[TG4]: (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe mắt liếc qua vườn hoa, thoáng nhìn đạo ám xám động tác cứng ngắc, đang chôn mặt vào bụi hoa kia.

Liên Mị cảm thấy thật sự là xấu hổ và giận dữ muốn chết a.

Lập tức lôi kéo Phong Hoa phải trở về phòng.

Thế nhưng...

Lúc trở về phòng, có một vấn đề lại tới.

Sau khi dùng qua bữa tối, Liên Mị nhớ ra một chuyện --

Ngủ.

Cùng với một 'Diệp Lan' thanh thanh tỉnh tỉnh ngủ chung.

Trong phòng, mấy nhãn dán màu đỏ chót dành cho đêm tân hôn vẫn chưa được tháo xuống hết.

Còn có, một thứ ở bên Tây Dương tiến cử mà Đại soái tặng cho nhi tử -- đèn điện.

Không đến mức quá lờ mờ, cũng không quá sáng ngời, vừa đúng mông lung, mờ ảo khiến bầu không khí trở nên mập mờ lên.

Chúng tỳ nữ đã lui ra.

Hai người chung một phòng, Liên Mị có chút chân tay luống cuống.

Tại trong lòng Liên Mị, 'Diệp Lan' chính là một lão sói đang vẫy đuôi.

Tham lam háo sắc, quần áo lụa là phong lưu, còn là... Nhi tử của kẻ kia.

Phong Hoa đi đến trước gương trang điểm, hướng Liên Mị mở miệng, trong ngữ điệu lười biếng ngậm lấy tia không cho kháng cự: "Liên Nhi tới đây."

"..."

Liên Mị không biết Phong Hoa muốn làm gì.

Nhưng, chỉ cần không phải trên giường ngủ là tốt rồi.

Có thể trốn được lúc nào thì trốn.

Nghĩ như thế, Liên Mị rất phối hợp nhẹ nhàng bước đến.

Mới vừa tới đến trước mặt Phong Hoa, "Phu..."

Còn chưa kịp mở miệng hỏi, liền bị Phong Hoa nắm lấy vai xoay người, nhấn xuống ghế tròn tại bàn trang điểm.

Trong mặt kính hoàng loan, phản chiếu hai khuôn mặt.

'Thiếu niên' mặt mày tinh xảo, phong lưu tuấn mỹ.

'Nữ tử' ngũ quan tuyệt diễm, dung sắc lạnh mị.

'Thiếu niên' hai tay đặt ở đầu vai mỹ nhân, từ phía sau ôm lấy hắn, hai khuôn mặt dần sát lại gần.

Tựa như vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tình nhân uyển chuyển nói nhỏ:

"Phu quân thay nàng tháo trang sức."

"..."

Liên Mị không nói chuyện, Phong Hoa thản nhiên đưa tay, một mái tóc dài đen nhánh lập tức như thác nước chảy xuống.

Liên Mị thiên sinh lệ chất, dù cho không còn lớp trang điểm, cũng là vẻ đẹp thanh tao thoát tục.

Mi tâm điểm một nốt chu sa, thê diễm sáng rực.

Sau khi hoàn tất mọi việc, cuối cùng cũng đã đến lúc phải lên giường ngủ.

Phong Hoa phối hợp đưa tay cởi bỏ đai lưng quân trang, bên hông treo súng ống màu đen, nặng nề mà đặt trên cái bàn tròn gỗ lim.

"Phanh --" một tiếng.

Liên Mị đầu quả tim nhảy dựng, ống tay áo đã xuống, bàn tay có chút khẩn trương mà nắm lấy tay áo.

Chỉ sợ 'Diệp Lan' muốn cùng hắn hoan hảo, làm chuyện phu thê...

Hắn làm sao cự tuyệt?

Không được.

Hắn, bây giờ là Thiếu soái phu nhân danh chính ngôn thuận, nếu như Diệp Lan muốn làm, căn bản không thể tìm lí do từ chối.

Đã từng ôm một bầu máu nóng hùng tâm tráng chí, đi vào huyệt rồng hang hổ, hiện tại khi thật sự bước vào nơi đây, hắn mới hiểu được, thật sự là từng bước thực gian khổ.

Đặc biệt là thân phận hắn, muốn giấu giếm còn khó như lên trời.

... Làm sao bây giờ?

Liên Mị con mắt lưu chuyển, liễm diễm mà vô cùng lo lắng, trong lúc lơ đãng lướt đến --

Trên chiếc bàn tròn, có đặt cái thanh súng ống màu đen chói mắt.

Lại nhìn về hướng khác, đã thấy người kia cởi áo khoác quân trang, lộ ra một kiện áo sơ mi trắng.

"Liên Nhi..."

"Phu quân, hôm nay chúng ta có thể không làm chuyện đó được không? Đêm qua trong lúc động phòng hoa chúc, ngươi ra tay hơi nặng, khiến ta bị thương!"

Dưới tình thế cấp bách, Liên Mị không chút suy nghĩ thốt ra những lời đó, căn bản là bất chấp hổ thẹn.

Sau khi nói xong, lập tức đầu óc trống rỗng!

Trời ạ!

Hắn nói gì đó?!

Trên mặt Liên Mị trắng đỏ đan xen, giờ khắc này biểu cảm phá lệ đặc sắc, giống như đang diễn hí kịch.

"..."

Phong Hoa thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Giả bộ như không có nhìn thấy biểu cảm Liên Mị lúng túng muốn chết, cố nhịn cười xuống, quan tâm nói:

"Làm nàng bị thương? Liên Nhi không sao chứ? Lại đây, để cho phu quân xem qua một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro