[TG4]: (43)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau.

Dân quốc loạn thế, từng địa phương đều bị luân hãm trong khói lửa, từng khắc đều truyền đến tin tức quốc gia từng bước tiêu vong.

Bình thành, tại một nơi gọi là thôn Đào Duyên, là nơi đoạn tuyệt với nhân thế.

Nơi này dường như chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi bom đạn khói lửa do chiến tranh loạn lạc.

Thôn Đào Duyên chim hót hoa nở, các thôn dân an cư lạc nghiệp, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Trong học đường, truyền ra tiếng bọn nhỏ đọc sách đều đều.

Nhìn thấy hài đồng biết viết chữ, biết xuống đồng phụ giúp cha mẹ, mỗi bậc làm cha làm mẹ đều khỏi toát ra sự vui mừng.

Thôn Đào Duyên nguyên bản không có giáo viên dạy học, bọn nhỏ đến nay có may mắn đọc sách, là bởi vì vào ba năm trước, có một người từ ngoại thôn tới.

Người nọ, tự xưng Liên Mị.

Đương nhiên, hiện tại các thôn dân đều đi theo bọn nhỏ, tôn kính gọi một tiếng: Tiên sinh.

Bình thành là cố hương của  Liên Mị cùng Lê Vũ, sau khi tuyệt vọng rời khỏi soái phủ, Liên Mị một thân một mình trở lại tòa thành này.

Vốn muốn tìm một nơi ở nông thôn ở ẩn, ai ngờ trong lúc vô tình đi vào thôn Đào Duyên, đối diện với phong cảnh hợp lòng người, thôn dân chất phác thiện lương, Liên Mị liền ở lại, mở học đường.

Không thu lấy bất cứ tiền tài gì, dạy bọn nhỏ đọc sách, viết chữ, đối nhân xử thế.

Bên ngoài ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời, lòng người bàng hoàng, quốc gia tiêu vong, Liên Mị nghĩ tới một cách cuối cùng.

—— nếu như đất nước này không thể thoát khỏi kết cục tiêu vong, thì ít nhất hắn cũng sẽ đem đất nước tiếp tục truyền thừa cho đời sau.

"Nhân chi sơ, tính bổn thiện. . ."

"Tính tương cận, tập tương viễn. . ."

Đến giờ tan học, bọn nhỏ nhao nhao đứng dậy, lễ phép cáo từ.

"Tiên sinh hẹn gặp lại."

"Tiên sinh hẹn gặp lại. . ."

Ngón tay người nọ nhẹ nhàng gập quyển sách, mỉm cười: "Gặp lại sau".

Bây giờ Liên Mị như đã được lột xác, xóa đi lớp trang điểm yêu diễm, bỏ đi y phục nữ nhân.

Nhan sắc thanh tao, nhẹ nhàng như nước.

Vết thương ngày xưa trải qua ba năm đã phai nhạt, chỉ còn lại có dấu vết nhẹ nhàng.

Không chỉ không chút tổn hại đến dung nhan, ngược lại tăng thêm một phần vẻ đẹp mỹ ngọc có tỳ vết.

Mặc trên người một bộ trường bào màu lam thường thấy nhất trong thời kì dân quốc.

Trong lòng không còn thù hận, khí chất từ trên xuống dưới đều ôn nhuận như ngọc.

Nhìn qua, vẻ đẹp lẫn khí chất đã trở nên khác biệt đến nghiêng trời lệch đất.

Thứ duy nhất không thay đổi là một bộ tóc dài đen nhánh như thác nước kia.

Cẩm Nương khi gặp lại Liên Mị, suýt nữa không dám nhận người quen: ". . . Thiếu nãi nãi?"

Liên Mị đang tự mình tiễn người đệ tử cuối cùng rời khỏi cổng trường.

Thời điểm này, truyền đến một tiếng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Liên Mị khẽ nhíu mày, chậm rãi quay đầu.

"Cẩm Nương? !"

Cách đó không xa.

Một vị phu nhân sắc mặt hồng nhuận, dáng người có chút bất tiện đang tựa vào người một nam tử bên cạnh.

Mỹ phu nhân có thai được mấy tháng, trên khuôn mặt mỹ lệ đều là cảm xúc thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Nam tử ngẫu nhiên nhìn về bụng của nữ nhân, giữa lông mày đều là một mảnh ôn nhu.

Đúng là Cẩm Nương và Thẩm Đường - người sớm đã chết vì uống thuốc độc cách đây ba năm.

Người đã chết, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Liên Mị vốn đã tâm lặng như nước, nhưng lúc này, cảm xúc không khỏi dâng trào. . .

Cẩm Nương, Thẩm Đường, vậy mà đều không chết!

Cẩm Nương nhìn Liên Mị, ánh mắt toàn thân cao thấp dò xét một vòng, trong mắt cũng không khỏi toát ra một tia phức tạp.

Sau nửa ngày, nàng vẫn chủ động mở miệng: "Thiếu. . ."

Vừa nói ra một chữ, phát hiện xưng hô này không quá phù hợp.

Vì vậy Cẩm Nương sửa lời nói: "Ba năm không gặp, người sống tốt chứ?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro