Sự Trêu Đùa Quá Đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà trường tổ chức cho học sinh đi dã ngoại . Tôi không hào hứng cho lắm nhưng tôi ngu gì không đi . Chúng tôi đi leo núi 3 ngày 2 đêm .
Không hiểu sao tôi lại khôn đến mức thức đêm trước khi đi với lại tọng đống nước . Không say xe cũng thành say . Tôi nôn một trận , đến mức thằng ngồi cạnh tôi nó phải thảy tôi xuống với thằng Dũng .
"Mày ơi , tao .. ọe ..... ọc .... nôn . TÚI BÓNG"
Tôi đập vai thằng Dũng . Bắt nó chìa túi ra trước mặt để nôn .
"Đi ngủ đi"
Hắn ép đầu tôi dựa vào vai hắn để ngủ . Xong cởi áo đồng phục đắp cho tôi . Thế mà tôi cũng thản nhiên ngủ luôn . Thi thoảng mùi bạc hà mát lạnh lại phảng phất trước mũi tôi . Tôi không hề biết mình từ tựa đầu vào vai lại thành rúc mặt vào lòng hắn để ngủ .

Đến nơi , tôi lăng xăng chạy khắp nơi . Khu này thật rộng . Tôi đứng chót vót trên tảng đá cao cũng không nhìn thấy hết . Xuống mặt đất thì bị chửi té tát
"Mày có biết là nguy hiểm thế nào không? . Ngã xuống thì sao ? . Ngu ngu lắm . Mày có não không hả?"
Nghĩ tôi để yên cho nó chửi chắc
"Tao không có não thì sao ? . Mắc mớ gì đến mày ."
"Đúng là loại trâu đen"
"Chó , nhây vậy mày"
Tôi đập thằng Dũng một trận . Đập đau hết cả tay thì thôi .
Chơi đùa hết một ngày rồi ăn uống . Tôi ăn no hết cả bụng , nằm trong phòng xem phim . Tôi bỗng nhận được tin nhắn . Là số lạ .
"Ra sau khách sạn . Đúng 7 giờ 15"
Tôi nhìn đồng hồ , lại nhìn tin nhắn . Đằng nào cũng hết việc để làm . Đi gặp cũng chả sao .
Nhưng người đứng ở sau khách sạn là Linh . Tôi không tỏ ra ngạc nhiện .
"Gặp tôi có việc gì à?"
Tôi nói . Cảm giác không lành nổi lên . Chắc chắn không phải gặp để nói chuyện . Có linh cảm .
"Đi theo tôi đã . Nói chuyện ở đằng này"
Tôi không nói gì . Chỉ đi theo cô ta vào sâu trong rừng . Gai nhọn đâm vào tay tôi đau điếng .
"Nói đi , tại sao phải vào tận đây"
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn .
"Tôi chỉ muốn nói . Chúc may mắn ."
Nói xong cô ta đẩy tôi xuống hố sâu . Tôi chỉ còn nghe tiếng cười vang của cô ta
"May mắn thì trèo lên nhé"
Cô ta bỏ đi . Thực sự , cái hố này không khó khăn với tôi . Chỉ là lúc ngã xuống hình như bị trật chân . Tay cũng xước hết . Khó lắm cũng không trèo lên đến nơi . Tôi chỉ còn cách kêu cứu . Mà giờ này làm gì có ai . Tôi vẫn cố gắng trèo lên , cố gắng gọi đến lạc cả giọng. Nhưng chỉ là công cốc . Tôi ngồi bệt xuống . Trời lại mưa tiếp . Tôi mất hết sức lực .
"Có ai không?"
Tôi gọi to . Bây giờ trèo lên là nhiệm vụ bất khả thi . Mưa khiến cho đất ướt nhẹp . Rất trơn .
Tôi gọi càng to . Tiếng sấm chớp lại lấn át . Tôi quả thực cảm thấy bất lực . Chỉ muốn bóp chết con thần kinh Linh . Tôi hận không thể giết nó .
"Ai cũng được . Có ai trên đó không?"
Tôi chỉ biết nhắm tịt mắt mà gọi . Không màng mọi thứ . Tôi biết bây giờ là tối muộn lại còn mưa to như thế . Ai muốn ra ngoài .
Tôi đột nhiên sợ hãi . Sợ hãi nếu không ai tìm ra mình . Tôi cắn móng tay . Trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh thằng Dũng . Tôi muốn khóc , nhưng bản thân lại không cho phép mình yếu đuối vào giây phút như này . Tôi cố gắng gọi to hơn . Mặc kệ những vết thương chảy máu ngày nhiều hơn . Mắt cá chân lại sưng to . Đau chứ . Đau phát khóc thì thôi .
"Làm ơn đi"
Tôi gọi to hơn . Giọng không còn nghe rõ . Tôi chỉ mong có ai nghe thấy trước khi tôi hoàn toàn không thể nói được .
Chết tiệt . Cổ họng tôi bỏng rát . Đặc nghẹn lại . Tôi còn vừa bị viêm họng .
"Bỏ xừ"
Đó là câu nói cuối cùng của tôi . Mất tiếng rồi . Mưa to hơn . Tất cả các vết thương chảy nhiều máu hơn . Mắt cá chân sưng to lại còn chảy mủ . Đời thật đen . Tôi bất lực dựa lưng vào đất đá . Ghê phát chết mất . Nhưng quả rất mệt . Tôi nhắm mắt . Và hình như tôi đã ngất đi thì phải .
Tôi tỉnh giấc , ngồi dậy . Quái nào lại ngồi trong khách sạn . Đầu đau nhức , quả thực không nhớ ra nổi . Tôi ngồi chưa đầy 2 phút lại nằm xuống . Đặt đầu lên chiếc gối trắng tinh mềm mại . Vết thương được băng bó cẩn thận . Riêng vết ở mắt cá chân bị rướm chút máu ngoài băng . Điều hòa được điều chỉnh nhiệt độ vừa phải . Nằm trong chăn , tôi rúc mặt vào trong. Không ngừng thắc mắc .
"Cạch"
Ai đó vào phòng
"Dậy chưa??"
Giọng nghe quen quen. Tôi nhấc mặt ra. Thằng Dũng. Tự nhiên tôi muốn khóc quá à. Bạn ơi. Tớ yêu bạn quá.
"Dũng!!"
Tôi khóc luôn mới ghê. Khóc to thật to. Nó nhìn mà phát sợ. Tự nhiên lại gần
"Sao khóc. Ê nín đi"
Nói mãi không được nên nó lại gần tôi . Ngồi cạnh trên giường . Quàng vai tôi . Kéo lại gần . Còn tôi tiếp tục khóc . Tựa vào vòm ngực nó mà khóc . Đến khi nhận ra thì thấy áo nó ướt nguyên một mảng . Nhưng khi ngồi trong lòng nó . Tôi an tâm hơn . Cơ thể lạnh buốt được sưởi ấm .
"Tự dưng vào rừng xong ngã ngu lắm . Hại tao đi tìm khắp nơi "
Nó vừa trách mắng tôi . Vừa thay băng cho các vết thương . Đầy vẻ lo lắng .
"Tao có đi đâu . "
"Thế tự nhiên vào rừng làm gì?"
"Tao có định vào đâu . Con Linh...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro