[TG4]: (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“...”

Liên Mị đầu quả tim nhảy dựng.

Hắn kém chút nữa cho rằng, Phong Hoa đã phát hiện thân phận thật của hắn.

Nhưng mà, Phong Hoa nói câu tiếp theo, khiến Liên Mị từ bỏ nghi kị.

“Cho nên, câu nói như vừa rồi, ta không hy vọng nghe thấy từ trong miệng Liên Nhi thêm lần nào nữa, nếu không,...”

Nói qua ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt làn da dưới cằm Liên Mị.

Giữa động tác mang theo một tia ám chỉ  mập mờ.

Sắc mặt Liên Mị giống như muốn bốc cháy lên.

Hồ băng sâu tận đáy lòng đừng chút một rung chuyển, hình như có dấu hiệu muốn nứt ra..

Liên Mị cố gắng bảo trì tư thái bình tĩnh, nhấp nhẹ môi nói:

“Liên Mị không hiểu.”

“Hả?” Phong Hoa có chút nhíu mày.

“Không hiểu Thiếu soái là vì cái gì. Bây giờ Liên Mị dung nhan bị hủy, thế gian vẫn còn có nhiều cô nương thiên kiều bá mị, vì sao ngài...?”

“Liên Nhi.”

Phong Hoa bỗng nhiên cắt ngang Liên Mị, hỏi: “Ngươi muốn nghe lời nói thật, hay là lời nói dối?”

“...”

Liên Mị trầm ngâm chốc lát nói: “... Nói thật.”

So với lời nói dối hư ảo, Liên Mị càng muốn nghe ‘Hắn’ nói thật ra.

“Nói thật sao. Lần đầu tiên thấy Liên Nhi, ý niệm muốn lấy nàng về nhà liền xuất hiện trong đầu, có lẽ đích xác là vì dung mạo của nàng”.

“...”

Liên Mị mấp máy môi, không nói gì, tâm nhưng dần dần lạnh xuống.

Giữa hoảng hốt, đột nhiên sinh ra một loại ——

Hóa ra, ngươi cũng là người có cảm giác như vậy.

Bên môi, khẽ tràn ra một nụ cười khổ không dễ phát hiện.

“Nhưng, hiện tại sao...”

Phong Hoa cong môi cười cười, tuyệt diễm phong lưu, âm sắc như mị.

“Chỉ bởi vì nàng là nàng, là Liên Mị.”

“Vô luận nàng là Liên Mị mang dáng vẻ khuynh thành, hay là...”

Đầu ngón tay trắng muốt khẽ chạm tới gần vết thương nhìn thấy mà giật mình kia.

“...Liên Mị đã bị hủy dung như vây giờ”.

“Ngươi đều là Liên Mị mà Diệp Lan ta ưa thích nhất”.

Tiếng nói hạ xuống.

Liên Mị tâm vốn lặng như hồ nước, lại cuồn cuộn dựng lên sóng to gió lớn.

Phong Hoa lại tiếp tục khơi dậy hỗn loạn như phong ba trong lòng hắn ——

“Về phần nàng nói các cô nương thiên kiều bá mị?”

Liên Mị nhìn 'Thiếu niên " trước mặt nhẹ nhàng cười nhạo, nhẹ trào chậm châm biếm tư thái.

Đạo thanh âm như hoa như ngọc, bỗng nhiên hạ thấp, như bản nhạc triền miên ở bên tai hắn.

“Ai còn có thể có tư cách so sánh với nàng đây?”

“...”

Giờ khắc này, trái tim Liên Mị vốn lộn xộn như ma, nhưng lại chậm rãi an định lại một cách kì lạ.

Người này, coi như là con trai Diệp Kiêu thì thế nào?

‘Hắn’ cùng Diệp Kiêu không giống nhau.

‘Hắn’ không ngại hắn đã mặt mày hốc hác hủy dung, không quan tâm hắn có dung nhan khuynh thế hay không.

‘Hắn’ đối xử tốt với hắn, có lẽ vẻn vẹn đơn giản là ——

Hắn.

Bởi vì hắn là Liên Mị.

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Liên Mị, độ thiện cảm + 10, công lược hoàn thành 80! ]

...

Bác sĩ áo khoác trắng phương Tây cùng với áo vải xanh dài cổ Trung y, phân biệt được mời được soái phủ.

“Thật có lỗi, Thiếu soái, thương thế kia trên mặt Thiếu nãi nãi, chỉ sợ...”

Nguyên bản, Trung Quốc và Phương Tây không ai phục ai cùng nhau tranh đấu, sau khi quan sát vết thương trêb mặt Liên Mị, lại nhất trí lắc đầu.

Chỉ nói bằng y thuật bây giờ, muốn khôi phục như lúc ban đầu, chỉ sợ rất là khó khăn.

Vị bác sĩ nước ngoài nói, chỉ sợ phải đợi sau khi quốc gia phương tây nghiên cứu xong kĩ thuật cấy da mới có một tia hi vọng.

Phong Hoa phất phất tay, ý bảo người đưa hai vị y sư trở về.

Sau đó, quay đầu nhìn về phía Liên Mị, an ủi ‘Nàng’:

“Không thể khôi phục lại cũng không sao, dù sao thứ mà ta để ý, chính là con người của Liên Nhi, mà không phải dung mạo này”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro