[TG4]: (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Phong Hoa giống như không có hoài nghi ‘Máu trinh’ trên chiếc khăn trắng, trái tim Liên Mị nguyên bản đang treo lơ lửng, lập tức dần thả lỏng xuống.

Thu lại chột dạ, khẽ mở đôi môi xinh đẹo, hồi đáp: “Liên Mị không cảm thấy vất vả, nên mới dậy sớm một chút hầu hạ phu quân, chờ một chút còn phải đi tới bái kiến cha mẹ chồng.”

Phong Hoa không trả lời.

"Máu trinh " trên khăn rốt cuộc là từ đâi tới, nàng biết được rất rõ ràng.

Đêm qua, nàng phát giác được Liên Mị có động tác khác thường, chẳng qua là nàng giả bộ ngủ mà thôi.

Thật vất vả mới cưới vào cửa, theo thời gian bồi dưỡng cảm tình, mặc kệ Liên Mị tiến vào soái phủ có mục đích gì, Phong Hoa sẽ không lập tức vạch trần hắn. Thậm chí cam tâm tình nguyện phối hợp diễn kịch với hắn.

Tối hôm qua nàng cùng Liên Mị không có phát sinh cái gì, đương nhiên là...

Không khổ cực rồi.

Sờ đến ngón tay Liên Mị có dấu vết bị thương, Phong Hoa bỗng nhiên cong môi cười rộ lên, bộ dáng tươi cười lưu chuyển lên một tia ác liệt, kinh hô một tiếng nói: “Liên Nhi, ngón tay của ngươi tại sao lại bị thương?”

“...”

Liên Mị có chút hoảng hốt.

Không biết nên che lấp như thế nào, sợ Phong Hoa từ miệng vết thương trê  tay hắn lại liên tưởng đến vết máu trên khăn.

Phong Hoa vốn chỉ là muốn trêu chọc hắn một phát, bắt gặp cặp mắt Liên Mị lóe lên một tia kinh hoảng rồi biến mất, nàng liền thay hắn bắc một cái bậc thang đi xuống.

“Nhìn hình dạng của vết thương này, hẳn là do cây trâm gây nên a? Tại sao khi Liên Nhi trang điểm lại bất cẩn như vậy?”

“... Chẳng qua là không cẩn thận bị cây trâm đâm rách một đường, không quan trọng.”

Liên Mị dung sắc hơi ảm đạm, mấp máy môi, thuận theo Phong Hoa mà đi xuống.

Chột dạ tới cực điểm.

Không nghĩ tới, Diệp Lan lại sẵn sàng tin tưởng hắn, vậy mà không có chút hoài nghi nào...

“Cái gì không quan trọng.” Phong Hoa kéo tay Liên Mị qua, nhíu lại lông mày, cẩn thận ngắm nghía, nói: “Hiện tại Liên Nhi là người của ta, không có sự đồng ý của ta, không cho phép làm bản mình bị thương. Dù là chỉ là một đạo lỗ hổng nhỏ, biết chưa?”

“...”

Vẻ mặt Liên Mị mất tự nhiên, muốn rút tay của mình về.

Ai ngờ, sau một khắc ——

Người trước mặt mở môi, đưa ngón tay bị thương của hắn ngậm vào miệng.

Liên Mị cứng người, vành tai đột ngột đỏ lên như muốn chảy máu.

“Ta nghe người Tây Dương nói, nướt bọt có tác dụng trừ độc, làm như vậy về sau có thể khỏi nhanh hơn.” Phong Hoa tùy ý buông ra một lời nói.

“...”

Liên Mị không nói gì, chẳng qua là đem tay của mình rút về.

Trên dung sắc vốn lạnh lùng xinh đẹp vậy mà hiện lên một tia... Ngượng ngùng.

Phong Hoa nhếch môi nói: “Để tránh việc Liên Nhi lại lần nữa bị cây trâm làm tổn thương, về sau việc trang điểm giao cho ta đi. Liên Nhi cảm thấy được không?”

“... Ngươi sẽ sao?”

Liên Mị rất hoài nghi.

Bất quá nghĩ lại, Thiếu soái Diệp Lan trong phủ sủng cơ mỹ thiếp thành đàn, những lúc hào hứng thay các nàng trang điểm chải tóc, tăng thêm một chút hương diễm nơi khuê phòng, cũng không phải là không thể được.

“Không biết.”

Phong Hoa lúc nói chuyện nhìn qua Liên Mị, đôi mắt đen như mực lậo tức sáng ngời như sao trời ban đêm, “Nhưng vì Liên Nhi, ta nguyện ý đi học.”

Những lời này, đại khái tại thời đại loạn lạc khói lửa, đối với nữ tử mà nói, tuyệt đối là câu nói êm tai nhất.

“...”

Liên Mị đầu quả tim nhảy dựng.

Thầm nghĩ: Đáng tiếc, nếu như ngươi biết ta là nam tử...

Liên Mị cố gắng kềm chế một ít rung động dâng lên trong đáy lòng, nói: “Không cần, người công vụ bề bộn, còn có mỹ thiếp phần đông, chuyện trang điểm chải tóc, hay cứ để Liên Mị tự làm đi.”

“Công vụ, sao có thể quan trọng hơn Liên Nhi chứ?”

Phong Hoa chậm rãi đưa tay nâng chiếc cằm lanh lảnh của Liên Mị lên một chút, một đầu ngón tay khác vuốt ve đôi môi hắn, nói:

“Còn nữa, trên đời này ở đâu ra sủng cơ mỹ thiếp nào có thể để cho bản thiếu soái cam tâm tình nguyện sủng ái như Liên Nhi, hả?”

# Thiếu soái không lúc nào không thừa cơ trêu chọc tiểu kiều thê #

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro