[TG4]: (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi đã kính trà xong.

Diệp Kiêu nói kho vũ khí tới một đám kiểu mới súng ống, lại để cho Phong Hoa cùng một chỗ với hắn đi thử một chút.

Liên Mị thì là trở về phòng.

Diệp Lan lúc trước nhét vào trong phủ mấy vị di nương, tới đây bái kiến chính thất.

"Thiếp thân, Cẩm Nương, Uẩn Nghi, Phấn Đại, Thư Họa —— "

"Gặp qua Thiếu nãi nãi."

Bốn mỹ nhân, mỗi người mỗi vẻ.

Trong đó, lấy Cẩm Nương cầm đầu.

Cẩm Nương ăn mặc một bộ Bạch Ngọc Lan rèn mặt sườn xám, trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp bên trên mỏng thi Phấn Đại, trên người có một loại âm u như không Lan yên lặng khí chất.

"Thiếu nãi nãi, thiếp thân mấy người là thiếu soái nhà kề thiếp thất, ngày bình thường người nếu là có chuyện gì, trực tiếp gọi thiếp thân đi làm liền."

". . ."

Liên Mị dung sắc lãnh diễm, không nói gì, chỉ điểm một chút đầu.

Cẩm Nương cũng không để ý, thoáng như phát giác được Liên Mị lãnh đạm vậy, tiếp tục nói: "Thiếu nãi nãi nếu có thì giờ rãnh mà nói, thiếp thân cũng cùng người đến trong phủ đi một chút, làm quen một chút hoàn cảnh."

Liên Mị hoa đào trong mắt liễm diễm quang mang lóe lên, đứng dậy: "Có rảnh, hiện tại liền đi đi thôi."

Cẩm Nương nguyên lai tưởng rằng vị này Thiếu nãi nãi sẽ không đồng ý, ai biết. . .

Hơi ngẩn ra, Cẩm Nương đứng dậy theo.

Uẩn Nghi, Phấn Đại, Thư Họa tất bị lưu lại.

Tuổi nhỏ nhất Phấn Đại, nhéo nhéo trong tay khăn thơm, tại Liên Mị cùng Cẩm Nương đi rồi, có chút hừ lạnh một tiếng: "Thiếu nãi nãi thật đúng là ngạo khí!"

"Tốt rồi, đừng nhặt đau xót ghen, Thiếu soái nói không chính xác liền ưa thích Thiếu nãi nãi như vậy." Thư Họa liếc nghễ nàng một cái "Phấn Đại ngươi muốn học cũng học không được đâu."

". . ."

Vẻ mặt Phấn Đại lúng túng, hơi há miệng anh đào nhỏ vài lần, sau nửa ngày mới biệt xuất một câu: "Thư Họa tỷ tỷ ngươi nói lung tung gì đấy, người ta mới không có ghen bóng gió đâu, chẳng qua là thay Cẩm Nương tỷ tỷ cảm thấy bất công mà thôi! Cẩm Nương tỷ tỷ chính là tiểu thư nhà quan, nhưng còn nàng ta. . . Bất quá chỉ là con hát mà thôi!"

"Không được nói bậy lên án Thiếu nãi nãi! Cẩn thận Thiếu soái phạt ngươi!" Uẩn Nghi nghe được lời Phấn Đại nói, lập tức giận tái mặt quát lên.

Phấn Đại bị giáo huấn, dậm chân, khóc lóc chạy ra ngoài cửa.

Bên này.

Cẩm Nương dẫn đường cho Liên Mị đi tham quan soái phủ.

"Tây khóa viện chính là nơi ở của đại thái thái cùng các vị di nương và các loại nữ quyến, xuyên qua đạo cây tử đằng la cửa thuỳ hoa kia, chính là Đông khóa viện. Bên trong nơi đó chính là thư phòng mà đại soái cùng Thiếu soái nghị sự, không có chuyện quan trọng thì không được tự tiện đi đến. Nếu như Thiếu nãi nãi người muốn đi coi một chút mà nói, ngày nào đó để cho Thiếu soái tự mình dẫn theo người tới. . ."

Liên Mị giả bộ như làm quen hoàn cảnh, kì thực trong nội tâm đem lời Cẩm Nương nói, toàn bộ đều ghi nhớ.

Cẩm Nương lại thò tay chỉ ra phía xa, "Bên kia là phòng khách của đại soái."

Liên Mị nhìn lại, đoi mắt xẹt qua tia lưu quang.

Sau một khắc, nghe thấy Cẩm Nương nhẹ nhàng nói: "Thiếu nãi nãi cần nhớ, người tuyệt đối không nên một mình tới gần chỗ đó. Giống như là. . . Bình thường cũng tận lực tránh mặt đại soái một chút."

Liên Mị giống như khó hiểu, nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Cẩm Nương, khẽ mở môi hỏi: "Vì sao?"

Cẩm Nương nhìn qua Liên Mị rực rỡ dưới ánh mặt trời, dung mạo đẹp đến quá phận, không nhịn ở trong lòng thở dài nói:

Thiếu nãi nãi là một mỹ nhân tuyệt sắc, sợ là dưới đời này bất kỳ một nam tử nào thấy cũng nhịn không được mà động tâm.

Lấy tâm tính trêu hoa ghẹo nguyệt của đại soái Diệp Kiêu, tuy rằng những năm gần đây đều tu thân dưỡng tính, nhưng cho tới bây giờ đều không phải là người tốt a.

Loạn thế khói lửa lễ băng nhạc phôi, tại triều Đường còn có Huyền Tông đoạt vợ của nhi tử, nói gì đến hiện tại?

Bất quá, những lời này nàng không dám nói, nói ra chính là đại tội.

Cẩm Nương không có trả lời, chỉ nói sang chuyện khác, mang Liên Mị đến nơi khác.

Đất đai cả tòa soái phủ cực kỳ rộng lớn, chỉ tính thời gian vừa đi vừa nghỉ, dĩ nhiên dùng gần nửa ngày mới đi hết.

Lúc trở về phòng, Diệp Lan vẫn chưa về.

Liên Mị đứng ở trong sân ngắm cảnh.

Khi gả vào soái phủ, Liên Mị có mang theo một nô tài tên An Văn què chân, bởi vì tướng mạo xấu xí, âm thanh thì khàn giọng nên không được hầu hạ gần chủ tử, bị đuổi đến sân vườn tu bổ cành hoa.

An Văn một thân áo xám, người như vậy không có chút cảm giác tồn tại.

"Thiếu nãi nãi hôm nay không bị các quý nhân trong soái phủ làm khó dễ chứ?"

"Không. Cẩm Nương mang theo ta đi lòng vòng, tìm hiểu xung quanh."

"Ồ?"

"Đây là bản đồ địa hình soái phủ, thư phòng cùng phòng ngủ của Diệp Kiêu, đã được đánh dấu ở phía trên."

". . ."

An Văn đem đồ vật yên lặng giấu vào trong tay áo, nhịn không được thấp giọng hỏi.

"Ngươi thật sự cảm thấy kế hoạch có thể thực hiện? Bất kể là Diệp Kiêu hay Diệp Lan, cũng không phải kẻ ngu dốt."

Liên Mị nghe vậy liền nở nụ cười, dung sắc như làm sáng rực khung cảnh xung quanh:

"Thời cổ, Đổng Trác cùng Lữ Bố, cũng không phải kẻ ngu dốt. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro