Chương 4.3 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 4.3 (1): Mỹ thụ cực phẩm trời sinh.

Editor: Tử Tịch | Beta: Yulmi2704

Có quá nhiều chuyện đã diễn ra tại nơi này, nhưng tôi lại không thể tham gia vào những chuyện đó. Ngay cả những việc sắp xảy ra, tôi cũng hoàn toàn không có manh mối, điều này khiến tôi có cảm giác thật bất lực.

Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị khóc lóc báo cáo với ngài hiệu trưởng. Điện thoại lại lập tức vang lên như thể cảm nhận được suy nghĩ của tôi, cuộc gọi của bác gái.

"Thích quà khai giảng của ta không?" Bác gái dùng giọng điệu chế nhạo châm chích tôi: "Cảm giác được vị hôn phu đích thân đưa đến trường như thế nào? Cậu ta nghe lời con chứ?" "Rốt cuộc thì mẹ đã làm gì với Trịnh Sở Diệu và Vu Ương Ương?"

"Làm gì? Lâm Tinh Thần, chú ý giọng điệu của con, con đang chất vấn ta sao?" "Vậy thưa phu nhân Trần Minh Lệ cao quý xinh đẹp, xin hỏi ngài đã dạy dỗ gì cho vị hôn phu của con gái vậy?" Tôi không hề tức giận, cả việc tức giận cũng làm tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.

"Không dám nhận dạy bảo! Chỉ là nhắc nhở cậu ta một chút thôi..." Bác gái chế nhạo: "Coi như cậu ta may mắn, tên phóng viên kia có chút quan hệ với ta, cho nên những bức ảnh kia mới được chặn lại, nếu không thì chúng đã được đăng báo, chà chà,... Con cảm thấy tiêu đề nên để là "Công tử nhà giàu vì tiểu tam mà vứt bỏ vị hôn thê" hay "Cô gái làm thuê nghèo khổ quyến rũ công tử nhà giàu" ?" "Vì sao mẹ lại làm vậy?"

"Đương nhiên là để "mời" con rể tương lai của ta chụp ảnh quảng cáo cho sản phẩm mới Salir rồi." Giọng nói của bác gái cao lên mấy độ, không che giấu được sự đắc ý khi có thể đùa giỡn chúng tôi trong lòng bàn tay: "Cũng mong con giúp ta, dù sao cũng phải trả tiền công, nhưng đại thiếu gia Trịnh Sở Diệu này không bao giờ thiếu tiền. Ta nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cậu ta sẽ thấy thích bức hình kia..." Bác gái vừa đùa giỡn cũng vừa trợ giúp tôi, khiến tôi không thể suy đoán được suy nghĩ của bà ấy.

Tôi cắn môi đáp: "Thế nhưng mẹ không thể lấy Vu Ương Ương ra uy hiếp hắn ta!" "Tại sao lại không thể? Ta chỉ là bất bình thay con gái mình thôi. Chưa kết hôn mà đã có tiểu tam, sao có thể có loại chuyện như vậy? Con là viên ngọc quý của Lâm gia đó..." Giọng điệu của bác gái rõ ràng là đang cười trên nỗi đau khổ của người khác " Hơn nữa ta đã nương tay rất nhiều, không làm lớn chuyện..." "Con không muốn mẹ quan tâm những việc không đâu này."

Đầu tôi lại bắt đầu đau "Con sẽ xử lý chuyện giữa hắn ta và con nhỏ kia." "Có gì cần mẹ giúp thì cứ nói, con cũng biết đấy, ông chồng đã nhắm mắt của ta kia chỉ có một đứa con gái duy nhất là con..." "Con cúp máy đây, tạm biệt mẹ." Tôi trực tiếp cúp điện thoại. Lát sau di động lại vang lên, tôi bức dọc bắt máy: "Alo? Còn lời gì muốn dặn dò trăn trối? Có rắm thì đánh đi? Bà đây rất bận..." Đầu bên kia im lặng vài giây: "Tinh Thần?" Giọng nói có vẻ rất do dự.

Trái tim tôi nhảy bật lên một cái, liếc mắt nhìn màn hình di động, trên đó đang hiển thị năm chữ lấp lánh: Mạnh Hi mau ly hôn.

Có rắm thì đánh, bà đây rất bận....A a a!!!!

"Chú... Mạnh Hi, ờm...." Tôi đổ mồ hôi như mưa: "Hiệu trưởng ạ!" "Tinh Thần" Giọng nói của chú ấy rất nhỏ nhẹ, dường như có chút áy náy: "Sáng hôm nay chú có cuộc họp đột xuất, vì vậy mới gọi Sở Diệu đến đón cháu, cháu không trách chú nói không giữ lời chứ?" "Không sao." Tôi sao có thể nói có? "Chú đừng bận tâm." "Trường St. Leon rất rộng, có một số khu vực dành để hoạt động ngoại khóa rất vắng vẻ, cháu không nên đi lung tung, để chú bảo Sở Diệu dẫn cháu đến lớp..." Bảo Sở Diệu dẫn tôi đến lớp?

Hắn ta đã sớm trốn mất không thấy đâu, dựa vào hắn ta không bằng tự dựa vào mình.

"Ừm, vâng. Chú đừng lo lắng..." Tôi cúi đầu nhìn bóng dáng cô đơn của mình, cắn răng nói: "Sở Diệu rất "quan tâm" đến cháu." Tôi vừa xem giới thiệu sơ lược về trường vừa tự tìm lớp.

Trường trung học St. Leon được chia làm hai bậc quốc trung và cao trung (1). Bởi vì hệ thống giảng dạy chỉ dành để đào tạo tinh anh, nên trường học rất rộng lớn nhưng học sinh lại không đông. Tổng số toàn bộ học sinh, giáo viên, nhân viên trong trường cũng không quá một ngàn người. Trường học xây ở vùng núi..., không, nói ở vùng núi là quá khiêm tốn, thật ra cả quả núi đều là đất của trường St. Leon.

Quốc trung, cao trung: Cao trung là bậc học tương đương với cấp 3 tại Việt Nam.

Trường St Leon vô cùng rộng lớn, có một hồ tự nhiên, hai hồ nhân tạo, ba đài phun nước kiểu Hy Lạp, cả sân hạ cánh cho máy bay và vườn hoa mênh mông hàng ngàn kilomet vuông ... Có một nhà hát lớn đẳng cấp ngang ngửa với nhà hát Quốc gia, giáo viên học sinh trong trường thường tổ chức các chương trình biểu diễn hoặc lễ hội âm nhạc tại đây.

Đối với đám con nhà giàu cả ngày không biết làm gì ngoài việc luyện nhân ngư tuyến (2), rèn cơ bụng sáu múi, thì nơi đây chính là thiên đường.

(2) Nhân ngư tuyến: Đường cong nơi thắt lưng

Nhìn những nơi tập thể thao của trường: Những nơi cơ bản như sân bóng rổ, sân cầu lông,...trường học bình thường có, nơi đây có rất nhiều. Cao cấp hơn thì có sân bóng đá, hồ bơi đẳng cấp Olympic, sân bóng chày, sân leo núi, trường đua ngựa, phòng tập gym,...Cao cấp nhất là sân goft, trường đua xe (học sinh cấp ba có thể đua xe sao?), lại còn có cả sân tập lái máy bay?!

May là ở đây không có truyết rơi, nếu không thì ngôi trường này có khi còn có cả sân trượt tuyết!

Ngoài ra, vì quan tâm đến chất lượng cuộc sống của những vị thiên kim thiếu gia ngàn vàng giới quý tộc, nơi đây còn có cả bãi chăn thả, nông trường chuyên cung cấp những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất cho nhà ăn học sinh. Nguyên liệu nấu ăn tốt nhất cộng thêm đầu bếp nổi tiếng được mời từ những nhà hàng năm sao chăm chút từng bữa ăn, chăm sóc dạ dày giáo viên học sinh. Lại có cả chuyên gia dinh dưỡng quản lý khẩu phần ăn, thêm chương trình học thể hình do huấn luyện viên chuyên môn thiết kế riêng. Chẳng trách học phí trên trời.

Có người nói, sau núi có một hội quán suối nước nóng cao cấp, là nơi để đội ngũ giáo sư nghỉ ngơi thư giãn, nghỉ phép, tổ chức các cuộc "trao đổi kiến thức". Cũng chính là nơi mà diễn đàn đam mỹ hay gọi là "hậu hoa viên".

(3): Hậu hoa viên: vườn hoa phía sau nhà, Theo nghĩa bóng là nơi nhiều hoa, nhiều bướm, nơi trao đổi tình cảm, hủ nữ soi hint =)))))

Đây là trường học sao? Đây thực chất là một vương Quốc độc lập cách xa trần thế.
Khu phòng học chính là ba công trình kiến trúc ngói xanh tường đỏ, nhìn bề ngoài tựa như pháo đài quân sự của Châu u. Tường xây gạch đỏ giao nhau nối liền, hai bên đường trồng đầy hoa quế, những đóa hoa trắng muốt nở thành từng chùm kéo ngọn cây trĩu xuống, hương thơm nồng nàn thấm vào lòng người, khung cảnh vô cùng lãng mạn.... vô cùng dễ lạc đường!

Đối với bản tiểu thư, nơi này chính là một cái mê cung to lớn! Loanh quanh một lúc vẫn không thể tìm được lớp học, tôi bực mình than vãn: "Trường học to như vậy, sao không nỡ đầu tư một cái thang nối hoặc là một chuyến xe đặc biệt..." Đột nhiên, có một anh chàng vươn người ra khỏi cửa sổ hình vuông, vẫy vẫy tay gọi tôi.

"Hey!" Cậu ta nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, mái tóc màu trà sữa mềm mại xõa ngang vai, làn da trắng nõn, đường nét khắc sâu, cánh môi hồng nhạt, hàng mi đen dài hơi cong cong khiến con gái cũng phải ghen tị ngã nhào kia phủ xuống đôi đồng tử xanh lam hệt như mắt mèo.

Oa ha ha, xem ra Thượng Đế không quên Lâm Tinh Thần này, đóng mất cánh cửa mang tên Trịnh Sở Diệu, lại mở ra một cánh cửa sổ khác...., sau cửa sổ lại còn có một con mèo đực lai Tây vô cùng đáng yêu!

Hơn nữa còn là một trời sinh cực phẩm tiểu mỹ thụ!

Sống lưng tôi thẳng tắp, cằm hơi hếch lên, thể hiện dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư, bình tĩnh hừ một tiếng.

Thật ra con sói hoang trong lòng tôi đang không ngừng tru tréo.

Bé cưng đáng yêu mang dòng máu lai đã xuất hiện!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro