Chương 97: Song sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thời điểm Thẩm Úy Nhiên cảm giác được bụng có động tĩnh tuy là ở Phượng Loan cung, nhưng các phương diện đều chuẩn bị hoàn toàn đầy đủ, lại không cần lo lắng có chỗ không chu toàn. Đau đớn so với tưởng tượng của Thẩm Úy Nhiên muốn kịch liệt cùng dồn dập hơn, vốn là nghe nói người khác phải đau nửa ngày mới có thể sinh hạ, khoảng thời gian đau từng cơn cũng tương đối dài, ngay lúc này Thẩm Úy Nhiên lại vẫn không khỏi nghĩ, có lẽ bản thân rất nhanh là có thể tốt, cũng sẽ không quá mức lăn lộn.

Vừa mới truyền đến tin tức tốt, nói vậy Tiêu Thịnh muốn về cung còn cần một đoạn thời gian rất dài, chịu qua một lần đau đớn Thẩm Úy Nhiên nhìn về phía Diệp Bội Lan, nói, “Tam tẩu, Hoàng thượng. . .” Diệp Bội Lan lập tức hiểu rõ ý của nàng, gật đầu nói, “Không cần lo lắng, ta sẽ trấn an A Thịnh thật tốt để hắn đừng lo lắng. Hiện tại ngươi trước dùng chút gì đó, đừng nói chuyện, đợi lát nữa mới có thể có sức lực.” Thẩm Úy Nhiên cũng gật đầu.

Thái y rất nhanh đã đến, thay Thẩm Úy Nhiên bắt mạch xong nhân tiện nói, “Nương nương có phúc khí, hẳn là rất nhanh là có thể xong, thời gian sẽ không quá dài. Thân mình nương nương rất khỏe mạnh, không cần lo lắng quá mức. Nhưng mà hiện tại nương nương có thể trước dùng chút đồ, ăn no thì đợi lát nữa không đến mức không có khí lực.” Một Thái y khác sau khi bắt mạch xong, lời nói cũng không sai biệt lắm là ý tứ này.

Bên này thanh âm Thái y nói còn chưa rơi xuống, bên kia Anh Đào đã bưng đồ cho Thẩm Úy Nhiên dùng vào trong phòng. Xưa nay không thích canh sâm, Thẩm Úy Nhiên cũng cắn răng uống vào, lại dùng thêm chút đồ khác, đã cảm thấy thập phần no.

Cảm giác bụng khó chịu càng trở nên rõ ràng hơn, còn có một loại cảm giác đau âm ỉ vẫn luôn tồn tại. Thẩm Úy Nhiên không muốn dùng nữa, lắc đầu với Anh Đào đang đút cho nàng, vì vậy ngay lập tức mang tất cả đồ xuống.

“Hoàng thượng giá lâm ——”

Một tiếng truyền báo ngoài dự đoán làm Thẩm Úy Nhiên cùng Diệp Bội Lan đều nhịn không được ngẩn người, Như Thái hậu lại cười nói, “Hoàng thượng đến thật đúng thời điểm.” Xác thật rất đúng thời điểm, Thẩm Úy Nhiên cùng Diệp Bội Lan đều nói thầm một câu như vậy trong lòng, cửa phòng bên kia đã bị mở ra, Tiêu Thịnh vội vàng đi vào.

Tiêu Thịnh còn mặc triều phục, tóc chải đến không chút cẩu thả, cùng một bộ dáng Thẩm Úy Nhiên nhìn theo hắn lúc đi, nhưng trên người hắn rõ ràng có thương tích, tuy rằng không phải trọng thương gì, nhưng mỗi một chỗ đều gần như nói cho Thẩm Úy Nhiên biết đoạn thời gian không nhìn thấy hắn, đến tột cùng đã phát sinh chút chuyện gì.

Chỗ khác bị thương có lẽ không thể thấy rõ rốt cuộc là như thế, nhưng trên cổ của Tiêu Thịnh có một vòng vết máu, cũng đã nói rõ những chuyện đó nguy hiểm cùng kịch liệt như thế nào. Thẩm Úy Nhiên nhìn thấy Tiêu Thịnh phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về như vậy, ngay cả vết thương trên người bản thân cũng không rảnh lo, trong lòng không khỏi đau lòng, muốn nói với hắn trước tiên để Thái y xử lý tốt vết thương trên người hắn, còn chưa mở miệng đã bị bụng truyền đến cảm giác đau đớn kích thích đến nhe răng trợn mắt không có biện pháp nói chuyện.

Lúc này Tiêu Thịnh đã hai ba bước liền đi tới cạnh giường ngồi xuống, sau đó cầm tay Thẩm Úy Nhiên, vẻ mặt đau lòng nhìn người trên giường, hận không thể lập tức gánh vác thay nàng.

Đau đớn thật vất vả qua đi, Thẩm Úy Nhiên thấy rõ biểu tình của Tiêu Thịnh, càng cảm giác được run rẩy truyền đến từ trên tay Tiêu Thịnh, liền lập tức lên tinh thần cười nói, “Hoàng thượng đừng lo lắng, Thái y nói rất nhanh là có thể tốt, Hoàng thượng trước chờ bên ngoài, để Thái y xử lý viết thương trên người Hoàng thượng thật tốt một chút.”

Như Thái hậu nghe nói trên người Tiêu Thịnh có thương tích, muốn hỏi là chuyện gì xảy ra nhưng rốt cuộc áp xuống tâm tư này, cũng càng không khuyên hắn trước tiên đi xử lý vết thương. Bà biết mình ở chỗ này vội vàng như thế nào cũng không thể giúp được, vậy thì ít nhất không cần thêm cái gì nhiễu loạn mới được, nếu bản thân hỏi ra như vậy, tất nhiên còn phải chiếu cố đến cảm thụ của bà.

Tiêu Thịnh cũng không đồng ý lời của Thẩm Úy Nhiên, ngược lại là mím chặt môi, mày nhăn lại, ánh mắt kiên định, lại phối hợp với vết thương trên người hắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy rõ ràng chính là một bộ biểu tình thấy chết không sờn. Thẩm Úy Nhiên muốn cười nhưng không cười nổi, đành phải hỏi ngược lại, “Hoàng thượng đã xử lý xong mọi chuyện sao? Thần thiếp còn nghĩ Hoàng thượng còn cần một đoạn thời gian thật dài mới có thể trở về.”

Tiêu Thịnh vẫn luôn không trả lời Thẩm Úy Nhiên, lại chỉ đột nhiên nói với nàng, “Trẫm cũng không đi đâu chỉ ở chỗ này bồi nàng.”

Từ Hi cùng Cao Đức Toàn ứng ở ngoài cửa phòng mơ hồ nghe được lời của Thẩm Úy Nhiên cũng nhịn không được ở trong lòng nói thầm, Hoàng thượng cùng Thẩm Quý phi thật đúng là thần giao cách cảm, vốn đang có một đống chuyện lớn muốn xử lý, nhưng Hoàng thượng lại thoái thác tất cả mọi chuyện cho Thẩm Thừa tướng cùng Hạ Hầu đại nhân xử lý, bản thân trở về cung, không nghĩ đến mắt thấy Thẩm Quý Phi thế nhưng muốn sinh tiểu hoàng tử.

Diệp Bội Lan nghe xong, đã trước tiên cười với Thẩm Úy Nhiên, khuyên nhủ, “A Thịnh vẫn là tạm thời trước tiên đi ra ngoài đi, có chúng ta ở đây, sẽ không có chuyện gì. Vết thương trên người Hoàng thượng cũng xác thật cần xử lý, để lâu sẽ không tốt.” Diệp Bội Lan nhìn Như Thái hậu đang được đại cung nữ của nàng đỡ ở bên cạnh, rốt cuộc vẫn nói một câu, “Hoàng thượng đừng làm cho chúng ta đều lo lắng như vậy, huống chi, hài tử sinh ra nhìn thấy phụ hoàng của mình như vậy cũng không phải chuyện gì tốt.”

“Bội Lan nói phải, Hoàng thượng nên xử lý thoả đáng, thể thể diện diện thấy hài tử của mình lần đầu tiên mới tốt.” Ngay thời điểm này Như Thái hậu rốt cuộc mới mở miệng nói một câu như vậy.

Tuy rằng lời các nàng nói làm tâm tư Tiêu Thịnh có chút thả lỏng, nhưng còn chưa thể thành công khuyên lui hắn. Thẩm Úy Nhiên biết sinh hài tử vất vả, bộ dáng cũng sẽ không đẹp, còn sẽ thập phần huyết tinh, liền cảm thấy Tiêu Thịnh vẫn không nên ở chỗ này nhìn.

Lúc này Thẩm Úy Nhiên cũng thuận theo lời của Diệp Bội Lan cùng Như Thái hậu, nói với Tiêu Thịnh, “Hoàng thượng đi xử lý vết thương trên người một chút, lại rửa mặt chải đầu một phen, thể thể diện diện, uy uy nghiêm nghiêm trở về gặp hài tử của chúng ta, để cho ánh mắt đầu tiên của bọn nó có thể nhìn thấy phụ hoàng của mình oai hùng tuấn lãng cỡ nào, lưu lại ấn tượng tốt nhất cho bọn nó.” Ai cũng không dùng cách nói nữ tử sinh sản ô uế để khuyên Tiêu Thịnh.

Nàng có thể cảm giác được Tiêu Thịnh không phát run, ngay cả biểu tình vốn dĩ thấy chết không sờn của hắn rốt cuộc xem như nổi lên chút biến hóa, nhưng đôi môi mím càng chặt hơn, mày cũng nhíu càng sâu, duy độc đôi mắt của hắn trở nên càng sáng hơn một chút.

“Trẫm đi một chút sẽ về.” Tiêu Thịnh nhìn Thẩm Úy Nhiên thật sâu, lại hơi gật đầu với Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan, rốt cục đứng dậy đi ra ngoài, hai Thái y cũng cùng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại bà mụ, ma ma còn có Diệp Bội Lan, Như Thái hậu cùng với những cung nữ đang chờ đợi phân phó.

Tiêu Thịnh chỉ mới vừa đi ra ngoài, Thẩm Úy Nhiên đã cảm giác được một trận đau đớn kịch liệt đánh úp đến, so với trước đó đau đớn càng thêm lợi hại hơn. Thẩm Úy Nhiên cắn chặt răng, nhưng mà đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, trong khoảnh khắc mãnh liệt gấp mấy lần, làm nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Rốt cuộc bản thân Diệp Bội Lan cũng chưa từng sinh hài tử, nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên đau đến sắc mặt trắng bệch, thân mình ngăn không được phát run, không khỏi cảm thấy đau lòng lại sợ hãi, nhưng nhìn thấy bà mụ có kinh nghiệm cùng ma ma ở một bên đều mang vẻ mặt bộ dáng vui mừng, liền chỉ nhíu mày nhìn Thẩm Úy Nhiên.

Một ma ma trong đó chú ý đến biểu tình của Diệp Bội Lan, lập tức cười ha hả nói, “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, Thẩm Quý phi nương nương là người có phúc. Hiện tại đau thành như vậy, rất nhanh sẽ sinh, đây là phúc khí người khác cầu còn không được a.”

Thẩm Úy Nhiên không biết đây có phải phúc khí của mình hay không, nàng chỉ cảm thấy đau đớn khó có thể diễn tả, bản thân cũng giống như bị động tác lớn của thứ gì đó quấy phá. Đau đớn làm nàng cảm giác cả người cũng trở nên lạnh, thân thể cũng ngăn không được run rẩy kịch liệt, lúc này, nàng lại vô cùng hy vọng Tiêu Thịnh có thể ở bên cạnh, có lẽ có thể an ủi nàng một chút.

Một đại sóng đau đớn thật vất vả Thẩm Úy Nhiên mới chịu qua, bản thân bất giác đã chảy nước mắt khi nào, một khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Nhưng nàng không rảnh lo chuyện này, bởi vì nàng lập tức đã cảm giác được trong dạ dày mình một trận cuồn cuộn, cảm giác không khoẻ phi thường rõ ràng, Thẩm Úy Nhiên lập tức hô một câu, “Ta muốn nôn.” Nhưng lời nói ra khỏi miệng, thanh âm cũng không lớn.

Cung nữ rất nhanh đã cầm chậu đến, Thẩm Úy Nhiên nửa người ghé vào mép giường nôn ra một hồi, nôn tất cả đồ ăn vừa mới ăn xong, mới cảm thấy dạ dày hơi tốt một chút. Sau khi súc miệng xong lại một lần nữa nằm xuống, lại chỉ lo thở dốc từng ngụm từng ngụm, hài tử còn chưa thật sự bắt đầu sinh ra, Thẩm Úy Nhiên cảm giác mình đã sắp xóa nửa cái mạng.

Tiêu Thịnh nhanh chóng băng bó kỹ vết thương, rửa mặt chải đầu xong không màng bất luận kẻ nào khuyên can mà trở lại trong phòng một lần nữa, nhìn thấy bộ dáng Thẩm Úy Nhiên đau đến rơi lệ chỉ cảm thấy đau lòng đến không chịu được, càng cảm thấy nhụt chí, sớm biết thống khổ như vậy còn không bằng không sinh.

Hắn bước nhanh trở về trước giường, ngồi xuống trên đầu giường, ôm Thẩm Úy Nhiên dựa vào trên người mình. Hai tay hắn từ sau lưng vươn đến trước bụng Thẩm Úy Nhiên thay nàng xoa xoa bụng, hy vọng hành động như vậy có thể làm nàng thoải mái một chút. Thẩm Úy Nhiên không ngờ Tiêu Thịnh lại thật sự trở về nhanh như vậy, nhưng được hắn ôm như vậy không hiểu sao nàng lại cảm thấy an tâm. Mặc dù Diệp Bội Lan cùng Như Thái hậu biết Tiêu Thịnh đã trở lại, nhưng cũng không có cách nào lại khuyên hắn rời đi.

Thẩm Úy Nhiên đưa tay cầm cánh tay của Tiêu Thịnh, nhưng một câu cũng nói không nên lời, bởi vì đau đớn lại buông xuống. Đau đớn đến càng ngày càng dồn dập cùng dày đặc, Thẩm Úy Nhiên đau đến đôi mắt cũng không mở ra được, nước mắt lại còn không ngừng chảy, nàng đã sắp không biết quanh mình đều phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy che trời lấp đất, đầy khắp đất trời ngoại trừ đau đớn cùng thân mình tinh tráng đáng tin cậy phía sau, tay nàng ôm lấy cáng tay hữu lực, thì không biết cái gì khác.

“Được, nương nương chờ lát nữa đau liền bắt đầu dùng sức đẩy a!” Bà mụ cùng ma ma cởi quần Thẩm Úy Nhiên, sau khi kiểm tra xong liên thanh nói.

Trong lúc mơ mơ màng màng cũng nghe thấy lời các nàng nói, chờ thời điểm đau đớn lại đến, Thẩm Úy Nhiên nỗ lực thẳng người dùng sức đẩy, nhưng bản thân cũng không biết rốt cuộc sử dụng bao nhiêu sức lực, chỉ biết một chút lại một chút dùng sức cùng dùng sức về phía dưới. Tiêu Thịnh ôm nàng vẫn luôn ở bên tai nàng nói gì đó, nhưng một câu nàng cũng không nghe rõ, chỉ biết những lời đó đều đang an ủi nàng, chỉ như vậy đã cảm thấy trong lòng ấm áp.

Thẩm Úy Nhiên rất nhanh đã cảm giác được không biết từ khi nào, giống như có cái gì đó lập tức muốn lao ra ngoài, bà mụ lại nói, đã có thể thấy đầu. Chờ lại qua đi trong chốc lát, Thẩm Úy Nhiên bỗng nhiên cảm ứng được một trận cảm giác không thể diễn tả truyền đến.

Nàng nghe thấy thanh âm Tam tẩu vui vẻ hô một câu, “Đi ra trước là Hoàng tử.” Lại nói, “Còn hài tử còn chưa ra, Nhiên Nhi lại cố gắng dùng lực nhiều hơn.” Thẩm Úy Nhiên liền cắn răng, gần như muốn dùng hết sức lực cuối cùng, liền truyền đến một cổ cảm giác hoàn toàn thả lỏng, cả người nàng gần như muốn nằm liệt trên người Tiêu Thịnh. Nhưng ma ma nói, còn phải đẩy nhau thai ra, Thẩm Úy Nhiên liền không thể thư giãn.

Hài tử được ôm đi thu thập, Thẩm Úy Nhiên bên này rất nhanh cũng thu thập xong, một lần nữa thay đổi đệm giường sạch sẽ. Đến lúc này nàng mới phát hiện, bản thân thế nhưng véo tay Tiêu Thịnh đến xanh tím, phía trên càng còn có không ít vết cào. Tiêu Thịnh lại chỉ nhẹ giọng nói, “Không đau.” Cung nữ đã bưng nước ấm đến đây, Tiêu Thịnh tiếp nhận, đút Thẩm Úy Nhiên dùng một chút, còn dư lại bản thân cũng uống hết, chỉ có chính hắn mới biết phía sau lưng hắn hiện tại ướt mồ hôi như thế nào.

Tiêu Thịnh ôm Thẩm Úy Nhiên, hai người cứ như vậy không nói gì chỉ ngồi một hồi lâu. Thanh âm trẻ con khóc nỉ non truyền vào lỗ tai, tiếng khóc của hai đứa bé đều vang rung trời. Diệp Bội Lan vẫn luôn chờ đến khi thu thập hài tử thỏa đáng, mới ôm bọn nó đưa đến trước mặt Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên, cười nói, “Đứa lớn là Hoàng tử, còn đứa nhỏ hơn là Công chúa, Nhiên Nhi sinh long phượng thai.”

Thẩm Úy Nhiên mở to mắt nhìn hai nhân nhi nho nhỏ trước mặt mình, đưa tay nhận lấy từ trong tay Diệp Bội Lan, một cánh tay của Tiêu Thịnh ôm lấy cánh tay của nàng, nâng hai đứa nhỏ. Rõ ràng còn chưa phân biệt ra đẹp hay không, nhưng Thẩm Úy Nhiên lại cảm thấy bọn nó chính là hài tử đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trên đời này.

Lúc này hai nhân nhi đều trợn tròn mắt, đôi mắt đen nhỏ tròn ướt mềm hết sức đẹp, tóc cũng rất đen, ẩm ướt dán ở trên đầu. Thẩm Úy Nhiên không biết bọn nó có thể thấy mình cùng Tiêu Thịnh hay không, nhưng ánh mắt thuần túy sạch sẽ kia, trực tiếp thấy được đáy lòng nàng.

Tiêu Thịnh vẫn ôm Thẩm Úy Nhiên, mắt nhìn hai nhân nhi mảnh mai nho nhỏ này, chân tay luống cuống đến căn bản không biết nên làm sao bây giờ. Hắn nhìn bọn nó, không có động tác, hoặc là nên nói không dám có động tác. Thẳng đến khi Thẩm Úy Nhiên nói một câu, “Cảm ơn Hoàng thượng để thần thiếp có thể sinh hạ hai hài tử xinh đẹp đáng yêu như vậy.” Tiêu Thịnh rốt cuộc nâng cánh tay khác đang nhàn rỗi lên, hắn đưa tay đến trước mặt bọn nó, nhưng chần chờ không dám chạm vào, sợ chạm vào sẽ quấy rầy đến bọn nó.

Tay của Tiêu Thịnh lại cách bọn nó càng gần hơn một chút, gần như muốn dán lên môi bọn nó, nhưng mà ngay lúc này, một hài tử trong đó, lập tức liền há miệng ngậm lấy ngón tay của Tiêu Thịnh, tròng mắt đen nhánh ngược lại nhìn về phía Tiêu Thịnh. Tiêu Thịnh hoàn toàn ngây dại, Thẩm Úy Nhiên cũng ngẩn ngơ giống hắn, mà những người khác xung quanh cũng nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Diệp Bội Lan nhìn hai người Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên, tươi cười trên mặt không ngăn được, nhưng cười cười lại đỏ mắt, trong nháy mắt nhìn thấy ngón tay của Tiêu Thịnh bị hài tử ngậm lấy, càng suýt chút nữa rơi nước mắt. Tiêu Thịnh kinh ngạc nhìn đứa nhỏ ngậm lấy ngón tay mình, trên mặt có ngạc nhiên, mừng rỡ, kinh ngạc cùng cảm động vô hạn không gì sánh kịp. Hắn rốt cuộc nở nụ cười, đôi mắt cũng lập tức sáng lên. Thẳng đến đứa khi đứa nhỏ này buông lỏng ngón tay hắn ra, ngủ say, hắn mới bừng tỉnh.

Hai đứa nhỏ đều đã ngủ, được ma ma ôm xuống dưới, Diệp Bội Lan cùng Như Thái hậu cũng rời khỏi phòng. Tiêu Thịnh vẫn ôm chặt Thẩm Úy Nhiên từ phía sau, cằm nhẹ đặt ở bả vai nàng, nhắm mắt lại, nhẹ giọng cùng trịnh trọng nói với nàng, “Cảm ơn nàng, ta yêu nàng.”

Trong lòng Thẩm Úy Nhiên chấn động, cũng cười nhẹ giọng nói với Tiêu Thịnh, “Ta cũng yêu chàng.”

***

Tác giả có lời muốn nói: Gõ đến cuối cùng đặc biệt là câu nói kia của Hoàng Tang làm ta cảm động hỏng người rồi o(*////▽////*)q

( ̄^ ̄)ゞ biết thế nhưng nói ta ngu xuẩn, không vui! Miệng hừ!

Bởi vì dược tính quá mãnh liệt, uống một lần liền buồn ngủ, vì thế yên lặng từ bỏ trị liệu, trước gõ xong đổi mới lại nói, vì thế tác giả hiện tại tiếp tục tiếp thu trị liệu moah moah o(* ̄▽ ̄*)o

Ngày edit: 05/01/2020
Ngày beta: 05/01/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro