Chương 69: Thọ yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Từ lúc Thẩm Úy Nhiên vào trong điện, Tiêu Diễm liền nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến khi nàng nhập tọa, mới dời ánh mắt đi, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc hướng vị trí của nàng, trước mặt những người khác chỉ có thể bình tĩnh cảm xúc khi vừa thấy nàng, trong lòng lại dâng trào muốn đứng lên.

Thẩm Úy Nhiên mặc một thân trường sam màu nguyệt bạch, làn váy thêu một gốc cây hồng mai nở rộ, một chút đỏ sẫm điểm trên màu nguyệt bạch phá lệ bắt mắt, lúc này bầu không khí có vẻ náo nhiệt nhưng không đến mức thất lễ, huống chi bên ngoài nàng còn mặc một kiện áo lông chồn đỏ sẫm, lại thêm búi tóc tinh xảo cùng kim trâm hợp lại càng tăng thêm vẻ yêu kiều, cả người là bộ dáng lười biếng, rất là ung dung hoa quý.

Lúc Tiêu Thịnh đang nhìn Thẩm Úy Nhiên đồng thời dư quang thoáng chú ý động tác của Tiêu Diễm, thấy hành vi của hắn (Tiêu Diễm) càng thêm lớn mật, ly rượu trong tay tức khắc nắm chặt. Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên, thấy nàng nhìn về phía hắn (Tiêu Thịnh), mới cong khóe miệng, ngay sau đó cầm ly rượu đưa đến bên môi nhấp một ngụm.

Phát giác Tiêu Thịnh cũng nhìn nàng, Thẩm Úy Nhiên liền khẽ gật đầu với hắn, sau đó mới thu hồi toàn bộ lực chú ý. Ánh mắt của Tiêu Diễm không phải không cảm giác được, lại bởi vì cảm giác được mới càng không muốn phản ứng cũng tuyệt đối không muốn đem tầm mắt nhìn bên kia nửa phần.

Tiêu Diễm hiện tại tuyệt đối không biết nàng đã biết được hắn đến tột cùng là ai, còn cho là nàng chỉ không thèm để ý đến Thế tử là hắn cũng không muốn cùng hắn có quan hệ mà thôi. Nàng rất rõ ràng Tiêu Diễm rốt cuộc là dạng người gì, bảo thủ lại tự cho là đúng, đối với phán đoán của bản thân sẽ tuyệt đối tin tưởng đồng thời kiên quyết sẽ không sửa đổi.

Nếu hắn đã có điều thay đổi, thì sẽ không lại muốn dựng chuyện tới hố nàng, đáng tiếc hắn không chỉ đánh giá sai quan hệ giữa nàng cùng Tiêu Thịnh, cũng hoàn toàn đánh giá cao chính hắn. Lúc vừa mới biết Tiêu Diễm là Hoàng đế kiếp trước, Thẩm Úy Nhiên tuy rằng rất nhanh thì suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, nhưng sau lại phát giác bản thân vẫn để sót một chuyện rất quan trọng.

Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ kiếp trước nàng bị ban chết như thế nào, hành động độc sủng của Hoàng đế cùng với phế nguyên Hoàng hậu, lại dẹp bỏ nghị luận của mọi người lập vị được độc sủng kia làm tân hậu. Thấy thế nào, cũng hẳn là “Chân ái” của Hoàng đế. Chuyện sau này nàng cũng không biết, nhưng hiển nhiên lúc đó đã từng xảy ra chuyện gì khiến Hoàng đế hối hận không kịp, thậm chí, cái nhìn đối với nàng cũng thay đổi. Chuyện như vậy xảy ra ở trên người hắn thật sự là không thể tưởng tượng.

Thẩm Úy Nhiên tự biết không có khả năng biết lúc sau Hoàng đế đã trải qua chuyện gì, chỉ là hiển nhiên những chuyện đó cũng không phải chuyện gì tốt, nghĩ vậy một chút không hiểu sao lại cảm thấy khoái ý. Nàng càng cảm thấy buồn cười là, vì sao người này cho rằng nàng sẽ chọn nhận thức hắn, hơn nữa lúc biết thân phận của hắn sẽ không báo thù hắn, rốt cuộc đây là chỗ hoàn toàn bất đồng, thậm chí hắn còn cảm thấy nàng sẽ tha thứ cho hắn?

Mối thù giết cha không đội trời chung, nói như vậy cũng không phải là nói đùa. Vốn nàng cũng không tin, hiện tại nhìn lại, kiếp trước phụ thân cùng ca ca nàng, quả nhiên cũng không có tâm tư mưu nghịch. Đã như vậy, nàng lại gặp phải người này, xác thật không có khả năng tha thứ, thậm chí cho dù là ý niệm cho hắn một con đường sống cũng không muốn.

Giương mắt nhìn Tiêu Thịnh đang ngồi trên ghế chủ vị trong điện cùng mọi người nói chuyện, trong mắt Thẩm Úy Nhiên trong giây lát nhiễm chút ý cười, tranh đấu với Thái hậu còn có Hiền Thân Vương, Hoàng thượng ngàn vạn lần. . .phải thắng a! Nhớ tới chuyện tối nay Tiêu Thịnh chuẩn bị làm, Thẩm Úy Nhiên không khỏi trầm tư, nếu đêm nay hết thảy đều có thể thuận lợi thì tốt rồi. . .

Đã lâu chưa lộ diện trước mặt chúng phi tần, Hoàng quý phi Thi Di Quang cùng Quý phi Mạnh Thanh Ca gần như là đồng thời tiến vào trong điện, Công chúa Tiêu Xu lúc trước bị Hoàng thượng cấm túc trong Trường Trữ cung cũng đến rồi, Tiêu Xu ngồi ở vị trí cách Thái hậu gần nhất, tiếp theo là Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca, mà người gần Mạnh Thanh Ca là Thẩm Úy Nhiên.

Trang phục của Thẩm Úy Nhiên quá mức quý khí bức người, làm người căn bản không có biện pháp trực tiếp bỏ qua, sau khi vào chỗ ngồi Mạnh Thanh Ca liền bất giác nhìn thoáng qua Thẩm Úy Nhiên. Nàng cùng Thẩm Úy Nhiên không tính là thù mới hận cũ, chỉ là các nàng từ lúc bắt đầu đã chú định hai người đứng ở mặt đối lập, tựa như nàng cùng Tiêu Thịnh, cho nên cũng chú định hai bên chán ghét lẫn nhau. Đụng phải ánh mắt Mạnh Thanh Ca, Thẩm Úy Nhiên mặt không biểu tình dời tầm mắt, Mạnh Thanh Ca cũng đưa tầm mắt sang chỗ khác, ai cũng không mở miệng.

Không biết có phải bởi vì bị cấm túc trong Trường Trữ cung nửa tháng cùng chuyện Tống hộ vệ bị điều đi chỗ khác ảnh hưởng hay không, nhìn qua có thể thấy được cả người Tiêu Xu đã mất đi vẻ hoạt bát nghịch ngợm ngày trước, cử chỉ trở nên điềm tĩnh mà an tường, đoan trang, nhưng không hề dựa vào trang phục mà là khí chất phát ra từ trong ra ngoài. Rốt cuộc vốn là người Hoàng tộc, có thể nói trời sinh mang theo quý khí. Thi Di Quang ngồi ở bên cạnh Tiêu Xu vẫn hành động có chút không tiện, muốn hoàn toàn nghỉ ngơi sợ là còn cần thời gian, Thái hậu trước sau như một là bộ dáng quan tâm nàng.

Thái hậu quan tâm Thi Di Quang xong, thấy người tới không sai biệt lắm, liền cao giọng nói với mọi người, “Ai gia nhìn mọi người đều tới, trong lòng thật sự rất cao hứng. Yến hội này xem như quân thần cùng vui là được, không cần bởi vì là sinh thần của ai gia mà câu nệ, xem như ai gia tìm một cơ hội để Hoàng thượng cùng chư vị các triều thần tụ hội.”

Tiêu Thịnh còn chưa nói chuyện, Tiêu Hách ngồi ở dưới vị trí thứ nhất chờ thọ yến Thái hậu xong thì rời kinh cũng lập tức ha ha cười, nói, “Mẫu hậu nói phải, người một nhà không nói hai lời, Hoàng thượng cũng không cần khách khí, trước tới cạn một ly!” Khi nói chuyện đối Tiêu Thịnh nâng ly rượu lên.

“Ngũ ca cùng mẫu hậu đã nói như vậy, xem ra một ly này trẫm không uống không được.” Tiêu Thịnh lập tức cũng cười nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch, Tiêu Hách cũng vậy.

Hoàng hậu ở một bên nhìn hai người, nghiêng đầu mỉm cười cùng Thái hậu nói, “Cảm tình của Hoàng thượng cùng An Bình Vương gia vẫn tốt giống như trước đây, nhìn qua thật làm người cảm thấy cao hứng, mẫu hậu nghĩ sao?” Thái hậu rũ mắt, cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, cũng cười nói, “Hoàng hậu nói đúng, quan hệ giữa Hoàng thượng cùng A Hách rất tốt, ai gia nhìn thấy cũng cực kỳ vui mừng.”

“Hoàng thượng cũng không nên chỉ lo An Bình Vương gia, ngày vui như vậy, thần tuy rằng trong lòng biết là xa vời, nhưng cũng thật tình muốn kính Hoàng thượng một ly.” Tiêu Diễm cười nhạt nâng ly rượu lên hướng về phía Tiêu Thịnh, Hiền Thân Vương cũng ở một bên hát đệm nói, “Quân thần cùng vui, quân thần cùng nhạc, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ như vậy Thái hậu nhìn thấy sẽ càng thêm hài lòng.”

Tiêu Thịnh bất động thanh sắc* nâng ly lên, cùng Tiêu Diễm sảng khoái uống cạn rượu trong ly, trong nháy mắt, giữa quân và thần liền cười lớn.

* Bất động thanh sắc: tỉnh bơ, không biến sắc, không có biểu hiện gì.

Tiêu Xu nhìn bọn họ ngươi tới ta đi không phải không để tâm, chỉ là chung quy đáy lòng có chuyện, nên đối với những chuyện này lực chú ý cùng quan tâm thấp hơn rất nhiều. Thẩm Úy Nhiên khó có được trạng thái giống như Tiêu Xu, tâm thần không yên đến nàng cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng là lo lắng chuyện gì, chính là cảm thấy không an ổn.

Dựa theo kế hoạch lúc trước nàng cùng Tiêu Thịnh thương lượng qua, trong yến hội nhiều người, đại bộ phận sẽ không đặt lực chú ý trên người nàng, mặc dù có người ăn thử, nhưng thức ăn hoặc là bộ đồ ăn vẫn có khả năng ẩn giấu thuốc gì, cho nên không chạm vào mới là thượng sách. Nàng là người có thai, nói không đói bụng, lại có hắn cùng Hoàng hậu che chở, thì sẽ không bị người ta nói mất lễ nghi quy củ. Thái hậu nếu chờ mong hài tử trong bụng nàng, tự nhiên cũng rất rõ ràng tình huống này là như thế nào, không cần thiết sẽ cố ý khó xử, nàng chỉ cần làm bộ ăn một chút là được.

Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc vẫn rõ ràng đáy lòng nàng cảm thấy không an ổn cũng không phải là chuyện này, nhưng cụ thể là gì, vẫn không thể nói được. Đến cuối cùng, chỉ có thể ôm tâm tình như vậy, chỉ còn chờ yến hội này sớm kết thúc, xong hồi Lâm Lang điện.

Rượu quá ba tuần*, trong yến hội không khí rất là náo nhiệt, Tiêu Thịnh ngay lúc này đặt ly rượu trong tay xuống, chỉ hơi liếc mắt nhìn mọi người ở đây, trong điện tức khắc an tĩnh lại. Tiêu Thịnh sau đó lại cười, đối với mọi người nói, “Nhân dịp ngày lành hôm nay, trẫm cũng vừa lúc có một tin tức cực tốt muốn nói cho mọi người.”

* Tuần: phiên, lần. Rượu quá ba tuần: uống rượu ba phiên (mỗi người ba chén). Ý chỉ yến hội đã đến hồi kết thúc.

Tiêu Thịnh đứng lên, dọc theo thềm ngọc mà đi xuống, sau đó bước chân vẫn luôn khoan khoái hướng đến trước mặt Thẩm Du. Tầm mắt của mọi người theo bước chân Tiêu Thịnh chuyển tới trên người Thẩm Du, biết Thẩm Thừa tướng thì rất khó không biết vị này là đích tử của Thẩm Thừa tướng. Hoàng thượng thân phận tôn quý tự mình đi xuống, trước đó lại nói có tin tức cực tốt muốn tuyên bố, tức khắc có người kinh hãi có người thầm than.

“Lúc trước trẫm có đề cập chuyện tây chinh, tuy có không ít các đại thần cực lực phản đối, nhưng trẫm vẫn luôn cân nhắc, quyết định chuyện tây chinh cần thiết phải làm, thời gian liền định đầu xuân năm sau. Chuyện này, trẫm dự định giao phó cho Thẩm Du.” Tiêu Thịnh vỗ vỗ vai Thẩm Du, còn nói thêm, “Ngươi xuất thân là Võ Trạng Nguyên, trẫm rất có lòng tin với ngươi.”

Thẩm Du tức khắc quỳ xuống hành lễ tạ ơn, nói, “Thần, nhất định không phụ gửi gắm của Hoàng thượng, quyết sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng!” Tiêu Thịnh mỉm cười gật đầu, thu hồi tay khoát lên vai Thẩm Du, mà các đại thần trong yến hội, đều bị một phen lời nói của Tiêu Thịnh làm cho chấn kinh. Hoàng thượng chọn lúc này nói ra, đó là không cho phép bất luận kẻ nào nghi ngờ cùng quấy nhiễu ý tứ của hắn.

Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Tiêu Thịnh đã trở lại chỗ ngồi của mình, mà Tiêu Hách đầu tiên nhấc áo bào quỳ xuống, những người khác vô luận ý nghĩ lúc này như thế nào đều chỉ có thể quỳ xuống theo, lại hô ba tiếng Hoàng thượng thánh minh.

Thái hậu nhớ tới chuyện Tống Y Lan vì ca ca mà cầu tình, sau lại cho người đi tra mới biết hắn bị đày vào trong quân doanh. Trong nháy mắt, trong lòng bà xuất hiện một ý nghĩ, mà ý nghĩ này trước đó bà đã phủ định. Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?

Thẩm Úy Nhiên cũng là lần đầu nghe chuyện tây chinh, lại tức khắc sáng tỏ Tiêu Thịnh đi phủ Thừa tướng là có mục đích khác, có lẽ là vì chuyện này. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Thịnh nâng ly thanh thản uống rượu, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì.

Đợi Tiêu Thịnh tuyên bố tin tức này xong, trong chốc lát lại một đợt nâng ly, nhưng rất nhiều người đều có tâm sự, bầu không khí của yến hội lúc này cũng khó nhiệt liệt như vừa rồi.

Hoàng thượng công bố chuyện này, Thẩm Du lúc này lại trầm tư, người khác tuy không ngừng đối hắn nói chúc mừng, hắn cũng cười ứng phó một chút là được, còn lại cũng không để ý. Chỉ là lúc này có một người đi lên cùng hắn nói, “Chúc mừng Thẩm Tướng quân, phụ thân là Thừa tướng, muội muội lại là Quý phi đang được sủng ái, thậm chí còn có cốt nhục của Hoàng thượng. Nghe nói lệnh muội lúc thu săn từng vì Hoàng thượng cản một đao, lại từng lăn xuống sườn núi, vết thương chồng chất, hơi thở thoi thóp, hài tử trong bụng vẫn khỏe mạnh, quả nhiên là có quý nhân bảo hộ, kẻ khác cực kỳ hâm mộ.”

Thẩm Du thấy người nói chuyện là bào đệ của Đức phi —— Tô Đàm, hai mắt hắn mê mang hình như có chút men say, có lẽ là bởi vì lí do này mới nói rất nhiều lời mê sảng, Thẩm Du nghe qua chỉ cảm thấy hết sức không vui, hắn cảm thấy không thể chịu đựng nhưng cũng không thể không đem tức giận nhịn xuống, nắm tay Thẩm Du bóp dát băng vang*, cũng may tiếng vang quanh hắn không lớn nên sẽ không bị người nghe thấy, cắn răng mới có thể làm ngữ khí của mình bình đạm một chút, nói, “Đa tạ Tô đại nhân nói ngọt, Thẩm Quý phi nương nương cùng hài tử trong bụng Thẩm Quý phi nương nương có Hoàng thượng cùng Hoàng hậu yêu quý, tự nhiên là xem như có quý nhân bảo hộ.”

* Cầu cao nhân giúp đỡ. Tui không biết là ổng bóp cái gì.

Tô Đàm ý vị không rõ cười với Thẩm Du, nâng ly rượu lên lại ợ ra mùi rượu, nói, “Ta liền tại đây chúc Thẩm Tướng quân thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.” Thẩm Du miễn cưỡng bài trừ một nụ cười, lại nói, “Đa tạ Tô đại nhân.” Thẩm Du bên này là như vậy, Thẩm Thừa tướng bên kia lại gần như là bị luân phiên chuốc rượu, khiến Thẩm Thừa tướng xưa nay không chạm vào rượu muốn chống đỡ cũng không được.

Hiền phi thấy Thẩm Úy Nhiên hầu như không chạm vào thức ăn trên yến hội, liền nghiêng mặt nhìn nàng nhẹ giọng hỏi, “Thẩm Quý phi cảm thấy thân mình không thoải mái sao? Hay là mấy món này không hợp khẩu vị của Thẩm Quý phi?”

Thẩm Úy Nhiên nhìn về phía Hiền phi, nhoẻn miệng cười, chỉ nhẹ lắc đầu nói, “Thức ăn trong yến hội đều rất tinh xảo, chỉ là không hiểu sao lại không muốn ăn, cũng không dám ép bản thân dùng, quả thật cũng chưa ăn, lại bị Hiền phi nhìn thấy.”

“Vậy thì tốt.” Hiền phi giống như hiểu rõ gật đầu, đối Thẩm Úy Nhiên cười rồi đem tầm mắt dời về phía trước mặt.

Thái hậu nhấp một ngụm rượu, ít nhiều chú ý tới tình huống của Thẩm Úy Nhiên, liền gọi Tống Y Lan tới, nhíu mày phân phó nàng đi xem Thẩm Quý phi cảm thấy món ăn không hợp khẩu vị hay sao, lại nói nếu Thẩm Quý phi muốn dùng món khác cũng phân phó cung nhân đi chuẩn bị.

Tống Y Lan lĩnh mệnh, đang muốn lặng lẽ đi qua, thì thấy một cung nữ bộ dáng vội vàng, ý bảo nàng đi qua. Tống Y Lan nhìn Thẩm Úy Nhiên bên kia lại nhìn Thái hậu, rốt cuộc đi qua chỗ cung nữ kia trước. Tống Y Lan vừa mới đến trước mặt cung nữ kia, chỉ nghe thấy nàng thanh âm mang theo khóc nức nở cùng sốt ruột nói một câu: “Tống cô cô, Vĩnh Phúc cung xảy ra chuyện lớn!”

Thái hậu thấy Tống Y Lan chưa đi qua chỗ Thẩm Úy Nhiên thì đã trở lại, vẻ mặt không nói nên lời, nhíu mày. Nghe được lời Tống Y Lan ở bên tai bà nói, Thái hậu lập tức đứng lên, cử động này khiến Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan ngồi gần bà nhất đều hiện ra biểu tình quan tâm, cũng đứng lên theo.

“Mẫu hậu?” Hai người đồng thời gọi Thái hậu một tiếng, Thái hậu đỡ trán, cúi đầu thấy mình thất thủ đánh nghiêng ly rượu tức khắc nhắm mắt, vô lực nói với hai người, “Ai gia đột nhiên cảm thấy thân mình không khoẻ, sợ là không thể tiếp tục hưởng thụ hiếu tâm của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, ai gia trước đi về Vĩnh Phúc cung nghỉ tạm, phiền Hoàng thượng nói một tiếng.”

“Vậy để Hoàng hậu đưa mẫu hậu trở về, lại thỉnh Thái y tới nhìn xem sao, sau đó trở về nói lại tình huống cho trẫm.” Tiêu Thịnh ngưng mi nói với Thái hậu, Thái hậu lại vẫy tay, “Không cần, ai gia tự mình đi, Hoàng hậu càng cần lưu lại để coi chừng cho tốt, còn có Tống Y Lan có thể đưa ai gia trở về, chiếu cố ai gia. Ai gia sẽ thỉnh Thái y, nếu thật sự có chuyện sẽ phái cung nhân thông báo với Hoàng thượng một tiếng, Hoàng thượng không cần quá mức lo lắng, ai gia liền đi trước một bước.”

Trong chốc lát, những người khác trong yến hội đều đã chú ý tới hành động của Thái hậu, lại chỉ thấy Thái hậu được một nữ quan trẻ tuổi đỡ đi. Thái hậu vừa rời đi Hoàng thượng liền giải thích tình huống của Thái hậu, yến hội này vốn là vì sinh thần Thái hậu mà tổ chức, vai chính đã đi rồi, yến hội này cũng duy trì không được hồi lâu.

Thẩm Úy Nhiên thấy Thái hậu rời đi nhịn không được nhíu mày, Thái hậu đột nhiên rời yến hội, nghĩa là kế hoạch của Hoàng thượng. . .đã thành công sao?

******

Thái hậu trở lại Vĩnh Phúc cung, chỉ nhìn thấy cung nhân canh giữ ở trong cung nằm đầy đất. Tống Y Lan vốn đỡ Thái hậu, lúc này lại theo không kịp bước chân của bà đi vào trong phòng, ngoài cửa phòng là hai thái giám, hai cung nữ cũng bất tỉnh, mà Diêu ma ma trong phòng đã không còn hơi thở. Thái hậu không để ý đến còn có Tống Y Lan, đến đầu giường sờ soạng cơ quan, mật thất chậm rãi mở ra, thanh âm Thái hậu run run nói, “Đi lấy đèn cung đình lại đây.”

Tống Y Lan vì một loạt hành vi của Thái hậu mà kinh sắc, càng hoàn toàn là bộ dáng hoảng sợ nhìn Thái hậu, có thể thấy được cả người nàng đều hiện ra tuyệt vọng đến đáy cốc, rốt cuộc là buông Thái hậu ra đi lấy đèn cung đình. Tốc độ cực nhanh trở lại bên người Thái hậu, mặt Thái hậu vẫn như cũ như màu đất.

“Đỡ ai gia xuống phía dưới.” Lại nói một câu run rẩy, Tống Y Lan một bàn tay cầm đèn cung đình, một tay khác đỡ Thái hậu, có thể cảm giác được trên người nàng đang run rẩy. Tống Y Lan không dám trái lời Thái hậu, dựa vào đèn cung đình chiếu sáng, nàng đi ở phía trước, dọc theo bậc thang từng bước một đi xuống mà Thái hậu đi theo sau nàng.

Mật thất trong vòng chỉ có một cái lu to hoa lệ cùng một rương gỗ lớn đã bị phá hỏng. Tống Y Lan cầm đèn cung đình chiếu bốn phía, không phát hiện thứ gì khác. Vốn là nàng ở phía sau Thái hậu, Thái hậu lại run rẩy đi tới trước rương gỗ, trong phút chốc liền xụi lơ ở trên mặt đất. Nàng căn bản không kịp đỡ.

******

Sau khi Thái hậu rời khỏi, quả nhiên không lâu sau yến hội liền tan.

Thẩm Úy Nhiên về tới Lâm Lang điện, trên yến hội nàng kỳ thật thứ gì cũng không dùng qua, lúc trước tuy đã ăn lót bụng, nhưng lúc này vẫn đói bụng. Phòng bếp nhỏ sớm đã chuẩn bị tốt thức ăn, chỉ chờ nàng trở lại thì có thể dùng, Thẩm Úy Nhiên không tính toán ở chỗ của mình mà còn khách khí. Kim trâm trên đầu lung tung rối loạn, tẩy hết son phấn trên mặt, thức ăn đã đưa vào trong phòng, nàng liền ngồi xuống ăn.

Ăn uống no đủ, Thẩm Úy Nhiên vừa mới gác đũa xuống, còn chưa đứng dậy, đã có người bước chân vội vàng đi vào trong phòng. Thẩm Úy Nhiên nghiêng đầu nhìn xem, đúng là Tiêu Thịnh, lập tức liền đứng lên. Lúc này Tiêu Thịnh thoạt nhìn tâm tình rất tốt, khóe miệng không ngăn được ý cười. Trong trí nhớ của Thẩm Úy Nhiên chưa từng thấy hắn cao hứng như vậy, lập tức biết kế hoạch đêm nay của hắn có lẽ là thật sự thành công.

Tiêu Thịnh hưng phấn đi đến trước mặt Thẩm Úy Nhiên, thấy nàng vẫn không nhúc nhích cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, lập tức đi lên, hôn nàng, nói, “Đi theo trẫm, trẫm mang nàng đi gặp mẫu phi trẫm.” Thẩm Úy Nhiên bởi vì lời của Tiêu Thịnh tức khắc trong lòng chấn động, cả người thoạt nhìn có chút ngốc lặng, nhưng cũng không đi theo Tiêu Thịnh, ngược lại tránh thoát cánh tay hắn, ý cười trên mặt Tiêu Thịnh tức khắc ngưng ở bên môi, quay đầu lại trong mắt hàm chứa không thể tin được nhìn Thẩm Úy Nhiên.

Thẩm Úy Nhiên vội vàng lộ ra tươi cười với Tiêu Thịnh, nói, “Chúc mừng Hoàng thượng.” Lại giải thích, “Hoàng thượng quá mức nóng vội. Thật vất vả mới cùng Hoàng thượng đoàn tụ, Thái hậu nương nương (A Như)* nhất định càng muốn nói chuyện cùng Hoàng thượng một hồi hoặc là nghỉ ngơi cho khỏe một phen, không có Hoàng thượng bên cạnh, đối với Thái hậu nương nương (A Như) mà nói nhất định đặc biệt ngủ không an ổn. Ngài ấy đã mệt mỏi như vậy, ngay lúc này Hoàng thượng thật sự không nên mang thần thiếp đi.”

* Để phân biệt Thái hậu này với Thái hậu kia, tui sẽ mở ngoặc ghi tên Thái hậu này.

“Nàng nói rất đúng,” Tiêu Thịnh banh mặt sau khi nghe Thẩm Úy Nhiên giải thích xong rốt cuộc thả lỏng, “Nhưng trẫm vẫn muốn mang nàng đi.” Tiêu Thịnh hai mắt sáng quắc nhìn Thẩm Úy Nhiên, ánh mắt cực nóng đến mức làm Thẩm Úy Nhiên muốn tránh né cũng không được.

“Chẳng lẽ Thái hậu nương nương (A Như) muốn thấy thần thiếp?” Trong lòng biết không có khả năng có chuyện như vậy, Thẩm Úy Nhiên vẫn hỏi ra miệng, quả nhiên nhận được câu trả lời phủ định từ Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên lại nói, “Nếu muốn gặp, về sau cũng có rất nhiều thời gian có thể thấy, hiện tại canh giờ đã không còn sớm, Hoàng thượng hẳn là để Thái hậu nương nương (A Như) trước rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi mới đúng.”

Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên một hồi lâu mới nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, cơ hồ là thanh âm từ xoang mũi vọng lại. “Canh giờ không còn sớm nàng sớm nghỉ ngơi một chút.” Tiêu Thịnh dặn dò Thẩm Úy Nhiên một câu, lúc này mới mang theo Từ Hi rời khỏi Lâm Lang điện, đi hướng đến Phượng Loan cung.

Nửa đường, Từ Hi nhịn không được hỏi Tiêu Thịnh, “Vì sao Hoàng thượng lại cố ý thử Thẩm Quý phi?”

Tiêu Thịnh vẫn mang bộ dáng vui mừng mà Thẩm Úy Nhiên nhìn thấy, “Mẫu phi nói, nếu hiện tại Thẩm Quý phi cự tuyệt đi gặp bà, thì về sau mới có thể gặp mặt Thẩm Quý phi. Đây cũng không phải là trẫm thử.”

Hắn chỉ biết, Thẩm Úy Nhiên sẽ không làm hắn thất vọng! Nói cho hết lời, Tiêu Thịnh rất nhanh liền trầm mặt, mẫu phi của hắn bị Thái hậu tra tấn thành như vậy, tuy rằng hắn sẽ không ghét bỏ nửa phần, nhưng càng thêm đau lòng, rốt cuộc là hận không thể đem toàn bộ đều hồi báo ở trên người Thái hậu, mặc dù làm vậy cũng không có cách nào bồi thường nửa phần.

Không chút nào cảm kích Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên bị hành động đột ngột của hắn đánh bay ba hồn bảy phách.

Nàng rất rõ ràng hiện tại không phải lúc để đi gặp, Tiêu Thịnh vì sao lại ngay lúc này muốn mang nàng đi, nàng cũng không lý giải được, hắn hẳn là càng rõ ràng hơn là thời cơ không đúng.

Chỉ là, hôm nay nàng nhìn thấy Tiêu Thịnh, trong nháy mắt đôi mắt nàng trở nên lạnh nhạt, không còn biện pháp thờ ơ giống như trước đây. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: Có 6000 tự hai càng cũng một chương

~\(≧▽≦)/~ Hoàng Tang đã cứu mẫu phi thành công, rải hoa chúc mừng
( ̄▽ ̄)o∠※PAN!=.:*:\'☆.:*:\'★\':*!!

Ngày edit: 12/08/2020
Ngày beta: 13/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro