Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.2

"Năm đó cha con nói sẽ ly hôn với người phụ nữ kia rồi cưới mẹ, kết quả con xem, mười mấy năm trôi qua như vậy rồi, mẹ còn rơi vào cảnh như bây giờ..."

"Ông ấy đã chết rồi, nói những lời này trước mặt con trẻ có tác dụng gì?" Một bác gái mặc quần áo hiệu Chanel, mái tóc được búi một cách gọn gàng, giày cao gót ánh kim giẫm lên mặt sàn "lạch cạch", ra trận rất có khí thế của vợ cả.
Mẹ và con gái có thể chê lẫn nhau, nhưng không cho phép người ngoài tới chỉ trỏ.
Bác gái này vốn tên là Trần Minh Lệ, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng cơ thể được chăm sóc khá tốt, gương mặt tinh xảo thu hút, hình tượng khôn khéo già giặn, lại cộng thêm có đầu óc sắc bén, là nhân vật một tay che nửa bầu trời của tập đoàn Dolly, mang danh hiệu "Nữ hoàng ngành sản xuất giày", có thể nói là nữ cường nhân hàng thật giá thật.
Chưa nói đến những thứ khác, tôi thật lòng bội phục bác ấy, dù sao thì kim chủ (*) cho tôi tiền tiêu thoải mái cũng là bà, phải biết rằng một người phụ nữ lăn lộn trên thương trường không dễ dàng gì, nhưng, người phụ nữ thông minh như vậy, gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, nếu như gặp được người đàn ông chỉ yêu mình bà thì thật là viên mãn, cứ cố tình lại đụng phải người cha vô lương tâm kia của tôi, còn liên lụy thêm một tiểu tam là mẹ, ba người dây dưa nhau suốt mấy chục năm, khuấy loạn cuộc đời thành một đống bùn, cũng coi như là đen đủi.

(*) đại gia, kẻ lắm tiền.
"Em chỉ đang cảm thán tuổi xuân của con gái có hạn thôi mà, để Tinh Thần cố gắng nắm bắt..."

"Đừng phí lời ở đây nữa, chẳng lẽ cô không có chuyện gì làm sao?" Bác gái khịt mũi coi thường.
"Không có việc gì thật mà, mỗi ngày không phải đi mua sắm đồ hiệu thì là đi spa, nếu không thì tìm người uống trà chiều, rảnh rỗi tới mức phát hoảng, chỉ đành tới tìm con gái tán chuyện..." Như nghĩ tới điều gì đó, cặp mắt của bà Julia xoay tròn mấy vòng: "Gần đây chị rất bận thì phải? Ngày đó em nhìn thấy chị nói chuyện với những người kia rất lâu..."

"Cô không cần quan tâm đến việc này."

"Không đúng, những người đó đều là người trong giới ẩm thực, lẽ nào chị định mở nhà hàng?"

"Chỉ gặp nhau trò chuyện vài câu thôi, cô đừng nghĩ nhiều."
Hai người phụ nữ bắt đầu nói đến chuyện công việc, tôi nhàm chán cầm lấy cây giũa trước bàn trang điểm lên tu sửa móng tay của mình, bắt đầu ngẫm nghĩ xem nên làm móng tay kiểu Pháp khiêm tốn, hay là đính thêm vài viên pha lê, lông vũ, cho kiêu căng tới bến luôn...
"Nói cũng phải, tập đoàn Dolly đâu thừa tiền để chị cầm đi đầu tư, có điều..." Bà Julia cầm tay bác gái lạnh lùng thật chặt: "Em nói này chị gái tốt, nếu chị thật sự muốn mở nhà hàng, em rất vui lòng được quản lý thay chị. Những cái khác không bàn tới, chứ nói đến ăn, em vẫn có chút nghiên cứu đấy..."

"Cô?" Bác gái dùng lực rút tay ra, hừ lạnh: "Không bằng giao cho Tinh Thần."

"Giao cho Tinh Thần? Vậy sao được? Nó còn là một đứa trẻ mà." Bà Julia ngơ ra một lúc, vội vàng cười nói: "Để em tới san nỗi vất vả với chị thì hơn...

Bác gái nhìn bà một cách khinh bỉ: "Ý tôi là IQ của cô còn không bằng đứa trẻ..."

"Chị.."

Ngay khi trận khẩu chiến giữa hai người phụ nữ này chuẩn bị bùng nổ, một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tôi vội vàng lên tiếng: "Vào đi."

"Cô Tinh Thần, trang phục dạ hội thương hiệu Dior cô đặt đã được chuyển tới." Thím giúp việc cầm trong tay một chiếc hộp to ánh bạc.
Tôi hếch cằm một cái, lạnh lùng nói: "Ừ, để xuống đi."
Cho dù bên trong vô dụng thế nào, trước mặt người ngoài vẫn phải treo cái mác thiên kim tiểu thư.
Thím giúp việc đáp một tiếng, sau đó vô cùng cung kính lùi ra ngoài.
"Trang phục dạ hội hiệu Dior này đẹp thật, màu này rất hợp với lan da Tinh Thần, mau đi thay cho mẹ xem nào..." Bà Julia khen tôi xong cũng không quên khen bản thân, "Không hổ là con gái mẹ, di truyền toàn những nét đẹp của mẹ thôi.."

Bác gái móc một tờ chi phiếu từ trong chiếc túi xác hàng hiệu ra, vẫy tay đầy vẻ phiền phức, hạ lệnh đuổi khách: "Thời gian không còn sớm nữa, nếu cô định tiếp tục phí lời ở đây, không bằng cầm tiền rồi đi đi"

"Nói cứ như em vì tiền mới tới..."
"Không cần thì thôi vậy." Bác gái ra vẻ muốn rút chi phiếu lại.
"Nếu chị gái đã cho thì em gái đương nhiên phải nhận rồi." Bà Julia tức giận nhận lấy chi phiếu, trước khi đi còn không quên cuỗm theo chiếc túi xách Balenciaga "City" Motorcycle tôi vừa mới mua.
"Cái túi này màu đen, con đeo nó sẽ già lắm." Bà nhét chiếc chiếc ví dạ hội in logo ánh kim to đùng của mình vào tay tôi, "Mẹ đổi cho con cái này, đừng cảm ơn mẹ làm gì..."

Có nhầm không vậy?
Lấy chiếc ví Fendi trị giá chưa tới 2 vạn tệ lấy đổi lấy chiếc túi da dê Balenciaga City Motorcycle trị giá 8 vạn tệ?
Tôi hít sâu một hơi, giãy dụa giữa ranh giới "có hiếu" và "túi hàng hiệu", vài giây sau, nhân tính còn chưa bị mất đi ép tôi phải nói ra câu này: "Mẹ thích thì cầm đi."

"Ha ha, hôm nay mẹ được mùa lớn rồi." Một tay cầm chi phiếu viết bảy con số, một tay cầm hàng hiệu, mẹ tôi vui vẻ lắc mông rời đi.
"Hừ, từ lúc còn trẻ đã là cái vẻ thấy tiền là sáng mắt này rồi, định sẵn cả đời cũng không thấy ánh sáng." Ánh mắt bác gái tràn ngập sự khinh bỉ.
Tuy rằng lúc thường tôi cũng không muốn nhìn thấy bà Julia luôn tham lợi ích nhỏ ấy, nhưng dù sao bà ấy cũng là người mẹ ruột đã mang thai tôi mười tháng, mẹ và con gái có thể chê lẫn nhau, nhưng không cho phép người ngoài chỉ trỏ.
Giọng tôi khẽ vang lên, "Còn mạnh hơn một số người luôn cố gắng làm những việc không thể ra ánh sáng ngay dưới mặt trời..." Chỉ thiếu một bước nữa là hoàn mỹ rồi.
Trần Minh Lệ cười lạnh: "Hừ, nếu không phải là ta, con chẳng qua cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú, nếu không muốn bị vạch trần trước mặt mọi người, vậy thì quản cho chặt cái miệng của mẹ con đi."

Tôi liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bác gái, hừ nhẹ một tiếng, cầm trang phục dạ hội lên trốn vào phòng thay đồ.
Sinh tồn trong kẽ hở thật không dễ dàng mà, nói nhiều sai nhiều, từ nhỏ Lâm Tinh Thần đã học được cách nhìn sắc mặt người khác, im miệng đúng lúc.
Thôi vậy, không nói nữa, những lời này đều là nỗi khổ không thể cho người ngoài biết.
Nhưng, nếu như bạn cho rằng đây lại là một câu chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng, vậy thì thật xin lỗi, bạn hiểu nhầm rồi.
Gạt những bí mật về thân thế không thể cho người khác biết này sang một bên, tôi, Lâm Tinh Thần, một thiên kim tiểu thư không tỳ vết trong mắt người ngoài, có thân hình của một người mẫu (kết quả chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt), gương mặt xinh như hoa (tuy rằng đã đụng chạm một chút), tiền tiêu cả đời không hết (nếu như tôi lại lấy được một ông chồng giàu có nào đó), quả thật là một từ đồng nghĩa với cụm "sinh ra đã là người chiến thắng"
Đương nhiên, dưới sự che chở của một gia tộc giàu có, thiên kim tiểu thư là tôi cũng được ăn sung mặc sướng.
Khi đa số các cô bé cùng tuổi tôi còn đang chơi búp bê Barbie, thì quà sinh nhật của tôi đã là túi Chanel và trang sức Cartier, ra ngoài có tài xế đưa đón, vào nhà có quản gia theo hầu, chưa từng biết việc nhà là như thế nào.
Tốt nghiệp khỏi ngôi trường tiểu học quý tộc xong lập tức bị đưa sang Nhật Bản du học, tuy rằng việc học có chút miễn cường, nhưng chỉ cần vẽ nguệch ngoạc vài bức cũng được mọi người khen giỏi, năm mười bốn tuổi còn vô tư mở một triển lãm tranh, từ đó được mệnh danh là "họa sĩ thiếu nữ xinh đẹp, tài mạo song toàn".
Ngoại trừ chút chuyện nhỏ trong nhà ra, cuộc sống như thế, rốt cuộc là còn gì thiếu sót đây?
Dựa theo tiêu chuẩn của hai người mẹ, còn thiếu một chút nữa là hoàn mỹ rồi ---
Đó chính là một người đàn ông phù hợp với gia thế, tiền tài, dung mạo và tài hoa của tôi, gọi tắt "Cao Phú Soái".
Hai người phụ nữ luôn có ý kiến bất đồng kia, trong phương diện giúp tôi tìm chồng, họ lại vô cùng hiểu nhau.
Dưới sự dốc lòng của hai người mẹ, cuối cùng họ cũng thành công tìm được cho tôi một con ma đen đủi, à không, một con rùa vàng - Trịnh Sở Diệu.
Trịnh Sở Diệu là ai?
Là thiếu gia của tập đoàn Nhật Diệu, nơi thâu tóm rất nhiều trung tâm thương mại, ngân hàng, du lịch, khống chế cổ phiếu, điện tử tiêu dùng...., mấy năm gần đây lại đầu tư một khoản tiền lớn vào việc kinh doanh thương mại.
Trước khi đi Nhật Bản, tôi đã từng gặp Trịnh Sở Diệu, số lần không nhiều, đều là khi hai gia tộc đang bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh, không phải lần nào không khí cũng vui vẻ, sắc mặt anh ta không phải là lạnh, thì là càng lạnh.
Còn tôi luôn đáp lễ anh ta bằng gương mặt poker face.
Hết cách rồi, ai bảo nghiệt duyên giữa chúng tôi đã định sẵn từ lâu, hơn nữa còn thâm căn cố đế.
Tôi không bao giờ quên được lần đầu tiên tôi gặp thằng nhóc đó.
Là kí ức về một cơn ác mộng...
Năm ấy, ngày ấy...
Trong bữa tiệc xa hoa tráng lệ, chùm đèn pha lê treo trên trần nhà, ánh sáng chói mắt bao trùm cả không gian, tiếng người nói chuyện ầm ĩ va chạm với tiếng chén bát tạo thành một bản giao hưởng định mệnh
Những điều này giờ nhớ lại mới thấy đều là điềm xấu, vậy mà tôi lại dễ dàng bỏ qua.
Lúc tôi còn rất nhỏ, một cô gái sáu tuổi không ngừng chạy trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, nhấc chiếc váy voan màu hồng lên, một chân đi giày, một chân lại không có, tìm kiếm chiếc giày không biết đã bay ra đằng nào khắp nơi.
Đôi chân của những người lớn không ngừng đi tới đi lui trước mặt tôi, có người mặc quần, có người mặc váy, như một cánh rừng không ngừng chuyển động, không ngừng cản trở con đường hướng về phía của tôi.
Tôi càng tìm càng hoảng hốt, càng hoảng càng không tìm được, lo lắng bị bác gái trách mắng, cái miệng mím lại, viền mắt đỏ ửng, rất có tư thế chuẩn bị khóc lớn.
Đột nhiên đám người bị tách ra một khe hở, một bóng người nhỏ bẻ chui ra.
Hoàng tử xuất hiện rồi, cậu ta mặc bộ vest màu trắng, thắt chiếc nơ nhỏ màu đỏ, gương mặt rất đẹp còn chưa mất vẻ trẻ con, chỉ là cậu ta đang cau mày lại, hình như có vẻ không được kiên nhẫn cho lắm.
Cái miệng hồng hồng của cậu ta thốt ra một tiếng non nớt: "Cậu qua đây."

Tôi nhút nhát tới gần: "Gì vậy?"
"Cái này là của cậu à?" Bàn tay trắng mập đang cầm một chiếc giày da màu hồng nhạt tinh xảo.
"A, là giày của mình." Tôi cảm động xông tới ôm chặt lấy cậu ta.
Hoàng tử nhỏ cứng người lại, cậu ta lùi ra đằng sau một bước: "Đây, giày của cậu, mau đi vào đi."

Tôi ngơ ra một lúc.

Ế, đây không phải tình tiết trong câu chuyện cổ tích "cô bé lọ lem" mỗi tối vú em đều kể cho tôi nghe sao?
Hoàng tử đưa chiếc giày thủy tinh đến trước mặt cô be lọ lêm, nói: Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi, mau đi giày thủy tinh vào rồi trở thành vương phi của ta đi!  

Trái tim thiêu nữ nho nhỏ của tôi rất không chịu thua kém đập thình thịch, ngượng ngùng một lúc mới chịu giơ bàn chân nhỏ chưa được xỏ giày lên, đợi hoàng tử xỏ giày cho tôi.

"..." Hoàng tử không hiểu nghiêng đầu nhìn tôi.
"Nhanh lên, giúp mình xỏ giày vào." Tôi lắc lắc bàn chân nhỏ, còn đợi gì nữa hả, tôi mỏi hết cả chân rồi đây này.
"Không thích." Hoàng tử kiên quyết từ chối tối, còn kèm theo cả một cái nhìn hung hãn.

"Cái gì?" Tôi ngạc nhiên. Thằng nhóc này không đi theo kịch bản rồi.
"Xỏ giúp tôi."
"Không thích."
"Xỏ giúp tôi."
"Không thích."
"Xỏ giúp tôi."
Sau khi tới tới lui lui vài lần, hoàng tử đã mất hết kiên nhẫn, lông mày dựng đứng cả lên, ném giày vào người tôi: "Tự đi đi." Nói xong thì quay người muốn đi.
Tôi lại ngạc nhiên.
Chiếc giày mềm mại nện lên người tôi, không đau, nhưng đã đập nát trái tim thiếu nữ nho nhỏ của tôi rồi.
Cái câu chuyên cổ tích "cô bé lọ lem" thực sự đã làm người ta ảo tưởng nghiêm trọng, trong cuộc sống hiện thực, dù cho hoàng tử nhặt được giày thủy tinh, nhưng anh ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp bạn xỏ giày vào.
"Này, cậu đứng lại!" Tôi rít ra một tiếng mấy chục dB, cậu ta bị dọa tới mức giật mình, quay người lại.
"Xỏ giày giúp tôi."
"Không thích." Hai mắt sáng lấp lanh của hoàng tử bắt đầu ấp ủ mưa gió, cậu ta sắp nổi giận rồi, "Cậu là cái thá gì? Dám bảo tôi xỏ giày cho cậu?"

Câu "cậu là cái thá gì" này phút chốc đã tàn phá nghiêm trọng tâm hồn tôi, một loạt khuôn mặt cay nghiệt bắt đầu hiện ra, xoay tròn như chiếc đèn led tự chuyển động, bên tai vang lên tiếng hừ lạnh: Mày là cái thá gì mà dám bước vào cửa lớn nhà họ Lâm? Mày là cái thá gì mà mặc những bộ quần áo này? Mày là cái thá gì mà dám ngồi ăn cùng bàn với tao? Mày là cái thá gì? Không phải chỉ là --- Tôi không phải là cái thá gì! Không phải!
Tôi hét lên một tiếng, dùng lực ném chiếc giày vào mặt shota nhỏ bé kia, có điều khống chế độ cao không chuẩn lắm, chiếc giày da hồng nhạt vụt qua đỉnh đầu cậu ta, xoay mấy vòng trên không trung, rơi thẳng vào tháp sâm banh đằng sau...
Khống chế độ cao không tốt lắm, nhưng góc độ lại rất hoàn hảo, lệch sang trái hoặc lệch sang phải một chút là sẽ không xảy ra bi kịch rồi, nhưng tôi tin chắc nhất định có một sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt, chiếc giày da hồng nhạt đập thẳng vào tháp sâm banh, đỉnh tháp rung động mấy lần, sau đó một loạt tiếng "choang" vang lên, rượu, mảnh thủy tinh rơi tung tóe đầy đất.
Đối với hai đứa bé mà nói, tháp đôi Petronas sụp đổ đại khái cũng vậy mà thôi.
Một anh trai nào đó cách hiện trường gần nhất đột nhiên hoàn hồn, anh ta vội vã chạy tới trước mặt chúng tôi, tìm kiếm kẻ cầm đầu: "Hai người các cháu? Là ai ném giày hả?" Kẻ ác không có can đảm là tôi run lẩy bẩy, giương ánh mắt sợ hãi nhìn người kia, nhìn thấy một chàng trai bị ướt cả người, những giọt rượu màu hổ phách trượt dài trên ngũ quan xinh đẹp như thần của anh ta...
Đáng tiếc, năm đó tôi còn quá nhỏ, quá ngây thơ, không hiểu được việc thưởng thức khung cảnh kiều diễm dưới lớp áo sơ mi trắng ướt đẫm của chàng trai ấy...

"Hả? Rốt cuộc là ai?"
Giọng nói anh trai bắt đầu nghiêm khắc, nhưng với một cô bé đã phải nhìn sắc mặt bác gái mà sống như tôi thì đó chỉ là chuyện nhỏ, tôi nhũn chân ngã xuống đất, chỉ thẳng vào hoàng tử, thút thít nghẹn ngào nói: "Cậu ấy...cậu ấy cướp giày của em...Em muốn cậu ấy xỏ giày giúp em cậu ấy lại không muốn giúp em tức giận rồi ném loạn.." Tôi dừng lại một chút, nghĩ xem hình như mình đã nói không đúng ở chỗ nào đó rồi thì phải, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành bắt đầu làm việc một đứa trẻ hay làm sau khi phạm sai lầm - khóc lớn.
"Cháu không cướp giày của cậu ta!" Hoàng tử nhỏ sầm mặt lại, đột nhiên cậu ta dùng sức đá mạnh vào giàn hoa bên cạnh.

"Ầm"một tiếng, mọi người đều bị dọa phải vây lại xem.
Đúng là tên tiểu quỷ tính khí nóng nảy! Giờ thì hay rồi, cả giàn hoa cũng đổ ầm, vài bó hoa rơi vãi đầy đất.
Sau khi sự việc xảy ra, hồi tưởng lại khi ấy, tôi lúc đó không hề có ý đổ tội cho hoàng tử, tôi chỉ muốn cố gắng giải thích những việc đã xảy ra thôi mà: hoàng tử cầm giày của tôi đi, tôi muốn cậu ta giúp tôi xỏ giày, cậu ta không chịu, tôi giận quá nên ném loạn..."
Nhưng mà, hiển nhiên hoàng tử nhỏ đã nghe nhầm trọng điểm, đến nỗi hành vi thẹn quá hóa giận của cậu ta lại thành ra là giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa anh trai lại không nghe rõ sự dừng lại trong câu tôi nói, thế là biến thành - em muốn cậu ấy xỏ giày giúp em, cậu ấy không muốn giúp em, tức giận rồi ném loạn.
Chỉ thiếu một dấu ngắt câu, tên nhóc táo bạo đã trở thành hình nhân thế mạng cho tôi.
Anh trai dịu dàng an ủi tôi, anh ta quỳ một gối xuống, nhấc bàn chân bé nhỏ của tôi lên đi vào chiếc giày da màu hồng nhạt, còn cẩn thận cài quai giày cho tôi.
Tôi lúc nhỏ nghĩ rằng tuy chàng hoàng tử này cao to như một người khổng lồ, nhưng dù sao anh ta cũng giúp cô bé lọ lem xỏ giày như trong chuyện cổ tích, thế là tôi nín khóc mỉm cười: "Cảm ơn anh."

"Cô bé xinh đẹp." Anh trai gạt nước mắt cho tôi. "Em tên là gì?"

"Lâm Tinh Thần." Được anh trai khen, tôi vui vẻ bổ sung: " Mami gọi em là ngôi sao nhỏ, anh cũng có thể gọi em là ngôi sao nhỏ..."

Tiểu quỷ tính khí nóng nảy cau mày, vẻ mặt rất khinh thường, cậu ta hừ lạnh một tiếng: "Sao nhỏ?"

Tôi lại muốn điên lên, anh trai vội vàng vươn tay ra, ôm lấy eo ôm tôi, tay kia thì nắm lấy tiểu quỷ táo bạo: "Hóa ra là thiên kim nhỏ của tập đoạn Dolly, chú đưa cháu đi tìm mẹ được không?"

Bám lấy cánh tay rắn chắc của anh trai, tôi vùi đầu vào hõm vai anh ta, ngoan ngoãn đáp một tiếng "được ạ."

"Chú tên là Trịnh Mạnh Hi." Khóe miệng anh trai cong lên một độ cong long lanh, "Là chú của tên nhóc này, cháu cũng đừng gọi chú là anh trai nữa, gọi chú là được."

Tôi cọ cọ mấy cái vào ngực anh ta, sau khi sàm sỡ xong mới ngọt ngào nói một tiếng: "Chú Mạnh Hi."

"Ừ, ngoan lắm."
"Cậu ta bắt nạt cháu." Tôi bĩu môi nói.
"Chú giúp cháu bắt nạt lại."
Nụ cười của anh trai đó long lanh lấp lánh, tôi bắt đầu thấy đồng tình với tên nhóc đó rồi.

Trước khi bị bác gái lôi đi, tôi quay đầu lại nhìn bọn họ một lần, chỉ thấy chú Mạnh Hi đang xách cổ áo tên nhóc táo bạo kia lên, dùng lực vỗ vào mông cậu ta, vừa vỗ vừa dạy bảo: "Trịnh Sở Diệu, các thằng nhóc chuyên gây sự này, chú sẽ bảo cha cháu phạt cháu một tháng không được chơi điện tử..."

Tên nhóc táo bạo tên Trình Sở Diệu kia cắn cắn môi mỏng, cậu ta oán hận trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt độc ác đến mắt gần như có thể đem tôi ra ngàn dao băm thây.
Tôi xấu hổ vài giây, nghĩ lại thì tất cả mọi việc đều là do tên nhóc táo bạo kia gây ra, ngoan ngoãn xỏ giày giúp tôi là được rồi mà, thế là tôi lại le lưỡi một cái, làm mặt quỷ với cậu ta.
Loli nhỏ biết dùng mưu kế cũng sẽ biến thành ác ma nhỏ, thế thì sao? Nếu không cậu tới cắn tôi đi!
Đây chính là lần đầu tiên tôi gặp Trịnh Sở Diệu.
Sau đó tôi bị bác gái đưa ra nước ngoài "đào tạo chuyên sâu", cả ngày xoay quanh đều là đủ loại mỹ nam, từ lâu đã quăng tên nhóc táo bạo này ra sau đầu rồi...
Hai con người không có chút cơ sở tình cảm nào như vậy, bây giờ lại bị buộc vào nhau do lợi ích của hai gia tộc, ngẫm lại cảm thấy có chút đáng thương - tôi như một khuê nữ thời cổ đại, chỉ dựa vào lời mai mối đã phải gả cho Trịnh Sở Diệu.
Mấy năm không gặp, không biết tên nhóc táo bạo ngày đó đã biến thành yêu quái phương nào rồi?
"Vừa nghe thấy con trở về từ Nhật Bản, Trịnh lão giả đã gấp gáp muốn con gặp gỡ Trịnh Sở Diệu, bồi dưỡng chút tình cảm, nếu thuận lợi, cuối năm sẽ cho các con đính hôn trước..." Giọng bác gái xuyên qua cánh cửa phòng thay đồ mỏng manh truyền vào trong, có chút sắc nhọn.
Tôi mở bật cửa, tức giận nói: "Bồi dưỡng tình cảm? Con đã nói với bác rồi, con chỉ có duy nhất một tình cảm với anh ta."

Ánh mắt bác gái đầy vẻ tò mò: "Tình cảm gì?"

"Tình cảm chia buồn - ngày nào anh ta chết, con sẽ đi viếng anh ta!"
"Nếu như cậu ta chết rồi, cho dù là minh hôn, cửa này con nhất định phải đi..."

"Bác..." Tôi oán hận nhìn người phụ nữ trước mắt.

Fuck your mother...
Bị tôi nhìn chằm cằm như muốn ăn thịt, bác gái không hề tức giận, trái lại còn cười: "Muốn làm thiên kim tiểu thư, trả giá là điều không thể tránh khỏi. Nếu không, con và mẹ con còn muốn nhìn sắc mặt ta mà sống bao lâu nữa?"

Người phụ nữ này càng cười càng dịu dàng, nội tâm lại không biết đang nuôi bao nhiêu con rắn độc: "Nể tình con là con gái của ông chồng đã chết của ta, ta thật lòng khuyên con một câu, tiểu thiếu gia nhà họ Trịnh đã là sự lựa chọn tốt nhất rồi, con cũng biết ta không có kiên nhẫn, thương hiệu mới sắp được niêm yết rồi, chúng ta cần một khoản đầu tư lớn và mở đường trong thị trường làm ăn, nhưng con cũng biết hiện tại tình trạng của tập đoàn Dolly không được như trước, các đơn hàng gia công sụt giảm rất nhiều..."

"Không phải là thiếu tiền sao?" Tôi hừ lạnh: "Không bằng bán con luôn đi."
"Bán con cũng không được cái giá ấy." Bác gái vuốt tóc tôi, bình thản nói: "Vuột mất lần này, ta không thể bảo đảm người sau đó, sau sau đó, thậm chí sau sau đó vẫn là người tử tế như vậy...Tinh Thần, con là cô gái thông minh, nói thẳng như vậy, ta tin con sẽ hiểu." Ừm, tôi hiểu, tôi đương nhiên hiểu.

Bác gái đang uy hiếp tôi, lần liên hôn này còn duy trì được tiêu chuẩn đảm bảo về nhân cách, nếu không thành, sau này phạm vi sàng lọc sẽ chỉ còn lại điều kiện "giàu" mà thôi.
Nói cách khác, vì lợi ích thương mại, vì hạnh phúc cả đời, bà đây không thể không túm gon tên nhóc Trịnh Sở Diệu này!

Nếu không...tôi tưởng tượng đến những tháng ngày sau này, tuổi xuân của tôi đã trôi qua cùng với một người đàn ông "vừa giàu vừa béo", "vừa giàu vừa hói", "vừa giàu vừa lùn", "vừa giàu vừa già"...Trái tim như bị hàng vạn con ngựa giẫm qua...

"Thảo nê mã..." Tôi lặng lẽ nói.

"Con nói gì?" Bác gái không nghe rõ.

"Thảo nê mã." Tôi lặp lại lần nữa, ngay khi sắc mặt bác gái thay đổi lại chậm rãi giải thích: "Thật ra là một loại động vật." So với người mẹ không biết giữ mồm giữ miệng của tôi, bác gái là một người phụ nữ ăn nói tao nhã, cách mắng người mà không thô tục này chỉ có thể dễ dàng bị tôi lừa gạt.

"Hừ, con nhóc vô giáo dục, đúng là được sinh ra từ người mẹ nghèo túng có khác." Nghe xem, hỏa lực công kích của bà ấy cũng chỉ thế thôi.
Tôi miễn cưỡng ngáp một cái, lắc mông, thay đổi một tư thế tự cho là tao nhã ngồi trước bàn trang điểm.

"Ta đã tìm chuyên gia trang điểm tới giúp con xây dựng hình tượng, trang điểm cho tốt, mấy năm không gặp rồi. hôm nay hãy để lại cho người ta một ấn tượng tốt." Bác gái xem đồng hồ, ý thức được việc không còn thời gian ở đây dạy dỗ tôi nữa rồi, bà búng tay một cái, mấy chuyên gia mặc áo đen lũ lượt kéo vào từ cửa.

"Trang điểm cho con bé thật đoan trang hào phóng, cao quý ưu nhã nhưng không kém phần hoa lệ, quan trọng là phải nhìn giống một công chúa." Bác gái ra lệnh.

Giống một công chúa?

Giống công chúa quán bar còn tạm được.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro