Chương 56: Tôi ghen tị với tình yêu của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Gangnam, trước mặt hai người đàn ông bầy các loại rượu cực phẩm nhưng chưa mở ra.

Trong chuyện tình cảm có nhiều điều khó lường, biết rõ uống rượu tiêu sầu chẳng qua là sầu càng sầu thêm thôi.

"EunJung, em buồn còn có lý, chị thì không có! Hongbin không phải nói chị và Jiyeon sắp có chuyện tốt mà?"

Sunny gẩy tàn thuốc, vừa hút vừa nhìn ánh mắt chị rất đau rất đau.

"Jiyeon đúng là sắp có chuyện vui, chẳng qua là đối tượng không phải tôi."

Thân thể lùi về phía sau, nhắm mắt nằm ngửa trên sô pha, cắn đầu lưỡi răng không nhịn được mà run lên.

"Có ý gì?"

Sunny nghi hoặc, cô tin tưởng Jiyeon trừ EunJung ra bất kì người nào dù có đạt giải quán quân thế giới gì gì trên đời theo đuổi cô khó hơn rất nhiều.

"Cô ấy yêu người khác rồi, rất nhanh sẽ kết hôn, hơn nữa, không bao giờ ... về đây nữa."

Trước đó cô còn không bán nhà đi, giờ nếu quyết định bán, nhất định là không tính trở về nơi làm cô tổn thương thế này.

Khóe mắt EunJung lại ẩm ướt, chị không muốn khóc, mấy ngày nay khóc nhiều lắm rồi, khóc nhiều làm chị cảm thấy mình không giống EunJung trước kia!

"Không phải chứ?"

Sunny cũng than, nếu Jiyeon có thể buông tha EunJung, vậy thì cách Hyomin phải gả cho cô cũng không phải không có đạo lý .

"Tôi cũng hy vọng mọi chuyện không phải thật ."

EunJung rất mâu thuẫn, trước đây Gyuri yêu Min Hyuk, chị đã nghĩ phương pháp cho cô có được Min Hyuk, bây giờ, Jiyeon nói yêu Seung Ho, chị lại chỉ nghĩ làm sao để Seung Ho biến mất khỏi thế giới này để cướp Jiyeon về.

Khi chị rời khỏi chỗ Jiyeon, trong ánh mắt Jiyeon có một tia bi thương, tuy đã che dấu tốt nhưng chị vẫn cảm thấy được .

Như vậy chị có thể cho là như thế này: Jiyeon đối với chị, cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình .

Nói cách khác, mặc dù bây giờ cô cùng Seung Ho, mặc dù bây giờ cô thật sự yêu Seung Ho, nhưng chị vẫn còn cơ hội tìm cô về.

Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chị, chị sẽ không để có gì sai sót!

Đời này, chị chỉ cần Jiyeon ở bên chị!

Gọi điện thoại cho Hongbin, nói với anh ta, nhà Jiyeon, chị mua.

Jiyeom ôm mọi thứ ngồi ở cửa, chuông cửa vang lên làm cô hận không thể nhảy dựng lên.

Ngoài cửa trợ lý của EunJung vẫn nho nhã lễ độ.

"Jiyeon, Hahm tổng biết chị đói, cố ý làm rong biển nấu tôm cho chị, còn làm chút bánh nữa."

Thấy Jiyeon không tiếp, người đó đặt đồ ở trên mặt đất, cười nịnh cáo từ.

Anh vừa đi, Jiyeon nhanh chóng đóng cửa lại, lấy bát ra rồi mở hộp cơm chị nấu ra nếm thử.

Vị cũng không ngon lắm, nhưng mà đã tiến bộ hơn trước rất nhiều .

Hơn nửa tháng nay, ngày nào EunJung cũng phân phó trợ lý mang đồ ăn tới đây, trợ lý nói là chị tự làm, ngay từ đầu cô không tin, nhưng chỉ nếm một ngụm, cô liền tin luôn.

Đồ ăn mua bên ngoài nào có khó ăn như vậy!

Cô luôn mang theo hạnh phúc ăn sạch nó, tuy hương vị không tốt, nhưng dinh dưỡng vẫn có.

Mấy hôm trước dì Min Young giúp cô kiểm tra, cô bị thiếu máu, hơi yếu.

Vậy mà chị luôn biết, còn học làm đúng món cung cấp dinh dưỡng cho cô.

Nhà ở đã sớm bán đi, may mắn là đối phương ở nước ngoài chưa về ngay.

Cô vừa lúc có thời gian thu dọn đồ đạc, cô tính tới nơi chờ đứa nhỏ sinh xong mới đi làm lại, vé máy bay đã chuẩn bị tốt, nhưng cô vẫn kéo dài thời hạn.

Rốt cuộc thì cũng vì luyến tiếc!

EunJung cầm điện thoại, nhấn số điện thoại Jiyeon rồi mà không dám gọi.

Trợ lý trở về, nói cho chị, Jiyeon tinh thần vẫn tốt, chị mới yên tâm.

Nhưng mà mới hơn hai tuần, mà Jiyeon đi bệnh viện tới ba lần, mỗi lần đi sắc mặt đều thập phần đáng sợ, chị cũng sợ tới mức sắp bỏ nửa cái mạng.

May mà kết quả kiểm tra chỉ là thiếu máu và thân thể hơi yêu, mặt khác không vấn đề.

Chị đã hỏi rất nhiều chuyên gia dinh dưỡng và phụ khoa, học nấu ăn những món dinh dưỡng cho cô.

Lúc cô mang thai Eunyeon, chị không chăm sóc tốt cho cô, bây giờ, chị phải bồi thường.

Chẳng qua, có chuyện, làm cho chị khó hiểu.

Cô mang thai cũng hơn một tháng rồi, Seung Ho cũng không xuất hiện bên người cô, ngay cả đi bệnh viện, cũng là một mình.

Hơn nữa, gần đây tạp chí thường đăng tin Seung Ho đào hoa bên ngoài, tuy là tin, nhưng nào có tin đồn vô căn cứ!

Chẳng lẽ, Seung Ho không yêu Jiyeon, căn bản không muốn phụ trách nhiệm?

Nếu thật như vậy, chị không có biện pháp không đau lòng cho Jiyeon, vì sao trời cao luôn để cô gặp phải người làm cô đau lòng vậy? Chị cũng thế, Seung Ho cũng vậy!

Cửa văn phòng bị người khác mạnh mẽ đẩy ra, thư ký đi theo vào vẻ mặt kinh hoảng.

"Yoo tổng, tôi thật sự ngăn không được chị ấy."

Seung Ho nhìn thoáng qua người tới, ý bảo thư kí ra ngoài, làm một thư thế mời.

"Hahm tổng đại giá quang lâm, thật làm vẻ vang cho kẻ hèn này."

EunJung cũng không có tính toán khách sáo của anh ta, đi nhanh tới kéo cổ áo anh ta.

"Anh đúng là thằng khốn nạn! Anh coi Jiyeon là gì? Hả!"

Seung Ho mày nhíu chặt, không rõ tại sao chị chọn câu này nói đầu tiên.

"Tôi không hiểu ý của cô."

"Anh không hiểu! Tôi đánh đến khi anh hiểu mới thôi!"

Mặt Seung Ho hưởng trọn một đấm thật mạnh, Seung Ho tránh không kịp, xương gò má bị ăn một quyền, nháy mắt một khối xanh tím.

"EunJung, cô nói không minh bạch, cuối cùng tôi chỉ hiểu đến nơi này chỉ là phát điên!"

"Tôi điên? Là anh thì có! Anh nếu không tính cưới Jiyeon, vì sao không bảo vệ cô ấy cho tốt? Vì sao làm cô ấy mang thai?"

"Bây giờ cô có con của anh rồi, anh lại quăng trách nhiệm không còn một mảnh, anh có phải thằng đàn ông hay không!"

Seung Ho gần đây có bị một phóng viên phỏng vấn hỏi tới vấn đề cá nhân, anh đã nói thẳng mình không có bạn gái, cũng không tính kết hôn.

EunJung nhìn thấy tin tức đó gọi cho Jiyeon không nhấc máy.

Đến nhà cũng không thấy ai, cuối cùng bất đắc dĩ cầu đến Soyeon, mới biết được cô đã sớm tính rời đi, mấy ngày nay đều chuẩn bị xuất ngoại.

Trách không được cô phải bán nhà ở, hóa ra là phải trả tiền vi phạm hợp đồng.

Hóa ra, cô đã sớm biết Seung Ho sẽ không phụ trách, cô đã sớm chuẩn bị tốt để một người gánh vác tất cả.

Cô luôn như vậy, mọi chuyện luôn tự gánh vác!

"Chỉ vì việc này mà cô đánh tôi? Cô dựa vào cái gì!"

Seung Ho đầu tiên là nghi hoặc, sau đó hiểu được , vô duyên vô cớ của tai họa này là tiểu yêu tinh Jiyeon .

Nếu EunJung đã hiểu lầm, sao anh không diễn theo, anh thật muốn nhìn, EunJung có gì hơn anh, đáng giá để Jiyeon hết hy vọng như vậy!

"Dựa vào gì à! Cô ấy là vợ tôi!"

EunJung lại thêm một đấm nữa, Seung Ho nhẹ tránh thoát.

"Nếu tôi nhớ không lầm,các người hình như đã ly hôn. Về phần nguyên nhân hai người ly hôn, tôi nghĩ không cần tôi nhiều lời."

"Eunyeon sắp năm tuổi , cô không phải vẫn tuyên bố độc thân với bên ngoài sao! Đã như thế, thì tôi cũng muốn vậy, cô có tư cách gì đến giáo huấn tôi?"

EunJung thấy anh ta chất vấn lại nhất thời biến sắc, nắm tay buông ra lại nắm chặt, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng vô lực ngồi xuống đất.

"Nguyên nhân chính là tôi thấy cô ấy bị thương tổn quá sâu rồi, sẽ không thể thấy cái đau đớn này thấm tháp gì."

Seung Ho nói đúng, so về khốn nạn, không ai sánh được chị, so về tổn thương cô, cũng không ai so được với chị!

"Jiyeon, cô ấy rất kiên cường."

Không nghĩ tới chị ta sẽ phản ứng như thế, Seung Ho nhanh mồm nhanh miệng lại không đất dụng võ.

"Cô sai rồi, cô ấy là người có tâm tư thiện lương, cũng dễ dàng bị tổn thương. Chẳng qua là khi cô ấy đau, luôn một mình trộm khóc, không muốn để người ta biết."

Seung Ho cũng ngồi cùng chị dưới đất, nghe tình địch giảng giải những điều không biết về Jiyeon, trong lòng cảm giác rất kỳ quái.

"Seung Ho, anh có biết không nhiều khi tôi hâm mộ anh, ngay cả khi tôi nằm mơ cũng hy vọng có thể cùng Jiyeon có thêm một đứa nhỏ nữa, có biết rằng, mỗi lần nhìn lên trời tôi cũng chỉ muốn cầu xin người có thể cho tôi một cơ hội bắt đầu lại lần nữa!"

EunJung vẫn nhìn về phía trước, trong mắt có hối hận, có kỳ vọng.

Seung Ho không khỏi ê ẩm nghĩ: EunJung, cô may mắn kinh khủng, ngay cả giấc mộng cũng có thể trở thành sự thật!

Seung Ho khóa chiếc vali da vào, nhìn lại căn phòng trống.

Anh đã vô số lần từng ảo tưởng, cuộc sống anh cùng Jiyeon ở đây. Giờ thì ảo tưởng đã bị sự thật đập vụn anh cũng không nên tự lừa mình nữa.

Chỉ là, anh có thể tự điều khiển nhiều thứ, thậm chí có thể ngừng thở, nhưng lại không thể ngừng một mình yêu cô.

Anh yêu cô, yêu hết sức, yêu đến liều mạng, yêu đến u mê không có phương hướng cũng đánh mất cả mình.

Chỉ là, anh thật không ngờ, tình yêu cũng có thể quay lại để tìm.

EunJung dọc theo con đường mà Jiyeon yêu chị ta, từng bước một đi trở về, từng chút một lại gần Jiyeon hơn, cuối cùng cũng thành công tìm Jiyeon đã đi lạc bấy lâu.

Mà anh, ngay từ đầu khi tiếp cận Jiyeon, nghe thấy tiếng cô khóc, trong thời khắc cuối cùng vì do dự, tư lự trên ngã rẽ thông với con đường của cô đã để EunJung công bằng cạnh tranh cơ hội.

Anh không có gì để oán giận, tình yêu của anh thật sự không thuần túy như của EunJung.

EunJung như vậy, xứng đôi với Jiyeon, có lẽ phải nói chỉ có EunJung mới xứng đôi với Jiyeon.

Mà anh, nếu ở ngay từ đầu đã không nhất định phải đi tới cùng thì giờ cũng không hẳn phải nói là đánh mất.

Đã không còn lý do ở lại, đây là lúc anh nên rời đi.

Nhưng trước khi anh đi, anh rất muốn được trông thấy Jiyeon.

Tiếng điện thoại quấy rầy khoảnh khắc ôm nhau ngọt ngào của hai người, EunJung không muốn nghe, Jiyeon cũng không muốn nghe, nhưng người gọi điện lại như kiên nhẫn đến chết.

Bất đắc dĩ, Jiyeon phải buông EunJung đứng dậy.

"Để unnie."

Đặt cô ngồi trên sô pha, EunJung muốn đứng dậy nhận điện.

"Đây là nhà của em!"

Jiyeon vuốt ve tay chị đang làm loạn, thấy cô còn không nguyện ý để người khác biết chị ở đây, EunJung ủy khuất mếu máo, ngồi xuống một bên.

"Alo?"

"Là anh."

Nghe thấy giọng Seung Ho, Jiyeon không tự giác quay mặt ngắm EunJung một cái, động tác nhỏ này khiến EunJung đoán được người gọi điện là ai.

Lấy điện thoại trong tay Jiyeon, giọng chị to rõ ràng.

"Yoo tiên sinh, tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng ."

"Xin lỗi, tôi còn có chuyện, muốn nói với Jiyeon."

Nghe thấy giọng EunJung, Seung Ho cũng kinh ngạc, nhưng không thể khống chế, tim trong nháy mắt co thắt, đau đớn.

EunJung không muốn đem điện thoại cho Jiyeon, chị rất sợ chị vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội mà lại bị Seung Ho nói mấy câu sẽ đoạt được! Nhưng Jiyeon đưa tay quơ rước mặt chị, làm chị không có biện pháp cự tuyệt.

Đưa điện thoại trả lại cô, tay cầm tay cô, lòng bàn tay chị đầy mồ hôi, làm cho cô uất ức cười.

"Có việc?"

Từ sau khi giao việc phá vỡ hợp đồng cho anh, bọn họ vẫn chưa gặp lại, bây giờ anh gọi tới, nhất định là có chuyện gì.

"Anh phải về Hongkong, nói lời tạm biệt thôi."

"Sao đột nhiên vậy?"

Anh vẫn nói rất thích cuộc sống công việc ở đây, hy vọng sau này sẽ ở đây, vì sao lại đột nhiên đi khỏi vậy?

Chẳng lẽ, là bởi vì cô sao?

"Bởi vì không có lý do ở lại."

Giọng nói bị tổn thương, xác minh cô đoán là đúng.

"À, bởi vì em sao?"

"Jiyeon, trước khi anh đi, anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ em cười, em có thời gian có thể bỏ ra một chút thỏa mãn yêu cầu nhỏ bé này của anh không "

Không có câu trả lời, không nghĩ muốn làm cô thêm gánh nặng.

"Hôm nay em có, anh nói địa điểm đi."

Đối với Seung Ho, ngoại trừ có lỗi, biết ơn còn nhiều hơn nhiều.

Khi cô khó khăn nhất , anh vươn tay giúp đỡ cô, dắt cô đi tới con đường sáng lạn hơn.

Anh và Soo Hyun, cũng như thiên sứ đều hy vọng cô vui vẻ, hạnh phúc .

Mà đối với tình cảm của anh cô không chỉ tiếc nuối vì cô có cảm giác mình được yêu mến, chiều chuộng.

Giờ, yêu cầu nhỏ như vậy, cô thật sự không có lý do gì cự tuyệt.

Thấy cô tắt điện thoại, EunJung chỉ muốn ôm cô quay về, lúc này, chị không thể bình tĩnh như vừa nãy.

"Jiyeon . . . . ."

Nghe thấy bọn họ nói chuyện, chị không thể cầu xin cô đừng đi?

"EunJung, em thiếu Seung Ho nhiều lắm. . . . . ."

"Thế unnie cùng đi!"

Jiyeon ngẩng đầu nhìn chị, không nói gì, cũng không có sức mà cự tuyệt.

"Cùng lắm thì, unnie tránh ở một bên, không cho anh ta nhìn thấy! Unnie chỉ sợ anh ta sẽ bắt nạt em thôi."

Cúi đầu, chị nhẹ nhàng vỗ về lòng bàn tay cô, không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của chị lúc này.

"Được rồi."

Mỉm cười, chị nhẹ nhàng hôn lên trán cô, như là đánh dấu cho cô thuộc về chị, dấu yêu.

Đứng gần tòa nhà Seung Ho hẹn, EunJung cuối cùng vẫn không cùng cô đi, đưa cô đến cửa, săn sóc dặn dò cô sớm về.

Khi Jiyeon đến, Seung Ho mới đợi được một lát, còn giúp cô gọi nước uống nóng cùng mấy đồ ngọt.

"Chờ lâu chưa?"

"Chưa, vừa mới thôi, vốn định đón em, nhưng mà anh cũng không thấy tiện."

"Anh suy nghĩ nhiều quá, nào có cái gì không tiện."

Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào, như lúc xa lúc gần đập vào lòng anh, làm toàn bộ phòng tuyến lúc trước anh có công xây dựng đập vỡ tan.

Tim không tự giác theo biểu tình của cô, đập nhanh hơn.

"Sao lại đột nhiên quyết định quay về Hongkong ?"

Lại uống một hớp sữa lớn, thấy Seung Ho chỉ nhìn mình không nói lời nào, cô vẫn nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Kỳ thật cũng không phải đột nhiên, anh cũng đã suy nghĩ lâu rồi. Bây giờ công ty mới đã chính thức đi vào quỹ đạo, vẫn phải cố gắng, Yoo Shi Yoon giờ hoàn toàn có thể một mình đảm đương, anh nghĩ để công việc bên này giao cho anh ấy."

"Hơn nữa, Hongkong còn cần anh hơn ở đây."

"Là thế à."

Tuy không được đầy đủ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu tỏ vẻ lý giải .

"Kỳ thật, anh gặp em vì còn có một chuyện muốn nói cho em."

"Là chuyện gì?"

"EunJung, cô ta đi tìm anh, nhưng hình như còn hiểu lầm gì đó."

"Kỳ thật là anh không tốt, ngày đó bị tức đến bù đầu, anh đã không nói rõ ràng. Mặc kệ cô ta nói gì, em cũng đừng tự chịu trách nhiệm một mình, anh sẽ giải thích với cô ta ."

"Nếu thật sự có thể không nói trách nhiệm hay phải chịu trách nhiệm thì tốt quá"

Chật vật cong khóe môi, nhấp một ngụm cà phê, chua sót tràn đầy miệng mới gian nan nuốt xuống.

Nếu có thể, anh thật sự muốn được nhận trách nhiệm cho Jiyeon .

Chỉ là, không thể nào không để ý trong lòng!

Lời nói EunJung ngày đó , mỗi từ mỗi câu, đều khắc sâu trong đầu anh, sợ là kiếp này không bao giờ ... có thể xóa nhòa.

Kỳ thật, trước đó anh cũng vô số lần hỏi lại mình, cũng vô số đáp án giống nhau làm cho anh xác định anh cũng có tự tin giống EunJung không ngại đứa nhỏ kia.

Nhưng ngày đó Jiyeon bỗng nhiên hỏi lại anh, thì trong nháy mắt anh lại do dự .

Trong nháy mắt đó, anh bại dưới tay EunJung.

Cái nháy mắt đó, thứ anh muốn là bản thân mình, còn EunJung muốn , là Jiyeon.

"Xin lỗi."

"Chưa từng có cô gái nào nói xin lỗi với anh, em lại nói rất nhiều lần, anh có không có kém cỏi như vậy, liên tục bị em cự tuyệt."

Cô luôn phủ định mị lực nam tính của anh, làm cho anh cảm thấy rất là thất bại.

"Không, Seung Ho, anh thật sự tốt lắm. Dù là bạn trai, chồng, tình nhân, anh đều rất tốt. Nếu không có EunJung, em nghĩ em cũng trốn không khỏi mị lực của anh thậm chí còn có thể không thể tự kềm chế mà yêu anh."

"Nhưng đã từ rất sớm rất sớm, trong mắt em, trong lòng em, chỉ chứa hình bóng EunJung. Không phải không gặp được người tốt , cũng không phải không động lòng đối với người khác, mà là bởi vì đã muốn có unnie ấy, thì em sẽ không muốn động tâm nữa cũng không muốn gặp mặt người rất tốt ."

"Tình yêu của em rất kịch liệt, một lần, là hao tổn hết nguyên khí, nên, cả đời, chỉ có thể yêu một lần."

"Cho nên anh mới nói cho em biết, anh còn rất nhiều ưu điểm, hoàn toàn không biết xấu hổ."

Anh thoải mái đùa cùng cô, cô vội không ngừng gật đầu.

"Seung Ho, cám ơn anh."

"Cám ơn anh cái gì?"

"Tất cả!"

Jiyeon nhìn thẳng ánh mắt anh, vẻ chân thành.

"Nếu thật sự muốn cám ơn anh, thì sau này mỗi ngày anh không ở đây phải hạnh phúc vui vẻ!"

"Vâng!"

Cô thật sự không muốn khóc , thật sự không nghĩ tới, anh sẽ nói như vậy, hại cô nhịn không được.

"Được rồi, làm mẹ rồi còn khóc nhè thế này, về sau cục cưng sẽ cười em đấy"

"Nó dám! Dám cười em sẽ không sinh !"

Cô lau nước mắt, mũi hồng hồng , bộ dáng buồn cười đáng yêu.

Vừa cầm khăn tay giúp cô lau nước mắt, trong lòng lại một lần nói cho mình, đừng để dáng vẻ đẹp của cô câu hồn.

Rốt cục cô không khóc nữa, anh lại không kìm được một giọt nước mắt lăn xuống.

Trên đường trở về, ngay cả xe cũng không thỏa mãn tốc độ của anh, anh vẫn cảm thấy mình đi quá nhanh.

Xe ngừng một hồi lâu, Jiyeon quay sang nói cám ơn anh rồi xuống xe.

"Jiyeon!"

Xoay người, chỉ thấy anh cũng xuống theo.

"Sáng mai anh bay."

Qua sáng mai, anh sẽ không thấy hay bước vào thế giới của cô.

"Vâng, thuận buồm xuôi gió!"

Có chút ngượng ngùng cười cười, hàn huyên lâu như vậy, cô còn chưa hỏi hỏi anh bao giờ đi, đối với bằng hữu như thế thật sự rất không quan tâm .

"Jiyeon . . . . ."

"Nae?"

"Cuối cùng, anh có thể ôm em một cái không?"

Anh hai tay giao nắm, bộ dáng co quắp khẩn trương, trong ánh mắt thậm chí lóe ra tia khẩn cầu.

"Đương nhiên có thể!"

Jiyeon chủ động mở hai tay, Seung Ho đi nhanh đến gần cô, đem cô ôm vào lòng,ngực, ngực giống như muốn bẻ gẫy cô!

Một tiếng thét kinh hãi động cũng không dám động, bên tai tràn ngập không biết là tiếng gió hay là tiếng anh thở dốc.

"Jiyeon, em có một chút nào muốn anh. . . . . ."

"Seung Ho?"

"Có không?"

Tay anh càng ngày càng dùng sức, Jiyeon cảm giác xương sườn sắp bị gẫy, trái tim bị đè ép từng đợt đau.

Yết hầu đau, không thể phát ra âm thanh, đành phải dùng sức gật gật đầu.

Seung Ho nâng mặt cô lên, hôn lên trán cô, cô nhắm mắt lại, hai gò má lạnh lẽo lưu lại giọt nước mắt nóng bỏng.

EunJung đứng ở trên lầu, nhìn thấy hai người dưới lầu thâm tình ôm nhau, trong lòng tuy có phong ba bão táp ghen tuông, lại có chút khó hiểu.

Srung Ho này, không thể nghi ngờ là tình sâu vô cùng với Jiyeon, một khi đã vậy, sao lại bội tình bạc nghĩa với cô?

Chẳng lẽ, phương diện này, có ẩn tình khác?
...
sắp end rồi
Hiện tại Au đang tìm truyện mới
nhớ theo dõi au để đọc truyện nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro