Chương 50: Hồi cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Đối với Tiêu Thịnh mà nói, đã xảy ra chuyện ám sát thì hẳn là tức khắc khởi hành hồi cung, nhóm thần tử đi theo cũng đều khuyên can như vậy, nhưng hắn cũng không nghe, kiên trì phải đợi Mạnh Quý phi cùng Thục phi chuyển biến tốt đẹp một chút mới hồi cung, không chịu để các nàng trước lưu lại hành cung dưỡng thương. Thái độ Tiêu Thịnh kiên quyết, mọi người không có biện pháp nào, chỉ có thể nhẫn nại tính tình của hắn.

Hiền phi cùng Đức phi cũng từng lấy danh nghĩa thăm bệnh để nhìn Thẩm Úy Nhiên, nhưng Tiêu Thịnh đã hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai quấy rầy Thục phi, Hiền phi cùng Đức phi liền không thể thấy mặt Thẩm Úy Nhiên. Chuyện trên triều đình đọng lại không ít, hơn nữa với tình thế hiện giờ thì có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, Tiêu Thịnh không có cách nào thời thời khắc khắc đều bồi Thẩm Úy Nhiên. Cũng may Tiêu Xu mỗi ngày đều tới bồi nàng chọc nàng vui vẻ, hắn mới xem như an tâm một chút.

Tiêu Thịnh đi qua thăm Mạnh Thanh Ca một hồi nhưng ngồi một lát liền mượn lý do bận rộn rời đi, lúc sau cũng không hề xuất hiện. Mạnh Thanh Ca cho dù ngốc cũng hiểu rõ hắn lần đó đến thăm nàng chỉ là làm dáng mà thôi, phân phó cung nhân đưa nhiều đồ bổ dưỡng đồ lại đây cũng là ra vẻ. Thậm chí, không cho Đức phi cùng Hiền phi đi thăm Thẩm Úy Nhiên, nhưng lại để các nàng mỗi ngày tới bồi nàng, đãi ngộ khác biệt như vậy không thể không rõ ràng hơn. Nếu Hoàng thượng cũng trân trọng thương tiếc nàng thì nhất định là vì nàng cũng đủ lừa mình dối người.

Mạnh Thanh Ca nằm trên giường, ngơ ngác nghĩ.

Lúc nàng vừa mới vào cung cũng không thể thấy rõ ràng bộ mặt của Hoàng thượng, cho rằng hắn thoạt nhìn ôn nhu, cẩn thận, săn sóc nhưng mất rất nhiều thời gian mới hiểu được tất cả đều là giả. Hoặc là nói nàng may mắn vì bản thân có thể sớm tỉnh ngộ, thấy rõ hết thảy, cố tình như vậy lại càng thêm nhận rõ tàn khốc cùng tàn nhẫn trong xương cốt của Hoàng thượng.

Bởi vì nàng là người Hiền Thân Vương đưa vào cung, cho nên đối với Hoàng thượng mà nói thì tuyệt đối không phó thác nửa điểm cảm tình thật lòng cho nàng. Từ lúc bắt đầu đã chú định chờ đến khi Hoàng thượng dọn sạch chướng ngại vật, lúc ôm hết quyền thế trong tay, Quý phi như nàng tuyệt không có kết cục gì tốt.

Thẩm Úy Nhiên là đích nữ của Thẩm Thừa tướng, lại toàn tâm toàn ý đứng ở bên phe của Hoàng thượng, nàng lần này vì Hoàng thượng mà gần như mất đi tính mạng. Thật vất vả mới cứu trở về, càng làm Hoàng thượng xem nàng như trân bảo trong lòng bàn tay. Chờ sau khi hồi cung, cục diện ngày trước nhất định sẽ thay đổi lớn. Mà Mạnh Thanh Ca, dù cho nàng thật sự vì Hoàng thượng mà mất đi tính mạng thì đại khái cũng không thể đổi một cái liếc mắt thương tiếc của hắn. . .Những quan tâm cùng yêu thương đều là giả, trong lòng của hắn tuyệt đối sẽ không thương tiếc nàng dù chỉ một chút.

Nhưng Thẩm Úy Nhiên, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể tránh được kiếp nạn ba lần (Thái hậu giết, trúng độc và chắn đao), cuối cùng còn được Hoàng thượng càng ngày càng sủng ái?

“Nương nương, Thế tử tới thăm ngài.”

Cung nhân đột nhiên tới bẩm báo một tiếng đem suy nghĩ của Mạnh Thanh Ca kéo lại, nàng nhắm mắt, nhớ tới Thế tử không giải quyết Thẩm Úy Nhiên ở trong rừng rậm trong lòng càng thêm vài phần chán ghét. Rũ mí mắt không biết nghĩ gì, Mạnh Thanh Ca một hồi lâu mới phân phó cung nhân để Thế tử vào.

Tiêu Diễm đi vào trong phòng, đại cung nữ của Mạnh Thanh Ca rất nhanh thì mang ghế dựa tới, hắn liền cách màn che ngồi xuống, trên mặt không có biểu tình gì. Mạnh Thanh Ca nằm trên giường, quay đầu đi chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Diễm, nàng thật ra vẫn không rõ ràng vì sao Tiêu Diễm dám quang minh chính đại tới thăm nàng, tuy rằng bọn họ có thể xem như là biểu ca cùng biểu muội.

“Vết thương có tốt không?”

Mạnh Thanh Ca cười nhạo, không có thành ý quan tâm lại phải làm bộ cho ai xem?

“Đa tạ Thế tử quan tâm, vết thương chỉ cần không động thì không sao.” Mạnh Thanh Ca đồng dạng không có thành ý trả lời vấn đề của Tiêu Diễm, lại thừa dịp Tiêu Diễm chưa mở miệng, đầu tiên hỏi hắn, “Ở trong rừng mặc dù không có thích khách nhưng cũng có dã thú hung mãnh, năm vừa rồi cũng thường có phi tần không rõ nguyên nhân mà chết thảm trong miệng dã thú, Hoàng thượng cũng vì vậy mà năm nay chỉ cho phép vài phi tần tham gia thu săn, vậy nên vì sao Thế tử lại để Thục phi sống sót?”

Dư quang Tiêu Diễm vẫn luôn chú ý hai đại cung nữ hầu hạ trong phòng mà không tránh đi, lại nhìn về phía bóng dáng mơ hồ sau màn che, cong khóe miệng nói, “Mạnh Quý phi nương nương nói gì ta nghe không rõ. Thục phi nương nương lúc đó thân chịu trọng thương, thậm chí vì không muốn liên lụy những người còn lại mà chủ động lăn xuống đường dốc không thấy điểm cuối. . .Thục phi nương nương phúc lớn mạng lớn được cứu về rồi, Mạnh Quý phi nương nương chẳng lẽ không cao hứng sao?” Hắn sao có thể giết chết Thẩm Úy Nhiên, dù cho hắn chết thì nàng cũng nhất định phải sống!

“Thế tử chẳng lẽ là mơ ước phi tần của Hoàng thượng sao? Chuyện đó là tội chết, Thế tử còn không rõ ràng sao?” Mạnh Thanh Ca nghe Tiêu Diễm lấy lý do lung tung rối loạn nói qua loa lấy lệ với nàng, trong lòng càng cảm thấy bực bội, lúc này không có người ngoài, nói chuyện cũng lớn mật tùy ý. Lời nói ra khỏi miệng mới kinh ngạc phát hiện ra một khả năng, tỷ như nói, Hoàng thượng đã thật sự có cảm tình với Thẩm Úy Nhiên, nếu là vậy sợ là hắn sau này ngay cả diễn trò cũng không chịu diễn cho các nàng nhìn.

“Họa từ miệng mà ra, Mạnh Quý phi đã không phải là người mới trong hậu cung, cũng dám đem lời hồ nháo như vậy nói ra!”

Tiêu Diễm mang theo ý trách cứ nhưng mà chỉ có chính hắn mới hiểu được, vào lúc Mạnh Thanh Ca nói mấy chữ “phi tần của Hoàng thượng” làm tâm hắn đau đớn. Hắn đương nhiên rõ ràng, vô cùng rõ ràng Thẩm Úy Nhiên là phi tần của Cảnh Hữu đế, nhưng cho dù vậy, hắn sẽ nghĩ biện pháp đoạt nàng lại!

Mạnh Thanh Ca biết mình lỡ lời, hơn nữa bản thân trong giây lát trong đầu hiện lên ý nghĩ kia làm nàng lập tức im miệng, huống chi nàng cũng không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Tiêu Diễm. Nếu không phải hai người cách nhau một tấm màn, Mạnh Thanh Ca nhất định có thể phát hiện Tiêu Diễm trong nháy mắt biểu hiện khác thường, theo đó nàng có thể ý thức được lời nàng nói kỳ thật chưa chắc hoàn toàn sai.

“Ta tới tìm ngươi là có chuyện khác.” Hai người từng người trầm mặc một hồi lâu, hoàn toàn bình tĩnh lại Tiêu Diễm mới lại lần nữa mở miệng nói với Mạnh Thanh Ca.

Lúc Tiêu Diễm từ trong phòng Mạnh Thanh Ca đi ra, cơ hồ đồng thời, Đức phi cũng Hiền phi cũng đi tới, mà Thẩm Du bên kia sau khi thăm Thẩm Úy Nhiên cũng rời khỏi phòng của nàng. Mấy người thoạt nhìn đều thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng rốt cuộc nghĩ gì, lại hồn nhiên nói không rõ.

Trong hậu cung.

Hoàng hậu thu được tin tức Hiền phi phái người truyền tới, xem xong liền để đại cung nữ cầm đi đốt. Nàng ngồi trong thư phòng, lặp đi lặp lại nội dung nàng vừa thấy, thẳng đến cuối cùng mới giãn mày ra, nở nụ cười.

Kết quả này, rất tốt. . .

************

Chờ đến khi Thẩm Úy Nhiên miễn cưỡng có thể để người đỡ xuống giường đi đường, Tiêu Thịnh mới hạ lệnh hồi cung. Dù vậy cũng chậm trễ không ít thời gian, nhưng trên đường hồi cung Hoàng thượng hạ lệnh muốn đi chậm, vốn là lộ trình không cần đến một ngày nhưng vì vậy mà sau một ngày rưỡi mới đến.

Cửa cung, thu được tin tức Hoàng thượng hồi cung, Thái hậu, Hoàng hậu dẫn chúng phi tần cùng các đại thần cùng nhau chờ. Hoàng quý phi Thi Di Quang chưa thể xuống giường, Hoàng thượng đã miễn nàng đến. . .

Xe ngựa hoàng sắc hoa lệ phú quý được đông đảo thị vệ hộ tống xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Thái hậu, Hoàng hậu cùng chúng phi tần cùng với các đại thần trên mặt đều lập tức hiện ra thần sắc vui mừng. Chờ đến khi xe ngựa tới gần, các hộ vệ đều lui ra xa một chút. Xe ngựa ngừng lại, Cao Đức Toàn cùng Từ Hi đi đến bên cạnh xe ngựa xốc mành lên, nói một tiếng, “Cung nghênh Hoàng thượng hồi cung”.

Rất nhanh, một thân huyền sắc ám văn thêu chỉ vàng Tiêu Thịnh từ trong xe ngựa đi xuống xuất hiện ở trước mắt mọi người, hắn chỉ bước nửa chân, một tay chắp sau lưng một tay nhấc mành xe ngựa bên ngoài, hơi nghiêng người nhìn vào, tựa hồ muốn đỡ ai.

Năm ngón tay trắng xinh như ngọc thạch, bàn tay nhỏ xinh đặt trong tay Tiêu Thịnh đi ra, một tay của Tiêu Thịnh chắp sau lưng cũng đưa ra đỡ, đợi người bên trong xe ngựa đi xuống. Mọi người nhìn chăm chú, người này một thân màu nguyệt bạch thêu bách điệp, áo choàng gấm màu đỏ, tóc búi cao chỉ cài một bộ diêu, da trắng nõn nà, cánh môi đỏ thắm, mặt mày tuy có vẻ bệnh trạng, nhưng vẫn thấy cao quý.

Người này lúc ở bãi săn có công cứu giá —— Thục phi Thẩm Úy Nhiên.

Nghe đồn bên trong hậu cung, nếu luận xinh đẹp, Hoàng quý phi xưng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, nhưng mà khi mọi người nhìn thấy vẻ đẹp của Thục phi, chỉ cảm thấy Hoàng quý phi mặc dù đẹp nhưng cũng không hơn được.

Khi mọi người đều đưa mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên, ở phía sau Công chúa Tiêu Xu cũng đỡ Mạnh Thanh Ca xuống xe ngựa. Mạnh Thanh Ca giương mắt nhìn mọi người đều bị Thẩm Úy Nhiên đoạt đi lực chú ý, lập tức một lần nữa rũ mắt, lộ ra bộ dáng nhu nhược. Tiêu Thịnh vì muốn ngồi cùng xe ngựa với Thẩm Úy Nhiên mà để Tiêu Xu ngồi cùng xe ngựa với nàng, thậm chí giao cho Tiêu Xu chuyện đỡ nàng xuống xe, đây là vì không muốn để người khác có cơ hội lên án Thẩm Úy Nhiên.

“Thần (thiếp) cung nghênh Hoàng thượng hồi cung, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Dù cho Hoàng thượng đã báo trước, bản thân sớm đã dự đoán được cảnh tượng này nhưng không nghĩ tới nàng vẫn chưa đủ thản nhiên. Thẩm Úy Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thịnh, tuy rằng hắn không nhìn nàng, nhưng lại nắm chặt tay nàng dẫn theo nàng tiến lên phía trước. Thẩm Úy Nhiên ổn định tâm thần, cũng bước theo, nàng đi không nhanh, Tiêu Thịnh liền phối hợp với nàng đi rất chậm.

“Mẫu hậu, Hoàng hậu, mau đứng lên.” Tiêu Thịnh cười vươn tay đầu tiên đỡ Thái hậu lên, sau đó lại nâng Hoàng hậu dậy, một tay khác lại thủy chung không buông tay Thẩm Úy Nhiên ra, nhìn lướt qua chúng đại thần vẫn đang quỳ xuống, lúc này mới miễn lễ bọn họ.

Tiêu Xu cùng Thái hậu, Hoàng hậu chào hỏi lẫn nhau, Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh, Mạnh Thanh Ca phía sau được Tiêu Xu đỡ cũng cùng các nàng chào hỏi.

Thái hậu trên mặt cũng có ý cười, nhìn Thẩm Úy Nhiên cùng Mạnh Thanh Ca đều vội miễn lễ các nàng, nữ quan Tống Y Lan cùng Thôi Nghê Thường sau lưng Thái hậu tiến lên đỡ hai người, sau đó lui về phía sau Thái hậu, trong lúc này Thái hậu đã nói với Tiêu Thịnh, “Hoàng thượng cuối cùng cũng hồi cung, đã trở lại thì tốt, chuyện kia dọa nửa cái mạng của ai gia đến không còn.”

“Cảm phiền mẫu hậu lo lắng, là trẫm không phải.” Tiêu Thịnh nghiêm túc trả lời, Thái hậu liền ngược lại nói với Mạnh Thanh Ca cùng Thẩm Úy Nhiên, “Mạnh Quý phi cùng Thục phi có công cứu giá, không chỉ Hoàng thượng thưởng mà ai gia cũng có thưởng. Nhưng việc cấp bách là hai người cần phải dưỡng thương cho tốt, lưu lại bệnh gì thì không ổn.”

“Thần thiếp đa tạ Thái hậu nương nương dạy bảo.”

“Mẫu hậu nói phải, hai người đều lập công lớn, nên thưởng lớn.” Hoàng hậu mỉm cười phụ họa Thái hậu, lại nói lời thấm thía với hai người các nàng, “Mẫu hậu nói rất đúng, hai người các ngươi hiện giờ đều nên nghỉ ngơi cho tốt thân mình mới được, bệnh căn không dứt thì không chỉ Hoàng thượng đau lòng mà ta cũng đau lòng.”

Thẩm Úy Nhiên cùng Mạnh Thanh Ca lại đồng ý, Thái hậu liền chuyển đề tài tới trên người Tiêu Thịnh. Tiêu Thịnh trong lòng càng để ý tình huống của Thẩm Úy Nhiên, trên người nàng vết thương chưa tốt bao nhiêu, bị người đỡ đứng cũng không được bao lâu, đối với mấy lời Thái hậu nói đều không có kiên nhẫn ứng phó.

Trong trường hợp này Thẩm Úy Nhiên cũng không dám nhìn loạn, chỉ là Thẩm Thừa tướng đứng đầu trong các đại thần, vị trí cách nàng cực gần, Thẩm Úy Nhiên không cố tình đi tìm cũng có thể dễ dàng phát hiện hắn. Thấy Tiêu Thịnh đợi Thẩm Úy Nhiên như vậy, Thẩm Thừa tướng sầu lo nhiều hơn là cao hứng.

Thẩm Úy Nhiên nhớ tới đôi mắt kia tràn ngập thương xót, lại nghĩ tới lễ vật sinh thần mà Tiêu Thịnh nói, còn có lúc ở hành cung Thẩm Du thăm nàng khi cùng nàng nói chuyện, bọn họ đều thật lòng yêu thương Thẩm Úy Nhiên, nếu bọn họ biết. . .nàng không phải là nữ nhi cùng muội muội mà bọn họ biết thì sao?

******

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đệ nhất càng.

Ngày edit: 04/08/2020
Ngày beta: 08/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro