[TG4]: (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Nương gấp đến độ xoay vòng tại chỗ.

Một bên là người trong lòng.

“Năm đó gia cảnh của nàng gặp khó khăn, ta không ở bên cạnh nàng, là tiếc nuối cả đời ta”.

“Bây giờ, ta sẽ vĩnh viễn âm thầm thủ hộ nàng, dù là nàng đã gả cho người”.

“Cẩm nhi, ta không cầu nàng có thể đáp lại, nhưng mà đây là quyết định của ta”.

“Hôm nay giờ Thìn, ta sẽ tại hòn non bộ chờ nàng, cũng không phải muốn cùng nàng thế nào, chẳng qua là có một chút lời nói, muốn chính miệng nói cho nàng biết.”

“Trăng treo đầu ngọn liễu, hẹn người sau hoàng hôn, nàng không đến ta không đi.”

Đã từng là thiếu niên trẻ trung, bây giờ khi nhìn về phía nàng, ánh mắt có thần mà kiên định.

Chỉ chờ một lát, người nọ sẽ tới rồi...

Nếu là không nhìn thấy nàng, tất nhiên hắn sẽ cho là nàng đang phân rõ giới hạn với hắn, hắn nhất định sẽ rất thương tâm.

Một bên là Thiếu soái có đại ân đại đức với nàng.

Thiếu soái rất ưa thích Thiếu nãi nãi.

Nếu là Thiếu nãi nãi bị Đại soái...

Cẩm Nương lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Không nói bởi vì Thiếu soái đối với nàng có ân, liền nói ngươi trơ mắt nhìn thấy một cô gái bị người cưỡng ép làm nhục, làm bẩn trinh tiết, quãng đời còn lại lương tâm của ngươi có thể thanh thản sao? Ngươi với hắn còn có thể hảo hảo hạnh phúc sao?

Cẩm Nương tự hỏi hỏi lại bản thân.

—— không.

—— không thể.

Chuyện này sẽ như một cây gai, vĩnh viễn cắm vào trong lòng nàng, ngăn cách nàng với bọn họ.

Cấp bách.

Một phút đồng hồ thời gian, đối với nàng bây giờ mà nói, đã là xa xỉ.

Xin lỗi, Thẩm Đường.

Cẩm Nương ánh mắt nhất thời ảm đạm, nhưng rồi nhanh chóng trở nên sáng ngời mà kiên định.

Cẩm Nương đem hầu bao đặt trên tảng đá hòn non bộ, sau đó nhấc làn váy nhanh chóng lách mình đi ra ngoài.

Nàng là một nữ tử tâm tư cẩn thận, biết rõ vẻn vẹn chỉ dựa vào bản thân, muốn cứu Liên Mị từ tay Diệp Kiêu là chuyện không thể nào.

Cẩm Nương dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến thư phòng Thiếu soái.

“Thiếu soái, không tốt, không tốt...”

Nàng thở hồng hộc vào cửa, lại đụng mặt với Trương phó quan bên người Diệp Kiêu.

Cẩm Nương sợ hãi lập tức im lặng, sợ Trương phó quan nhìn ra cái gì.

Cũng may, ai cũng sẽ không nghĩ tới, nàng vậy mà trốn ở trong núi giả, mắt thấy hết thảy.

Biết vâng lời tránh đường, đợi Trương phó quan rời đi, Cẩm Nương lúc này mới bất chấp dáng vẻ bước vào trong thư phòng.

“Thiếu soái, Thiếu nãi nãi đã xảy ra chuyện, người nhanh đi cứu ‘Nàng’!”

Phong Hoa ngẩng đầu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

...

Bên này.

Hoa viên cách phòng Diệp Kiêu còn có một khoảng cách.

Trên đường, không ít binh lính tuần tra, nhìn thấy Diệp Kiêu nhao nhao hành lễ.

“Đại soái.”

“Đại soái.”

“Đại soái...”

Lại đối với Liên Mị bị cưỡng ép che miệng, như có mắt không tròng, giống như người câm kẻ điếc không nghe thấy.

Dù là, người soái phủ đều biết rõ, Thiếu nãi nãi Liên Mị luôn mặc một bộ áo trắng thủy tụ.

Diệp Kiêu đá tung cửa, đem Liên Mị ném lên giường.

Trải qua một phen giãy giụa, mỹ nhân tóc mây có chút lộn xộn, bộ dạng này ở trên giường, làm cho người ta không khỏi bộc lộ ra một chút thú tính.

“Mỹ nhân, bản soái lập tức tới ngay, tiểu tử Diệp Lan kia sao có thể giống như bản soái yêu thương ngươi? Theo ta, ngươi mới biết được, cái gì gọi là chân chính khoái hoạt...”

Diệp Kiêu một bên nói qua, một bên không kịp chờ đợi bắt đầu tháo thắt lưng, cởi bỏ quần áo...

Rất nhanh, một thân quân trang rơi tán loạn trên mặt đất.

Bên hông treo toàn súng ống, đã lẫn lộn ở trong một đống quần áo.

Đôi đồng tử Liên Mị xẹt qua tia ám quang, đồng thời toát ra sắc thái hoảng sợ vừa đúng.

Đưa tay tháo xuống trâm gài tóc, cảnh giác nhắm vào Diệp Kiêu ——

“Ngươi không được qua đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro