CHAP 10: DO DỰ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, một chiếc xe Benz màu đen sang trọng tiến tới.

InuYasha đang ngồi ở bên trong, nghiêm túc phê duyệt tài liệu ở trên đầu gối, chợt nhớ tới cái gì, liền ngẩng đầu hỏi: "Hakudoshi, tôi bảo cậu điều tra tư liệu về cô gái kia đã tra được chưa?"

Hakudoshi đẩy gọng kính lên, nói mạch lạc rõ ràng: "Tổng giám đốc, cô gái kia tên là Higurashi Kagome, cha đang ở trong tù, còn mẹ thì bị bệnh chết cách đây mười năm, năm nay mười tám tuổi, trong nhà có một em trai đầu óc không phát triển, bây giờ đang ở 'Nhất Hào Hội Tụ' làm nhân viên tạp vụ."

InuYasha liền nhíu nhíu mày, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi, bút máy màu vàng trong tay lưu loát ký tên của mình trên tài liệu.

Kể từ buổi sáng của ba ngày trước, anh vẫn luôn vô ý nhớ đến cô gái kia, nhớ tới cái đêm điên đảo đó, nhớ tới khuôn mặt giống với Kikyou bảy phần, nhớ tới ánh mắt quật cường của cô lúc rời đi, cùng với đáy mắt chất chứa những giọt nước mắt. . . . . .

Đó là đêm đầu tiên của cô ấy. . . . . .

Đúng lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của anh.

Hakudoushi vội vàng báo cáo: "Là phu nhân ạ."

Đầu của InuYasha lại bắt đầu đau, bất đắc dĩ ấn xuống một phím màu đen ngay bên cạnh sườn, trên màn ảnh màu đen bên tay phải lập tức hiển hiện ra hình ảnh của phu nhân Taishou vô cùng rõ nét: "Mẹ, có chuyện gì không?"

Trên màn hình phu nhân Taishou mặc dù đã năm mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng cực tốt, nên trên mặt không có một tí nếp nhăn nào: "Yasha à, mấy ngày nay con đã không về nhà rồi, muốn trốn mẹ hay sao chứ?"

Thấy mẹ mình khởi binh vấn tội, InuYasha vội cười ha hả nói: "Nào dám trốn mẹ chứ, gần đây công ty quá bận rộn mà thôi."

Phu nhân Taishou cũng không thèm chịu nể mặt mũi của con trai liền nói: "Kỳ hạn ba ngày đã qua rồi, con đã nghĩ kỹ chưa? Mẹ đã giúp con an bài một cuộc xem mắt rồi, đối phương là nhị tiểu thư của Ookami gia, dáng dấp không tệ, tính tình cũng vô cùng tốt. Con nhất định sẽ hài lòng, nếu không thì mẹ sẽ tiếp tục sắp xếp cho con!" Với ý không đạt mục đích quyết không bỏ qua cho anh.

InuYasha cười khổ nói: "Mẹ, chuyện này không phiền mẹ quan tâm, con sẽ tự mình đi tìm."

Ánh mắt của phu nhân Taishou lập tức sáng lên : "Nói vậy, thì chắc là con đã nhìn trúng cô gái nào đó rồi hả ? Mang về cho ta xem một chút."

InuYasha lại cảm thấy nhức đầu rồi.

"Không phải nói cho qua loa đại khái đấy chứ? Kikyou không thể nào trở về đâu! Mẹ cho con biết, trong vòng một tuần nếu không tìm cho ta một cô gái để làm vợ thì cũng đừng trách mẹ tự mình động thủ đấy!" Phu nhân Taishou liền trừng mắt đe dọa.

Một lần nữa nghe được cái tên cấm kỵ đó, InuYasha liền cau mày nói: "Mẹ. . . . . ."

Còn chưa nói hết thì đã bị phu nhân Taishou cắt đứt, bà nói quả quyết như chém đinh chặt sắt: "Mẹ mặc kệ! Dù sao một tuần lễ nữa nếu không nhìn thấy con dâu của ta, thì con cứ theo thế mà làm đi!" Nói xong liền tức giận cúp điện thoại, rõ ràng không muốn phân rõ phải trái nữa rồi.

Một tuần lễ, InuYasha liền ôm đầu, rên thầm ở trong lòng, cũng không phải là nhà máy sản xuất, tìm vợ còn có kiểu này nữa sao?

Thư ký Hakudoushi vừa nhìn vừa cười trộm, tổng giám đốc không cái gì không thắng sợ rằng chỉ có ở lão phu nhân mới trị được thôi, liền cẩn thận nhắc nhở: "Tổng giám đốc, làm sao bây giờ? Còn cái ước hẹn ba năm kia của ngài . . . . . ."

Nghe mấy chữ này, InuYasha liền giật mình, giống như một bí mật bị niêm phong tận đáy lòng đột nhiên bị chạm đến, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Hakudoushi thấy anh đột nhiên trở nên lạnh băng như vậy liền phát run, vội im lặng không dám bép xép nữa.

InuYasha ngồi vắt chéo trân ở trên ghế, một thân âu phục màu đen cẩn thận tỉ mỉ, cơ thể thon dài to lớn nửa lộ ra bên ngoài cửa sổ, gương mặt đươc chiếu rọi dưới ánh mặt trời giống như thiên thần vừa tuấn mỹ nhưng lại như không có thật. Dưới đôi mày kiếm là một đôi tròng mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm, bên trong chất chứa ánh sáng rực rỡ, sống mũi cao trên gương mặt tuấn lãng tạo nên đường cong hoàn mỹ, đôi môi dày mỏng vừa phải đã từng khiến cho nhiều phụ nữ muốn nhào đến mà thưởng thức mùi vị của nó.

Áo sơ mi màu đen nhãn hiệu Flange, đã cởi ra một cúc áo, lộ ra cái cổ màu cổ đồng ở bên trong, càng thêm mị hoặc, loáng thoáng trên cổ là một sợi dây có mặt thánh giá làm bằng thạch anh đen, xung quanh nó được viền bằng bạch kim, ở dưới ánh mặt trời càng làm cho người ta chói mắt.

Anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không nói một lời, chân mày khẽ nhíu lại lộ ra vẻ thâm trầm khó tả, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bắp đùi, tản mát ra một cỗ hơi thở khiến người khác không dám tới gần.

Ước hẹn ba năm.

Ban đầu lúc Kikyou không lời từ biệt đi theo người đàn ông kia, chỉ để lại cho anh bốn chữ: Chờ em ba năm.

Ba năm, đã hai năm trôi qua rồi, một chút tin tức của cô cũng không có, tại sao anh phải đợi cô ba năm chứ? InuYasha anh khi nào lại trở nên rẻ mạt như vậy?

Còn có một năm nữa thôi, anh còn phải tiếp tục chờ đợi hay sao? Hay là nghe theo lời của mẹ anh, hoàn toàn quên cô đi bắt đầu lại lần nữa? Kikyou, Kikyou, Kikyou. . . . . .

Đột nhiên, ánh mắt của InuYasha vô tình nhìn ra bên ngoài, chỉ thoáng nhìn qua thôi nhưng lại thấy trước cửa của quán rượu có một bóng dáng nhỏ gầy quen thuộc, chân mày tuấn dật hơi nhíu hạ xuống, lập tức ra lệnh: "Dừng xe!"

Chiếc xe Benz hào hoa nhanh chóng dừng lại ở ven đường, hấp dẫn không ít ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

Hakudoushi kinh ngạc nhìn InuYasha, nhưng mà anh cũng không giải thích là đang nhìn cái gì, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi hơi mím lại, không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro