Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng hoàng tử trận, ánh lửa ngập trời, phản chiếu lên sắc diện trắng nhợt của Nhuận Ngọc. Chỉ phượng hoàng cuối cùng cũng tiêu tán trong thiên địa, Nhuận Ngọc sắc mặt bình tĩnh tưởng chừng như vô bi vô hỉ, nhớ lại Húc Phượng đã dùng hết một tia nguyên thần cuối cùng nói với y một câu:

- Yêu quá đậm sâu, hận mới khắc cốt, buông tha chính mình, buông tha chúng sinh.

Ngày ấy Nhuận Ngọc thiết lập lời thề thượng thần, vĩnh viễn không vào Ma giới. Tin tức Ma Tôn tử trận truyền khắp Lục giới, uy danh của Thiên Đế khiến thiên hạ phải kinh sợ, nhưng kể từ khi Nhuận Ngọc quay trở lại Thiên cung, liền không xuất hiện thượng triều, mọi sự vụ lớn nhỏ đều phó mặc cho Thái Tị Tiên nhân cùng Phá Quân lo liệu. Chúng tiên đều cho rằng Thiên Đế bị thương trong Thiên Ma đại chiến, yêu cầu bế quan tu dưỡng, duy chỉ có Quảng Lộ, chỉ có nàng mới biết, đã từng bình tĩnh cơ trí Thiên Đế bệ hạ, hiện tại ngày ngày mua say.

Trong quá khứ, Nhuận Ngọc luôn ổn trọng giữ lễ, đầu tóc chải vuốt không chút cẩu thả, vậy mà hiện giờ, tóc đen tán loạn trên vai, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, thân hình gầy chỉ còn xương cốt. Quảng Lộ nén nước mắt chạy vội đến, đoạt lại rượu trên tay y. Y đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ uy nghiêm của ngày xưa, thậm chí đau khổ cầu xin. Quảng Lộ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ yếu đuối đó, đau đớn thấu tâm nhưng lại sợ y cứ như vậy vứt bỏ chính mình, thái độ kiên quyết. Nhìn Quảng Lộ như vậy, Nhuận Ngọc cũng không để tâm, chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Không bỏ xuống được, làm sao có thể buông tay."

Có những lúc, y tựa như chịu thống khổ đến cực hạn, ôm chặt ngực kêu đau, ngón tay nắm y phục đến xanh trắng, cổ tay nhỏ bé yếu ớt đến nỗi ngay cả Nhân như lệ cũng đỡ không nổi. Quảng Lộ đau đớn hỏi y đau ở đâu, y chỉ mạnh mẽ lắc đầu, ôm chặt ngực thở hổn hển không thể trả lời. Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, Nhuận Ngọc rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, lâm vào hôn mê, mặc cho Quảng Lộ có kêu gọi thế nào cũng không tỉnh. Nàng dù cho có lo lắng, nhưng cũng không thể để lộ tin tức, không còn cách nào đành phải chạy đến Nguyệt Hạ tiên nhân nhờ giúp đỡ. Kể từ khi Thiên Ma đại chiến kết thúc, Nguyệt Hạ tiên nhân đối với đại chất nhi của mình cạn kiệt hi vọng, tâm can lạnh thấu, tâm trạng luôn là buồn bực không vui, tự nhiên lại thấy Quảng Lộ vội vã chạy đến, tất nhiên cũng không cấp cho nàng sắc mặt hòa nhã.

Quảng Lộ vừa vội vừa cấp, thẳng tắp quỳ xuống:

- Thượng tiên, Quảng Lộ cầu xin ngài, ngài đến thăm bệ hạ có được không, y dù sao cũng là chất nhi của ngài a.

Nguyệt Hạ tiên nhân tuy thường ngày thoạt nhìn dáng vẻ bất cần đời, già mà không nghiêm, nhưng trong lòng thật ra là một vị trưởng bối hết lòng yêu thương tiểu bối, nỡ lòng nào nhìn được tiểu Quảng Lộ thương tâm rơi lệ như thế, lập tức tâm địa mềm mại, chỉ đành thở dài đỡ Quảng Lộ đứng dậy:

- Tiểu Quảng Lộ, ngươi đừng khóc, bình tĩnh nói cho ta biết, con bạch long máu lạnh kia rốt cuộc bị làm sao?

Quảng Lộ lau nước mắt, đem chuyện của Nhuận Ngọc kể tường tận cho Nguyệt Hạ tiên nhân.

- Thượng tiên, kỳ thật bệ hạ vẫn luôn yêu Nhị Điện hạ sâu đậm. Nhị Điện hạ chết, tâm của bệ hạ chết theo Nhị Điện hạ rồi a.

Nguyệt Hạ tiên nhân nghe xong, cảm giác không thể tin nổi:

- Chuyện này là thật?

Quảng Lộ nghe xong tựa hồ lại muốn rơi lệ:

- Thượng tiên chỉ cần theo Quảng Lộ đến xem bệ hạ, tất thảy liền theo đó mà sáng tỏ.

Hai người quay trở lại Tuyền Cơ cung, Nhuận Ngọc vẫn ngủ say không tỉnh. Y nằm nghiêng trên giường, thúc khởi hai chân, đem thân mình ôm chặt lấy. Thân hình thon gầy bệnh trạng phảng phất như bị bẻ gãy, cho dù là ở trong mộng vẫn không thể an yên, nước mắt lăn dài.

Nguyệt Hạ tiên nhân thấy Nhuận Ngọc như thế, liên tục thở dài:

- Nghiệt duyên, thật sự là nghiệt duyên a.

Quảng Lộ giúp Nhuận Ngọc đắp dày hai tầng chăn, nhưng y cũng không cảm thấy ấm áp phân nào. Nỗi rét lạnh của y giống như phệ tâm cổ độc, từ trong ra ngoài. Người ấm áp như ánh nắng mặt trời, đã từng sưởi ấm cho y, đã thần hình đều tán.

Nguyệt Hạ tiên nhân tâm tư trầm xuống, lẩm bẩm tự hỏi, mãi sau mới có thể mở miệng:

- Mấy ngày gần đây ta đóng kín cửa Nhân Duyên phủ, thực chất là lật xem điển tịch, tìm kiếm cổ thuật, nghĩ muốn cứu Phượng Oa một mạng. Hắn tuy là nguyên thần tiêu tán, nhưng dù sao cũng là Phượng hoàng chân thân, bất tử thần điểu. Chỉ cần giúp hắn tụ được một tia hình phách, sau đó từ từ nuôi dưỡng nguyên thần, hắn liền có thể niết bàn trùng sinh.

Quảng Lộ vui sướng như bắt được cọng rơm cứu mạng:

- Tiên nhân hẳn là đã tìm được phương pháp?

Nguyệt Hạ tiên nhân gật gật đầu:

- Ta tuy là thượng tiên, nhưng chỉ luôn chưởng quản chuyện nhân duyên, tu vi không đủ tinh thuần, dù tìm ra được phương pháp cũng không đủ tinh lực chống đỡ.

Quảng Lộ vội vàng chạy đến bên mép giường, lay gọi Nhuận Ngọc:

- Bệ hạ, người nghe thấy không? Tìm được biện pháp cứu Nhị Điện hạ rồi.

Nhuận Ngọc hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh, Nguyệt Hạ tiên nhân thấy y như vậy, tiến lại nhẹ nâng y dậy, chậm rãi độ linh lực cho y, chỉ trong chốc lát Nhuận Ngọc liền tỉnh dậy, chậm rãi mở bừng mắt, chỉ là hai tròng mắt đã từng ôn nhu đa tình hiện giờ tơ máu che kín, sưng đỏ bất kham, ánh mắt không một tia thần thái. Thấy Nguyệt Hạ tiên nhân đang nhẹ nhàng đỡ mình, Nhuận Ngọc vội vàng giãy giụa, quỳ gối bên giường:

- Thúc phụ, Ngọc Nhi sai rồi, ta sai rồi, tất cả đều là ta sai...

Lời nói tựa như trẻ nhỏ thổn thức, khiến người nghe đau lòng.

Nguyệt Hạ tiên nhân thấy y bộ dáng tiều tụy, tâm đã mềm đi phân nửa, bây giờ lại thấy y khóc thương tâm như thế, đến tột cùng cũng vẫn là cốt nhục chí thân, cũng không khỏi lệ nóng quanh tròng.

- Ngọc Nhi, nếu ngươi đã thật lòng yêu Húc Phượng, ta có biện pháp có thể cứu hắn, ngươi có bằng lòng thực hiện hay không?

Nhuận Ngọc kích động đến nỗi đôi tay run run rẩy rẩy:

- Chất nhi nguyện ý! Bảo ta làm gì ta cũng đều nguyện ý!

- Được, nếu ngươi có thể từ chỗ của Liêm Triều mang về Huyền Khung Ánh Sáng, luyện hóa Cửu Chuyển Kim Đan, sau đó lại dùng Huyết Linh Tử giúp Húc Phượng củng cố nguyên thần, trợ hắn niết bàn hồi sinh. Tuy nhiên, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, biện pháp này, muốn lấy mạng của ngươi a.

Nhuận Ngọc bỗng nhiên ôn nhu nở nụ cười, nụ cười này, giống như đã đem Dạ Thần cùng thế vô tranh quay về.

- Thúc phụ, người cũng biết, so sánh với hối hận, cái chết, một chút cũng không đáng sợ!

Ba ngày sau, Nhuận Ngọc đem theo Huyền Khung Ánh Sáng, một đường thẳng tới Tuyền Cơ cung. Nguyệt Hạ tiên nhân sớm đã đem Hoàn đế phượng linh có hàm chứa một tia thần phách của Húc Phượng tìm về, thấy Nhuận Ngọc mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân đều run rẩy, không khỏi đau lòng:

- Ngọc Nhi, ngươi dùng cách nào truyền tải Huyền Khung Ánh Sáng?

Nhuận Ngọc dù sắc mặt đã tái nhợt, vẫn cố kéo lên nụ cười ôn hòa:

- Chỉ là làm một cuộc trao đổi đơn giản thôi.

Mỗi một chữ ra khỏi miệng, sắc mặt Nhuận Ngọc càng thêm xanh trắng, nhưng y tựa như không cảm thụ được đau đớn, nhanh chóng cắt ra sáu chỗ gân mạch, một lượng lớn linh lực cùng huyết đỏ hòa quyện vào nhau, ngưng tụ ở Hoàn đế phượng linh, sau đó lại dồn linh lực vào Huyền Khung Ánh Sáng, luyện hóa Cửu Chuyển Kim Đan, tất cả độ nhập vào phượng linh, dần dần, Hoàn đế phượng linh toát ra quang mang, biến ảo thành một thiếu niên.

Nguyệt Hạ tiên nhân cùng Quảng Lộ giúp Nhuận Ngọc hộ pháp, thấy Húc Phượng tụ thành chân thân, vui sướng mà bật khóc.

Chỉ trong chốc lát, thiếu niên nằm trên giường liền mở mắt, nhìn thấy đứng bên cạnh là một vị bạch y tiên nhân, mặt mày như họa, hai mắt rưng rưng, run rẩy vuốt ve khuôn mặt mình.

- Phượng Nhi, ngươi quay về rồi, cuối cùng ngươi cũng chịu quay về.

Thiếu niên ngây thơ, mờ mịt không biết hiện tại đang là thời khắc nào, mình đang ở đâu, thậm chí ngay cả bản thân là ai cũng không biết. Vị tiên nhân xinh đẹp trước mắt này, gọi mình là Phượng Nhi, hắn tuy có chút sợ hãi, thế nhưng từ trong nội tâm lại sinh ra mong muốn ỷ lại, vì thế đi về phía trước, lặng lẽ chui vào lòng ngực người nọ, gắt gao dựa sát vào nhau. Chỉ là vị tiên nhân kia thân mình lạnh lẽo, lung lay sắp đổ, hít một hơi tưởng muốn nói gì đó, đột nhiên lại giống như rối gỗ đứt dây, cho dù ngã xuống vẫn theo bản năng che chở tiểu Húc Phượng đang nằm trong lòng ngực, an tâm nhập mộng. Quanh thân y, quầng sáng mỗi lúc một thịnh, Xích tiêu kiếm từ sống lưng y chậm rãi bay ra, từng mảng lớn huyết theo đó trào ra khỏi thân thể. Nguyệt Hạ tiên nhân kinh hô ngã ngồi trên mặt đất, còn Quảng Lộ, đã sớm cắn chặt môi, khóc không thành tiếng.

- Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, đứa trẻ ngốc, không ngờ ngươi dám dùng chính long sống của mình, trao đổi với Liêm Triều.

Kể từ khi Húc Phượng hồi sinh, hắn mỗi ngày đều canh giữ ở bên giường Nhuận Ngọc, một bước cũng không rời. Quảng Lộ nói cho hắn, hắn tên Húc Phượng, bởi vì thương tích quá nặng mà mất đi ký ức. Ký ức bị mất, Quảng Lộ không có kể lại cho hắn, chỉ nói vị tiên nhân xinh đẹp đang nằm trên giường tên Nhuận Ngọc, là huynh trưởng của Húc Phượng. Hắn nghe được hai chữ Nhuận Ngọc, không hiểu lý do vì sao trong lòng khó nhịn đau đớn, kìm lòng không đậu, ở trong miệng không ngừng lẩm nhẩm niệm tên Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc, từng chút từng chút ghi tạc vào đáy lòng.

Đến ngày thứ bảy, Nhuận Ngọc vì nghe thấy tiếng khụt khịt khóc than mà tỉnh lại, y mở mắt, chỉ cảm thấy quanh thân đau đớn, ngay đến việc phát ra âm thanh cũng thập phần khó khăn. Húc Phượng vẫn luôn canh giữ bên cạnh y, thân ảnh nho nhỏ, vừa bất lực lại vừa đáng thương, vừa thấy y tỉnh lại, liền cẩn thận nắm chặt tay y không buông.

- Ca ca, huynh đừng bỏ lại ta, huynh đừng chết, ta thực sự rất sợ.

Nhuận Ngọc run rẩy, nhẹ nhàng nắm tay Húc Phượng. Bàn tay đã từng to lớn hữu lực, giờ đây lại nho nhỏ tinh tế, khiến y từ trong trìu mến mà nảy sinh đau lòng.

- Phượng Nhi, đừng sợ, ca ca... chỉ là... bị thương mà thôi, không chết được... Cũng... sẽ không bao giờ... bỏ rơi ngươi.

Dù lời nói đứt quãng, nhưng cũng đem đến cho Húc Phượng an ủi cực lớn. Hắn nhẹ nhàng trèo lên giường, cẩn thận dựa gần Nhuận Ngọc, nằm xuống. Nhuận Ngọc thấy Húc Phượng ỷ lại mình, cùng chim non giống nhau, phi thường đáng yêu. Hai người họ thời thơ ấu đã từng cùng nhau chơi đùa, tuy nhiên đến khi hiểu chuyện, bởi vì Thiên Hậu kiêng kỵ Nhuận Ngọc, vì thế càng lúc càng xa. Dáng vẻ thiếu niên ngây ngô này của Húc Phượng, trong trí nhớ của Nhuận Ngọc, thực sự là mơ mơ hồ hồ, y không ngờ tới tiểu Húc Phương lại khuyết thiếu cảm giác an toàn, vừa cảm thấy đáng yêu, lại vừa cảm thấy đau lòng. Y nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của Húc Phượng, thấy Húc Phượng buồn ngủ đến sắp chịu không nổi, liền nghĩ đến hắn mấy ngày liền vì trông giữ mình mà không ngủ không nghỉ, trong lòng ngọt ngào đến lên men.

- Phượng Nhi ngủ đi, sáng mai... Khụ khụ... Chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng, được không?

Húc Phượng dùng bộ dáng cực kỳ ủy khuất mà nhìn y:

- Thật không? Ca ca có khi nào ngủ mãi không chịu tỉnh lại?

- Là thật, ca ca... sau này... sẽ không bao giờ lừa ngươi.

Một giấc này, Nhuận Ngọc ngủ thập phần an ổn. Hỏa hệ linh lực của Húc Phượng sưởi ấm thân thể hàng năm lạnh băng của y. Vừa mới tỉnh lại, Nhuận Ngọc đã nhìn thấy Húc Phượng an an tĩnh tĩnh nằm bên cạnh, tươi cười nhìn chằm chằm y. Nhuận Ngọc cười sủng nịnh:

- Không ngờ Phượng Nhi dậy sớm như vậy.

- Ca ca, chẳng phải huynh đã đáp ứng ta, sáng nay bồi ta dùng bữa sáng hay sao?

Nhuận Ngọc điểm nhẹ lên mũi của Húc Phượng, tươi cười chống dậy thân thể. Y mất đi long sống, quanh thân vô lực, sau này dù cho đi đứng ngồi nằm đều sẽ khó khăn vạn phần. Nhưng chỉ cần có Húc Phượng, hết thảy y đều không để trong lòng. Y cảm thấy thật may mắn, may mắn vì bản thân còn có cơ hội đền bù, y lúc trước bị cừu hận cùng chấp niệm che mờ hai mắt, không nhìn thấu nội tâm chính mình. Hiện tại, đại mộng sơ tỉnh, y biết được, tận sâu trong đáy lòng, bản thân sở cầu, từ đầu đến cuối, duy chỉ có Húc Phượng mà thôi.

Nỗ lực ngạnh căng thân mình, hai tay Nhuận Ngọc không khống chế được run rẩy. Húc Phượng thấy y chỉ là ngồi dậy mà cũng vất vả như thế, trong lòng đắng chát đau đớn, vội vàng vòng tay ôm lấy eo y, mượn lực đỡ y ngồi dậy. Chỉ một động tác cũng khiến Nhuận Ngọc thở dốc không ngừng, y hồi nhỏ phải chịu nỗi đau xẻo đi nghịch lân, thân thể từ đó đã chịu tổn hại nặng nề, hiện giờ lại mất đi long sống, chính là dậu đổ bìm leo, cấm thuật Huyết linh tử lại khiến y tổn hại một nửa thiên mệnh tiên thọ. Thân thể y bây giờ không khác gì nỏ mạnh hết đà, y sợ Húc Phượng sẽ ghét bỏ thân thể tàn bại này, cúi đầu thật sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt Húc Phượng.

- Phượng Nhi, ca ca như vậy, ngươi có phải hay không cảm thấy rất phiền phức, sẽ ghét bỏ ta?

Húc Phượng vội vàng chui vào lòng ngực y, đầu nhỏ dụi dụi, tay cũng chậm rãi buộc chặt.

- Không ghét bỏ không ghét bỏ, ca ca đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, Húc Phượng thích nhất ca ca. Huynh không có sức lực, Húc Phượng có, sau này ta sẽ đỡ huynh, ôm huynh, huynh muốn đi nơi nào, ta đều bồi huynh.

Nhuận Ngọc nghe được lời này của Húc Phượng, hốc mắt ẩm ướt, vươn tay nhẹ vuốt đầu nhỏ trong lòng ngực mình.

- Húc Phượng tại sao lại thích ca ca như vậy a?

Húc Phượng mê mang lắc đầu:

- Ta cũng không biết, ta thấy ca ca bị thương trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn thấy ca ca rơi nước mắt, lòng ta liền đau lên. Quảng Lộ tỷ tỷ nói, ta bị mất trí nhớ, nhưng Phượng Nhi trong lòng hiểu rõ, đối với ta, ca ca là người quan trọng nhất, vẫn luôn là như vậy, quá khứ, hiện tại, tương lai, đều như vậy. Chờ ta trưởng thành rồi, ta nhất định sẽ bảo hộ ca ca chu toàn.

Nhuận Ngọc đau xót, đến khi nguyên thần của Húc Phượng tụ hợp toàn bộ, thoát ly dáng vẻ thiếu niên, Hỏa Thần Húc Phượng sẽ chân chính trở về, khi đó, ký ức của hắn cũng sẽ khôi phục hoàn toàn, liệu đến lúc ấy, hắn còn giống như bây giờ, ỷ lại vào y? Nhuận Ngọc sợ hãi, y là quá sợ hãi cô độc, y khát cầu yêu thương, mà tình yêu này, hèn mọn khiến y hủy hoại chính mình, cũng hủy hoại cả Húc Phượng. Y hận bản thân hèn mọn, vì thế, bây giờ, cơ hội bồi thường đến rồi, y muốn đem tất cả tình cảm của mình, đi yêu Húc Phượng.

- Ca ca thật sự hi vọng Phượng Nhi không cần trưởng thành.

Quảng Lộ bưng dược tiến vào tẩm điện, nhìn thấy huynh đệ hai người dựa sát vào nhau, chợt cảm thấy năm tháng yên an bất quá cũng chỉ như vậy, hi vọng bệ hạ về sau có thể được tới người thương bên cạnh, khuynh tâm yêu quý.

Nhuận Ngọc thấy Quảng Lộ tiến vào, liền đối nàng nở nụ cười, nụ cười này chính là phát ra từ nội tâm. Quảng Lộ đã nhiều năm rồi chưa thấy Nhuận Ngọc cười như vậy hạnh phúc, chỉ thấy trái tim run lên, ê ẩm lại ấm áp. Nhuận Ngọc hiểu rõ Quảng Lộ là thật lòng đối đãi với y, từ sớm đã coi nàng như muội muội ruột thịt.

- Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì, lại đây đỡ ta dậy, chúng ta cùng nhau ra đình viện dùng bữa sáng đi.

Quảng Lộ duỗi tay đi đỡ Nhuận Ngọc. Thân thể y hư nhuyễn, nhấc không nổi một tia sức lực. Quảng Lộ hồi tưởng ngày ấy, y đem Xích tiêu kiếm xuyên thẳng vào sống lưng, thay thế long sống, một đường thục mạng quay trở về, rốt cuộc là đau đớn cỡ nào. Hiện giờ, thân thể y, ngay đến tự mình xuống giường cũng khó khăn đến như thế.

Húc Phượng thấy Quảng Lộ thương tâm đến đỏ hốc mắt, bản thân cũng cảm thấy nghẹn ngào. Hai người một trái một phải dìu đỡ Nhuận Ngọc, đều là đôi mắt hồng hồng, duy chỉ người thương bệnh chồng chất lại không mấy để ý, thấy hai người vì tình trạng thân thể hiện giờ của mình mà thương tâm, y trong lòng ngược lại cảm thấy ngọt ngào. Y ngàn vạn năm nay, sở cầu rất ít, chỉ vì một chút yêu thương cùng đau lòng này, y cảm thấy ủy khuất cùng thương bệnh mình phải chịu cũng không phải chuyện đáng để bụng. Chuyện xưa như mây khói, y chỉ biết hiện tại, y rất hạnh phúc.

Đường đến đình viện chỉ ngắn ngủn mấy chục bước, nhưng đối với Nhuận Ngọc lại thập phần gập ghềnh. Hai chân y giống như đang giẫm lên bông, bước đi không có nổi một chút sức lực, nhưng y không vội cũng không giận, đi được vài bước lại dừng lại nghỉ ngơi một chút, còn thường nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh xung quanh đình viện. Thật vất vả mới ngồi xuống ghế, y đã mệt đến mức thở dốc. Húc Phượng lặng lẽ nắm chặt nắm tay, trong lòng âm thầm tự hứa với chính mình, nhất định phải lớn thật nhanh, khi ấy hắn có thể ôm ca ca, không cần để y phải vất vả như thế.

Quảng Lộ thấy Nhuận Ngọc tâm tình không tệ, liền chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tuy rằng y ăn không hết bao nhiêu, nhưng mỗi loại đều có thể nếm thử một ít cũng tốt, y chịu bất hạnh cùng cừu hận nhiều năm như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, hiện giờ khổ tận cam lai, Quảng Lộ chỉ có thể tận lực đền bù ấm áp cho y.

Húc Phượng đang ở giai đoạn thiếu niên, sức ăn rất tốt, tuy nhiên lại vô cùng kén ăn. Hắn chân thân Phượng hoàng, thuộc Hỏa hệ, cơ thể dễ dàng khô nóng, Quảng Lộ vì hằn chuẩn bị một ít rau dưa thuộc tính mát lạnh. Nhưng Húc Phượng lại một mực không chịu động đũa, trong trí nhớ của Nhuận Ngọc, khẩu vị của Húc Phượng cũng không đến nỗi khó chiều như vậy, sau khi hai người phi thăng thượng tiên lại vẫn luôn xa cách, vì thế đối với bộ dáng kén ăn này của Húc Phượng vô cùng ngạc nhiên. Đối với thiếu niên tâm tính tiểu hài tử Húc Phượng, Nhuận Ngọc nhẹ nhàng đem rau dưa dịch lại gần trước mặt Húc Phượng, ôn tồn khuyên:

- Phượng Nhi thuộc Hỏa hệ, chân thân là Hỏa Phượng hoàng, nội thể dễ khô nóng, ăn một chút rau dưa mát lạnh đối với thân thể của ngươi chỉ có lợi chứ không có hại.

Húc Phượng mặt méo xệch:

- Nhưng ta không thích.

Nhuận Ngọc bật cười nhìn hắn, tự mình gắp một đũa rau dưa, đưa đến bên miệng Húc Phượng. Húc Phượng mặt nhăn thành một đoàn, không muốn há miệng. Nhuận Ngọc thân thể suy yếu, một lát sau tay liền run nhẹ, nhưng y không có ý định bỏ cuộc, không vội không bực tiếp tục chờ. Húc Phượng làm sao nỡ để y phải vất vả, há miệng ngậm lấy rau dưa, trong lòng nảy sinh ác độc mà nhai nuốt đi xuống.

Nhuận Ngọc hạ tay xuống, tuy vẫn nhè nhẹ run rẩy, nhưng trong mắt doanh doanh ý cười.

- Phượng Nhi thật ngoan.

Húc Phượng nhìn y gương mặt thanh tuyển, cảm thấy rau dưa mình nuốt cũng thanh hương dị thường, liền tan hết chán ghét, chủ động chấp đũa ăn một miếng to. Mỗi một lần nhai lại là một lần nhìn Nhuận Ngọc, ngây ngô cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro