Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tôi tỉnh dậy đã là tối muộn. Bố mẹ tôi đi vắng hết. Không gian yên lặng đến đáng sợ. Tôi mệt mỏi bước xuống giường. Mọi thứ xung quanh chìm trong ánh đỏ hoàng hôn. Thật cô đơn và đáng sợ.

Tôi bật đèn, tựa hồ mơ màng. Chạm nhẹ tay lên giá sách, rút bừa một cuốn.

"Ai hiểu được lòng em"

Đây là cuốn ngôn tình lần đầu tiên tôi đọc. Rất thích. Tôi thậm chí còn highlight và đánh dấu phân đoạn yêu thích.

Nội dung là nữ chính bị bệnh, sốt cao. Nam chính thức đêm chăm sóc. Tôi đọc đoạn này đến nát cuốn sách. Luôn hi vọng sẽ có người như vậy xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi ước ao được như Giang Nhân Ly, luôn có người che chở, yêu thương và chăm sóc.

Tôi đứng nhìn mình trước gương, mọi người không ai bảo tôi xấu , ngược lại còn rất độc lạ. Tuy nhiên lại không biết chăm sóc bản thân. Tôi như thế thật sao?
Thay đổi bản thân. Tôi có nên như thế?

Bản thân tôi là bức tranh đa màu sắc, khó đoán. Như kiểu bạn nhìn một bức tranh trìu tượng, mồm thì kêu ý nghĩa như kiểu hiểu lắm chứ tôi thách mấy đời tổ tông nhà bạn hiểu được nó đang vẽ cái mịa gì.

Tôi ngồi vào bàn học. Dạo này tôi bấn bài Đồng Thoại quá, nghe mãi không chán. Giọng hát êm ấm. chạy vào trái tim tôi. Tôi chạy ra tiệm để cắt tóc giống mấy đứa con trai khác ý, rồi về nhà lấy mặt nạ chanh dây mà bữa trước thằng Duy cho tôi.

Sáng hôm sau đến trường, ớ hớ hớ, bọn mày lác mắt chưa. Chinh ta đây đã trở lại và quyến rũ hơn xưa. Nhưng thật kì lạ, sau khi tút lại vẻ sexy, tôi bắt đầu có sở thích khác lạ. Tôi bắt đầu thích màu đen mặc dù hồi trước ghét cay đắng. Tôi bắt đầu lo học tập hơn trước đây.

Thành tích tăng lên đáng kể. Từ cuối lớp lên Top 10. Cảm thấy hơi vi diệu

"Mày bị nhập hồn à?"

Câu hỏi này dần trở nên quen thuộc hơn đối với tôi. Nhưng sai lầm lớn nhất, cũng chính là lỗ hổng trong công cuộc thay đổi của tôi chính là việc dường như tôi đang đẩy Dũng đi xa khỏi tôi .

Người bên cạnh hắn không phải là tôi, người nghe hắn lảm nhảm chút bầu tâm sự cũng không còn là tôi. Là Nhi , cô hotgirl xinh đẹp được không biết bao người tỏ tình. Còn tôi mãi chỉ là một thằng con trai xấu xí, thô kệch.

Không còn hắn bên cạnh tôi vẫn sống, thậm chí thoải mái hơn nhiều. Chỉ là mất đi người đứng đợi tôi ở cửa lớp mỗi sáng. Mất đi người làm phiền tôi vào ngày đi thi để mượn đề cương. Nghĩ cũng lạ chỉ cần một buổi sáng hắn có thể học hết đề cương. Cũng mất đi người vào giờ ra chơi lại đuổi đứa ngồi cạnh tôi để ngồi xuống. Ngả đầu vào vai tôi lan man hết chuyện này chuyện nọ.

Đuổi mãi không đi. Mất luôn đứa sống chết ngồi cạnh tôi vào mỗi tiết học lớp khác. Nhất định không ngồi cùng bọn con gái.

Tôi bỗng phát hiện rằng, mất đi hắn là tôi đã mất vô cùng vô cùng nhiều. Đâu còn những ngày tháng tôi cùng hắn chơi đùa thoải mái. Bây giờ đụng mặt nhau trên lớp tôi cảm thấy thật khó khăn. Nhưng tôi đâu thể lẩn trốn mãi.

Ít nhất là đúng như tôi suy nghĩ. Vào một ngày cuối tuần, bố mẹ tôi gọi Dũng và anh Hải đến ăn cơm. Như tôi đã nói, tôi đâu thể trốn tránh trên mâm cơm được.

Hận đời. Chết tiệt, tại sao tôi lại ngồi cạnh thằng Dũng chứ. Bỏ mẹ, ăn cũng đếu xong là sao??? Tôi ăn vội bát cơm để chạy lên phòng nhưng đời đâu như mơ. Bà má tôi bắt tôi rửa bát  rửa bát đấy ạ. Nhục lắm. Và cũng chả hiểu phương trời nào lại khiến cho hắn tốt bụng vào rửa bát cùng tôi. Trong khi 3 con người kia ngồi chơi bài.

"Này" - Tôi đưa nó cái đĩa còn dính đầy xà phòng. Hai tay lỡ chạm vào nhau. Tôi giật nảy.

Rõ ràng bình thường chúng tôi còn toàn giả làm người yêu vào mỗi dịp valentine để tôi khỏi thua bạn kém bè. Kết quả là sáng hôm sau hắn chia tay bạn gái.

Đúng là hắn luôn chịu mọi trò khỉ vì tôi .

Tầm 15 phút sau rửa bát xong, tôi uống cạn một cốc nước lạnh. Không để ý rằng hắn đang nhăn mặt.

"Bảo mày bao nhiêu lần rồi. Đừng có một hơi uống hết nước lạnh"

Hắn dành cốc nước trong tay tôi. Rót cho mình một cốc rồi uống.

"Cái đĩa game hôm trước tao trả mày" - Tôi kéo nhẹ tay áo hắn. Ra hiệu bảo lên phòng tôi. Tôi tự nhiên bẽn lẽn voãi. Chắc bị nhập cmnr.

"Ờ" - Hắn thờ ơ đi đằng sau tôi. Thật chán nản đến tột cùng. Tôi mở cửa phòng. Cha mẹ ơi, bừa quá đi mất.

"Đâu ế nhở, tao nhớ là để nó ở đây mà" - Tôi lật tung cả cái phòng mà tung tích chả thấy đâu. Con thề từ giờ phải ngăn nắp hơn. Mà cái lời hứa này hứa từ chục năm trước mà có thực hiện được đâu.

"Đây mẹ ạ . Khỏi tìm nữa"

Luôn luôn vậy. Hắn thông minh hơn tôi nên tìm cái gì cũng nhanh hơn à? Hay là dư lào?

"Chinh. Tao có chuyện muốn nói" - Hắn đột nhiên nghiêm túc. Nghiêm túc đến kì lạ. Tôi bất giác lùi lại.

"Chuyện?"

"Tại sao gần đây mày luôn trốn tao?"

"Tao đâu trốn mày"

"Đừng vải thưa che mắt thánh. Mày nghĩ tao ở cùng mày bao lâu rồi. Tao hiểu từng chân tơ kẽ tóc của mày Chinh ạ. Tao hiểu tính cách, sở thích của mày hơn bất cứ ai. Bây giờ thì nói đi"

"Tao không hề trốn mày" - Tôi không hiểu sao mình lại hét lên. Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹn lại.  Đau đớn lắm chứ. Ai hiểu được cho tôi đây.

"Mày đừng nói dối nữa. Ít nhất là trước mặt tao, đừng ra vẻ bản thân mày mạnh mẽ. Cũng đừng giấu nhẹm nỗi buồn của mày sau nụ cười. Tao có thể phân biệt đâu là nụ cười thật, đâu là nụ cười giả của mày"

"Tao..."

Tôi cắn chặt môi. Tôi không muốn kìm nén bản thân lại. Tôi bắt đầu nói hết mọi thứ trong nước mắt.

"Tao không hiểu bản thân đang nghĩ gì. Chính tay tao đẩy mày ra xa. Đẩy mày đi tao lại buồn vì người ở bên cạnh mày không phải là tao. Tao mất đi đứa nhằng nhẵng đi cạnh tao tơi mọi nơi. Mất đứa làm phiền tao trong suốt giờ ra chơi. Tao không còn mày bên cạnh, tao mất đi nhều thứ lắm. Trong lúc tao đau khổ nhất, mày ở đâu? Mày đang đùa vui bên Nhi. Tao thật sự không hiểu  tao biết là tao xấu xí thô kệch. Nhưng tao không nghĩ có ngày người bỏ tao đi lại là mày Dũng ạ"

Tôi hét lên. Ngồi thụp xuống nền nhac. Tay ôm chặt khuôn mặt, tôi mặc kệ mọi thứ xung quanh mình. Mặc kệ hết.

"Chinh" - Dũng gọi tên tôi. Rồi ngồi xuống cạnh tôi. Hắn bao bọc tôi trong vòng tay hắn. Hơi ấm từ từ truyền đến. Mùi hương bạc hà lạnh truyền thẳng lên não khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn.

"Tao xin lỗi. Tao xin lỗi vì không để ý tới mày. Tao xin lỗi"

Ít nhất mối quan hệ của chúng tôi cũng đã bình thường. Hay là tôi nghĩ thế. Nhưng từ hôm đấy, trong suy nghĩ dành cho thằng Dũng bắt đầu có một cảm xúc gì đó rất mới chen vào.

Không biết sau này chúng tôi sẽ như nào. Mà thôi, mặc kệ chứ. Đến lúc đó rồi tính tiếp ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro