108- 109: Gia yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 108 :
Nghe thấy Thánh Mặc La Á Qua Đế bảo người nọ gọi mình là thiếu chủ mẫu, Hạ Nhiêu tức khắc giật mình một cái. Toàn thân vô lực cùng lười biếng lúc này, tất cả đều biến mất trong một khắc, toàn bộ thân thể thoáng chốc phản xạ có điều kiện căng chặt lên.

"Thế nào?" Thánh Mặc La Á Qua Đế ngưng mi hỏi.

Hạ Nhiêu biết mình phản ứng quá lớn, vội vàng dấu đi khiếp sợ ở đáy lòng, lắc lắc đầu nói: "Tôi đói bụng."

Bởi vì bị sặc, nên giọng nói Hạ Nhiêu có hơi khàn khàn, khi nói ra lời này còn ẩn ẩn mang theo vài phần oán giận.

Đang nói, người hầu liền đem đồ ăn bưng lên, Thánh Mặc La Á Qua Đế thấy vậy đem Hạ Miều ngồi một bên ở trên ghế, nói: "Đói bụng thì ăn đi, ăn nhiều một chút." Nói xong đem một chén cơm nhỏ đặt ở trước mặt Hạ Nhiêu, rồi bắt đầu ăn.

Hạ Nhiêu thấy vậy có chút ngạc nhiên, trên bàn ăn tất cả đều là món ăn của Hoa Hạ, không có lấy một món nào của Y quốc.

Chẳng qua bây giờ cô quản không được nhiều như vậy, bụng đói đến muốn ngất, vì thế Hạ Nhiêu cũng không khách sáo, trực tiếp lấy chiếc đũa gắp đồ ăn lên.

Tát Lạc đứng ở một bên kinh ngạc, kinh ngạc qua đi rồi lại cảm thấy nữ chủ nhân này thực tự nhiên, nhìn cử chỉ ăn cơm liền biết, tuy rằng không phải quá lịch sự, nhưng là lại có thể khiến người cảm thấy thực thoải mái, thực tự tại, không có tia ra vẻ cùng trói buộc.

Có lẽ trên người nữ nhân này thực sự có chỗ đặc biệt, bằng không cũng sẽ không được chủ tử tán thành. Nhưng chính là, hết thảy vẫn là phải đợi cô ta có thể thành công từ vực kình ra mới có thể có kết luận.

Giữa trưa Thánh Mặc La Á Qua Đế đi ra ngoài xử lý công việc, mà Hạ Nhiêu ăn không ngồi rồi, nên bảo cho Tát Lạc tìm cho cô chút công cụ đến, bắt đầu thiết kế vẽ bản thảo.

Thời gian trôi qua thực nhanh, đảo mắt liền đến buổi tối, nhà chính cách lâu đài cổ của Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng không xa, chỉ cách một hoa viên nhỏ, bởi vì hắn trở về tương đối trễ, nên thời điểm hai người đi vào nhà chính, thì thành viên trong gia tộc Thánh Mặc La Á đã đến đông đủ.

Nhìn một cái bàn dài dằng dặc, tràn đầy một đám người ngồi, tuỳ tiện liếc mắt đảo qua ít nhất cũng hơn hai mươi người. Hạ Nhiêu đột nhiên cảm thấy choáng váng như muốn té xỉu. Đặc biệt là khi cô và Thánh Mặc La Á Qua Đế cùng xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn qua. Đông đảo ánh mắt chăm chú nhìn, mãnh liệt đến nỗi có thể so với điện áp hai mươi vạn vôn khiến chân cô như không còn sức lực, trở nên mềm nhũn.

Thánh Mặc La Á Qua Đế còn cố tình cho cô đi một đôi giày cao gót, càng khiến cô đứng không yên. Khi cô có cảm giác lung lay sắp ngã, thì cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bên cạnh liền ôm lấy eo cô, chặt chẽ cố định giữ thân thể cô.

Ngước mắt lên chỉ thấy khoé môi thiên tím thủy nhuận* hơi khẽ mở, nói ra một câu lãnh đạm nhưng lại khiến người trong nháy mắt trở nên an tâm hơn "Sợ cái gì, có tôi ở đây."

(*) "Thiên tím thủy nhuận" nghĩa là cánh môi mỏng ướt áp có chút trắng(tức là môi hơi bệch, giống mình khi không đánh son vậy đó ((:

Thanh âm kia rõ ràng có chút lãnh khốc, nhưng lại giống như thuốc an thần khiến Hạ Nhiêu trong nháy mắt trở nên bình tĩnh hơn. Thế nhưng cô vẫn là có chút chột dạ, cơ thể chợt đứng thẳng, giống như chuẩn bị sắp ra chiến trận.

Hạ Nhiêu cũng biết, càng là lúc này càng không thể có vẻ khiếp đảm. Nêu lúc này để người khác nhìn ra cô sợ hãi luống cuống, có lẽ chỉ càng thêm xem nhẹ cô mà thôi. Vì thế khi được Thánh Mặc La Á Qua Đế dẫn vào, Hạ Nhiêu ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi ưu nhã theo hắn đi vào trong đám người. Chỉ là tay nắm chặt giấu phía sau lưng mới cho thấy lúc này cô có bao nhiêu lo lắng cùng căng thẳng a~

Một đường vững vàng đi đến, còn muốn cảm ơn thì Thánh Mặc La Á Qua Đế nắm lấy cánh tay cô, như vậy hữu lực, hoàn toàn là nâng nửa người trên cô, khiến cô tại thời điểm khó khăn bước đi với đôi giày cao gót rốt cuộc cũng qua đi.

Thánh Mặc La Á Qua Đế mang theo Hạ Nhiêu đến hai cái ghế bên cạnh Thánh Mặc La Á Qua Y rồi ngồi xuống, lần này, tất cả mọi người đã đến đông đủ.

Hạ Nhiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai cũng không thấy, an tĩnh ngồi. Nhưng cô lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, từng đạo tầm mắt cực nóng phóng tới như hận không thể nhìn xuyên qua người cô. Cái cảm giắc bị đánh giá, bắt bẻ cùng xem kỹ này quả thực làm cô muốn lật bàn chạy lấy người.

Từ lúc Hạ Nhiêu vừa vào cửa Thánh Mặc La Á Qua Y liền quan sát đến đứa nhỏ này, rốt cuộc thì đứa trẻ này sẽ là thiếu chủ mẫu của gia tộc Thánh Mặc La Á, cũng sẽ là chủ mẫu đương gia* sau này, ông tự nhiên muốn xem Hạ Nhiêu rốt cuộc có xứng đáng hay không?
(*)'Đương gia' là người quản lý, coi sóc mọi việc trong nhà

Nhưng có lẽ không phải xem xét thêm nữa, vừa rồi chỉ trong hai phút ngắn ngủn, nhìn Hạ Nhiêu từ lúc ban đầu luống cuống khiếp đảm cùng chột dạ khẩn trương, sau lại rất nhanh thu hồi cảm xúc, tự tin mà ưu nhã, cử chỉ cao quý hoàn toàn không hề có một tia luống cuống, có thể thấy là một người lý trí mạnh mẽ và cũng rất bình tĩnh.

Thánh Mặc La Á Qua Y âm thầm gật gật đầu, rồi sau đó đối với mọi người nói: "Nếu đã đông đủ, Tư Tháp, ngươi bảo người mang đồ ăn đến, tối hôm nay là bữa tiệc gia đình, nên mọi người không cần quá mức câu nệ. Đúng lúc Hạ tiểu thư đến, đêm nay, bữa tiệc này xem như vì nàng mà tổ chức, là cơ hội tốt cho mọi người làm quen, dù sao thì sau này chúng ta cũng là người một nhà."

Lời nói của Thánh Mặc La Á Qua Y như một quả bom vâng dội bên tai những người ở đây, khiến những người ở đây chia năm xẻ bảy, thần trí mông lung,trong nháy mắt tất cả đều không thể bình tĩnh.

Hạ Nhiêu đồng thời cũng kinh ngạc, buổi sáng Thánh Mặc La Á Qua Đế nói như vậy đã làm cô đủ kinh ngạc, nhưng không để ở trong lòng. Lúc này cha hắn cũng nói như vậy, Hạ Nhiêu không thể không chú ý, hoá ra căn bản không phải nói giỡn, mà là thật sự!

Hạ Nhiêu trừng mắt nhìn về phía Thánh Mặc La Á Qua Y, cho dù khí tức sát phạt lãnh khốc trên người ông đã thu liễm không ít, nhưng Hạ Nhiêu như cũ có thể cảm nhận được một cổ sát khí làm người rùng mình, áp lực cùng lạnh lẽo. Đây chính là khí phách sắc bén của một người cao quý đứng trên đỉnh cao, đây là một loại thượng vị giả sở có được khí phách sắc bén.

Đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt màu xanh lãnh khốc âm u kia, thì như có loại hàn ý chết chóc nháy mắt từ lòng bàn chân len lỏi đến đỉnh đầu, làm toàn thân giống như bị ánh mắt kinh sợ kia giam giữ, không thể nhúc nhích, thậm chí vô lực mà không thể phản kháng.Hạ Nhiêu không thể dời đi đôi mắt trước mặt này.

Hành động của Hạ Nhiêu lột vào đáy mắt Thánh Mặc La Á Qua Y, vì thế đối với cô càng thêm đối tán thưởng, không tồi, khá can đam.

Hạ Nhiêu đáy lòng dở khóc dở cười, can đảm cái rắm a, cô đây là bị dọa không thể dời đi được có được không? Có lẽ do đôi mắt cô vẫn luôn sáng ngời đến mức làm người kinh diễm, nên vì vậy mà không nhìn ra dấu vết hoảng loạn chăng?

Trong tin tức kinh động tối nay, Hạ Nhiêu là nhân vật chính đồng thời cũng là người mà chẳng ai hay biết, kỳ thật cô nên lên tiếng, nhưng hiện tại đâu có cơ hội để cô nói chuyện.

"Gia chủ! Ngài là đang có ý gì? Thiếu chủ mẫu Thánh Mặc La Á làm thế nào có thể để một người phụ nữ không có bối cảnh đảm nhiệm?!"

Tam đệ của Thánh Mặc La Á Qua Y - Thánh Mặc La Á Qua Phục phản đối "Hoang đường*! Thánh Mặc La Á là gia tộc gì, đây chính là hắc đạo thế gia, là hoàng đế ngầm của toàn bộ Y quốc, sao có thể cho phép người thường vào cửa?!"
(*) Nguyên bản cv là "nói giỡn" mà mình thấy không hợp lắm nếu so với bối cảnh nên mình dùng từ này. Nàng nào thấy từ nào hợp hơn thì cho mình ý kiến nhé

Lúc này, Lão Tứ ngồi ở bên cạnh Thánh Mặc La Á Qua Phục - Thánh Mặc La Á Qua Úc cũng mở miệng: "Đúng vậy, gia chủ, cứ cho người phụ nữ Hạ Nhiêu này không có thân thế bối cảnh đi chăng nữa, thì cô ta sẽ có năng lực làm mọi người tin phục sao? Hơn nữa cô ta chỉ là một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, người như thế nếu trở thành thiếu chủ mẫu của gia tộc Thánh Mặc La Á, thì chẳng phải là hại đứa trẻ này hay sao? Người phụ nữ này một chút năng lực tự bảo vệ mình đều không có, ở gia tộc hắc đạo như gia tộc Thánh Mặc La Á căn bản là không thể sinh tồn."

Thánh Mặc La Á Qua Úc nói thành khẩn cùng công chính, ông cũng không có đem cái có nói thành không, chỉ là nói ra sự thật tàn khốc nhất, cũng đem điểm mấu chốt nhất nói ra.

Một người ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, một gia đình bình thường thì có thể làm được cái gì lớn cơ chứ? Thế chẳng phải khi đem cô ta tiến vào hắc đạo thế gia, còn ngồi trên vị trí chủ mẫu, thì sớm hay muộn cũng là đưa cô ta vào địa ngục mà thôi.

CHƯƠNG 109 :
Hạ Nhiêu ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn thoáng qua Thánh Mặc La Á Qua Úc, không sai biệt lắm khoảng ba mươi tuổi, trên người cũng không có khí tức cao ngạo âm hàn làm người khó chịu cùng áp lực. Ngược lại từ trong xương cốt lộ ra sự cao quý ưu nhã, cử chỉ cùng cách nói chuyện ưu nhã mang theo một loại trầm ổn cùng an bình.

Hạ Nhiêu trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán, người này ngồi ở chỗ kia, làm người liếc mắt một cái liền cảm nhận được hắn cùng người chung quanh không giống nhau, giống như cảnh tượng đao quang kiếm ảnh lạc quẻ giữa một dãy đèn đường đứng sừng sững ven đường.

Hạ Nhiêu không biết, người nam nhân chỉ khoảng ba mươi tuổi trong mắt cái cô, đã bốn mươi hai tuổi, chẳng qua là diện mạo của ông quá mức tuấn mỹ ưu nhã, hơn nữa làn da lại tốt, cho nên một chút cũng nhìn không ra.

Đột nhiên, đôi con ngươi kia trầm tĩnh màu nâu nhạt nhìn về phía cô, ẩn ẩn hiện lên một mạt lưu quang, chỉ là lúc này Hạ Nhiêu đã dời tầm mắt, nên cũng không có nhìn thấy.

Đứng hàng thứ năm, Thánh Mặc La Á Qua Tây cũng bất mãn mở miệng: "Gia chủ, ngài đây không phải là đang phá vỡ quy củ của gia tộc sao? Vô luận như thế nào, ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý một tiểu nha đầu không có năng lực như vậy làm thiếu chủ mẫu của gia tộc Thánh Mặc La Á."

Hạ Nhiêu cụp đôi mắt, không nhìn bất luận ái, trừ bỏ Thánh Mặc La Á Qua Y dùng tiếng Trung nói câu kia, những người khác liền liên tục nói, cô cái gì cũng nghe không hiểu, bất quá nhìn thấy bọn họ biểu tình tức giận bất bình là có thể biết, nhất định là phản đối Thánh Mặc La Á Qua Y.

Ngồi ở hàng thứ sáu bên cạnh Thánh Mặc La Á Qua Tây - Thánh Mặc La Á Qua Nặc cũng không mở miệng, hắn nhìn với thiếu niên đối diện liếc mắt một cái, nhận thấy đáy mắt trong suốt thuần toái của thiếu niên ẩn ẩn tia biến đổi nhẹ như gợn sóng, liền biết hành động của chính mình làm đúng rồi.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể bình tĩnh xem tình hình trước mắt, nếu trước đó ba người kia đã nói như vậy, thì đành đợi thái độ của Thánh Mặc La Á Qua Y trước rồi nói sau.

Quả nhiên, Thánh Mặc La Á Qua Y mở miệng, lãnh chí mà tàn lãnh: "Chuyện này đã quyết, ta sẽ bảo Đế đưa Hạ Nhiêu đến căn cứ, nếu có thể từ bên trong đi ra, các ngươi còn lo lắng nàng không có năng lực sao?"

Đôi mắt Thánh Mặc La Á Qua Y nhất thời quét toàn bộ những người ở đây, khiến mọi người cũng không tiện nói thêm, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn kiên định với suy nghĩ của mình. Mà lời nói vừa rồi của Thánh Mặc La Á Qua Y lại làm đang lên những tâm tư khác nhau của những người ở đây.

Thánh Mặc La Á Qua Phục cười khinh miệt nói: "Gia chủ muốn đưa cô ta đến Vực Kình? Nơi đó cho dù có là người của gia tộc đi vào cũng chưa chắc toàn mạng mà đi ra, huống chi là một người phụ nữ tay trói gà không chặt như vậy, bất quá cũng được, nếu cô ta thật sự có bản lĩnh mà sống xót đi ra, ta đây tuyệt đối sẽ không nhiều lời nữa."

Thánh Mặc La Á Qua Phục thái độ ngạo mạn mà khinh miệt, phàm là người tiến vào căn cứ, không có ai có thể bảo đảm rằng có thể toàn mạng đi ra. Suy cho cùng bên trong huấn luyện quá tàn khốc, hơn nữa không có bất luận quy củ gì, muốn giết người liền giết, chỉ cần ngươi có năng lực.

Chỉ sợ rằng người của gia tộc có đi vào cũng giống như thế, không thể chắc chắn rằng toàn mạng đi ra, cho nên ông mới không đem con trai mình vào đó, quyết định từ bỏ tư cách ứng cử thành người thừa kế gia tộc.

Thánh Mặc La Á Qua Tây vui vẻ cười, vẻ mặt phẫn nộ cùng phẫn hận cũng không thấy, cười nhẹ nói: "Được, ta cũng đồng ý, nếu là người phụ nữ này thật sự có thể từ căn cứ ra ngoài, ta liền không hề phản đối cô ta gả cho Qua Đế."

Người phụ nữ mềm yếu này đi vào nhất định cửu tử nhất sinh*, tuyệt đối không có khả năng sống xót. Căn cứ kia, căn bản toàn là lũ vô nhân tính, tàn sát lẫn nhau là chuyện thường, huống chi lại còn là một đám đàn ông đã lâu chưa thấy đàn bà, thì một nữ nhân thủy nộn như vậy bị ném vào, còn có thể toàn mạng ra ngoài thì thật quá bất thường.
(*) 9 chết 1 sống
("thủy nộn" là yếu đuối, mềm mại nhu mì như nước)

Không bị giết, thì cũng bị thay phiên thao chết.

Thánh Mặc La Á Qua Úc nhìn thoáng qua khuôn mặt lãnh khốc lại khiến người ta mịt mờ không rõ của Thánh Mặc La Á Qua Đế, rồi nhìn thoáng qua Hạ Nhiêu cúi đầu hạ mi* như mọi thứ không liên quan đến mình, con ngươi màu nâu nhạt hiện lên một mạt ý vị lưu quang mơ hồ, khóe môi khẽ nhếch lên văn nhã tươi cười, cũng không mở miệng nói gì, cứ an tĩnh ngồi như vậy.
(* là hạ thấp lông mi nha)

Cũng không còn ai nói gì thêm, xem như đồng ý với lời nói của hai người. Thánh Mặc La Á Qua Đế hơi hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua ba người bên cạnh xấp xỉ bằng tuổi hắn, đáy mắt hiện lên cuồn cuộn một mạt lạnh lẽo, ba người này thật đúng là trầm ổn!

Một hồi gia yến cứ quỷ dị như vậy mà kết thúc, Thánh Mặc La Á Qua Đế bị Thánh Mặc La Á Qua Y gọi đến thư phòng. Bây giờ chỉ còn một mình Hạ Nhiêu ở trong đại sảnh, đang lúc cô nghĩ có nên về trước hay không thì phía sau truyền đến một giọng nói non nớt.

"Chị tên Hạ Nhiêu?"

Hạ Nhiêu nghi hoặc xoay người, nghênh diện đối với gương mặt đột nhiên phóng đại trước mắt. Vội vàng lui hai bước về phía sau, mày nhíu lại nhìn thiếu niên trước mắt đột nhiên cùng cô nói chuyện.

Thân hình cao lớn lên có chút gầy, trên gương mặt non nớt tuấn ngạn treo một nụ cười nhàn nhạt cùng hài hước, một đôi mắt xanh trong suốt mà sạch sẽ, khiến người khác không tự chủ mà muốn nhìn thêm. Hắn cứ như vậy cười nhạt nhìn ngươi, giống như một thiếu gia quý tộc hào hoa phong nhã.

Rõ ràng người này thoạt nhìn rất cao quý cùng lễ, hơn nữa đôi mắt màu xanh mỹ lệ làm người yêu không buông tay, thuần túy sạch sẽ không nhiễm chút tạp chất nào. Khóe môi tươi cười mang theo ý vị hài hước ngược lại khiến hắn tăng thêm một phần đường hoàng cùng sức sống, cũng không phải kiểu ngả ngớn, mà là cảm giác thuộc về thiếu niên đường hoàng cùng xấu xa(??).

Nhưng do hắn tiến lại quá gần khiến Hạ Nhiêu sợ tới mức nhảy dựng, lúc này nhìn hắn lại có loại cảm giác nguy hiểm nói không nên lời, toàn thân không tự giác rét run.

"Thế nào?" Nam nhân, không...... Hẳn phải là thiếu niên, khóe miệng hắn gợi lên một mạt ý cười xấu xa hỏi.

Bởi vì hắn nói ngôn ngữ của Y quốc, nên Hạ Nhiêu căn bản nghe không hiểu, chỉ có thể lắc đầu, toàn thân đều nổi da gà, một cử động cũng không dám.

Chàng trai nhướng mày, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, đường hoàng cười, buột miệng thốt ra ngữ điệu tiêu chuẩn của Hoa Hạ "Hoá ra chị không hiểu ngôn ngữ của Y quốc, khó trách vừa rồi tôi nói thì chị vẫn luôn không nói lời nào."

Thanh âm cùng tiếng cười thật dễ nghe, thật thanh thúy, mang theo hơi thở non nớt ngây ngô. Nhưng Hạ Nhiêu lại cảm giác được một cổ tử lạnh băng, lạnh đến không hề có một tia độ ấm, giống như một con rắn bóng loáng lạnh lẽo, làm người ta khiếp sợ sởn gai óc.

Đối với cảm giác như vậy Hạ Nhiêu quả thực sợ hãi, cô cảm thấy mâu thuẫn nhìn chàng trai trước mắt đường hoàng mà lại cao quý mang theo một chút hào hoa phong nhã, cô thật sự không nghĩ ra tại sao lại có cảm giác như vậy.

Là bởi vì hơi thở trên người thiếu niên này quá phức tạp?

Rõ ràng tôn quý mà hào hoa phong nhã nhưng lại mang theo một tia mâu thuẫn đường hoàng cùng xấu xa, mà cho dù như thế, cô cũng không nên cảm thấy sởn tóc gáy như vậy a?

Hạ Nhiêu thật sự là không nghĩ ra, chỉ mở to một đôi mắt sáng ngời nhìn hắn. Cho dù cô đã cực lực che dấu cảm xúc của mình, nhưng chính là dáng người cứng đờ cùng đáy mắt ẩn ẩn sự phòng bị cùng khiếp sợ nên không thể qua mắt được chàng trai trước mặt.

Đôi mắt xanh thuần toái xẹt qua ánh sáng yêu dị, giống như hòn đá rơi xuống mặt nước yên ả, tạo nên những gợn sóng nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro