Chương 4.4 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 4.4 (2): Gặp phải chướng ngại vật khi theo đuổi tình yêu chân thành.

Editor: Yang | Beta: Yulmi2704

Chuông báo đến giờ ăn cơm trưa vang lên, vừa bước chân ra khỏi phòng học, trước cửa liền xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục vô cùng tinh anh ngăn cản tôi và Trịnh Sở Diệu.
"Tiểu thư Tinh Thần xin dừng bước, hiệu trưởng muốn mời cô đại giá quang lâm tới phòng." Anh ta cung kính nói.

"Chú Mạnh Hi..."

Tôi nuốt nước miếng, đổi giọng: "Hiệu trưởng muốn tìm cháu ăn cơm sao?" Ok. Tôi đi thì không thành vấn đề, nhưng Trịnh Sở Diệu đừng làm kỳ đà cản mũi là được. "Hừm, chính xác phải nói là dùng cơm với tạp chí Xã Phái, phóng viên tạp chí muốn chọn tình yêu học đường làm chủ đề để phỏng vấn học viện St. Leon."

Ồ. Là nói về tôi và chú Mạnh Hi à?

Gian tình của chúng tôi bị giới truyền thông phát hiện rồi sao? Nhưng chú Mạnh Hi còn chưa ly hôn, hay là chuyện hiệu trưởng đã kết hôn lại ngoại tình với nữ sinh trung học.

Ấy da. Đúng là đại kỵ... Tôi hưng phấn vừa thẹn thùng vừa ngây ngất! "Tình yêu học đương!" Trịnh Sở Diệu hiểu ra vấn đề hừ lạnh: "Tôi và cô ta?" "Ừm, thiếu gia Sở Diệu và tiểu thư Tinh Thần". Người đàn ông chỉnh lại kính mắt, tự mình nói tự mình nghe: "Hiệu trưởng đã chọn hai vị đi phỏng vấn, chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì..." Không phải Mạnh Hi và Tinh Thần mà là Sở Diệu và Tinh Thần....

Là Sở Diệu và Tinh Thần...

Là Sở Diệu và Tinh Thần thật sao?

Hu hu hu, còn mối tình học đường đại kỵ của tôi thì sao?

"Nếu muốn thì để cô ta tự đi." Giọng nói lạnh nhạt, thờ ơ, Trịnh Sở Diệu đẩy người đàn ông đó: "Chuyện không liên quan đến tôi." "Thiếu gia Sở Diệu, xin cậu đừng làm khó tôi." Người đàn ông khoát tay chặn lại, hai người to cao như hai con "trâu đất" không biết ở đâu xuất hiện, hai bên trái phải giữ lấy hắn.

"Đừng đụng vào tôi." Trịnh Sở Diệu giãy dụa "Nếu các người dám đụng vào tôi, khi trở lại tôi sẽ xử mấy người!" "Xin lỗi, mạo phạm thiếu gia." Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, lực tay không giảm, kéo Trịnh Sở Diệu đi.

Tôi thở dài, ra hiệu cho người đàn ông thả Trịnh Sở Diệu ra: "Thả anh ta đi, anh ta sẽ đi." "Lâm Tình Thần, tôi chỉ đồng ý đóng quảng cáo cùng cô, không đồng ý phỏng vấn cùng cô, đóng cái vai "tình yêu học đường" quái quỷ..."

"Chúng ta sắp đính hôn rồi, không thích đóng giả "tình yêu học đường với tôi? Vậy anh thích đóng với ai? Vu Ương Ương? Bách Khải Phạm? Hay học trưởng Vũ?" Trong nháy mắt sắc mặt Trịnh Sở Diệu xanh như tàu lá.

Tôi nắm tay hắn ta, ép hắn cúi thấp người xuống, nhẹ giọng uy hiếp: "Ngoan ngoãn chút đi, muốn người con gái anh yêu mến hay chàng trai kế nghiệp tiếp tục chờ ở học viên St. Leon thì anh hãy biểu hiện tốt một chút, để bổn tiểu thư hài lòng, bằng không... Đừng trách tôi... Khà khà khà..." Tôi cười khẩy vài tiếng, ngón tay không an phận trượt theo đường nét trên chiếc cằm hoàn mỹ của hắn ta.

Thì ra cảm giác bắt thóp người khác lại tươi đẹp như vậy. Xem ra tôi phải cố gắng cảm tạ bác gái.

"Cô nói cái gì?" Hắn ta phủi tay tôi,hai mắt trợn tròn, trán nổi gân xanh giật giật. Xem ra đang rất cô gắng đè nén cơn giận, lại không biết phải làm gì với tôi, a ha ha, cảm thấy thật đã!

Trịnh Sở Diệu cơ bản là kẻ thích bị hành hạ. còn Lâm Tinh Thần lại thích hành hạ kẻ khác.

Tôi mỉm môi cười duyên: " Đừng dùng ánh mắt thù hận đó nhìn tôi, tôi chỉ muốn tận tụy với vai diễn vị hôn thê thôi mà." Dù sao thì "vị hôn thê độc ác" (dù nhân vật này không phải là chướng ngại ngăn cản hoàng tử theo đuổi tình yêu chân chính) cũng còn hơn là cô bé lọ lem trong truyện cổ tích.

Cô bé lọ lem vì đủ lương thiện, đủ nhẫn nhục nên được bà tiên giúp đỡ tham gia dạ hội, không phí công phí sức vẫn được hoàng tử ưu ái, còn để lại một chiếc giày pha lê khiến hoàng tử ngày nhớ đêm mong.

Tôi cảm thấy tôi giống như chị kế xấu xa vậy.

Chị kế xấu xa trang điểm cả ngày còn hoàng tử không thèm liếc mắt nhìn một cái. Sau này để trở thành Vương phi còn dám cắt gót chân của mình. Hi sinh lớn lao như vậy hoàng tử vẫn chỉ toàn tâm toàn ý trao giày pha lê cho con bé lọ lem bẩn thiu.

Mà từ truyện cổ tích đến hiện thực thì càng không tốt đẹp, ngoài trừ cô bé lọ lem mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm thì các tình địch khác càng không thể xem thường.
"Vị hôn thê của Diệu hoàng tử có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ không? Trông mắt mũi không tự nhiên chút nào..." Rất không tự nhiên sao? Tôi vội lấy gương trong chiếc túi Coach (*) bên người ra kiểm tra...

(*) Coach: Hãng thời trang cao cấp của Mỹ, đứng đầu trong bảng xếp hạng các nhãn hàng thời trang tốt nhất.

Các mặt hàng kinh doang vô cùng phong phú từ quần áo, giày dép, túi sách đến phụ kiện.

"Đúng vậy, vì thế nên chưa bao giờ thấy cô ấy cười. Đại khái là sợ cười thì mặt sẽ biến dạng chăng? Ha ha ha, các cậu có phát hiện ra không - ngực cô ấy hôm to hôm nhỏ, tám chín phần cũng đã chỉnh sửa?" Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên so với hôm qua bé hơn một cup, ngủ nướng quá lâu thiếu thời gian lót đêm. Sang năm nghỉ hè phải đi trùng tu lại thôi, mà phải làm vĩnh viễn đỡ mất công phiền phức.

"Thật là, các cậu xem, tin xấu của cô gái này quá nhiều, "Ở nhà hàng W thì đòi tự sát, ở quán lẩu thì nhục mạ phục vụ, đêm khuya cho trai lạ vào nhà..." Tôi ngồi nghe đến mức muốn lấy nắp bồn cầu che lại, nhìn đồng hồ, đã mười mấy phút. Tiếng bạn học ríu rít ngoài cửa không dứt, tựa hồ không muốn rời khỏi WC, ra sức tạo khẩu nghiệp.

"Hừ, vênh mặt hếch hàm coi mình là công chúa, tôi thấy đúng là bệnh công chúa, nếu không phải nhà có tiền thì tôi đã mặt kệ cô ta..."

"Aiz... tôi nghe loáng thoáng có tin đồn... không rõ thật giả, Lâm Tinh Thần là con gái rơi, không phải công chúa thật sự của tập đoàn...."

"Kinh ngạc quá! Nếu tin đồn này là sự thật, thì chẳng phải Hoàng tử Diệu bị lừa rồi sao..." Đợi đến khi các cô ấy tám chuyện một lúc tôi mới đĩnh đạc đi ra, bọn họ giống như bị cao thủ võ lâm điểm trúng huyệt nói, nhất thời á khẩu, thoáng chốc im lặng.

Tôi tới bồn rửa tay nhìn qua tấm gương, hờ hững nói: "Các cô coi như tôi chưa tới. Sao lại không tiếp tục?" Từng khuôn mặt đang trang điểm cúi gằm xuống.

Con gái nhà giàu gặp sóng to gió lớn cũng không sợ chết, ví dụ như bạn này. Đầu buộc nơ bướm kim tuyến, phong cách loli, dũng cảm đứng ra: "Chúng tôi thật sự rất tò mò về chị Tinh Thần, những tin đồn..." "Ở nhà hàng W muốn tự sát... tôi chỉ không cẩn thận nên trượt chân thôi!"

"Làm nhục nữ phục vụ ở quán lẩu... tôi mắng cô ta cái gì chứ? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có?

"Đêm khuya cho trai lạ vào nhà, trai lạ đến giúp tôi mát xa, kỹ thuật không tồi, có cần tôi giới thiệu không?"

"Lâm Tinh Thần là con gái rơi, đây là sự thật, là bí mật mà Lâm Tinh Thần không thể nói."

Biện pháp đánh bại tin đồn chính là đón nhận nó.

Không định giải thích nhiều, tôi lườm một cái, thừa nhận: "Đây là toàn bộ sự thật, đừng quá sùng bái tôi." Phải biết thiên kim tiểu thư trước giờ yêu quý hình tượng của bản thân, có thể đánh mất hình tượng thế này thật không dễ dàng gì.

Tôi thản nhiên khiến các cô nữ sinh trợn mắt ngạc nhiên.

"Chị thật hài hước." Em gái loli cười khanh khách vài tiếng: "Bị tin đồn truyền thống quấy rối, chị lại có thể cười cho qua chuyện. thái độ này chúng em nên học tập." "Hừm người quá nổi tiếng nên bị đủ loại đồn đại quấy nhiễu." Tôi tao nhã quấn một lọn tóc "Vô danh tiểu tốt như các cô, cả đời này không có cách nào lĩnh hội đâu." "Ha ha.." Em gái Loli che miệng cười hai tiếng, nén âm cuối, tỉnh lược không nói ra sự bất đắc dĩ.

"Đúng vậy, em..." Trước khi đi tôi vỗ bộ ngực lớn của em gái Loli ba cái: "Cảm giác mềm mại, mỡ hay silicon?" Cô bé kinh hãi sững sờ trả lời: "Là mỡ." "Hừm, rất tốt, rất tốt." Tôi hài lòng thu lại móng vuốt, "Tôi sẽ cân nhắc, để lại số điện thoại phòng phẫu thuật cho tôi..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro