Chương 3: Kem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Méo, Thư Thư

Chu Đình mới lấy thẻ căn cước vào chiều qua, cầm còn chưa nóng tay đã bị cậu ném lên trước cửa nhà Đường Lê.

Nhưng trên mặt cậu vẫn tỏ ra không hiểu, nhíu mày: "Thẻ căn cước của tôi?"

Đường Lê bối rối, có lẽ cậu ấy không biết mình làm rơi đồ.

"Ừ." Đường Lê gật đầu, "Cậu không phát hiện ra à?"

"Không để ý." Mặt Chu Đình không đổi sắc, "Chắc là lúc lấy đồ bị rớt."

"Tớ để ở trong lớp, lát nữa trở về tớ đưa cho."

Cậu gật đầu, cố gắng để khóe môi không cong lên, "Vậy cảm ơn cậu."

Câu nói rất bình thường, lại khiến Đường Lê bật cười.

Cô cong mày, gương mặt vui vẻ.

"Chuyện gì vui vậy?"

Đường Lê sờ sờ lỗ tai, đổi tư thế ôm đồng phục trước ngực, nhỏ giọng nói: "Tớ vừa mới nói cảm ơn với cậu."

Cô im lặng một chút rồi nói, "Ngày hôm qua cũng như vậy."

Chu Đình cười thành tiếng, cố tình đi chậm lại để đợi cô.

Đường Lê đi bên cạnh cậu, đột nhiên phát hiện cô còn không cao đến bả vai của bạn cùng bàn.

Chân của bạn cùng bàn nhìn qua vừa dài vừa gầy, giống như cây tùng.

Một cơn gió thổi qua khiến mái tóc cậu bay bay, mềm giống như lông vũ, đường cong khuôn mặt càng thêm dịu dàng.

Mới kết thúc khai giảng được vài ngày, dư âm của kỳ nghỉ hè vẫn còn đó. Trường học đầy những âm thanh nô đùa ầm ĩ, trên hành lang có rất nhiều học sinh chơi đùa.

Đường Lê không chú ý, đột nhiên bị đụng một cái.

"Cẩn thận."

Ánh mắt Chu Đình vẫn luôn đặt trên người cô, cậu lên tiếng nhắc nhở nhưng không kịp.

"Xin lỗi."

Cậu học sinh đụng phải cô gãi đầu ngượng ngùng, thấy Đường Lê vẫy tay nói không sao nên tiếp tục khoác vai với người vừa đẩy mình rồi vui vẻ chạy đi.

Lại làm chuyện ngu ngốc rồi.

Đường Lê nhẹ xoa bả vai, không tự chủ được nhìn Chu Đình, đối diện với đôi mắt sâu đen của cậu.

Cô nhanh chóng cúi xuống, tóc rơi xuống hai sườn má.

"Cậu đi bên trong đi."

Chu Đình dừng lại, nhường đường cho Đường Lê đi đến cạnh lan can.

"Được."

Đường Lê gật đầu, lúc đi qua người Chu Đình, cô chạm tay vào đôi má nóng bừng của mình.

Vài phút sau cả hai đã đến lớp học.

Đường Lê đặt sách giáo khoa với đồng phục lên bàn, cô lấy thẻ căn cước trong cặp đưa cho Chu Đình, chợt nghe thấy tiếng Tạ Việt gọi cậu.

Tạ Việt cầm lon coca đi tới: "Không phải hôm nay cậu phải lên văn phòng à? Sao đi nhanh thế, chẳng lẽ không bị ai phê bình?"

"..."

Chu Đình ngước mắt, tỏ ra không hiểu.

"Vẻ mặt của cậu là sao? Kỳ quái vậy, bị đánh à?" Tạ Việt cợt nhả nói.

Chu Đình không để ý đến cậu ta, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đi ra ngoài.

"Đi đâu đấy? Đi chơi mà không rủ tớ à!"

Đi đâu?

Đương nhiên là đi đến phòng giáo viên.

Đã nói là quên cái gì.

Chu Đình mặt không đổi sắc, khẽ chửi thầm trong lòng.

Tiết đầu của chiều nay là môn ngữ văn.

Chuông vào học vang lên.

Đường Lê lấy sách giáo khoa và tài liệu tham khảo của môn học kế tiếp rồi đặt chúng lên bàn.

Cô nghiêng đầu nhìn Chu Đình.

Vào tiết học buổi sáng, Đường Lê phát hiện cậu không hề nghe giảng, hầu hết thời gian nếu không phải ngủ thì là chơi game.

Bây giờ cậu đang chơi game.

Một tập bài kiểm tra được cậu đặt tùy tiện lên bàn, bề mặt sạch sẽ. Bút lăn vào một lõm nhỏ trước bàn, nắp bút đè lên tờ giấy nháp trên đó có viết một số công thức tính toán.

Thỉnh thoảng Chủ Đình giương mắt nhìn lên bàn hoặc là tiện tay dịch chuyển một chút.

Cậu đặt một chân lên thanh ngang dưới bàn, ngả người ra sau rồi cố ý nhấc hai chân trước của chiếc ghế lên khỏi mặt đất, với một dáng vẻ buông thả.

Cậu cúi đầu, mái tóc đen mềm mại, tay áo ôm lại những ngón tay dài, đầu ngón tay chạm vào màn hình.

"Vào học rồi."

Đường Lê nhỏ giọng nhắc nhở cậu, sau đó bắt đầu ngồi ngay ngắn nghe giảng.

Chu Đình nhìn sang bên cạnh rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

Cậu ậm ờ đáp lại một tiếng, cơ thể nghiêng về trước, tiện thể đè chân ghế trở lại mặt đất, thay đổi một tư thế chơi ít lộ liễu hơn.

Tiết học này là về văn học cổ Trung Quốc, tuy nghe có chút nhàm chán nhưng Đường Lê vẫn ngồi học rất nghiêm túc.

Cô vừa đọc tài liệu tham khảo, vừa ghi chép cẩn thận những lời giảng của giáo viên.

"Thiết kế dục vong tẩu yên(*) câu này có nghĩa là..."

(*) Đây là câu nói của viên hoạn quan Mục Hiền trong Liêm Pha Lạn Tương Như liệt truyện, "Thần thường hữu tội, thiết kế dục vong tẩu Yên." Dịch sang tiếng Việt là: "Thần từng có tội, trộm nghĩ muốn chạy sang nước Yên."

Giáo viên ngữ văn nói được một nửa đột nhiên dừng lại.

Đường Lê nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy trên tay của giáo viên ngữ văn đang cầm cuốn tài liệu giảng dạy, dù bận những vẫn thong dong nhìn về phía cô.

Không đúng, không phải nhìn cô, mà là nhìn Chu Đình.

Các bạn học cũng phát hiện có gì đó nên nhìn theo.

Cô mím mím môi vùi đầu, tay trái nằm trên bàn khẽ trượt xuống, mượn bàn học che chắn cô đưa tay tới vạt áo của Chu Đình.

"Chu..."

"Bạn học Chu Đình."

Giọng nói nhỏ bé của Đường Lê bị thầy giáo lấn át.

Cùng lúc đó Đường Lê cảm thấy trên trán đau xót.

Cô nghiêng mặt, đúng lúc nhìn thấy đầu viên phấn trắng rơi trên trang sách của mình. Đôi mắt cô mở to, trên mặt vẫn còn vẻ choáng váng.

"Anh Đình, chơi game vui không?" Hết tiết học, Tạ Việt nằm bò trên bàn tiến lại gần Chu Đình nháy nháy mắt.

Chu Đình không quay đầu lại, đập tay lên trán Tạ Việt, lạnh lùng đáp lại: "Hừ."

"Này này này, đừng làm rối kiểu tóc mới của tớ." Tạ Việt hét toáng lên, ngồi về chỗ của mình, gật gù đắc ý, "Cậu chơi game vui vẻ như vậy, để bạn cùng bàn nhận một viên phấn vào đầu thay cậu, lương tâm không thấy đau sao."

Chu Đình nhíu mày.

Cậu cũng không nghĩ tới viên phấn sẽ vỡ.

Nghe thầy giáo gọi tên mình, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy viên phấn ném vào đầu Đường Lê.

Chu Đình vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt lúc đó của Đường Lê.

Ngón tay cô nắm chặt vạt áo cậu quên buông ra, vẻ mặt của cô còn ngạc nhiên hơn cả cậu, đôi mắt mở thật to, có một tầng sương mù đọng nhẹ nơi đáy mắt, hàng mi dài nhẹ run, trông vô tội lại uất ức.

Trái tim cậu bỗng gợn sóng, những suy nghĩ dần trôi đi khiến cậu không kịp phản ứng.

"Xin lỗi." Cậu nhìn Đường Lê, "Hại cậu bị ném phấn."

"Không sao đâu."

Đường Lê lắc đầu yếu ớt.

Bối rối một hồi, bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.

"Câu xin lỗi chẳng có chút thành ý gì." Tạ Việt lại chen miệng vào, "Ít ra phải tạ lỗi bằng đồ ăn ngon chứ."

"Ồ? Vậy cậu có muốn... "

"Kemmm! Anh Đình!"

Hai mắt Tạ Việt phát sáng.

Ấn đường Chu Đình giật giật, cậu mặc kệ Tạ Việt đang cực kỳ vui sướng, suy nghĩ một chút, hỏi Đường lê: "Kem được không?"

"Hả?" Đường Lê chớp mắt, "Không cần đâu."

"Ăn chứ ăn chứ, sẵn tiện tạo phúc cho quần chúng đi bạn học Đường Lê." Tạ Việt vô cùng hăng hái, "Nếu không lương tâm của anh Đình sẽ không được thanh thản."

Lúc này Chu Đình lại mặc kệ cậu ta.

"Ăn kem nhé?"

"...Ừm."

Quầy bán đồ ăn vặt không gần cũng không xa, nhưng thời gian nghỉ giải lao chỉ có mười phút, vừa đi vừa về có chút vội.

Chu Đình trở lại sau ba phút.

Cậu đẩy hộp kem hương vani và cây kem Wall's tới trước mặt Đường Lê: "Chỉ còn vị này, không biết có hợp khẩu vị của cậu không?"

Kem trên bàn bốc lên hơi lạnh, thiếu niên trước mặt cô thì ngược lại hoàn toàn, cả người tỏa ra một cỗ khí nóng.

Làn da Chu Đình khá trắng, vì chạy đi chạy về nên trên mặt hiện lên một lớp đỏ ửng, lúc nói chuyện tuy đã cố gắng ổn định hơi thở, nhưng vẫn có chút hụt hơi. Giọng cậu trầm khàn, có phần dịu dàng không giải thích được.

Đường Lê choáng váng, trên mặt lộ ra lúm đồng xu: "Tớ rất thích, cảm ơn cậu."

Chu Đình cụp mắt, môi hơi cong lên. Cậu ngồi lại chỗ ngồi, hai chân tự nhiên duỗi thẳng.

"Không có gì, cậu từ từ..."

"Lão Chu! Anh Đình!" Tạ Việt nhảy nhót ôm bả vai Chu Đình từ phía sau, "Cậu chỉ mua cho em gái nhỏ, của tớ đâu?! Rõ ràng tớ nói kem kem kem kem mà."

Sau khi cậu ta oán giận xong, phát hiện không có ai đáp lại.

Tạ Việt nghi ngờ, nhìn theo tầm mắt của Chu Đình, giật mình sửng sốt.

"Mẹ ơi!"

Hộp kem vừa mới xé nắp trong tay Đường Lê bị rơi xuống, sau đó đổ ra ngoài. Một vài giọt bắn lên người Đường Lê.

Cô gái nhỏ nhìn hộp kem, rồi lại mình quần áo mình, hai má hơi phồng lên, lông mi run rẩy.

Tạ Việt không nhịn được nhớ lại.

Vừa rồi khuỷu tay cậu hình như đụng phải thứ gì.

...Chẳng lẽ là lưng của Đường Lê?

Tiêu đời rồi!

Cậu ta cười gượng hai tiếng: "Cái đó..."

"Tạ đại ngốc." Lộc Từ đứng dậy, người vừa đứng ngoài xem toàn bộ diễn biến, vỗ sau ót Tạ Việt một cái, không ngừng rút mấy tờ giấy đưa cho Đường Lê, "Đến đây, cậu mau lau đi, đừng để ý tới tên Tạ Việt thiểu năng trí tuệ kia."

"Thật xin lỗi, tớ không cố ý đâu. Lộc Từ nói rất đúng, không cần để ý tớ, tớ chỉ là một đứa bé thôi."

Chu Đình không nhịn được chọc khuỷu tay vào người cậu ta một cái.

Ngón tay cậu giật giật, do dự một lúc, cầm khăn giấy từ chỗ Lộc từ rồi lau chiếc yếm bị làm bẩn của cô.

"Tớ, tớ tự làm." Hai má Đường Lê đỏ ửng, muốn lấy lại thắt lưng, nhưng không chạm tay vào được.

Chu Đình thuận miệng "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn giúp cô lau vết kem dính trên người, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra thu dọn đống bừa bộn trên bàn.

"Ái chà." Hai tay Lộc Từ nâng má nằm trên bàn, ý cười sâu xa nhìn hai người bàn trước.

Sau đó, cô ấy lần mò lấy ra một đống thạch rau câu từ trong cặp sách của mình, lén lút đưa cho Đường Lê, "Đợi lát nữa để tên Tạ đại ngốc bồi thường cho cậu mười cây Wall's, trước ăn tạm thạch râu câu nha."

"Gì? Mười cây? Lộc Từ, cậu đúng là ác độc mà!"

"Hừ, quần áo của người ta bị cậu làm bẩn còn không bắt đền thì thôi, cậu kêu ca cái gì? Mười cây còn không hài lòng, hay cậu muốn nhân thêm mười cây nữa?" Lộc Từ đụng bả vai Đường Lê, nháy mắt với cô, "Tớ nói có đúng không, Đường Lê?"

Tạ Việt ôm đầu khổ sở quay về chỗ ngồi, hai cô gái nhỏ ở hai bàn trên dưới tiếp tục trò chuyện với nhau.

Chu Đình vứt rác xong quay lại, bàn tay xoa xoa lông mày, nhìn Tạ Việt đang cúi đầu lầm bầm ủ rũ.

Có thể đánh chết tên này không?

Tính tình Lộc Từ hoạt bát, thích cười thích nói, ríu rít giống như một chú chim non, Đường Lê nhanh chóng chơi thân với cô ấy.

Giờ học thể dục.

Sau khi kết thúc bài tập khởi động và chạy bộ, cả lớp được tự do hoạt động.

Đường Lê và Lộc Từ tản bộ xung quanh bãi tập.

"Lê Lê."

Chưa tới nửa ngày, xưng hô của hai người đã thay đổi, "Sao cậu lại chuyển trường?"

Lông mi Đường Lê cụp xuống, nụ cười có chút yếu ớt, cô kéo kéo vạt áo, "Tớ chuyển nhà."

Lộc Từ không thấy có gì khác lạ trong giọng nói của cô, thuận theo nói:

"Dù sao thì trường học của chúng ta cũng rất tốt, bởi vì có một người đáng yêu như tớ."

Cô cười híp mắt, "Đúng rồi, nhà cậu chuyển đến đâu?"

"Vườn hoa Cẩm Thành."

"Cũng không xa lắm. Hử? Nghe có chút quen tai, hình như cũng có nhà ai ở bên đó."

Không đợi Đường Lê lên tiếng, cô lại tiếp tục nói, "Nhà tớ khá xa, ở khu Phong Giang, cho nên phải ở ký túc xá. Lê Lê, giờ nghỉ trưa cậu có thể đi đến ký túc xá của bọn tớ."

"Được."

"Nhưng vẫn hâm mộ cậu có thể về nhà mỗi ngày!" Lộc Từ đá viên đá nằm bên chân, "Tớ cũng muốn về nhà để chơi với Quế Viên."

"Quế Viên?"

"Là gâu đần của tớ, Lê Lê cậu thích chó không? Lần sau tớ sẽ dẫn cậu về nhà tớ chơi."

"Tớ rất thích, nhưng tớ thích mèo hơn." Đường Lê thành thật.

Ánh mắt Lộc Từ sáng lên, thần thần bí bí kéo cô chạy về phía rừng tre nhỏ bên ngoài bãi tập.

"Lê Lê, cậu nói cậu thích mèo phải không?." Lộc Từ chỉ con mèo màu vàng cam đang nằm phơi nắng dưới bậc thang cho Đường Lê nhìn, "Đây là mèo Quýt, tất cả mọi người đều cùng nuôi nó, nó thích nhất là nằm ở chỗ này."

Con mèo màu cam mũm mỉm tròn vo nằm trên phiến đá, đây là nơi nó nhận được nhiều ánh sáng nhất, cuộn tròn thành một khối lông.

"Cậu có thể sờ nó, nó rất ngoan." Lộc Từ bẻ một miếng xúc xích giăm bông nhỏ vừa nãy mình chưa ăn xong đút cho mèo Quýt.

Đường Lê cũng ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng dịu dàng. Cô đưa tay ra nhẹ chạm vào đầu con mèo một cái, âm thanh của nó mềm lại giống như nũng nịu.

Đường Lê cười cong mắt.

"Lê Lê, cậu thích loại mèo nào nhất?"

"Ừm, chắc là Đường Dụ Miêu."

Chu Đình đi tới nhặt quả bóng bàn nghe được giọng nói và cái tên quen thuộc, bước chân dừng lại.

Cậu nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Đường Lê ngồi xổm đối diện cậu đang ôm mèo, gò má căng đầy tinh xảo ngọt ngào, bóng tre và những đốm sáng nhỏ rơi vào người cô, tăng thêm một chút mềm mại.

Hai cô gái không chú ý đến cậu, vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm.

"Đường Dụ Miêu?"

"Là một bé mèo Ragdoll rất đáng yêu, nhà hàng xóm gọi nó bằng cái tên này."

"Thì ra là vậy."

"Nếu có cơ hội, tớ cũng muốn nuôi một con."

"..."

Hai cô gái vừa trò chuyện vừa nựng mèo.

Quả Quýt béo đươc sờ rất thoải mái, híp mắt mềm nhũn kêu lên.

"Meow ~" Lộc Từ hì hì bắt chước nó.

"A Từ kêu không giống."

"Vậy cậu bắt chước đi!"

Đường Lê từ chối, "Tớ cũng không biết làm."

"Thử một lần đi."

Mèo Quýt giống như hùa theo, cũng "meo" một tiếng.

Bị Lộc Từ ríu rít bên tai mãi, Đường Lê không còn cách nào khác, cô mở miệng, nhẹ kêu một tiếng, "Meow."

Không phải bắt chước tiếng kêu của mèo, chỉ đơn giản đọc chữ này lại một lần.

Giọng nói của cô ngọt ngào mềm mại, từ này xoay quanh dòng âm thanh giống như một gói thạch sữa, mềm dẻo lại thơm ngọt.

Gió xuân hình như trở nên khô nóng.

Ánh mắt Chu Đình dừng lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ, đầu lưỡi chạm vào vành môi.

Cứ như đang đòi mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro