[TG4]: (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó.

Một đạo âm thanh lương bạc mà nguy hiểm ở trong phòng vang lên, tựa như từ địa ngục mà đến ——

“Thả 'nàng', nói không chừng bản thiếu soái còn có thể cho ngươi toàn thây”.

“...”

Liên Mị trong mắt vốn một mảnh hoang vu, khi nghe thấy âm thanh này vang lên, một lần nữa hiện lên hào quang sáng rực.

... Diệp Lan!

Là Diệp Lan!

Rõ ràng là con của cừu nhân, nhưng mà Diệp Lan tại thời khắc này xuất hiện, thậm chí không tiếc vì hắn dùng súng chĩa vào đầu cha ruột, uy hiếp Diệp Kiêu...

Liên Mị trong lòng, ngoại trừ phức tạp, dư lại cũng chỉ có vui mừng.

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Liên Mị, độ thiện cảm + 10, công lược hoàn thành 70! ]

Họng súng kim loại lạnh buốt, trùng trùng điệp điệp chống đỡ trên huyệt thái dương của hắn, mang theo một tia hương vị khói thuốc.

Làm Diệp Kiêu vốn huyết dịch sôi trào, trong nháy mắt lạnh như băng lắng xuống

Súng.

Năm đó Diệp Kiêu vào rừng làm cướp, lần thứ nhất giết người cũng chính là dùng cái loại đồ chơi này.

Họng súng nhắm ngay đầu của người ta.

Trong lúc người kia khóc lóc kể lể, cầu xin tha thứ, hắn nhẹ nhàng đè cò súng...

‘Phanh ——’ một tiếng.

Đầu óc vỡ toang, máu bắn tung tóe.

Lúc đó, trong lòng Diệp Kiêu tràn đầy hưng phấn cùng khoái cảm.

Vì vậy, cứ tiếp tục giết chóc nhiều năm như vậy.

Không nghĩ tới phong thủy luân chuyển ——

Có một ngày hắn bị người khác chĩa súng vào đầu.

Còn là con trai ruột của mình Diệp Lan...

Diệp Kiêu trong nội tâm khẩn trương lại không vui, trên mặt lại không biểu tình, trầm giọng quát nói: “Diệp Lan, chẳng lẽ ngươi là muốn tạo phản hay sao?”

“...”

Phong Hoa không nói gì, đầu ngón tay vừa lật, dùng họng súng hướng Diệp Kiêu hung hăng đập xuống.

Diệp Kiêu mắt tối sầm lại, hơn nữa mất máu quá nhiều, triệt để ngất đi.

Đem Diệp Kiêu đẩy xuống giường, Phong Hoa thu hồi súng “Liên Nhi.”

Liên Mị nằm ở trên giường, xiêm y lộn xộn, tóc mai đen nhánh che nửa mặt.

Bộ dáng có chút giống như tâm như tro tàn.

“... Ngươi đừng tới đây.”

“Liên Nhi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ không để ý.”

Phong Hoa thò tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Liên Mị ——

Nguyên bản khuôn mặt tinh xảo lại hiện lên vết thương sâu đến mức gần như thấy xương, phá hủy hết mỹ cảm khuôn mặt.

Quả nhiên... Hủy dung!

“Thiếu soái, bây giờ Liên Mị đã biến thành cái dạng này, ngài cũng không quan tâm sao?”

Liên Mị lộ ra một nụ cười tự giễu, nhẹ giọng nói ra.

Trong giọng nói, cũng không thấy bao nhiêu hối hận đau thương.

Ngược lại mơ hồ có một tia giải thoát.

Trong loạn thế, vô luận là nam hay nữ, gương mặt này đều là họa không phải phúc.

Hiện tại tốt rồi, hắn cuối cùng có thể giải thoát...

Tuy rằng hơi khó để chấp nhận, nhưng đại khái là được...

Liên Mị khẽ rũ xuống lông mi dài nhọn, che khuất cảm xúc cuồn cuộn như sóng biển.

Cũng sợ nhìn thấy trong mắt người kia toát ra vẻ chán ghét.

Ai ngờ, sau một khắc.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm của hắn, nụ hôn mang theo sự trừng phạt, nặng nề mà rơi xuống môi của hắn!

Liên Mị có chút trừng lớn đôi mắt.

“A...”

Sau nửa ngày.

Đôi môi đỏ mọng của Liên Mị xuất hiện thủy quang liễm diễm, con mắt hoa đào giống như phẫn nộ giống như giận trừng mắt Phong Hoa, không biết nên nói cái gì cho phải.

Cả buổi, mới nghẹn ra một câu.

“Đã biến thành như vậy, ngươi còn...” Hôn xuống được!

Trong lòng Liên Mị thật lòng muốn hỏi ——

Khuôn mặt này đã bị hủy, ngươi thực sự không chút nào để tâm sao?

Phong Hoa nâng ngón tay, khẽ nhéo chiếc cằm tinh xảo của Liên Mị.

Âm sắc réo rắt ma mị, bên tai Liên Mị nhẹ nói:

“Mặc kệ Liên Nhi nàng biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa, ta đều có thể hôn được”.

“... Cho dù, nàng là nam nhân”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro