97. Đồng loại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Theo động tác của Phong Chi Uyên , toàn bộ thời gian nháy mắt như đọng lại, nhìn mũi dao sắc bén theo ngón tay Phong Chi Uyên mà bay múa, khắc hoạ ra một bộ huyết sắc.

Hạ Nhiêu gắt gao nhìn chằm chằm, con ngươi sáng ngời có một chút ánh sáng, đó là sắc thái hưng phấn cùng tò mò, đó là chờ mong cùng thấp thỏm.

Hạ Nhiêu chỉ cảm thấy theo mỗi bước cái dao chuyển động, thì cơ thể cô có một loại nhiệt lưu đang kích động, đó là một loại nhiệt huyết không thể ngăn cản.

Lúc này Hạ Nhiêu chờ xem đồng thời, trong lòng lại không thể không cảm thán, cô cho rằng mình sẽ ghê tởm mà nôn mửa, hoặc là sợ hãi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới cô thế nhưng lại hưng phấn......

Quả nhiên, trị số biến thái trong cơ thể cô không thua gì Phong biến thái, chẳng qua do hoàn cảnh sống đem chúng nó ngăn chặn lại mà thôi.

Không nghĩ tới trong xương cốt Hạ Nhiêu cô lại là một bóng dáng biến thái điên cuồng......

Đột nhiên, Phong Chi Uyên dừng động tác trên tay, ngước mắt nhìn về phía Hạ Nhiêu, có một chút ý cười sung sướng : "Muốn tới thử không?"

Hạ Nhiêu vội vàng lắc đầu, tuy rằng cô là có chút hưng phấn cùng tò mò, nhưng nếu muốn cô tự mình dùng dao, không chừng thân thể của cô sẽ chịu không nổi mà nôn mửa.

Phong Chi Uyên cũng không ép cô, mà là hơi hơi mỉm cười, rũ mắt tiếp tục chuyên chú động tác trên tay.

Người phụ nữ này càng ngày càng làm hắn yêu thích, cặp mắt ẩn chứa nhiệt huyết kia có thể bắn thẳng đến trái tim con người.

Cảm giác đột nhiên tìm được đồng loại làm hắn rất hưng phấn, không nghĩ tới một người được ánh mặt trời chiếu cố, bên trong lại ẩn chứa biến thái huyết tinh.

Hình như hắn càng ngày càng thích cô rồi, lực hấp dẫn này đến từ chính vô hình, trong lúc hắn lơ đãng đã hấp dẫn hắn, chờ lúc hắn phát hiện ra mới âm thầm kinh ngạc, hóa ra hắn yêu thích người phụ nữ này đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn.

Phong Chi Uyên lúc này mới bừng tỉnh, gì mà thân thể mềm mại, gì mà quật cường, gì mà tính cách độc đáo đều không phải nguyên nhân chân chính hấp dẫn bọn họ, mà là thao túng một cách vô hình, tiềm di mặc hóa cảm giác, liền phỏng tựa vô sắc vô vị độc dược, một khi lây dính thượng nữ nhân này, liền sẽ chậm rãi lẻn vào trong cơ thể ngươi, làm ngươi vĩnh viễn không thể tiêu trừ.

Không thể không nói, giờ phút này đáy lòng Phong Chi Uyên đã đằng nổi lên một cảm giác nồng đậm nguy cơ. Lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay hắn có loại cảm giác nguy cơ này khiến cho hắn cảm thấy nguy.

Cho dù là ở chính trị cùng những lão gia hỏa chu toàn, hắn cũng chưa bao giờ từng có nỗi nồng đậm thân thiết nguy cơ này, đây tuyệt đối là lần đầu tiên, hơn nữa lại là ở trên một người nữ nhân không có bối cảnh, thậm chí tay trói gà không chặt mà cảm nhận được.

Cái này làm cho hắn cảm giác buồn cười đồng thời, trong xương cốt biến thái lại dâng lên một cổ hưng phấn.

Loại nguy cơ như thể cảm giác một người với đôi bàn tay trắng đột nhiên có thể thành công thập phần có cảm giác khiêu chiến mãnh liệt. Liền giống như cảm giác tự mình áp chế tình dục, khiến hắn thập phần thỏa mãn và chiến thắng khi có thể chinh phục.

Hắn muốn nhìn xem, cuối cùng đến tột cùng là hắn chinh phục cô, hay là cô chinh phục hắn.

Trận này khiêu chiến, hắn biết tiềm tàng quá nhiều nguy hiểm, lại phải trả giá lại càng lớn, một khi bắt đầu nếu thua chính là như dao sắc chặt đay rối vĩnh tuyệt hậu hoạn*, như vậy cái gia hắn phải trả chính là sau khi thất bại hai bàn tay trắng, vĩnh viễn bị nữ nhân này kiềm chế.

(*)'Dao sắc chặt đay rối' là một câu thường dùng để miêu tả về thành công và thất bại. Khi bạn muốn thành công thì bạn phải chặt đứt toàn bộ những tình cảm dư thừa xung quanh hay tức là quyết định một cách dứt khoát. Còn 'hậu hoạn' tức là mối lo về sau này, mối hoạ sau này(tương lai). Chỗ này mk không rõ lắm chắc là giống như 'vạn kiếp bất phục' tức là nếu thua thì tình cảm của PCU cho đi rồi sẽ không thể lấy lại, một cái giá quá đắt đối với một người ko tồn tại cái gọi là tình yêu hay tình người như hắn.

Chính là biết lại như thế nào, hắn Phong Chi Uyên chính là người điên, hắn thà đánh cuộc còn hơn hắn chướng mắt......

Hạ Nhiêu lúc này còn không biết, một hồi từ Phong Chi Uyên đơn phương định ra đánh cờ đã bắt đầu rồi, mà làm cái gì cũng không biết vai chính lại là cô, lại hay không có thể ở trong lúc vô tình thắng trận cờ này?

Rốt cuộc, trận cờ này nếu là thắng, cô được sẽ là trích tiên mỹ nam tiền tài, quyền thế mà nữ nhân khắp thiên hạ tha thiết ước mơ.

Cứ việc như vậy có khả năng thua lỗ sạch vốn, thậm chí thua cả nhân sinh, nhưng chính là nếu thắng, này trong đó dụ hoặc không có bất luận kẻ nào có thể cự tuyệt được, huống chi  là ở không hiểu được dưới tình huống Hạ Nhiêu .

Có lúc con người thực sự dễ dàng bị hấp dẫn bởi một ai đó giống với bản thân. Đặc biệt là đối với người mà xưa nay chỉ có một mình, không có người tâm giao, không có một người bạn thực sự nào, vì vậy khi thực sự xuất hiện một người có cùng hơi thở tương đồng với họ, chẳng sợ nàng lại là cùng ngươi như vậy không giống người thường. Chỉ cần như vậy có một tia tương đồng cảm giác là đủ rồi, đều sẽ thà rằng sai xót ba ngàn cũng không buông tha một cái.

Phong Chi Uyên không thể nghi ngờ chính là người như vậy, mặc kệ Hạ Nhiêu có thuộc về hắn hay không, chỉ cần làm hắn thấy được một chút cảm giác tương đồng, như vậy hắn liền sẽ nắm chặt lấy, tuyệt không buông tha, hắn có rất nhiều thời gian cùng kiên nhẫn đi chậm rãi mài giũa, cùng lắm thì chính là đem người cấp mài giũa phế đi, cuối cùng lại một lần nữa tìm kiếm là được.

Có lẽ chính là bởi vì như vậy, Phong Chi Uyên không lại cột Hạ Nhiêu lại, thậm chí đem cô an trí ở phòng ngủ chính mình, vì thế ba ngày qua Hạ Nhiêu đều là ở phòng ngủ của Phong Chi Uyên.

Phong Chi Uyên nhẫn nại lại lần nữa làm Hạ Nhiêu kinh ngạc cảm thán, tuy rằng hắn mỗi buổi sáng lên sẽ muốn cô, chính là chỉ có một lần. Mỗi khi huynh đệ đang vênh váo tự đắc đứng thẳng, Phong Chi Uyên cũng không để ý không màng mà xuống giường tắm xong, sau liền ra cửa đi làm.

Thậm chí tới buổi tối hắn đều sẽ không muốn cô, giống như ôm sủng vật mà đi vào giấc ngủ, trai đơn gái chiếc, rất dễ dàng lau súng cướp cò, thứ đồ kia rõ ràng giống như một cây chùy gắt gao chống cô, nhưng hắn vẫn không có chút động tác nào.

Thẳng đến ngày cuối cùng, Phong Chi Uyên mới hung hăng muốn cô cả buổi tối, đến khi bình minh mới buông tha cô, mà Hạ Nhiêu cũng nhận thức được một điều Phong Chi Uyên chưa bao giờ sẽ gieo hạt giống vào trong cơ thể cô, nhưng lần này không biết là vì nguyên nhân gì, hắn lại không rút ra, phóng thích ở trong cơ thể cô, thậm chí cứ như vậy ôm cô đi vào giấc ngủ.

Thánh Mặc La Á Qua Đế tới vô cùng đúng giờ, nói một tuần chính là một tuần, một phút đồng hồ cũng không trễ.Sáng sớm liền ở trong nhà Phong Chi Uyên ngồi chờ, nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này mới vừa ửng sáng, tuy rằng mùa đông là trời sáng tương đối trễ, nhưng lúc này đã gần 8 giờ......

Bất quá Phong Chi Uyên cũng không có cấm kị, trực tiếp ôm Hạ Nhiêu xuống lầu, khi nhìn thấy Thánh Mặc La Á Qua Đế trầm tĩnh ngồi ở phòng khách, khóe môi hơi cong, trên gương mặt thanh nhã xuất trần nháy mắt nhiễm một tia phổ độ chúng sinh vầng sáng.

"Đế đến sớm như vậy? Phải biết rằng quấy rầy người khác ngủ là hành vi không đạo đức, may mà tôi cùng Hạ Nhi không phải đang làm chuyện gì, bằng không bị bệnh liệt dương cậu phải phụ trách."

Giọng nói liền phỏng tựa viễn cổ xuyên thấu thời gian cùng sương mù phiêu đãng mà đến Phạn âm, mang theo rửa sạch tâm linh thanh thấu cùng thuần tịnh.

Hạ Nhiêu khóe miệng hơi hơi động, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, hắn đương nhiên sẽ không bị quấy rầy, bởi vì hắn cả một đêm đều tra tấn cô, thẳng đến sắp bình minh mới buông tha cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro