[TG4]: (37)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm!”

Một tiếng súng vang lên, thành công hù dọa tất cả mọi người.

Hai chữ kia nghẹn lại trên môi An Văn, không thể nói ra khỏi miệng.

An Văn nhắm mắt lại, thân thể chậm rãi ngã xuống.

Lồng ngực của hắn xuất hiện một cái lỗ đen, máu từ lồng ngực chảy ra, cảnh tượng thực kinh hãi, nhìn thấy mà giật mình...

“Đem người vứt cho chó ăn.” Phong Hoa thu hồi súng, lạnh lùng ra lệnh cho sĩ quan phụ tá.

Liên Mị nhìn người nọ mặt mày lương bạc đến vô tình, nhất thời ngơ ngác.

“Về phần ngươi ——”

Cổ tay hắn bỗng nhiên bị cầm chặt, lực đạo không có một tia thương tiếc nào.

Liên Mị bước chân lảo đảo bị Phong Hoa cưỡng ép lôi đi.

“Đi cùng bản thiếu soái!”.

Người nọ dung nhan lạnh lùng, không cùng hắn nói câu nào, chỉ một mực lôi kéo hắn liền đi.

Trong soái phủ một lối đi tắt, từ phòng khách đến hoa viên hành lang...

Lúc này đây, Liên Mị cuối cùng ý thức được ——

Có một số người, có một số việc, từ hôm nay trở đi đã không thể vãn hồi.

...

Phong Hoa lôi kéo Liên Mị rời khỏi.

Đại thái thái đột nhiên đứng lên, vội vàng kêu lên: “Lan nhi ——”

Thấy Phong Hoa cùng Liên Mị đi rất nhanh, chớp mắt không thấy bóng dáng, đại thái thái đành phải quay đầu nhìn về phía Diệp Kiêu, nói:

“Đại soái, ngươi xem Lan nhi đi, giống như đối với Liên Mị kia vẫn chưa dứt...”

“Được rồi!” Diệp Kiêu nhíu mày quát.

Tại vì biết rõ Liên Mị là vì thay Lê Vũ báo thù mà đến, gả cho Diệp Lan tiến vào soái phủ, ý định làm cha con bọn họ trở mặt thành thù, trong lòng Diệp Kiêu vậy mà lần đầu tiên sinh ra một tia áy náy.

Nhìn bộ dáng của Diệp Lan, có lẽ là có cảm tình với Liên Mị kia.

Nói đến cùng, đều là mối nợ phong lưu của hắn thời còn trẻ nên mới dẫn đến tai họa này.

“Tạm thời để hắn đưa nàng ta đi.”

Diệp Kiêu mở miệng, đại thái thái dù cho bất mãn hơn nữa cũng phải áp xuống.

Vô cùng không tình nguyện mà  đáp một tiếng.

“... Vâng.”

...

Trở về phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Phong Hoa trực tiếp lôi kéo Liên Mị, áp sát hắn vào cửa.

Hai người mặt đối mặt, khoảng cách quá gần.

Liên Mị đầy vẻ khẩn trương nhìn chằm chằm vào Phong Hoa, mấp máy môi: “Diệp Lan...”

Mắt thấy người nọ ngày càng áp sát gương mặt, Liên Mị khẽ cụp mắt xuống, lông mi như cánh bướm hơi run rẩy.

“A.”

Chiếc cằm bị người nắm lấy, bên tai vang lên một âm thanh đầy trào phúng.

“Liên Mị, ngươi cho rằng, bản thiếu soái sẽ hôn ngươi?”

“...”

Liên Mị đột nhiên mở to mắt.

Một tiếng gọi xa cách, một chất giọng đầy mỉa mai khiến sắc mặt Liên Mị có chút trắng bệch.

Trong nội tâm chua xót lại khó chịu.

Là hắn... Tự mình đa tình.

Dĩ vãng, chỉ cần hắn không gọi phu quân, hoặc là gọi sai, người này nhất định phải lấy phương thức của mình để trừng phạt hắn.

Thế nhưng là, hắn lại quên mất...

Hiện tại đã sớm không còn như lúc trước.

“Phu quân...” Trước kia Liên Mị là cực kì không muốn xung hô hai chữ này, thế nhưng bây giờ, hắn lại chủ động kêu ra khỏi miệng.

“Im miệng.”

Ngón tay nắm lấy cằm Liên Mị dần siết chặt lại.

Phong Hoa mặt mày lạnh lùng, một chút cũng không lưu tình quát: “Hai từ phu quân này, đã không phải là thứ mà ngươi có thể gọi.”

“...”

“Liên Mị, bây giờ, ngươi không xứng với tình cảm của bản thiếu soái”.

“...”

“Nhưng mà, làm đồ chơi cũng có thể.”

“...”

Từng chữ, từng câu, hóa thành mũi tên nhọn đâm vào lòng hắn.

Liên Mị cho tới bây giờ không biết, hóa ra, ngôn ngữ vậy mà có thể đả thương người như vậy.

Đầu, đột nhiên bị ép ngẩng lên.

Một nụ hôn, mắt thấy sắp rơi xuống môi.

Bỗng nhiên, hơi thở ấy đột ngột lướt xuống...

“Bản thiếu soái sẽ không hôn một món đồ chơi.”

Phong Hoa khinh thường nói tai Liên Mị, sau đó nặng nề mà cắn một cái vào chiếc cổ trắng nõn của Liên Mị, nói:

“Nếu như ngươi có thể lấy lòng bản thiếu soái, ta ngược sẽ không tiếc mà lưu lại cho ngươi một cái mạng.”

“Liên Mị, ngươi bây giờ cũng chỉ có cái tác dụng này.”

Tiếng nói hạ xuống.

Phong Hoa đem Liên Mị ném lên trên giường, chính mình nghiêng người xuống để hôn.

Nàng hôn vào cổ rồi lướt xuống xương quai xanh...

Tại làn da không tì vết lưu lại từng dấu vết mập mờ.

“Xoẹt ——”

Chiếc váy thủy tụ trên người Liên Mị bị cưỡng ép xé mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro