[TG4]: (42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với đôi uyên ương số khổ mà nói, có thể chết cùng một chỗ, đã là chuyện tốt không thể nào tốt hơn.

Không cần ai ép vẫn mỉm cười uống thạch tín, hai người vui vẻ chịu đựng.

Tỳ nữ đưa khay đến trước mặt hai người, một lần cuối cùng cung kính nói: "Nhị di thái, Thẩm phó quan, xin mời."

Cẩm Nương cùng Thẩm Đường quay đầu liếc nhau, thấy được trong ánh mắt của đối phương đều có cảm giác giải thoát.

Đàn ông không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa chạm tới chỗ thương tâm.

Cẩm Nương.

Thẩm Đường.

Chúng ta kiếp này đến Hoàng Tuyền làm bạn, kiếp sau hẹn gặp lại.

Không chút do dự, hai người bưng lên chén thuốc đen như mực, một hơi uống cạn.

"Đừng —— "

Một màn trước mắt này, khiến Liên Mị dường như nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ mình với An Văn năm đó.

Liên Mị muốn tiến lên, đánh đổ hai chén thuốc độc trong tay Cẩm Nương và Thẩm Đường.

Nhưng cổ tay lại bị xiết chặt, bị người giữ chặt, ngăn lại động tác.

Liên Mị quay đầu, hóa ra đúng là: "Diệp Lan. . ."

Động tác chỉ chậm hơn chút, một nam một nữ bên kia đã sớm uống cạn chén thuốc đó!

Khóe mắt nhìn thấy cảnh này, mọi cảm xúc trên gương mặt diễm lệ của Liên Mị như đông cứng lại.

Lại chậm rãi nhìn về phía Phong Hoa, đôi mắt như bị mây đen bao phủ, không tìm thấy một tua sáng nào.

Liên Mị dần mất đi huyết sắc, hỏi: "Diệp Lan, ngươi thực chất chính là loại người này sao?".

Không phải.

Liên Mị trong lòng trả lời chính mình.

Nhưng bây giờ Diệp Lan, lạnh lùng, vô tình, giết người không chớp mắt.

Đã trở nên giống với cha ruột của 'hắn'. . .

Nhưng Liên Mị lại không có tư cách đi trách cứ 'hắn'.

Bởi vì. . .

"Diệp Lan lúc trước, đã sớm chết rồi."

Phong Hoa lãnh diễm trả lời, đánh vỡ một tia hi vọng cuối cùng trong lòng Liên Mị.

Hắn khép mắt, không dám nhìn thi thể của hai người trước mắt.

Hắn không giết người khác, người khác lại bởi vì hắn mà chết.

Nếu như là Diệp Lan trước kia, có lẽ chưa chắc sẽ ban chết cho hai người.

Có phải, chỉ cần hắn rời đi, Diệp Lan sẽ trở về như lúc trước?

-

Nửa đêm.

Hai thi thể nam nữ đã được người đưa đến bãi tha ma.

Liên Mị vốn đã sắp xếp xong xuôi, thừa dịp ban đêm ít người ra vào, lặng yên theo ở phía sau, rời khỏi soái phủ.

. . .

"Bệ hạ, Đế Quân đại đại đã rời khỏi soái phủ."

Hệ thống cần cù như tiểu ong mật, trực tiếp thông báo cho Phong Hoa.

Phong Hoa lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, không có chút kinh ngạc nào.

Hệ thống lại khá khó hiểu, nó liền hỏi: "Bệ hạ, vì sao ngài lại đối với Đế Quân đại đại tàn nhẫn vô tình như vậy?".

Ngược tâm ngược luyến như vậy, nước mắt nó thật muốn chảy ngược thành một dòng sông.

Khóc chít chít.

Phong Hoa miễn cưỡng liếc nó một cái, trong ánh mắt tỏ vẻ 'Ngươi thì hiểu cái gì?".

"Trẫm đamg bảo hộ hắn, soái phủ bây giờ quá nguy hiểm."

". . ."

Hệ thống nghĩ một hồi, nói: "Bệ hạ ngài bây giờ giống hệt nam chính trong tiểu thuyết, có nỗi khổ tâm nên ép nữ chính phải rời đi".

"Thỏa thích bày ra vẻ vô tình tổn thương nữ chính, bị nữ chính gặp được ngài cùng ác độc vai nữ phụ dây dưa, còn giết bạn thân cùng với bạn trai của bạn thân nữ chính".

"Cuối cùng, nữ chính không nhẫn nhịn được, lặng lẽ chạy trốn khỏi nam chính. Tại nơi đất khách quê người sinh hạ hài tử cho nam chính, trải qua vài năm sau gặp lại gặp nhau, happy ending. . ."

"Khụ khụ khục, chỉ có điều ở ngoài đời thực này, hài tử có thể sẽ không có ".

Nói xong, hệ thống bỗng nhiên dừng lại, bộ dáng như ông cụ non mà thở dài.

"Bệ hạ, kỳ thật đây là sáo lộ của ngài, đúng không?"

Nữ hoàng bệ hạ cười không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro