Chương 3+4+5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 : 

A……….Ngô thiếu gia,đã lâu không gặp,tối nay………..tôi và anh thế nào?"Giọng nói quyết rũ đến tận xương theo sau là Tử Thao nhẹ nhàng bước vào,cảm giác thật mị hoặc.

Giọng nói này không giống của Nghệ Hưng,mùi nước hoa khiến Diệc Phàm phải nhíu mày,không phải là Nghệ Hưng.Mà giọng nói này sao quen tai thê?

Diệc Phàm đang muốn quay đầu lại nhìn,nhưng không để hắn kịp phả*** ,tầm mắt hắn đã bị che lại bởi đôi bàn tay bạch ngọc,giọng nói lại nỉ non bên tai hắn "Đoán xem………..tôi là ai? Năm đó yêu tôi như vậy,sẽ không quên tôi nhanh vậy chứ?" Tử Thao vừa nói vừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thổi một hơi mập mờ bên tai hắn trêu chọc…….

Nghe giọng nói của cậu thêm một lần nữa, Diệc Phàm ngẩn ngườira!Trong lòng của hắn thủy chung đấu tranh đuổi mãi mà không được, hìnhbóng của người con trai đó lại hiện lên trong đầu. Mối tình đầu của hắn – Tử Thao đã trở lại? Không phải năm đó cậu đã bỏ hắn kiên quyết đi nước Pháp hay sao?

Bởi vì Tử Thao vẫn còn tồn tại nên tim hắn mới không thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận tình yêu của Nghệ Hưng

Nhưng năm gần đây,Diệc Phàm biết Nghệ Hưng có tình cảm với mình,nhưng hắn vẫn không thể xác định được,mối tình cũ có thật sự đã lắng xuông hay vẫn chưa, mù quang chấp nhận một tình cảm khác điều nàyđối với Nghệ Hưng là không công bằng.

Vừa nghĩ tới hắn đã thầm mến nha đầu ngốc ngày, a, trên khuôn mặt lãnh khốc của Diệc Phàm chợt có một nụ cười dịu dàng. Ngoài mặt hắn đối với Nghệ Hưng lạnh lùng,trên thực tế rất thương yêu thậm chítrong công việc hắn cũng âm thầm giúp đỡ, bằng không lúc cậu vừa mới xuất hiện thì cuộc sống người mẫu cũng không có thuận lợi được như vậy. Mặc dù hắn cũng không muốn cậu bước chân vào nghề này.

Diệc Phàm nghĩ chuyện này đến ngây người, Tử Thao thấy hắn không có phản ứng gì, lần thứ hai gặp mặt không biểu hiện một chút vui mừng, trong lòng mơ hồ có chút tức giận, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đem cả cơ thể mềm mại áp sát vào, khuôn ngực mềm mại áp chặt vào phía lưng Diệc Phàm.

Cậu run rẩy "Ừm" một tiếng nhưng động tác trêu chọc vẫn không ngừng."Phi Phàm, mấy năm nay tuy em ở Pháp nhưng vẫn rất nhớ anh…"

Diệc Phàm không có đẩy cậu ra, hắn không muốn bỏ qua cơ hội kiếm chứng tình cảm lần này.

Hắn nghĩ nên thử một chút, hắn muốn quay về đối đãi tốt với Tử Thao một chút để xem hắn có còn động lòng với cô không? Hay vẫn còn dư lại một chút……..yêu?

Không tới thời khắc cuối cùng thì ai có thể biết? Tối nay hắn nhất định phải kiểm chứng chuyện này.

Nếu như vẫn còn yêu, như vậy hắn sẽ yêu thât sâu đậm, thử tha thứ rồi tiếp tục một dạ yêu.

Nếu như không còn yêu nữa,vậy năm đó Tử Thao mải mê hư vinh mà phản bội hắn,mấy năm nay cậu không có quan tâm tới hắn, không chút lưu luyến,hắn có nên khiến cậu hối hận rồi cắt đứt quan hệ không.

Đúng vậy, đối với người yêu Diệc Phàm có thể cưng chiều hết mực, nhưng đối với người khác hắn có thể tàn nhẫn máu lạnh đến cực điểm! Bỏ qua, quá khứ đã khiến cho hắn đau khổ, bây giờ nhất định hắn phải đòi lại.

Tử Thao từ phía sau ghế vòng lại,đứng trước mặt hắn, kiêu căng giơ ngón tay lên nhẹ nhàng lướt qua đai an toàn ,trong phút chốc sắc xuân hiện ra!

***

Chương 4 : 

Ánh mắt Diệc Phàm trở nên u ám

Tử Thao thấy cảnh này thì vô cùng cao hứng giống như được khích lệ,càng rúc vào lòng hắn, ngọ nguậy rồi khẽ ngâm lên nhiệt tình.

Nhưng lúc Diệc Phàm nói chuyện giọng của hắn vẫn tỉnh táo như ngày thường

"Biết làm vậy sẽ có hậu quả thế nào không?"

Hắn nâng chiếc cằm tuyệt đẹp của cậu lên,lạnh lùng cười như chuyện này không liên quan tớimình.

Người con trai trong lồng ngực đã bắt đầu cởi áo choàng tắm rộng thùng thình, dùng đầu lưỡi liếm lên lồng ngực trần trụi của hắn, nghe vậy,cậu lại chui vào ngực hắn đôi mắt tràn đầy tình ý dừng lại một chút giốngnhư có chút đau khổ, nhưng một giây sau cậu lại cười quyến rũ,chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm hắn,giọng nói mập mờ tràn đầy phong tình trả lời hắn

" Em giúp anh cởi áo nới dây lưng rồi! Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng hay sao? Anh không thể giúp em cởi bỏ thứ cuối cùng trên người sao? Đêm nay em là của anh!"

Diệc Phàm nhìn ánh mắt chờ đợi của cậu, liếc mắt nhìn chiếc quần của cậu, ánh mắt rốt cục cũng có chút kỳ dị.

"Roẹt!"

Cái váy ngắn cũn của cậu bị xé nát, vật che chắn cuối cùng cũng không còn

"Tử Thao! Cậu nhất định phải trả giá vì hành động này!"Diệc Phàm cúi đầu hôn đồn thời cũng vô tình cảnh cáo.

Mà Tử Thao chỉ nghe thấy hắn gọi tên mình đã vui sướng vô cùng,trong mắt lại ngấn chút lệ,ôm hắn chặt hơn,khiến hai thân thể thân mật dán chặt lại,cậu run rẩy thì thầm

" Yêu em! Tối nay hãy yêu em thật nhiều! Năm đó em ra đi là không đúng, em rất hối hận, bất luận phải trả bằng giá nào em cũng đồng ý, cho nên mạnh mẽ yêu em đi!"

Ngay lúc ấy,có tiếng mở cửa phòng,Nghệ Hưng khập khiễng, sắc mặt tái nhợt ngây ngốc đứng ở cửa ra vào.

Nghệ Hưng cứ ngơ ngác như vậy đứng ở ngưỡng cửa,cửa phòng vẫn như cũ khép hờ, thân hình yêu kiều không chút nào che đậy lộ ra truyền thẳng tới khe cửa.

Bóng lưng Diệc Phàm hoàn mĩ động lòng người,ngồi trên đùi hắn là một chàng trai phong tình vạn chủng, hai chân thon dài quấn lấy hông hắn

______________Đối với Nghệ Hưng mà nói, màn này thật quá tàn nhẫn!

Cho tới khi cậu run rẩy lên tiếng chất vấn "Các các người đang làm gì?"

***

Chương 5 : 

Ánh mắt của cậu khổ sở đau đớn,nhìn Diệc Phàm xoay người lại ánh mắt đó khiến cho hắn cảm giác mình vừa gây nên tội ác tày trời, đáng bị đày xuống địa ngục.

Đáng chết! hắn sao lại có thể quên Nghệ Hưng sẽ đến? Đáy lòng thoáng có một tia rối rắm hốt hoảng đau thương. Hắn biết,cho dù muốn Tử Thao phải chịu lấy nhục nhã nhưng cũng không thể khiến Nghệ Hưng bị tổn thương.

Nghệ Hưng đơn thuần như thế,thật không may hết lần này đến lần khác để cậu bắt gặp cảnh này?

Diệc Phàm muốn đẩy Tử Thao ra,muốn đến an ủi Nghệ Hưng,nhưng Tử Thao lại ôm hắn chặt hơn, lạnh lùng khiêu khích Nghệ Hưng

"Nhóc con,cậu còn có thể hỏi chúng tôi đang làm gì sao? Ha ha,lớn như vậy rồi mà đôi mắt còn nhìn không rõ sao? Tôi cùng mối tình đầu của tôi Làm Tình! Cho nên,mời cậu lập tức rời đi cho! A! Đúng rồi, khi đi nhớ đóng cửa nhé, tôi không nghĩ đêm nay lại có khách không mời tới quấy rầy! Đi thong thả! Không tiễn!"

Lời này vừa nói ra,thân thể Nghệ Hưng càng thêm bất ổn, cả người dựa vào khung cửa như muốn ngã,mối tình đầu?

Cô vẫn biết trong lòng Diệc Phàm vẫn luôn hướng tới một người, nghe nói người đó đã đi Pháp, bây giờ đã trở về rồi sao?Là chàng trai xinh đẹp gây sự này sao?

Mắt thấy nước mắt Nghệ Hưng chảy xuống,Diệc Phàm lãnh khốc cau mày,trong mắt hiện lên sự hung ác,trợn mắt nhìn Tử Thao một cái, ý bảo cậu tốt nhất nên rời khỏi người hắn,hơn nữa phải câm miệng lại!Nếu Tử Thao nói thêm một lời nào nữa, hắn không dám chắc rằng chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!

Nhưng

Tử Thao vẫn ngang ngược,cậu dùng cách ngược lại,không sợ chết mà hôn lên môi Diệc Phàm, khiến hắn không thể mở miệng giải thích.

Mà ở góc độ của Nghệ Hưng nhìn qua, tư thế của họ không giống như cường hôn, mà giống như hai bên cùng hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng!

Bi thương trong lòng đè nén khiến cậu không thể nào hô hấp, cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trong,cậu rưng rưng chỉ trích:

"Diệc Phàm! Ngô đại tổng tài! Anh điên rồi! Tối hôm nay là anh cố ý gọi điện thoại để tôi tới thưởng thức màn này đúng không? Mấy năm nay nhất định anh rất chán ghét việc tôi cứ quấn lấy anh có phải không? Coi như muốn tôi đau lòng thì có thể nói thẳng ra, tại sao nhất định phải dùng cách nhẫn tâm này?Cố tình cùng người yêu cũ ân ái trước mặt tôi? À không,trên giường đùa giỡn, anh cảm thấy rất thú vị sao? Anh không cảmthấy anh rất quá đáng sao? Thế nhưng hahahahahahahaha, hiện tại tôi tuyên bố cho anh biết Anh đã thành công! Tôi đối với anh không còn thương yêu nữa! Về sau anh là tổng tài cao cao tại thượng, tôi là người mẫu nhỏ bé, trừ công việc ra chúng ta là người xa lạ, hẹn gặp lại! Các người tiếp tục đi!"

Nhìn Nghệ Hưng lập tức rời đi,Diệc Phàm càng thêm tức giận,không thương tiếc đẩy Tử Thao sang một bên,thoát khỏi nụ hôn của cậu ta, lạnh lùng nói " Đợi đã Nghệ Hưng! Cô biết vừa rồi cậu nói gìkhông? Cậu xác định không hối hận chứ?"

_______-Hắn rõ ràng muốn giữ cậu lại, nhưng vụng về thế nào lại thành chất vấn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro