nhẫn nại. Chương Lâm chịu đến roi thứ sáu, các lằn roi đã chồng lên nhau, đau đớn càng thêm bén nhọn khó chịu. Đánh xong tám roi, lưng cậu đã thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng, cả mảnh mông như bị đốt cháy vô cùng nóng rát đau.

Chu Khắc Quân để chổi lông gà về lại chỗ cũ thở dài:

"Đứa nhỏ này, từ nhỏ đến giờ mọi thứ đều trôi qua quá dễ dàng, xuôi gió xuôi nước, ngược lại không biết quý trọng. Quay lại!"

Chương Lâm quay người lại, hai mắt đỏ hoe, nhưng lần này không giống mấy lần trước bị đánh khóc.

"Bỏ chuyện liên quan đến ba mẹ sang một bên, thầy hỏi em, em có thể đảm bảo rằng khi em chuyển đến trường mới nhất định sẽ tốt hơn ở đây? Em có thể nhanh chóng thích nghi với quy định, luật lệ hoàn toàn mới và môi trường hoàn cảnh mới của trường mới hay không? Đây cũng là nguyên nhân tại sao thầy không đồng ý với em, em không phải chịu không nổi việc dạy học của trường A mà muốn chuyển đi mà em chỉ vì muốn trốn tránh. Trốn tránh sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề. Nó vẫn còn đó và em sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Nếu em bây giờ đi rồi, em sẽ không có cơ hội huỷ bỏ án phạt của em, em muốn cả đời mang theo vết đen này trong hồ sơ của em sao? "

Chu Khắc Quân kéo lấy tay cậu, hoà nhã nói:

"Thứ hai đến trường đi học, có nghe không?"

Chương Lâm mũi đau xót, nghẹn ngào gật gật đầu.

"Đối với chuyện chuyển lớp của em, tuy rằng trước mắt khả năng sẽ tương đối khó khăn, gian nan. Thế nhưng giảng dạy ở lớp trọng điểm là giảng dạy tốt nhất trường. Thầy không ngại nói thẳng với em, trước mắt hai cô giáo đang dạy toán, lý của lớp chúng ta, các cô đều tương đối.... chà... bình thường. Các học sinh liên tục phản ảnh vấn đề không hiểu bài tập, không lời nhận xét... và điểm trung bình của hai môn này ở lớp chúng ta luôn đứng sau bài kiểm tra cuối kỳ của em. Thầy có coi qua thành tích thi cuối kỳ này của em, tổng điểm của em so với hạng nhất toàn trường chỉ thua có 7 điểm nhưng hai một toán học và vật lý lại thua bạn ấy đến 23 điểm.

Hơn nữa, xét cho cùng, các thầy cô cũng không quan tâm lắm đến các em học sinh hàng đầu ở trong lớp. Điều chúng tôi cần quan tâm đảm bảo là tỷ lệ đậu đại học. Lớp của chúng ta có hy vọng chạy nước rút đậu vào được các trường danh tiếng thì chỉ em cùng Diệp Doanh, có thể vào được các trường lớn thì có khoảng tầm 15, 16 em, hầu hết còn lại chỉ có thể vào các trường bình thường. Như vậy, càng đến cuối cấp 3, các thầy cô càng có khuynh hướng hướng tới các bạn học đó, thậm chí hoàn toàn vứt bỏ hẳn những phân khúc cao. Môi trường như vậy quả thực không có lợi cho việc em chạy nước rút vào trường danh giá. Mặc dù em lần này làm bài thi rất khá nhưng thành tích của em lại không ổn định. Trường học có không ít trường hợp các học sinh đến lớp 12 mới bắt đầu chăm chỉ, tận lực học tập và tất cả đều giống nhau như đúc thành tích xếp hạng đều có sự thay đổi lớn. Bây giờ em có được cơ hội này, có lẽ lớp trọng điểm 12A1 này có thể trợ giúp em bước lên một bậc thang mới, em đừng ngại mà hãy thử xem.

Trong khoảng thời gian này sẽ có một số chuyện phím cùng những lời nói chói tai, em không cần để nó trong lòng. Tạo da mặt dày hơn một chút, hành động đừng nên gây quá nhiều chú ý mà cẩn thận hơn một chút, dù có bị bọn họ nói em cũng không bị mất đi miếng thịt nào. Sau một thời gian, nó tự nhiên sẽ phai nhạt, mờ dần. Em muốn cho bọn họ câm miệng, thành tích chính là bằng chứng tốt nhất."

Chương Lâm biết Chu Khắc Quân nếu nói như vậy, việc cậu học lớp 12A5 là điều tuyệt đối không thể. Hay giống như Chu Khắc Quân đã nói, thầy chỉ là một giáo viên và không thể tác động đến quyết định của hiệu trưởng. Cậu ngẩng đầu lên mang theo phiền muộn vô hạn nói:

"Em thực sự có chút luyến tiếc các bạn học và ...thầy cô..." đặc biệt là luyến tiếc thầy, cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt Chu Khắc Quân.

"Nếu em chuyển đến lớp 12A1 học, em sẽ không còn là học sinh của thầy nữa. Nếu em còn muốn tìm thầy ... "

"Ai nói em không phải học sinh của thầy?" Chu Khắc Quân cười cười:

"Thầy vẫn là giáo viên ngữ văn của lớp 12A1 nha, không lẽ làm giáo viên bộ môn liền không dạy dỗ được em sao? Em đang suy nghĩ vớ vẫn cái gì vậy?"

Chương Lâm cúi đầu, cười nhịn nước mắt:

"Dạ! Em cám ơn thầy. Em ngày mai, ngày mai sẽ đi học lại...."

Thời gian còn lại trong ngày hôm đó, cậu ngồi trong thư phòng của Chu Khắc Quân viết từng nét, từng chữ bản kiểm điểm mà hiệu trưởng muốn đích thân xem qua. Bản kiểm điểm ghi nhận những lỗi lầm, khắc sâu nghĩ lại sai lầm của mình, cùng nói lời cảm tạ lòng khoan dung độ lượng của hiệu trưởng, thành khẩn cảm ơn, cảm động rơi nước mắt không nói nên lời..... Chu Khắc Quân nhìn cậu viết một lúc, sau đó đi ra ngoài phòng khách chơi với con gái Manh Manh.

Chương Lâm quay đầu nhìn thầy đang để con gái nhỏ ngồi trên đầu gối mình và dạy cô bé ngâm thơ:

*"Viễn khán sơn hữu sắc
Cận thính thuỷ vô thanh
Xuân khứ hoa hoàn tại
Nhân lai điểu bất kinh."

Xa xa ngắm núi xanh
Thuỷ lặng lờ bên tai
Xuân đi hoa vẫn nở
Người đến chim không bay.*

Cậu không thể không cắn viết, cười cười, ngay sau đó liền thẫn thờ, một cơn đau nhói dâng lên trong lòng. Từ nay sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể liên lạc với thầy thường xuyên được nữa. Mặc dù thầy vẫn còn dạy mình môn ngữ văn nhưng vẫn không thể so với là giáo viên chủ nhiệm. Cậu thở dài và chấm dấu chấm cuối cùng vào bản kiểm điểm, trong lòng thầm nói, thầy Chu nói đúng, không có ai có thể che chở cho mình mãi mãi?

......

Tối hôm đó khi cậu về nhà, ba mẹ Chương Lâm không khỏi vui mừng ra mặt khi nghe tin cậu ngày mai chịu đi học lại. Vì muốn Lâm Du không lo lắng, cậu đành cắn răng nhịn đau đem mông ép ngồi trên ghế sô pha.

Trong lòng Chương Duy Minh có chút hụt hẫng, chua xót gặm trái đào nói:

"Ồ, ba và mẹ con nói cả buổi trời con đều không nghe vào, lời của Thầy Chu của con chính là thánh chỉ a." Ông bị Lâm Du đá cho một cái mới hậm hực ngậm miệng.

Sáng sớm hôm sau, Chương Lâm đã trở lại trường học đúng giờ. Chu Khắc Quân dẫn cậu đến văn phòng hiệu trưởng nộp bản kiểm điểm, chịu xong giáo huấn, dạy dỗ, lại tự mình dẫn cậu đến tận lớp 12A1. Hậu quả sau 18 ngày không có đi học chính là tích góp 132 bài thi kiểm tra nhìn thấy ghê người bị cậu lén lút nhét sang một bên làm như chẳng thấy gì.

Chu Khắc Quân đưa cậu tới cửa lớp 12A1. Chương Lâm lã chã chực khóc ôm một đống sách cùng thầy nói lời tạm biệt:

"Thầy Chu! Tạm biệt."

"Này, em rất giống con gái của thầy sáng nào đi mẫu giáo cũng đều vậy."

Chu Khắc Quân mím miệng vỗ vai cậu:

"Đừng buồn như vậy, tiết sau là ngữ văn a. Thầy muốn kiểm tra toàn văn của Tiễn Đưa Đông Dương Mã Sinh Tự cùng Tuý Ông Đình Nhớ, em còn nhớ không ?"

"Tiễn Đưa Đông Dương....... Đây không phải là những bài được học từ hồi cấp hai sao? Đến bây giờ em làm sao nhớ hết được..."

Chương Lâm kinh sợ nhìn thầy.

"Lớp bắt đầu ôn tập cũng được hai tuần rồi, ai kêu em không chịu đi học."

Chu Khắc Quân lành lạnh nhìn cậu.

"Em vào học đi, người đầu tiên thầy gọi trả bài chính là em đó."

Nỗi buồn ly biệt cùng cảm xúc biệt ly trong lòng Chương Lâm trong khoảnh khắc tan biến không còn bóng dáng tăm hơi, vẻ mặt đau khổ, chua xót lật lật quyển sách ngữ văn của mình.

🍃🍃🍃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro