Chương 2: Có xấu xí hay không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Đầu đã đau muốn nứt toác ra, đã vậy bên tai còn có người cứ lải nhải suốt, càng là khó chịu thêm.

Lăng Sở Tịch cuối cùng nhịn không được nữa hét  lên : “ồn ào quá, cút ra ngoài dùm!”

Lăng Sở Tịch vừa dứt lời, cả căn phòng đều yên tĩnh lại ngay, một loại an tĩnh đầy quỷ dị.

Không ai từng nghĩ tới một người luôn bị   các nàng khi dễ bắt nạt, không dám lên tiếng hay phản bác mà Lăng Sở Tịch của hiện tại lại dám làm ra hành động la hét đuổi các nàng ra ngoài.

“Cút ra ngoài, nghe không hiểu?” Lăng Sở Tịch hơi hơi ngồi dậy, lạnh lùng liếc nhìn qua mấy người đang sững sốt kia, lập lại lần nữa lời nói.

Cũng là lúc cô nhìn  thấy rõ trong phòng có mấy người đang đứng . Cũng là lúc nhìn thấy những năm nữ 16 , 17  tuổi mặc quần áo cổ trang càng xác thực rõ ràng ý nghĩ  ban đầu của mình chính xác hơn.

Đứng  đầu tiên là một  thiếu nữ vải áo dường như là tơ lụa, nhìn  tinh xảo hơn một chút.

Bộ mặt như bị  táo bón , không cần phải nói người này chính là Tần Ngọc Mai.

Tần Ngọc Mai lúc này cũng ngây ngẩn cả người, vẫn ngây ngốc nhìn  Lăng Sở Tịch, vốn dĩ những lời châm chọc đã chuẩn bị từ lâu vốn định nói ra nhưng  bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, lại đem lời đến khóe môi nuốt trở vào.

“Chúng ta đi.” Tần Ngọc Mai phất tay, mang theo mấy người thiếu nữ rời đi.

Trước khi đi, cho  Lăng Sở Tịch một  ánh mắt cảnh cáo.

Rõ ràng, nàng đối với Lăng Sở Tịch còn đang  lửa giận ngập tràn  bây giờ lại cứ thế  rời đi, là sợ Lăng Sở Tịch nói ra chuyện  nàng đem Lăng Sở Tịch đẩy xuống sông nên mới vội rời đi.

Chờ một đám người đi xong, Lăng Sở Tịch  quay người  nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu chỉnh lý ký ức cho hoàn chỉnh hơn ban đầu.

Thiên Thương đại lục, đó là một thế giới cô chưa bao giờ nghe tới tên .

Thịnh hành võ đạo, lấy cường giả vi tôn.

Bây giờ, đây chỉ là một  trấn nhỏ, tên là Thạch Cừ Trấn.

Cái trấn này có tam đại gia tộc: Lăng gia, Tần gia, Lạc gia.

Tần Ngọc Mai chính là người Tần gia.

Tam đại gia tộc vốn dĩ là thế  cân bằng , nhưng mà gần đây Tần gia cùng Lăng gia kết làm thông gia.

Những thứ này tạm thời không vội đề cập tới.

Lăng Sở Tịch  không thích nhất chính là tình cảnh của cô bây giờ !

Cô nhi, không có thực lực , xấu xí, không  tiền là một nhà vô sản =>> nghèo kiết xác......

Đây là muốn bao nhiêu thê thảm là có bấy nhiêu.

Trong trí nhớ , cô đã từng  là nhân vật quan trọng  của Lăng gia , mà khi cô lúc nhỏ đã từng là đại tiểu thư Lăng gia có chỗ dựa là cha mẹ. Nhưng trong một đêm cha mẹ đều chết ,một đêm mất tất cả, cảnh ngộ bây giờ trở thành như vậy.

Người ta  không thể không cảm thán thổn thức không thôi.

Lăng Sở Tịch  đột nhiên ngồi dậy, vừa quay đầu, liền thấy người nha hoàn lên tiếng thay nàng lúc nãy.

    Đây là, người hầu duy nhất mà bà Vương thẩm gì đó cho nàng. 

  Rõ ràng bị  cái nhìn của nàng hù dọa khiến mặt tiểu nha hoàn kia tái mét.

“Nha đầu, lấy tấm gương cho ta.” Lăng Sở Tịch hướng nha đầu nói.

“A?” nha hoàn còn không có lấy lại tinh thần. Tiểu thư bởi vì diện mạo xấu xí, không phải ghét nhất là soi gương sao? Vì chuyện  gì hôm nay chủ động muốn soi gương? Đây là làm sao ? Mặc dù là nghi hoặc, nhưng mà chỉ  thất thần một chút liền lập tức hồi thần trở về đi qua  lấy tấm gương.

Khi Lăng Sở Tịch tiếp nhận tấm gương nhìn thấy người trong gương , khóe miệng co giật không ngừng. Khó trách  bị gọi là xấu nữ, trên gương mặt này rậm rạp chằng chịt tàn nhang, nhìn rất  kinh khủng dữ tợn a.

Sưng đỏ thành cái dạng này, đều nhìn không ra lúc đầu diện mạo như thế nào cả.

Nhưng mà khi Lăng Sở Tịch đem tấm gương cầm tới gần chút, khóe miệng liền nghếch lên một nụ cười lạnh.

Đây cũng không phải là tàng nhang hay mụn ! Người tinh thông y thuật  Lăng Sở Tịch liếc mắt liền nhìn ra đây cũng không phải là cái gì thanh xuân vô địch đậu mùa hay tàng nhang gì cả.

Đây là dấu hiệu trúng độc!!!

Ai mà tốn nhiều tâm tư đi hạ độc  một  cô nhi ?

Lăng Sở Tịch vừa định đem tay phải khoác lên tay trái, trên cổ tay thời điểm chuẩn bị bắt mạch , liền nghe thấy bên ngoài một hồi tiếng bước chân dồn dập mà phải tạm dừng lại động tác đang tính làm.

“Sở Tịch, Sở Tịch......” Bên ngoài truyền tới thanh âm một cô gái nghe tiếng hô vô cùng  lo lắng.

Lăng Sở Tịch  nhíu mày, chủ nhân của  thanh âm này, trong trí nhớ của nguyên chủ có người này, một người tên là  Tần Hề Nhược.

Là đường tỷ Tần Ngọc Mai . Người này, cũng không hề đơn giản như bề ngoài chút nào .
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro