Chương 2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 2: Muốn trở thành người quan trọng nhất, vậy thì lúc nào cũng phải hành xử khác biệt

"Gọi Tôi Là Nữ Thần"

Chương 2.3(1): Muốn trở thành người quan trọng nhất, vậy thì lúc nào cũng phải hành xử khác biệt

Mấy đứa nhỏ chết tiệt cứ đùa cợt chạy nhảy thành vòng tròn trước cửa ra vào, vui sướng hét lên chói tai khiến cho tôi không tự giác nhăn trán, vừa thầm mắng mấy đứa quỷ nhỏ không có giáo dục, vừa cẩn thận từng li từng tí nghiêng người tránh né. Đột nhiên phụt một tiếng, liền cảm thấy trên đùi lạnh buốt.

Shit!

Tôi hít vào một hơi, nhìn xuống dưới, liền thấy một vệt sô cô la dính nhơm nhớp đang chảy từng giọt từ trên váy xuống đùi, rời tầm mắt xuống chút nữa thì thấy một miếng bánh kem màu trắng rơi trên mặt đất, tôi không chút nghĩ ngợi liền một cước ra sức đá bay miếng bánh!

"Ối, bánh kem của em..."

Chủ nhân của miếng bánh kem ngạc nhiên một lát, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp bẩn thỉu định quệt lên đùi tôi, tôi liền hét lên một tiếng: "Đứa nhỏ chết tiệt, đừng có động vào tao!" Sau đó tôi dùng sức đánh lên bàn tay nhỏ bẩn thỉu của nó, trên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng xuất hiện dấu tay năm ngón.

"Ô oa oa oa oa, mẹ..." Tiểu quỷ liền khóc váng trời đòi mẹ.

Xung quanh bắt đầu xôn xao, ngay lập tức tôi bị tình thương ngập tràn của các bà mẹ bao vây, bà này một lời, thím kia một câu, dồn dập chỉ trích tôi không đúng.

"Hừ, đánh đứa nhỏ..."

Tôi không đánh nó, chỉ dùng lực vỗ mạnh một cái thôi.

"Đánh trẻ con là không đúng rồi..."

Nếu không thì sao? Đã gặp rắc rối vì thằng quỷ nhỏ này rồi mà sau đó tôi lại còn phải nói "Cảm ơn, không sao." với nó à?

"Mau nói xin lỗi với đứa nhỏ đi, nếu không sau này thằng bé lớn lên sẽ có bóng ma tâm lý trong lòng..." Nó có bóng tối chẳng lẽ tôi không có sao? Một bộ trang phục hàng hiệu của MSGM (1) cứ như vậy mà bị làm hỏng à?

MSMG (Mountain States Medical Group): Đây là một thương hiệu thời trang được thành lập vào năm 2009 bởi Massimo Giorgetti tại Ý. Dù là một thương hiệu mới nhưng những thiết kế của hãng đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của các tập đoàn thời trang lớn đến đầu tư. Cho đến nay, hãng đã có hơn 280 chi nhánh trải khắp nước Ý và thế giới.

Cảnh sát đâu? Không phải cảnh sát chính là bảo mẫu của nhân dân sao? Mau đến nhanh một chút đưa tiểu quỷ này đi, nếu không tôi sợ mình sẽ không kiềm chế được mà đánh nó!

Tôi tìm kiếm xung quanh thứ có thể bịt lại cái miệng đang khóc thét lên của tên quỷ nhỏ này, chợt nhìn thấy một đứa bé đang cầm kẹo que trong tay đứng đó xem trò vui.

"Người bạn nhỏ, chị dùng một trăm đồng mua kẹo que của em được không?" Đứa bé ngạc nhiên trợn tròn mắt, đợi đến lúc nó lấy lại tinh thần thì trong tay đã được nhét thêm một tờ tiền màu đỏ, còn cây kẹo que kia thì đã bị tôi nhét vào miệng tên quỷ nhỏ đang khóc thét lên kia.

"Đừng khóc." Tôi dịu dàng trêu đùa: "Nếu em khóc, chị sẽ lấy kẹo que nhét vào hậu môn em đấy!" Tên quỷ nhỏ lập tức nín khóc, miệng ngậm kẹo que sợ hãi chạy đi.

"Em không cần tiền, em muốn kẹo que..." Bây giờ thì tới lượt đứa nhỏ bị tôi 'mua' mất kẹo que khóc: "Ô oa oa oa, mẹ, kẹo que của con..." Hừ, một trăm đồng có thể mua được bao nhiêu kẹo que cơ chứ, đã được món hời lại còn ra vẻ.

Mẹ của đứa quỷ nhỏ đang khóc cầm theo một chiếc túi nhỏ chạy tới, giơ tay dắt tay đứa nhỏ: "Đừng khóc, mẹ mua cái kẹo que khác cho con." Đứa nhỏ khóc thút thít nghẹn ngào: "Dì kia rất hung dữ, rất đáng sợ..." Cái gì mà dì? Tôi là chị! Là chị!

Khuôn mặt tôi không ngừng co giật, nhịn, tự nói với bản thân nhất định phải nhịn, tính toán với một đứa nhỏ nghèo túng không có giáo dục chính là tự hạ thấp phẩm cách của mình!

Tôi là Lâm Tinh Thần! Là thiên kim đại tiểu thư cao quý xinh đẹp!

Bây giờ trước tiên cần phải xử lý đống bánh kem kinh khủng trên đùi tôi đã, đưa tay lục lọi trong túi cả nửa ngày, di động, các thứ linh tinh, tiền mặt... đều có, nhưng lại không tìm thấy nửa tờ khăn giấy.

Dùng tiền để lau là hành động của thổ hào (2), nhưng trong một cái chớp mắt kia, trong đầu tôi đã thực sự có ý định làm như vậy.

(2) thổ hào: địa chỉ, phú hào có quyền thế ở một địa phương

Bỗng nhiên một cái bóng giống như ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mặt, đập vào mắt tôi là một bàn tay to lớn của người mặc đồ thú bông, tôi không thèm ngẩng đầu: "Đi đi, tôi không mua bóng bay..." Chú mèo Hello Kitty nâng tay lên, tôi mới phát hiện ra trong tay nó cầm một sấp giấy, tôi còn chưa kịp nói gì thì nó đã nhét tờ giấy vào trong tay tôi rồi rời đi, cúi đầu nhìn kỹ mới thấy dòng chữ quảng cáo "Khai trương quán Hello Kitty, giá rẻ đặc biệt đối với tất cả các mặt hàng!"

Tôi hơi ngạc nhiên, hóa ra là tờ rơi quảng cáo...

Bị mấy đứa quỷ nhỏ làm phiền, đột nhiên tôi lại không muốn vứt bỏ máu mủ ruột thịt, liền bắt taxi về nhà.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương tinh tế, vừa quen thuộc lại vừa ấm áp.

Tôi chậm rãi bước theo mùi hương đi vào trong bếp.

"Tiểu thư Tinh Thần, sao không gọi chú Đức lái xe đưa cô về?" Chú Đức xoay người lại, trong miệng dường như còn đang nhai món gì đó.

"Không cần đâu, tất cả tài xế ở thành phố này đều là của cháu mà!" Tôi vừa cười đùa vừa tiến đến gần ngửi ngửi miệng chú: "Chú Đức, chú ăn cái gì mà thơm vậy?" "Sủi cảo chứ cái gì, tiểu thư vẫn chưa ăn tối sao? Để chú Đức lấy một đĩa to cho cô chủ nhé..." Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lập tức tràn ngập ý cười.

Sủi cảo nóng hổi bốc khói nghi ngút, bên trên được rưới dầu ớt đỏ au, lại rắc thêm vài cọng hành xanh ngắt được thái cẩn thận, đây là hương vị quê hương mà chú Đức luôn nhớ đến.

"Bánh sủi cảo rất nóng." Tôi nuốt nước bọt, "Tinh Thần ăn 'một đĩa nhỏ' là được rồi.", "Không nóng không nóng, tiểu thư cứ ăn thoải mái, chú Đức không quét dầu lên nhân thịt heo trong bánh đâu..." Chú Đức mở bếp đợi nước sôi, cho đến khi bê ra một đĩa bánh sủi cảo trắng mập mạp thì vẫn nhắc đi nhắc lại: "Tiểu thư gầy quá, con gái thì phải có da có thịt một chút mới dễ nhìn, sao lại học mấy nữ minh tinh trên tivi giảm béo làm gì chứ..., nuôi tiểu thư thành dáng vẻ gió vừa thổi đã bay này thì tiểu thư muốn chú Đức sau khi chết rồi biết ăn nói sao với cha cô đây..." "Stop! Tinh Thần ăn hết chỗ sủi cảo này là được chứ gì!" Tôi thổi nguội một viên sủi cảo nhét vào trong cái miệng đang lải nhải kia, chú Đức vừa nhai sủi cảo vừa cười ha ha.

Sau khi ăn no nằm trên giường lớn, tôi nghiêm túc nghiền ngẫm lời nói của Trịnh Sở Diệu - Anh ta nói ghét ánh mắt của tôi, cái mũi, miệng, tóc, quần áo, lời nói hành động..., chán ghét tất cả mọi thứ của tôi.

Tôi suy nghĩ, ngoại trừ bối cảnh gia thế không thể thay đổi, thì những thứ khác cũng không hề dễ dàng, loại công tử nhà giàu như Trịnh Sở Diệu không phải thích Tiểu Bạch Hoa (2) giản dị tự nhiên giống như Vu Ương Ương sao?

(2) Tiểu Bạch Hoa: ý chỉ loại người bên ngoài thì nhu nhược, mềm yếu, xinh đẹp đáng yêu, nhưng bên trong thì nham hiểm, độc địa

Nhìn khuôn mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp trong gương, một cô gái xinh đẹp giống như hồ ly tinh như vậy...

Cẩn thận nhớ lại thì trừ khi tham gia các buổi tiệc rượu, phần lớn thời gian còn lại Trịnh Sở Diệu đều mặc T-shirt hoặc áo sơ mi màu trắng đơn giản, phối với đồng hồ có màu phù hợp, cả người toát lên phong cách thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời. Mà dáng vẻ xinh đẹp trưởng thành này của tôi đứng bên cạnh anh ta, nhìn qua lớn tuổi hơn rất nhiều, khó trách tiểu quỷ kia lại gọi tôi như vậy!

Nghĩ đến việc nam sinh rất để ý đến vấn đề tuổi tác.

Haizz, tôi hiểu rồi.

Đối với việc bản thân nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt, tôi rất nhanh đã khôi phục tâm trạng vui vẻ.

Bổn tiểu thư rất vừa lòng, trả tiền gấp đôi.

Nếu đã tìm ra vấn đề thì tiếp theo chính là tiến hành tìm ra phương án giải quyết.

Ngày hôm sau, tôi gấp rút bước vào trong tiệm thẩm mỹ, mời cố vấn là chuyên gia Akai nổi tiếng với chương trình tư vấn làm đẹp 'Tôi là cô gái tuyệt nhất', giúp tôi đắp nặn thêm một lần nữa.

"Tôi muốn thay đổi ngoại hình." Tôi nghĩ, "Phải trong sáng nhưng vẫn gợi cảm, phải mộc mạc nhưng vẫn có cảm giác xa hoa, phải khiêm tốn nhưng sự hấp dẫn phải là một trăm phần trăm!" Nhận được chỉ thị của tôi, cả chuyên gia Akai và chuyên gia trang điểm làm tóc nhìn tôi, hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi, dường như có chút khó xử: "Có thể nói cụ thể hơn không?" Như vậy còn chưa đủ cụ thể?

Tôi ném chiếc ví da LV (3) lên bàn, vô cùng hống hách: "Làm bổn tiểu thư vừa lòng, trả tiền gấp đôi!" Đôi mắt chuyên gia Akai sáng lên, mấy người thấp giọng thảo luận lập tức bắt đầu bận túi bụi.

(3) LV - Louis Vuitton: Đây là một công ty và nhãn hiệu thời trang xa xỉ của Pháp, công ty có hệ thống các cửa hàng trải khắp thế giới.

"Da dẻ của tiểu thư Tinh Thần vô cùng tốt, đường nét trên khuôn mặt cũng vô cùng tinh tế, phù hợp với phong cách tiểu mỹ nữ trong sáng." Ngón tay thon dài của chuyên gia Akai vẽ loạn trên khuôn mặt tôi: "Mắt và môi dùng màu quýt đang thịnh hành hiện nay, phối hợp với mái tóc thẳng đen mượt..." "Tiểu thanh tân (4) sao?" Nghĩ tới đôi mắt to ngập nước muốn nói mà không dám của Ngư Dương Dương, tôi gật đầu: "Được, làm nhanh đi." Chuyên gia trang điểm tẩy lớp trang điểm trên mặt tôi đi, dùng lòng bàn tay mát xa: "Bây giờ tẩy trang trước..." Không bằng quyết tâm đi con đường của một tiểu thư nhà lành, còn hơn là đi con đường không đứng đắn, gập ghềnh khó khăn của hồ ly tinh xinh đẹp...

(4) tiểu thanh tân: chỉ cô gái xinh đẹp, yểu điệu, trong sáng, trẻ trung.

  Chương 2.3(2): Muốn trở thành người quan trọng nhất, vậy thì lúc nào cũng phải hành xử khác biệt

Mái tóc xoăn buông trên vai trước đây được ép thẳng nhuộm đen lại, dày vò mấy tiếng, đến lúc tôi không chịu nổi ngủ gà ngủ gật, thì da đầu lại bị lôi kéo đến phát đau mà tỉnh dậy.

Lúc này, cô trợ lý nhỏ bé mới sợ hãi tới gần tôi: "Lâm tiểu thư?"

Tôi hung dữ trừng mắt nhìn cô ta một cái, rít lên từ trong kẽ răng: "Sao?" Cô ta liền co rúm lại: "Chuyên gia Akai nói, phải gỡ hết tất cả những trang trí trên móng tay tiểu thư đi... " Tôi nhìn mười đầu ngón tay được trang trí lộng lẫy, những viên kim cương Swarovski này được chuyên gia làm móng người Mỹ tỉ mẩn đính từng viên một, đây là nghệ thuật, là nghệ thuật đó cô có biết không...

"Tiểu thanh tân đúng không..." Tôi mím chặt môi, cuối cùng nhắm mắt, đưa tay: "Tháo ra." Tháo đi những vật trang sức lộng lẫy này đau đớn giống như nhổ đi bộ lông của một con chim khổng tước kiêu ngạo.

Tôi ủ rũ giống như một con chim khổng tước bị nhổ hết lông, để mặc cho người ta xâu xé, nghĩ đến câu nói của Trịnh Sở Diệu: "Tôi ghét tất cả mọi thứ thuộc về cô, tất cả.", khiến cho bản thân phải phải chịu đựng khổ sở, tôi liền tức giận đến máu nóng sôi trào.

Trịnh Sở Diệu, anh chờ đó, bổn tiểu thư sẽ sử dụng mọi thủ đoạn để quyến rũ anh!

Đợi đến khi anh thực sự hết hi vọng, bổn tiểu thư nhất định sẽ chà đạp anh một phen, đem tất cả oán hận chết tiệt mấy ngày nay trả lại cho anh!

Mấy tiếng sau, tôi nhìn cô gái trong gương, hơi thất thần hỏi chuyên gia Akai: "Đây thật sự là tôi sao? Tại sao tôi lại cảm thấy dáng vẻ này xấu hơn rất nhiều so với trước đây?" "Ai da, đó là do tiểu thư nhìn không quen, cách ăn mặc như thế này vô cùng trong sáng tự nhiên, nhìn qua vô cùng giống một cô thiếu nữ trẻ tuổi!" Năm nay bổn tiểu thư mới mười tám, vốn dĩ chính là một thiếu nữ trẻ tuổi! Tôi nhíu mi...

Chuyên gia Akai vội vàng cầm lấy lọ xịt cố định trang điểm, nhẹ nhàng xịt lên mặt tôi, để giúp lớp trang điểm không bị bay mất: "Cười lên, cười lên... Cười một cái, mỹ nữ tiểu thanh tân phải cười lên..." Cười, tôi giật giật khóe miệng cứng ngắc, nhưng đổi lại là mấy tiếng kêu khoa trương: "Tích cực lên, quá đẹp, còn đẹp hơn so với người mẫu trên áp phích quảng cáo của chúng ta mấy trăm lần..." Đến lúc quẹt thẻ tính tiền, chuyên gia Akai thuận miệng hỏi: "Tại sao Tinh Thần tiểu thư lại muốn thay đổi ngoại hình?" "Vì để quyến rũ đàn ông." Tôi tức giận trả lời.

Chuyên gia Akai lập tức hóa đá.

Kitty!

Rèn sắt nhân lúc còn nóng, đến cơm trưa cũng không ăn, tôi đến thẳng cửa hàng chuyên bán quần áo dành cho thục nữ ở trung tâm bách hóa.

"Những chiếc váy hoa làm từ lụa tơ tằm này được thiết kế vô cùng trẻ trung, vô cùng thoải mái. Còn có những bộ đầm bằng lụa trắng, phối hợp với tay cổ tay áo được thiết kế trang trí bằng ren hoa, tất cả đều là mẫu mới nhất đang rất thịnh hành... " Cô gái bán hàng không ngừng giới thiệu.

Bước ra khỏi phòng thử đồ, tôi nhìn chằm chằm chính mình trong gương, áo sơ mi bằng lụa trắng kết hợp với chân váy ngắn xếp li màu xanh lam, trên cổ áo còn được trang trí bằng một chiếc nơ con bướm đáng yêu. Khóe miệng tôi không ngừng run rẩy: "Cô khẳng định đây là hình tượng 'bình thường' mà nam sinh sẽ thích?" "Đương nhiên rồi, bình thường nam sinh cũng không thích các cô gái ăn mặc quá chín chắn xinh đẹp." Nhân viên bán hàng luôn miệng cam đoan: "Loại váy ngắn xếp li này theo phong cách học sinh mà bọn họ thích nhất.." Váy ngắn màu xanh lam mang phong cách học sinh?

Chỉ cần thêm một chiếc thắt lưng nữa thì căn bản là đồng phục của học sinh tiểu học, chẳng lẽ ngài Trịnh yêu thích trẻ con?

Ý nghĩ này đột nhiên rơi vào tai, lại nhớ tới dáng người cứng nhắc chưa phát dục của Vu Ương Ương... Dạ dày tôi đột nhiên cuộn lại, có chút ghê tởm, có chút buồn nôn.

"Em gái mặc như thế này đi hẹn hò với bạn trai thì nhất định sẽ vô cùng phù hợp." Ồ, em gái... Tôi ngẩn người, là đang nói tôi sao?

"Tiểu thư vẫn là học sinh phải không?" Nhân viên bán hàng tìm chuyện tán gẫu: "Nhìn tiểu thư có khí chất như thế này, nhất định là học đại học danh tiếng..." Đại học? Tôi mới học cấp ba.

Tôi liếc mắt trừng cô ta một cái, chỉ gõ gõ ngón tay, phát hiện sắc mặt tôi đột nhiên tối lại, nhân viên bán hàng cầm hơn mười bộ quần áo nhét vào trong tay tôi: "Những bộ này cũng rất hợp với em, em gái mau mặc thử xem." Cho dù như thế nào thì cách xưng hô 'em gái' này vẫn làm cho tâm trạng cao quý của bổn tiểu thư vô cùng vui vẻ.

"Bộ này, bộ này nữa..." Sau khi thử đồ, tôi hào hứng rút thẻ tín dụng ra: "Không cần, đem tất cả những thứ kia gói hết lại cho tôi!"

"Tôi muốn xem giày." Tủ đồ của một cô gái không thể cả đời chỉ có một bộ đồ, ngay cả tủ giày cũng không thể chỉ đi một đôi.

Bác gái mặc dù ác độc thật đấy, lúc nào cũng muốn đem tôi đẩy vào hố lửa, nhưng xét về khía cạnh tiền bạc thì lúc nào cũng rất rộng rãi với tôi.

Dù rằng pháp luật quy định phải qua hai mươi mới đủ tuổi để làm thẻ tín dụng chính, nhưng bác gái vẫn tặng tôi một tấm thẻ phụ. Hình như nghe nói thẻ chính là loại thẻ kim cương đen không hạn chế số lần quẹt. Mặc dù thẻ trên tay tôi chỉ là thẻ phụ, nhưng đừng coi thường quyền hạn của nó. Chỉ một lát sau, các nhân viên bán hàng đều đồng loạt chạy đến vây xung quanh tôi, đi đến đâu cũng có khuôn mặt rạng rỡ của họ chào đón, chỉ thiếu chút nữa là lấy thảm đỏ trải xuống dưới chân tôi.

Lần thứ hai tôi cảm nhận được một triết lý sâu sắc: Tiền tài không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể làm được gì.

Thiên đường ở đâu? Thiên đường chính là khi bạn nắm trong tay một tấm thẻ tín dụng không hạn ngạch (5), đi đến đâu cũng là thiên đường.

(5) không giới hạn số tiền được tiêu.

Khi khuôn mặt tôi đang vô cùng đắc ý xen lẫn cùng sự khoe khoang, đứng trong đám người chen chúc này, tai nghe bọn họ nói chuyện đến văng cả nước miếng thì cũng không biết tại sao... càng ngày tôi càng thấy phiền phức.

Khóe mắt thoáng liếc qua chú mèo Hello Kitty quen thuộc đang cầm một chùm bóng, đứng ở một góc cửa hàng nhìn ra đường phố. Mấy đứa trẻ con hưng phấn vây xung quanh nó xin chụp ảnh cùng, nhưng dường như nó cũng không để ý, ai đến cũng không từ chối, trái ôm một người, phải lại ôm người khác. Trên khuôn mặt của đầu thú nhồi bông không có miệng, giống như người bên trong không hề có chút biểu cảm nào, nhưng tôi lại cảm thấy người đó đang mỉm cười, là nụ cười chân thành xuất phát từ trong lòng.

Nhất định là tôi bị điên rồi! Sao lại có thể nhìn ra bên trong một cái đầu thú nhồi bông là một tên đang nở nụ cười cơ chứ...

Đột nhiên chú mèo Hello Kitty ngẩng đầu lên, ánh mắt từ xa xuyên qua đám người nhìn thẳng vào tôi, dường như trong nháy mắt, tôi đã nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của người đó.

Tôi lẳng lặng đứng trước cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng, dưới ánh đèn sáng rực, bốn phía xung quanh dường như im lặng trong nháy mắt, giống như bị mê hoặc bởi nụ cười đang chậm rãi hiện lên ấy...

Không có gì. Dường như tôi nghe thấy người đó nói như vậy.

Trời ạ! Nhất định là đầu óc tôi bị lú rồi!

Lại đi liếc mắt đưa tình với một con mèo Hello Kitty còn không biết là đực hay là cái.

Tiếng người ồn ào nhanh chóng rót vào tai tôi, lắc lắc đầu, tiếp tục mua mua mua..., ký hóa đơn, đóng gói... Tôi mua đến đỏ cả mắt...

Sau đó tôi còn đi ăn tối cùng với chú mèo Hello Kitty kia, nhân tiện uống một chút rượu, và có vẻ như đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đây là một con mèo gian ác biết mê hoặc lòng người! Nhất định là như vậy! Chắc chắn là như thế! Tôi vừa mới liếc một cái thì nó đã nói.

Tóm lại, đợi đến lúc tôi thực sự tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, nhận ra một việc khiến cho người ta suy sụp - Tôi, Lâm Tinh Thần, đường đường là một thiên kim đại tiểu thư mà lại ôm con mèo Kitty yêu nghiệt này ngủ cả một đêm!

Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế này?

Từ tiểu thuyết ngôn tình nhảy sang tiểu thuyết huyền ảo à?

Hay là tôi đã xuyên từ thế giới hiện thực qua thế giới phim hoạt hình rồi?

Kitty!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro