🍃 19 🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tĩnh ho nhẹ một tiếng.

"Chị à! chúng tôi hiểu tâm trạng của chị, chị hãy bình tĩnh lại trước."

Quay đầu lại hỏi Chương Lâm.

"Em có đánh bạn không?"

"Em không có."

Chương Lâm bình tĩnh trả lời.

"Nó không đánh mà tìm người khác đánh!"

Mẹ của Vương Triết, há miệng, trợn mắt.

"Nó kêu ba tên côn đồ không có ăn học đánh con tôi, có chuyện này hay không?"

Chương Lâm kiên nhẫn giải thích:

"Tôi chẳng những không có gọi ai đánh cậu ấy mà ngược lại tôi còn hỗ trợ can ngăn."

"Còn nói láo!"

Mẹ Vương Triết hét lên:

"Không phải mày gọi người ta đến thì làm sao bọn đó lại đánh con tao?"

Chương Lâm chế nhạo.

"Chuyện này dì nên hỏi con trai mình đi. Tại sao cậu ta lại xúc phạm người khác, không biết sao?"

"Còn giả ngu? Không phải vì con trai tao vạch trần mày gian lận trong thi cử, mày hận nó! Bây giờ mày lập tức gọi ba mẹ mày đến cho tao, tao phải hỏi xem bọn họ sao lại nuôi dạy ra loại thiếu giáo dục này."

Làm nhục ba mẹ mình là điều ngàn vạn lần Chương Lâm không thể chịu đựng được. Cậu tức giận đứng lên, định chửi bới lại thì Chu Khắc Quân bình tĩnh nắm lấy cánh tay cậu, vẻ mặt ôn hòa nhìn Vương Triết.

"Vương Triết, em tự mình nói là Chương Lâm kêu người đánh em hả? Chương Lâm cũng có đánh sao?"

Đứng bên cạnh mẹ, Vương Triết lạnh lùng liếc nhìn Chương Lâm.

"Là Lý Vệt đánh tôi, bạn tốt của cậu ta, Lý Việt còn bắt tôi quỳ trên mặt đất xin lỗi cậu ta. Hơn nữa, Chương Lâm cũng động thủ cùng bọn họ."

"Nghe đi, nghe đi!"

Mẹ của Vương Triết lại hét lên.

"Chủ Nhiệm Trịnh, nếu trường học không xử lý được chuyện này, tôi sẽ gọi cảnh sát! Nếu con trai tôi bị đánh như thế này, có bồi thường bao nhiêu tiền cũng không xong đâu!"

Chủ nhiệm Trịnh thật đau đầu, đưa tay nhéo nhéo sống mũi của mình.

"Chương Lâm ơi là Chương Lâm, tại sao em luôn gây rắc rối vậy? Không biết còn đang mang hình phạt trên lưng sao? Đến cùng là chuyện như thế nào? Em mau nói..."

"Em không có đánh cậu ấy."

Chương Lâm lần lượt nhìn vào mắt của ba thầy cô.

"Bởi vì em biết Lý Việt nhưng em không có đánh nhau, nếu không phải em can ngăn, cậu ta sẽ không dễ dàng chạy trốn. Em đây thấy việc nghĩa hăng hái làm còn làm cho ngón tay bị đụng phải bị thương lại, mới đi bệnh viện băng bó về."

Cậu đưa tấm hình chụp X Quang trong tay lên, hàng chữ 'Bệnh viện thành phố A' trên túi lóe sáng lên, bốn gốc hình màu lam của dấu chữ thập cũng rất bắt mắt.

"Có nằm vạ thì cũng nên tìm người... khá lắm đây thực sự là phiên bản 'bác nông dân và con rắn'."

Chủ nhiệm Trịnh chột dạ khi nhìn thấy ngón tay bị nẹp của cậu. Mặc dù ba mẹ của Chương Lâm không bắt ông phải chịu trách nhiệm, nhưng đích thực ông đã đập nát ngón tay của cậu ta và ông luôn cảm thấy khó chịu. Sự tức giận đối với Chương Lâm đã được dập tắt ngay lập tức và thay vào đó ông quay hỏi Vương Triết:

"Hai đứa tụi em, ai cũng khăng khăng cho rằng mình đúng, vậy ai đang nói láo? "

Móng tay sắc bén sơn màu đỏ chót của mẹ của Vương Triết suýt chút nữa đâm vào mắt Chương Lâm.

"Đương nhiên là nó nói láo! Con trai tôi bị đánh đương nhiên là đúng!"

Chương Lâm buột miệng:

"Cậu ấy xứng đáng!"

Mẹ của Vương Triết tức giận đến mức lao vào đánh cậu nhưng ngay lập tức bị chủ nhiệm Trịnh ngăn lại. Thấy hai bên không tử tế, chủ nhiệm Trịnh phải yêu cầu Triệu Tĩnh đưa Chương Lâm và Vương Triết đến văn phòng bên cạnh đứng, ông và Chu Khắc Quân ở lại xoa dịu người phụ nữ đang tức giận này.

Chương Lâm dựa vào tường coi như không có việc gì, lương tâm trong sáng nên không sợ, hơn nữa có Chu Khắc Quân ở đó, cậu tin tưởng mình sẽ không bị thua thiệt. Cánh cửa bên cạnh đóng mở, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng la hét chói tai của người phụ nữ kia. Cậu thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Triết với đôi mắt bầm đen ẩn ẩn sau cặp kính cận. Chương Lâm khịt mũi một cái, quay mặt đi không thèm để ý.

Sau nửa giờ, Chu Khắc Quân bước vào gọi Vương Triết rời đi. Sau mười phút nữa, Triệu Tĩnh đến nói với Chương Lâm rằng cậu có thể trở về lớp học tiết tự học.

Chương Lâm đáp ứng rời khỏi văn phòng vừa lúc nhìn thấy Chu Khắc Quân đi ngang qua vội vàng đuổi theo, kêu lớn:

"Thầy Chu!"

Chu Khắc Quân quay đầu lại cười với cậu.

"Có một bạn học vừa rồi đã chứng kiến toàn bộ rồi làm chứng cho em, em có thể trở lại lớp."

"Cậu ấy đã làm trễ nãi thời gian của em lâu như vậy, vậy là xong rồi sao?"

Chương Lâm nói một cách không phục:

"Em còn vì cậu ta mà tay bị thương lại! Còn tốn mất 150 tiền thuốc men làm mất hết tiền tiêu vặt cuối tuần này của em, cậu ấy đáng lẻ phải bồi thường lại cho em ... "

Chu Khắc Quân đưa tay vỗ vỗ đầu cậu, cười nói:

"Không thể bỏ qua đúng không?"

"Bà ấy chửi em."

Chương Lâm tức giận lẩm bẩm:

"Còn chửi cả ba mẹ em. Chó cắn Lữ Đồng Tân không biết nhìn người tốt mà."

"Thầy hỏi em."

Giọng Chu Khắc Quân trầm xuống:

"Em thật sự không có đánh cậu ta?"

"Không có a!"

Chương Lâm nói xong, mơ hồ lùi lại một bước.

Chu Khắc Quân nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh.

"Không có đánh, chỉ có đá ... một cước ..."

Chương Lâm lẩm bẩm rồi lùi lại một bước, co cổ lại nói:

"Em sai rồi."

Chu Khắc Quân cố ý kéo căng da mặt trừng mắt nhìn cậu nhưng không có căng thẳng lắm, nhàn nhạt cười:

"May mắn cho em."

Chương Lâm cười thăm dò hướng phòng giáo dục.

"Việc kia, thầy dự định xử lý Vương Triết thế nào?"

Lời vừa thốt ra, tiếng chuông tan học đã vang lên và có 20 phút nghỉ ngơi giữa ba giờ tự học buổi tối mỗi ngày. Chu Khắc Quân nhìn đồng hồ trên cổ tay đi về phía văn phòng, Chương Lâm hiểu ý đi theo. Văn phòng của Chu Khắc Quân chỉ có vài giáo viên và càng về khuya càng trở nên vắng vẻ. Anh lấy ra một xấp giấy lớn trong ngăn kéo đưa cho Chương Lâm.

"Em tới giúp thầy phân ra, một chút nữa mang về lớp."

Chương Lâm đồng ý, tiếp tục hỏi không có ý định từ bỏ.

"Cứ như vậy bỏ qua cho mẹ của Vương Triết sao? Bà ta sẽ không rình rập kiếm chuyện nữa sao?"

"Thầy không biết. Nói tóm lại, chỉ cần em chứng minh em không đem người đánh cậu ấy, chuyện này không liên quan gì đến trường học. Nhà trường không phụ trách chuyện bên ngoài trường học."

Chu Khắc Quân bỏ trà vào bình.

"Nghĩ đến cũng không cách nào truy cứu. Vương Triết bị thương không nặng, cho dù có đi báo án, cảnh sát có lẽ cũng lười quan tâm."

Chương Lâm cầm lấy bình trà, chủ động đổ đầy nước nóng cho thầy, suy nghĩ xong liền do dự hỏi:

"Thầy! Chuyện lần trước em nói với thầy, thầy giải quyết như thế nào?"

Chu Khắc Quân cầm lấy tách trà, lẳng lặng nhìn cậu.

Chương Lâm có chút thẹn thùng, cúi đầu tiếp tục sắp xếp giấy tờ.

"Vương Triết càng ngày càng làm lớn chuyện. Em không biết mình đã xúc phạm cậu ấy ở chỗ nào. Rõ ràng là em không nói chuyện với cậu ấy nhiều, tại sao cậu ta luôn nhắm vào em."

Không chỉ có mình cậu không chơi với Vương Triết mà ở trong lớp Vương Triết cũng có rất ít bạn bè.

"Thầy cũng rất đau đầu với em Vương Triết này."

Chu Khắc Quân vừa xoa xoa thái dương vừa nói.

"Giáo dục ngôn ngữ căn bản không có tác dụng gì cả."

Chương Lâm sốt sắng hỏi:

"Thầy thật sự không biết, cậu ấy còn thiếu đánh hơn em sao?"

"Thầy sao dám đánh cậu ta?"

Chu Khắc Quân cười bất lực.

"Nếu như thầy dám động cậu ấy một ngón tay, ngày mai mẹ cậu ấy có thể kiện cục giáo dục đập tan chén cơm của thầy."

À! Không ngờ thầy cũng biết lựa trái hồng mềm mà bốp. Chương Lâm oán thầm lén cong môi.

"Hơn nữa, đánh là tốt cho em nhưng không hề cơ tác dụng gì với cậu ấy. Đừng nói đánh cậu ấy mà thầy chỉ nói nặng một chút, thần sắc hơi nghiêm nghị thôi chắc cũng làm cậu ta ghi thù suốt đời. Khi thầy nói chuyện với các em, những cảm xúc này thực sự có thể được nhìn thấy trong ánh mắt của các em. Giống như nói em, trước đây thầy trừng phạt em, em trách cứ thầy, nhưng cảm xúc của em là tức giận của con nít; Vương Triết thì khác, cậu ta thật sự mang hận. "

Chu Khắc Quân lắc đầu, nhớ tới lần trước cùng Vương Triết nói chuyện. Vào đêm khi đưa Chương Lâm đến bệnh viện, anh đã gọi Vương Triết ra để hỏi han nghiêm túc. Lúc đầu, Vương Triết né tránh bằng mọi cách cho đến khi lấy ra ảnh chụp màn hình do Chương Lâm lưu lại, sau một lúc im lặng, Vương Triết thản nhiên cười.

"Thưa thầy Chu, em không vi phạm bất kỳ quy định nào của trường phải không? Em chỉ nói cho trường thi biết thông tin. Quyền quyết định về Chương Lâm nằm trong tay trường thi không phải sao? Cậu ấy ăn gian có liên quan gì đến em? Cho dù có bị đuổi học ghi tội thì cũng đáng đời cậu ta."

Một đứa trẻ 17 tuổi lại có ác ý muốn hủy hoại tương lai của một đứa trẻ khác. Khi nghe những lời đó, Chu Khắc Quân thực sự lạnh sống lưng. Chính vì ganh ghét mà Vương Triết thậm chí không hề che giấu chuyện này, dùng thủ đoạn như vậy để lật đổ đối thủ, nhưng lại không cảm thấy mình sai chút nào. Tất cả những lời tận tình khuyên bảo chỉ có thể đổi lấy cái nhìn coi thường từ cậu ta. Sau đó, Chu Khắc Quân đã liên lạc với mẹ cậu và nói về vấn đề này, người phụ nữ chỉ ừ trả lời và hét ầm lên chuyện bé xé to, bốn chữ như muốn theo tuyến điện thoại bay thẳng vào mặt anh. Vương Triết mồ côi cha, Chu Khắc Quân chỉ có thể suy đoán rằng mẹ cậu đã dạy cậu từ nhỏ những quan niệm này và nó đã ăn sâu bén rễ, sớm đã thay đổi cậu bé một cách vô tri vô giác từ lúc nào cũng không biết.

Chu Khắc Quân đã làm thầy giáo nhiều năm, trong mắt anh, những đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi này nghịch ngợm, đáng yêu, phần lớn đều tương đối ngây thơ và trẻ con. Mặc dù bọn chúng sẽ phạm sai và liều lĩnh, lười biếng và gây rắc rối nhưng đều là những đứa trẻ tốt bụng và giản dị. Là một giáo viên, anh có thể cố gắng hết sức để cắt tỉa những cành nhỏ trên thân cây nhỏ, nhưng nếu cây nhỏ xuất hiện trước mặt anh ta, nó đã mọc từ gốc rồi thì sao? Hơn nữa, Vương Triết có một người mẹ như vậy, người luôn trói tay chân anh hết lần này đến lần khác.

Dù gì thì anh cũng là một giáo viên và cũng chỉ dạy đám học trò này trong ba năm ngắn ngũi. Mối quan hệ thầy trò thực chất là sự tương tác hai chiều. Anh sẵn sàng chú ý đến Chương Lâm, thứ nhất vì Chương Lâm có tiềm năng, thứ hai vì đứa nhỏ này biết phân biệt tốt xấu, thứ ba vì Chương Lâm luôn đưa ra phản hồi tích cực từ những lời khuyên của anh. Nhưng Vương Triết ... Ngoại trừ việc để mắt đến cậu ta từ bây giờ và không để cậu ta có bất kỳ cơ hội nào vượt quá quy tắc, Chu Khắc Quân không biết mình còn có thể làm gì khác.

"Người ta đều nói rằng giáo viên là người gieo hạt giống của tâm hồn con người. Thầy lúc đầu ghi danh vào trường sư phạm là bởi vì bị mấy lời này lừa gạt."

Chu Khắc Quân tự cười một mình:

"Thực ra, sau khi làm việc trong nghề này lâu dài mới thấy rằng mình bất lực trước rất nhiều chuyện. Thầy cho rằng mình là người khai sáng dẫn đường cho người khác nhưng người khác chỉ coi là một pho tượng dạy học."

Anh cúi người vỗ vỗ mu bàn tay của Chương Lâm.

"Đã để em bị uất ức hai lần, thầy cam đoan từ nay sẽ không để Vương Triết làm phiền em thêm một lần nào nữa."

Chương Lâm cười nhìn thầy, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng.

"Không có. Dù lần trước Vương Triết góp phần gây ra sự việc, phân tích cuối cùng vẫn là lỗi của em. Còn lần này, cậu ấy cũng không có làm hại gì đến em. Em có gì đâu uất ức."

Cậu mím miệng và sắp xếp xấp giấy trên tay.

"Và hơn nữa với em mà nói, thầy không chỉ là một giáo viên."

Chu Khắc Quân khẽ cười.

"A!..... Ước chừng khoảng nửa tên lưu manh?"

Chương Lâm mỉm cười, bước ra khỏi văn phòng nhưng mới đến tay nắm cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi:

"Đúng rồi thầy Chu, thầy nói hôm nay có bạn học làm chứng giúp em là ai vậy?"

"Là Diệp Doanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro