Lời không thể nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Park Jihoon mở mắt ra, trùng hợp thấy Kang Daniel cũng đang nhìn cậu.

Ánh mắt đầy ý cười như là chìm đắm trong dãy ngân hà đầy sao, ôn nhu cẩn thận nhìn vào mắt cậu.

Park Jihoon trong phút chốc cảm thấy hoảng hốt.

Cảm giác như lúc này bọn họ đang ngồi ở trận chung kết produce48, nơi mà hàng ngàn người hồi hộp, ngóng trông. Bọ họ nhìn chăm chú vào hai người thiếu nữ cùng nhau sóng vai đi đến ngôi vương. Sau đó, ngay khoảnh khắc quay đầu để tìm kiếm thân ảnh đối phương thì không kịp đề phòng nhìn thấy hình bóng của mình trong ánh mắt lẫn nhau.

Hoa giấy bay lả tả từ trên trời rơi xuống khắp nơi, các thiếu nữ mặc váy hồng kiều diễm đi qua ba tháng hoa đào.

Nhưng trong mắt bọn họ từ đầu đến cuối chỉ có một ý cười vì tâm linh tương thông.

"Daniel"

Park Jihoon nghe thấy thanh âm của chính mình gọi tên của anh.

Giọng nói còn hơi ngái ngủ mang chút âm sắc mềm mại lại nhẹ nhàng, trong đêm yên tĩnh tựa như lời thì thầm giữa người yêu với nhau. Nhưng trong thực tế, Jihoon cũng không biết rõ bản thân muốn nói điều gì.

Không khí tối nay có chút kỳ lạ

Giờ phút này, cậu thức dậy sau một giấc ngủ dài và trầm ổn khi gối đầu lên đùi của Daniel. Trước đây không lâu ở hậu trường, Daniel còn giống như chú cún lớn quyến luyến chủ nhân mà từ phía sau ôm chầm lấy, khéo léo đem cằm đặt trên vai cậu. Thậm chí, trong giấc mơ vừa rồi, Kang Daniel còn mặc đồng phục thời produce, đứng ở bục phân hạng nhất, trước ánh mắt của bao người mà không hề dự báo trước nói ra một câu "Anh yêu em ".

"Thật xin lỗi, em có thể là quá mệt mỏi."

Park Jihoon nhanh chóng xoay người ngồi ngay ngắn, dùng một câu nói mang theo sự mệt mỏi mà xin lỗi để che lấp tất cả việc khác thường.

Kang Daniel ngồi bên cạnh cười cười, trầm thấp nói: "Không sao đâu --"

"Dù sao chính anh cũng có tư tâm của riêng mình."

Hơi thở như dừng lại vài giây, đầu lưỡi ướt át lăn qua đôi môi khô ráo, Park Jihoon nghĩ có lẽ mình nghe lầm.

Nhưng trước khi câu hỏi nghi vấn chưa được nói ra khỏi đầu môi thì một thân ảnh nho nhỏ màu đen ngoe nguẩy cái đuôi thật nhanh vọt vào phòng, ở mắt cá chân của Jihoon cọ cọ vài lần.

Đôi mắt xinh đẹp bởi vì ngạc nhiên mà trọn to mắt, sau đó lại nhẹ nhàng cười cong cong khóe mi, Park Jihoon vô thức thở phào nhẹ nhõm, xoay người đem chú cún ôm vào lòng, thấp giọng gọi:

"Max--"

Thế là không khí mập mờ dẫn đến hỗn loạn từ từ trở lại bình thường. Kang Daniel vuốt ve đỉnh đầu lông mềm của Max, ngón tay trắng non sờ nhẹ qua đầu ngón tay của chủ nhân chú cún, giọng điệu toát ra lời thân mật cùng không nỡ:

"Thật muốn tận mắt nhìn Max của chúng ta lớn lên."

Sau đó nở một nụ cười.

Có ánh sáng đèn nhạt tản mát trong tròng mắt của anh, theo đuôi mắt cong lên thành một độ cong, hội tụ tạo thành đại dương ấm áp

Kang Daniel nhìn cậu thuần thục giơ lên độ cong hoàn mỹ của khóe môi đã trải qua hàng ngàn lần luyện tập, sau đó nhẹ nhàng thốt ra lời nói mỹ lệ:

"Sẽ thấy, đương nhiên sẽ --"

Đã lâu rồi Kang Daniel mới mất ngủ, tối nay là một ngoại lệ.

Nhưng không phải vì lo lắng cho tương lai, bởi vì anh hiểu được cho dù là nhóm nhạc nổi tiếng như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng làm người được quốc dân lựa chọn hạng nhất, anh nhất định có thể nghênh đón một năm 2019 mới tinh và long trọng.

Không biết tối nay anh làm sao, luôn luôn nhớ lại khoảnh khắc anh cùng Jihoon từ trên cao nhảy bungee từ độ cao hàng chục ngàn mét.

Khi đó, mưa to ở toàn bộ Melbourne, bọn họ đứng ở tầng 88 của đài quan sát Euraika, nhìn ánh đèn neon toàn thành phố bị những giọt nước phủ lên tạo thành một vùng ngân hà. Kang Daniel trong không khí ẩm ướt cùng gió đêm buốt lạnh quay đầu hỏi cậu:

"Năm sau chúng ta lại đến cùng một chỗ nhảy dù nhé?"

Anh còn nhớ rõ ánh mắt Jihoon trong đêm khuya sáng ngời, mỗi chữ mỗi câu giống như đều kiên định không thay đổi mà nói:

"Sẽ, nhất định sẽ."

Mà bây giờ ngẫm lại, xem ra hai câu trả lời giống nhau cho câu hỏi quá phận hỏi đùa kia, đơn giản cũng chỉ là lời nói lừa mình dối người được chuẩn bị tốt để khoái thác mà thôi.

Kang Daniel đã sớm biết.

Dù sao bọn họ am hiểu nhất, chính là nhìn vào đôi mắt đối phương, sẽ biết rõ mọi việc, sẽ hiểu rõ không bao giờ thực hiện lời hứa xinh đẹp.

Bọn họ từ trước đến nay đều ăn ý lại thông minh. Từ lúc mới quen biết, đều mười phần tinh tế, công tư rõ ràng. Thời điểm mọi thứ trở nên nổi tiếng liền hiểu được cần phải cùng nhau diễn kịch. Tại thời khắc cần sự cảm động, lừa gạt tình cảm, liền có thể khiến người khác rơi lệ, cảm nghĩ ở đáy lòng cũng có thể hạ bút thành văn.

Anh vẫn luôn hiểu, không phải sao?

Kang Daniel trằn trọc xoay người, nhấn sáng màn hình di động, trợn tròn mắt nhìn đồng hồ trên màn hình nhảy đến số 00:00.

Anh nghĩ, mình sẽ bước thẳng tới trời xanh, sẽ được hoa tươi cùng tiếng vỗ tay vờn quanh, sẽ sống thật tốt cùng hàng vạn người hâm mộ.

Chỉ còn lại 64 ngày đêm.

Park Jihoon phát hiện, gần đây Kang Daniel có hơi dính cậu.

Vô tình hay cố ý ngồi ở bên cạnh mình. Thậm chí, thời điểm đi đến phòng mình ôm Max, ánh mắt luôn luôn nhìn cậu.

Việc làm như thế làm Park Jihoon bắt đầu nhớ lại một chút chuyện trước kia.

Ví dụ như việc uống rượu cùng nhau vào lễ trưởng thành, livestream chơi game cùng nhau, cùng nhau ước định gì đó vào ngày tuyết đầu mùa.

Nhưng có lẽ là do vận mệnh sắp đặt, những lời hứa từ trước đến này chưa có một cái nào có thể thực hiện được.

Jihoon còn nhớ rõ ngày hôm đó, Jaehwan hyung lôi kéo cậu nói về việc thời vận bát tự rất lâu, nói cái gì mà cậu làm mọi việc đều không thuận lợi, hù dọa cậu hoảng sợ một phen.

Thế là khi đó, cậu tâm sự nặng nề kéo cửa phòng ra, đúng lúc nhìn thấy Daniel ngồi một góc giường chờ cậu để chơi game, vô ý nói một câu:

"Nghe nói vào thời gian tuyết đầu mùa cầu nguyện đặc biệt linh nghiệm, chúng ta vào ngày đó đi chùa cầu đi."

Lời nói này không đầu không đuôi, Kang Daniel cũng không thấy kỳ quái, chỉ là cầm lấy ly cà phê đang tỏa nhiệt, cười híp mắt:

"Thế nhưng em không phát hiện trong phim truyền hình nam nữ ước hẹn vào ngày tuyết đầu mùa đều không có kết cục viên mãn. Haiz."

Park Jihoon không nghĩ tới vấn đề này, cậu trả lời với bộ dạng khó xử:

"Em.... Em chỉ là muốn thử xem.'

Kang Daniel tay đỡ trán không nhịn được cười rộ lên.

Ấm nước nóng trên bàn đang sôi, Daniel mở chiếc chăn dưới chân rồi đứng dậy, quấn chiếc chăn vào người Jihoon trong khi cậu chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, dùng ngữ khí trầm thấp lại ôn nhu nói: "Được. "

Đây là việc cách đây bao lâu, Park Jihoon cũng còn không nhớ rõ nữa.

Hiện tại, thời điểm khi cậu quay đầu lại mới phát hiện Kang Daniel không biết từ lúc nào ngồi xuống bên cạnh mình, cầm chiếc quạt điện nhỏ lấy được từ tay staff cười hì hì nhìn cậu.

Ánh đèn trên khán đài mờ ảo, Kang Daniel vụng trộm đưa chiếc quạt nho nhỏ cho cậu,tứ như một đứa trẻ đưa bảo bối của mình cho người khác:

"Cái này cho em."

Jihoon cảm thấy có chút buồn cười, đưa tay lấy, kết quả là ngón tay trắng nõn kia thế mà không buông ra, dường như vô ý nhưng rõ ràng là cố ý, còn ở bên trong lòng bàn tay cậu gãi gãi, giống như chú mèo con không biết nghe lời.

Ồ! Đúng là quỷ ngây thơ mà!

Jihoon nhịn không được muốn mắng người, nhưng chưa kịp mở miệng thì trong nháy mắt, nốt ruồi dưới khóe mắt và nụ cười của Daniel rơi vào mắt cậu.

Thế là cậu lại không còn gì để nói.

Idol khác trên sân khấu còn ra sức hát nhảy, Jihoon cúi đầu loay hoay chơi đùa với quạt, lúc nhịp tim bất ngờ đập nhanh, nghĩ hôm nay âm nhạc thật sự quá lớn.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Park Jihoon cố ý chậm rãi đi cuối cùng.

Nhưng cậu vẫn gặp Kang Daniel đang đứng chờ ở cuối hành lang.

Việc này làm cậu cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao. Bởi vì giờ phút này, cậu đột nhiên ý thức được mình làm như vậy, là bởi vì muốn trốn tránh ai.

Nhưng Kang Daniel không phát giác chuyện gì.

Hôm nay nhận được rất nhiều giải thưởng, có thể nhận ra tâm tình của anh đang rất tốt. Anh giống như một chú cún lớn chờ chủ nhân khen thưởng, quay xung quanh Jihoon, ríu rít hỏi một hồi có muốn cùng nhau đi ăn gà rán hay không.

Park Jihoon buồn bã, trả lời lại huyng đi đi, em không đói bụng.

Anh lại hỏi một hồi cùng nhau nhau hát karaoke đi.

Cậu chỉ có thể bước nhanh, lắc đầu nói em mệt

Thế là lời đối thoại đến đây liền kết thúc.

Nhưng Kang Daniel thông minh mọi ngày như tối nay lại không hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, cười hì hì đụng vào bả vai Jihoon, hỏi nếu không thì đêm này cùng nhau uống một ly đi.

Park Jihoon dừng bước tại cầu thang.

Cậu cảm thấy tức giận lại buồn phiền, hiện tại người cảm thấy bối rối chỉ có một mình cậu.

Giờ phút này, nội tâm của cậu đột nhiên nảy sinh ham muốn trả thù mãnh liệt.

Dù sao cậu cũng không phải là người đầu tiên làm như vậy, vì thế hôm nay đừng ai nghĩ sẽ sống tốt.

Thế là từ trước đến nay, lần đầu tiên Jihoon có ý định kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngay sau đó nhón chân lên, thừa dịp Kang Daniel nghiêng đầu qua, hôn lên môi anh.

Dứt khoát mà làm, không sai một chút nào.

Trong nháy mắt, bờ vai rộng như Thái Bình Dương mà hàng ngàn thiếu nữ mong mỏi kia cứng lại thành một bức tường.

Thấy thế, Park Jihoon thỏa mãn lùi về sau, đôi mắt lấp lánh chớp chớp, nó nụ cười hồn nhiên, vô tội nói: "Thật xin lỗi" .

Sau đó rời đi không quay đầu lại.

Kang Daniel đứng tại chỗ, sờ sờ đôi môi vừa được hôn kia, do khóc dở cười nghĩ, Park Jihoon a, thật đúng là một đứa trẻ mang thù tất báo.

Thời điểm nhớ lại, Jihoon cảm thấy khi đó mình nhất định là điên rồi.

Bởi vì dựa vào tính tình của Dorm Jihoon thì Kang Daniel có lẽ không sống quá năm 2017 ( =))))))))))) )

Khi đó nhóm nhạc quốc dân Wanna One chào đón một năm đại thành công, các thành viên từng người cười đùa giống như ăn phải kẹo ngọt, hạnh phúc nhẹ nhàng bay lên.

Park Jihoon cũng không ngoại lệ.

Cậu ỷ vào bản thân đã trưởng thành, ngồi cùng Kang Daniel uống rượu ở ban công ký túc xá, thưởng thức pháo hoa nơi xa.

Park Jihoon nhớ kỹ ngày đó bọn họ hàn huyên rất lâu. Từ lúc mới gặp cho đến lúc debut, giống như là muốn đem lời nói cả đời nói ra hết.

Cho đến khi bọn họ không còn sức lực để cười nói, ngồi tựa vào nhau, Daniel mở miệng nói gì đó nhưng lại bị âm thanh tiếng pháo lấn át.

Thế là Jihoon phải nghiêng người hỏi anh nói cái gì, lại bị Kang Daniel đột nhiên ấn xuống, hôn lên đôi môi.

Đồng đội trong phòng còn đang lớn tiếng hihi haha, đèn đuốc trên đường phố sáng trưng, khắp nơi đầy tiếng hân hoan.

Jihoon kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Daniel cười cười lùi lại phía sau một bước, gãi đầu nói câu "Thật xin lỗi."

Nhưng Jihoon biết được, đây không phải là việc ngoài ý muốn. Cậu biết lúc này mình hoàn toàn có thể chửi ầm lên. Nếu cậu không đủ tốt, vẫn có thể nói câu không sao, lầm sau nên chú ý.

Nhưng khi Park Jihoon ngẩng đầu nhìn thấy ý cười trong mắt Kang Daniel, giống như đứa trẻ ăn trộm bánh kẹo hạnh phúc lại khẩn trương. Đột nhiên miệng không thể thốt ra lời nào.

Pháo hoa nơi xa vẫn còn tiếp tục đem màn trời đen nổ tung, cậu không giải thích được theo Daniel bật cười.

Thùng thùng, tiếng chuông biểu thị năm 2018 bắt đầu, toàn bộ thế giới vào thời khắc này tràn ngập kỳ vọng và chờ mong. Park Jihoon nghe thấy thanh âm của mình nói: "Daniel, chúc mừng năm mới."

Sự trả thù của Jihoon với trò đùa dai số với anh nghĩ thật hiệu quả.

Kang Daniel gần đây cũng nhớ lại một vài chuyện trước kia.

Anh mơ thấy một giấc mộng

Trong mộng, anh trở về hiện trường lúc quay Beautiful, gió đêm gào thét thổi mạnh trên cầu vượt trống trải. Nhân viên công tác ai nấy đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi trước khi tờ mờ sáng mà ngủ ngon lành. Anh lại tỉnh dậy sớm.

Giấc ngủ cũng không an ổn, trong cổ họng khô khan mạnh mẽ.

Anh muốn đi đến máy bán hàng tự động mua đồ uồng, lại ngoài ý muốn bắt gặp Jihoon đang ngồi trầm tư tựa vào chiếc xe môtô.

Thế là Kang Daniel thuận tay đem đồ uống vừa cầm tới tay đồ vứt cho cậu: "Nghĩ gì thế?"

Park Jihoon đưa tay nhận được chai nước, liền kéo mũ áo màu xám chụp lên đỉnh đầu, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, dáng vẻ nhếch miệng cười xấu xa của thiếu niên ngược lại càng thêm câu dẫn:

"Em đang suy nghĩ nếu như không có anh thì có phải nam chính ngồi ở chỗ điều khiển kia là em hay không."

Kang Daniel nghe thế chỉ cười khúc khích, lại quay người tiếp tục chọn đồ uống ở máy bán hàng.

Sau lưng truyền đến tiếng mở nắp, Park Jihoon kêu lên một tiếng ồ thật dài, ghét bỏ nói:

"Đồ uống này thật là khó uống."

Thế là Kang Daniel vô ý thức chọn một loại đồ uống khác.

Nhưng sau đó anh lại nghe Jihoon ở phía sau chậm rãi ung dung nói:

"Anh biết không, Kang Daniel, kỳ thật có đôi khi em rất chán ghét anh."

"A?"

Kang Daniel cúi xuống lấy ra lon nước, quay người tựa vào máy bán hàng, nghiêm trang trả lời:

"Vậy làm sao bây giờ? Anh còn giống như thật sự rất thích em."

Lần này Jihoon cũng nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười.

Gió đêm dần dần thổi chậm lại, giấy mộng này dừng lại lúc ánh sao ngày càng yếu ớt, đèn đường mờ ảo, tiếng cười của Jihoon tiêu tán cùng với gió đêm: "Em lừa anh" .

Kang Daniel mở mắt.

Người xung quanh phát ra âm thanh ồn ào, người phụ trách ánh sáng, phụ trách âm thanh, nhiếp ảnh gai đi lại vội vàng.

Anh nhớ rằng đây là buổi chụp ảnh cho lần comeback này, nhưng bây giờ, thứ mà chiếm cứ lấy toàn bộ đầu óc anh chỉ là giấc mơ lúc nãy.

Trái tim nhảy vọt giống như một chiếc máy bị trục trặc trong lồng ngực, giờ phút này Daniel chỉ muốn tìm cho mình một lối thoát.

Anh vô thức bắt đầu đứng dậy tìm kiếm. Chưa bao giờ anh vội vã như vậy, phảng phất như nếu bản thân thư giãn thì mãi mãi sẽ không còn quyết tâm nữa.

Muốn tìm tới em ấy, muốn hỏi em ấy rõ ràng mới được.

Nhưng thời điểm khi đứa bé kia xuất hiện tại trong tầm mắt, Kanh Daniel còn chưa kịp kêu lên tên của cậu, liền trơ mắt nhìn đứa bé kia bị đồng đội đột nhiên lao ra ôm vào cõi lòng.

Kang Daniel nhìn hai người đang cười đùa trước mắt, đột nhiên cảm giác được mờ mịt trước nay chưa từng có.

Ngược lại, Jihoon lại chú ý tới anh. áp chế tay Woojin đang làm loạn, nín cười hỏi: "Niel huyng có chuyện gì?"

Kang Daniel nghẹn lời.

Anh muốn nói anh có lời muốn hỏi em.

Thế nhưng, mình muốn hỏi chính là cái gì?

Tại sao đêm hôm đó em lại hôn anh? Câu "Em lừa anh" vào một năm trước đến cùng là chỉ "Đồ uống khó uống" hay là chỉ "Em chán ghét anh"? Hoặc là, hiện tại em có thể hay không để Park Woojin bỏ xuống hai tay đang ôm lấy em?

Giống như tất cả vấn đề đều lộ ra không đúng thời điểm.

Giờ phút này, Kang Daniel cảm thấy mình giống như biến thành một thằng hề vạm vỡ đứng trước gương đem từng chiếc áo mặc thử trên người, lại bởi vì không có cái nào vừa người nên chỉ có thể vứt bỏ toàn bộ.

Anh nhìn ý cười như sắp tràn ra khỏi khóe mắt Jihoon, trong lòng nghĩ nguyên lai những chuyện kia là thật sự là đã qua.

Sự chân thành không cách nào được giải thích, những từ ngữ yêu hận từ miệng nói ra, tất cả đều giống như gió mùa tháng sáu đem đến cơn mưa rào, sau nhiều ngày đinh tai nhức ốc, triệt để bặt vô âm tín, biến mất hoàn toàn trong quá khứ.

Anh cuối cũng cũng không thể hỏi thành lời.

Anh lui về sau một bước, lại lui về sau một bước. Sau đó lắc đầu, miễn cưỡng gạt nặn ra nụ cười: "Không có gì, chỉ là... Một số việc không quan trọng mà thôi."

Dù là vậy, nhưng Jihoon thật ra rất để ý.

Giữa cậu và Daniel, lời thú nhận và bí mật cho tới bây giờ đều phân rõ ràng, thế nhưng, gần nhất rất nhiều sự tình lại làm cho giới hạn này dần dần trở nên bắt đầu mơ hồ.

Cậu thường xuyên kìm nén không được nghĩ, chuyện không quan trọng mà Kang Daniel muốn nói lại thôi sẽ là cái gì.

Thẳng cho đến một ngày cậu bắt gặp Seongwoo huyng đang cãi nhau với Daehwi.

Nói thật, dù tận mắt chứng kiến thì Jihoon cũng cảm thấy giật mình, cậu vốn cho là tính cách của hai người kia thì cả một đời cũng sẽ không cùng người khác tranh chấp.

Cậu nhìn thấy Seongwoo huyng quay người, đóng sập cửa rời đi, đĩa nhạc cùng sách vở trên kệ rơi lả tả trên đất.

Jihoon đứng ở cửa do dự một hồi, vẫn là đi vào, ngồi xổm người xuống một bên giúp lý Daehwi nhặt đ , một bên thử thăm dò, mở miệng hỏi: "Thế nào? Cùng Seongwoo huyng cãi nhau à?"

Đứa bé chỉ nhắm mắt và lắc đầu, biểu tình rất bình thản: "Không có gì, em và Seongwoo vốn dĩ không hợp nhau."

Cái này vốn là câu hờn dỗi, nhưng kỳ quái chính là bên trong giọng nói nửa điểm phẫn nộ cũng không có.

Mặt trời ngày đông chiếu xuyên qua tấm kính được chia đều bởi những song cửa sổ, như pha lê phản chiếu những hạt bụi nhỏ liên tục bay lơ lửng trong không khí.

Lee Daehwi ngồi xổm ở biên giới sáng tối giao nhau, trầm mặc đồ vật rơi xuống từng cái nhặt lên, máy phát nhạc vẫn đang vang lên âm thanh nho nhỏ: "Dù cho muốn giữ lại kim đồng hồ kia thì cuối cùng vẫn phải đi đến điểm kết thúc", đứa trẻ đột nhiên sửng sốt.

Jihoon có chút lo lắng hỏi: "Daehwi, em không sao chứ?"

Tay đứa trẻ cầm lấy trang bìa The Heal. Thanh âm của em ấy rất nhẹ, so với trả lời Jihoon thì càng giống như là đang lầm bầm lầu bầu:

"Không có việc gì, em chỉ là đang nghĩ..."

Giọng của Daehwi từ trước đến nay rất đặc biệt, thời điểm an tĩnh hát tình ca sẽ giống như dưa mật ướp lạnh, sàn sạt để cho người khác động tâm, thế nhưng, giờ phút này trong thanh âm lại bao hàm sự run rẩy dù như thế nào cũng không thể che giấu.

"Em chỉ là đang đang nghĩ, rất nhiều năm về sau, Seongwoo huyng vẫn sẽ nghe chúng ta cùng một chỗ hát ca chứ, có thể hay không hoài niệm chúng ta cùng một chỗ nếm qua cà ri, có thể hay không nhớ lại, chúng ta từng đứng trên sân khấu trước mắt hàng ngàn người ôm nhau thật lâu."

Dưa mật rốt cục vẫn ngã xuống đất, tại vận mệnh xoay chuyển mà rơi xuống, chia năm xẻ bảy.

"Hoặc là... Nếu như chúng ta đem những lời răn dạy kết hợp lại, Lee Daehwi như bị điên mà đi yêu Ong Seongwoo, có phải hay không hai người chúng ta có thể có đạt được kết quả hạnh phúc?

Đứa trẻ nhỏ nhắm chặt hai mắt, khóe mắt bởi vì nhẫn nại bị nhuộm đỏ bừng, thế mà lệ kia cuối cùng cũng không có rơi xuống.

Ca khúc dần dần đi đến phần kết thúc.

Lee Daehwi giống như cảm thấy mình rất buồn cười, lắc lắc đầu: "Đơn giản... Đơn giản chính là như vậy, chỉ là một chút việc không quan trọng mà thôi."

Thời điểm cuối năm, Seoul bị tuyết bao phủ khắp nơi

Park Jihoon đứng trước cửa sổ nhìn bông tuyết bay khắp nơi, bỗng nhiên nhớ đến ước hẹn ngày tuyết đầu mùa bị phá vỡ.

Kỳ thật cẩn thận nhớ lại, đêm hôm đó cậu giống như nhận được điện thoại của Kang Daniel, nhưng bởi vì Guanlin một mực ở bên cạnh la hét muốn ăn súp khoai tây, Daniel cũng nói còn làm việc, cuối cùng không nói được vài câu liền cúp máy.

Lịch trình ngày hôm nay cũng đã kết thúc, Jihoon nghĩ rằng không bằng thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, đi dạo xung quanh một chút.

Nhìn xem thế giới bị nhuộm thành một mảnh thuần trắng, giẫm trên mặt tuyết mềm mại, tâm tình của Jihoon cũng nhanh nhẹ đi.

Giáng Sinh sắp tới, trên đường khắp nơi tràn đầy không khí ngày lễ, bên trên cây thông Noel to lớn treo đầy những ngọn đèn màu lập loè tỏa sáng, người phát tờ rơi đội mũ Giáng Sinh đứng dưới tàng cây phân phát đơn, trong đầu Jihoon lập tức liền lóe lên hình ảnh ông già Noel bụng lớn trong Zerobase.

Thế là cậu không nhịn được xuy xuy nở nụ cười.

Cậu nghĩ nếu như bây giờ Kang Daniel có mặt ở nơi này, mình khẳng định phải nắm chặt hắc lịch sử đen tối của anh mà chế giếu một phen.

Tuyết rơi dần dần lớn, Jihoon cúi đầu xuống, vô thức rút tay vào trong tay áo, lại ngoài ý muốn nhìn thấy người vừa chiếm lấy cõi lòng cậu đang đứng ở góc đường.

Hắn thật có lỗi chỉ nói một nửa liền kẹp lại.

Jihoon mở to hai mắt, lắp ba lắp bấp hỏi: "Dan... Daniel?"

Kang Daniel thật giống như không có chút nào giật mình.

Có lẽ anh vừa kết thúc lịch trình gì đó, mặc trên người chiếc áo lớn màu đậm, khăn quấn hờ trên cổ, bộ dáng cười mị hoặc giống như năm chính từ trong phim ảnh bước ra đời thật.

Anh không khách khí đem tay cậu đang giấu trong tay áo lấy ra, sau đó dúi vào lòng bàn tay của mình sưởi ấm, giả bộ tức giận hỏi: "Thế nào? Không muốn nhìn thấy anh sao?"

Park Jihoon lắc đầu, trong lòng nghĩ cũng là bởi vì muốn gặp anh nên mới giật mình mà.

Nhưng Kang Daniel không thể nào biết được lòng câu đang nghĩ gì, chỉ vội vàng lấy khăn quàng cổ của mình xuống, từng vòng, từng vòng quấn trên cổ Jihoon, liên miên lải nhải nói:

"Mỗi lần đi ra ngoài đều mặc đến ít như vậy, cũng không sợ bị cảm sao."

Park Jihoon giãy dụa từ chiếc khăn to lớn, lộ ra cái mũi be bé, trừng mắt khịt mũi cùng với giọng nói hờn dỗi "em không sợ lạnh"

Kang Daniel bỗng chốc bị cậu làm cho tức cười, lại đưa tay đi bắt lấy tay cậu:

"Anh đưa em về nhà trước, một lúc nữa anh còn có lịch trình, lập tức liền phải đi."

Bông tuyết còn đang bồng bềnh rơi, bọn họ chọn con hẻm ít người qua lại mà đi vào, tâm tình Daniel tựa hồ rất tốt, nhìn những bông hoa tuyết mà nhẹ giọng ngâm nga khúc ca quen thuộc :

"Baby, I'm lonely lonely lonely lonely, Hồi ức không ngừng falling falling falling falling falling......"

Jihoon nhớ rõ, đây là bài hát mà Jaehwan vừa đàn ghita vừa hát.

"Baby I'm missing you every night, anh nhớ em, bởi vì anh quá cô đơn..."

"Ở con đường này không có em, anh chỉ có một mình, vẫn như cũ nhớ đến em"

-- Sau khi đưa tiễn em đi, có lẽ anh vẫn một mình yêu em.

Kang Daniel dừng bước, tiếng ca cũng đi theo tới đây im bặt mà dừng.

Park Jihoon dùng ánh mắt hỏi thăm hỏi "Sao vậy?"

"Chà...." Kang Daniel híp mắt suy tư một lúc, có chút ngượng ngùng cười,

"Lời sau như thế nào nhỉ? Có vẻ như anh đã quên mất rồi."

Chiếc xe bảo mẫu đậu trước cửa bấm còi hai tiếng, thúc giục Kang Daniel cần phải đi.

Thế là Daniel lui về sau một bước, nhiệt độ trên bàn tay của Jihoon cũng đi theo mà biến mất.

Park Jihoon vô ý thức gọi gọi tên anh: "Daniel..."

Nhưng Kang Daniel vẫn không dừng lại bước chân của hắn.

Cuối cùng, anh chủ giúp Jihoon sửa sang lại chiếc khăn quàng cổ, phủi đi những bông tuyết trên đỉnh đầu cậu, sau đó từ phương xa mỉm cười và nói trong sự bối rối:

"Jihoonie, chúc em năm mới hạnh phúc."

Xe bảo mẫu lái rời đi.

Jihoon đứng một mình trong màn tuyết lớn đầy trời tuyết lớn nghĩ, thật tồi tệ.

Câu nói này nghe giống như cũng đã đến lúc là tạm biệt đi.

Kỳ thật, Jihoon cũng đã nghĩ đây chính là điểm kết thúc. Cậu và Daniel, ai cũng sẽ không tiến lên một bước nào nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ an toàn nhất.

Thẳng đến có một ngày thu thập hành lý, cậu đi đến phòng của Kang Daniel lấy tay cầm đồ chơi bỏ quên, ngoài ý muốn phát hiện một tờ giấy đặt ở dưới ngăn kéo.

Cậu có chút tò mò mở ra, phía trên nền trắng là dòng chữ màu đen đoan chính:

"Vừa lúc trung thu nguyệt, thiềm thừ sáng tỏ gian, ám vân biết nơi nào, cố cố hai tương phàn." (*)

Tay Jihoon bắt đầu run rẩy.

Cậu chăm chú nhìn vào ngày tháng trên tờ giấy, sau đó run rẩy lấy ra điện thoại bắt đầu lật xem tin nhắn trò chuyện.

Thật là trùng hợp, thời gian cùng với ngày tuyết đầu mùa năm ngoái không sai một chút nào.

Jihoon chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng, trong cổ họng lại vừa bỏng rát, vừa đau.

Nguyên lai, cậu đã từng mong đợi lời hứa hẹn vào ngày tuyết rơi kia, như một đứa bé muốn được khen thưởng mà nắm chặt quẻ bói đại lợi này, đợi đến khi ngày tuyết rơi đầy vai nhưng lại cuối cùng không thể chờ đợi đến.

Jihoon nhìn chằm chằm vào hai hàng chữ màu đen, giống như mất hồn mà ngồi ngây người trước bàn.

Ám vân biết nơi nào, cho nên cho nên hai tương phàn....*

Nguyên lai lời thăm dò muốn nói lại thôi, nụ hôn tựa như ngoài ý muốn, lời tỏ tình biến mất trong âm thanh pháo hoa, việc không quan trọng cùng với lời tình ca bị quên mất...

Đáp án chính là cậu.

(*: Tạm dịch vào đêm trăng rằm, ánh trăng sáng soi làm cho thiềm thứ thấy chú thỏ trên cung trăng. Vạn dặm trời quang, không có trở ngại, toàn bộ không trung không có mây, vậy trong lòng nhất định sẽ sáng sủa đi - Quẻ bói đại may mắn ở Trung Quốc, có ý nghĩ rằng nếu có thể không còn hoang mang mà nhìn thẳng nội tâm của mình, thì chắc chắn sẽ thực hiện được mong ước trong lòng )

( Đôi lời từ quẻ bói: Thật ra theo mình hiểu thì Jihoon là trăn trở trong lòng anh Kang, anh vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân, cho nên khi rút được quẻ này, có lẽ bản thân anh đã thông suốt nên mới dính lấy Jihoon. Nhưng đáng tiếc Jihoon đã bỏ qua cơ hội này. Nên hai người cứ như thế, bỏ lỡ lẫn nhau.)

Thời điểm Jihoon tìm tới Kang Daniel, bầu trời lại bắt đầu tuyết rơi.

Kang Daniel không ngừng ngắm nhìn về phương xa, giống như là đang chờ người nào đó. Quay đầu nhìn thấy Park Jihoon chỉ mặc chiếc áo ngắn tay chạy ra ngoài, vô thức lại bắt đầu cởi áo khoác của mình.

Nhưng giờ phút này, trong lòng Jihoon nóng như lửa đốt, muốn có được đáp án của anh mà nhanh chóng đè đôi tay đang cầm áo khoác lại.

"Daniel..."

"Daniel -- Người của công ty dọn nhà đã đến."

Âm thanh của Yoon Jisung từ cửa truyền tới: "Mọi thứ đều đã thu dọn xong, anh gọi bọn họ trực tiếp đi vào?"

Kang Daniel quay đầu lại làm kí hiệu ok với Jisung: "Đươc, vất vả rồi huyng."

Nhân viên dọn nhà pần lượt từ xe bước xuống, Jisung không ngừng kêu gọi bọn họ đi vào trong.

Park Jihoon đứng tại chỗ mờ mịt nhìn bọn họ bắt đầu bận rộn ra vào ký túc xá, lặp đi lặp lại khuân vác những thùng đựng đồ lớn nhỏ, cậu tự giác buông lỏng tay đang nắm chặt ống tay áo của Kang Daniel.

Bông tuyết còn đang rơi không ngừng. Cậu nghĩ, như vậy thì sẽ là dạng nào?

Rõ ràng bọn họ đều đi tới bước này, làm sao có thể dừng lại như thế?

Không có sự ngăn cản của Jihoon, Daniel thuận lợi cởi áo khoác trên người anh, cũng vừa lúc cúi đầu, trong nháy mắt vừa vặn bắt gặp tấm giấy bị Jihoon siết chặt trong tay .

"A --" Thanh âm Kang Daniel kêu lên chỉ trong một giây, đại khái chính là giống như bị kim châm thử máu đâm vào ngón áp út, ngắn ngủi chỉ trong một cái chớp mắt, thanh âm của anh lại khôi phục như thường.

Anh ôn nhu mỉm cười, giống như đồng ý với lời ghi trên trang giấy kia, sau đó đem quần áo của mình phủ lên người Jihoon:

"Anh quên nói, cái này là năm ngoái anh đi chùa cầu được, nghe nói là quẻ may mắn, Jihoonie thích, vậy anh liền tặng cho em."

Đột nhiên Jihoon nhịn không được mà bật cười.

Cậu xoay người ngồi xuống, cười đến không còn sức lực, cười đến chảy ra nước mắt.

Cậu nghĩ, nguyên lai đã đến lúc kết thúc rồi.

Bọn họ đã từng ôm, đã từng hôn, đã từng nói anh yêu em, cũng đã từng nói thật xin lỗi. Giữa bọn họ, cũng đã sớm bất tri bất giác sử dụng hết khả năng ở cùng một chỗ.

Thế là cậu đứng thẳng người, một lần cuối cùng phóng túng tinh tế dò xét nét mặt của Kang Daniel, sau đó nhón chân lên, dùng sức vòng lấy cổ của anh.

Cậu nghe thấy giọng nói của mình run rẩy: "Daniel, em thích --"

"Anh rất thích."

Tuyết lớn bay lả tả rơi xuống đến, Park Jihoom nhắm mắt lại, giọt lệ nóng hổi chảy xuống từ đuôi mắt xinh đẹp.

"Cám ơn anh."

Ngày cậu rời đi là một ngày đẹp trời.
Trời xanh không mây, vạn dặm không mây.

Jihoon kéo vali, ngẩng đầu nhìn Daniel đang đứng trên lầu hai. Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu trên người anh, gương mặt của anh nhìn không rõ biểu lộ gì.

Cậu đã vô số lần tưởng tượng qua, sau nàu bọn họ sẽ gặp nhau trong trường hợp nào.

Là khi đang hát nhảy trên sân khấu xa xa nhìn nhau mà cười một tiếng sao, là tại lễ trao giải cuối năm lấy thân phận đồng đôi cũ hàn huyên, hay là gặp ngẫu nhiên bên đường, phất phất tay chào hỏi rồi sau đó đường ai nấy đi.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nhưng cuối cùng, cậu biết rằng, những cái kia đều sẽ trở thành chuyện xưa cũ.

Dù sao toàn bộ khả năng giữa bọn họ, đơn giản đều là tùy ý thuận theo đối phương

Rốt cuộc, tất cả các khả năng giữa bọn họ không thể làm gì khác hơn là để cho nó tan biến vào vận mệnh của họ khi bánh xe thời gian chuyển động.

Ngoài cửa truyền đến thổi còi thanh âm, là lúc kết thúc.

Thân ảnh trên lầu hai vẫn im lặng không nói gì, đứng thẳng tắp ở trên đó, không một lời, không một lần nhìn về phía cậu.

Park Jihoon đột nhiên muốn nói, lại cho em một nụ hôn đi, lại cho em một cái ôm đi, lại giống như lần cuối quyết chiến giành center ôm chặt lấy em đi, nhìn vào đôi mắt em mà nói thêm một lần "Anh yêu em" đi.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không nói ra thành lời.

Bọn họ từng được hàng vạn người chứng kiến, trải qua động lòng lớn nhất trên đời này, đáng tiếc kia cuối cùng cũng không thể xưng là tình yêu.

"Daniel, "

Park Jihoon phất phất tay, kéo hành lý ra cửa lớn.

"Hẹn gặp lại."

END

27.01.2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nielwink