chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá trình phục hồi chức năng cho tay của Taehyung tiến hành từng bước. Vào lần thứ năm bác sĩ đến nhà, Namjoon nhận một cuộc điện thoại vội vã chạy về Seoul, ngay cả tài liệu còn đặt trên bàn cũng quên mang theo.

Taehyung cảm thấy hơi lạ, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào anh lại nói không rõ. Anh hầu như không tham gia vào việc điều hành công ty, kể từ khi Namjoon tiếp nhận nó đến nay, Taehyung chưa bao giờ thấy anh trai mình vội vàng như vậy. Tận cho đến lúc trợ lý ở trên xe gọi điện tới, Taehyung mới biết được Namjoon đã rời đi.

Anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi rời Daegu, Namjoon ghé qua trạm xăng nơi lần trước anh gặp Jungkook, được người thông báo cậu đã sớm trở về Seoul. Lúc này, Namjoon mới xác nhận được những gì Min Yoongi nói trong điện thoại thật sự nghiêm trọng.

Hai giờ trước, anh nhận một cuộc điện thoại từ di động cá nhân của Giám đốc cục cảnh sát Seoul, Min Yoongi.

Đương nhiên, Namjoon sẽ không nghĩ rằng Min Yoongi gọi cho anh dưới tư cách việc riêng, nhưng việc khiến một thanh tra cảnh sát công tư rõ ràng như hắn phải dùng điện thoại cá nhân gọi tới, thật sự anh cũng rất hiếu kì. Ôm một tâm thái muốn trêu đùa, anh nhấn nút trả lời. nhưng lời nói của người bên kia lại làm cho lông mày anh nhíu chặt.

"Ý của anh là...phán quyết cuối cùng có thể bị thay đổi?" Namjoon hạ giọng.

"Trước mắt, tôi không rõ đến cùng là ai và dựa vào mối quan hệ nào có thể làm ảnh hưởng đến kết quả phán quyết. Nhưng cậu phải biết..." Yoongi tại phòng bếp rót cho mình một cốc nước, nghiêng đầu kẹp điện thoại ở vai.

"Tra không được có nghĩa là thẩm quyền của anh không đủ." Namjoon dừng lại.

"Mặc dù nói ra điều này có thể khiến cậu cảm thấy tôi đang đe dọa cậu, cậu Kim." Min Yoongi nói: "Tôi hy vọng cậu có thể rõ ràng, phán quyết lúc trước là tước quyền chính trị suốt đời của Kim Sung, đồng thời, vì gây nguy hại cho lợi ích quốc gia mà bản án tù chung thân đang chờ đợi ông ta. Theo kết quả ban đầu, đối với cả tôi và cậu mà nói, chúng ta cũng không tính là lãng phí thời gian vô ích. Nhưng nếu như phán quyết cuối cùng bị sửa đổi khiến ông ta có cơ hội xoay mình, vậy thì công ty và em trai cậu..."

"Tôi đã biết." Namjoon lên tiếng.

Điều Min Yoongi lo lắng là hoàn toàn chính xác. Sau khi cúp điện thoại, nhận được tin nhắn của hắn, anh vội vã chạy đến nhà riêng của đối phương.


Giờ khắc này Jungkook đang ngồi trên ghế bên bàn ăn ở nhà Yoongi, trong khi cấp trên cũ của cậu đang đứng trước bếp nấu một nồi mì tôm thơm phức.

"Không phải anh nói có chuyện quan trọng?" Jungkook phong trần mệt mỏi gấp rút trở về, ở nhà hắn chờ đợi hồi lâu cũng chưa thấy đối phương nói câu nào, khó tránh khỏi có chút không kiên nhẫn.

"Chờ thêm đi, chắc Kim Namjoon cũng sắp tới nơi." Yoongi xoay người lại, bưng một cái nồi nhỏ bốc hơi nghi ngút đặt lên bàn: "Ăn không? Vì vụ của Kim Sung mà hai ngày nay tôi chưa được ăn bữa cơm nào tử tế."

Jungkook đứng lên.

"Chuyện tôi cần nói với Kim Namjoon đã nói xong rồi, tôi đi trước." 

Khi Namjoon không ở đây, trên mặt Jungkook không có chút biểu cảm yếu thế nào như khi ở trước mặt anh.

"Bây giờ mà đi, tôi sợ cậu sẽ hối hận." Đũa của Yoongi gắp lên hai sợi mì, giương mắt nhìn cậu.


Min Yoongi không nói sai, vẻn vẹn nửa giờ sau Kim Namjoon đã tới nhấn chuông cửa.

Ba người bọn họ thực ra cũng không quá thích bầu không khí sau đó, cả ba ngồi xung quanh bàn, điều này khiến họ có cảm giác một cuộc đối đầu sắp sửa diễn ra.

"Cậu Kim, những điều tôi nói trong điện thoại hẳn cậu cũng đã hiểu. Trước mắt vẫn chưa có phán quyết cuối cùng, nhưng theo tôi suy đoán, mức hình phạt cân nhắc sẽ được giảm bớt." Yoongi xoay chiếc cốc trong tay: "Việc này đối với cảnh sát Seoul mà nói không có gì hơn là tiếp tục chiến đấu. Tôi có nhiều thời gian để đương đầu với chuỗi lợi ích này đến cùng, nhưng hai người thì khác."

Ánh mắt hắn đảo qua giữa Jungkook và Namjoon: "Tối tin rằng các cậu không muốn bị quấy nhiễu bởi loại chuyện này một lần nữa."

"Hành vi của anh bây giờ thực sự là đang quấy nhiễu tôi." Jungkook nói.

Min Yoongi chỉ thờ ơ nhún vai.

"Cậu Kim, bệnh tình của em trai cậu gần đây thế nào?" Hắn đột nhiên xoay người về phía Namjoon: "Cậu ấy hồi phục tốt chứ?"

Namjoon không nói, chỉ gật đầu. Jungkook nhìn anh, thở phào nhẹ nhõm, như thể chỉ cần biết Taehyung đang hồi phục cũng đã đủ rồi.

"Vậy là tốt, dù sao nguyên nhân cậu ấy bị thương cùng với sơ sẩy của người trong tay tôi cũng không thoát khỏi liên quan. Hiện tại biết cậu ấy đang dần hồi phục tôi cũng yên tâm." Yoongi nói, sau đó giọng nói của hắn lại đột ngột thay đổi: "Nhưng tiếp đến, cậu ấy vô cùng có khả năng đứng trước thương tổn lần hai."

"Anh nói cái gì?" Lần này, hai thanh âm đồng thời vang lên.

"Đừng khẩn trương, tôi chỉ nói là vô cùng có khả năng." Yoongi nhấp một ngụm nước: "Nếu như chúng ta không thể triệt để đánh bại kẻ thù, chúng ta phải chấp nhận khả năng chúng có thể ngóc đầu trở lại. Tôi tin rằng đạo lý này cũng áp dụng trên thương trường, có đúng không, cậu Kim?"

"Anh nói bọn họ sẽ tiếp tục trả thù Taehyung?" Namjoon hỏi.

"Tất nhiên, sau tất cả, BTS và cậu là người đứng ra tố cáo, góp phần không nhỏ vào cuộc điều tra này." Yoongi gật đầu.

"Căn cơ của BTS quá sâu, muốn động vào trừ khi nắm được điểm yếu của cả một tập đoàn, nhưng tôi không nghĩ rằng việc này có thể làm được trong một sớm một chiều. Mà ngay cả cá nhân cậu mà nói, cậu là người của công chúng. Một khi cậu gặp bất kỳ tai nạn nào, trong thời gian ngắn sẽ bị truyền thông công bố ngay."

"Nhưng Taehyung hyung thì khác..." Im lặng một lúc lâu, Jungook cuối cùng cũng mở miệng.

Đúng vậy, Taehyung thì khác. Từ trước tới nay Namjoon bảo vệ anh, để anh có thể thoát ly trách nhiệm gia tộc sống cuộc sống mà mình mong muốn, thân phận người thừa kế thứ hai của tập đoàn cũng được che giấu không lộ ra ngoài ánh sáng. Nói một cách khác, đối với truyền thông và công chúng mà nói, anh chỉ là một người bình thường không hơn.

Namjoon có thể dễ dàng đem chuyện Taehyung đã từng dạo qua cõi chết giấu đến kín kẽ, người núp trong bóng tối cũng có thể làm điều tương tự, trả thù anh mà chẳng ai hay.

"Cậu Kim, tôi tin rằng cậu biết cậu không thể nhốt em trai mình cả đời." Min Yoongi nói.

"Cậu ấy nên tiếp xúc với xã hội và cũng nên một lần nữa mở lòng giao lưu cùng người khác. Cậu không có khả năng 24h đều ở bên cạnh nhìn chằm chằm cậu ấy."

Chỉ một lời nói, Namjoon cảm nhận được sau lưng mình đang đổ mồ hôi lạnh.

Không sai, anh không làm được việc nhốt em trai mình trong nhà mãi mãi, cũng không làm được việc ngày đêm đều có thể ở cạnh bảo vệ Taehyung. Sự an tâm ngắn ngủi trong khoảng thời gian này chẳng qua chỉ là phù phiếm giả tưởng. Chỉ cần kẻ thù một ngày còn chưa hoàn toàn gục ngã, không ai trong số họ có thể an giấc.

"Dù là như vậy..." Namjoon từ từ đứng dậy khỏi ghế: "Tôi cũng không thể giao Taehyung vào tay các anh. Anh nghe rõ không? Cảnh sát Min."

"Chuyện đó là tất nhiên." Yoongi ôm cánh tay, vẫn ngồi yên trên ghế.

"Ý của tôi là, cậu hẳn là muốn vì em trai mà cung cấp sự bảo vệ chặt chẽ nhất. Nếu như cậu ấy lại gặp chuyện, nó chỉ làm cho công việc của cảnh sát chúng tôi trở nên khó khăn hơn."

"Năng lực nghe hiểu của anh có vấn đề phải không?" Namjoon đã có chút tức giận: "Tôi nói chưa đủ rõ ràng? Tôi không cần người của anh!"

"Dĩ nhiên là không phải người của tôi."


Lúc Kim Namjoon từ chỗ Min Yoongi đi ra, sắc tời cũng đã tối. Anh không muốn lái xe đi theo, tự mình lái xe về chỗ ở của mình tại Seoul.

Lời nói của người kia cứ lặp đi lặp lại vang lên trong tâm trí anh, làm anh tâm phiền ý loạn, ngay cả bên trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ từ Taehyung cũng không chú ý.

"Những người dùng tiền thuê tới để bảo vệ, cùng với người lòng tràn ngập áy náy, tình nguyện đánh đổi cả mạng sống vì cậu ấy mà so sánh, cậu nói xem ai càng phù hợp hơn?" Min Yoongi nói những lời này, mà người đối với em trai anh 'lòng tràn ngập áy náy', 'tình nguyện đánh đổi cả mạng sống', hiện đang ngồi cùng bàn với họ.

-tbc- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro